Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Tuy rằng đối mặt với chia ly nhưng có lẽ giữa hai bên đã có hẹn ước, cho nên dù sẽ có chút khổ sở, Trình Tố và Lộ Tri Nghi vẫn lý trí đón nhận chuyện này.
Cũng may cách lúc báo danh còn hai mươi ngày, bọn họ quý trọng thời gian ở chung cuối cùng này. Mỗi ngày chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ dính vào nhau.
Hai bên đều cố gắng không nhắc đến chuyện biệt ly, ăn ý vui vẻ bên nhau những ngày còn lại.
Trình Tố dạy Lộ Tri Nghi lái xe, bơi lội, thậm chí còn bớt thời gian đưa cô đi chơi cắm trại việt dã ba ngày.
Anh đưa cô đi trải nghiệm liều lĩnh và nhiệt liệt của thanh xuân.
Vùng ven thành phố, nơi núi rừng, bọn họ nằm xuống khoảng đất cạnh lều trại, nhìn sao trời đêm hè, Trình Tố thử hỏi Lộ Tri Nghi:
“Tốt nghiệp muốn ở lại Thành Bắc không?”
Lộ Tri Nghi suy nghĩ một lát rồi trả lời anh: “Hẳn là không thể nào.”
“Vì sao?”
“Biết vì sao lúc trước bố bắt em đi Úc mà em lại không chịu không?” Lộ Tri Nghi gối lên vai Trình Tố, nhẹ nhàng nói: “Hơn 10 tuổi, em đã bị ép rời nhà, quen với cuộc sống bên kia rồi lại bị đưa về, vừa về lại muốn em đi nơi xa như Úc.”
Lộ Tri Nghi lắc lắc đầu: “Em không phải loại người thích bôn ba, em khát khao sự yên ổn.”
Trình Tố như đã hiểu ý cô: “Em muốn về An Ninh?”
Lộ Tri Nghi gật gật đầu: “Đây nơi em lớn lên từ nhỏ, có lẽ nơi đó còn có rất nhiều điều không hoàn mỹ, nhưng em hy vọng mình có thể cống hiến để nơi đó tiến bộ.”
Trình Tố nhớ tới đánh giá của Lương Mỹ Lam về mẹ ruột của anh, nói bà có một trái tim yêu thương.
Thật chẳng lạ gì khi mặt trời nhỏ của anh cũng có được một tấm lòng son như vậy!
Trình Tố dịu dàng nắm tay Lộ Tri Nghi: “Được.”
“Vậy còn anh?” Lộ Tri Nghi hỏi.
“Anh?” Trình Tố cười rất nhẹ: “Còn cần hỏi à?”
Lộ Tri Nghi quay đầu nhìn anh.
Trình Tố nhẹ nhàng mở miệng: “Em ở đâu, anh sẽ ở đó.”
Hai người mắt đối mắt một lát, ôm nhau cười.
“Vậy đến lúc đó chúng ta mua một căn nhà, lại trồng thật nhiều loại tường vi ở trên ban công, cũng đặt một cái xích đu giống như Triển Triển được không?”
“Được.”
Một đêm đó, bọn họ mặc sức tưởng tượng rất nhiều hình ảnh liên quan đến tương lai.
Dường như miêu tả càng nhiều, những điều tốt đẹp đó sẽ gần trong gang tấc, làm biệt ly sắp đến cũng trở nên không còn đau thương.
Thời gian cuối cùng vẫn đi đến cuối tháng tám không thể tránh né.
Lộ Tri Nghi phải đến đại học A báo danh ngày 27 tháng 8.
Trước khi đi trước một ngày, Trình Tố đi ra ngoài cả buổi chiều, chạng vạng mới về, Lộ Tri Nghi có chút không vui: “Đi đâu?”
Đã sắp phải tách ra, mỗi một phút mỗi một giây đều quý giá, anh đi ra ngoài lâu như vậy thế mà không đưa cô theo.
Trình Tố không nói, chỉ bảo với cô: “Đi làm chút chuyện.”
Lộ Tri Nghi tò mò: “Chuyện gì?”
Trình Tố chỉ cười: “Về sau em sẽ biết.”
