Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Thẩm Nhu thẳng người, trên mặt không chút gợn sóng.
Đôi mắt kia của cô giống như một hồ nước đọng.
Điều này làm cho Cố Thiến có cảm giác thất bại.
Còn tưởng rằng Thẩm Nhu yêu Giang Trì Ý bao sâu, bây giờ xem ra, cũng chỉ có như thế.
…
Cố Thiến đi, tuy rằng chật vật, nhưng trước khi vào thang máy vẫn giữ được bóng lưng thẳng tắp.
Đây là kiêu ngạo cô ta vẫn giữ được cho mình từ nhỏ.
Thẩm Nhu quay đầu nhìn, trong lòng bỗng có chút hâm mộ.
Cô bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ, sửng sốt một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Vẫn là Trần Thục Ngọc đi ra nhìn thấy cô mới kéo lại tinh thần của cô.
“Tiểu Nhu, sao con lại tới đây?” Trần Thục Ngọc thấy cô có chút kinh ngạc.
Nhưng bà cũng không nói nhiều, không đợi Thẩm Nhu trả lời đã thân mật ôm cánh tay cô, “Mọi chuyện dì đều nghe nói rồi, dì thay Trì Ý xin lỗi con.”
“Tất cả là lỗi của nó, cũng là lỗi của dì và chú Giang, là bọn dì đã quá chiều nó, làm hư nó rồi.”
“Nhưng Tiểu Nhu, hai đứa lớn lên từ nhỏ, nó là người thế nào không cần dì nói con cũng rõ.
“Tuy tính tình nó có chút nóng nảy, nhưng nó vẫn là người tốt.”
Những điều Trần Thục Ngọc nói, tất nhiên Thẩm Nhu hiểu.
Bà nói một chút cũng không sai, dù sao thì Thẩm Nhu và Giang Trì Ý cũng lớn lên cùng nhau, tính tình của anh, cô là người hiểu rõ nhất.
Bởi vì từ năm mười bốn tuổi, cô đã ở bên cạnh dõi theo anh.
Thiếu niên khí phách dám yêu dám hận, ngang bướng, lương thiện thế nào cô đều hiểu rõ.
Bởi vì cất giấu dưới vẻ bướng bỉnh kia chính là trái tim chính nghĩa, cô mới vì điều đó mà động tâm, không phải sao?
Giang Trì Ý lúc tốt thì đối với ai cũng tốt, lúc nóng giận thì vô cùng hung dữ.
“Con nói chính mắt con nhìn thấy nó và người tên Cố Thiến kia hôn môi, dì tin con.” Trần Thục Ngọc hạ thấp giọng, nắm lấy tay Thẩm Nhu nói tiếp, “Nhưng dì cũng tin là Trì Ý say rượu, trong lúc ý thức không rõ mới hôn nhầm người.”
Hôn nhầm người rồi.
Ý của Thẩm Hậu cũng như vậy.
Thẩm Nhu rũ mắt, khóe môi cong cong cười chua xót.
Trần Thục Ngọc cho rằng cô thấy cảnh thương tình, nghĩ tới chuyện phiền lòng giữ Giang Trì Ý và Cố Thiến, nhanh chóng đưa tay ôm cô, “Tiểu Nhu, con yên tâm, dì vẫn sẽ đứng về phía con.”
“Chú Giang của con cũng vậy.”
“Về sau Trì Ý còn bắt nạt hay chọc giận con, cứ nói cho dì, dì giúp con đánh nó!”
“Muốn đánh nó thế nào cũng được, nhưng mà Tiểu Nhu, chuyện giải trừ hôn ước này con hãy suy nghĩ kĩ thêm chút nữa, quay về thương lượng cẩn thận với bố mẹ được không?”
“Không thì nể mặt dì và chú Giang, cho Trì Ý thêm một cơ hội?”
Trần Thục Ngọc nói chuyện với Thẩm Nhu vô cùng dịu dàng từ ái.
Thẩm Nhu căn bản không biết làm cách nào để từ chối ý tốt này.
“Dì Giang…” Chờ cô có dũng khí ngẩng đầu, Trần Thục Ngọc lại ngăn cản.
