• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (3 Viewers)

  • Theo cho đến chết

“Hỏi thế gian tình là cái chi chi?” - một câu nói nổi tiếng mà người xưa đặt để ám chỉ tình yêu. Tình yêu nó là một thứ gì đó vô cùng ngọt ngào và đầy sức quyến rũ, một khi đã có nó rồi thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện buông ra. Năm đầu tiên tại ASU, tôi có quen một thằng bạn người Thái Lan, vóc người hắn nhỏ thôi nhưng cao ráo với làn da ngăm đen. Tuy là không share buồng cùng nhau nhưng tôi và hắn ở cùng một tầng. Do cả cái tầng đó chỉ có hai thằng Châu Á, nên cũng hay ngồi “buôn dưa hỏng bán trứng thối” với nhau lắm. Biết tôi khoái nghe ba cái chuyện nhát ma nên hắn cũng có kể cho tôi một câu chuyện thú vị mà cũng vô cùng rùng rợn. Nhưng do tiếng anh của cả hai đứa có hạn và trình độ luôn luôn lắng nghe nhưng khó thấu hiểu của tôi nên câu chuyện này được tôi thuật lại cốt truyện là của Klun (tên hắn ta).

Như các bạn đã biết, đất nước Thái Lan là một thánh địa về chùa chiền và nổi tiếng là nơi bùa ngải thịnh hành. Hồi đó Klun mới học cấp hai, hắn có chơi thân với một đám bạn trong đó có thằng nhóc tên là Ta, một thằng bé ít nói và hay bị bắt nạt nhất trong nhóm. Đợt đó có một cô giáo mới ra trường và vào dạy lớp của Klun và Ta. Cô giáo mới phải nói là rất xinh xắn và có một cơ thể vô cùng quyến rũ (theo đúng từ chuyên ngành của Klun kể là sexy). Đứa nào ngồi trong giờ của cô cũng ra vẻ tập trung lắm, nhưng thật ra là say mê ngắm nhìn cô. Nhiều đứa có thể nói là thần tượng cô lắm, nhưng cũng chỉ dám ước mơ mà thôi. Trong nhóm có thằng Ta là mê mẩn cô nhất, nó cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy cô giáo tận tình chỉ bảo cho một đứa nào khác, nó chỉ muốn cô giáo là của riêng nó mà thôi. Đợt đó ở Thái Lan đang rộ lên một trò, đó là “bùa yêu”. Nhân cơ hội đó, Ta đã rủ một số đứa trong đó có Klun đi tới nhà một ông thầy có tiếng để thử coi sao. Trong nhóm chả có đứa nào tin vào ba cái vụ bùa ngải nhảm nhí này đâu, nhưng vì thằng Ta năn nỉ mãi nên mới đi cùng cho nó đỡ sợ và coi thử thực hư ra sao. Nhà ông thầy này là một căn nhà sàn, trong nhà để tượng thần ba mắt (Có thể hiểu là thần bóng tối của người Thái Lan). Xung quanh là vô số bùa và bát hương. Ông thầy tà có vóc người to, béo, đầu hơi hói và tóc trắng gần hết, cộng thêm chùm râu lưa thưa bạc. Toàn thân khắc chằng chịt những chữ bùa bằng tiếng Thái, hơn thế nữa ngay trước bụng tròn còn có hình của thần ba mắt rất chi tiết, xung quanh là hình những vong hồn và khói sương. Vừa nhìn thấy đám học trò, ông thầy tà đã cười và hỏi:

- Chúng bay đến đây có chuyện gì vậy? Tính nhờ tao làm mấy cái chuyện phá làng phá xóm hả?

Thằng Ta vội nhanh nhẩu:

- Bẩm thầy, chúng còn nào dám, chúng con tới nhờ thầy làm một cái bùa yêu ạ.

Thầy bùa cười khểnh:

- Ta tưởng cái vụ này chỉ có người lớn mới dám làm, vậy mà ba cái thằng ranh như tụi bay cũng dám nhào vô sao?

