Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Khi xưa mang ý niệm từ hôn, Tiết Diệu Dẫn luôn duy trì thái độ ‘không muốn tìm hiểu’ dành cho Thẩm Đạc, nhưng bây giờ đã phóng khoáng hơn đôi chút, không hiểu sao luôn có cảm giác được đảm bảo an toàn.
Ví như, mãi mãi không phải lo Thẩm Đạc sẽ nuốt lời.
Lại nói, con người luôn kỳ quái, lúc có thành kiến với người ta sẽ thấy anh ta có làm gì cũng chỉ như thế; đến khi có hứng thú với người ra rồi, lại không tự giác mà để tâm đến những mặt khác của người ấy, dù là trong đám đông thì ánh mắt sẽ không tự chủ đuổi theo bóng hình kia.
Tiết Diệu Dẫn đứng trước rào chắn của trại nuôi ngựa, nhìn Thẩm Đạc cưỡi một chú ngựa từ xa đi đến, mãi đến lúc anh ngừng trước mắt mà cô vẫn còn ngây người.
Thẩm Đạc xuống ngựa, đến gần Tiết Diệu Dẫn, “Trước tiên dẫn cô đi làm quen nhé?”
Tiết Diệu Dẫn gật đầu, thấy Thẩm Đạc chỉ dắt một chú ngựa, hai tay vuốt áo choàng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Thẩm Đạc kéo cửa rào chắn để cô đi vào, giải thích: “Cô chưa tiếp xúc với ngựa bao giờ, những con ngựa khác rất mạnh, khó thuần phục, không dễ khống chế. Tạm thời cô cứ cưỡi cùng tôi để thích ứng đã, lát sau tôi thay cô chọn một chú ngựa nuôi.”
Tiết Diệu Dẫn gật đầu lia lịa, cẩn thận sờ lông chú ngựa đen lông vàng bên cạnh, lần đầu có cảm giác một chú ngựa thôi cũng có vẻ ngoài đẹp đến thế.
“Đây là ngựa của anh sao? Có tên chứ?”
“Nó tên là Ẩn Truy.” Thẩm Đạc vuốt lưng ngựa, kéo vững dây cương rồi mới đỡ Tiết Diệu Dẫn ngồi lên.
Ẩn Truy cứ như thấu hiểu, dường như nghe được lời chủ nhân mình nói, bốn chân vững chãi quỳ lên trên đất không động đậy, chờ người leo lên lưng và điều chỉnh xong tư thế.
Tiết Diệu Dẫn khẽ thở hắt ra, giữ yên ngựa ngồi thẳng lưng, chiếc dây cương được Thẩm Đạc kéo đi vòng quanh trang trại ngựa vài vòng.
Trang trại này không lớn, có vẻ như là trang trại tư nhân của Thẩm Đạc, vậy nên không thấy ai khác, chỉ có những lính gác canh cổng bên ngoài.
Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đạc dẫn mình đi mấy vòng liền, nhưng không hề thấy vẻ mất kiên nhẫn trên gương mặt anh, không khỏi vẽ thêm một cái câu trong lòng cho anh.
Mùa xuân, ánh mặt trời không còn gay gắt nữa, nhưng đi ở nơi không có chỗ che chắn một hồi thì sau lưng vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Tiết Diệu Dẫn nhìn trang trại rộng rãi sáng sủa này, không khỏi băn khoăn khi Thẩm Đạc cứ đi bộ như thế, bèn đề nghị: “Thiếu soái, anh dẫn tôi chạy hai vòng cho đỡ ghiền trước nhé, chờ chiều mát rồi hẵng dạy tôi sau.”
Dù xuất phát từ tri ân Tiết Diệu Dẫn cứu mình hay là mối quan hệ có hôn ước, thì Thẩm Đạc chưa bao giờ mở miệng từ chối cô lấy một lần, nghe thế liền dừng bước, dẫm lên đai ngựa, đôi chân dài bước qua ngồi ra sau Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn cứ tưởng anh sẽ để ý đến ‘khoảng cách trai gái’, vậy nên trong lòng cũng che giấu một chút tâm tư nghịch ngợm, nào ngờ đâu anh lại tự nhiên đến thế, làm bản thân không khỏi ngượng ngùng.
Tiết Diệu Dẫn cúi đầu nhìn bên dưới có hai bàn tay vòng ra, yên lặng dời mắt về nơi xa xăm. Không biết có phải là vì hai người cưỡi cùng một con ngựa hay không, bỗng nhiên cô thấy nhiệt độ trong phút chốc hừng hực lên, chưa đầy một lát cả người đã vã mồ hôi.
