Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Câu chuyện quá khứ không được lãng mạn và đa tình như mình nghĩ, Tiết Diệu Dẫn không khỏi có chút tiếc nuối. Theo lý thì cô phải thấy may mắn mới đúng, nhưng tiền đề là cô yêu Thẩm Đạc cơ.
Hiện tại hai người vì một lời hứa miệng mà trói lấy nhau, Tiết Diệu Dẫn cứ thấy hậu họa rất lớn. Nhìn hôm nay mà xem, Thẩm Đạc dường như cũng không có ý định từ hôn, cô lại không nhận ra được Thẩm Đạc có vừa lòng với hôn sự này hay không, hoặc chán ghét bao nhiêu, hay chỉ đơn thuần vì muốn bớt việc.
Tiết Diệu Dẫn thầm bĩu môi, thầm nghĩ cô lại chẳng bớt được tí việc nào. Tuổi trẻ, thanh xuân còn chưa được hưởng thụ đủ, cô không muốn dính vào nấm mồ hôn nhân đâu.
Vả lại, thường hay nói đàn ông mới là kẻ né xa ba thước khi gặp hôn nhân cơ mà, nhưng đổi thành Thẩm Đạc thì lại như thế, nhân lúc còn sớm đóng gói cho xong chuyện là được.
Tiết Diệu Dẫn đoán anh bị gia đình thúc giục nên nhất thời không nhìn ra được tình hình, chỉ gấp gáp muốn giải quyết xong cái món phiền phức này. Nghĩ đến đây, cô không còn ý định gấp gáp để Thẩm Đạc từ hôn, dù sao vẫn còn sớm, đường dài mới biết ngựa hay, chờ đến khi Thẩm Đạc phát hiện ra cả hai quá khác nhau, thì nhất định sẽ rút lui theo trật tự thôi.
Tiết Chính Dương duỗi cổ chờ ở nhà, gần đến chạng vạng thấy Thẩm Đạc đưa Tiết Diệu Dẫn về nhà thì cho rằng hai người đã thân nhau hơn, khóe mắt cong cong lên đến độ có mấy cái nếp nhăn liền.
Cùng ngồi chờ dài cổ còn có Thẩm Đốc quân, cũng rất mong ngóng kết quả tốt của hai người.
Thẩm Đạc là người rất ngại phiền, chỉ cần chuyện thuận hướng thì sẽ không do dự, vậy nên chưa từng kháng cự lại cuộc hôn nhân này, chỉ là bị Thẩm Đốc quân theo sau mông hỏi mãi không yên, nên mới thấy phiền hà không thôi.
“Cô Tiết muốn từ hôn.” Thẩm Đạc không hề giấu diếm ý định của Tiết Diệu Dẫn.
Thẩm Đốc quân cũng không nghĩ nhiều, dài mặt ra tỏ vẻ ghét bỏ: “Nhất định là do con không biết dỗ dành người ta đấy! Con nên đi mà học hỏi thằng Tưởng Cửu kìa, nhìn nó dỗ vợ nó như nào, ngay cả mặt mũi mà nó còn không thèm đấy!”
Thẩm Đạc lại không hiểu những lời này thì khích lệ nơi nào, hơn nữa bảo anh đi học Tưởng Sở Phong là chuyện không thể nào.
“Tóm lại, con không được dọa người ta chạy!” Thẩm Đốc quân giáo dục xong xuôi, mới đưa tối hậu thư cho Thẩm Đạc, dù sao chính ông đã quyết tâm nhận Tiết Diệu Dẫn là con dâu mình rồi.
Thẩm Đạc không trả lời, cũng không cự tuyệt, vẫn mang dáng vẻ thuận theo tự nhiên. Mà Tiết Diệu Dẫn thì vẫn không từ bỏ ý định thuyết phục Thẩm Đạc từ hôn, trong lòng anh thầm nghĩ chuyện này không sớm thì muộn cũng nổ ra thôi, nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Trong mắt người ngoài thì hai người họ chỉ mới đi được bước đầu tiên thôi, nhưng tương lai thì tựa như ván đã đóng thuyền, nên cứ thế mà để thả họ tự do bay nhảy.
