Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Ngoại truyện 8
Trì Duệ cũng không biết là bản thân đã thích Lương Triển Triển tự khi nào.
Thật lòng mà nói thì lúc đầu anh cũng như Trình Tố, đối xử với Triển Triển như em gái trong nhà.
Bởi, với một cậu bé hơn mười tuổi thì yêu từ cái nhìn đầu tiên không phải chuyện thực tế cho lắm. Nhưng nếu là lâu ngày sinh tình thì lại là chuyện có thể hiểu được.
Anh giống với Trình Tố, từ nhỏ đã không có người thân nào bên cạnh, vì để tồn tại được trong cô nhi viện mà phải cố gắng không ngừng nghỉ. Tới lúc quay về Lương gia thì người đầu tiên anh gặp được chính là Lương Triển Triển.
Từ đó trở đi, phía sau anh có thêm một cái đuôi nhỏ luôn gọi mình là “anh trai”.
Sáu tuổi năm đó tới khi mười tám, Trì Duệ tận mắt chứng kiến Lương Triển Triển dần dần từ một đứa nhóc con lột xác thành cô thiếu nữ kiều mị như bây giờ.
Vào lần đầu tiên Lương Triển Triển học đòi người khác uống rượu say rồi ngã vào lòng Trì Duệ, mơ màng ôm cổ anh gọi hai tiếng “anh ơi” thì Trì Duệ đã biết...
Anh đã sớm không còn những suy nghĩ về tình anh em trong sáng với cô nữa.
Giống như hiện tại, Lương Triển Triển chỉ mới thử lòng đơn giản như vậy mà mọi bí mật của anh dường như đã lộ hết.
Vòi tắm rơi xuống đất, nước vẫn không ngừng chảy. Phòng tắm chìm trong hơi nước, quần áo của hai người cũng bị thấm ướt.
Nửa người trên của Lương Triển Triển chỉ còn sót lại áo lót, nước thấm ướt người cô từ đầu tới chân.
Cô ngẩng đầu, cao ngạo nhìn Trì Duệ: “Anh nói gì đi chứ, không phải là anh biết giả vờ lắm hay sao?”
“Em...em nói gì cơ....” Trì Duệ cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn dễ nghe ra được giọng anh đã nhiễm tiếng khàn.
Lương Triển Triển cúi đầu, chỉ vào chỗ lúc nãy. Ánh mắt cô say mê, lớn gan khiêu khích: “Nói là anh thích em, yêu em, bây giờ còn vô sỉ tới mức muốn ngủ với em.”
Trì Duệ bật cười.
Anh gật đầu, tiến lên hai bước rồi đột nhiên kéo tay cô lại, giọng nói cũng bị anh đè nặng: “Vậy thì hôm nay anh cũng chẳng cần tới thứ liêm sỉ kia làm gì nữa!”
Một người cố ý khiêu khích, một người đã nhẫn nhịn hết mức. Lúc mà cảm xúc chi phối hoàn toàn thì mọi băn khoăn hay đắn đo gì đó cũng bị vứt hết ra sau.
Chuyện cũ đã xảy ra như thế.
Cuối cùng thì Lương Triển Triển cũng cảm nhận rõ ràng được hậu quả khi chọc giận một người đàn ông trưởng thành.
Dù là cô có nhe nanh múa vuốt như nào thì trước mặt Trì Duệ cũng chỉ giống một con gà con, không hề có sức để phản kháng lại.
Lương Triển Triển giận vì Trì Duệ vẫn không chịu nói thích mình nên cô vừa cắn vừa đá, dùng hết sức mình để xả giận.
Trì Duệ để cô tùy ý mà tự mình chịu đựng hết.
Một đêm này, Lương Triển Triển đã được chứng kiến một bộ mặt khác của Trì Duệ.
May thay, một mặt này là giành cho cô.
Lúc xong việc, trên vai Trì Duệ còn hằn lại vài dấu răng.
Anh đứng dậy hút thuốc, Lương Triển Triển mặc đồ của anh rồi ôm anh từ phía sau: “Em cũng muốn thử...”
Trì Duệ lấy một điếu ra, quay lại gõ đầu cô: “Em dám thử một điếu xem!”
Lương Triển Triển cười, cô ngẩng đầu, nháy mắt tinh nghịch với anh: “Trì Duệ, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Trì Duệ biết cô đang nhắc tới cái gì nên chỉ rít một hơi dài rồi thở ra: “Em biết rõ mà.”
Lương Triển Triển không chịu cho qua: “Nhưng em muốn nghe chính miệng anh nói cơ!”
Trì Duệ ngừng hút, ôm cô vào lòng. Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Nếu không thích thì anh việc gì phải để tâm tới em nhiều năm như vậy. Việc em đi thuê phòng với người khác cũng làm gì mà liên quan tới anh, anh có bị rảnh đâu?”
Cuối cùng cũng được nghe điều mà mình mong mỏi, Lương Triển Triển hài lòng gật đầu: “Em biết mà!”
Đêm đó hai người đã hoàn toàn mở lòng với nhau, không còn trốn tránh nữa.
Lương Triển Triển đặt ra cho Trì Duệ rất nhiều quy tắc: không được trêu chọc người con gái khác, không được nhận em gái nắng em gái mưa nào nữa, không được ngắm gái xinh, trong mắt anh chỉ có thể có mình cô, chỉ được nhớ và yêu một mình cô.
Cô chính là con người như vậy, h4m muốn chiếm hữu rất cao, yêu vừa nhiệt tình vừa tùy hứng.
Trì Duệ hỏi lại: “Vậy còn em, nếu em gặp được người đàn ông mà mình thích thì sao?”
Lương Triển Triển chớp mắt, vòng tay qua cổ anh: “Người đàn ông em yêu nhất đời đang đứng ở đây, sẽ không còn người nào khác nữa đâu!”
Trì Duệ cúi xuống nhìn cô: “Là em nói đấy nhé!”
Lương Triển Triển gật đầu: “Ừm, em nói.”
Tuy là Trì Duệ thấy Lương Triển Triển không cần thiết phải hứa hẹn như vậy, nhưng anh có thể dựa vào cái này để nắm giữ nửa đời còn lại của cô...
Ít nhất thì lời này của cô đã cho anh đủ dũng khí rồi.
Hôm sau, Trì Duệ tới gặp riêng Lương Mỹ Lam.
Anh đã theo bà từ năm mười một tuổi, còn gọi bà hai tiếng “mẹ nuôi”. Thế nhưng bây giờ, anh lại ngủ với con gái bà. Dù là như nào thì Trì Duệ cũng phải nói rõ với bà một tiếng.
Và cái giá mà anh phải trả hẳn là sẽ không nhẹ nhàng.
Ngày đó, Trì Duệ bị Lương Mỹ Lam nhốt trong phòng. Năm, sáu người dùng hết các cách tấn công tàn nhẫn hướng về phía anh, anh không hề đánh trả lại.
Chỉ vì Lương Mỹ Lam từng nói, bà muốn xem sự chân thành của anh giành cho Triển Triển tới đâu.
Tới tận khi mặt trời xuống núi, những người kia không còn sức để ra tay nữa còn Trì Duệ mình đầy vết thương vẫn quỳ thẳng tắp.
Lúc này Lương Mỹ Lam mới đứng dậy, từ từ bước tới bên anh rồi nói: “Bỏ đi.”
Từ lúc Lương Triển Triển nhất nhất không chịu tới thành phố B học, một lòng muốn ở lại An Ninh thì Lương Mỹ Lam đã hơi nghi ngờ. Vốn tưởng cô đang yêu sớm với bạn học nào đó, không ngờ đó lại là người ở ngay dưới trướng của mình.
Nói bất ngờ thì đúng là hơi bất ngờ thật, nhưng tính ra cũng hợp tình hợp lý.
Sống cùng một nhà hơn mười năm, hai người cũng được xem như thanh mai trúc mã.
Bà không muốn can thiệp nhiều vào chuyện tình cảm của con gái, cũng không mong bi kịch của ba mẹ Trình Tố lặp lại lần nữa.
Chuyện đã tới nước này, bà còn là người tận mắt nhìn Trì Duệ lớn lên nên chỉ biết vỗ vai anh nói: “Tôi chỉ có một đứa con gái này, cậu phải đối xử thật tốt với con bé nhé.”
Sau khi nhận được sự đồng thuận của Lương Mỹ Lam, Trì Duệ và Lương Triển Triển chính thức được ở bên nhau.
Lương Triển Triển cũng ở lại An Ninh, bên cạnh Trì Duệ để học tiếp đại học.
Kỳ nghỉ hè năm lớp 12 hẳn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lương Triển Triển và Trì Duệ.
Hầu như ngày nào Lương Triển Triển cũng đi cạnh Trì Duệ, tới câu lạc bộ thì nhiệt tình rêu rao cô là bạn gái chính thức của Trì Duệ.
Hai người như hình với bóng gần như cả ngày, hôn không đủ, yêu cũng không đủ.
Nhưng có lẽ là do tính cách hai người quá giống nhau, lúc là anh em vẫn còn để lại chút khoảng cách nên sau khi thật sự trở thành người yêu thì một chút mâu thuẫn bèn lộ ra.
Đặc biệt là sau khi Lương Triển Triển vào đại học, loại mâu thuẫn này càng thêm rõ.