Lộ Tri Nghi vốn đang muốn hỏi, nhưng nghe được anh nói “Về sau”, lại không khỏi ép sự tò tò quay về.
Bây giờ giữa bọn họ, bất kỳ cái gì là “Về sau” đều có vẻ quý giá như vậy.
Nếu đó là bất ngờ Trình Tố để lại cho cô trong tương lai, vậy cô sẽ kiên nhẫn chờ.
Chờ về sau của bọn họ.
Ăn cơm chiều xong, đã chuẩn bị xong tất cả hành lý, hai người nằm lên trên giường.
Ánh trăng mờ ảo đè nặng bóng cây tựa như cũng thương cảm vì sự chia xa sắp đến.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, có lẽ vì xua tan loại không khí bi thương này, Lộ Tri Nghi chủ động phá vỡ ngột ngạt, hỏi Trình Tố:
“Anh đi nước ngoài có thể quen rất nhiều cô gái xinh đẹp phải không?”
Trình Tố xoay người chống khuỷu tay nhìn cô: “Em nghĩ gì vậy?”
Lộ Tri Nghi mím môi: “Sợ anh nhìn thấy phồn hoa bên ngoài rồi quên em.”
Trình Tố bật cười: “Hình như anh mới nên lo lắng chuyện này.”
Lộ Tri Nghi nghiêm túc nhìn anh: “Trình Tố, em rất chung tình.”
Trình Tố cũng thu lại vẻ vui đùa, dừng một chút, anh ôm người vào lòng nói nhỏ: “Đừng nghĩ linh tinh, anh có quên bản thân mình thì cũng không quên em.”
Lộ Tri Nghi không nói chuyện, cụp mi suy nghĩ gì đó. Vài giây sau, cô như tự cổ vũ cho mình dũng khí đủ lớn, bỗng nhổm dậy, ôm lấy cổ Trình Tố, hôn lên môi anh.
Trình Tố: “...”
Đây là lần đầu tiên từ lần trước sau khi uống say ra, Lộ Tri Nghi chủ động hôn anh.
Cô hôn rất vụng về, mới đầu chỉ dừng ở bên ngoài, chậm rãi, học dáng vẻ bình thường Trình Tố hôn mình, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong.
Nhưng thường thường, càng là thăm dò vụng về ngây ngô càng làm người ta khó có thể khống chế.
Ngay lúc Lộ Tri Nghi cậy mở được hàm răng anh, Trình Tố rất nhanh chuyển thành chủ động, nâng cằm cô lên, thâm nhập quấn quanh chiếm giữ.
Có lẽ vì không biết qua đêm nay khi nào mới có thể gặp mặt, nụ hôn này hai người đều rất chuyên tâm, như muốn khắc hơi thở của đối phương vào trong xương tủy, cùng tồn tại chảy xuôi vào trong máu.
Lộ Tri Nghi ôm chặt lấy Trình Tố, rất nhiều lần cô cảm thấy sắp hít thở không thông nhưng cô vẫn không muốn buông tay.
Nhưng Trình Tố hôn chỉ dừng lại ở bên môi, nhiều nhất là gương mặt, rất kìm nén không đi đến chỗ khác.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, Lộ Tri Nghi nhắm mắt, tay chậm rãi vòng về phía sau lưng mình nhẹ nhàng kéo áo ngủ của mình xuống.
Nhận thấy được cảm xúc ấm áp của da thịt, Trình Tố giật mình, nâng người dậy.
Nửa người trên của cô gái nhỏ hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Mềm thơm trắng nõn, nhấp nhô no đủ.
Lộ Tri Nghi đỏ mặt, đôi môi hơi giật giật, chủ động duỗi tay coi quần áo của Trình Tố.
Thân thể Trình Tố cứng lại, cổ họng khô khốc như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, một ít cảm xúc ở trong cơ thể nhanh chóng quay cuồng, lý trí còn sót lại làm anh lập tức quay mặt đi, kéo chăn mỏng ở bên cạnh phủ lên người Lộ Tri Nghi.
Lộ Tri Nghi có chút khó hiểu, mím môi, nhỏ giọng hỏi anh: “Không phải anh... muốn à?”
Trình Tố cũng không dám nhìn Lộ Tri Nghi nữa.