Chỉ là, Thẩm Thiếu soái ‘ngồi mà lòng không loạn’ đơn thuần chỉ dẫn cô chạy hai vòng trên trang trại.
Lúc từ lưng ngựa đi xuống, Tiết Diệu Dẫn không khỏi nhìn gương mặt sắc lạnh nhạt nhẽo của Thẩm Đạc, nhiều năm nuôi dưỡng nên sự tự tin dần hoài nghi bản thân.
Tiết Diệu Dẫn không khỏi bức bối, quay về thay lại trang phục của mình, lại bỏ qua mất vẻ nôn nóng trên gương mặt Thẩm Đạc.
Sau thanh minh tiết trời đã có chút nóng lên, Tiết Diệu Dẫn thấy mặc quần chẳng khác nào đang tự làm khổ mình, nếu không phải bởi vì khó coi thì cô đã mang luôn sườn xám lên ngựa rồi.
Đổi về sườn xám, Tiết Diệu Dẫn nom như một chú chim được phóng xích vẫy cánh phành phạch bay về phía trước.
Thẩm Đạc dọn đồ xong từ lâu, nhìn cô đang quay vòng, không khỏi nhìn thật kỹ cách ăn vận của cô, từ dáng vẻ vui tươi hớn hở thế kia cũng đủ nhận ra cô cực kì thích mặc sườn xám.
Thẩm Đạc đã bắt gặp rất nhiều người phụ nữ mặc sườn xám từ những bữa tiệc xã giao, tao nhã mỹ miều, xanh xanh hồng hồng, dáng vẻ nào cũng có, nhưng lại chưa từng thấy một ai mặc sườn xám mà phong tình với toát lên được chất riêng như thế kia, mang lại cho người xem cảm giác rằng bất cứ kiểu dáng nào cũng xứng với cô.
Tiết Diệu Dẫn sửa lại mái tóc, đoạn xoay người đã thấy Thẩm Đạc đứng bên cửa cười cười đi về hướng mình.
Ánh mắt của Thẩm Đạc như bị một thứ gì đấy đâm vào, hoảng hốt dời đi, thu lại cảm xúc vào một hồ nước sâu.
Việt Châu bây giờ đã được nhà họ Thẩm bình định, không có chuyện gì lớn. Nhiệm vụ hàng đầu của Thẩm Đạc hiện này là vâng lệnh Thẩm Đốc quân đi chơi với Tiết Diệu Dẫn, thế là ngày nào cũng nhàn hạ.
Người nhà thấy Tiết Diệu Dẫn suốt cả ngày ra ngoài với Thẩm Đạc, ai nấy đều ngạc nhiên, dưới cái nhìn của họ, Thẩm Đạc lạnh lùng ít nói, ai ở cạnh anh cũng bị nghẹn chết.
Bà Tư tò mò chớp mắt hỏi: “Diệu Diệu, em và Thiếu soái đi đâu chơi thế?”
Những người khác tuy không hỏi nhưng vẫn vây quanh cô, bày ra dáng vẻ hóng hớt bí mật.
Tiết Diệu Dẫn đang nghịch hoa vừa mua về, nhạt nhẽo đáp: “Chuyện nam và nữ thì có bao nhiêu đâu, còn có thể làm gì được nữa.”
Những lời này vào tai các bà vợ lẽ đều tự động thay đổi, ai nấy đều há hốc mồm.
Tiết Diệu Dẫn nhìn dáng vẻ chế nhạo trên gương mặt họ mới sực nhận ra, bối rối la lên: “Ôi chao, mọi người nghĩ đi đâu vậy! Ý em là hẹn hò!”
Bấy giờ mọi người mới chịu khép miệng lại, bà Tư tiếc nuối than ôi, lại nói: “Chị những tưởng Thẩm Thiếu soái là kiểu đàn ông mạnh mẽ, hóa ra lại là Liễu Hạ Huệ sao?”
“Chỉ là cưỡi ngựa, ăn cơm thôi, nào có làm chuyện khảo nghiệm bước cuối cùng, các chị cứ suy nghĩ cho phức tạp lên thôi.” Tiết Diệu Dẫn thấy bản thân tưởng tượng đã phong phú lắm rồi, tiếc rằng các chị trong nhà còn sâu xa hơn nhiều.
