Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Giang Trì Ý nhớ tới lần đầu tiên mình nằm viện.
Lúc ấy tỉnh lại trên giường bệnh, người đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu khi ấy còn rất ngây ngô, bị anh nhìn chằm chằm một lát đã đỏ mặt, dáng vẻ lúc đút cháo cho anh cũng rất cẩn thận săn sóc.
Giang Trì Ý nhắm mắt, trong đầu đều là hình ảnh của Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu bốn tuổi, Thẩm Nhu mười bốn tuổi, Thẩm Nhu hai mươi tư tuổi.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, bên người Giang Trì Ý đã xuất hiện Thẩm Nhu, anh còn tưởng rằng cả đời này cô sẽ không rời khỏi mình.
Bây giờ Giang Trì Ý mới hiểu, trên thế giới này không có ai là không thể rời khỏi một người cả.
…
Thẩm Nhu bị chuông điện thoại đánh thức.
Lúc đó bên ngoài mặt trời đã lên cao, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng chim hót truyền vào.
Thẩm Nhu lục lọi dưới gối đầu mới tìm thấy điện thoại.
Là một dãy số lạ, cô do dự một lúc lâu mới bắt máy.
“Xin chào… Sơn Dữ Hải?” Thẩm Nhu tỉnh táo, đột nhiên ngồi thẳng dậy, tinh thần sáng láng, “Được, 40 phút sau gặp.”
Đối phương là người của công ty thiết kế hôn lễ cao cấp Sơn Dữ Hải nổi tiếng nhất Quế thành.
Hôm qua Thẩm Nhu gửi sơ yếu lý lịch, không ngờ tới nhanh như vậy đã được hẹn phỏng vấn.
Cô không dám trì hoãn, nhanh chóng rời giường rửa mặt, thu thập một chút rồi ra ngoài.
Sơn Dữ Hải là công ty nổi tiếng trong ngành, thường xuyên phụ trách hôn lễ của những nhà quý tộc thượng lưu, một hôn lễ cũng phải ít nhất mấy chục vạn.
Hồi còn đi học, Sơn Dữ Hải chính là nơi mà Thẩm Nhu hướng tới.
Nhưng khi đó trong đầu cô chỉ có Giang Trì Ý, lập tức đi theo anh tới Giai Ngẫu Thiên Thành, chỉ có thể nhìn người ta tuyên truyền video hôn lễ ở trên mạng.
Sau khi quyết định rời khỏi Giai Ngẫu Thiên Thành, Thẩm Nhu vẫn luôn nóng lòng muốn thử gửi sơ yếu lý lịch tới cho Sơn Dữ Hải.
Tối qua cô mới hạ quyết tâm gửi đi, còn cho rằng cũng phải ít nhất hai ba ngày mới có tin tức của bên kia, không nghĩ tới hiệu suất lại cao như vậy.
Cô ra ngoài nhìn đồng hồ, mười giờ mười.
Vẫn nên tới công ty trước khi bọn họ nghỉ trưa để kịp phỏng vấn.
Thẩm Nhu đổi giày ra ngoài, tới trước cửa thang máy trùng hợp gặp Tư Minh Cẩm cách vách cũng mở cửa.
Một tay anh cầm chìa khóa, điện thoại, một tay xách túi rác gian nan đóng cửa phòng.
Tư Minh Cẩm xoay người, chống lại đôi mắt thăm dò của Thẩm Nhu.
Hai người đều sửng sốt sau đó nở nụ cười.
Tâm tình Thẩm Nhu rất tốt, ngữ điệu chào hỏi cũng vô cùng nhẹ nhàng, “Chào hội trưởng.”
Tư Minh Cẩm thấy tâm tình cô như vậy cũng cong môi cười, “Chào.”
Hai người cùng nhau đi vào thang máy.
Tư Minh Cẩm hỏi Thẩm Nhu, “Sớm như vậy cậu đi đâu?”
Thẩm Nhu cũng chẳng kiêng dè, nói chuyện phỏng vấn cho anh.
Người đàn ông vừa nghe thấy ba chữ ‘Sơn Dữ Hải’, vẻ mặt cứng đờ, không thể tự nhiên như trước.
