-
Ai làm con khóc?
Tôi thường hay cùng bố mẹ xuống Thổ Quan chơi và thăm ông bà nội. Chính ra, gia đình tôi đầu tiên sống cùng với nhà ông bà nội ở đây, cũng nằm trong ngõ. Ngoài ra còn có cả họ hàng như các bác và anh chị họ nên vui lắm. Tuy nhiên, vì khi đã ăn nên làm ra, bố mẹ tôi mua lại nhà của một bác bên họ ngoại là cái nhà hiện nay, chuyển lên đó sống cho rộng rãi và thoải mái những vẫn thường xuống thăm ông bà nội hàng tuần.
Như mọi lần, khi vừa xuống đến nhà bà nội là tôi chạy ù ngay sang nhà chị họ tôi, Zin. Đó là tên gọi của bà này ở nhà, gọi lâu ngày rồi thành ra quen. Tuy là chị em họ nhưng chúng tôi thân nhau lắm vì thực ra hai đứa cũng chả cách tuổi nhau là mấy. Lần này xuống, tôi có kể cho bả nghe về điều kì quặc mà tôi bắt gặp hôm ngủ trên tầng ba một mình. Nghe xong bả chỉ cười và nói rằng:
- Mày bị bóng đè rồi Bờm ạ.
Tôi khăng khăng nói:
- Em không nghĩ là bóng đè đâu, vì nếu bị bóng đè thì làm gì có chuyện mơ bị ma đuổi với lại cả người em làm gì có cảm giác bị đè đâu.
Bà ấy cũng cười rồi hỏi tôi có muốn nghe chuyện ma không. Chỉ đợi có thế, tôi khoái chí gật đầu ngay và lắng nghe bà ấy kể. Bên cạnh nhà chị Zin là nhà của hai vợ chồng trẻ hàng xóm. Đôi vợ chồng này tốt bụng lắm, luôn giúp đỡ láng giềng. Họ có một đứa con gái mới lên hai, tên ở nhà là Nhím. Cô nhóc náy kháu khỉnh lắm, nhìn rất đáng yêu.
Rồi vào một đợt, không hiểu tại sao, cứ mỗi lúc tối chuẩn bị đi ngủ, Nhím lại gào khóc thảm thiết mặc dù có bố mẹ ngay bên cạnh, mà hơn thế nhà cửa lại bật đèn sáng như bưng. Đầu tiên mọi người thấy kì quặc lắm, không hiểu lí do làm sao, cứ nghĩ là Nhím không chịu ngủ nên cố dỗ dành, nhưng mà khi ngủ được rồi thì đêm lại rất hay giật mình. Hơn thế nữa, nếu chỉ một lần thì không ai nói làm gì, nhưng đây, sự việc kéo dài hơn một tuần. Bố mẹ Nhím lo lắng lắm, ngay đến cả bác Vân (mẹ chị Zin) cũng phải hỏi thăm:
- Này, chúng mày làm cái gì mả để con bé nó khóc ghê thế?
Mẹ của Nhím nói:
- Bọn con cũng không biết nữa, lạ lắm bà Vân ạ. Cứ mỗi tối lúc chuẩn bị đi ngủ là nó lại gào ầm lên, khóc nức nở. Đã thế đêm ngủ hay giật mình, có hôm lại còn khóc thút thít nữa chứ.
Bác Vân tôi vốn là người đã từng gặp rất nhiều chuyện kì bí như thế này, có người nói tại vía bác nặng, nên ma quỉ hay trêu ghẹo, nhưng bác không sợ. Bác suy nghĩ một lúc rồi nói nhỏ với mẹ Nhím:
- Mẹ Nhím này, tao thấy có lẽ con Nhím nó bị ma trêu đấy, hôm nào mày qua cái chùa bên ngõ bên, mời ông sư về coi thử đi.
Mẹ Nhím mặt tái đi, nhưng cố cãi:
- Bà này, làm gì có chuyện đó, con không tin là có ma quỷ đâu.
Bác Vân vẫn giữ giọng nghiêm nghị và thì thầm:
- Mày chưa biết đâu, chỗ này hồi xưa chiến tranh, chúng nó rải bom cả phố, chết biết bao nhiêu là người. Mà hơn thế nữa, tao đã gặp nhiều chuyện tương tự trong ngõ này rồi, mai mày cứ mời thầy về coi thử, có mất gì đâu.