Bà Năm cũng vô cùng tò mò: “Các em đã gần một tháng rồi, vẫn chưa đốt ra lửa ư?”
Tiết Diệu Dẫn thầm nghĩ hôm nay mới chỉ là mở đầu thôi đó, hơn nữa, có muốn đốt ra lửa cũng là ở Thẩm Đạc, cô chỉ có thể chêm lửa thôi.
Năm bà vợ lẽ mồm năm miệng mười thảo luận, rồi đề tài dần có khuynh hướng chuyển sang chuyện không thể miêu tả được, Tiết Diệu Dẫn nghe mà sáng mắt ra, Tiết Chính Dương vừa đến làm ai nấy mất cả hứng, tan cuộc.
Tiết Chính Dương buồn bực nghĩ, sao mình lại không được yêu thích thế kia, dạo gần đây hắn đến đâu là người ta tránh đến đó.
Thật ra Tiết Diệu Dẫn vẫn chưa nắm được thái độ của Thẩm Đạc, cô thấy hết thảy những nhân tố bên ngoài đều vừa đủ, không mất miếng thịt nào mà cũng không lỗ vốn. Chỉ là không biết Thẩm Đạc nghĩ như thế nào, có điều liên hệ với câu nói ‘có dục tình là được’ kia của anh, Tiết Diệu Dẫn nghĩ là chắc anh cũng thấy mọi chuyện thuận tiện nhỉ.
Người chính là thế, được một sẽ ước có hai. Mặc dù Tiết Diệu Dẫn rất cởi mở, nhưng vận mệnh đặt trong tay trưởng bối vẫn khiến cô thấy khô khan trong lòng, làm cô không cam tâm lắm.
Có điều chuyện thành do người, tương lai không phải lúc nào cũng chắc chắn.
Tiết Chính Dương rất vui vẻ vì cô hay qua lại với Thẩm Đạc, vậy nên phàm là những chuyện liên quan đến nhà họ Thẩm đều ném hết cho cô.
Hôm nay Tiết Diệu Dẫn đến nhà Thẩm châm cứu cho Thẩm Đốc quân, đúng lúc Thẩm Đạc không có ở nhà, Thẩm Đốc quân không biết là vô tâm hay cố tình, kể sạch ráo mọi khuyết điểm của thằng con mình.
Chưa từng thấy một người cha nào mà lại đi kể xấu về con mình cho vị hôn thê của nó, há chẳng phải là cố ý trộn thủy tinh vào ư.
Có điều sau khi kể hàng đống khuyết điểm, may mà Thẩm Đốc quân vẫn còn nhớ Thẩm Đạc là thằng con ruột nhà mình, cả giận buông tiếng thở dài: “Với bác, chỗ nào nó cũng không tốt, nhưng được cái rất nhiều chuyện nó giống bác, không có tâm địa gian xảo, là một người đáng để sống chung.”
Trọng điểm này đủ để quay xe, Tiết Diệu Dẫn nhếch mày, trong lòng thầm nghẹn cười, nhưng động tác châm cứu vẫn đâu ra đấy.
Thẩm Đốc quân thấy cô còn trẻ tuổi nhưng tay nghề châm cứu rất thành thục, là một cô bé chăm chỉ chịu thương chịu khó, vậy nên càng nhìn càng thấy vừa lòng, không khỏi cất lời nói thay cho Thẩm Đạc đôi câu: “Diệu Diệu à, thằng con bác là một đứa khó hiểu, có điều cũng không còn cách nào khác, cháu thông cảm cho nó chút đỉnh nhé. Có hoạt động gì cũng dẫn nó đi mở mang tầm mắt, nếu không nó sẽ biến thành một khối băng ngàn năm không tan mất.”
Tiết Diệu Dẫn nghe ra sự khôi hài trong câu nói của ông, không khỏi bật cười, cũng biết không nên nói lời không tốt về con trai với cha anh, “Đốc quân nói đùa rồi, Thiếu soái chỉ kiệm lời chút thôi, chứ nào khó tiếp cận như lời người khác nói đâu ạ.”
Thẩm Đốc quân nghe thế thì không khỏi kinh ngạc, phất tay nói: “Đấy là đối với cháu thôi, cháu chưa thấy nó với người ta như nào đâu, thật sự là có thể biến bầu không khí thành băng, nếu không thì Vô Định Đường kia sao có thể bị nó trị cho ngoan ngoãn đâu vào đấy như thế chứ.”