Anh nuốt nước bọt, hơi dừng lại rồi rất thản nhiên thừa nhận: “Đúng là muốn nhưng không phải bây giờ.”
Nếu bởi vì chút dục v0ng này mà muốn con nhà người ta dưới tiền đề không biết khi nào mới có thể gặp lại, có chút khốn nạn.
Hơn nữa anh không hề có chuẩn bị gì, không hy vọng Lộ Tri Nghi xuất hiện tình cảnh chưa kết hôn mà đã có thai giống mẹ mình.
Cô mới 18 tuổi.
Trình Tố cúi người nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Tri Nghi, anh muốn chuyện này xảy ra khi hai ta đều đã chín chắn.”
Dù sao vẫn là tính tình trẻ con, cảm xúc mà Lộ Tri Nghi nhịn cả đêm cuối cùng không kìm nén được nữa, khóe mắt ướt át ôm anh: “Em không bỏ được anh.”
Dù cho Trình Tố đau lòng cũng không thể làm gì cả.
Anh còn không muốn rời xa nhiều hơn Lộ Tri Nghi.
Nhưng Trình Tố cũng biết, rời đi không chỉ vì Lộ Tri Nghi, hoặc là như lời Lương Mỹ Lam nói, bố anh thua bởi vận mệnh và thời đại, nhưng cuộc sống của anh chỉ mới bắt đầu.
Anh hẳn nên nắm lấy cơ hội cho mình càng nhiều năng lực, phá vỡ xiềng xích gông cùm của vận mệnh, đi sáng tạo tương lai với Lộ Tri Nghi.
-
Ngày hôm sau, cuối cùng đoàn người cũng bước lên chuyến bay đến Thành Bắc.
Sân bay An Ninh, lại lần nữa gặp mặt Lộ Hoằng, ông đã không còn thái độ thù địch nhiều với Trình Tố nữa.
Lộ Hoằng hờ hững nhìn Trình Tố: “Nghe nói cậu tìm được người nhà, sắp phải đi rồi.”
Trình Tố trả lời, lễ phép từ biệt: “Hy vọng bác trai giữ sức khỏe.”
Lộ Hoằng muốn nói lại thôi, dường như ông muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ gật gật đầu: “Nhờ lời chúc của cậu, tôi sẽ khỏe.”
Máy bay đáp xuống Thành Bắc là giữa trưa, mới xuống sân bay, đã có mấy nhân viên dẫn theo bọn họ đi lối dành cho V.I.P.
Lộ Tri Nghi không hiểu ra sao: “Em không mua vé thương gia mà.”
Không chỉ như thế, sau khi ra sân bay còn có một chiếc xe đến đón bọn họ.
Trình Tố biết là Lâm Quân Á sắp xếp.
Rõ ràng anh không nói cho Lâm Quân Á chuyến bay của anh nhưng tất cả đều như ở trong vòng khống chế của bà ấy.
Trình Tố đành phải nói là xe anh đặt sau khi xuống máy bay.
Cũng may tài xế đến đón không nói nhiều, sau khi đưa bọn họ đến đại học A thì tìm cơ hội nói nhỏ bên tai Trình Tố:
“Chúng ta nên xuất phát về sân bay, cô Lâm đang đợi cậu.”
Lâm Quân Á đặt chuyến bay quốc tế vào hai giờ chiều.
Trình Tố vốn còn muốn đi dạo một chút với Lộ Tri Nghi ở vườn trường, nhưng bởi vì chuyến bay từ An Ninh đến đây hơi trễ nên tất cả đành phải thôi.
Đại học A rất đẹp, có tấm bảng khắc tên trường bằng nét chữ cứng cáp, lộ ra không khí của một ngôi trường danh giá trăm năm, từng kiến trúc cổ điển thấp thoáng ở trong bóng râm, từ xa xa có thể nhìn thấy các loại phong cảnh đẹp độc đáo trong khuôn viên của trường.
Trình Tố đưa Lộ Tri Nghi đến cổng trường thì dừng lại.
Lộ Tri Nghi như cũng cảm nhận được gì đó nên không nói chuyện, chỉ nắm anh tay không chịu buông.
“Vào đi thôi.” Cuối cùng vẫn là Trình Tố mở miệng trước.
