-
Bây giờ thì mẹ không thể bỏ con mà đi nữa rồi
Từ ngày cưới giám đốc Vinh, Minh bỗng chốc trở thành một quý bà giàu sang. Sống trong sung túc, tiền tiêu không bao giờ hết. Về phía Vinh, tuy đã có 2 bà vợ, nhưng vì chưa đẻ được thằng con trai nào, nên rất buồn bực. Vinh gặp Minh cũng rất tình cờ, hôm đó đang trên đường chạy vội tới cửa hàng tạp hóa để mua mấy thứ cho công việc. Vinh va phải Minh ngã sõng soài. Đáng lẽ ra Vinh sẽ không để ý đâu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt, vóc dáng của Minh thì như người mất hồn. Từ đó Vinh và Minh bắt đầu liên lạc và qua lại với nhau. Tình cảm lâu ngày càng đậm đà, nồng thắm. Cuối cùng, Vinh thuyết phục Minh bỏ chồng, về làm vợ mình. Minh đồng ý ngay, Vinh tổ chức một cái đám cưới linh đình cho mình và Minh. Hai bà vợ Vinh tuy ghét Minh ra mặt, nhưng giờ nếu bỏ Vinh thì tay trắng nên đành cam chịu.
Về ở với Vinh một thời gian, tuy là Minh đã nhiều lần có thai nhưng không hiểu vì lí do gì mà toàn bị sảy, phải đến hai lần. Không chỉ có vậy, vì Vinh thường xuyên phải đi công tác xa nhà, nên việc Minh ngủ một mình là chuyện rất bình thường. Thật ra cái việc ngủ một mình này cũng không có gì đáng nói nếu như Minh không gặp phải những chuyện kì quái. Mọi việc bắt đầu khi mà Minh mang thai đứa trẻ đầu tiên, Vinh dành hết mọi sự chú ý cho Minh. Lí do là vì Vinh luôn mong rằng đây sẽ là thằng con trai nối dõi, Minh thì chả mấy quan tâm tới chuyện là trai hay gái vì cô nghĩ rằng con mình sau này khi trào đời sẽ có một cuộc sống sung túc hơn hẳn mẹ nó ngày trước. Đến tầm thai được gần 3 tháng, Vinh phải đi công tác xa để bàn chuyện làm ăn, nên Minh đành lủi thủi ở nhà một mình. Minh thường thức rất khuya, tuy biết vậy là có hại cho thai nhi, nhưng cô cũng không bận tâm. Giờ đang là mùa mưa, nên thường có những cơn mưa to kéo dài cả đêm, thậm chí còn nối tiếp mấy ngày liền. Vào một tối như thường lệ, Minh cầm cuốn “Đau thương đến chết” say mê đọc, bên ngoài trời mưa to. Chợt đâu đó, vọng lại tiếng trẻ con khóc thiệt là não nè và u uất. Tiếng khóc đó lúc thì vang vọng, lúc thì lại rất bé phải cố lắng tai lắm nghe mới được. Minh đặt cuốn truyện xuống và nhòm ra cửa sổ. Tiếng khóc lại biến mất, nhưng cứ mỗi lần cô đặt mình trở lại trên giường và cầm cuốn sách lên, thì tiếng khóc lại vọng về tựa như từ một cõi nào đó xa xăm và thăm thẳm. Lúc đầu Minh còn thấy nghê rợn, nhà cô vốn là một căn biệt thự, xung quanh là vườn cây thì làm sao có trẻ con nhà nào mà khóc được cơ chứ? Rồi mấy đêm như vậy liên tục, cô dần cảm thấy quen thuộc với tiếng khóc ai oán đó mà không để ý dến nữa. Nói là không để ý, nhưng thật ra cái tiếng khóc này nghe rất quen thuộc. Minh có cảm giác như đã nghe thấy cái tiếng khóc này ở đâu rồi. Đến ngày Vinh quay về, cô cũng không đả động gì đến chuyện kì quái đó nữa. Hôm đó, Vinh với Minh đi thăm người bạn mà vợ hắn mới sinh được một đứa con gái khá kháu khỉnh. Khi đến nơi, Vinh với Minh thay