Lương Triển Triển còn trẻ tuổi, có lẽ là trước kia bên cạnh Trì Duệ luôn có nhiều phụ nữ vây quanh nên cô bị thiếu đi cảm giác an toàn. Hơn nữa, sau khi nhập học thì hai người chỉ có thể gặp một tuần một lần nên cô luôn giữ lòng nghi ngờ với anh.
Trì Duệ đã cố hết sức để đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô, lúc nào cũng để ý tới cảm xúc của cô nhưng hai người vẫn vì một số hiểu lầm vặt vãnh mà cãi nhau.
Đa phần, nếu là dăm ba chuyện lông gà vỏ tỏi thì Trì Duệ đều sẽ dỗ dành Lương Triển Triển, xem như là tình thú với nhau.
Thế nhưng tới khi Lương Triển Triển học năm ba, bọn họ cãi nhau một trận to rồi chiến tranh lạnh.
Lúc đó, hai người đã yêu nhau được ba năm.
Lương Triển Triển đăng ký tham gia cuộc thi ca hát chọn idol.
Cô là người vừa thành thật lại ngoan ngoãn, không làm bộ, không giả dối. Trong lúc thi tuyển còn giúp thí sinh bị bắt nạt trút giận, vả mặt đồng đội trà xanh nên danh tiếng ngày càng nổi.
Nhưng làm nên tên tuổi của cô trong cuộc thi tuyển này chính là khi truyền thông hỏi về cách nhìn của các thí sinh về scandal của một nam minh tinh dính phốt bắt cá nhiều tay.
Trong khi mọi người lo lắng về tư bản sau lưng nam minh tinh kia mà dùng lời lẽ khiêm tốn, khéo léo trả lời thì Lương Triển Triển lại cười nhạo mà nói một câu: “Thứ đồ chơi ở dưới đó thì có gì hay mà hỏi chứ.”
Danh xưng “chị đại” từ đó mà nổi lên như cồn.
Trong hai tháng thi đấu ở thành Bắc, dám nói, tính cách thẳng thắn lại có tài nên cô thuận lợi vượt qua nhiều lần lưu diễn tiến thẳng vào chung kết.
Cô và Trì Duệ chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại.
Nhưng dù vậy thì Trì Duệ cũng thường xuyên không gọi được cho cô, bởi cô không phải đang luyện hát thì lại tập nhảy, có lúc còn tắt chuông điện thoại.
Biết cô bận rộn nên anh không quấy rầy nhiều, vất vả lắm mới đợi được tới ngày cô xin nghỉ để về tham gia kỳ thi của trường.
Hôm đó Trì Duệ lái xe tới trường từ sớm để chờ Lương Triển Triển, nghĩ rằng sau khi cô thi xong thì hai người có thể gặp nhau. Ai ngờ anh lại nhận được điện thoại của cô, nói là bạn cùng phòng tổ chức sinh nhật nên muốn ở lại chúc mừng, cô sẽ tới tìm anh trễ chút.
Trì Duệ còn định hỏi thăm thêm vài câu thì đã thấy cô đi ra, không biết là đang nói chuyện điện thoại với ai mà một lúc sau có chiếc xe trắng đỗ ở ven đường. Người đàn ông kia còn rất trẻ, hai người đứng nói chuyện với nhau, đã thế còn lên cùng một xe.
Trì Duệ chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, tay anh siết chặt vô lăng, không hỏi cô thêm gì nữa.
Sau đó, tới tận một giờ sáng anh mới nhận được tin nhắn của cô. Cô hỏi anh có đang ở câu lạc bộ không để tới tìm.
Trì Duệ nhìn đồng hồ, khó mà không nghĩ nhiều.
Anh để Lương Triển Triển tới chỗ mình, nửa tiếng sau thì cô đã tới nơi.
“Sao lại ở đây uống rượu một mình?”, trông Lương Triển Triển có vẻ khá mệt mỏi, vừa vào đã khẽ trách. Cô theo thói quen mà ngồi lên đùi Trì Duệ rồi làm nũng: “Có nhớ em không nè?”
Trì Duệ ngửi mùi nước hoa trên người cô, ngẩng đầu đáp: “Ừm.”
“Nhanh hôn em đi!” Lương Triển Triển cọ đầu vào l0ng nguc Trì Duệ “Em cũng nhớ anh lắm đó, lâu như vậy rồi không có được hôn!”
Giọng điệu quen thuộc đấy khiến Trì Duệ đắn đo, liệu có phải là do anh nghĩ nhiều rồi không?
Rõ ràng cô vẫn giống như bình thường, chuyện đầu tiên làm sau khi quay về chính là dán lên người mình, làm nũng với mình....
Anh thở phào trong lòng, khẽ hôn cô.
“Tiệc sinh nhật tổ chức tới tận bây giờ sao?” anh ra vẻ không để ý hỏi.
Lương Triển Triển thấy anh không chuyên tâm nên khóa chặt môi anh hơn.
Nhóc con này ngày càng giỏi hơn rồi, chỉ hai ba bước đã khơi dậy được tinh thần của Trì Duệ.
Cô không nghiêm chỉnh mà ngồi trên đùi anh, vì đã lâu không gặp nên cảm xúc của hai người rất nhanh đã bộc phát.
Trong bầu không khí mờ ám này, Lương Triển Triển ôm cổ Trì Duệ rồi thì thầm bên tai anh: “Em yêu anh, Trì Duệ.”
Trì Duệ nghe được lời này của cô.
Khoảnh khắc đó, anh thật sự đã nghĩ tới việc bỏ qua việc Lương Triển Triển nói dối mình.
Anh không muốn hỏi thêm nữa, bởi chỉ cần giữ thật chặt người trước mắt này là đủ rồi.
Bảo anh đang trốn tránh cũng được, quá tin tưởng cô cũng không sao.
Trì Duệ quyết định coi như mình chưa từng nhìn thấy cái gì.
Hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, thể hiện nỗi nhớ nhung mãnh liệt với nhau. Khi mọi hiểu nhầm đang dần tan biến đi thì chuông điện thoại của Lương Triển Triển đột nhiên vang lên.
Cô tính vươn tay ra tắt đi nhưng sau khi thấy tên người gọi tới thì lại dừng tay.
Trì Duệ thấy được cái tên kia... "Anh Chấp”
Anh còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Lương Triển Triển đã rời khỏi người anh: “Anh đợi em xíu.”
Nói đoạn, cô vào phòng vệ sinh nghe điện thoại.
Trì Duệ như người được thuê tới phục vụ đặc biệt, anh chỉ biết ngồi trên sô pha, chờ cho “người bao nuôi” mình quay về.
Anh ngây người hồi lâu rồi bật cười khó hiểu.
Lúc Lương Triển Triển quay về, Trì Duệ đã chỉnh lại quần áo, lặng lẽ ngồi uống rượu.
Lương Triển Triển biết bản thân bỏ đi nghe điện thoại vào lúc hai người đang hành sự là không đúng nên chủ động lên tiếng dỗ dành anh: “Em xin lỗi, nãy là chuyện có liên quan tới cuộc thi.”
“Chuyện gì mà phải nói vào lúc đêm khuya này cơ chứ?” lửa giận của Trì Duệ khó lắm mới d3 xuống được thì giờ lại bùng nổ, giọng điệu của anh cũng không được bình tĩnh.
Lương Triển Triển ôm anh, dỗ ngọt: “Anh không biết đấy thôi, người trong giới giải trí đều có chế độ làm việc và nghỉ ngơi loạn lắm. Nhất là làm về mảng sáng tạo thì thường tới khuya mới có cảm hứng sáng tác.”
“Thật vậy sao?” Trì Duệ nhìn Lương Triển Triển hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
“Người kia là ai?”
“Sao em nghe máy mà còn phải tránh mặt anh?”
“Tối nay em dự sinh nhật của bạn cùng phòng nào? Có lên xe của người đàn ông khác đúng không?”
Liên tiếp mấy vấn đề như vậy, Lương Triển Triển há hốc mồm: “Em...”
“Buổi tối mới có cảm hứng?”
“Cảm hứng gì chứ?”
“Để làm chuyện gì sao?”
Trì Duệ càng nén giận thì lúc bộc phát càng dữ dội, anh lạnh mặt nhìn Lương Triển Triển, bỗng nhiên không còn giữ được lý trí nữa, anh quay sang hỏi cô một câu: “Ngủ với em à?”
“???” Lương Triển Triển trợn tròn mắt: “Trì Duệ, anh điên rồi sao?”
Nghĩ tới việc Lương Triển Triển chạy ra ngoài nhận điện thoại của người đàn ông khác trong lúc hai người thân mật, Trì Duệ không kiềm chế được nữa: “Anh điên hay em điên đây? Mẹ nó, lúc ở cùng ông đây mà em còn bỏ ra ngoài nghe điện thoại của nó, người nào mà quan trọng tới mức này?”
Lương Triển Triển tức không nói thành lời, sau đó như nhận ra chuyện gì nên hỏi: “Vậy nên, anh thấy việc hôm nay em đi ra ngoài là để ngủ cùng với người đàn ông khác đúng không?”
Trì Duệ biết bản thân lúc này không còn giữ được lý trí nữa nên không đáp, chỉ quay người đi.
Lương Triển Triển đợi mấy giây, sau đó mới lên tiếng: “Trì Duệ, anh đúng là một tên khốn!”
Nói xong thì liền chỉnh trang lại quần áo rồi cầm túi xách, đóng cửa rời đi.