Tụi thằng Ta chưa kịp trả lời thì ông thầy đã nói tiếp:

- Thôi, không cần nhiều lời làm gì. Chúng mày có tiền không? Mười ngàn bạt (tiền Thái Lan) tất cả.

Thằng Ta nhăn mặt:

- Bẩm thầy sao đắt thế ạ?

Ông thầy trừng mắt, nói giọng nghiêm nghị:

- Những thứ bùa ngải mà tao làm từ trước tới nay, chưa có cái nào hỏng, chúng máy không có tiền thì đi chỗ khác chơi.

Thằng Ta tỏ vẻ dò xét:

- Bẩm thầy tiền thì chúng con có, nhưng thầy có thể chứng minh tài phép của mình trước để chúng con tin được không ạ?

Thầy tà cười phá lên rồi nhìn mặt thằng Ta mà nói:

- Có phải mày đang muốn yểm cái con giáo viên mới đến trường mày không nào?

Ta giật thót mình, nó không ngờ rằng ông thầy này chưa hỏi nó là yểm ai mà đã biết mục tiêu, nhưng nó vẫn bán tính bán nghi. Thấy vậy, thầy tà chỉ một đứa ngồi sau và nói:

- Thằng kia, má mày mới mất hồi tháng trước đúng không, về bảo bố mày nên mua đồ cúng tế cho mẹ mày chu đáo vào, thì mẹ mày mới phù hộ cho làm ăn tử tế được.

Cả bọn co rúm lại, vì đúng là mẹ thằng đó mới mất hồi tháng trước mà bố thằng này cũng chả tỏ ra mấy quan tâm về chuyện cúng tế. Tuy đã nghe hết những lời đó nhưng Ta vẫn còn một chút do dự. Ông thầy tà thấy vậy, bèn nhắm mắt, mồm đọc lầm rầm một thứ thần chú gì đó. Chợt một thằng bạn ngồi phía gần cửa rú lên, nó quay mặt ra phía cửa, người giãy đành đạch. Ông thầy vừa dứt câu thì cách cửa mở toang ra rồi lại đóng vào cái rầm. Cả bọn xúm lại hỏi nó bị làm sao thì nó hổn hển, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, giọng run run:

- Sợ quá chúng mày ơi… lúc nãy đang ngồi, tao thấy có đứa nào vỗ vai, quay lại thì thấy một cái vong đang ngồi ngay phía sau… Tao sợ quá la toáng lên, ngay lúc chúng mày quay lại thì nó mở cửa rồi vọt ra ngoài… Kéo cửa đóng cái rầm.

Cả bọn bắt đầu run rẩy và thấy sợ ngồi nhà của ông thầy tà. Ông thầy tà nhìn bọn nó cười một cách bí hiểm. Thằng Ta như khâm phục trước tài phép của ông thầy, nó lục cặp lấy ra một phong bì dày cộp, kính cẩn dâng cho ông thầy tà bằng hai tay. Vừa định nói gì đó, thì ông thầy tà đã chặn tay nó lại, giọng răn đe mà bảo:

- Mày đã nghĩ kĩ chưa con? Một khi mày đã dùng bủa ngải rồi, thì mày sẽ không bao giờ quay lại được đâu.

Thằng Ta cũng hơi sợ, nhưng nó cố giấu và nói:

- Bẩm thầy, con đã nghĩ kĩ, mong thầy giúp cho con. Đây là tám ngàn bạt, con xin đưa trước, số còn lại khi mọi việc xong xuôi, xin gửi thầy sau.

Ông thầy tà cười:

- Thường thì tao chỉ nhận đủ tiền mới làm, nhưng vì chúng mày là khách mới lần đầu và là trẻ con, tao phá lệ một lần.

Rồi ông thầy tà lấy gói tiền khỏi tay thằng Ta. Ngay cái giây phút gói tiền bị lấy khỏi tay, thằng Ta có cái cảm giác như nó vừa trao cả mạng sống của mình cho quỷ dữ vậy. Ông thầy tà kính cẩn đặt cái phong bì lên bàn thờ của thần ba mắt, miệng lẩm nhẩm rồi cúi lạy ba cái. Sau đó ông thầy tà quay ra hỏi thằng Ta:

- Mày đã chuẩn bị đầy đủ những thứ mà tao cần để làm lễ chữa?