nhau ẫm cô nhóc kháu khỉnh lên tay và nựng. Khi cô nhóc vừa đến tay Minh, nó bỗng đổi sắc mặt, nhìm chằm chằm vào Minh. Minh bắt đầu cảm thấy một cái gì đó lành lạnh chạy dọc sống lưng, một cái cảm giác rùng rợn như kiểu có một ai đó đang nhìn mình rất oán hờn. Rồi đứa trẻ khóc òa lên, Vinh vội bế nó khỏi tay Minh. Minh đứng im như người mất hồn, cô bắt đầu nhớ lại. Cô không còn tin vào tai mình nữa, tiếng khóc của đứa bé này giống y hệt như tiếng khóc hàng đêm vọng về. Rồi chợt Minh đờ mặt ra, trong đầu cô chợt lóe lên một cái tên “Hoa”. Minh ngã lăn ra đất bất tỉnh. Vinh cùng bạn vội chạy lại đỡ Minh dậy và gọi ngay bác sĩ với y tá. Đến ngày hôm sau, khi Minh tỉnh lại, nằm trên giường bệnh, cô thấy Vinh rơm rớm nước mắt. Chưa kịp hỏi gì, thì Vinh đã giọng buồn bã nói:
- Chúng ta mất con rồi em ạ.
“Hoa”, đã mấy năm nay rồi, Minh không có thông tin gì về nó, hay nói đúng hơn là chả thèm bận tâm đến. Minh linh tính như đây là điểm báo đã có chuyện chẳng lành đến với Hoa. Đến ngày xuất viện, vừa vào đến nhà, cô lại bàn thờ thắp hương mà vái lạy:
- Hoa ơi, mẹ vô tâm quá, lâu nay đã không thèm đoái hoài gì tới con, mẹ thiết nghĩ chắc là con cố tình báo cho mẹ biết là đã có chuyện chẳng lành đến với con. Thôi thì con sống khôn thác thiêng, mong con phù hộ độ trì cho mẹ...
Vừa dứt câu thì một luồng gió lạnh bỗng thổi bạt vào người Minh từ đằng sau. Cô rùng mình quay lại, không có ai. Mà nhà lại đóng hết cả cửa sổ lẫn cửa ra vào, hơn nữa đang là mùa hè thì kiếm đâu ra gió lạnh chứ? Đã mấy tháng rồi, kể từ sau cái lần sảy thai ở viện, Minh trở về nhà thì không còn tiếng khóc ai oán hàng đêm nữa. không bao lâu, cô đã mang thai lại, một đứa nhóc cho Vinh. Cái thai này đã được 5 tháng. Như thường lệ, Vinh vẫn phải đi công tác và Minh lại một mình ở nhà. Nhưng lần này, cô sợ rằng thức khuya sẽ có chuyện chẳng lành nên ngủ rất sớm. Tuy là hè nóng nực, nhưng Minh có một thói quen là trùm một tấm chăn rất mỏng ngang bụng. Khi ngủ, cô nằm ngay ngắn, hai tay để trước ngực rồi cứ thế mà dần dần chìm vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, Minh bỗng giật mình tỉnh giấc, sờ lên người thì không thấy chăn đâu. Cô ngạc nhiên là vì khi ngủ chưa tự đạp tung chăn ra bao giờ. Ngồi trên giường lần tìm cái chăn mỏng. Hóa ra là cái chăn đó đã chui xuống chân giường lúc nào không biết. Minh ngồi dậy, nhảy xuống giường rồi cầm cái chăn lên. Đắp ngay ngắn, rồi lại từ từ sâu giấc. Tuy nhiên trong lúc còn mơ màng, cô có cái cảm giác như tấm chăn của mình đang từ từ bị kéo xuống. Tuy mắt nhắm, nhưng Minh dùng tay, cố giữ tấm chăn lại. Rồi cứ như thế, đôi bên giằng co nhau được một lúc, lực kéo bên kia dường như biến mất. Minh giật mạnh cái chăn, khiến nó chùm quá đầu. Nhanh như chớp, Minh hất tung chăn và ngồi dậy. Không có gì cả, bốn bề vẫn lặng im như tờ, cả căn phòng chìm trong bóng tối xen vào đó là một vài tia sáng yếu ớt, le lói phát ra từ bóng đèn ngủ đầu giường.