“Đừng vội trả lời, chúng ta về nhà trước, đêm nay con nghỉ ngơi cho thật tốt, hai ngày nữa rồi trả lời dì cũng không muộn.”
“Dù con đưa ra quyết định thế nào, dì đều ủng hộ con.”
Trái tim Thẩm Nhu bỗng nhiên thấy ấm áp.
Cô gật đầu cùng Trần Thục Ngọc thu dọn phòng cưới, sau đó cùng nhau quay về hẻm Tây Từ.
…
Hai ngày sau, cũng không có ai ở trước mặt Thẩm Nhu nhắc tới chuyện tha thứ cho Giang Trì Ý.
Bố mẹ Thẩm cũng dịu dàng không ít, buổi sáng cô muốn ngủ thêm chút nữa cũng không lớn tiếng gọi cô như ngày thường.
Về phần Giang Trì Ý, hai ngày nay rất an phận, giống như thay đổi thành người khác.
Mỗi sáng sớm sẽ mua bữa sáng cho Thẩm Nhu, đi làm cũng lái xe đưa đón.
Quan trọng là quà tặng đồ ngọt trước đó hứa hẹn cũng mua bù lại cho cô.
Còn có quà sinh nhật của Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu cũng không rõ trong lòng mình nghĩ gì, cảm giác là một mớ rối loạn, cô đang cố gắng sắp xếp lại từng chút.
Thẩm Nhu biết, chuyện hôn ước cô nhất định phải sớm đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Bởi vì khoảng cách tới hôn lễ đã càng ngày càng gần, hai nhà Giang Thẩm cũng đã bỏ ra không ít tâm tư và tài lực.
Nếu muốn hủy hôn, cô phải nhanh chóng báo cho trưởng bối hai bên biết.
Buổi tối về nhà, Thẩm Nhu vẫn như mọi ngày tắm rửa ăn cơm, sau đó làm việc trong chốc lát rồi chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ, Trần Tú Hoa gõ cửa phòng cô.
“Tiểu Nhu, con ngủ chưa, xuống lầu đi, bố mẹ có chuyện muốn tâm sự với con.”
Vì thế Thẩm Nhu lại mặc áo khoác mỏng theo bà xuống dưới.
Trong phòng khách, Thẩm Hậu pha trà, gọt hoa quả ngồi đợi.
Đêm nay vợ chồng bọn họ muốn tâm sự chuyện về Giang Trì Ý với con gái, dù sao chuyện đã qua hai ba ngày, nếu kéo dài thêm nữa với ai cũng không tốt.
Cho nên sau khi Thẩm Nhu ngồi xuống, Thẩm Hậu trực tiếp nói vào chủ đề chính, “Tiểu Nhu, bố mẹ muốn hỏi con, chuyện về Giang Trì Ý, con nghĩ thế nào?”
“Hôn ước còn muốn giải trừ nữa không?”
Thẩm Nhu ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên đầu gối, nhíu mày.
Thấy cô như thế, Trần Tú Hoa lên tiếng, “Con cứ suy nghĩ, bố mẹ muốn nói cho con về cái nhìn của bố mẹ trước.”
Dù sao bọn họ cũng là trưởng bối, đều là người từng trải, có kinh nghiệm.
Thẩm Nhu gật đầu đồng ý nghe.
Thẩm Hậu nói trước, hồi còn trẻ ông cũng từng phạm sai lầm, cũng do say rượu mà nhậm nhầm đồng nghiệp là Trần Tú Hoa, còn nắm tay người ta.
Vì việc này mà ba tháng bà không để ý tới ông.
Khi đó bọn họ vẫn đang trong thời gian yêu nhau, cũng xem như đứng ở một ngã ra.
“Cuối cùng quyết định nằm trong tay mẹ con, bà ấy lựa chọn tin tưởng bố một lần.” Thẩm Hậu nói tới đây, còn chân tình nhìn Trần Tú Hoa một chút.
Tình cảm của bọn họ trước nay vô cùng tốt, Thẩm Nhu vẫn luôn thấy được.
Tiếp theo tới Trần Tú Hoa nói, bà cũng nói chuyện vừa rồi, nhưng lại phân tích cho cô lý do mình lựa chọn tin tưởng Thẩm Hậu.