Tiết Diệu Dẫn không ngờ mình lại là sự ngoại lệ với Thẩm Đạc, cô luôn thấy không có sự khác nhau mấy, chẳng qua là bây giờ nói nhiều hơn thôi. Ấy thế mà qua miệng Thẩm Đốc quân, nghe cứ như một người khác vậy.
Sắp đến giữa trưa Thẩm Đạc mới từ quân đội về, vừa vào đến cửa đã bị Thẩm Đốc quân giữ lại quở trách: “Không phải đã gọi điện thoại cho con nói là Diệu Diệu đến rồi sao, sao bây giờ mới về?”
Chiếc áo khoác ngoài của anh được treo trên khuỷu tay, cổ tay áo sơ mi được xắn lên một đoạn, cổ áo bị mở hai cúc, làm mất đi vẻ uy nghiêm thường có, lộ ra nét tùy ý tản mạn.
Anh nhìn Tiết Diệu Dẫn đang thu kim châm trên bàn trà vào, ánh mắt dừng lại bên cô lâu hơn một chút, rồi mới trả lời: “Hôm nay có chuyện quan trọng phải trì hoãn một chút.”
Là chuyện quan trọng nên Thẩm Đốc quân cũng không nói được gì anh, nghe thế thì khẽ hừ một tiếng, lại thấy anh nhấc chân đi lên lầu, thầm mắng ‘gỗ mục không thể đẽo’, vội ra quân: “Đúng lúc Diệu Diệu đến, con để con bé châm cứu cho, vết thương cũ trên vai con không phải cứ trở trời là lại đau ư? Kỹ năng châm cứu của Diệu Diệu không thua Chính Dương đâu, không phải con chưa sắp số ở Linh Thảo Đường được đấy ư!”
Thẩm Đốc quân cứ thổi phồng nên làm Tiết Diệu Dẫn nghe mà ngượng ngùng. Có điều với cái tâm thầy thuốc như mẹ hiền, vừa nghe Thẩm Đạc có vết thương, Tiết Diệu Dẫn vẫn theo bản năng quan tâm anh.
“Bả vai bị đau nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Thiếu soái còn trẻ, chú ý dưỡng thương. Tôi xem giúp anh xem có nên châm cứu hay không.”
Thẩm Đạc nghe thế, nhìn sang ánh mắt có phần muốn khiển trách của Thẩm Đốc quân đang run rẩy cả lên, đổi hướng chân đi về phía sô pha ngồi xuống.
Tiết Diệu Dẫn liền mạch như thế nên Thẩm Đốc quân dứt khoát đứng dậy, chắp tay ra sau lưng đi ra ngoài: “Cha nhớ còn có chuyện muốn nói với Sĩ quan, các con cứ nói chuyện đi.”
Tiết Diệu Dẫn không nghi ngờ ông, Thẩm Đạc yên lặng dõi theo Thẩm Đốc quân đi ra ngoài, vẻ mặt không khỏi bất đắc dĩ.
Tuy rằng tuổi Tiết Diệu Dẫn còn trẻ, nhưng vọng, văn, vấn, thiết lại ra dáng ra hình, có điều Thẩm Đạc nhìn cô vận sườn xám ngồi bên ấy, thấy thế nào cũng chẳng ra dáng của một lão trung y, anh không bận tâm cô có phân biệt tốt xấu gì chăng, trái lại rủ mi nhìn chằm chằm những đốt ngón tay đang đặt trên cổ tay mình mà sững sờ.
“Cởi đồ ra.”
Lúc Thẩm Đạc nghe được ba từ này thì có hơi sửng sốt, nâng mắt lên nhìn gương mặt Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn gật đầu lặp lại thêm lần nữa, “Tôi phải xem vết thương của anh, nếu không sẽ không thể đưa ra được kết luận đúng.”
Người học y xem bệnh bắt mạch đều rất nhanh vào việc, Tiết Diệu Dẫn không hề thấy những lời mình nói mang hàm ý nào khác, sắc mặt bình tĩnh chờ đợi.
Thẩm Đạc nam giả nữ còn không biến sắc mà chấp nhận, thì xem bệnh cởi đồ chỉ có gọi bằng sư phụ. Anh khựng lại trong chớp mắt, vươn tay cởi từng cúc áo ra.