Thằng Ta kính cẩn đáp, rồi lấy trong túi ra một cái ảnh chứng minh thư của nó, một cái của cô giáo mà nó lấy cắp trong tập hồ sơ của trường, một ít tóc rối của cô giáo, một nắm đất ngoài sân trường nơi cô giáo giẫm lên. Sau khi đã đưa đủ mấy thứ đó cho ông thầy tà, ông ta cầm ảnh cô giáo lên nhìn và cười nhếch mép.

Ông thầy tà bắt đầu làm lễ, ông ta hai tay mỗi tay cầm một bức ảnh, miệng lầm rầm đọc một thứ thần chú gì đó. Rồi đặt cả hai cái ảnh úp mặt xuống một cái đĩa bát quái trên bàn thờ thần ba mắt. Ông thầy tà với một lá bùa dán trên mình của thần ba mắt, thổi vào đó một hơi, và đốt nó trong một cái chén nhỏ. Sau đó, ông lấy tro của lá bùa trét vào 2 bức ảnh. Ông ta vừa dứt tay thì bỗng thằng Ta cảm thấy người nó nóng ran hết cả lên. Sau đó ông thầy tà úp mặt ảnh của thằng Ta và ảnh cô giáo vào nhau. Lấy sợi chỉ đỏ buộc ngang dọc, lấy tóc của cô giáo cài vào sợi chỉ. Ông ta để ngay ngắn vào một cái chén nhỏ được đặt trên cánh tay trái của thần ba mắt. Ông quay qua bảo thằng Ta nói rõ ngày tháng năm sinh, tên tuổi đầy đủ, quê quán của cô giáo kia. Sau đó ông ra hiệu cho thằng Ta đứng lên, tiến lại bên cạnh cái bát đó. Ông thầy tà bắt đầu nhắm mắt lầm rầm đọc thần chú, sau đó ông kéo tay phải của thằng Ta ra, cầm dao, rạch một đường nhỏ ngang lòng bàn tay, khiến cho máu nó nhỏ vài giọt vào trong cái chén. Rồi ông ta lấy nắm đất mà nó đưa cho rải lên trên bức ảnh. Cuối cùng, ông ta đốt một thứ gì đó mà nhìn ý như điếu xì gà, rít một hơi dài rồi nhả khói thẳng vào cái bát đó. Lạ thay, khói không hề tan đi mà cứ tụ lại trong cái bát đó, che mờ cả hai tấm ảnh. Làm đến đây, ông thầy tà quay lại, nhìn thằng Ta và hỏi:

- Mày đã suy nghĩ kĩ chưa, một khi tao kết thúc là hết đường trở lại đó nghe con.

Thằng Ta gật đầu thưa:

- Dạ, ý con đã quyết.

Rồi ông thầy tà cầm một cây nhang đang cháy, châm thẳng vào cái bát tụ đầy khói đó. Một ngọn lửa xanh bốc lên. Khiến cả bọn giật nảy người. Ngọn lửa đó cháy được khoảng 30 giây thì tắt lịm. Ngon lửa vừa tắt, thằng Ta có cảm giác như có một luồng khí va vào người mình. Khi nó tiến lại nhìn thì trong bát trống rỗng, không còn chút vết tích gì của tro tàn cả.
Ông thầy tà ngồi lại vị trí cũ và nói:

- Tao đã làm xong, chúng mày về đi, có gì liệu mà đưa nốt số tiền còn lại cho sớm đấy.

Thằng Ta hỏi ngay:

- Thưa thầy, con muốn biết bao giờ bùa có hiệu nghiệm ạ?

Ông thầy tà nhìn thẳng vào mắt nó, cười và nói:

- Nhanh hơn là mày nghĩ đấy.