Thẩm Nhu lại mở ra chế độ hát, một đường kể cho Tư Minh Cẩm nghe thành tích của Sơn Dữ Hải.
Ví dụ như năm ngoái thủ đô tổ chức cuộc thi thiết kế hôn lễ, tác phẩm của nhà thiết kế Hướng Thanh Hoan của Sơn Dữ Hải vinh danh đạt được giải nhất.
Còn có trận thi đấu ba năm trước tại Paris, đoàn đội Hướng Thanh Hoan đạt được hạng hai, là đoàn đội Châu Á duy nhất đạt được giải nhì quốc tế.
Thẩm Nhu còn nghe nói năm nay thủ đô sẽ tiến hành cuộc thi lần thứ 35.
Sơn Dữ Hải sớm đã bắn tiếng, năm nay nhất định phải tranh giải quán quân.
Nghĩ tới những thứ này, Thẩm Nhu lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không tự giác nhéo ống tay áo của Tư Minh Cẩm bên cạnh.
“Hội trưởng, cậu nói xem liệu tôi có thể được nhận không?”
Tư Minh Cẩm giống như thần tiên vậy, lời của anh khiến cô có một niềm tin mãnh liệt.
Hai mắt Thẩm Nhu sáng lấp lánh nhìn anh, giống như tín đồ chờ thần linh phù hộ.
Tư Minh Cẩm có chút buồn cười, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu, giọng nói cũng như gió xuân nhẹ nhàng, “Cậu có thể.”
Mặc dù giống như có lệ, nhưng Thẩm Nhu vẫn vô cùng hưng phấn.
“Hội trưởng, tôi đi trước đây, sắp không kịp rồi!”
Cô vừa dứt lời lập tức đi trước một bước.
Tư Minh Cẩm ném rác vào thùng rác, gọi cô lại, “Tôi đưa cậu đi, tiện đường.”
Thẩm Nhu dừng bước, khuôn mặt kinh ngạc.
Nhưng cô cũng không từ chối ý tốt của Tư Minh Cẩm, dù sao từ đây đi cũng phải đi tàu điện ngầm, còn hơn mười phút sợ rằng không kịp.
Trên đường Thẩm Nhu còn thuận miệng hỏi Tư Minh Cẩm đi đâu.
Người đàn ông trầm mặc một lát rồi nói, “Một vị trưởng bối mời đi uống trà, phòng trà kia ở đối diện Sơn Dữ Hải.”
Thẩm Nhu không hỏi nhiều nữa.
Cô chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai lại vang lên giọng nói của Tư Minh Cẩm, “Chưa ăn sáng đúng không, trên xe có bánh mì với sữa, cậu ăn chút đi.”
Thẩm Nhu nói cảm ơn, theo chỉ dẫn của anh mà tìm thấy bánh mì với sữa.
…
Chiếc xe Audi đen dừng lại trước cửa công ty Sơn Dữ Hải.
Thẩm Nhu xuống xe, khom người một cái thật sâu với người đàn ông ở ghế lái xem như cảm ơn.
Sau đó cũng không đợi Tư Minh Cẩm nói gì, cô đi mang theo túi chạy vào trong, để lại Tư Minh Cẩm ngồi ở ghế lái, khuôn mặt dở khóc dở cười.
Mắt phượng đảo qua ba chữ ‘Sơn Dữ Hải’, Tư Minh Cẩm nhớ tới cuộc điện thoại sáng nay nhận được.
Là chủ tịch tập đoàn Tạ thị Tạ Thành Quân.
Người hẹn anh uống trà cũng là ông.
Tư Minh Cẩm mơ hồ nhớ, hình như Sơn Dữ Hải cũng thuộc tập đoàn Tạ thị.
Anh suy nghĩ, chốc nữa gặp được chú Tạ liệu có nên giúp Thẩm Nhu mở cửa sau hay không.
Cuối cùng anh bỏ đi suy nghĩ này.
Phòng trà kia tên ‘Bất’, ở ngay đối diện Sơn Dữ Hải.
Chỉ cách một con phố, đi cầu vượt là qua.
Tư Minh Cẩm đến nơi thì Tạ Thành Quân đã ở đó.
Người đàn ông trung niên mặc đồ phong cách nhà Đường, đeo kính, khí chất ôn nhu nhã nhặn.
Ông bưng chén trà lên, chỉ ngửi chứ không uống, sau đó nhìn Tư Minh Cẩm vừa vào phòng, “Tới rồi, đến muộn năm phút.”
Tư Minh Cẩm nhìn đồng hồ, khóe môi giật giật, “Không có, là chú tới sớm năm phút.”
Tạ Thành Quân cười một tiếng, cũng không tranh luận với anh.
Sau khi đặt chén trà xuống, ông nói, “Biết hôm nay chú tìm con làm gì không?”
“Mong chú Tạ chỉ rõ.”
Tạ Thành Quân thở dài, ung dung lấy mắt kính xuống, từ ái nhìn Tư Minh Cẩm, “A Cẩm, chú Tạ già rồi.”
“Con định khi nào mới tới tập đoàn Tạ thị giúp chú đây?”
Tư Minh Cẩm trầm mặc.
Chuyện này không phải lần đầu tiên Tạ Thành Quân đề cập tới, nhưng Tư Minh Cẩm cảm thấy không thích hợp.
“Chú Tạ…” Anh mở miệng muốn khuyên Tạ Thành Quân buông xuống chấp niệm, lập gia đình lưu lại một đứa con nối dõi.
Nhưng đối phương lại ngắt lời trước khi anh nói hết, “Đừng khuyên gì cả.”
“Đời này của chú thích một mình mẹ con là đủ rồi.”
Tư Minh Cẩm ngẩn người, quả nhiên không nói gì nữa.
Bởi vì anh giống như Tạ Thành Quân, một đời, trong lòng chỉ có thể chứa được một người.
Không gian trầm mặc, Tạ Thành Quân lại lên tiếng chuyển chủ đề, quan tâm tới chung thân đại sự của Tư Minh Cẩm.
“A Cẩm, con cũng lớn rồi, bao giờ mới dắt bạn gái tới cho chú gặp đây?”
Tư Minh Cẩm cúi đầu, nghĩ tới Thẩm Nhu, khóe môi không khỏi cong lên, “Chú Tạ, chuyện của con chú không cần quan tâm nhiều.”
Tạ Thành Quân ngẩn người, giống như ngộ ra điều gì, “A Cẩm, con có người thích rồi?”
Người đàn ông cười không nói, nhưng nghĩ tới Thẩm Nhu, khuôn mặt tràn đầy vẻ ôn nhu.
Muốn giấu cũng không được.
Anh không nói, Tạ Thành Quân cũng nhìn ra.
Nhưng thấy Tư Minh Cẩm không có ý muốn nói, Tạ Thành Quân cũng không hỏi, “Nghiêm túc mà nói, bao giờ con định tiếp quản Tạ thị?”
“Chú Tạ, tuổi con còn nhỏ, sợ gánh không nổi trọng trách này.”
Tập đoàn Tạ thị là bàn cờ quá lớn, Tư Minh Cẩm không muốn can thiệp.
Nhưng nếu sau này Tạ Thành Quân cần sự giúp đỡ của anh, anh nhất định sẽ cố hết sức.
Bởi vì Tạ Thành Quân xem như là người thân duy nhất của Tư Minh Cẩm trên thế giới này.
“Chú cũng chưa có ý định ép con tiếp nhận Tạ thị, trước tiên tới Sơn Dữ Hải rèn luyện chút, thế nào?”
“Sơn Dữ Hải?” Tư Minh Cẩm hứng thú.
Tạ Thành Quân bưng chén trà lên lần nữa, thần khí nhàn nhạt, “Không phải con học thiết kế áo cưới sao, Sơn Dữ Hải thiếu một nhà thiết kế áo cưới danh tiếng.”
“Thuận tiện giữ chức CEO.”
Tư Minh Cẩm, “…”
Nhà thiết kế áo cưới là công việc của anh.
Tới Sơn Dữ Hải nhậm chức cũng không phải là không thể.
“Để con suy nghĩ một chút.” Anh nâng chén trà lên, mắt nhìn ra cửa sổ như có điều suy nghĩ.
…
Thẩm Nhu phỏng vấn xong cũng là thời gian đi ăn trưa.
Lúc cô ra khỏi Sơn Dữ Hải thì trời đổ mưa.
Thời tiết thay đổi quá nhanh, nhiều người đi đường cũng không phản ứng kịp mà ướt hết.
Thẩm Nhu là một trong số đó.
Cô nhanh chóng trốn dưới tàng cây ven đường, nhìn trái nhìn phải muốn bắt xe.
Nhưng trời mưa, xe taxi nào cũng có người.
Vào lúc cô sắp mất hết kiên nhẫn, một chiếc xe Audi đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, đang đi tới vị trí của cô.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Nhu suy nghĩ, Tư Minh Cẩm đến cùng là loại thần tiên nào?
Vì sao luôn có thể xuất hiện kịp thời lúc cô đang cần giúp đỡ nhất?
Mãi mãi kịp thời như vậy.
Thẩm Nhu ngơ ngác đứng dưới tàng cây cho đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ ghế phó lái hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, giọng nói trầm thấp xuyên qua màn mưa truyền tới tai Thẩm Nhu.
“Lên xe.”
Thẩm Nhu khôi phục tinh thần, không chút suy nghĩ lập tức kéo cửa xe ra.
Cô lên xe, thắt dây an toàn, cõi lòng cảm kích, “Cảm ơn hội trưởng, cậu tới thật đúng lúc!”
Động tác người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên ngừng lại, mãi cho tới khi từ ghế sau truyền tới tiếng ho nhẹ, Tư Minh Cẩm mới hoàn hồn.
Thẩm Nhu bị tiếng ho này dọa sợ, vẻ mặt kích động quay đầu nhìn lại, vừa hay chống lại ánh mắt của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông nhìn qua tầm hơn bốn mươi tuổi. Thẩm Nhu sửng sốt hai giây, suy nghĩ nhanh chóng, không khỏi nhìn Tư Minh Cẩm ở ghế lái.
Sau đó tầm mắt của cô lại chuyển qua chuyển lại giữa hai người bọn họ tìm điểm giống nhau.
Lúc ấy tỉnh lại trên giường bệnh, người đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu khi ấy còn rất ngây ngô, bị anh nhìn chằm chằm một lát đã đỏ mặt, dáng vẻ lúc đút cháo cho anh cũng rất cẩn thận săn sóc.
Giang Trì Ý nhắm mắt, trong đầu đều là hình ảnh của Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu bốn tuổi, Thẩm Nhu mười bốn tuổi, Thẩm Nhu hai mươi tư tuổi.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, bên người Giang Trì Ý đã xuất hiện Thẩm Nhu, anh còn tưởng rằng cả đời này cô sẽ không rời khỏi mình.
Bây giờ Giang Trì Ý mới hiểu, trên thế giới này không có ai là không thể rời khỏi một người cả.
…
Thẩm Nhu bị chuông điện thoại đánh thức.
Lúc đó bên ngoài mặt trời đã lên cao, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng chim hót truyền vào.
Thẩm Nhu lục lọi dưới gối đầu mới tìm thấy điện thoại.
Là một dãy số lạ, cô do dự một lúc lâu mới bắt máy.
“Xin chào… Sơn Dữ Hải?” Thẩm Nhu tỉnh táo, đột nhiên ngồi thẳng dậy, tinh thần sáng láng, “Được, 40 phút sau gặp.”
Đối phương là người của công ty thiết kế hôn lễ cao cấp Sơn Dữ Hải nổi tiếng nhất Quế thành.
Hôm qua Thẩm Nhu gửi sơ yếu lý lịch, không ngờ tới nhanh như vậy đã được hẹn phỏng vấn.
Cô không dám trì hoãn, nhanh chóng rời giường rửa mặt, thu thập một chút rồi ra ngoài.
Sơn Dữ Hải là công ty nổi tiếng trong ngành, thường xuyên phụ trách hôn lễ của những nhà quý tộc thượng lưu, một hôn lễ cũng phải ít nhất mấy chục vạn.
Hồi còn đi học, Sơn Dữ Hải chính là nơi mà Thẩm Nhu hướng tới.