Mới bắt đầu Tiết Diệu Dẫn chỉ bĩnh tĩnh nhìn, đến lúc những chiếc cúc áo mở ra để lộ cơ bụng rắn chắc, khẽ vuốt dái tai và lặng lẽ mở mắt ra nhòm.
Ví như, mãi mãi không phải lo Thẩm Đạc sẽ nuốt lời.
Lại nói, con người luôn kỳ quái, lúc có thành kiến với người ta sẽ thấy anh ta có làm gì cũng chỉ như thế; đến khi có hứng thú với người ra rồi, lại không tự giác mà để tâm đến những mặt khác của người ấy, dù là trong đám đông thì ánh mắt sẽ không tự chủ đuổi theo bóng hình kia.
Tiết Diệu Dẫn đứng trước rào chắn của trại nuôi ngựa, nhìn Thẩm Đạc cưỡi một chú ngựa từ xa đi đến, mãi đến lúc anh ngừng trước mắt mà cô vẫn còn ngây người.
Thẩm Đạc xuống ngựa, đến gần Tiết Diệu Dẫn, “Trước tiên dẫn cô đi làm quen nhé?”
Tiết Diệu Dẫn gật đầu, thấy Thẩm Đạc chỉ dắt một chú ngựa, hai tay vuốt áo choàng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Thẩm Đạc kéo cửa rào chắn để cô đi vào, giải thích: “Cô chưa tiếp xúc với ngựa bao giờ, những con ngựa khác rất mạnh, khó thuần phục, không dễ khống chế. Tạm thời cô cứ cưỡi cùng tôi để thích ứng đã, lát sau tôi thay cô chọn một chú ngựa nuôi.”
Tiết Diệu Dẫn gật đầu lia lịa, cẩn thận sờ lông chú ngựa đen lông vàng bên cạnh, lần đầu có cảm giác một chú ngựa thôi cũng có vẻ ngoài đẹp đến thế.
“Đây là ngựa của anh sao? Có tên chứ?”
“Nó tên là Ẩn Truy.” Thẩm Đạc vuốt lưng ngựa, kéo vững dây cương rồi mới đỡ Tiết Diệu Dẫn ngồi lên.
Ẩn Truy cứ như thấu hiểu, dường như nghe được lời chủ nhân mình nói, bốn chân vững chãi quỳ lên trên đất không động đậy, chờ người leo lên lưng và điều chỉnh xong tư thế.
Tiết Diệu Dẫn khẽ thở hắt ra, giữ yên ngựa ngồi thẳng lưng, chiếc dây cương được Thẩm Đạc kéo đi vòng quanh trang trại ngựa vài vòng.
Trang trại này không lớn, có vẻ như là trang trại tư nhân của Thẩm Đạc, vậy nên không thấy ai khác, chỉ có những lính gác canh cổng bên ngoài.
Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đạc dẫn mình đi mấy vòng liền, nhưng không hề thấy vẻ mất kiên nhẫn trên gương mặt anh, không khỏi vẽ thêm một cái câu trong lòng cho anh.
Mùa xuân, ánh mặt trời không còn gay gắt nữa, nhưng đi ở nơi không có chỗ che chắn một hồi thì sau lưng vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Tiết Diệu Dẫn nhìn trang trại rộng rãi sáng sủa này, không khỏi băn khoăn khi Thẩm Đạc cứ đi bộ như thế, bèn đề nghị: “Thiếu soái, anh dẫn tôi chạy hai vòng cho đỡ ghiền trước nhé, chờ chiều mát rồi hẵng dạy tôi sau.”
Dù xuất phát từ tri ân Tiết Diệu Dẫn cứu mình hay là mối quan hệ có hôn ước, thì Thẩm Đạc chưa bao giờ mở miệng từ chối cô lấy một lần, nghe thế liền dừng bước, dẫm lên đai ngựa, đôi chân dài bước qua ngồi ra sau Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn cứ tưởng anh sẽ để ý đến ‘khoảng cách trai gái’, vậy nên trong lòng cũng che giấu một chút tâm tư nghịch ngợm, nào ngờ đâu anh lại tự nhiên đến thế, làm bản thân không khỏi ngượng ngùng.
Tiết Diệu Dẫn cúi đầu nhìn bên dưới có hai bàn tay vòng ra, yên lặng dời mắt về nơi xa xăm. Không biết có phải là vì hai người cưỡi cùng một con ngựa hay không, bỗng nhiên cô thấy nhiệt độ trong phút chốc hừng hực lên, chưa đầy một lát cả người đã vã mồ hôi.