Rồi cứ như vậy hơn một tuần, cơ thể Minh suy sụp hẳn. Đêm nào cũng canh cánh lo lắng trong lòng. Cớ những đêm, cô nằm trong buồng mà nghe có tiếng trẻ con cười đùa, chạy nhảy ở buồng ngoài. Kèm theo là tiếng đồ đạc va chạm, di chuyển. Đáng sợ hơn là nhiều khi đang nằm, hé mắt ra nhìn thì thấy bóng một đứa bé gái đứng ở cửa phòng. Lúc thì lại ngay đầu chân giường. Giờ thì Minh đã biết những chuyện này là do đâu. Cô từng nghe những người lớn tuổi kể về việc đêm nằm ngủ bị vong hồn trêu ghẹo như kéo chăn, lật giường và thậm chí là sờ chân. Bây giờ thì Minh đã hiểu cái cảm giác khi ngủ mà bị ma kéo chăn là thế nào. Cô mang trong đầu một chút ý nghĩ oán trách và căm giận. Cô trách là Hoa đã chết đi mà không phù hộ độ trì cho cô mà lại còn hiện về trêu ghẹo. Với những ý nghĩ đó, cô quyết tâm phải diệt trừ cái vong của Hoa, phải làm sao cho vong hồn của Hoa tan biến và mãi mãi không được siêu thoát, đầu thai.
Hôm sau, Minh ra ngoại thành và mời về được một ông thầy nổi tiếng về trừ tà và bùa ngải, thầy Khoa. Đúng 9 giờ, thầy Khoa đã đến trước cửa khu biệt thự của Minh. Minh tất tả chạy ra đón thầy. Vào đến nhà, thầy bảo Minh đưa thầy đi quanh nhà một vòng, sau đó ngồi xuống bàn nhẩm tay tính toán. Thầy nhìn Minh một lúc, khiến Minh e dè. Rồi thầy làm một ngụm trà, thở dài, đặt tách xuống. Thầy hướng về phía Minh, nói giọng nhỏ vừa đủ nghe:
- Con à, vong hồn nó đang theo con đấy.
Mình như nghe phải tiếng sét đánh ngang tai, cô rùng mình. Không ngờ những gì cô nghi ngờ bấy lâu nay lại là sự thật. Đúng là con nhỏ Hoa nó đang ám theo cô. Minh cố lấy bình tĩnh, khẽ hỏi thầy với vẻ giọng run run:
- Dạ bẩm thầy, sao thầy biết ạ?
Thầy Khoa nhìn thẳng vào mắt Minh, hỏi giọng nghiêm nghị:
- Thầy hỏi con câu này trước nhé, con đã bao giờ phá thai, hay làm hại đứa trẻ nào chưa?
Bị hỏi bất ngờ, Minh nói:
- Dạ thưa thầy chưa. Con chưa bao giờ phá thai hay làm hại một đứa trẻ nào cả, hơn thế nữa, con mới sảy thai hồi năm ngoái.
Thầy Khoa hỏi lại Minh với giọng nghiêm khắc hơn:
- Con có chắc chắn không, con phải nói thật với thầy thì thầy mới giúp được con, con đã bao giờ phá thai hay làm hại một đứa trẻ nào chưa?