Có điều, là một nữ thanh niên có chí vừa đi du học về nước, tâm tư của Tiết Diệu Dẫn gần như chỉ đặt trên nghề tổ.
Nhà họ Tiết là ngôi sao sáng của giới trung y, chỉ là nhân số xưa nay luôn thưa thớt, đến đời của Tiết Chính Dương đã được định sẵn là không có tương lai nữa rồi. Cụ Tiết liền đem tâm huyết cả một đời truyền dạy cho hai anh em, để tương lai có thể tiếp tục lan truyền cái nghề này.
Anh em nhà họ Tiết cũng chỉ mới hai mươi tuổi hơn đã nổi tiếng khắp thành, sánh ngang với các lão lương y hành nghề hơn nửa thế kỷ của Trung Hoa, thật là một điều hiếm thấy. Chỉ là ‘lão lương y’ trẻ tuổi như thế chung quy vẫn có hơi khó tin, lúc Tiết Chính Dương mới tiếp nhận Linh Thảo Đường, cửa tiệm vắng vẻ đến độ suýt chút nữa đã phải đóng cửa, chỉ là hắn cắn răng duy trì nó, đến lúc này Linh Thảo Đường mới có được vẻ huy hoàng của ngày xưa. Đến tận ngày hôm nay, sẽ có không ít người không ngại vạn dặm xa xôi chạy đến Việt Châu chỉ để khám bệnh, nhưng vẫn không sắp được số.
Tiết Diệu Dẫn đi du học hơn một năm, chuyện trong chuyện ngoài của Linh Thảo Đường đều dồn hết lên người Tiết Chính Dương, đôi lúc hắn bận đến to cả đầu. Chờ đến khi Tiết Diệu Dẫn quay về, Tiết Chính Dương cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thời gian nhàn hạ uống trà dưỡng sinh. Chỉ là khi hắn thấy Tiết Diệu Dẫn cả ngày chỉ lo ngâm cứu sách vở, không lo hẹn hò thì lại nôn nóng thay.
“Em nói xem, tuổi em còn trẻ mà cứ đọc mấy cuốn sách thảo mộc, người như một lão già trung y, mau thay đồ đi ra ngoài chơi đi.”
Tiết Diệu Dẫn nhướng mi nhìn thoáng qua quả cầu sắt leng keng trong tay hắn và chiếc áo khoác xám trắng trên người, lặng thinh.
Tiết Chính Dương hoàn toàn không nhận ra bản thân nom còn giống một lão trung y hơn cả cô, kéo áo khoác ngồi xuống trước người cô tiếp tục thúc giục: “Chậc, nói em đó, có nghe không? Hôm nay không cần em làm gì hết, em đi chơi đi! Về phòng thay lại đồ đạc đi đã!” Tiết Chính Dương nói rồi thì gom hết sách về, phất tay đuổi người đi.
Bên ngoài đúng lúc gió xuân se lạnh, cạnh cửa sổ còn nghe được tiếng gió thổi vù vù, Tiết Diệu Dẫn thấy bấy giờ mà ra ngoài thì chỉ tổ khổ thân, lười biếng không nhúc nhích.
“Có ai làm anh như anh không, lạnh thế này còn bảo em ra ngoài!”
“Đâu có bảo em ra ngoài hít khí trời.” Tiết Chính Dương liếc cô, chen vào chiếm chỗ cô vừa ngồi, “Thẩm Thiếu soái vừa gọi điện thoại sang, nói là một chập nữa sẽ có một yến tiệc, anh đã đồng ý thay em rồi.”