“Chủ yếu là vì ba thứ.”
“Thứ nhất, bởi vì bố con là người duy nhất khiến mẹ hạnh phúc, phẩm hạnh nhân cách ông ấy thế nào mẹ hiểu rõ.”
“Mẹ con cũng nghĩ rất đơn giản thôi, hai người yêu nhau hai ba năm, ông ấy tốt hay không mẹ đều hiểu được, nếu như đổi sang một người khác, mẹ lại phải mất thêm hai ba nắm nữa để hiểu được nhân cách của người ta.”
“Con nói xem, cuộc đời con người ngắn ngủi mấy chục năm, có bao nhiêu lần hai ba năm chứ?”
Thẩm Nhu nghe vô cùng nghiêm túc, mơ hồ cũng hiểu được ý tứ của Trần Tú Hoa.
Đại khác là khuyên Thẩm Nhu không nên lấy cuộc sống của mình ra đặt cược.
Bởi vì có khả năng, nếu như cô và Giang Trì Ý kết thúc, người cô gặp sau này có khi còn không bằng Giang Trì Ý.
“Cái thứ hai, đương nhiên là do ông bà nội con đều là người dễ chung sống.”
“Tiểu Nhu, con nên biết, trên đời này quan hệ mẹ chồng nàng dâu là khó xử nhất.”
“Gả cho người ta không phải chỉ nên biết tình cách của chồng như thế nào, cách làm người của bố mẹ chồng cũng ảnh hưởng rất lớn tới tình cảm hai bên.”
Điểm này Thẩm Nhu đồng ý, dù sao cô và Trần Tú Hoa đã xem không ít phim về mẹ chồng nàng dâu.
“Trước tiên không nói thằng nhóc Giang Trì Ý này đối xử với con như thế nào, chỉ nhắc tới chú dì Giang của con. Mẹ lo sau khi con chia tay với Giang Trì Ý, sẽ không gặp được cha mẹ chồng tốt như vậy nữa.”
Đây là điểm Trần Tú Hoa coi trọng nhất.
Cuối cùng, thật ra là khi đó bà đã mang thai Thẩm Nhu.
Đôi mắt kia của cô giống như một hồ nước đọng.
Điều này làm cho Cố Thiến có cảm giác thất bại.
Còn tưởng rằng Thẩm Nhu yêu Giang Trì Ý bao sâu, bây giờ xem ra, cũng chỉ có như thế.
…
Cố Thiến đi, tuy rằng chật vật, nhưng trước khi vào thang máy vẫn giữ được bóng lưng thẳng tắp.
Đây là kiêu ngạo cô ta vẫn giữ được cho mình từ nhỏ.
Thẩm Nhu quay đầu nhìn, trong lòng bỗng có chút hâm mộ.
Cô bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ, sửng sốt một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Vẫn là Trần Thục Ngọc đi ra nhìn thấy cô mới kéo lại tinh thần của cô.
“Tiểu Nhu, sao con lại tới đây?” Trần Thục Ngọc thấy cô có chút kinh ngạc.
Nhưng bà cũng không nói nhiều, không đợi Thẩm Nhu trả lời đã thân mật ôm cánh tay cô, “Mọi chuyện dì đều nghe nói rồi, dì thay Trì Ý xin lỗi con.”
“Tất cả là lỗi của nó, cũng là lỗi của dì và chú Giang, là bọn dì đã quá chiều nó, làm hư nó rồi.”
“Nhưng Tiểu Nhu, hai đứa lớn lên từ nhỏ, nó là người thế nào không cần dì nói con cũng rõ.
“Tuy tính tình nó có chút nóng nảy, nhưng nó vẫn là người tốt.”
Những điều Trần Thục Ngọc nói, tất nhiên Thẩm Nhu hiểu.
Bà nói một chút cũng không sai, dù sao thì Thẩm Nhu và Giang Trì Ý cũng lớn lên cùng nhau, tính tình của anh, cô là người hiểu rõ nhất.
Bởi vì từ năm mười bốn tuổi, cô đã ở bên cạnh dõi theo anh.