Minh trả lời giọng chắc chắn:
- Dạ, con khẳng định là chưa ạ.
Thầy Khoa thở dài:
- Có thể con có chuyện không tiện nói ra, thôi thì thầy cũng không ép buộc con. Hiện tại cái vong đang theo con là một đứa trẻ. Nó đang cô đơn và cần con quan tâm tới nó đấy.
Minh lúc này giọng cương quyết hỏi thầy:
- Thưa thầy, thầy có cách nào đuổi cái vong này đi cho con được không ạ? Mà làm nó tan hồn phách đi được thì càng tốt ạ.
Thầy Khoa giật mình, mặt ngơ ngác, nhìn thẳng vô mắt Minh, hỏi lại:
- Tại sao lại phải đến vậy hả con? Ta thấy cái vong này đâu có làm gì quá đáng đâu, con chỉ cần quan tâm đến nó một chút, là nó sẽ để yên cho con ngay.
Minh giọng tức tối:
- Bẩm thầy, quan tâm kiểu gì bây giờ? Con mệt mỏi với nó lắm rồi. Đêm nào nó cũng phá phách không để con yên. Hơn thế nữa, con lại còn đang mang thai đứa bé trong bụng. Không giấu gì thầy, cả nhà con đang mong đợi đứa bé này, cho nên con cắn rơm cắn cỏ lạy thầy, mong thầy giúp cho con.
Minh vừa nói đên đây, hai mắt đã rơm rớm nước. Thầy khoa thở dài, ngẫm nghĩ một lúc, thầy nói với Minh giọng rờn rợn:
- Con à, đuổi cái vong này đi không phải là chuyện khó, nhưng mà còn cái nghiệp chướng, nó sẽ theo con đến tận cuối đời đấy con ạ.
Minh giọng cương quyết:
- Bẩm thầy, ý con đã quyết rồi, chỉ cần con mẹ tròn con vuông, con không quan tâm đến hậu quả sau này.
Thầy Khoa chỉ biết thở dài và đồng ý chấp nhận giúp Minh. Sau khi dặn dò kĩ nhưng thứ chuẩn bị cho việc làm lễ vào đêm ngày mai. Minh tiễn thầy Khoa ra về. Thầy Khoa trên đường về mà lòng rất bối rối kèm theo một nỗi thấp thỏm không yên như có điềm không lành sắp xảy ra. Thầy biết rõ chứ, ngay từ cái giây phút thầy nhận lời Minh là thầy đã đồng ý làm một việc trái ý trời rồi. Vốn là người và oan hồn thuộc về hai cõi hoàn toàn khác nhau, người không phạm vào oan hồn thì oan hồn không phạm vào người. Duy chỉ có một số trường hợp, khi mà oan hồn còn luẩn quẩn, chưa vào cõi vĩnh hằng được, thì thường hay loanh quanh chốn nhân gian, thoắt ẩn thoắt hiện để quấy rối con người mà thôi. Nói là quấy rối chứ thật ra oan hồn làm vậy vì chưa muốn bị lãng quên, chưa chấp nhận cái sự thực là mình sẽ phải bước vào cái cõi hư vô. Trong trường hợp này, cái vong mà thầy sắp đuổi đi chỉ là một đứa trẻ, nó chưa có làm gì nên tội cả, chỉ cần có một sự quan tâm. Vậy mà giờ lại đánh đuổi nó vào cõi hư vô thì e rằng cái nghiệp đó sẽ không chỉ bám lấy Minh tới tận cuối đời đâu, mà nó sẽ còn họa lây cả thầy nữa.