Lộ Tri Nghi giật giật môi, khóe mắt lại đỏ lên, sợ như vậy càng làm cho Trình Tố khổ sở. Cô quyết tâm, từ trong túi lấy ra một phong thư nhét vào trong tay anh: “Lên đường bình an.”
Nói xong xoay người vào trường học.
Căn bản không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Cho dù đã luyện vô số lần ở trong lòng, mà khi thật sự đến giây phút chia ly, nhìn bóng dáng Lộ Tri Nghi không ngừng đi xa, Trình Tố vẫn không thể xoay người như không có việc gì.
Lộ Hoằng đứng ở một bên, dừng một chút, vỗ nhẹ vai Trình Tố: “Cậu là con đường mà con bé chọn, đừng phụ con bé.”
Giọng Trình Tố đã khàn khàn, kìm nén cảm xúc hứa hẹn: “Nhất định sẽ không.”
Người trong xe lại đến thúc giục bên tai: “Đã đến giờ.”
Tầm mắt Trình Tố ngừng ở trên người Lộ Tri Nghi thật lâu, mãi đến cuối cùng trở nên mơ hồ, hoàn toàn biến mất.
Từ đại học A rời đi, xe nhanh chóng chạy ở đường cao tốc trên cao nơi Thành Bắc phồn hoa. Nửa tiếng sau, Trình Tố lại về tới sân bay.
Lần này chờ anh chính là Lâm Quân Á.
“Một cái va ly cũng không có?” Lâm Quân Á nhìn hai tay Trình Tố trống trơn thì hỏi.
Trình Tố rất lạnh nhạt cũng có chút tự giễu: “Tôi còn cần hành lý à?”
Lâm Quân Á hơi khựng lại rồi cười: “Không sai, đứa nhỏ của nhà họ Lâm không thiếu gì cả.”
Trình Tố không trả lời bà ấy.
Không phải anh không hề mang theo cái gì.
Trình Tố dồn hết tất cả tiền của mình vào trong một tấm thẻ, nhét vào thư thông báo trúng tuyển của Lộ Tri Nghi.
Mà anh, chỉ mang đi một thứ quan trọng nhất, ai cũng không thể thay thế được.
Mãi đến khi cầm hộ chiếu, Trình Tố mới biết quốc gia sẽ bay đến là Thụy Sĩ.
Thật ra anh nên sớm đoán được, nơi đó hoàn cảnh tuyệt đẹp, nền y tế phát triển đúng là thích hợp để người bệnh tĩnh dưỡng.
Trên máy bay, Lâm Quân Á đưa cho Trình Tố một phần tài liệu, trong đó liệt kê kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ.
“Từ hôm nay trở đi cậu chính là người thừa kế chính thức của nhà họ Lâm.”
“Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ bắt đầu xử lý thân phận mới cho cậu.”
“Ngoài chăm sóc ông ngoại ra, đến bên kia rồi tôi sẽ sắp xếp cho cậu thi lại lần nữa. Dù hơi chậm chút, nhưng vẫn còn kịp. Đại học Zurich là nơi mẹ cậu từng muốn đến du học. Bà ấy không thể học được, hy vọng cậu có thể giúp bà ấy đi hết con đường này.”
Lâm Quân Á nói rất nhiều về kế hoạch tương lai, Trình Tố chỉ nghe, không nói chuyện.
Nhìn bầu trời xanh thẳm, anh lấy ra phong thư mà Lộ Tri Nghi đưa cho anh.
Mở ra, bên trong chỉ có một tấm ảnh chụp.
Là tấm ảnh bọn họ chụp khi chơi dù lượn.
Cô ngửa đầu, anh cũng hơi cụp mi nhìn cô, trong mắt hai bên phản chiếu bóng dáng đối phương.
Đằng sau bức ảnh, Lộ Tri Nghi để lại một câu.
Nét bút màu đen chỉ có ba chữ…
[Em chờ anh]
Phía dưới viết tên hai người, ở giữa vẽ một trái tim màu đỏ.
Trên cao chục ngàn mét, khóe môi Trình Tố đột nhiên kéo lên một đường cong.
Anh cười cười, nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay.
Chợt thấy mấy năm tới dường như sẽ không khó khăn như vậy.