Nhưng khi đó trong đầu cô chỉ có Giang Trì Ý, lập tức đi theo anh tới Giai Ngẫu Thiên Thành, chỉ có thể nhìn người ta tuyên truyền video hôn lễ ở trên mạng.
Sau khi quyết định rời khỏi Giai Ngẫu Thiên Thành, Thẩm Nhu vẫn luôn nóng lòng muốn thử gửi sơ yếu lý lịch tới cho Sơn Dữ Hải.
Tối qua cô mới hạ quyết tâm gửi đi, còn cho rằng cũng phải ít nhất hai ba ngày mới có tin tức của bên kia, không nghĩ tới hiệu suất lại cao như vậy.
Cô ra ngoài nhìn đồng hồ, mười giờ mười.
Vẫn nên tới công ty trước khi bọn họ nghỉ trưa để kịp phỏng vấn.
Thẩm Nhu đổi giày ra ngoài, tới trước cửa thang máy trùng hợp gặp Tư Minh Cẩm cách vách cũng mở cửa.
Một tay anh cầm chìa khóa, điện thoại, một tay xách túi rác gian nan đóng cửa phòng.
Tư Minh Cẩm xoay người, chống lại đôi mắt thăm dò của Thẩm Nhu.
Hai người đều sửng sốt sau đó nở nụ cười.
Tâm tình Thẩm Nhu rất tốt, ngữ điệu chào hỏi cũng vô cùng nhẹ nhàng, “Chào hội trưởng.”
Tư Minh Cẩm thấy tâm tình cô như vậy cũng cong môi cười, “Chào.”
Hai người cùng nhau đi vào thang máy.
Tư Minh Cẩm hỏi Thẩm Nhu, “Sớm như vậy cậu đi đâu?”
Thẩm Nhu cũng chẳng kiêng dè, nói chuyện phỏng vấn cho anh.
Người đàn ông vừa nghe thấy ba chữ ‘Sơn Dữ Hải’, vẻ mặt cứng đờ, không thể tự nhiên như trước.
Thẩm Nhu lại mở ra chế độ hát, một đường kể cho Tư Minh Cẩm nghe thành tích của Sơn Dữ Hải.
Ví dụ như năm ngoái thủ đô tổ chức cuộc thi thiết kế hôn lễ, tác phẩm của nhà thiết kế Hướng Thanh Hoan của Sơn Dữ Hải vinh danh đạt được giải nhất.
Còn có trận thi đấu ba năm trước tại Paris, đoàn đội Hướng Thanh Hoan đạt được hạng hai, là đoàn đội Châu Á duy nhất đạt được giải nhì quốc tế.
Thẩm Nhu còn nghe nói năm nay thủ đô sẽ tiến hành cuộc thi lần thứ 35.
Sơn Dữ Hải sớm đã bắn tiếng, năm nay nhất định phải tranh giải quán quân.
Nghĩ tới những thứ này, Thẩm Nhu lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không tự giác nhéo ống tay áo của Tư Minh Cẩm bên cạnh.
“Hội trưởng, cậu nói xem liệu tôi có thể được nhận không?”
Tư Minh Cẩm giống như thần tiên vậy, lời của anh khiến cô có một niềm tin mãnh liệt.
Hai mắt Thẩm Nhu sáng lấp lánh nhìn anh, giống như tín đồ chờ thần linh phù hộ.
Tư Minh Cẩm có chút buồn cười, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu, giọng nói cũng như gió xuân nhẹ nhàng, “Cậu có thể.”
Mặc dù giống như có lệ, nhưng Thẩm Nhu vẫn vô cùng hưng phấn.
“Hội trưởng, tôi đi trước đây, sắp không kịp rồi!”
Cô vừa dứt lời lập tức đi trước một bước.
Tư Minh Cẩm ném rác vào thùng rác, gọi cô lại, “Tôi đưa cậu đi, tiện đường.”
Thẩm Nhu dừng bước, khuôn mặt kinh ngạc.
Nhưng cô cũng không từ chối ý tốt của Tư Minh Cẩm, dù sao từ đây đi cũng phải đi tàu điện ngầm, còn hơn mười phút sợ rằng không kịp.
Trên đường Thẩm Nhu còn thuận miệng hỏi Tư Minh Cẩm đi đâu.
Người đàn ông trầm mặc một lát rồi nói, “Một vị trưởng bối mời đi uống trà, phòng trà kia ở đối diện Sơn Dữ Hải.”
Thẩm Nhu không hỏi nhiều nữa.
Cô chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai lại vang lên giọng nói của Tư Minh Cẩm, “Chưa ăn sáng đúng không, trên xe có bánh mì với sữa, cậu ăn chút đi.”
Thẩm Nhu nói cảm ơn, theo chỉ dẫn của anh mà tìm thấy bánh mì với sữa.
…
Chiếc xe Audi đen dừng lại trước cửa công ty Sơn Dữ Hải.
Thẩm Nhu xuống xe, khom người một cái thật sâu với người đàn ông ở ghế lái xem như cảm ơn.
Sau đó cũng không đợi Tư Minh Cẩm nói gì, cô đi mang theo túi chạy vào trong, để lại Tư Minh Cẩm ngồi ở ghế lái, khuôn mặt dở khóc dở cười.
Mắt phượng đảo qua ba chữ ‘Sơn Dữ Hải’, Tư Minh Cẩm nhớ tới cuộc điện thoại sáng nay nhận được.
Là chủ tịch tập đoàn Tạ thị Tạ Thành Quân.
Người hẹn anh uống trà cũng là ông.
Tư Minh Cẩm mơ hồ nhớ, hình như Sơn Dữ Hải cũng thuộc tập đoàn Tạ thị.
Anh suy nghĩ, chốc nữa gặp được chú Tạ liệu có nên giúp Thẩm Nhu mở cửa sau hay không.
Cuối cùng anh bỏ đi suy nghĩ này.
Phòng trà kia tên ‘Bất’, ở ngay đối diện Sơn Dữ Hải.
Chỉ cách một con phố, đi cầu vượt là qua.
Tư Minh Cẩm đến nơi thì Tạ Thành Quân đã ở đó.
Người đàn ông trung niên mặc đồ phong cách nhà Đường, đeo kính, khí chất ôn nhu nhã nhặn.
Ông bưng chén trà lên, chỉ ngửi chứ không uống, sau đó nhìn Tư Minh Cẩm vừa vào phòng, “Tới rồi, đến muộn năm phút.”
Tư Minh Cẩm nhìn đồng hồ, khóe môi giật giật, “Không có, là chú tới sớm năm phút.”
Tạ Thành Quân cười một tiếng, cũng không tranh luận với anh.
Sau khi đặt chén trà xuống, ông nói, “Biết hôm nay chú tìm con làm gì không?”
“Mong chú Tạ chỉ rõ.”
Tạ Thành Quân thở dài, ung dung lấy mắt kính xuống, từ ái nhìn Tư Minh Cẩm, “A Cẩm, chú Tạ già rồi.”
“Con định khi nào mới tới tập đoàn Tạ thị giúp chú đây?”
Tư Minh Cẩm trầm mặc.
Chuyện này không phải lần đầu tiên Tạ Thành Quân đề cập tới, nhưng Tư Minh Cẩm cảm thấy không thích hợp.
“Chú Tạ…” Anh mở miệng muốn khuyên Tạ Thành Quân buông xuống chấp niệm, lập gia đình lưu lại một đứa con nối dõi.
Nhưng đối phương lại ngắt lời trước khi anh nói hết, “Đừng khuyên gì cả.”
“Đời này của chú thích một mình mẹ con là đủ rồi.”
Tư Minh Cẩm ngẩn người, quả nhiên không nói gì nữa.
Bởi vì anh giống như Tạ Thành Quân, một đời, trong lòng chỉ có thể chứa được một người.
Không gian trầm mặc, Tạ Thành Quân lại lên tiếng chuyển chủ đề, quan tâm tới chung thân đại sự của Tư Minh Cẩm.
“A Cẩm, con cũng lớn rồi, bao giờ mới dắt bạn gái tới cho chú gặp đây?”