Tối hôm đó, sau khi mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ cho buổi lễ. Một cái bàn thờ nhỏ đặt ngoài sân, trên đó gồm một con gà luộc, 6 chén nước trắng, một bát gạo, một bát muối, một bát tiết gà, một bát hương to. Thêm vào đó là một bộ quần áo mà Minh thường mặc, một nắm tóc của Minh, ... Để dưới chân bàn thờ, là 3 cái hình nhân bằng giấy, một trai một gái, và hình nhân của một bé gái. Khi chuông đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, thầy Khoa kêu Minh ngồi xếp chân vòng tròn ngay trước bàn thờ, mắt nhắm và chắp tay trước mặt, lẩm bẩm khấn theo lời thầy. Những cái cần ghi nhớ ở đây là dù có gì xảy ra cũng không được mở mắt ra. Thầy Khoa bắt đầu làm lễ, thầy vái lạy tứ phương tám hướng. Lẩm rầm khấn vái, đốt một nắm hương. Thầy vừa múa vừa chỉ tứ tung, mồm vẫn khấn vái. Về phần Minh thì mắt vẫn nhắm nghiền, mồm lầm rầm đọc theo thầy. Độ 15 phút sau, khi thầy Khoa bắt đầu đốt những lá bùa, Minh có một cái cảm giác rờn rợn, mồ hôi toát ra đầm đìa, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng rồi lan ra khắp cơ thể. Hơn hẳn thế, cô có cái cảm giác như đang có ai đó chăm chăm nhìn mình, một cái nhìn đầy oán hận. Khi thầy Khoa đem bộ quần áo của Minh và nắm tóc khua khua trước mặt cô rồi sau đó cho vào cái chậu sắt to châm lửa đốt. Bất chợt bên tai Minh vọng lên một tiếng kêu gào thảm thiết. Minh rùng mình vì sợ, cái tiếng đó như vọng từ cõi âm vọng về. Nó cứ văng vẳng bên tai, khiến cô không tài nào tập trung được. Thầy Khoa để ý thấy Minh có vẻ như đang bị cái gì đó làm phân tán. Thầy vớ bát gạo trên bàn, cầm thổi một hơi vào đó rồi hắt lên người cô. Khi gạo vừa tạt vào người Minh thì bốn bề lại yên lặng, không còn tiếng kêu gào oán than, không còn những giọt mồ hôi đầm đìa, không còn cái cảm giác lành lạnh toàn thân, mà giờ cái còn lại là cái nhìn đầy thù oán và một nỗi lo thấp thỏm không yên. Thầy cầm bát muối, thổi tiếp một hơi, rồi vừa đọc thần chú, vừa dốc bát muối đó lên đầu Minh từ từ. Cái cảm giác thấm thỏm không yên kèm theo cái nhìn oán hận cũng dần như tan biến. Sau đó thầy cầm 3 cái hình nhân bằng giấy xếp ngay ngắn trong cái chậu sắt mà thầy vừa đốt quần áo của Minh. Thầy đặt hình nhân bố bên phải, hình nhân mẹ bên trái, rồi đứa con gái bé bỏng ở giữa rồi móc ba là bùa trong tui ra, lần lượt dán lên trên trán của cả ba hình nhân. Khi lá bùa vừa được dán lên hình nhân đứa bé gái. Minh bỗng gào lên thảm thiết:
- Con đ* kia! Mày buông tao ra! Tao không theo mày đâu! Mày cút đi! Tao không muốn nhìn thấy mày nữa!
Minh đã bật ra khỏi vị trí ngồi thiền lúc nào không hay, tuy mắt vẫn nhắm, nhưng cô khua tay khua chân như thể đang có một ai đó lôi mình đi.