Tiết Diệu Dẫn không vì hắn tự quyết định mà tức giận, thật ra cô cũng muốn tiếp xúc với Thẩm Đạc, như thế thì có thể để đối phương hiểu thêm về mình, để mà hủy hôn thôi.
Tiết Chính Dương nào biết ý định của cô, chỉ nghĩ cô đã thông minh hơn nên mừng thầm, giọng nói cũng vô cùng hòa nhã dễ gần: “Đúng rồi, trẻ tuổi cả mà, tâm sự nhiều chút cũng đâu phải là chuyện gì xấu.”
Buổi hẹn định vào lúc 6 giờ chiều, Thẩm Đạc đánh xe chạy đến nhà họ Tiết đón Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn mặc một chiếc sườn xám ôm người, ngoại trừ hoa văn và màu sắc không nhập nhau, cô còn khoác một chiếc khăn choàng sáng màu có tua rua, trông ổn định và thanh lịch hơn đôi chút. Còn Thẩm Đạc vẫn độc một bộ quân phục thẳng thóm, khí chất lộ ra làm Tiết Diệu Dẫn thấy rực rỡ hẳn lên.
Hai người nhìn nhau chưa đến vài giây, nhưng đôi bên đều mang cảm giác của sự giác ngộ ‘quả đúng là’, tựa như chẳng còn gì thích hợp hơn với hai bộ trang phục này vậy.
Thẩm Đạc và Tiết Diệu Dẫn cùng có chung một suy nghĩ, là cố gắng tìm cách để gần người kia hơn, vậy nên đối với những tiệc tùng bình thường thì cô chính là sự lựa chọn hàng đầu.
Những người thân quen với Thẩm Đạc hầu như đều biết chuyện hôn ước của anh, chỉ là không thấy xuất hiện cùng nhau bao giờ. Lúc này nhìn thấy Thẩm Đạc dẫn Tiết Diệu Dẫn theo, đều tỏ ra hiểu ý. Bọn họ biết Thẩm Đạc có tiếng giữ mình trong sạch, trước đây, trừ một nữ vệ sĩ đắc lực ra thì chưa từng thấy một người phụ nữ nào khác đi cạnh anh, vậy nên có nhiều chuyện không cần nói cũng tự hiểu được.
Tiết Diệu Dẫn thì nào có biết được những chuyện này, nghe thấy có ai đó thẳng thắn nói rằng chờ mong một ngày được uống rượu mừng của hai người, còn thầm kỳ quái trong lòng.
Tiệc tối có không ít khách nước ngoài, đây cũng là thời điểm tốt nhất để đàm phán chuyện kinh doanh.
Tiết Diệu Dẫn vuốt ve cái chân thon của chiếc cốc dài, nghe Thẩm Đạc lưu loát dùng tiếng Anh tiếp chuyện, giọng nói trầm thấp khiến lòng ai không tự giác được mà say mê.
Thẩm Đạc xã giao một vòng, lúc định ngồi xuống cạnh bên Tiết Diệu Dẫn trò chuyện, thì thấy có một người nước ngoài tóc vàng ân cần đi đến, đôi tay duỗi ra trước rồi phun ra một loạt câu nói mà không rõ thuộc ngôn ngữ nào.
Thẩm Đạc nghe thì thấy khá giống tiếng Đức, nhưng lại không hiểu. Anh khựng người, quay sang nhìn viên sĩ quan đứng bên cũng mang vẻ mặt ngây ngốc, nhăn mày, định tìm một phiên dịch viên tiếng Đức đến.
Tiết Diệu Dẫn bấy giờ mới hoàn hồn, ghé sát lại bên tai Thẩm Đạc, khẽ phiên dịch cho anh: “Anh ta nói anh ta tên là Hitred, trước kia từng có cơ hội được giao tiếp với Thiếu soái về chuyện kinh doanh súng ống đạn dược, hy vọng sau này sẽ có cơ hội được hợp tác.”