Tất cả cuộc sống của anh đều chỉ vì một chuyện mà chờ mong…
Gặp lại cô ấy.
Lại yêu cô ấy.
Cũng may cách lúc báo danh còn hai mươi ngày, bọn họ quý trọng thời gian ở chung cuối cùng này. Mỗi ngày chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ dính vào nhau.
Hai bên đều cố gắng không nhắc đến chuyện biệt ly, ăn ý vui vẻ bên nhau những ngày còn lại.
Trình Tố dạy Lộ Tri Nghi lái xe, bơi lội, thậm chí còn bớt thời gian đưa cô đi chơi cắm trại việt dã ba ngày.
Anh đưa cô đi trải nghiệm liều lĩnh và nhiệt liệt của thanh xuân.
Vùng ven thành phố, nơi núi rừng, bọn họ nằm xuống khoảng đất cạnh lều trại, nhìn sao trời đêm hè, Trình Tố thử hỏi Lộ Tri Nghi:
“Tốt nghiệp muốn ở lại Thành Bắc không?”
Lộ Tri Nghi suy nghĩ một lát rồi trả lời anh: “Hẳn là không thể nào.”
“Vì sao?”
“Biết vì sao lúc trước bố bắt em đi Úc mà em lại không chịu không?” Lộ Tri Nghi gối lên vai Trình Tố, nhẹ nhàng nói: “Hơn 10 tuổi, em đã bị ép rời nhà, quen với cuộc sống bên kia rồi lại bị đưa về, vừa về lại muốn em đi nơi xa như Úc.”
Lộ Tri Nghi lắc lắc đầu: “Em không phải loại người thích bôn ba, em khát khao sự yên ổn.”
Trình Tố như đã hiểu ý cô: “Em muốn về An Ninh?”
Lộ Tri Nghi gật gật đầu: “Đây nơi em lớn lên từ nhỏ, có lẽ nơi đó còn có rất nhiều điều không hoàn mỹ, nhưng em hy vọng mình có thể cống hiến để nơi đó tiến bộ.”
Trình Tố nhớ tới đánh giá của Lương Mỹ Lam về mẹ ruột của anh, nói bà có một trái tim yêu thương.
Thật chẳng lạ gì khi mặt trời nhỏ của anh cũng có được một tấm lòng son như vậy!
Trình Tố dịu dàng nắm tay Lộ Tri Nghi: “Được.”
“Vậy còn anh?” Lộ Tri Nghi hỏi.
“Anh?” Trình Tố cười rất nhẹ: “Còn cần hỏi à?”
Lộ Tri Nghi quay đầu nhìn anh.
Trình Tố nhẹ nhàng mở miệng: “Em ở đâu, anh sẽ ở đó.”
Hai người mắt đối mắt một lát, ôm nhau cười.
“Vậy đến lúc đó chúng ta mua một căn nhà, lại trồng thật nhiều loại tường vi ở trên ban công, cũng đặt một cái xích đu giống như Triển Triển được không?”
“Được.”
Một đêm đó, bọn họ mặc sức tưởng tượng rất nhiều hình ảnh liên quan đến tương lai.
Dường như miêu tả càng nhiều, những điều tốt đẹp đó sẽ gần trong gang tấc, làm biệt ly sắp đến cũng trở nên không còn đau thương.
Thời gian cuối cùng vẫn đi đến cuối tháng tám không thể tránh né.
Lộ Tri Nghi phải đến đại học A báo danh ngày 27 tháng 8.
Trước khi đi trước một ngày, Trình Tố đi ra ngoài cả buổi chiều, chạng vạng mới về, Lộ Tri Nghi có chút không vui: “Đi đâu?”
Đã sắp phải tách ra, mỗi một phút mỗi một giây đều quý giá, anh đi ra ngoài lâu như vậy thế mà không đưa cô theo.
Trình Tố không nói, chỉ bảo với cô: “Đi làm chút chuyện.”
Lộ Tri Nghi tò mò: “Chuyện gì?”
Trình Tố chỉ cười: “Về sau em sẽ biết.”
Lộ Tri Nghi vốn đang muốn hỏi, nhưng nghe được anh nói “Về sau”, lại không khỏi ép sự tò tò quay về.