Trì Duệ cũng biết lời nói của mình làm tổn thương tới cô, nhưng mà chuyện vừa nãy lại quá mức hoang đường.
Anh tự cảm thấy bản thân lúc này không khác gì một cây cỏ xanh rờn hết từ đầu đến chân....
Dù vậy, Trì Duệ vẫn gọi điện xuống cho quầy lễ tân, bảo bọn họ cho người đưa Lương Triển Triển về.
Cuộc cãi nhau đêm đó khiến cả hai cực kỳ không thoải mái, sau đó Trì Duệ có gọi điện cho Lương Triển Triển mấy lần nhưng cô vẫn không nghe máy.
Nghĩ kỹ lại lời nói của mình lúc đó, tới ngày thứ ba, Trì Duệ đi mua chiếc vòng tay mà Lương Triển Triển đã thích từ lâu, muốn đi dỗ cô.
Nhưng không ngờ tới là, lúc anh tới Lương gia thì nhận được tin cô đã về thành Bắc, nói là muốn chuẩn bị ghi hình cho đêm chung kết.
Trì Duệ lại mua vé máy bay tới thành Bắc, muốn tự mình tới xin lỗi nhưng lúc ngồi trong phòng chờ của sân bay anh lại thấy được hot search về cô trên weibo.
“Lương Triển Triển ở trong phòng làm việc của Chu Chấp suốt đêm không ra”
Chu Chấp là khách mời cố vấn trong trận chung kết của cuộc thi lần này, cũng là nhà sản xuất âm nhạc có tiếng trong nước.
Sau khi thấy được cái tên kia, cuối cùng Trì Duệ cũng hiểu được “Anh Chấp” trong điện thoại của Lương Triển Triển là ai.
Lương Triển Triển trong bức ảnh trên hot search trông trẻ trung xinh đẹp, Chu Chấp cũng rất đẹp trai. Ở dưới bình luận là đủ loại suy đoán khác nhau.
Bình thường lướt mạng toàn là chuyện của những minh tinh khác, nhưng bây giờ lại lướt thấy tin về bạn gái nhà mình....
Suốt đêm không ra....
Bốn chữ này khiến Trì Duệ chỉ biết cười lạnh mà xé nát đi vé máy bay trong tay.
Anh chụp màn hình hot search lại rồi gửi tin nhắn qua cho Lương Triển Triển: “Xứng đôi nhỉ...”
Qua vài phút, Lương Triển Triển quái gở mà đáp lại một cái icon mặt cười kèm tin nhắn: “Cảm ơn.”
Trì Duệ tức tới mất ngủ mấy đêm liền, người trong câu lạc bộ cũng thấy được hot search, biết là giữa Trì Duệ và Lương Triển Triển rất có khả năng đã xảy ra vấn đề gì rồi nên không dám lớn tiếng bàn tán.
Tới đêm chung kết mà Lương Triển Triển tham gia biểu diễn, Trì Duệ vốn là không muốn xem. Thế nhưng mọi người lại cố chấp bật tivi, bảo muốn xem để bỏ phiếu cho Lương Triển Triển.
Tới lượt cô biểu diễn, Trì Duệ không nhịn được mà liếc mắt nhìn xem.
Bài hát của cô mang lại không khí rất vui tươi, Trì Duệ không nghe kỹ mà chỉ nhìn gương mặt cô, dáng vẻ cô biểu diễn và những cảnh quay mờ ám không biết có phải do đạo diễn cố ý làm thế hay không.
Lương Triển Triển trên vũ đài vừa hát vừa nhảy, khách mời đặc biệt là Chu Chấp chăm chú xem.
Toàn bộ nội dung bài hát, Trì Duệ nghe không rõ lắm, anh chỉ nghe rõ nhất chính là câu cuối cùng kia: “Yêu anh~”
Kết thúc bằng một động tác bắn tim của cô.
Chu Chấp ngồi dưới tươi cười vỗ tay, cứ như là đã nhận được lời tỏ tình từ cô rồi vậy.
Một số học viên bắt đầu ồn ào bàn tán.
Khiến Trì Duệ nghe được mà không khỏi khó chịu.
Anh thẳng tay tắt tivi, tìm chỗ không người rồi châm thuốc hút. Một lúc sau thì điện thoại có thông báo tin nhắn của Lộ Tri Nghi gửi: “Anh Duệ, anh đã xem Triển Triển biểu diễn chưa?”
Trì Duệ không có tâm tình mà đáp lại một câu: “Chưa xem.”
Lộ Tri Nghi nhanh chóng trả lời anh bằng một chuỗi chấm hỏi: “Không phải chứ, Triển Triển đã luyện tập rất lâu đấy, nói là muốn hát một bài thật đặc biệt để dành tặng anh, vậy mà anh lại chưa xem?”
Vào lúc thấy dòng tin nhắn này, Trì Duệ không khỏi đứng thẳng lưng.
Hát cho anh nghe sao?
Sao anh không biết gì?
Trì Duệ lên mạng tìm lại video biểu diễn hồi nãy, cẩn thận xem lại lần nữa thì mới phát hiện, hóa ra tên bài hát là “Yêu anh”.
Mà lúc đó, trên tóc của Lương Triển Triển được kẹp một cái kẹp hình chữ R.
Người khác thì có thể không biết nó có ý nghĩa gì, thế nhưng Trì Duệ vừa nhìn đã nhận ra, R là đang nhắc tới chính anh.
Cũng vào lúc này, Trì Duệ xem được những đoạn hồi nãy chưa kịp xem.
Vào lúc giám khảo nhận xét, rõ ràng đều được mọi người khen là hát hay, đem lại cảm giác muốn yêu đương nhưng không hiểu sao hốc mắt cô lại đỏ lên. Khi MC hỏi cô có chuyện gì thì cô chỉ cười rồi nói là do mình quá kích động nên mới vậy.
Trì Duệ khẽ nhíu mày, không biết rốt cuộc là Lương Triển Triển đang giở trò gì.
Rõ ràng vừa có scandal với giám khảo xong, bây giờ lại bày đặt hát bài hát tỏ tình với anh.
Sao, đây là tát một cái rồi cho một cái kẹo à?
Trì Duệ xem video, tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng lại không nhịn được mà xem liền mấy chục lần.
Cuối cùng, dường như anh đã chấp nhận cái “kẹo ngọt” này, thế là liền bấm gọi cho Lương Triển Triển.
Nhưng đại tiểu thư vẫn không chịu nhận điện thoại của anh.
Lần chiến tranh lạnh này dài kéo dài hơn bao giờ hết.
Nếu không phải lúc đó Trình Tố và Lộ Tri Nghi cùng về An Ninh thì Trì Duệ cũng không biết là Lương Triển Triển sẽ lạnh nhạt với mình cho tới khi nào nữa.
Rõ ràng cô đã về An Ninh, vậy mà vẫn không chịu gặp anh.
Dưới sự tác hợp của Lộ Tri Nghi, Trì Duệ đã hẹn được Lương Triển Triển ra ngoài. Ai ngờ đâu cô vừa thấy anh thì đã quay đầu bỏ đi luôn.
Trì Duệ cũng rất giận, đã xảy ra nhiều chuyện khiến anh hiểu nhầm như vậy nhưng cô lại hờ hững không giải thích gì, cứ thế phớt lờ anh.
Khó khăn lắm mới có thể gặp mặt trong vài phút ngắn ngủi nhưng hai người vẫn trong trạng thái đối đầu nhau.
Sau đó thì Lương Triển Triển rời đi, Trì Duệ tức không nói nên lời, thậm chí còn sinh ra suy nghĩ là cô đã thay lòng đổi dạ rồi.
Sau đó nhờ có Trình Tố nhắc nhở nên anh mới bất đắc dĩ đuổi theo, chặn lại xe của Lương Triển Triển đang định rời đi.
Trên xe còn có trợ lý của Lương Triển Triển, cô bé biết Trì Duệ, lại thấy bầu không khí giữa hai người không thích hợp lắm nên đã chủ động xuống xe: “Chị Triển, hai người nói chuyện ạ, em xin phép đi trước.”
Lương Triển Triển định giữ người lại nhưng Trì Duệ đã đẩy cô vào xe, đóng cửa, khóa lại.
Lương Triển Triển mím môi, đeo kính râm không để ý tới anh.
Trì Duệ cũng không nói gì mà trực tiếp lái xe đi.
Lương Triển Triển thấy anh lái xe về hướng nhà mình thì lạnh giọng nói: “Em muốn về nhà mẹ.”
Trì Duệ không thèm để ý tới cô.
Lương Triển Triển lặp lại lần nữa: “Trì Duệ, anh có nghe tôi nói gì không hả?”
Lúc này Trì Duệ mới chuyển mắt về phía cô: “Sao, em còn biết tên họ tôi cơ à? Tôi tưởng em thành minh tinh rồi thì không thèm nhận người nữa?”
Lương Triển Triển nghẹn giọng, quay mặt đi: “Lười để ý tới anh, nếu không cho em xuống thì em sẽ báo cảnh sát!”
Trì Duệ ném điện thoại của mình cho cô: “Lấy điện thoại của anh hoặc của em báo cảnh sát cũng được, tùy.”
Lương Triển Triển: “....”
Lương Triển Triển là người có tính cách khá cứng rắn, Trì Duệ đã đưa điện thoại thì cô liền báo.
Lúc này, cô bật điện thoại của anh lên, thế nhưng màn hình khóa vừa sáng thì động tác tay của cô liền dừng lại.