Nghe được câu đó, thằng Ta thấy hưng phấn trong lòng, Nó cùng đám bạn cúi chào ông thầy tà rùi bắt đầu ra về. Chợt ông thầy tà nói:

- Thằng Ta, quay lại đây.

Thằng Ta giật mình, nó quay lại, chắp tay lạy ông thầy tà và hỏi:

- Bẩm, thầy có điều gì căn dặn con ạ?

Thầy tà dí sát mặt mình vào mặt nó và nói:

- Phần tao tao đã làm xong, còn mày thì liệu đường mà làm nghe chưa, mày nên nhớ rằng nếu có gì xảy ra, cái bùa yêu này sẽ theo mày cho đến khi chết đó nghe con.

Vừa nghe xong câu đó, thằng Ta chợt giật mình, trong người nó bắt đầu có một chút gì đó hoang mang và lo sợ. Nó định hỏi thêm mấy câu nhưng lại thôi, lặng lẽ rời khỏi nhà ông thầy tà.

Mấy ngày sau, đến lượt Ta được phân công ở lại dọn lớp. Đáng lý ra là có một thằng nữa ở lại dọn cùng, nhưng nó bận việc về sớm nên chỉ có mình Ta ở lại. Đang hí hoáy dọn thì nó thấy cô giáo mới bước vô lớp. Đang bỡ ngỡ không hiểu cô giáo quay lại có chuyện gì, thì cô giáo đã tiến tới và đặt một nụ hôn cháy bỏng lên môi nó. Vì đã muộn, nên hầu như không có mấy ai ở lại trường cả. Thế là Ta và cô giáo đã có một cuộc ân ái ngay trong lớp. Cả đời Ta chưa bao giờ dám nghĩ có ngày hôm nay. Trong đầu nó cứ đinh ninh nhất định sẽ cầm tiền đến trả và cám ơn ông thầy tà sớm nhất khi có thể. Nhưng rồi nó đâu có nhớ nổi, khi mà một tuần thì cứ ba bốn bữa lại mây mưa cùng cô giáo, đôi bên sống trong cái sự trụy lạc và thăng hoa. Nhưng rồi “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, không may cho Ta là đã có một đứa học sinh nhìn thấy cảnh đó. Một đồn mười, mười đồn trăm. Cả trường đã biết chuyện Ta và cô giáo mới. Bố mẹ Ta là một hộ giàu có nhất nhì trong vùng, khi biết tin thì nghĩ rằng con mình bị cô giáo mới dụ dỗ, coi cô như một con quỷ dâm đãng. Cả nhà Ta đã ép buộc nhà trường phải đuổi việc cô giáo, đồng thời quy cho cô tội quấy rối tình dục học sinh. Khi được cảnh sát mời lên lấy lời khai, cô giáo cứ khăng khăng nói rằng không biết vì lí do gì mà mình lại làm vậy, cô vừa khóc vừa nói rằng chắc chắn mình đã bị bỏ bùa. Nhưng than ôi, ba cái chuyện bùa ngải thì mấy ai mà tin được, nhất lại là những người làm trong bộ máy nhà nước. Cũng may cho cô giáo, chính thằng Ta đã van xin bố mẹ nó thôi không đâm đơn kiện nữa nên cô mới không lãnh án tù.

Thằng Ta thì tiếc ngơ ngẩn, và nhớ những ngày mây mưa, trụy lạc. Chỉ tội cho cô giáo, mang tiếng nhơ nhuốc, bị người đời khinh rẻ, không sao tìm được việc làm. Nhà cô nghèo, bố mẹ mất sớm, chỉ còn mỗi cô và bà ngoại. Cô thương bà lắm, nên vẫn chịu khó dạy thêm ngoài giờ để có tiền chăm sóc bà, nhưng giờ thì ôi thôi, đã hết cả rồi. Vào một đêm mưa gió bão bùng, để kết thúc tất cả, cô giáo đã tự treo cổ mình ngày trong nhà. Vì nhà nghèo, nên đám ma của cô giáo làm rất sơ sài, nhà cửa chẳng có gì, cái quan tài của cô là một cái hòm cũ nát đơn sơ, không được sơn dầu bóng. Những người dự đám tang thì rất ít. Hội thằng Ta cũng đến dự, thằng Ta đến là cho phải phép thôi, với cả nó không muốn bị nghi ngờ là chính mình đã bỏ bùa cô giáo. Đám tang diễn ra một cách âm thầm và lặng lẽ, không có thầy cúng chỉ có bà ngoại cô là níu lấy quan tài vừa khóc vừa kêu gào:

- Cháu ơi! Sao cháu lại bỏ bà mà đi! Cháu ơi… quay về với bà đi cháu ơi…

Tiếng kêu thảm thiết của bà ngoại cộng với tiếng khóc não nề thiệt khiến cho mấy đứa học trò không ai là không phải nhỏ lệ. Đến lúc từng đứa lần lượt nhìn mặt cô lần cuối trước khi chôn, thằng Ta vừa lên tới, nó nhòm vào cái quan tài, vẫn là cô giáo hôm nào, chỉ khác một điều là cô đã về thế giới bên kia rồi. Ta còn đang suy nghĩ vẩn vơ, thì bỗng cái xác trong quan tài mở trừng mắt nhìn thẳng vào nó. Thằng Ta la lớn rồi lăn ra ngất xỉu.

Lúc nó tỉnh lại, thì thấy mình đang nằm ở nhà, mẹ nó đang ngồi cạnh nó, mặt hết sức lo lắng. Nó hỏi mẹ nó có chuyện gì, mẹ nó nói là hôm qua nó đi viếng đám ma, tự nhiên hét lên rồi té xỉu, thế là bạn bè đưa nó về đây. Nghe xong, Ta vẫn còn thấy rờn rợn trong người khi nghĩ tới ánh mắt của cô giáo nằm trong quan tài. Nó nhất quyết giấu chuyện này đi và không kể cho ai nghe những gì mà nó đã thấy. Nhưng từ cái hôm đi đám ma về, Ta đau ốm suốt, toàn thân mệt mỏi. Đặc biệt hơn cả là cái lưng của nó không còn đứng thẳng được như xưa nữa mà còng xuống như đang có một ai đó đè đầu cưỡi cổ nó. Bố mẹ nó đã đưa nó đi khám khắp nơi, nhưng ai cũng lắc đầu, lạ hơn nữa là ở bệnh viện khi cân thử, Ta đã nặng gấp đôi người bình thường trong khi đó vóc người nó vẫn vậy. Không một ai biết nguyên nhân, còn Ta, nó đoán là vì nó quên chưa đưa nốt số tiền còn lại cho ông thầy tà nên bị ổng bỏ bùa. Sức nó bây giờ thì quá yếu không thể nào tự đi được. Nó đưa số tiền còn lại cho một thằng bạn thân, Khan, nhờ nó mang đến nhà ông thầy tà và mong ông ấy tha lỗi.

Làm theo lời thằng Ta, Khan cầm tiền đến đúng địa chỉ nhà ông thầy tà hôm nào. Vừa bước vào cửa, ông thầy tà đã nói vọng ra:

- Mày cầm tiền đến hộ thằng Ta đó hả?

Khan vừa nghe đã rùng mình, và thầm khâm phục ông thầy tà, nó đến trước mặt ông thầy tà, quỳ xuống, chắp tay lạy chào và nói:

- Bẩm thầy, quả là con có cầm tiền đến hộ thằng Ta, nó nhờ con chuyển lời xin lỗi tới thầy, mong thầy tha thứ vì sự chậm trễ này.