Biết việc sắp xong, thầy Khoa bèn châm lửa đốt ngay cái hình nhân đứa bé trước. Rồi cứ thế, ngọn lửa dần dần lan qua cả hình nhân bố và mẹ. Còn về phía Minh, chỉ thấy cô giãy giụa một hồi nữa, rồi bất chợt nằm im mồm lẩm bẩm:
- Hoa ơi, tha lỗi cho mẹ con ơi... Tha lỗi cho mẹ… Hoa ơi…
Đợi cho 3 hình nhân đã cháy hết, thầy Khoa với bát máu gà, nhặt một ít tro từ trong cái chậu sắt khuấy đều vào bát mau gà. Thầy bưng về phía Minh, lần lượt nhúng hai tay, hai chân của minh vào bát máu gà. Cuối cùng thì lấy máu trong bát, quệt lên trán, lên khóe mắt, má rồi cằm của Minh. Vừa làm xong, thì cũng là lúc Minh thiu thiu chìm vào giấc ngủ. Thầy bế Minh đặt vào giường, sau đó ra ngoài dọn dẹp. Khi dọn cái chậu sắt, thầy Khoa rùng mình, hốt hoảng khi nhìn vào chậu, một góc khuôn mặt của hình nhân đứa bé gái chưa cháy hết, để lại một con mắt với cái nhìn ghê rợn.
Sáng hôm sau, Vinh đi công tác về. Bước vào nhà. Anh hết sức ngạc nhiên khi thấy thầy Khoa ngồi trong phòng khách đang nhâm nhi li trà, Vinh hỏi lớn:
- Ông là ai?! Sao lại tự tiện vô nhà tôi thế này?! Vợ tôi đâu?!
Thầy Khoa thấy Vinh về, đặt tách trà xuống, trả lời:
- Vợ con đang nằm trong buồng, hôm qua cô ấy mời thầy về nhà này làm lễ.
Vinh chạy ngay vô phòng, khi nhìn thấy Minh đang nằm ngay ngắn trên giường ngủ, anh mới an tâm. Quay ra phòng khách, Vinh hỏi giọng nghi hoặc:
- Lễ? Lễ gì ?
Thầy Khoa nhìn Vinh:
- Chả lẽ vợ con chưa nói gì với con sao?
Vinh giọng ngơ ngác:
- Tôi có thấy vợ tôi nói gì với tôi đâu, mà mời ông ra khỏi nhà tôi ngay cho.
Thầy Khoa đứng dậy, xách cái túi bên cạnh chuẩn bị đi ra, nhưng khi đến cửa, thầy quay lại nói khẽ với Vinh:
- Công việc của thầy đã xong, thầy cũng không còn lí do gì ở lại đây nữa. Nhưng còn một chuyện, thầy nhờ con. Khi nào vợ con tỉnh dậy, hãy bàn với vợ con về việc phá cái thai thai càng sớm càng tốt, để lại e là sẽ có điềm không lành.
Vinh giọng cau có:
- Ông nói linh tinh cái gì thế? Mà mời ông đi ngay cho!
Thầy khoa chỉ thở dài lắc đầu và bước ra khỏi cửa. Ra đến cổng, thầy ngoái nhìn lại ngôi biệt thự, nói nhỏ:
- Nghiệp báo… nghiệp báo…
Về phần Vinh, đợi khi Minh tỉnh lại. Vinh mới hỏi cô đầu đuôi sự việc. Minh cũng không muốn giấu giếm với Vinh nữa, bèn kể hết mọi chuyện cho Vinh nghe kể từ cái lần mang thai đầu tiên rồi tiếng khóc ai oán ban đêm. Cô chỉ bỏ chi tiết Hoa lại và không kể gì với Vinh. Sau khi nghe xong, Vinh hỏi Minh là cái thai vẫn tốt chứ. Minh gật đầu, thế là Vinh ôm chầm lấy Minh và cũng quên bẵng mất lời cuối cùng mà thầy Khoa đã dặn chàng. Ngày vui cũng đã đến, Minh sinh được một bé trai khá kháu khỉnh, Vinh vui hết cỡ đặt tên con là Long. Nhưng chỉ có điều lạ là khi sinh ra Long rất ít khi khóc. Và khi đã lên bốn, Long vẫn không nói một lời nào. Đã thế, Long hầu như không lãy. Dần dần lớn lên, Long chỉ nằm im một chỗ, như bị liệt toàn thân vậy. Minh và Vinh vô cùng buồn bã, mặc dù đã đi chạy chữa khắp nơi, nhưng bác sĩ nào cũng chỉ biết lắc đầu. Vinh vì quá chán nản với gia đình, nên thường lấy cớ đi công tác xa, bỏ Minh ở nhà một mình với Long. Một đêm mùa đông, khi Long đã lên sáu, Minh vừa bế con vào giường, cô ngồi thụp xuống, nhìn con mình nằm im như tượng, thút thít khóc và nói:
- Con ơi, mẹ khổ với con lắm rồi con có biết không? Mẹ đã tận tụy hết lòng, mà sao con không thương mẹ hả con?