Màn hình khóa trong điện thoại của anh là ảnh của cô sau khi kết thúc màn trình diễn trong đêm chung kết.
Trong góc tối của xe, Lương Triển Triển cố ngồi thẳng lưng, đè nén xuống khóe môi đang cong lên rồi ném điện thoại về cho Trì Duệ: “Bỏ đi, đỡ lãng phí sức của cảnh sát.”
Thế nhưng Trì Duệ lại thấy được hết tâm tư kiêu ngạo kia của cô.
Trì Duệ nhớ lại lời bản thân từng nói, đúng là kiếp trước anh nợ cô mà!
Càng ở với cô lâu thì Trì Duệ càng cảm nhận sâu sắc được điều đó.
Rõ ràng giây trước còn khiến mình tức ong đầu, thế nhưng giây sau, chỉ với biểu cảm nho nhỏ như thế thôi đã khiến tức giận gì đó đều bay biến cả.
Trì Duệ thở dài một hơi, quyết định phải nói chuyện rõ ràng với cô.
Sau khi về nhà, anh kéo cô tới bên ghế sô pha rồi ngồi xuống đối mặt với cô: “Không tính giải thích chuyện em ở cùng Chu Chấp suốt đêm sao?”
Lương Triển Triển vẫn còn tức giận nên cố ý đâm chọc: “Ở cùng nhau cả đêm thì có thể làm gì được nữa, không phải anh cũng đã nói là em ngủ với anh ta rồi hay sao. Đúng đấy, hai người bọn em ngủ với nhau.”
“Lương Triển Triển!” Trì Duệ cố gắng nhẫn nhịn: “Em không trả treo với anh thì sẽ chết à?”
“Em trả treo với anh?” Lương Triển Triển trách ngược lại: “Em mượn lý do thi cử để xin nghỉ phép trở về còn không phải là vì nhớ anh hay sao? Thi tốt hay không chẳng có ý nghĩa gì với em cả, đã có lúc nào em yêu thích việc học tập đâu, vậy mà anh cũng không hiểu?”
“Vừa về tới nơi em đã nhận được điện thoại của Chu Chấp, nói bài hát dành cho trận chung kết đã sửa lại rồi. Người ta đã vất vả bay tới An Ninh để giúp em luyện tập suốt đêm cho quen với giai điệu mới, sao em có thể từ chối được?”
Cuối cùng cũng thấy cô nhắc tới chuyện mà mình để tâm, Trì Duệ lập tức hỏi lại: “Tại sao lại không để anh đi cùng?”
“Em biết là kiểu gì anh cũng đòi đi cùng nên mới phải gạt anh, vì bài hát em chọn là để giành cho anh sự bất ngờ, đợi lên sân khấu rồi hát để tỏ tình với anh thì sao có thể cho anh nghe trước được. Hôm đó dù đã diễn tập tới hơn một giờ nhưng em vẫn tới để gặp anh, nhưng anh thì sao chứ?”
“....”
“Anh Chấp gọi điện tới, em sợ bài hát xảy ra vấn đề gì nên mới đi nhận một cuộc gọi mà thôi. Thế mà anh còn bảo em ngủ với người ta? Em bị đá, chó săn chụp ảnh ác ý nhưng anh cũng gửi tin nhắn nói bóng nói gió, Trì Duệ, anh đúng là tên khốn! Anh căn bản đâu có yêu em, đâu xem em ra gì!”
Trì Duệ bị Lương Triển Triển mắng tới nghẹn họng trân trối.
Đợi tới khi theo kịp lời của cô thì anh lại nhớ tới ánh mắt đỏ hoe của cô trong đêm chung kết, dường như ngộ ra được gì đó.
Lương Triển Triển vốn không phải người yếu đuối, cô vừa mạnh mẽ lại ngoan ngoãn nên gần như hiếm có chuyện gì có thể khiến cô khóc.
Sau khi bất giác nhận ra những chuyện này, Trì Duệ luống cuống tự trách rồi xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh không biết, anh....”
“Đừng xin lỗi, em không muốn nghe.” Lương Triển Triển vẫn cứng rắn như trước, xách túi lên tính rời đi: “Chúng ta chia tay đi.”
“?”
Trì Duệ lập tức giữ chặt lấy tay cô: “Em đang nói gì vậy?”
Lương Triển Triển nhìn anh: “Anh đã nghĩ em thành dạng đó rồi, không chia tay thì giữ lại để muối dưa à?”
Hai người ở bên nhau ba năm, tuy thường xảy ra mâu thuẫn nhỏ nhưng chưa bao giờ nhắc tới hai chữ chia tay.
“Sao cũng được, nhưng không thể chia tay!” Trì Duệ nói xong thì lấy vòng tay lúc trước mua cho Lương Triển Triển ra, tính đeo cho cô nhưng cô lại tránh đi.
Thật ra Lương Triển Triển cũng chỉ tức giận thế thôi, chủ yếu là cô muốn thử xem Trì Duệ quan tâm mình tới đâu.
“Em không cần, để dành cho em gái anh đi!”
“Anh lấy đâu ra em gái chứ, mẹ nó, bây giờ ngay cả muỗi cái anh cũng không để nó tới gần đây!”
Lương Triển Triển buồn cười nhưng vẫn nhịn lại, lạnh mặt như cũ: “Không cần biết, nói chung là chia tay."
Trì Duệ im lặng hồi lâu rồi bình tĩnh nhìn cô: “Được rồi, em muốn chia tay đúng không?”
Lương Triển Triển không khỏi chột dạ, thầm nghĩ không biết có phải mình chơi hơi lố rồi không, anh sẽ không xem là thật đấy chứ.
Không ngờ tới anh lại đột nhiên bế cô lên, đi vào phòng ngủ: “Vậy thì trước hết phải trả xong nợ lần trước đang làm dở cho anh đã!”
Lương Triển Triển: “Shhh...cái gì cơ?”
Từ khi bắt đầu cuộc thi tới nay, hai người chưa từng có thời gian ở chung với nhau, có lần trước thì lại đột nhiên mất hứng nên bây giờ, cảm xúc bị kìm nén bấy lâu của Trì Duệ đều bộc phát hết ra.
Lương Triển Triển bị hôn tới mức thở không kịp, dùng cả tay và chân đánh anh: “Anh không biết xấu hổ, khốn nạn!”
Trì Duệ giữ chặt tay cô trên đầu: “Đâu phải ngày đầu tiên em biết chứ.”
Lương Triển Triển phản kháng thất bại, chỉ có thể cựa quậy người để kháng nghị. Thế nhưng rất nhanh, những kho4i cảm kia truyền tới, đánh tan đi lý trí của cô, tiếng nức nở cũng ngày càng dày đặc.
Cuộc cãi vã dần bị xóa mờ, bầu không khí ái muội nóng lên, cuối cùng thì cũng chẳng biết là ai đang trả nợ cho ai.
Lương Triển Triển tưởng mình còn có thể kiên trì thêm một lúc nữa, thế nhưng cô đã đánh giá bản thân mình hơi cao.
Miệng có thể nói dối nhưng cơ thể cô thì không.
Cô thật sự rất rất nhớ Trì Duệ.
Nhưng người này lại làm hỏng hết lần này tới lần khác, cho cô nếm thử vị ngọt rồi đột ngột thu về, anh còn cố ý vuốt tóc cô rồi ghé tới bên tai: “Còn chia tay nữa không?”
Đuôi mắt Lương Triển Triển đỏ lên, nhưng cô vẫn kiêu ngạo đáp: “Chia”
Trì Duệ không nói gì, lại nhẹ nhàng hôn cô, động tác vừa chậm vừa dịu dàng.
Lương Triển Triển chưa từng thấy có ai vô lại tới mức này, cô nhíu mày, nhắm chặt mắt, nhất định không để anh đạt được như ước muốn.
Trì Duệ vẫn rất thong dong hôn môi cô, sau đó chuyển qua vành tai cô, như có như không trêu đùa.
Cuối cùng anh lại chống tay bên người cô hỏi: “Vẫn chia tay sao?’
Lương Triển Triển cắn môi, không nói gì.
Trì Duệ rất kiên nhẫn mà lặp lại hành vi này liên tục, cho cô nếm thử vị ngọt nhưng thực chất chỉ là giấy đường, không để cô kịp hưởng thụ lâu.
Cho tới khi Lương Triển Triển nghẹn tới ửng đỏ mặt mày, giọng nói cũng nức nở theo: “Trì Duệ, anh....không chia tay nữa được chưa...”
Trì Duệ thả tay cô ra, để cô được tự do.
Lương Triển Triển theo bản năng đặt tay lên người anh, muốn véo anh mấy cái thật mạnh cho bõ ghét nhưng lại bị anh sớm đoán đoạn ý định mà đè tay cô lại.
Anh ôm cô vào lòng, giọng nói hiếm khi dịu dàng: “Này để ôm anh nhiều hơn đi, đừng lúc nào cũng véo anh được không?”
Giọng điệu như vậy không hiểu sao lại khiến Lương Triển Triển mềm lòng, cô im lặng, nghe lời mà vòng tay qua lưng anh. Cô đắn đo, hơi dừng lại một lúc nhưng cuối cùng vẫn véo anh một cái.
Giống như cảm nhận được móng vuốt quen thuộc, Trì Duệ bật cười bất đắc dĩ, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô: “Anh yêu em nhiều lắm.”