Mẹ Nhím lúc này mặt tái đi và giọng có vẻ run run:
- Thôi con nghe bà vậy, mai con sẽ xin nghỉ, qua đó rước thầy về.
Sáng hôm sau, mẹ Nhím sang ngõ bên mời được một sư thầy về. Ông sư này là một trong những thầy trừ tà có tiếng. Thầy đã ngoài sáu mươi, thân hình nhỏ bé, với lớp da ngăm đen. Đã rất nhiều người biết tiếng, đến nhờ thầy trừ tà, giải bùa, yểm nhà, v.v. Tuy nổi tiếng và đã phá giải nhiều điều bí ẩn, nhưng thầy chưa bao giờ đòi tiền công ai. Toàn để những người tới cầu cứu tùy tâm mà cúng cho nhà chùa. Khi thầy cùng mẹ Nhím đi tới ngôi nhà, vừa vào đến cửa, cả người thầy bỗng giật lên nhè nhẹ. Thầy đứng lại chăm chú nhìn xung quanh nhà một lúc. Sau đó bảo mẹ Nhím đưa Nhím ra cho thầy coi. Mẹ Nhím gọi bố bế con xuống, khi bố Nhím vừa bế Nhím xuống, thấy mặt sư thầy, Nhím nở một nụ cười rất tươi và đòi theo, bắt thầy bế. Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, vì đối với trẻ con còn ít tuổi mà nói, rất ít khi mà theo người lạ mặt mà nhất là lại gặp lần đầu. Thầy bế Nhím vào lòng, vừa nựng Nhím vừa quan sát, một lúc sau thầy trả lại Nhím cho bố của bé, mắt Nhím lúc này nhìn thầy mặt hơi mếu mếu, ý như không muốn rời xa. Thầy bảo là bây giờ hãy gửi Nhím qua nhà khác cho ai trông hộ, rồi cả hai qua nghe thầy bảo. Mẹ nhím vội bế Nhím sang nhà bà bán rau đầu ngõ nhờ trông hộ còn bố tức tốc chạy đi pha trà, vì lúc nãy mải mê với Nhím quá mà quên đi mất việc đó.
Đợi khi cả hai vợ chồng đã quay lại, thầy tiến về phía bàn thờ, thắp ba nén hương, miệng lẩm bẩm cầu khấn gì đó, rồi vái ba vái. Sau đó thầy đi ra chiếc bản nhỏ. Ngồi đối diện với cả hai vợ chồng. Làm một ngụm trà xong, thầy hỏi:
- Tôi hỏi câu này khí không phải, chứ chỗ này có đứa nhỏ nào chẳng may xấu số mà chết oan không?
Bố mẹ Nhím sau khi nghe xong câu đó thì mặt tái đi, giọng run run, bố Nhím thưa:
- Dạ thưa thầy, kì thực thì chúng con không biết vì mới chuyển qua đây sống có hơn hai năm, nên cũng không rõ lắm. Chả là đây là nhà người quen, họ nhượng lại nên tụi con mới mua. Mà bẩm, sao thầy lại hỏi thế ạ?
Sư thầy ngồi suy nghĩ một lúc, chau mày lại, tay nhẩm tính một cái gì đó, rồi thầy thở dài một tiếng, hỏi:
- Mô Phật, vậy tôi hỏi thầy và cô đây có tin vào oan hồn không?
Vừa nghe xong câu hỏi đó, bố Nhím linh tính có chuyện chẳng lành. Mặt tái hẳn đi, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên chán ngồi lặng thinh. Còn mẹ Nhím thì run lẩy bẩy, mắt đờ đẫn, không nói nên lời. Thầy thấy vậy mới nói thêm:
- Tôi xin thực thà mà nói, đứa con của hai người đang bị ma trêu đó….
Lúc này cả hai vợ chồng, như ngã ngửa, người run rẩy, chỉ biết trợn tròn mắt ra mà nhìn thầy.
- Tôi không giám đặt điều với thầy và cô đây, quả thực là đang có một cái vong đang lởn vởn trong căn nhà này. Qua phán đoán của tôi, cộng thêm khi quan sát bé Nhím, tôi có thể khẳng định là cháu hay khóc vào buổi tối tầm tám đến chin giờ. Không chỉ có thế, đêm ngủ hay giật mình và có phải thỉnh thoảng còn khóc thút thít đúng không ?