Thẩm Đạc nghe được Tiết Diệu Dẫn phiên dịch rất thuần thục, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, rồi mới sực nhớ ra cô từng du học ở Đức.
Người Đức tên Hitred này rất sùng bái Thẩm Đạc, nói cực kỳ chậm. Câu từ tiếng Đức vốn đã dài, Tiết Diệu Dẫn phiên dịch một hồi lại khát khô cổ.
Thẩm Đạc đặt một ly nước trái cây đến trước mặt cô, đoạn ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nhớ không nhầm, cô ở Đức một năm, học tiếng không tệ đâu.”
Tiết Diệu Dẫn nhấp một ngụm nước trái cây, ý cười đầy ẩn ý mang theo một chút khiêm tốn tự nhiên: “Có thể vì lúc còn nhỏ tiếp xúc với những văn bản về thảo mộc nên ghi nhớ nhanh hơn so với người thường một chút.”
Thẩm Đạc gật đầu, tựa như hiểu được câu mà cô vừa nói, nên không nói gì nữa.
Tiết Diệu Dẫn nhận ra được ý tán thưởng trong câu nói của anh, đôi mắt láo liêng, dùng một điệu bộ thương lượng nói với anh: “Tôi còn biết chút tiếng Anh nữa, nếu Thiếu soái không chê, có thể mời tôi về làm thư ký cho anh. Làm thư ký chắc chắn sẽ hữu dụng hơn nhiều so với làm một người phụ nữ của Thiếu soái, anh có muốn suy nghĩ chút không?”
Thẩm Đạc nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt lãnh cảm ẩn chứa ý cười, chỉ là khi nói chuyện thì không có chút dao động gì: “Tôi nghĩ cái sau còn hữu ích hơn.”
Người phụ nữ của mình có năng lực đảm nhận vị trí phiên dịch viên, không phải một công đôi việc ư.
Nhận ra được hàm ý mập mờ này, Tiết Diệu Dẫn không khỏi trợn trắng mắt nhìn Thẩm Đạc, thầm nghĩ anh đúng là kẻ trộm, dù chỉ là một chút sức lao động cũng có ý chèn ép cho bằng sạch.
Hiện tại hai người vì một lời hứa miệng mà trói lấy nhau, Tiết Diệu Dẫn cứ thấy hậu họa rất lớn. Nhìn hôm nay mà xem, Thẩm Đạc dường như cũng không có ý định từ hôn, cô lại không nhận ra được Thẩm Đạc có vừa lòng với hôn sự này hay không, hoặc chán ghét bao nhiêu, hay chỉ đơn thuần vì muốn bớt việc.
Tiết Diệu Dẫn thầm bĩu môi, thầm nghĩ cô lại chẳng bớt được tí việc nào. Tuổi trẻ, thanh xuân còn chưa được hưởng thụ đủ, cô không muốn dính vào nấm mồ hôn nhân đâu.
Vả lại, thường hay nói đàn ông mới là kẻ né xa ba thước khi gặp hôn nhân cơ mà, nhưng đổi thành Thẩm Đạc thì lại như thế, nhân lúc còn sớm đóng gói cho xong chuyện là được.
Tiết Diệu Dẫn đoán anh bị gia đình thúc giục nên nhất thời không nhìn ra được tình hình, chỉ gấp gáp muốn giải quyết xong cái món phiền phức này. Nghĩ đến đây, cô không còn ý định gấp gáp để Thẩm Đạc từ hôn, dù sao vẫn còn sớm, đường dài mới biết ngựa hay, chờ đến khi Thẩm Đạc phát hiện ra cả hai quá khác nhau, thì nhất định sẽ rút lui theo trật tự thôi.
Tiết Chính Dương duỗi cổ chờ ở nhà, gần đến chạng vạng thấy Thẩm Đạc đưa Tiết Diệu Dẫn về nhà thì cho rằng hai người đã thân nhau hơn, khóe mắt cong cong lên đến độ có mấy cái nếp nhăn liền.