Bây giờ giữa bọn họ, bất kỳ cái gì là “Về sau” đều có vẻ quý giá như vậy.
Nếu đó là bất ngờ Trình Tố để lại cho cô trong tương lai, vậy cô sẽ kiên nhẫn chờ.
Chờ về sau của bọn họ.
Ăn cơm chiều xong, đã chuẩn bị xong tất cả hành lý, hai người nằm lên trên giường.
Ánh trăng mờ ảo đè nặng bóng cây tựa như cũng thương cảm vì sự chia xa sắp đến.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, có lẽ vì xua tan loại không khí bi thương này, Lộ Tri Nghi chủ động phá vỡ ngột ngạt, hỏi Trình Tố:
“Anh đi nước ngoài có thể quen rất nhiều cô gái xinh đẹp phải không?”
Trình Tố xoay người chống khuỷu tay nhìn cô: “Em nghĩ gì vậy?”
Lộ Tri Nghi mím môi: “Sợ anh nhìn thấy phồn hoa bên ngoài rồi quên em.”
Trình Tố bật cười: “Hình như anh mới nên lo lắng chuyện này.”
Lộ Tri Nghi nghiêm túc nhìn anh: “Trình Tố, em rất chung tình.”
Trình Tố cũng thu lại vẻ vui đùa, dừng một chút, anh ôm người vào lòng nói nhỏ: “Đừng nghĩ linh tinh, anh có quên bản thân mình thì cũng không quên em.”
Lộ Tri Nghi không nói chuyện, cụp mi suy nghĩ gì đó. Vài giây sau, cô như tự cổ vũ cho mình dũng khí đủ lớn, bỗng nhổm dậy, ôm lấy cổ Trình Tố, hôn lên môi anh.
Trình Tố: “...”
Đây là lần đầu tiên từ lần trước sau khi uống say ra, Lộ Tri Nghi chủ động hôn anh.
Cô hôn rất vụng về, mới đầu chỉ dừng ở bên ngoài, chậm rãi, học dáng vẻ bình thường Trình Tố hôn mình, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong.
Nhưng thường thường, càng là thăm dò vụng về ngây ngô càng làm người ta khó có thể khống chế.
Ngay lúc Lộ Tri Nghi cậy mở được hàm răng anh, Trình Tố rất nhanh chuyển thành chủ động, nâng cằm cô lên, thâm nhập quấn quanh chiếm giữ.
Có lẽ vì không biết qua đêm nay khi nào mới có thể gặp mặt, nụ hôn này hai người đều rất chuyên tâm, như muốn khắc hơi thở của đối phương vào trong xương tủy, cùng tồn tại chảy xuôi vào trong máu.
Lộ Tri Nghi ôm chặt lấy Trình Tố, rất nhiều lần cô cảm thấy sắp hít thở không thông nhưng cô vẫn không muốn buông tay.
Nhưng Trình Tố hôn chỉ dừng lại ở bên môi, nhiều nhất là gương mặt, rất kìm nén không đi đến chỗ khác.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, Lộ Tri Nghi nhắm mắt, tay chậm rãi vòng về phía sau lưng mình nhẹ nhàng kéo áo ngủ của mình xuống.
Nhận thấy được cảm xúc ấm áp của da thịt, Trình Tố giật mình, nâng người dậy.
Nửa người trên của cô gái nhỏ hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Mềm thơm trắng nõn, nhấp nhô no đủ.
Lộ Tri Nghi đỏ mặt, đôi môi hơi giật giật, chủ động duỗi tay coi quần áo của Trình Tố.
Thân thể Trình Tố cứng lại, cổ họng khô khốc như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, một ít cảm xúc ở trong cơ thể nhanh chóng quay cuồng, lý trí còn sót lại làm anh lập tức quay mặt đi, kéo chăn mỏng ở bên cạnh phủ lên người Lộ Tri Nghi.
Lộ Tri Nghi có chút khó hiểu, mím môi, nhỏ giọng hỏi anh: “Không phải anh... muốn à?”
Trình Tố cũng không dám nhìn Lộ Tri Nghi nữa.
Anh nuốt nước bọt, hơi dừng lại rồi rất thản nhiên thừa nhận: “Đúng là muốn nhưng không phải bây giờ.”