Bất thình lình, Long quay đầu về phía Minh khiến Minh giật bắn mình. Rồi cô lại có cái cảm giác rờn rợn như hôm nào. Long nhìn chằm chằm vào mặt Minh, bắt đầu nói bằng một thứ âm thanh xa xôi và rùng rợn:
- Bây giờ thì mẹ không thể bỏ con mà đi nữa rồi, mẹ có biết con đã phải chờ bao lâu để có được ngày hôm nay không? Mẹ nghĩ rằng mời ông thầy kia là có thể xua đuổi được con hay sao? Bây giờ thì mẹ con ta mãi mãi bên nhau mẹ nhé! Hi hi hi hi…
Vừa cười dứt tiếng, Long lại từ từ quay đầu nhìn lên trần nhà, trở về trạng thái bất động, bỏ lại Minh hồn xiêu phách lạc không nói lên lời. Mấy ngày sau, cô bật tivi thấy thời sự đăng tin về một ông thầy ở ngoại thành đã tự thiêu. Không còn lạ gì nữa, đó chính là thầy Khoa. Hôm sau, có người đưa cho Minh một tờ giấy và nói rằng của thầy Khoa, thầy bảo là khi nào mà thầy chết rồi thì hãy đưa thư này cho Minh. Minh nhận bức thư, tay run run mở ra:
“Gửi cô Minh.
Tôi hi vọng cô vẫn còn nhớ tôi. Tôi là thầy Khoa được cô mời về làm lễ hôm nào đây. Sáng hôm sau khi làm lễ, tôi có gặp chồng cô và có nói cho chồng cô mấy điều nhưng chắc đã quên không nói lại với cô.
Tôi đã biết hết mọi chuyện về cô rồi cô Minh ạ. Hôm đó trước khi làm lễ, tôi đã bảo cô không nên giấu giếm điều gì, nhưng cô vẫn giấu tôi một chuyện, đó là về bé Hoa. Nó là đứa con mà cô đã bỏ rơi. Cái đêm trong lúc dọn dẹp khi đã làm lễ xong. Tôi phát hiện ra rằng hình nhân cô bé gái cháy không hết mà còn chừa lại con mắt. Tôi biết ngay là mọi sự đã được an bài, cái lễ đó coi như hỏng rồi.
Tôi đã căn dặn chồng cô là khi nào cô tỉnh lại nên bàn chuyện phá thai, vì cái thai đó chính là bé Hoa. Nhưng có lẽ chồng cô đã quên. Về phía tôi, vì giúp cô làm cái lễ đó mà mang tội vạ lây, e rằng tôi chẳng sống được bao lâu nữa. Tôi mong cô ở lại bình an vô sự. có gì tôi mạn phép đi trước.”
Vinh vừa về đến nhà, đã gọi to cho Minh ra đón. Nhưng lạ thay bốn bề im lặng. Anh chạy kiếm khắp nhà, nhưng không thấy vợ và con đâu. Chạy ra sân sau, một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Vinh lần theo mùi đó, thì sửng sốt khi thấy cả Minh và Long đã treo cổ tự tử từ trên cây mít được mấy ngày. Dưới đất còn có một tờ giấy với một dòng chữ do Minh viết để lại:
“Em và con đợi anh ở bên kia”.