Chỉ là, Thẩm Thiếu soái ‘ngồi mà lòng không loạn’ đơn thuần chỉ dẫn cô chạy hai vòng trên trang trại.
Lúc từ lưng ngựa đi xuống, Tiết Diệu Dẫn không khỏi nhìn gương mặt sắc lạnh nhạt nhẽo của Thẩm Đạc, nhiều năm nuôi dưỡng nên sự tự tin dần hoài nghi bản thân.
Tiết Diệu Dẫn không khỏi bức bối, quay về thay lại trang phục của mình, lại bỏ qua mất vẻ nôn nóng trên gương mặt Thẩm Đạc.
Sau thanh minh tiết trời đã có chút nóng lên, Tiết Diệu Dẫn thấy mặc quần chẳng khác nào đang tự làm khổ mình, nếu không phải bởi vì khó coi thì cô đã mang luôn sườn xám lên ngựa rồi.
Đổi về sườn xám, Tiết Diệu Dẫn nom như một chú chim được phóng xích vẫy cánh phành phạch bay về phía trước.
Thẩm Đạc dọn đồ xong từ lâu, nhìn cô đang quay vòng, không khỏi nhìn thật kỹ cách ăn vận của cô, từ dáng vẻ vui tươi hớn hở thế kia cũng đủ nhận ra cô cực kì thích mặc sườn xám.
Thẩm Đạc đã bắt gặp rất nhiều người phụ nữ mặc sườn xám từ những bữa tiệc xã giao, tao nhã mỹ miều, xanh xanh hồng hồng, dáng vẻ nào cũng có, nhưng lại chưa từng thấy một ai mặc sườn xám mà phong tình với toát lên được chất riêng như thế kia, mang lại cho người xem cảm giác rằng bất cứ kiểu dáng nào cũng xứng với cô.
Tiết Diệu Dẫn sửa lại mái tóc, đoạn xoay người đã thấy Thẩm Đạc đứng bên cửa cười cười đi về hướng mình.
Ánh mắt của Thẩm Đạc như bị một thứ gì đấy đâm vào, hoảng hốt dời đi, thu lại cảm xúc vào một hồ nước sâu.
Việt Châu bây giờ đã được nhà họ Thẩm bình định, không có chuyện gì lớn. Nhiệm vụ hàng đầu của Thẩm Đạc hiện này là vâng lệnh Thẩm Đốc quân đi chơi với Tiết Diệu Dẫn, thế là ngày nào cũng nhàn hạ.
Người nhà thấy Tiết Diệu Dẫn suốt cả ngày ra ngoài với Thẩm Đạc, ai nấy đều ngạc nhiên, dưới cái nhìn của họ, Thẩm Đạc lạnh lùng ít nói, ai ở cạnh anh cũng bị nghẹn chết.
Bà Tư tò mò chớp mắt hỏi: “Diệu Diệu, em và Thiếu soái đi đâu chơi thế?”
Những người khác tuy không hỏi nhưng vẫn vây quanh cô, bày ra dáng vẻ hóng hớt bí mật.
Tiết Diệu Dẫn đang nghịch hoa vừa mua về, nhạt nhẽo đáp: “Chuyện nam và nữ thì có bao nhiêu đâu, còn có thể làm gì được nữa.”
Những lời này vào tai các bà vợ lẽ đều tự động thay đổi, ai nấy đều há hốc mồm.
Tiết Diệu Dẫn nhìn dáng vẻ chế nhạo trên gương mặt họ mới sực nhận ra, bối rối la lên: “Ôi chao, mọi người nghĩ đi đâu vậy! Ý em là hẹn hò!”
Bấy giờ mọi người mới chịu khép miệng lại, bà Tư tiếc nuối than ôi, lại nói: “Chị những tưởng Thẩm Thiếu soái là kiểu đàn ông mạnh mẽ, hóa ra lại là Liễu Hạ Huệ sao?”
“Chỉ là cưỡi ngựa, ăn cơm thôi, nào có làm chuyện khảo nghiệm bước cuối cùng, các chị cứ suy nghĩ cho phức tạp lên thôi.” Tiết Diệu Dẫn thấy bản thân tưởng tượng đã phong phú lắm rồi, tiếc rằng các chị trong nhà còn sâu xa hơn nhiều.
Bà Năm cũng vô cùng tò mò: “Các em đã gần một tháng rồi, vẫn chưa đốt ra lửa ư?”