Cùng ngồi chờ dài cổ còn có Thẩm Đốc quân, cũng rất mong ngóng kết quả tốt của hai người.
Thẩm Đạc là người rất ngại phiền, chỉ cần chuyện thuận hướng thì sẽ không do dự, vậy nên chưa từng kháng cự lại cuộc hôn nhân này, chỉ là bị Thẩm Đốc quân theo sau mông hỏi mãi không yên, nên mới thấy phiền hà không thôi.
“Cô Tiết muốn từ hôn.” Thẩm Đạc không hề giấu diếm ý định của Tiết Diệu Dẫn.
Thẩm Đốc quân cũng không nghĩ nhiều, dài mặt ra tỏ vẻ ghét bỏ: “Nhất định là do con không biết dỗ dành người ta đấy! Con nên đi mà học hỏi thằng Tưởng Cửu kìa, nhìn nó dỗ vợ nó như nào, ngay cả mặt mũi mà nó còn không thèm đấy!”
Thẩm Đạc lại không hiểu những lời này thì khích lệ nơi nào, hơn nữa bảo anh đi học Tưởng Sở Phong là chuyện không thể nào.
“Tóm lại, con không được dọa người ta chạy!” Thẩm Đốc quân giáo dục xong xuôi, mới đưa tối hậu thư cho Thẩm Đạc, dù sao chính ông đã quyết tâm nhận Tiết Diệu Dẫn là con dâu mình rồi.
Thẩm Đạc không trả lời, cũng không cự tuyệt, vẫn mang dáng vẻ thuận theo tự nhiên. Mà Tiết Diệu Dẫn thì vẫn không từ bỏ ý định thuyết phục Thẩm Đạc từ hôn, trong lòng anh thầm nghĩ chuyện này không sớm thì muộn cũng nổ ra thôi, nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Trong mắt người ngoài thì hai người họ chỉ mới đi được bước đầu tiên thôi, nhưng tương lai thì tựa như ván đã đóng thuyền, nên cứ thế mà để thả họ tự do bay nhảy.
Có điều, là một nữ thanh niên có chí vừa đi du học về nước, tâm tư của Tiết Diệu Dẫn gần như chỉ đặt trên nghề tổ.
Nhà họ Tiết là ngôi sao sáng của giới trung y, chỉ là nhân số xưa nay luôn thưa thớt, đến đời của Tiết Chính Dương đã được định sẵn là không có tương lai nữa rồi. Cụ Tiết liền đem tâm huyết cả một đời truyền dạy cho hai anh em, để tương lai có thể tiếp tục lan truyền cái nghề này.
Anh em nhà họ Tiết cũng chỉ mới hai mươi tuổi hơn đã nổi tiếng khắp thành, sánh ngang với các lão lương y hành nghề hơn nửa thế kỷ của Trung Hoa, thật là một điều hiếm thấy. Chỉ là ‘lão lương y’ trẻ tuổi như thế chung quy vẫn có hơi khó tin, lúc Tiết Chính Dương mới tiếp nhận Linh Thảo Đường, cửa tiệm vắng vẻ đến độ suýt chút nữa đã phải đóng cửa, chỉ là hắn cắn răng duy trì nó, đến lúc này Linh Thảo Đường mới có được vẻ huy hoàng của ngày xưa. Đến tận ngày hôm nay, sẽ có không ít người không ngại vạn dặm xa xôi chạy đến Việt Châu chỉ để khám bệnh, nhưng vẫn không sắp được số.
Tiết Diệu Dẫn đi du học hơn một năm, chuyện trong chuyện ngoài của Linh Thảo Đường đều dồn hết lên người Tiết Chính Dương, đôi lúc hắn bận đến to cả đầu. Chờ đến khi Tiết Diệu Dẫn quay về, Tiết Chính Dương cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thời gian nhàn hạ uống trà dưỡng sinh. Chỉ là khi hắn thấy Tiết Diệu Dẫn cả ngày chỉ lo ngâm cứu sách vở, không lo hẹn hò thì lại nôn nóng thay.