“Đừng rời bỏ anh nhé.”
- -----oOo------
Thật lòng mà nói thì lúc đầu anh cũng như Trình Tố, đối xử với Triển Triển như em gái trong nhà.
Bởi, với một cậu bé hơn mười tuổi thì yêu từ cái nhìn đầu tiên không phải chuyện thực tế cho lắm. Nhưng nếu là lâu ngày sinh tình thì lại là chuyện có thể hiểu được.
Anh giống với Trình Tố, từ nhỏ đã không có người thân nào bên cạnh, vì để tồn tại được trong cô nhi viện mà phải cố gắng không ngừng nghỉ. Tới lúc quay về Lương gia thì người đầu tiên anh gặp được chính là Lương Triển Triển.
Từ đó trở đi, phía sau anh có thêm một cái đuôi nhỏ luôn gọi mình là “anh trai”.
Sáu tuổi năm đó tới khi mười tám, Trì Duệ tận mắt chứng kiến Lương Triển Triển dần dần từ một đứa nhóc con lột xác thành cô thiếu nữ kiều mị như bây giờ.
Vào lần đầu tiên Lương Triển Triển học đòi người khác uống rượu say rồi ngã vào lòng Trì Duệ, mơ màng ôm cổ anh gọi hai tiếng “anh ơi” thì Trì Duệ đã biết...
Anh đã sớm không còn những suy nghĩ về tình anh em trong sáng với cô nữa.
Giống như hiện tại, Lương Triển Triển chỉ mới thử lòng đơn giản như vậy mà mọi bí mật của anh dường như đã lộ hết.
Vòi tắm rơi xuống đất, nước vẫn không ngừng chảy. Phòng tắm chìm trong hơi nước, quần áo của hai người cũng bị thấm ướt.
Nửa người trên của Lương Triển Triển chỉ còn sót lại áo lót, nước thấm ướt người cô từ đầu tới chân.
Cô ngẩng đầu, cao ngạo nhìn Trì Duệ: “Anh nói gì đi chứ, không phải là anh biết giả vờ lắm hay sao?”
“Em...em nói gì cơ....” Trì Duệ cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn dễ nghe ra được giọng anh đã nhiễm tiếng khàn.
Lương Triển Triển cúi đầu, chỉ vào chỗ lúc nãy. Ánh mắt cô say mê, lớn gan khiêu khích: “Nói là anh thích em, yêu em, bây giờ còn vô sỉ tới mức muốn ngủ với em.”
Trì Duệ bật cười.
Anh gật đầu, tiến lên hai bước rồi đột nhiên kéo tay cô lại, giọng nói cũng bị anh đè nặng: “Vậy thì hôm nay anh cũng chẳng cần tới thứ liêm sỉ kia làm gì nữa!”
Một người cố ý khiêu khích, một người đã nhẫn nhịn hết mức. Lúc mà cảm xúc chi phối hoàn toàn thì mọi băn khoăn hay đắn đo gì đó cũng bị vứt hết ra sau.
Chuyện cũ đã xảy ra như thế.
Cuối cùng thì Lương Triển Triển cũng cảm nhận rõ ràng được hậu quả khi chọc giận một người đàn ông trưởng thành.
Dù là cô có nhe nanh múa vuốt như nào thì trước mặt Trì Duệ cũng chỉ giống một con gà con, không hề có sức để phản kháng lại.
Lương Triển Triển giận vì Trì Duệ vẫn không chịu nói thích mình nên cô vừa cắn vừa đá, dùng hết sức mình để xả giận.
Trì Duệ để cô tùy ý mà tự mình chịu đựng hết.
Một đêm này, Lương Triển Triển đã được chứng kiến một bộ mặt khác của Trì Duệ.
May thay, một mặt này là giành cho cô.
Lúc xong việc, trên vai Trì Duệ còn hằn lại vài dấu răng.
Anh đứng dậy hút thuốc, Lương Triển Triển mặc đồ của anh rồi ôm anh từ phía sau: “Em cũng muốn thử...”
Trì Duệ lấy một điếu ra, quay lại gõ đầu cô: “Em dám thử một điếu xem!”
Lương Triển Triển cười, cô ngẩng đầu, nháy mắt tinh nghịch với anh: “Trì Duệ, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Trì Duệ biết cô đang nhắc tới cái gì nên chỉ rít một hơi dài rồi thở ra: “Em biết rõ mà.”
Lương Triển Triển không chịu cho qua: “Nhưng em muốn nghe chính miệng anh nói cơ!”
Trì Duệ ngừng hút, ôm cô vào lòng. Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Nếu không thích thì anh việc gì phải để tâm tới em nhiều năm như vậy. Việc em đi thuê phòng với người khác cũng làm gì mà liên quan tới anh, anh có bị rảnh đâu?”
Cuối cùng cũng được nghe điều mà mình mong mỏi, Lương Triển Triển hài lòng gật đầu: “Em biết mà!”
Đêm đó hai người đã hoàn toàn mở lòng với nhau, không còn trốn tránh nữa.
Lương Triển Triển đặt ra cho Trì Duệ rất nhiều quy tắc: không được trêu chọc người con gái khác, không được nhận em gái nắng em gái mưa nào nữa, không được ngắm gái xinh, trong mắt anh chỉ có thể có mình cô, chỉ được nhớ và yêu một mình cô.
Cô chính là con người như vậy, h4m muốn chiếm hữu rất cao, yêu vừa nhiệt tình vừa tùy hứng.
Trì Duệ hỏi lại: “Vậy còn em, nếu em gặp được người đàn ông mà mình thích thì sao?”
Lương Triển Triển chớp mắt, vòng tay qua cổ anh: “Người đàn ông em yêu nhất đời đang đứng ở đây, sẽ không còn người nào khác nữa đâu!”
Trì Duệ cúi xuống nhìn cô: “Là em nói đấy nhé!”
Lương Triển Triển gật đầu: “Ừm, em nói.”
Tuy là Trì Duệ thấy Lương Triển Triển không cần thiết phải hứa hẹn như vậy, nhưng anh có thể dựa vào cái này để nắm giữ nửa đời còn lại của cô...
Ít nhất thì lời này của cô đã cho anh đủ dũng khí rồi.
Hôm sau, Trì Duệ tới gặp riêng Lương Mỹ Lam.
Anh đã theo bà từ năm mười một tuổi, còn gọi bà hai tiếng “mẹ nuôi”. Thế nhưng bây giờ, anh lại ngủ với con gái bà. Dù là như nào thì Trì Duệ cũng phải nói rõ với bà một tiếng.
Và cái giá mà anh phải trả hẳn là sẽ không nhẹ nhàng.
Ngày đó, Trì Duệ bị Lương Mỹ Lam nhốt trong phòng. Năm, sáu người dùng hết các cách tấn công tàn nhẫn hướng về phía anh, anh không hề đánh trả lại.
Chỉ vì Lương Mỹ Lam từng nói, bà muốn xem sự chân thành của anh giành cho Triển Triển tới đâu.
Tới tận khi mặt trời xuống núi, những người kia không còn sức để ra tay nữa còn Trì Duệ mình đầy vết thương vẫn quỳ thẳng tắp.
Lúc này Lương Mỹ Lam mới đứng dậy, từ từ bước tới bên anh rồi nói: “Bỏ đi.”
Từ lúc Lương Triển Triển nhất nhất không chịu tới thành phố B học, một lòng muốn ở lại An Ninh thì Lương Mỹ Lam đã hơi nghi ngờ. Vốn tưởng cô đang yêu sớm với bạn học nào đó, không ngờ đó lại là người ở ngay dưới trướng của mình.
Nói bất ngờ thì đúng là hơi bất ngờ thật, nhưng tính ra cũng hợp tình hợp lý.
Sống cùng một nhà hơn mười năm, hai người cũng được xem như thanh mai trúc mã.
Bà không muốn can thiệp nhiều vào chuyện tình cảm của con gái, cũng không mong bi kịch của ba mẹ Trình Tố lặp lại lần nữa.
Chuyện đã tới nước này, bà còn là người tận mắt nhìn Trì Duệ lớn lên nên chỉ biết vỗ vai anh nói: “Tôi chỉ có một đứa con gái này, cậu phải đối xử thật tốt với con bé nhé.”
Sau khi nhận được sự đồng thuận của Lương Mỹ Lam, Trì Duệ và Lương Triển Triển chính thức được ở bên nhau.
Lương Triển Triển cũng ở lại An Ninh, bên cạnh Trì Duệ để học tiếp đại học.
Kỳ nghỉ hè năm lớp 12 hẳn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lương Triển Triển và Trì Duệ.
Hầu như ngày nào Lương Triển Triển cũng đi cạnh Trì Duệ, tới câu lạc bộ thì nhiệt tình rêu rao cô là bạn gái chính thức của Trì Duệ.
Hai người như hình với bóng gần như cả ngày, hôn không đủ, yêu cũng không đủ.
Nhưng có lẽ là do tính cách hai người quá giống nhau, lúc là anh em vẫn còn để lại chút khoảng cách nên sau khi thật sự trở thành người yêu thì một chút mâu thuẫn bèn lộ ra.
Đặc biệt là sau khi Lương Triển Triển vào đại học, loại mâu thuẫn này càng thêm rõ.