Ông thầy tà nghe bạn thằng Ta nói, cười ầm lên, rồi nói với nó:

- Bộ nó nghĩ tao ám bùa nó hay sao mà phải cầm tiền đến mà xin lỗi…

Bạn thằng Ta còn đang chưa biết trả lời sao thì ông thầy tà đã tiếp lời:

- Trước kia chúng mày đến đây, tao đã có dằn mặt nó rồi. Có làm cái gì thì làm, nhưng mà đừng có quá lên. Giờ mọi việc có ra nông nỗi như ngày hôm nay cũng là bởi thần ba mắt trừng phạt nó mà thôi.
Khan có vẻ không hiểu, hỏi ông thầy tà:

- Bẩm thầy, ý thầy là…

Ông thầy tà nghiêm giọng:

- Khi trước nó đến nhờ tao làm bùa yêu, tao đã làm cho nó. Nhờ vậy, mà nó đã có được người con gái mà nó mong muốn. Nhưng vì nó không biết giữ kín, lại cứ làm tới. Để lộ ra cái việc trái ý trời này thì ắt có hậu quả như ngày hôm nay thôi.

Khan nghe xong, vội van nài ông thầy:

- Bẩm thầy, nếu vậy mong thầy cứu giúp bạn con.

Ông thầy tà lắc đầu:

- Đã ra đến cái nông nỗi này, thì tao cũng không giúp gì được cho nó đâu. Mày cầm tiền về trả lại cho nó, bảo coi như là tiền viếng đám ma của tao.

Khan đang định ra về, chợt nó nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi ông thầy tà:

- Bẩm thầy, nếu không phải vì thầy làm, thì cớ gì thằng Ta nó lại ra nông nỗi đó ạ?

Ông thầy tà nhìn nó một lúc, ông mỉm cười và nói:

- Bộ chú mày muốn biết thật sao, tao coi bộ vía chú mày yếu lắm đấy,

Khan đỏ mặt, nhưng không hiểu lí do gì, nó gượng đáp:

- Ai bảo thầy thế, Con chả bao giờ sợ ba cái thứ ma quỷ vớ vẩn này cả.

Ông thầy tà nhìn nó cười:

- Thật vậy sao?

Rồi ông ta lấy từ đằng sau ra một cái chai nước nhỏ nhỏ, ông đặt xuống trước mặt và nói:

- Mày đã suy nghĩ kĩ chưa, một khi mày đã nhìn thấy rồi thì mày sẽ phải nhìn thấy suốt đời đó…

Khan mạnh mồm:

- Con chấp nhận.

Ông thầy bảo Khan nhắm mắt lại, rồi cầm cái chai nhỏ mấy giọt ra hai đầu ngón tay, bôi lần lượt xung quanh mắt phải và mắt trái của nó. Ông bảo nó nhắm mắt trong vòng 1 phút, miệng lầm rầm đọc câu thần chú rổi thổi một hơi thật mạnh vào mặt bạn thằng Ta. Một luồng khí lạnh lan ra khắp cơ thể bạn thằng Ta. Trong mấy giây đầu, nó thấy cơ thể mình nhẹ bẫng tựa như hồn muốn lìa khỏi xác vậy. Định thần được một lúc, nó mở mắt ra. Nó rú lên kinh hãi khi điều đầu tiên nó nhìn thấy là trong căn nhà này không chỉ có một mình nó và ông thầy tà, mà còn có vô số vong hồn la liệt xung quanh. Thấy mặt nó tái đi. Ông thầy tà cười và nói:

- Thế mà mày bảo không sợ ư?

Khan quỳ hụp xuống, vái lạy ông thầy tà:

- Thầy ơi, con chừa rồi, xin thầy giúp con trở lại như cũ.

Ông thầy tà cười và lắc đầu:

- Trước khi làm tao đã nói mày rồi, một khi mà đã nhìn thấy, thì mày phải nhìn cho đến chết.

Khan cứ cúi lạy van thầy thu lạ phép, ông thầy tà chỉ nói:

- Thôi, cái gì cần nói tao đã nói, cần làm tao đã làm, mày có thể đi được rồi. Đừng ở đây mà van xin vô ích.

Khan van nài một lúc lâu, nhưng thấy không được gì bèn chào tạm biệt ông thầy tà và cố len lỏi ra ngoài cửa, cố tránh né những cái vong đang ngồi la liệt trong buồng. Vừa ra đến cửa chợt ông thầy tà nói vọng ra:

- Đừng bao giờ can thiệp vào chuyện của cõi khác là thứ nhất. thứ hai là phải đi đến tận cùng của mọi sự việc. Nếu mày làm được hai điều đó, coi như là tự mày đã cứu được mày rồi đó!

Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng nó vẫn quay ra cúi lạy ông thầy tà.

Khan chạy như bay về nhà Ta để báo tin. Nhưng khi vừa vào đến phòng. Nó không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy có một cái vong đang ngồi trên cổ thằng Ta. Hai chân nó quắp vào đằng trước ngực, hai tay thì ghì đầu thằng Ta xuống. Nhìn kĩ thì nó nhận ra đó là cô giáo. Để ý thấy mặt thằng bạn mình tái mét đi, mắt lại nhìn chăm chăm lên phía trên đầu, thằng Ta hỏi:

- Mày làm cái gì mà mặt tái mét đi thế kia?

Khan dường như không nghe thấy câu hỏi đó, nó chỉ nhìn chăm chăm vào cô giáo. Nhưng bất chợt, cái vong cô giáo nhìn thẳng vào mắt nó. Quá sợ hãi, nó chực hét lên nhưng rồi lại cố kìm lại được. Nó đảo mắt qua nhìn thằng Ta rồi kể cho Ta nghe đầu đuôi câu chuyện. Ta nghe thấy vậy thì thất vọng ê chề, mặt nó sầm lại. Khan rút ra gói tiền đưa lại cho Ta nó nói:

- Nếu không có gì nữa, thì tao về trước nha, đi cả ngày mệt quá.

Vừa nói xong nó đã đi nhanh ra cửa bỏ lại Ta một mình. Ta ngồi trên giường mà ân hận lắm, nếu nó biết trước sẽ có hậu quả như ngày hôm nay thì lúc xưa nó đâu có dám làm. Nhìn cách cư xử của bạn nó khi nó từ nhà ông thầy tà về, nó đã đoán là chắc chắn còn có chuyện gì đó liên quan đến nó mà thằng này còn giấu. Rồi nó nghĩ ngay đến cô giáo, nó nghĩ rằng chính nó là người đã gián tiếp hãm hại cô giáo và nó chắc như đinh đóng cột rằng bây giờ đây, nó ra nông nỗi này là do cô đã ám nó. Sáng hôm sau, đợi khi bố mẹ nó đã đi vắng cả, nó liền cầm một gói hương đi thẳng ra mộ của cô giáo, Nó quỳ xuống trước mộ, thắp một nắm hương lên rồi cắm vào bát hương. Nó vừa cắm vừa khấn:

- Cô ơi, con biết con có tội, vì con mà cô ra nông nỗi này. Con mong cô bên kia thế giới được an nghỉ và tha tội cho đứa học trò ngu dại này.

Nó đang khấn vái thì bỗng nhiên nắm hương nó vừa cắm xuống bùng cháy, nó té ngửa ra đằng sau sợ hãi. Nó có thử cắm mấy nắm hương mới, nhưng kết quả đều như nhau, giờ thì nó hiểu rằng số phận nó đã an bài.

Thằng Klun kể đến đây thì dừng lại, Tôi hối nó:

- What the hell man? What next? What next? (Rồi làm sao nữa? kể tiếp coi?)

Nó nhìn tôi rồi cười phá lên. Nó bảo là tiếp theo ra sao thì nó không biết vì sau đó hầu như nó cũng không liên lạc gì với thằng Ta nữa. Nhưng Klun bảo là đúng năm sau vào ngày giỗ đầu của cô giáo, khi bà ngoại của cô và một số học trò mang hoa quả ra mộ. Tất cả đều ngã ngửa khi thấy mộ của cô đã được đào lên lúc nào không biết, nắp hòm thì mở tung. Bà ngoại cô giáo chạy tới nhòm vào trong quan tài, bà hét lên thất thanh rồi lăn ra đất. Thằng Ta nằm chết trong đó lúc nào không hay, trong tư thế ôm chặt lấy cái xác thối rữa của cô giáo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom