Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Kỳ nghỉ nửa ngày vui vẻ cứ như vậy trôi qua, tối bảy giờ rưỡi, hai người ăn cơm tối xong lại cùng nhau về nhà, vừa đúng lúc Trình Tố tới giờ đi làm, nên lấy cớ còn có việc, chỉ đưa Lộ Tri Nghi đến dưới lầu.
Thật ra Lộ Tri Nghi cũng tò mò lâu rồi: “Vì sao anh luôn ra ngoài buổi tối vậy?”
Trình Tố bị hỏi, còn chưa suy nghĩ nên trả lời thế nào, Lộ Tri Nghi lại cười, “Có phải tối nào anh cũng phải làm giáo viên dạy kèm cho người khác không?”
Trình Tố: “…”
Nhất thời Trình Tố không biết trả lời thế nào, anh không muốn lừa Lộ Tri Nghi thêm, chỉ có thể chuyển hướng đề tài, “Về đừng đọc sách lâu quá, đi ngủ sớm một chút.”
Khóe mắt Lộ Tri Nghi cong cong, “Anh cũng vậy, đừng để mệt quá, về nhà sớm một chút.”
Đoạn đối thoại như vậy, chợt Trình Tố hoảng hồn trong thoáng chốc.
Giống như cặp tình nhân thân mật sống với nhau, cho nhau những lời dặn dò quan tâm nhất.
Cho dù chỉ là ảo giác, vẫn khiến lòng Trình Tố bỗng mềm lại, đáp lời cô: “Được.”
Cũng vì một câu “về sớm chút” của Lộ Tri Nghi, Trình Tố bình thường đều ít nhất phải ở trong quán đến 1 giờ sáng, hôm nay mới 11 giờ đã chuẩn bị tan làm.
Trong phòng thay đồ, Trì Duệ cười anh: “Còn chưa yêu nhau đã nghe lời em ấy như vậy, nếu yêu nhau rồi chắc còn hơn vậy luôn.”
“Chứ không thì sao, nghe em à.”
Trình Tố vừa mới tắm xong, nửa trên không mặc áo. Khung xương của anh cực đẹp, tỷ lệ trên dưới hoàn mỹ, cơ bắp là những đường cong rắn chắc nhưng xung lực cực mạnh, trừ hình xăm ở cổ tay, sau lưng trên vai còn có vài vết sẹo uốn lượn.
Đó là chuyện khi họ 18 tuổi.
Năm ấy Trình Tố mới theo Lương Mỹ Lam làm việc, một tên đại ca giang hồ lúc đó chạy tới thu phí quản lý, Trình Tố tuổi trẻ khí thịnh, một chút thể diện cũng không cho, hai bên nổi lên tranh chấp, vết thương sau lưng chính là đến như vậy.
Nhìn vết thương, Trì Duệ như nghĩ tới những ngày khó khăn nhất cùng Trình Tố, lúc ấy bọn họ đều chỉ mới là đứa trẻ mới lớn, mỗi ngày lại phải đối mặt với những hình ảnh đen tối, không có đường lui.
“Liệu anh đã từng nghĩ tới chuyện tìm đến người ông ngoại kia của anh chưa?” Trì Duệ đột nhiên hỏi Trình Tố, “Nói không chừng là một kẻ có tiền nào đó, anh có thể dẫn theo tiểu Lộ rời khỏi đây.”
Trình Tố lấy một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ từ trong ngăn tủ ra, cài từng cúc áo một.
Chẳng ai biết, bên dưới lớp áo ngoài nhã nhặn lại che giấu một vết thương và hình xăm hung ác như vậy.
“Không nghĩ tới.” Trình Tố nhàn nhạt trả lại ba chữ.
Thế giới của anh trước kia chỉ có một mình anh. Hiện tại, tương lai, chỉ có thêm một Lộ Tri Nghi.
Những thứ khác, anh không muốn, càng không quan tâm.
Nói đến Lộ Tri Nghi, Trình Tố bỗng nhớ ra gì đó, hỏi Trì Duệ: “Có biết chỗ nào có thể làm bánh sinh nhật đẹp không?”
Trì Duệ: “Để làm gì? Đến sinh nhật ai à?”
“Cô ấy.”
Lúc trước khi Trình Tố xem lưu bút, trang đầu tiên chính là thông tin của Lộ Tri Nghi, viết sinh nhật cô là vào ngày 5 tháng 6.
Hai ngày trước khi thi.
Khi đó Trình Tố đã quyết định, sẽ cùng cô đón sinh nhật tuổi 18.
-
Thời gian trôi nhanh trong im lặng, đảo mắt một cái, kì thi đại học chỉ còn lại một tuần đếm ngược.
Bầu không khí thi cử càng ngày càng dày đặc, các bạn học có hoan hô mong chờ, có căng thẳng thấp thỏm, khi nói tới chuyện sau khi thi đại học kết thúc muốn làm gì nhất, mọi người nhao nhao lên tiếng:
“Ném hết sách, trước tiên phải ăn một bữa no nê, rồi còn phải chơi game ba ngày ba đêm!”
“Tớ muốn tẩm bổ bằng phim của nam thần, hu hu.”
“Tập thể dục giảm cân! Gầy thành một tia chớp!”
“Má, các cậu không có sáng tạo gì hết, nếu là tớ, thi xong đương nhiên sẽ đi tỏ tình với người mình thích, sau đó yêu đương.”
Câu cuối cùng là Sở Nghiên nói, cô nàng nói xong liền hỏi Lộ Tri Nghi: “Tri Nghi cậu nói xem có đúng không, 18 xuân xanh sao có thể không có một mối tình oanh oanh liệt liệt chứ!”
Lòng Lộ Tri Nghi khẽ động, nghĩ đến hình bóng đã từng ôm lấy mình, gương mặt hơi ửng đỏ.
Cô nhấp môi cười, nghĩ thầm phải như thế nào mới coi là oanh liệt đây.
Nếu người đó là Trình Tố, bình đạm nhẹ nhàng cũng rất tốt đẹp.
Lúc giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn, Lộ Tri Nghi ngoài ý muốn gặp được Lương Triển Triển.
Cô bé này vẫn ăn mặc theo kiểu cool ngầu, vô cùng thời thượng, đi trong khuôn viên trường đều kéo theo ánh mắt nhìn qua của người khác.
Hai người đã một thời gian không gặp nhau, hết sức nhớ nhung.
Lương Triển Triển thân mật kéo Lộ Tri Nghi, hỏi cô: “Chị Tri Nghi, em đang muốn tìm chị đây, chị thi xong có phải không còn bận gì nữa không?”
Lộ Tri Nghi dịu dàng cười, “Đúng vậy, sao thế?”
“Hai ngày nữa em có một bữa tiệc nhỏ, chúc mừng sau này em sẽ trở thành sao hạng A trong giới giải trí trước, lúc đó chị có thể tới không ạ?”
Lộ Tri Nghi nghe mà cười, “Sao hạng A giới giải trí?”
Bởi vì có giáo viên đề nghị, đã thương lượng với Lương Mỹ Lam xong, cuối cùng Lương Triển Triển cũng được chuyển tới lớp nghệ thuật của trường, giáo viên âm nhạc nghe giọng hát của cô bé mà ngạc nhiên cực kỳ, nói thẳng đây là tài năng rường cột của nước nhà, cần phải bồi dưỡng cho tốt.
Vừa đúng lúc cô bé cũng thích trang điểm, thích cái đẹp, coi như đã tìm được con đường thích hợp cho mình.
“Cho nên đến lúc đó chị có thể đến không, ở ngay hội sở lần trước của người thân em, tới nghe em hát, được không ạ?”
“Nếu chị có thể tới, em sẽ rất có thể diện!”
Lương Triển Triển làm nũng cầu xin, Lộ Tri Nghi không lay chuyển được con bé, nghĩ dù sao thi đại học xong mình cũng không còn chuyện gì, nên đồng ý.
“Một lời đã định nhé, không tới em sẽ đau lòng lắm.” Lương Triển Triển vui vẻ nhào lên ôm Lộ Tri Nghi, có thể là rất vui, cho nên chiếc túi xách tay bị rớt xuống đất, đồ bên trong rải đầy đất.
Lộ Tri Nghi ngồi xổm xuống giúp cô bé nhặt, mới nhìn thấy là mấy cây gậy huỳnh quang và vòng trái tim phát sáng.
Lộ Tri Nghi tò mò: “Em định đi xem concert sao?”
“Đâu có.” Lương Triển Triển cười tủm tỉm dọn hết đồ xong, “Không phải ngày mai khối mười hai các chị có một buổi văn nghệ tốt nghiệp sao, thầy Thành cũng tới tham gia, mấy nữ sinh lớp em muốn đi cổ vũ cho thầy ấy.”
Lộ Tri Nghi hơi dừng, thu lại nụ cười, cho rằng mình nghe nhầm, “Thầy Trình?”
“Đúng vậy, chính là giáo viên hóa trước kia của bọn em.”
Lộ Tri Nghi sửng sốt một lúc lâu, “Thầy… đã về?”
“Ừ đúng rồi, nghe nói là đang ôn thi gì đó chứ không phải từ chức, ngày mai là do trường học mời thầy ấy tới biểu diễn cho các anh chị.”
“…”
Lộ Tri Nghi há miệng thở d0c, hơi ngẩn ra.
Tin tức này tới quá đột ngột, sao Trình Tố chưa từng đề cập với cô.
Sau khi tạm biệt Lương Triển Triển, Lộ Tri Nghi vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện này, lúc về lại lớp mới phát hiện các bạn học đã sớm truyền tin cho nhau.
Sở Nghiên hưng phấn nói cho cô, “Ngày mai thầy Thành sẽ tới biểu diễn piano! A a a, quá hưng phấn! Có thể được nhìn thấy thầy ấy một lần nữa rồi!”
Nữ sinh khác cũng đang kích động, “Có ai giúp giữ chỗ không, tớ muốn ngồi ở chỗ gần thầy ấy nhất!”
“Nghe nói lúc đầu thầy Thành không rảnh, sau không biết vì sao lại đồng ý.”
“Không biết kết thúc biểu diễn có thể tìm thầy Thành chụp ảnh được không nhỉ, hu hu hu.”
Nghe mọi người bàn tán, Lộ Tri Nghi hơi hoảng hốt.
Hình như người đàn ông ở chung với mình mấy tháng chỉ là giấc mơ do cô tự tạo ra, không hiểu sao lại hư ảo như vậy.
Là thật vậy sao.
Anh… đã trở về?
-
Buổi tối khi tan học, Trình Tố vẫn chờ cô ở cổng trường như cũ, chỉ là trong tay có thêm một ly trà sữa.
Lộ Tri Nghi nhận ra ngay nhãn hiệu nổi tiếng trên mạng nào đó mà mình đã thuận miệng nói với anh vào hai ngày trước, các bạn học đều nói rất ngon, cô chưa uống được, nên hơi tò mò.
Không ngờ thế mà Trình Tố lại mua.
Lộ Tri Nghi chậm rãi đi đến trước mặt anh, vốn muốn hỏi chuyện ngày mai anh tới trường biểu diễn, nhưng Trình Tố lại cắm ống hút rồi đưa trà sữa qua, “Uống ít thôi nhé, lát nữa buổi tối lại ngủ không được.”
Lộ Tri Nghi nhận lấy cầm trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Cảm ơn.”
Sự nghi ngờ trong lòng bị đánh tan, Lộ Tri Nghi trái lo phải nghĩ, bỗng nhiên lại cảm thấy... Trình Tố không nói cho mình nhất định là có nguyên nhân của anh.
Có lẽ, nói không chừng là muốn cho mình một bất ngờ.
Dù sao lần trước ở nhà ăn, khi cô muốn anh đánh đàn cho mình nghe, anh lại đột nhiên có việc rời đi, xem như là một sự tiếc nuối cho cả hai bên.
Chuyện này vừa hay đáp lại câu nói “Lúc đầu thầy ấy không rảnh, sau không biết vì sao lại đồng ý” của các bạn học.
Tưởng tượng đến khả năng đó, Lộ Tri Nghi như thuyết phục được mình, lén mím môi, quyết định giả vờ không biết, không đâm thủng chuyện này.
Trình Tố phát hiện biểu cảm của cô, cười khẽ: “Chuyện gì mà vui như vậy?”
Lộ Tri Nghi lắc đầu, thỉnh thoảng nhìn anh, nhìn một cái lại thu tầm mắt về, nghĩ ngày mai là có thể nhìn thấy anh đánh đàn ở hội trường, cong môi không nói lời nào.
Trình Tố nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, không hiểu sao cười theo, xoa đầu cô, “Che giấu bí mật gì vậy?”
Lộ Tri Nghi cười, “Không có.”
Bóng đêm nhẹ nhàng, đèn đường chiếu ra cái bóng ngược, Lộ Tri Nghi nhìn dưới đất, bất giác đến gần Trình Tố một chút.
Như vậy, bóng hình của hai người như đang rúc vào nhau.
Trình Tố thấy động tác nhỏ này của cô, cúi đầu cười, hỏi cô: “Trà sữa uống ngon không?”
“Có ạ.” Lộ Tri Nghi nhỏ giọng đáp, dừng một chút, đột nhiên sau đó như phản ứng lại, nhìn về phía anh, “Anh chưa mua cho mình sao?”
Trình Tố: “Tôi không thích mấy thứ đó.”
“Nhưng cái này thật sự rất ngon, ngọt nhẹ, không ngấy chút nào, anh có muốn nếm thử không?”
Lộ Tri Nghi đẩy trà sữa ra trước mặt Trình Tố, vừa dứt câu, lại như nhớ ra điều gì đó, xấu hổ lục túi, xác định Trình Tố chỉ lấy một cái ống hút.
Nhưng lời của cô đã nói ra rồi.
Lộ Tri Nghi giơ trà sữa, phía trên ống hút là chỗ cô vừa mới uống.
Bầu không khí bỗng yên lặng, cô hơi ngượng, dừng một chút, tìm khăn giấy trong túi, “Nếu anh để ý, em lau...”
Lời còn chưa dứt, bỗng Trình Tố nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, ngay sau đó, ly trà sữa trong tay bị kéo lên cao.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hút một ngụm.
Dùng chính cái ống hút cô vừa uống.
Lộ Tri Nghi lập tức đỏ mặt, tim đập nhanh, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ cổ tay tuôn trào khắp cơ thể, một tia lửa rơi thật mạnh xuống hồ nước trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn về phía Trình Tố, vừa đúng lúc đối diện với tầm mắt dịu dàng của anh.
“Ừ, rất ngọt.”
Gió đêm dịu dàng, bóng cây khẽ lay, giờ phút này, ngay cả gió cũng phải động lòng trong im lặng.
- -------------------
Thật ra Lộ Tri Nghi cũng tò mò lâu rồi: “Vì sao anh luôn ra ngoài buổi tối vậy?”
Trình Tố bị hỏi, còn chưa suy nghĩ nên trả lời thế nào, Lộ Tri Nghi lại cười, “Có phải tối nào anh cũng phải làm giáo viên dạy kèm cho người khác không?”
Trình Tố: “…”
Nhất thời Trình Tố không biết trả lời thế nào, anh không muốn lừa Lộ Tri Nghi thêm, chỉ có thể chuyển hướng đề tài, “Về đừng đọc sách lâu quá, đi ngủ sớm một chút.”
Khóe mắt Lộ Tri Nghi cong cong, “Anh cũng vậy, đừng để mệt quá, về nhà sớm một chút.”
Đoạn đối thoại như vậy, chợt Trình Tố hoảng hồn trong thoáng chốc.
Giống như cặp tình nhân thân mật sống với nhau, cho nhau những lời dặn dò quan tâm nhất.
Cho dù chỉ là ảo giác, vẫn khiến lòng Trình Tố bỗng mềm lại, đáp lời cô: “Được.”
Cũng vì một câu “về sớm chút” của Lộ Tri Nghi, Trình Tố bình thường đều ít nhất phải ở trong quán đến 1 giờ sáng, hôm nay mới 11 giờ đã chuẩn bị tan làm.
Trong phòng thay đồ, Trì Duệ cười anh: “Còn chưa yêu nhau đã nghe lời em ấy như vậy, nếu yêu nhau rồi chắc còn hơn vậy luôn.”
“Chứ không thì sao, nghe em à.”
Trình Tố vừa mới tắm xong, nửa trên không mặc áo. Khung xương của anh cực đẹp, tỷ lệ trên dưới hoàn mỹ, cơ bắp là những đường cong rắn chắc nhưng xung lực cực mạnh, trừ hình xăm ở cổ tay, sau lưng trên vai còn có vài vết sẹo uốn lượn.
Đó là chuyện khi họ 18 tuổi.
Năm ấy Trình Tố mới theo Lương Mỹ Lam làm việc, một tên đại ca giang hồ lúc đó chạy tới thu phí quản lý, Trình Tố tuổi trẻ khí thịnh, một chút thể diện cũng không cho, hai bên nổi lên tranh chấp, vết thương sau lưng chính là đến như vậy.
Nhìn vết thương, Trì Duệ như nghĩ tới những ngày khó khăn nhất cùng Trình Tố, lúc ấy bọn họ đều chỉ mới là đứa trẻ mới lớn, mỗi ngày lại phải đối mặt với những hình ảnh đen tối, không có đường lui.
“Liệu anh đã từng nghĩ tới chuyện tìm đến người ông ngoại kia của anh chưa?” Trì Duệ đột nhiên hỏi Trình Tố, “Nói không chừng là một kẻ có tiền nào đó, anh có thể dẫn theo tiểu Lộ rời khỏi đây.”
Trình Tố lấy một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ từ trong ngăn tủ ra, cài từng cúc áo một.
Chẳng ai biết, bên dưới lớp áo ngoài nhã nhặn lại che giấu một vết thương và hình xăm hung ác như vậy.
“Không nghĩ tới.” Trình Tố nhàn nhạt trả lại ba chữ.
Thế giới của anh trước kia chỉ có một mình anh. Hiện tại, tương lai, chỉ có thêm một Lộ Tri Nghi.
Những thứ khác, anh không muốn, càng không quan tâm.
Nói đến Lộ Tri Nghi, Trình Tố bỗng nhớ ra gì đó, hỏi Trì Duệ: “Có biết chỗ nào có thể làm bánh sinh nhật đẹp không?”
Trì Duệ: “Để làm gì? Đến sinh nhật ai à?”
“Cô ấy.”
Lúc trước khi Trình Tố xem lưu bút, trang đầu tiên chính là thông tin của Lộ Tri Nghi, viết sinh nhật cô là vào ngày 5 tháng 6.
Hai ngày trước khi thi.
Khi đó Trình Tố đã quyết định, sẽ cùng cô đón sinh nhật tuổi 18.
-
Thời gian trôi nhanh trong im lặng, đảo mắt một cái, kì thi đại học chỉ còn lại một tuần đếm ngược.
Bầu không khí thi cử càng ngày càng dày đặc, các bạn học có hoan hô mong chờ, có căng thẳng thấp thỏm, khi nói tới chuyện sau khi thi đại học kết thúc muốn làm gì nhất, mọi người nhao nhao lên tiếng:
“Ném hết sách, trước tiên phải ăn một bữa no nê, rồi còn phải chơi game ba ngày ba đêm!”
“Tớ muốn tẩm bổ bằng phim của nam thần, hu hu.”
“Tập thể dục giảm cân! Gầy thành một tia chớp!”
“Má, các cậu không có sáng tạo gì hết, nếu là tớ, thi xong đương nhiên sẽ đi tỏ tình với người mình thích, sau đó yêu đương.”
Câu cuối cùng là Sở Nghiên nói, cô nàng nói xong liền hỏi Lộ Tri Nghi: “Tri Nghi cậu nói xem có đúng không, 18 xuân xanh sao có thể không có một mối tình oanh oanh liệt liệt chứ!”
Lòng Lộ Tri Nghi khẽ động, nghĩ đến hình bóng đã từng ôm lấy mình, gương mặt hơi ửng đỏ.
Cô nhấp môi cười, nghĩ thầm phải như thế nào mới coi là oanh liệt đây.
Nếu người đó là Trình Tố, bình đạm nhẹ nhàng cũng rất tốt đẹp.
Lúc giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn, Lộ Tri Nghi ngoài ý muốn gặp được Lương Triển Triển.
Cô bé này vẫn ăn mặc theo kiểu cool ngầu, vô cùng thời thượng, đi trong khuôn viên trường đều kéo theo ánh mắt nhìn qua của người khác.
Hai người đã một thời gian không gặp nhau, hết sức nhớ nhung.
Lương Triển Triển thân mật kéo Lộ Tri Nghi, hỏi cô: “Chị Tri Nghi, em đang muốn tìm chị đây, chị thi xong có phải không còn bận gì nữa không?”
Lộ Tri Nghi dịu dàng cười, “Đúng vậy, sao thế?”
“Hai ngày nữa em có một bữa tiệc nhỏ, chúc mừng sau này em sẽ trở thành sao hạng A trong giới giải trí trước, lúc đó chị có thể tới không ạ?”
Lộ Tri Nghi nghe mà cười, “Sao hạng A giới giải trí?”
Bởi vì có giáo viên đề nghị, đã thương lượng với Lương Mỹ Lam xong, cuối cùng Lương Triển Triển cũng được chuyển tới lớp nghệ thuật của trường, giáo viên âm nhạc nghe giọng hát của cô bé mà ngạc nhiên cực kỳ, nói thẳng đây là tài năng rường cột của nước nhà, cần phải bồi dưỡng cho tốt.
Vừa đúng lúc cô bé cũng thích trang điểm, thích cái đẹp, coi như đã tìm được con đường thích hợp cho mình.
“Cho nên đến lúc đó chị có thể đến không, ở ngay hội sở lần trước của người thân em, tới nghe em hát, được không ạ?”
“Nếu chị có thể tới, em sẽ rất có thể diện!”
Lương Triển Triển làm nũng cầu xin, Lộ Tri Nghi không lay chuyển được con bé, nghĩ dù sao thi đại học xong mình cũng không còn chuyện gì, nên đồng ý.
“Một lời đã định nhé, không tới em sẽ đau lòng lắm.” Lương Triển Triển vui vẻ nhào lên ôm Lộ Tri Nghi, có thể là rất vui, cho nên chiếc túi xách tay bị rớt xuống đất, đồ bên trong rải đầy đất.
Lộ Tri Nghi ngồi xổm xuống giúp cô bé nhặt, mới nhìn thấy là mấy cây gậy huỳnh quang và vòng trái tim phát sáng.
Lộ Tri Nghi tò mò: “Em định đi xem concert sao?”
“Đâu có.” Lương Triển Triển cười tủm tỉm dọn hết đồ xong, “Không phải ngày mai khối mười hai các chị có một buổi văn nghệ tốt nghiệp sao, thầy Thành cũng tới tham gia, mấy nữ sinh lớp em muốn đi cổ vũ cho thầy ấy.”
Lộ Tri Nghi hơi dừng, thu lại nụ cười, cho rằng mình nghe nhầm, “Thầy Trình?”
“Đúng vậy, chính là giáo viên hóa trước kia của bọn em.”
Lộ Tri Nghi sửng sốt một lúc lâu, “Thầy… đã về?”
“Ừ đúng rồi, nghe nói là đang ôn thi gì đó chứ không phải từ chức, ngày mai là do trường học mời thầy ấy tới biểu diễn cho các anh chị.”
“…”
Lộ Tri Nghi há miệng thở d0c, hơi ngẩn ra.
Tin tức này tới quá đột ngột, sao Trình Tố chưa từng đề cập với cô.
Sau khi tạm biệt Lương Triển Triển, Lộ Tri Nghi vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện này, lúc về lại lớp mới phát hiện các bạn học đã sớm truyền tin cho nhau.
Sở Nghiên hưng phấn nói cho cô, “Ngày mai thầy Thành sẽ tới biểu diễn piano! A a a, quá hưng phấn! Có thể được nhìn thấy thầy ấy một lần nữa rồi!”
Nữ sinh khác cũng đang kích động, “Có ai giúp giữ chỗ không, tớ muốn ngồi ở chỗ gần thầy ấy nhất!”
“Nghe nói lúc đầu thầy Thành không rảnh, sau không biết vì sao lại đồng ý.”
“Không biết kết thúc biểu diễn có thể tìm thầy Thành chụp ảnh được không nhỉ, hu hu hu.”
Nghe mọi người bàn tán, Lộ Tri Nghi hơi hoảng hốt.
Hình như người đàn ông ở chung với mình mấy tháng chỉ là giấc mơ do cô tự tạo ra, không hiểu sao lại hư ảo như vậy.
Là thật vậy sao.
Anh… đã trở về?
-
Buổi tối khi tan học, Trình Tố vẫn chờ cô ở cổng trường như cũ, chỉ là trong tay có thêm một ly trà sữa.
Lộ Tri Nghi nhận ra ngay nhãn hiệu nổi tiếng trên mạng nào đó mà mình đã thuận miệng nói với anh vào hai ngày trước, các bạn học đều nói rất ngon, cô chưa uống được, nên hơi tò mò.
Không ngờ thế mà Trình Tố lại mua.
Lộ Tri Nghi chậm rãi đi đến trước mặt anh, vốn muốn hỏi chuyện ngày mai anh tới trường biểu diễn, nhưng Trình Tố lại cắm ống hút rồi đưa trà sữa qua, “Uống ít thôi nhé, lát nữa buổi tối lại ngủ không được.”
Lộ Tri Nghi nhận lấy cầm trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Cảm ơn.”
Sự nghi ngờ trong lòng bị đánh tan, Lộ Tri Nghi trái lo phải nghĩ, bỗng nhiên lại cảm thấy... Trình Tố không nói cho mình nhất định là có nguyên nhân của anh.
Có lẽ, nói không chừng là muốn cho mình một bất ngờ.
Dù sao lần trước ở nhà ăn, khi cô muốn anh đánh đàn cho mình nghe, anh lại đột nhiên có việc rời đi, xem như là một sự tiếc nuối cho cả hai bên.
Chuyện này vừa hay đáp lại câu nói “Lúc đầu thầy ấy không rảnh, sau không biết vì sao lại đồng ý” của các bạn học.
Tưởng tượng đến khả năng đó, Lộ Tri Nghi như thuyết phục được mình, lén mím môi, quyết định giả vờ không biết, không đâm thủng chuyện này.
Trình Tố phát hiện biểu cảm của cô, cười khẽ: “Chuyện gì mà vui như vậy?”
Lộ Tri Nghi lắc đầu, thỉnh thoảng nhìn anh, nhìn một cái lại thu tầm mắt về, nghĩ ngày mai là có thể nhìn thấy anh đánh đàn ở hội trường, cong môi không nói lời nào.
Trình Tố nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, không hiểu sao cười theo, xoa đầu cô, “Che giấu bí mật gì vậy?”
Lộ Tri Nghi cười, “Không có.”
Bóng đêm nhẹ nhàng, đèn đường chiếu ra cái bóng ngược, Lộ Tri Nghi nhìn dưới đất, bất giác đến gần Trình Tố một chút.
Như vậy, bóng hình của hai người như đang rúc vào nhau.
Trình Tố thấy động tác nhỏ này của cô, cúi đầu cười, hỏi cô: “Trà sữa uống ngon không?”
“Có ạ.” Lộ Tri Nghi nhỏ giọng đáp, dừng một chút, đột nhiên sau đó như phản ứng lại, nhìn về phía anh, “Anh chưa mua cho mình sao?”
Trình Tố: “Tôi không thích mấy thứ đó.”
“Nhưng cái này thật sự rất ngon, ngọt nhẹ, không ngấy chút nào, anh có muốn nếm thử không?”
Lộ Tri Nghi đẩy trà sữa ra trước mặt Trình Tố, vừa dứt câu, lại như nhớ ra điều gì đó, xấu hổ lục túi, xác định Trình Tố chỉ lấy một cái ống hút.
Nhưng lời của cô đã nói ra rồi.
Lộ Tri Nghi giơ trà sữa, phía trên ống hút là chỗ cô vừa mới uống.
Bầu không khí bỗng yên lặng, cô hơi ngượng, dừng một chút, tìm khăn giấy trong túi, “Nếu anh để ý, em lau...”
Lời còn chưa dứt, bỗng Trình Tố nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, ngay sau đó, ly trà sữa trong tay bị kéo lên cao.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hút một ngụm.
Dùng chính cái ống hút cô vừa uống.
Lộ Tri Nghi lập tức đỏ mặt, tim đập nhanh, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ cổ tay tuôn trào khắp cơ thể, một tia lửa rơi thật mạnh xuống hồ nước trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn về phía Trình Tố, vừa đúng lúc đối diện với tầm mắt dịu dàng của anh.
“Ừ, rất ngọt.”
Gió đêm dịu dàng, bóng cây khẽ lay, giờ phút này, ngay cả gió cũng phải động lòng trong im lặng.
- -------------------