Tiết Diệu Dẫn thầm nghĩ hôm nay mới chỉ là mở đầu thôi đó, hơn nữa, có muốn đốt ra lửa cũng là ở Thẩm Đạc, cô chỉ có thể chêm lửa thôi.
Năm bà vợ lẽ mồm năm miệng mười thảo luận, rồi đề tài dần có khuynh hướng chuyển sang chuyện không thể miêu tả được, Tiết Diệu Dẫn nghe mà sáng mắt ra, Tiết Chính Dương vừa đến làm ai nấy mất cả hứng, tan cuộc.
Tiết Chính Dương buồn bực nghĩ, sao mình lại không được yêu thích thế kia, dạo gần đây hắn đến đâu là người ta tránh đến đó.
Thật ra Tiết Diệu Dẫn vẫn chưa nắm được thái độ của Thẩm Đạc, cô thấy hết thảy những nhân tố bên ngoài đều vừa đủ, không mất miếng thịt nào mà cũng không lỗ vốn. Chỉ là không biết Thẩm Đạc nghĩ như thế nào, có điều liên hệ với câu nói ‘có dục tình là được’ kia của anh, Tiết Diệu Dẫn nghĩ là chắc anh cũng thấy mọi chuyện thuận tiện nhỉ.
Người chính là thế, được một sẽ ước có hai. Mặc dù Tiết Diệu Dẫn rất cởi mở, nhưng vận mệnh đặt trong tay trưởng bối vẫn khiến cô thấy khô khan trong lòng, làm cô không cam tâm lắm.
Có điều chuyện thành do người, tương lai không phải lúc nào cũng chắc chắn.
Tiết Chính Dương rất vui vẻ vì cô hay qua lại với Thẩm Đạc, vậy nên phàm là những chuyện liên quan đến nhà họ Thẩm đều ném hết cho cô.
Hôm nay Tiết Diệu Dẫn đến nhà Thẩm châm cứu cho Thẩm Đốc quân, đúng lúc Thẩm Đạc không có ở nhà, Thẩm Đốc quân không biết là vô tâm hay cố tình, kể sạch ráo mọi khuyết điểm của thằng con mình.
Chưa từng thấy một người cha nào mà lại đi kể xấu về con mình cho vị hôn thê của nó, há chẳng phải là cố ý trộn thủy tinh vào ư.
Có điều sau khi kể hàng đống khuyết điểm, may mà Thẩm Đốc quân vẫn còn nhớ Thẩm Đạc là thằng con ruột nhà mình, cả giận buông tiếng thở dài: “Với bác, chỗ nào nó cũng không tốt, nhưng được cái rất nhiều chuyện nó giống bác, không có tâm địa gian xảo, là một người đáng để sống chung.”
Trọng điểm này đủ để quay xe, Tiết Diệu Dẫn nhếch mày, trong lòng thầm nghẹn cười, nhưng động tác châm cứu vẫn đâu ra đấy.
Thẩm Đốc quân thấy cô còn trẻ tuổi nhưng tay nghề châm cứu rất thành thục, là một cô bé chăm chỉ chịu thương chịu khó, vậy nên càng nhìn càng thấy vừa lòng, không khỏi cất lời nói thay cho Thẩm Đạc đôi câu: “Diệu Diệu à, thằng con bác là một đứa khó hiểu, có điều cũng không còn cách nào khác, cháu thông cảm cho nó chút đỉnh nhé. Có hoạt động gì cũng dẫn nó đi mở mang tầm mắt, nếu không nó sẽ biến thành một khối băng ngàn năm không tan mất.”
Tiết Diệu Dẫn nghe ra sự khôi hài trong câu nói của ông, không khỏi bật cười, cũng biết không nên nói lời không tốt về con trai với cha anh, “Đốc quân nói đùa rồi, Thiếu soái chỉ kiệm lời chút thôi, chứ nào khó tiếp cận như lời người khác nói đâu ạ.”
Thẩm Đốc quân nghe thế thì không khỏi kinh ngạc, phất tay nói: “Đấy là đối với cháu thôi, cháu chưa thấy nó với người ta như nào đâu, thật sự là có thể biến bầu không khí thành băng, nếu không thì Vô Định Đường kia sao có thể bị nó trị cho ngoan ngoãn đâu vào đấy như thế chứ.”