“Em nói xem, tuổi em còn trẻ mà cứ đọc mấy cuốn sách thảo mộc, người như một lão già trung y, mau thay đồ đi ra ngoài chơi đi.”
Tiết Diệu Dẫn nhướng mi nhìn thoáng qua quả cầu sắt leng keng trong tay hắn và chiếc áo khoác xám trắng trên người, lặng thinh.
Tiết Chính Dương hoàn toàn không nhận ra bản thân nom còn giống một lão trung y hơn cả cô, kéo áo khoác ngồi xuống trước người cô tiếp tục thúc giục: “Chậc, nói em đó, có nghe không? Hôm nay không cần em làm gì hết, em đi chơi đi! Về phòng thay lại đồ đạc đi đã!” Tiết Chính Dương nói rồi thì gom hết sách về, phất tay đuổi người đi.
Bên ngoài đúng lúc gió xuân se lạnh, cạnh cửa sổ còn nghe được tiếng gió thổi vù vù, Tiết Diệu Dẫn thấy bấy giờ mà ra ngoài thì chỉ tổ khổ thân, lười biếng không nhúc nhích.
“Có ai làm anh như anh không, lạnh thế này còn bảo em ra ngoài!”
“Đâu có bảo em ra ngoài hít khí trời.” Tiết Chính Dương liếc cô, chen vào chiếm chỗ cô vừa ngồi, “Thẩm Thiếu soái vừa gọi điện thoại sang, nói là một chập nữa sẽ có một yến tiệc, anh đã đồng ý thay em rồi.”
Tiết Diệu Dẫn không vì hắn tự quyết định mà tức giận, thật ra cô cũng muốn tiếp xúc với Thẩm Đạc, như thế thì có thể để đối phương hiểu thêm về mình, để mà hủy hôn thôi.
Tiết Chính Dương nào biết ý định của cô, chỉ nghĩ cô đã thông minh hơn nên mừng thầm, giọng nói cũng vô cùng hòa nhã dễ gần: “Đúng rồi, trẻ tuổi cả mà, tâm sự nhiều chút cũng đâu phải là chuyện gì xấu.”
Buổi hẹn định vào lúc 6 giờ chiều, Thẩm Đạc đánh xe chạy đến nhà họ Tiết đón Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn mặc một chiếc sườn xám ôm người, ngoại trừ hoa văn và màu sắc không nhập nhau, cô còn khoác một chiếc khăn choàng sáng màu có tua rua, trông ổn định và thanh lịch hơn đôi chút. Còn Thẩm Đạc vẫn độc một bộ quân phục thẳng thóm, khí chất lộ ra làm Tiết Diệu Dẫn thấy rực rỡ hẳn lên.
Hai người nhìn nhau chưa đến vài giây, nhưng đôi bên đều mang cảm giác của sự giác ngộ ‘quả đúng là’, tựa như chẳng còn gì thích hợp hơn với hai bộ trang phục này vậy.
Thẩm Đạc và Tiết Diệu Dẫn cùng có chung một suy nghĩ, là cố gắng tìm cách để gần người kia hơn, vậy nên đối với những tiệc tùng bình thường thì cô chính là sự lựa chọn hàng đầu.
Những người thân quen với Thẩm Đạc hầu như đều biết chuyện hôn ước của anh, chỉ là không thấy xuất hiện cùng nhau bao giờ. Lúc này nhìn thấy Thẩm Đạc dẫn Tiết Diệu Dẫn theo, đều tỏ ra hiểu ý. Bọn họ biết Thẩm Đạc có tiếng giữ mình trong sạch, trước đây, trừ một nữ vệ sĩ đắc lực ra thì chưa từng thấy một người phụ nữ nào khác đi cạnh anh, vậy nên có nhiều chuyện không cần nói cũng tự hiểu được.