Tư Minh Cẩm cúi đầu, nghĩ tới Thẩm Nhu, khóe môi không khỏi cong lên, “Chú Tạ, chuyện của con chú không cần quan tâm nhiều.”
Tạ Thành Quân ngẩn người, giống như ngộ ra điều gì, “A Cẩm, con có người thích rồi?”
Người đàn ông cười không nói, nhưng nghĩ tới Thẩm Nhu, khuôn mặt tràn đầy vẻ ôn nhu.
Muốn giấu cũng không được.
Anh không nói, Tạ Thành Quân cũng nhìn ra.
Nhưng thấy Tư Minh Cẩm không có ý muốn nói, Tạ Thành Quân cũng không hỏi, “Nghiêm túc mà nói, bao giờ con định tiếp quản Tạ thị?”
“Chú Tạ, tuổi con còn nhỏ, sợ gánh không nổi trọng trách này.”
Tập đoàn Tạ thị là bàn cờ quá lớn, Tư Minh Cẩm không muốn can thiệp.
Nhưng nếu sau này Tạ Thành Quân cần sự giúp đỡ của anh, anh nhất định sẽ cố hết sức.
Bởi vì Tạ Thành Quân xem như là người thân duy nhất của Tư Minh Cẩm trên thế giới này.
“Chú cũng chưa có ý định ép con tiếp nhận Tạ thị, trước tiên tới Sơn Dữ Hải rèn luyện chút, thế nào?”
“Sơn Dữ Hải?” Tư Minh Cẩm hứng thú.
Tạ Thành Quân bưng chén trà lên lần nữa, thần khí nhàn nhạt, “Không phải con học thiết kế áo cưới sao, Sơn Dữ Hải thiếu một nhà thiết kế áo cưới danh tiếng.”
“Thuận tiện giữ chức CEO.”
Tư Minh Cẩm, “…”
Nhà thiết kế áo cưới là công việc của anh.
Tới Sơn Dữ Hải nhậm chức cũng không phải là không thể.
“Để con suy nghĩ một chút.” Anh nâng chén trà lên, mắt nhìn ra cửa sổ như có điều suy nghĩ.
…
Thẩm Nhu phỏng vấn xong cũng là thời gian đi ăn trưa.
Lúc cô ra khỏi Sơn Dữ Hải thì trời đổ mưa.
Thời tiết thay đổi quá nhanh, nhiều người đi đường cũng không phản ứng kịp mà ướt hết.
Thẩm Nhu là một trong số đó.
Cô nhanh chóng trốn dưới tàng cây ven đường, nhìn trái nhìn phải muốn bắt xe.
Nhưng trời mưa, xe taxi nào cũng có người.
Vào lúc cô sắp mất hết kiên nhẫn, một chiếc xe Audi đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, đang đi tới vị trí của cô.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Nhu suy nghĩ, Tư Minh Cẩm đến cùng là loại thần tiên nào?
Vì sao luôn có thể xuất hiện kịp thời lúc cô đang cần giúp đỡ nhất?
Mãi mãi kịp thời như vậy.
Thẩm Nhu ngơ ngác đứng dưới tàng cây cho đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ ghế phó lái hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, giọng nói trầm thấp xuyên qua màn mưa truyền tới tai Thẩm Nhu.
“Lên xe.”
Thẩm Nhu khôi phục tinh thần, không chút suy nghĩ lập tức kéo cửa xe ra.
Cô lên xe, thắt dây an toàn, cõi lòng cảm kích, “Cảm ơn hội trưởng, cậu tới thật đúng lúc!”
Động tác người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên ngừng lại, mãi cho tới khi từ ghế sau truyền tới tiếng ho nhẹ, Tư Minh Cẩm mới hoàn hồn.
Thẩm Nhu bị tiếng ho này dọa sợ, vẻ mặt kích động quay đầu nhìn lại, vừa hay chống lại ánh mắt của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông nhìn qua tầm hơn bốn mươi tuổi. Thẩm Nhu sửng sốt hai giây, suy nghĩ nhanh chóng, không khỏi nhìn Tư Minh Cẩm ở ghế lái.
Sau đó tầm mắt của cô lại chuyển qua chuyển lại giữa hai người bọn họ tìm điểm giống nhau.