Nếu bởi vì chút dục v0ng này mà muốn con nhà người ta dưới tiền đề không biết khi nào mới có thể gặp lại, có chút khốn nạn.
Hơn nữa anh không hề có chuẩn bị gì, không hy vọng Lộ Tri Nghi xuất hiện tình cảnh chưa kết hôn mà đã có thai giống mẹ mình.
Cô mới 18 tuổi.
Trình Tố cúi người nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Tri Nghi, anh muốn chuyện này xảy ra khi hai ta đều đã chín chắn.”
Dù sao vẫn là tính tình trẻ con, cảm xúc mà Lộ Tri Nghi nhịn cả đêm cuối cùng không kìm nén được nữa, khóe mắt ướt át ôm anh: “Em không bỏ được anh.”
Dù cho Trình Tố đau lòng cũng không thể làm gì cả.
Anh còn không muốn rời xa nhiều hơn Lộ Tri Nghi.
Nhưng Trình Tố cũng biết, rời đi không chỉ vì Lộ Tri Nghi, hoặc là như lời Lương Mỹ Lam nói, bố anh thua bởi vận mệnh và thời đại, nhưng cuộc sống của anh chỉ mới bắt đầu.
Anh hẳn nên nắm lấy cơ hội cho mình càng nhiều năng lực, phá vỡ xiềng xích gông cùm của vận mệnh, đi sáng tạo tương lai với Lộ Tri Nghi.
-
Ngày hôm sau, cuối cùng đoàn người cũng bước lên chuyến bay đến Thành Bắc.
Sân bay An Ninh, lại lần nữa gặp mặt Lộ Hoằng, ông đã không còn thái độ thù địch nhiều với Trình Tố nữa.
Lộ Hoằng hờ hững nhìn Trình Tố: “Nghe nói cậu tìm được người nhà, sắp phải đi rồi.”
Trình Tố trả lời, lễ phép từ biệt: “Hy vọng bác trai giữ sức khỏe.”
Lộ Hoằng muốn nói lại thôi, dường như ông muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ gật gật đầu: “Nhờ lời chúc của cậu, tôi sẽ khỏe.”
Máy bay đáp xuống Thành Bắc là giữa trưa, mới xuống sân bay, đã có mấy nhân viên dẫn theo bọn họ đi lối dành cho V.I.P.
Lộ Tri Nghi không hiểu ra sao: “Em không mua vé thương gia mà.”
Không chỉ như thế, sau khi ra sân bay còn có một chiếc xe đến đón bọn họ.
Trình Tố biết là Lâm Quân Á sắp xếp.
Rõ ràng anh không nói cho Lâm Quân Á chuyến bay của anh nhưng tất cả đều như ở trong vòng khống chế của bà ấy.
Trình Tố đành phải nói là xe anh đặt sau khi xuống máy bay.
Cũng may tài xế đến đón không nói nhiều, sau khi đưa bọn họ đến đại học A thì tìm cơ hội nói nhỏ bên tai Trình Tố:
“Chúng ta nên xuất phát về sân bay, cô Lâm đang đợi cậu.”
Lâm Quân Á đặt chuyến bay quốc tế vào hai giờ chiều.
Trình Tố vốn còn muốn đi dạo một chút với Lộ Tri Nghi ở vườn trường, nhưng bởi vì chuyến bay từ An Ninh đến đây hơi trễ nên tất cả đành phải thôi.
Đại học A rất đẹp, có tấm bảng khắc tên trường bằng nét chữ cứng cáp, lộ ra không khí của một ngôi trường danh giá trăm năm, từng kiến trúc cổ điển thấp thoáng ở trong bóng râm, từ xa xa có thể nhìn thấy các loại phong cảnh đẹp độc đáo trong khuôn viên của trường.
Trình Tố đưa Lộ Tri Nghi đến cổng trường thì dừng lại.
Lộ Tri Nghi như cũng cảm nhận được gì đó nên không nói chuyện, chỉ nắm anh tay không chịu buông.
“Vào đi thôi.” Cuối cùng vẫn là Trình Tố mở miệng trước.
Lộ Tri Nghi giật giật môi, khóe mắt lại đỏ lên, sợ như vậy càng làm cho Trình Tố khổ sở. Cô quyết tâm, từ trong túi lấy ra một phong thư nhét vào trong tay anh: “Lên đường bình an.”