Lương Triển Triển còn trẻ tuổi, có lẽ là trước kia bên cạnh Trì Duệ luôn có nhiều phụ nữ vây quanh nên cô bị thiếu đi cảm giác an toàn. Hơn nữa, sau khi nhập học thì hai người chỉ có thể gặp một tuần một lần nên cô luôn giữ lòng nghi ngờ với anh.
Trì Duệ đã cố hết sức để đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô, lúc nào cũng để ý tới cảm xúc của cô nhưng hai người vẫn vì một số hiểu lầm vặt vãnh mà cãi nhau.
Đa phần, nếu là dăm ba chuyện lông gà vỏ tỏi thì Trì Duệ đều sẽ dỗ dành Lương Triển Triển, xem như là tình thú với nhau.
Thế nhưng tới khi Lương Triển Triển học năm ba, bọn họ cãi nhau một trận to rồi chiến tranh lạnh.
Lúc đó, hai người đã yêu nhau được ba năm.
Lương Triển Triển đăng ký tham gia cuộc thi ca hát chọn idol.
Cô là người vừa thành thật lại ngoan ngoãn, không làm bộ, không giả dối. Trong lúc thi tuyển còn giúp thí sinh bị bắt nạt trút giận, vả mặt đồng đội trà xanh nên danh tiếng ngày càng nổi.
Nhưng làm nên tên tuổi của cô trong cuộc thi tuyển này chính là khi truyền thông hỏi về cách nhìn của các thí sinh về scandal của một nam minh tinh dính phốt bắt cá nhiều tay.
Trong khi mọi người lo lắng về tư bản sau lưng nam minh tinh kia mà dùng lời lẽ khiêm tốn, khéo léo trả lời thì Lương Triển Triển lại cười nhạo mà nói một câu: “Thứ đồ chơi ở dưới đó thì có gì hay mà hỏi chứ.”
Danh xưng “chị đại” từ đó mà nổi lên như cồn.
Trong hai tháng thi đấu ở thành Bắc, dám nói, tính cách thẳng thắn lại có tài nên cô thuận lợi vượt qua nhiều lần lưu diễn tiến thẳng vào chung kết.
Cô và Trì Duệ chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại.
Nhưng dù vậy thì Trì Duệ cũng thường xuyên không gọi được cho cô, bởi cô không phải đang luyện hát thì lại tập nhảy, có lúc còn tắt chuông điện thoại.
Biết cô bận rộn nên anh không quấy rầy nhiều, vất vả lắm mới đợi được tới ngày cô xin nghỉ để về tham gia kỳ thi của trường.
Hôm đó Trì Duệ lái xe tới trường từ sớm để chờ Lương Triển Triển, nghĩ rằng sau khi cô thi xong thì hai người có thể gặp nhau. Ai ngờ anh lại nhận được điện thoại của cô, nói là bạn cùng phòng tổ chức sinh nhật nên muốn ở lại chúc mừng, cô sẽ tới tìm anh trễ chút.
Trì Duệ còn định hỏi thăm thêm vài câu thì đã thấy cô đi ra, không biết là đang nói chuyện điện thoại với ai mà một lúc sau có chiếc xe trắng đỗ ở ven đường. Người đàn ông kia còn rất trẻ, hai người đứng nói chuyện với nhau, đã thế còn lên cùng một xe.
Trì Duệ chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, tay anh siết chặt vô lăng, không hỏi cô thêm gì nữa.
Sau đó, tới tận một giờ sáng anh mới nhận được tin nhắn của cô. Cô hỏi anh có đang ở câu lạc bộ không để tới tìm.
Trì Duệ nhìn đồng hồ, khó mà không nghĩ nhiều.
Anh để Lương Triển Triển tới chỗ mình, nửa tiếng sau thì cô đã tới nơi.
“Sao lại ở đây uống rượu một mình?”, trông Lương Triển Triển có vẻ khá mệt mỏi, vừa vào đã khẽ trách. Cô theo thói quen mà ngồi lên đùi Trì Duệ rồi làm nũng: “Có nhớ em không nè?”
Trì Duệ ngửi mùi nước hoa trên người cô, ngẩng đầu đáp: “Ừm.”
“Nhanh hôn em đi!” Lương Triển Triển cọ đầu vào l0ng nguc Trì Duệ “Em cũng nhớ anh lắm đó, lâu như vậy rồi không có được hôn!”
Giọng điệu quen thuộc đấy khiến Trì Duệ đắn đo, liệu có phải là do anh nghĩ nhiều rồi không?
Rõ ràng cô vẫn giống như bình thường, chuyện đầu tiên làm sau khi quay về chính là dán lên người mình, làm nũng với mình....
Anh thở phào trong lòng, khẽ hôn cô.
“Tiệc sinh nhật tổ chức tới tận bây giờ sao?” anh ra vẻ không để ý hỏi.
Lương Triển Triển thấy anh không chuyên tâm nên khóa chặt môi anh hơn.
Nhóc con này ngày càng giỏi hơn rồi, chỉ hai ba bước đã khơi dậy được tinh thần của Trì Duệ.
Cô không nghiêm chỉnh mà ngồi trên đùi anh, vì đã lâu không gặp nên cảm xúc của hai người rất nhanh đã bộc phát.
Trong bầu không khí mờ ám này, Lương Triển Triển ôm cổ Trì Duệ rồi thì thầm bên tai anh: “Em yêu anh, Trì Duệ.”
Trì Duệ nghe được lời này của cô.
Khoảnh khắc đó, anh thật sự đã nghĩ tới việc bỏ qua việc Lương Triển Triển nói dối mình.
Anh không muốn hỏi thêm nữa, bởi chỉ cần giữ thật chặt người trước mắt này là đủ rồi.
Bảo anh đang trốn tránh cũng được, quá tin tưởng cô cũng không sao.
Trì Duệ quyết định coi như mình chưa từng nhìn thấy cái gì.
Hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, thể hiện nỗi nhớ nhung mãnh liệt với nhau. Khi mọi hiểu nhầm đang dần tan biến đi thì chuông điện thoại của Lương Triển Triển đột nhiên vang lên.
Cô tính vươn tay ra tắt đi nhưng sau khi thấy tên người gọi tới thì lại dừng tay.
Trì Duệ thấy được cái tên kia... "Anh Chấp”
Anh còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Lương Triển Triển đã rời khỏi người anh: “Anh đợi em xíu.”
Nói đoạn, cô vào phòng vệ sinh nghe điện thoại.
Trì Duệ như người được thuê tới phục vụ đặc biệt, anh chỉ biết ngồi trên sô pha, chờ cho “người bao nuôi” mình quay về.
Anh ngây người hồi lâu rồi bật cười khó hiểu.
Lúc Lương Triển Triển quay về, Trì Duệ đã chỉnh lại quần áo, lặng lẽ ngồi uống rượu.
Lương Triển Triển biết bản thân bỏ đi nghe điện thoại vào lúc hai người đang hành sự là không đúng nên chủ động lên tiếng dỗ dành anh: “Em xin lỗi, nãy là chuyện có liên quan tới cuộc thi.”
“Chuyện gì mà phải nói vào lúc đêm khuya này cơ chứ?” lửa giận của Trì Duệ khó lắm mới d3 xuống được thì giờ lại bùng nổ, giọng điệu của anh cũng không được bình tĩnh.
Lương Triển Triển ôm anh, dỗ ngọt: “Anh không biết đấy thôi, người trong giới giải trí đều có chế độ làm việc và nghỉ ngơi loạn lắm. Nhất là làm về mảng sáng tạo thì thường tới khuya mới có cảm hứng sáng tác.”
“Thật vậy sao?” Trì Duệ nhìn Lương Triển Triển hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
“Người kia là ai?”
“Sao em nghe máy mà còn phải tránh mặt anh?”
“Tối nay em dự sinh nhật của bạn cùng phòng nào? Có lên xe của người đàn ông khác đúng không?”
Liên tiếp mấy vấn đề như vậy, Lương Triển Triển há hốc mồm: “Em...”
“Buổi tối mới có cảm hứng?”
“Cảm hứng gì chứ?”
“Để làm chuyện gì sao?”
Trì Duệ càng nén giận thì lúc bộc phát càng dữ dội, anh lạnh mặt nhìn Lương Triển Triển, bỗng nhiên không còn giữ được lý trí nữa, anh quay sang hỏi cô một câu: “Ngủ với em à?”
“???” Lương Triển Triển trợn tròn mắt: “Trì Duệ, anh điên rồi sao?”
Nghĩ tới việc Lương Triển Triển chạy ra ngoài nhận điện thoại của người đàn ông khác trong lúc hai người thân mật, Trì Duệ không kiềm chế được nữa: “Anh điên hay em điên đây? Mẹ nó, lúc ở cùng ông đây mà em còn bỏ ra ngoài nghe điện thoại của nó, người nào mà quan trọng tới mức này?”
Lương Triển Triển tức không nói thành lời, sau đó như nhận ra chuyện gì nên hỏi: “Vậy nên, anh thấy việc hôm nay em đi ra ngoài là để ngủ cùng với người đàn ông khác đúng không?”
Trì Duệ biết bản thân lúc này không còn giữ được lý trí nữa nên không đáp, chỉ quay người đi.
Lương Triển Triển đợi mấy giây, sau đó mới lên tiếng: “Trì Duệ, anh đúng là một tên khốn!”
Nói xong thì liền chỉnh trang lại quần áo rồi cầm túi xách, đóng cửa rời đi.
Trì Duệ cũng biết lời nói của mình làm tổn thương tới cô, nhưng mà chuyện vừa nãy lại quá mức hoang đường.