Tiết Diệu Dẫn không ngờ mình lại là sự ngoại lệ với Thẩm Đạc, cô luôn thấy không có sự khác nhau mấy, chẳng qua là bây giờ nói nhiều hơn thôi. Ấy thế mà qua miệng Thẩm Đốc quân, nghe cứ như một người khác vậy.
Sắp đến giữa trưa Thẩm Đạc mới từ quân đội về, vừa vào đến cửa đã bị Thẩm Đốc quân giữ lại quở trách: “Không phải đã gọi điện thoại cho con nói là Diệu Diệu đến rồi sao, sao bây giờ mới về?”
Chiếc áo khoác ngoài của anh được treo trên khuỷu tay, cổ tay áo sơ mi được xắn lên một đoạn, cổ áo bị mở hai cúc, làm mất đi vẻ uy nghiêm thường có, lộ ra nét tùy ý tản mạn.
Anh nhìn Tiết Diệu Dẫn đang thu kim châm trên bàn trà vào, ánh mắt dừng lại bên cô lâu hơn một chút, rồi mới trả lời: “Hôm nay có chuyện quan trọng phải trì hoãn một chút.”
Là chuyện quan trọng nên Thẩm Đốc quân cũng không nói được gì anh, nghe thế thì khẽ hừ một tiếng, lại thấy anh nhấc chân đi lên lầu, thầm mắng ‘gỗ mục không thể đẽo’, vội ra quân: “Đúng lúc Diệu Diệu đến, con để con bé châm cứu cho, vết thương cũ trên vai con không phải cứ trở trời là lại đau ư? Kỹ năng châm cứu của Diệu Diệu không thua Chính Dương đâu, không phải con chưa sắp số ở Linh Thảo Đường được đấy ư!”
Thẩm Đốc quân cứ thổi phồng nên làm Tiết Diệu Dẫn nghe mà ngượng ngùng. Có điều với cái tâm thầy thuốc như mẹ hiền, vừa nghe Thẩm Đạc có vết thương, Tiết Diệu Dẫn vẫn theo bản năng quan tâm anh.
“Bả vai bị đau nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Thiếu soái còn trẻ, chú ý dưỡng thương. Tôi xem giúp anh xem có nên châm cứu hay không.”
Thẩm Đạc nghe thế, nhìn sang ánh mắt có phần muốn khiển trách của Thẩm Đốc quân đang run rẩy cả lên, đổi hướng chân đi về phía sô pha ngồi xuống.
Tiết Diệu Dẫn liền mạch như thế nên Thẩm Đốc quân dứt khoát đứng dậy, chắp tay ra sau lưng đi ra ngoài: “Cha nhớ còn có chuyện muốn nói với Sĩ quan, các con cứ nói chuyện đi.”
Tiết Diệu Dẫn không nghi ngờ ông, Thẩm Đạc yên lặng dõi theo Thẩm Đốc quân đi ra ngoài, vẻ mặt không khỏi bất đắc dĩ.
Tuy rằng tuổi Tiết Diệu Dẫn còn trẻ, nhưng vọng, văn, vấn, thiết lại ra dáng ra hình, có điều Thẩm Đạc nhìn cô vận sườn xám ngồi bên ấy, thấy thế nào cũng chẳng ra dáng của một lão trung y, anh không bận tâm cô có phân biệt tốt xấu gì chăng, trái lại rủ mi nhìn chằm chằm những đốt ngón tay đang đặt trên cổ tay mình mà sững sờ.
“Cởi đồ ra.”
Lúc Thẩm Đạc nghe được ba từ này thì có hơi sửng sốt, nâng mắt lên nhìn gương mặt Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn gật đầu lặp lại thêm lần nữa, “Tôi phải xem vết thương của anh, nếu không sẽ không thể đưa ra được kết luận đúng.”
Người học y xem bệnh bắt mạch đều rất nhanh vào việc, Tiết Diệu Dẫn không hề thấy những lời mình nói mang hàm ý nào khác, sắc mặt bình tĩnh chờ đợi.
Thẩm Đạc nam giả nữ còn không biến sắc mà chấp nhận, thì xem bệnh cởi đồ chỉ có gọi bằng sư phụ. Anh khựng lại trong chớp mắt, vươn tay cởi từng cúc áo ra.
Mới bắt đầu Tiết Diệu Dẫn chỉ bĩnh tĩnh nhìn, đến lúc những chiếc cúc áo mở ra để lộ cơ bụng rắn chắc, khẽ vuốt dái tai và lặng lẽ mở mắt ra nhòm.