Tiết Diệu Dẫn thì nào có biết được những chuyện này, nghe thấy có ai đó thẳng thắn nói rằng chờ mong một ngày được uống rượu mừng của hai người, còn thầm kỳ quái trong lòng.
Tiệc tối có không ít khách nước ngoài, đây cũng là thời điểm tốt nhất để đàm phán chuyện kinh doanh.
Tiết Diệu Dẫn vuốt ve cái chân thon của chiếc cốc dài, nghe Thẩm Đạc lưu loát dùng tiếng Anh tiếp chuyện, giọng nói trầm thấp khiến lòng ai không tự giác được mà say mê.
Thẩm Đạc xã giao một vòng, lúc định ngồi xuống cạnh bên Tiết Diệu Dẫn trò chuyện, thì thấy có một người nước ngoài tóc vàng ân cần đi đến, đôi tay duỗi ra trước rồi phun ra một loạt câu nói mà không rõ thuộc ngôn ngữ nào.
Thẩm Đạc nghe thì thấy khá giống tiếng Đức, nhưng lại không hiểu. Anh khựng người, quay sang nhìn viên sĩ quan đứng bên cũng mang vẻ mặt ngây ngốc, nhăn mày, định tìm một phiên dịch viên tiếng Đức đến.
Tiết Diệu Dẫn bấy giờ mới hoàn hồn, ghé sát lại bên tai Thẩm Đạc, khẽ phiên dịch cho anh: “Anh ta nói anh ta tên là Hitred, trước kia từng có cơ hội được giao tiếp với Thiếu soái về chuyện kinh doanh súng ống đạn dược, hy vọng sau này sẽ có cơ hội được hợp tác.”
Thẩm Đạc nghe được Tiết Diệu Dẫn phiên dịch rất thuần thục, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, rồi mới sực nhớ ra cô từng du học ở Đức.
Người Đức tên Hitred này rất sùng bái Thẩm Đạc, nói cực kỳ chậm. Câu từ tiếng Đức vốn đã dài, Tiết Diệu Dẫn phiên dịch một hồi lại khát khô cổ.
Thẩm Đạc đặt một ly nước trái cây đến trước mặt cô, đoạn ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nhớ không nhầm, cô ở Đức một năm, học tiếng không tệ đâu.”
Tiết Diệu Dẫn nhấp một ngụm nước trái cây, ý cười đầy ẩn ý mang theo một chút khiêm tốn tự nhiên: “Có thể vì lúc còn nhỏ tiếp xúc với những văn bản về thảo mộc nên ghi nhớ nhanh hơn so với người thường một chút.”
Thẩm Đạc gật đầu, tựa như hiểu được câu mà cô vừa nói, nên không nói gì nữa.
Tiết Diệu Dẫn nhận ra được ý tán thưởng trong câu nói của anh, đôi mắt láo liêng, dùng một điệu bộ thương lượng nói với anh: “Tôi còn biết chút tiếng Anh nữa, nếu Thiếu soái không chê, có thể mời tôi về làm thư ký cho anh. Làm thư ký chắc chắn sẽ hữu dụng hơn nhiều so với làm một người phụ nữ của Thiếu soái, anh có muốn suy nghĩ chút không?”
Thẩm Đạc nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt lãnh cảm ẩn chứa ý cười, chỉ là khi nói chuyện thì không có chút dao động gì: “Tôi nghĩ cái sau còn hữu ích hơn.”
Người phụ nữ của mình có năng lực đảm nhận vị trí phiên dịch viên, không phải một công đôi việc ư.
Nhận ra được hàm ý mập mờ này, Tiết Diệu Dẫn không khỏi trợn trắng mắt nhìn Thẩm Đạc, thầm nghĩ anh đúng là kẻ trộm, dù chỉ là một chút sức lao động cũng có ý chèn ép cho bằng sạch.