Anh tự cảm thấy bản thân lúc này không khác gì một cây cỏ xanh rờn hết từ đầu đến chân....
Dù vậy, Trì Duệ vẫn gọi điện xuống cho quầy lễ tân, bảo bọn họ cho người đưa Lương Triển Triển về.
Cuộc cãi nhau đêm đó khiến cả hai cực kỳ không thoải mái, sau đó Trì Duệ có gọi điện cho Lương Triển Triển mấy lần nhưng cô vẫn không nghe máy.
Nghĩ kỹ lại lời nói của mình lúc đó, tới ngày thứ ba, Trì Duệ đi mua chiếc vòng tay mà Lương Triển Triển đã thích từ lâu, muốn đi dỗ cô.
Nhưng không ngờ tới là, lúc anh tới Lương gia thì nhận được tin cô đã về thành Bắc, nói là muốn chuẩn bị ghi hình cho đêm chung kết.
Trì Duệ lại mua vé máy bay tới thành Bắc, muốn tự mình tới xin lỗi nhưng lúc ngồi trong phòng chờ của sân bay anh lại thấy được hot search về cô trên weibo.
“Lương Triển Triển ở trong phòng làm việc của Chu Chấp suốt đêm không ra”
Chu Chấp là khách mời cố vấn trong trận chung kết của cuộc thi lần này, cũng là nhà sản xuất âm nhạc có tiếng trong nước.
Sau khi thấy được cái tên kia, cuối cùng Trì Duệ cũng hiểu được “Anh Chấp” trong điện thoại của Lương Triển Triển là ai.
Lương Triển Triển trong bức ảnh trên hot search trông trẻ trung xinh đẹp, Chu Chấp cũng rất đẹp trai. Ở dưới bình luận là đủ loại suy đoán khác nhau.
Bình thường lướt mạng toàn là chuyện của những minh tinh khác, nhưng bây giờ lại lướt thấy tin về bạn gái nhà mình....
Suốt đêm không ra....
Bốn chữ này khiến Trì Duệ chỉ biết cười lạnh mà xé nát đi vé máy bay trong tay.
Anh chụp màn hình hot search lại rồi gửi tin nhắn qua cho Lương Triển Triển: “Xứng đôi nhỉ...”
Qua vài phút, Lương Triển Triển quái gở mà đáp lại một cái icon mặt cười kèm tin nhắn: “Cảm ơn.”
Trì Duệ tức tới mất ngủ mấy đêm liền, người trong câu lạc bộ cũng thấy được hot search, biết là giữa Trì Duệ và Lương Triển Triển rất có khả năng đã xảy ra vấn đề gì rồi nên không dám lớn tiếng bàn tán.
Tới đêm chung kết mà Lương Triển Triển tham gia biểu diễn, Trì Duệ vốn là không muốn xem. Thế nhưng mọi người lại cố chấp bật tivi, bảo muốn xem để bỏ phiếu cho Lương Triển Triển.
Tới lượt cô biểu diễn, Trì Duệ không nhịn được mà liếc mắt nhìn xem.
Bài hát của cô mang lại không khí rất vui tươi, Trì Duệ không nghe kỹ mà chỉ nhìn gương mặt cô, dáng vẻ cô biểu diễn và những cảnh quay mờ ám không biết có phải do đạo diễn cố ý làm thế hay không.
Lương Triển Triển trên vũ đài vừa hát vừa nhảy, khách mời đặc biệt là Chu Chấp chăm chú xem.
Toàn bộ nội dung bài hát, Trì Duệ nghe không rõ lắm, anh chỉ nghe rõ nhất chính là câu cuối cùng kia: “Yêu anh~”
Kết thúc bằng một động tác bắn tim của cô.
Chu Chấp ngồi dưới tươi cười vỗ tay, cứ như là đã nhận được lời tỏ tình từ cô rồi vậy.
Một số học viên bắt đầu ồn ào bàn tán.
Khiến Trì Duệ nghe được mà không khỏi khó chịu.
Anh thẳng tay tắt tivi, tìm chỗ không người rồi châm thuốc hút. Một lúc sau thì điện thoại có thông báo tin nhắn của Lộ Tri Nghi gửi: “Anh Duệ, anh đã xem Triển Triển biểu diễn chưa?”
Trì Duệ không có tâm tình mà đáp lại một câu: “Chưa xem.”
Lộ Tri Nghi nhanh chóng trả lời anh bằng một chuỗi chấm hỏi: “Không phải chứ, Triển Triển đã luyện tập rất lâu đấy, nói là muốn hát một bài thật đặc biệt để dành tặng anh, vậy mà anh lại chưa xem?”
Vào lúc thấy dòng tin nhắn này, Trì Duệ không khỏi đứng thẳng lưng.
Hát cho anh nghe sao?
Sao anh không biết gì?
Trì Duệ lên mạng tìm lại video biểu diễn hồi nãy, cẩn thận xem lại lần nữa thì mới phát hiện, hóa ra tên bài hát là “Yêu anh”.
Mà lúc đó, trên tóc của Lương Triển Triển được kẹp một cái kẹp hình chữ R.
Người khác thì có thể không biết nó có ý nghĩa gì, thế nhưng Trì Duệ vừa nhìn đã nhận ra, R là đang nhắc tới chính anh.
Cũng vào lúc này, Trì Duệ xem được những đoạn hồi nãy chưa kịp xem.
Vào lúc giám khảo nhận xét, rõ ràng đều được mọi người khen là hát hay, đem lại cảm giác muốn yêu đương nhưng không hiểu sao hốc mắt cô lại đỏ lên. Khi MC hỏi cô có chuyện gì thì cô chỉ cười rồi nói là do mình quá kích động nên mới vậy.
Trì Duệ khẽ nhíu mày, không biết rốt cuộc là Lương Triển Triển đang giở trò gì.
Rõ ràng vừa có scandal với giám khảo xong, bây giờ lại bày đặt hát bài hát tỏ tình với anh.
Sao, đây là tát một cái rồi cho một cái kẹo à?
Trì Duệ xem video, tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng lại không nhịn được mà xem liền mấy chục lần.
Cuối cùng, dường như anh đã chấp nhận cái “kẹo ngọt” này, thế là liền bấm gọi cho Lương Triển Triển.
Nhưng đại tiểu thư vẫn không chịu nhận điện thoại của anh.
Lần chiến tranh lạnh này dài kéo dài hơn bao giờ hết.
Nếu không phải lúc đó Trình Tố và Lộ Tri Nghi cùng về An Ninh thì Trì Duệ cũng không biết là Lương Triển Triển sẽ lạnh nhạt với mình cho tới khi nào nữa.
Rõ ràng cô đã về An Ninh, vậy mà vẫn không chịu gặp anh.
Dưới sự tác hợp của Lộ Tri Nghi, Trì Duệ đã hẹn được Lương Triển Triển ra ngoài. Ai ngờ đâu cô vừa thấy anh thì đã quay đầu bỏ đi luôn.
Trì Duệ cũng rất giận, đã xảy ra nhiều chuyện khiến anh hiểu nhầm như vậy nhưng cô lại hờ hững không giải thích gì, cứ thế phớt lờ anh.
Khó khăn lắm mới có thể gặp mặt trong vài phút ngắn ngủi nhưng hai người vẫn trong trạng thái đối đầu nhau.
Sau đó thì Lương Triển Triển rời đi, Trì Duệ tức không nói nên lời, thậm chí còn sinh ra suy nghĩ là cô đã thay lòng đổi dạ rồi.
Sau đó nhờ có Trình Tố nhắc nhở nên anh mới bất đắc dĩ đuổi theo, chặn lại xe của Lương Triển Triển đang định rời đi.
Trên xe còn có trợ lý của Lương Triển Triển, cô bé biết Trì Duệ, lại thấy bầu không khí giữa hai người không thích hợp lắm nên đã chủ động xuống xe: “Chị Triển, hai người nói chuyện ạ, em xin phép đi trước.”
Lương Triển Triển định giữ người lại nhưng Trì Duệ đã đẩy cô vào xe, đóng cửa, khóa lại.
Lương Triển Triển mím môi, đeo kính râm không để ý tới anh.
Trì Duệ cũng không nói gì mà trực tiếp lái xe đi.
Lương Triển Triển thấy anh lái xe về hướng nhà mình thì lạnh giọng nói: “Em muốn về nhà mẹ.”
Trì Duệ không thèm để ý tới cô.
Lương Triển Triển lặp lại lần nữa: “Trì Duệ, anh có nghe tôi nói gì không hả?”
Lúc này Trì Duệ mới chuyển mắt về phía cô: “Sao, em còn biết tên họ tôi cơ à? Tôi tưởng em thành minh tinh rồi thì không thèm nhận người nữa?”
Lương Triển Triển nghẹn giọng, quay mặt đi: “Lười để ý tới anh, nếu không cho em xuống thì em sẽ báo cảnh sát!”
Trì Duệ ném điện thoại của mình cho cô: “Lấy điện thoại của anh hoặc của em báo cảnh sát cũng được, tùy.”
Lương Triển Triển: “....”
Lương Triển Triển là người có tính cách khá cứng rắn, Trì Duệ đã đưa điện thoại thì cô liền báo.
Lúc này, cô bật điện thoại của anh lên, thế nhưng màn hình khóa vừa sáng thì động tác tay của cô liền dừng lại.