Nói xong xoay người vào trường học.
Căn bản không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Cho dù đã luyện vô số lần ở trong lòng, mà khi thật sự đến giây phút chia ly, nhìn bóng dáng Lộ Tri Nghi không ngừng đi xa, Trình Tố vẫn không thể xoay người như không có việc gì.
Lộ Hoằng đứng ở một bên, dừng một chút, vỗ nhẹ vai Trình Tố: “Cậu là con đường mà con bé chọn, đừng phụ con bé.”
Giọng Trình Tố đã khàn khàn, kìm nén cảm xúc hứa hẹn: “Nhất định sẽ không.”
Người trong xe lại đến thúc giục bên tai: “Đã đến giờ.”
Tầm mắt Trình Tố ngừng ở trên người Lộ Tri Nghi thật lâu, mãi đến cuối cùng trở nên mơ hồ, hoàn toàn biến mất.
Từ đại học A rời đi, xe nhanh chóng chạy ở đường cao tốc trên cao nơi Thành Bắc phồn hoa. Nửa tiếng sau, Trình Tố lại về tới sân bay.
Lần này chờ anh chính là Lâm Quân Á.
“Một cái va ly cũng không có?” Lâm Quân Á nhìn hai tay Trình Tố trống trơn thì hỏi.
Trình Tố rất lạnh nhạt cũng có chút tự giễu: “Tôi còn cần hành lý à?”
Lâm Quân Á hơi khựng lại rồi cười: “Không sai, đứa nhỏ của nhà họ Lâm không thiếu gì cả.”
Trình Tố không trả lời bà ấy.
Không phải anh không hề mang theo cái gì.
Trình Tố dồn hết tất cả tiền của mình vào trong một tấm thẻ, nhét vào thư thông báo trúng tuyển của Lộ Tri Nghi.
Mà anh, chỉ mang đi một thứ quan trọng nhất, ai cũng không thể thay thế được.
Mãi đến khi cầm hộ chiếu, Trình Tố mới biết quốc gia sẽ bay đến là Thụy Sĩ.
Thật ra anh nên sớm đoán được, nơi đó hoàn cảnh tuyệt đẹp, nền y tế phát triển đúng là thích hợp để người bệnh tĩnh dưỡng.
Trên máy bay, Lâm Quân Á đưa cho Trình Tố một phần tài liệu, trong đó liệt kê kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ.
“Từ hôm nay trở đi cậu chính là người thừa kế chính thức của nhà họ Lâm.”
“Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ bắt đầu xử lý thân phận mới cho cậu.”
“Ngoài chăm sóc ông ngoại ra, đến bên kia rồi tôi sẽ sắp xếp cho cậu thi lại lần nữa. Dù hơi chậm chút, nhưng vẫn còn kịp. Đại học Zurich là nơi mẹ cậu từng muốn đến du học. Bà ấy không thể học được, hy vọng cậu có thể giúp bà ấy đi hết con đường này.”
Lâm Quân Á nói rất nhiều về kế hoạch tương lai, Trình Tố chỉ nghe, không nói chuyện.
Nhìn bầu trời xanh thẳm, anh lấy ra phong thư mà Lộ Tri Nghi đưa cho anh.
Mở ra, bên trong chỉ có một tấm ảnh chụp.
Là tấm ảnh bọn họ chụp khi chơi dù lượn.
Cô ngửa đầu, anh cũng hơi cụp mi nhìn cô, trong mắt hai bên phản chiếu bóng dáng đối phương.
Đằng sau bức ảnh, Lộ Tri Nghi để lại một câu.
Nét bút màu đen chỉ có ba chữ…
[Em chờ anh]
Phía dưới viết tên hai người, ở giữa vẽ một trái tim màu đỏ.
Trên cao chục ngàn mét, khóe môi Trình Tố đột nhiên kéo lên một đường cong.
Anh cười cười, nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay.
Chợt thấy mấy năm tới dường như sẽ không khó khăn như vậy.
Tất cả cuộc sống của anh đều chỉ vì một chuyện mà chờ mong…
Gặp lại cô ấy.
Lại yêu cô ấy.