Nghe đến đây, cả hai vợ chồng như rụng rời chân tay. Mẹ Nhím thì nước mắt đã lã chã lúc nào không hay, bố nhím thì mồ hôi đầm đìa như tắm, có gắng lắm mới thốt lên được mấy lời:
- Bẩm, sao thầy biết ạ?
Thầy nhìn hai người, chỉ khẽ thở dài một cái rồi nói:
- Thứ nhất, khi vào trong nhà tôi để ý thấy, dù cho bên ngoài trời có nóng bao nhiêu, nhưng khi vào trong nhà này lại có cảm giác mát mẻ khác thường, đôi khi còn cảm thấy như có hơi lạnh phảng phất. Đấy là sự hiện diện của khí âm đấy. Thứ hai, có thể đoán cái vong này còn trẻ tuổi, vì nó chỉ trêu được bé nhà ta mà thôi. Hơn thế nữa, nếu vong mà đủ mạnh, oan ức tích tụ lớn thì nó không chỉ chọc phá lúc trời tối đâu. Thứ ba, khi nhìn bé Nhím, nếu để ý kĩ thì sẽ thấy đôi mắt cháu có vẻ gì đó buồn bã và vô hồn. Chỉ tiếc là cháu nó chưa biết nói, nếu không thì bé sẽ cho chúng ta biết những gì bé thấy và mơ được. Thật lòng mà nói, những gì mà bé đang phải trải qua, đến người lớn cũng chưa chắc đã đủ can đảm để nghe đâu, mô Phật.
Lúc này, mẹ Nhím ôm lấy chồng mình và òa lên khóc nức nở:
- Anh ơi, giờ phải làm sao? Làm cách nào để cứu con mình đây?
Bố Nhím lúc này cũng đờ đẫn, chỉ biết ôm lấy vợ. Chợt bố Nhím quay qua thầy hỏi với giọng cầu khẩn:
- Thầy, thầy có cách nào giúp con bé nhà con không?
Thầy suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cũng may là anh chị phát hiện kịp thời, nếu không thì bé Nhím khó mà qua được tai kiếp này. Theo như tôi tính, muốn đuổi cái vong này đi cũng không khó, nhưng giờ nó đã quen hơi bé Nhím rồi, mà có đuổi được nó ra khỏi nhà này đi nữa, thì khi đi đâu, dù xa đến mấy, nó cũng theo chân và trêu trọc được. Thầy và cô nhà chắc biết cây dâu da chứ?
Mẹ Nhím lúc này mới mếu máo, quệt nước mắt nói:
- Vâng, thưa thầy con biết.
Thầy chầm chậm nói:
- Thầy và cô hãy ngắt đủ sáu ngọn dâu da, nhớ là đừng ngắn quá và quan trọng là cả sáu ngọn phải dài bằng nhau. Ba ngọn thì buộc lại thành hình cái roi mây, cứ mỗi lần đến tối, khi thấy bé Nhím khóc thì cứ cầm cái roi dâu da đó mà quật mạnh xuống đất như đang cầm roi mây vậy. Khi bé Nhím ngủ, hãy để cái roi đó bên cạnh. Còn ba ngọn kia, buộc thành hình tròn, để vào một góc trên bàn thờ, hôm nào thấy bé Nhím đến tối mà không khóc nữa, đêm cái vòng da dâu đó treo lên trước cửa. Nhưng xin thầy cô nhớ cho, cái vòng đó phải treo đủ bảy ngày, không được tháo xuống. Sau bảy ngày, làm một mâm cơm cúng bao gồm, sữa, kẹo, bánh, đồ chơi và một ít vàng mã. Đêm bày ra trước cửa nhà, thắp sáu nén hương, đợi hương cháy hết, thì bắt đầu hóa vàng sau đó thì đem cái roi và vòng dâu da ra thiêu hủy luôn, chỉ có nhự vậy thì mọi chuyện mới êm xuôi.
Nói đến đây, thầy lấy trong túi mình ra một sợi chỉ vàng, đưa cho bố mẹ Nhím và nói:
- Còn cái này, lát khi qua đón bé Nhím về thì buộc vào tay cho cháu, nhớ là chỉ khi nào tất cả những việc kia đã hoàn thành, vẫn phải buộc dây này thêm mấy ngày nữa rồi hãng tháo ra. Sau khi tháo ra thì đem chôn ngay trong bát hương trên bàn thờ.