Màn hình khóa trong điện thoại của anh là ảnh của cô sau khi kết thúc màn trình diễn trong đêm chung kết.
Trong góc tối của xe, Lương Triển Triển cố ngồi thẳng lưng, đè nén xuống khóe môi đang cong lên rồi ném điện thoại về cho Trì Duệ: “Bỏ đi, đỡ lãng phí sức của cảnh sát.”
Thế nhưng Trì Duệ lại thấy được hết tâm tư kiêu ngạo kia của cô.
Trì Duệ nhớ lại lời bản thân từng nói, đúng là kiếp trước anh nợ cô mà!
Càng ở với cô lâu thì Trì Duệ càng cảm nhận sâu sắc được điều đó.
Rõ ràng giây trước còn khiến mình tức ong đầu, thế nhưng giây sau, chỉ với biểu cảm nho nhỏ như thế thôi đã khiến tức giận gì đó đều bay biến cả.
Trì Duệ thở dài một hơi, quyết định phải nói chuyện rõ ràng với cô.
Sau khi về nhà, anh kéo cô tới bên ghế sô pha rồi ngồi xuống đối mặt với cô: “Không tính giải thích chuyện em ở cùng Chu Chấp suốt đêm sao?”
Lương Triển Triển vẫn còn tức giận nên cố ý đâm chọc: “Ở cùng nhau cả đêm thì có thể làm gì được nữa, không phải anh cũng đã nói là em ngủ với anh ta rồi hay sao. Đúng đấy, hai người bọn em ngủ với nhau.”
“Lương Triển Triển!” Trì Duệ cố gắng nhẫn nhịn: “Em không trả treo với anh thì sẽ chết à?”
“Em trả treo với anh?” Lương Triển Triển trách ngược lại: “Em mượn lý do thi cử để xin nghỉ phép trở về còn không phải là vì nhớ anh hay sao? Thi tốt hay không chẳng có ý nghĩa gì với em cả, đã có lúc nào em yêu thích việc học tập đâu, vậy mà anh cũng không hiểu?”
“Vừa về tới nơi em đã nhận được điện thoại của Chu Chấp, nói bài hát dành cho trận chung kết đã sửa lại rồi. Người ta đã vất vả bay tới An Ninh để giúp em luyện tập suốt đêm cho quen với giai điệu mới, sao em có thể từ chối được?”
Cuối cùng cũng thấy cô nhắc tới chuyện mà mình để tâm, Trì Duệ lập tức hỏi lại: “Tại sao lại không để anh đi cùng?”
“Em biết là kiểu gì anh cũng đòi đi cùng nên mới phải gạt anh, vì bài hát em chọn là để giành cho anh sự bất ngờ, đợi lên sân khấu rồi hát để tỏ tình với anh thì sao có thể cho anh nghe trước được. Hôm đó dù đã diễn tập tới hơn một giờ nhưng em vẫn tới để gặp anh, nhưng anh thì sao chứ?”
“....”
“Anh Chấp gọi điện tới, em sợ bài hát xảy ra vấn đề gì nên mới đi nhận một cuộc gọi mà thôi. Thế mà anh còn bảo em ngủ với người ta? Em bị đá, chó săn chụp ảnh ác ý nhưng anh cũng gửi tin nhắn nói bóng nói gió, Trì Duệ, anh đúng là tên khốn! Anh căn bản đâu có yêu em, đâu xem em ra gì!”
Trì Duệ bị Lương Triển Triển mắng tới nghẹn họng trân trối.
Đợi tới khi theo kịp lời của cô thì anh lại nhớ tới ánh mắt đỏ hoe của cô trong đêm chung kết, dường như ngộ ra được gì đó.
Lương Triển Triển vốn không phải người yếu đuối, cô vừa mạnh mẽ lại ngoan ngoãn nên gần như hiếm có chuyện gì có thể khiến cô khóc.
Sau khi bất giác nhận ra những chuyện này, Trì Duệ luống cuống tự trách rồi xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh không biết, anh....”
“Đừng xin lỗi, em không muốn nghe.” Lương Triển Triển vẫn cứng rắn như trước, xách túi lên tính rời đi: “Chúng ta chia tay đi.”
“?”
Trì Duệ lập tức giữ chặt lấy tay cô: “Em đang nói gì vậy?”
Lương Triển Triển nhìn anh: “Anh đã nghĩ em thành dạng đó rồi, không chia tay thì giữ lại để muối dưa à?”
Hai người ở bên nhau ba năm, tuy thường xảy ra mâu thuẫn nhỏ nhưng chưa bao giờ nhắc tới hai chữ chia tay.
“Sao cũng được, nhưng không thể chia tay!” Trì Duệ nói xong thì lấy vòng tay lúc trước mua cho Lương Triển Triển ra, tính đeo cho cô nhưng cô lại tránh đi.
Thật ra Lương Triển Triển cũng chỉ tức giận thế thôi, chủ yếu là cô muốn thử xem Trì Duệ quan tâm mình tới đâu.
“Em không cần, để dành cho em gái anh đi!”
“Anh lấy đâu ra em gái chứ, mẹ nó, bây giờ ngay cả muỗi cái anh cũng không để nó tới gần đây!”
Lương Triển Triển buồn cười nhưng vẫn nhịn lại, lạnh mặt như cũ: “Không cần biết, nói chung là chia tay."
Trì Duệ im lặng hồi lâu rồi bình tĩnh nhìn cô: “Được rồi, em muốn chia tay đúng không?”
Lương Triển Triển không khỏi chột dạ, thầm nghĩ không biết có phải mình chơi hơi lố rồi không, anh sẽ không xem là thật đấy chứ.
Không ngờ tới anh lại đột nhiên bế cô lên, đi vào phòng ngủ: “Vậy thì trước hết phải trả xong nợ lần trước đang làm dở cho anh đã!”
Lương Triển Triển: “Shhh...cái gì cơ?”
Từ khi bắt đầu cuộc thi tới nay, hai người chưa từng có thời gian ở chung với nhau, có lần trước thì lại đột nhiên mất hứng nên bây giờ, cảm xúc bị kìm nén bấy lâu của Trì Duệ đều bộc phát hết ra.
Lương Triển Triển bị hôn tới mức thở không kịp, dùng cả tay và chân đánh anh: “Anh không biết xấu hổ, khốn nạn!”
Trì Duệ giữ chặt tay cô trên đầu: “Đâu phải ngày đầu tiên em biết chứ.”
Lương Triển Triển phản kháng thất bại, chỉ có thể cựa quậy người để kháng nghị. Thế nhưng rất nhanh, những kho4i cảm kia truyền tới, đánh tan đi lý trí của cô, tiếng nức nở cũng ngày càng dày đặc.
Cuộc cãi vã dần bị xóa mờ, bầu không khí ái muội nóng lên, cuối cùng thì cũng chẳng biết là ai đang trả nợ cho ai.
Lương Triển Triển tưởng mình còn có thể kiên trì thêm một lúc nữa, thế nhưng cô đã đánh giá bản thân mình hơi cao.
Miệng có thể nói dối nhưng cơ thể cô thì không.
Cô thật sự rất rất nhớ Trì Duệ.
Nhưng người này lại làm hỏng hết lần này tới lần khác, cho cô nếm thử vị ngọt rồi đột ngột thu về, anh còn cố ý vuốt tóc cô rồi ghé tới bên tai: “Còn chia tay nữa không?”
Đuôi mắt Lương Triển Triển đỏ lên, nhưng cô vẫn kiêu ngạo đáp: “Chia”
Trì Duệ không nói gì, lại nhẹ nhàng hôn cô, động tác vừa chậm vừa dịu dàng.
Lương Triển Triển chưa từng thấy có ai vô lại tới mức này, cô nhíu mày, nhắm chặt mắt, nhất định không để anh đạt được như ước muốn.
Trì Duệ vẫn rất thong dong hôn môi cô, sau đó chuyển qua vành tai cô, như có như không trêu đùa.
Cuối cùng anh lại chống tay bên người cô hỏi: “Vẫn chia tay sao?’
Lương Triển Triển cắn môi, không nói gì.
Trì Duệ rất kiên nhẫn mà lặp lại hành vi này liên tục, cho cô nếm thử vị ngọt nhưng thực chất chỉ là giấy đường, không để cô kịp hưởng thụ lâu.
Cho tới khi Lương Triển Triển nghẹn tới ửng đỏ mặt mày, giọng nói cũng nức nở theo: “Trì Duệ, anh....không chia tay nữa được chưa...”
Trì Duệ thả tay cô ra, để cô được tự do.
Lương Triển Triển theo bản năng đặt tay lên người anh, muốn véo anh mấy cái thật mạnh cho bõ ghét nhưng lại bị anh sớm đoán đoạn ý định mà đè tay cô lại.
Anh ôm cô vào lòng, giọng nói hiếm khi dịu dàng: “Này để ôm anh nhiều hơn đi, đừng lúc nào cũng véo anh được không?”
Giọng điệu như vậy không hiểu sao lại khiến Lương Triển Triển mềm lòng, cô im lặng, nghe lời mà vòng tay qua lưng anh. Cô đắn đo, hơi dừng lại một lúc nhưng cuối cùng vẫn véo anh một cái.
Giống như cảm nhận được móng vuốt quen thuộc, Trì Duệ bật cười bất đắc dĩ, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô: “Anh yêu em nhiều lắm.”
“Đừng rời bỏ anh nhé.”
- -----oOo------