Bố mẹ Nhím nhận sợi chỉ từ tay thầy, cám ơn rối rít. Thầy thì chỉ chắp tay lại:
- Nam mô a di đà Phật. thiện tai, thiện tai.
Sau đó, bố mẹ Nhím tiễn thầy ra về.
Như lời thầy dặn, ngay ngày hôm sau mẹ Nhím đã tìm đủ sáu ngọn cây dâu da mang về theo lời thầy dặn: Ba cây để làm roi, ba cây còn lại để làm cái vòng và đặt lên bàn thờ. Đồng thời, lấy sợi dây vàng mà nhà sư đưa cho buộc vào tay Nhím. Quả nhiên đêm hôm nay, lúc kim đồng hồ vừa chỉ 9 giờ. Bé Nhím đang vui vẻ ngồi chơi, bất thình lình quay đầu nhìn ra ngoài cửa, rồi gào khóc thảm thiết như bị một ai đó làm đau hoặc là sợ hãi tột cùng. Không chần chừ một giây, mẹ Nhím với ngay cây roi dâu da để ở góc phòng, quất đánh chát xuống nền nhà một cái. Bé Nhím thôi không gào lên khóc nữa, nhưng vẫn thút thít. Mẹ Nhím lại lấy cây roi quất xuống đất lần thứ hai, bé Nhím thôi không khóc hẳn, nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa với khuôn mặt mếu máo và lo sợ. Thấy vậy, mẹ Nhím quất cái roi xuống đất lần thứ ba, lần này mạnh hơn hẳn. Tiếng chát vừa vang lên, bất thình lình một cơn gió lạnh thổi từ trong nhà ra ngoài cửa. Mọi việc trở lại bình thường, bé Nhím trở lại bình thường và vui vẻ chơi với đồ chơi của mình. Đến giờ đi ngủ, mẹ Nhím làm theo lời thầy dặn, đặt cây roi bên cạnh Nhím. Quả nhiên tối hôm đó, Nhím ngủ ngon lành, không còn giật mình hay khóc lóc gì nữa. Cứ như thế liên tục bốn hôm liền, đến tối ngày thứ năm, khi đã hơn mười giờ mà thấy Nhím vẫn ngoan ngoãn, không khóc lóc gì. Bố Nhím vội chạy lên bàn thờ chắp tay lạy ba lạy, sau đó lấy cái vòng ra treo trước cửa. Đêm hôm đó, chỉ có mỗi Nhím là ngủ ngon lành. Còn bố mẹ Nhím thì không sao ngủ được. Vì ngay khi vừa treo cái vòng dâu da lên, cả đêm liền, hai vợ chồng nghe có tiếng trẻ con ở đâu đó khóc vọng lại. Tiếng khóc này rất khác thường, nó thảm thiết, não nề, và không kém phần rùng rợn, nghe thấy thì da gà nổi lên khắp người.
Sáng hôm sau, hai vợ chồng hỏi mọi người xung quanh xem đêm qua con nhà ai khóc mà thảm thiết đến thế. Mọi người nhìn đôi vợ chồng ngạc nhiên, họ chỉ bảo là đêm qua làm gì có ai khóc đâu. Thấy ai cũng nói vậy, hai người có vẻ sợ hãi, vì đêm qua tiếng khóc rất rõ ràng và thê lương. Cứ như vậy gần một tuần lễ, không đêm nào là không nghe thấy tiếng trẻ con khóc vọng lại, thoáng nghe thì có vẻ gần, nhưng nghe kĩ thì rất xa vời. Một tuần trôi qua, cả hai vợ chồng vầng mắt thâm quầng, người thì mệt mỏi vì đêm nào cũng mất ngủ. Đến đêm hôm nay, cả hai người nghĩ là sẽ lại một đêm nữa thức trắng, nhưng lạ thay, bốn bề lặng như tờ, hai người dần dần chìm vảo một giấc ngủ êm đềm sau một tuần lễ đầy căng thẳng và mệt mỏi. Ngày hôm sau, mẹ Nhím lấy cớ bị ốm, xin nghỉ việc ở nhà, đi mua sắm các đồ lễ cần dùng rồi thắp hương cúng tế y như lời thầy trước cửa nhà. Sau khi hóa vàng xong, mẹ Nhím cầm cái roi và vòng dâu da ra thiêu nốt. Quả nhiên từ đó trở đi, mọi việc trở lại bình thường. Nhím không còn khóc lóc buổi tối hay giật mình khi ngủ nữa.