Thiếu niên khí phách dám yêu dám hận, ngang bướng, lương thiện thế nào cô đều hiểu rõ.
Bởi vì cất giấu dưới vẻ bướng bỉnh kia chính là trái tim chính nghĩa, cô mới vì điều đó mà động tâm, không phải sao?
Giang Trì Ý lúc tốt thì đối với ai cũng tốt, lúc nóng giận thì vô cùng hung dữ.
“Con nói chính mắt con nhìn thấy nó và người tên Cố Thiến kia hôn môi, dì tin con.” Trần Thục Ngọc hạ thấp giọng, nắm lấy tay Thẩm Nhu nói tiếp, “Nhưng dì cũng tin là Trì Ý say rượu, trong lúc ý thức không rõ mới hôn nhầm người.”
Hôn nhầm người rồi.
Ý của Thẩm Hậu cũng như vậy.
Thẩm Nhu rũ mắt, khóe môi cong cong cười chua xót.
Trần Thục Ngọc cho rằng cô thấy cảnh thương tình, nghĩ tới chuyện phiền lòng giữ Giang Trì Ý và Cố Thiến, nhanh chóng đưa tay ôm cô, “Tiểu Nhu, con yên tâm, dì vẫn sẽ đứng về phía con.”
“Chú Giang của con cũng vậy.”
“Về sau Trì Ý còn bắt nạt hay chọc giận con, cứ nói cho dì, dì giúp con đánh nó!”
“Muốn đánh nó thế nào cũng được, nhưng mà Tiểu Nhu, chuyện giải trừ hôn ước này con hãy suy nghĩ kĩ thêm chút nữa, quay về thương lượng cẩn thận với bố mẹ được không?”
“Không thì nể mặt dì và chú Giang, cho Trì Ý thêm một cơ hội?”
Trần Thục Ngọc nói chuyện với Thẩm Nhu vô cùng dịu dàng từ ái.
Thẩm Nhu căn bản không biết làm cách nào để từ chối ý tốt này.
“Dì Giang…” Chờ cô có dũng khí ngẩng đầu, Trần Thục Ngọc lại ngăn cản.
“Đừng vội trả lời, chúng ta về nhà trước, đêm nay con nghỉ ngơi cho thật tốt, hai ngày nữa rồi trả lời dì cũng không muộn.”
“Dù con đưa ra quyết định thế nào, dì đều ủng hộ con.”
Trái tim Thẩm Nhu bỗng nhiên thấy ấm áp.
Cô gật đầu cùng Trần Thục Ngọc thu dọn phòng cưới, sau đó cùng nhau quay về hẻm Tây Từ.
…
Hai ngày sau, cũng không có ai ở trước mặt Thẩm Nhu nhắc tới chuyện tha thứ cho Giang Trì Ý.
Bố mẹ Thẩm cũng dịu dàng không ít, buổi sáng cô muốn ngủ thêm chút nữa cũng không lớn tiếng gọi cô như ngày thường.
Về phần Giang Trì Ý, hai ngày nay rất an phận, giống như thay đổi thành người khác.
Mỗi sáng sớm sẽ mua bữa sáng cho Thẩm Nhu, đi làm cũng lái xe đưa đón.
Quan trọng là quà tặng đồ ngọt trước đó hứa hẹn cũng mua bù lại cho cô.
Còn có quà sinh nhật của Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu cũng không rõ trong lòng mình nghĩ gì, cảm giác là một mớ rối loạn, cô đang cố gắng sắp xếp lại từng chút.
Thẩm Nhu biết, chuyện hôn ước cô nhất định phải sớm đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Bởi vì khoảng cách tới hôn lễ đã càng ngày càng gần, hai nhà Giang Thẩm cũng đã bỏ ra không ít tâm tư và tài lực.
Nếu muốn hủy hôn, cô phải nhanh chóng báo cho trưởng bối hai bên biết.
Buổi tối về nhà, Thẩm Nhu vẫn như mọi ngày tắm rửa ăn cơm, sau đó làm việc trong chốc lát rồi chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ, Trần Tú Hoa gõ cửa phòng cô.
“Tiểu Nhu, con ngủ chưa, xuống lầu đi, bố mẹ có chuyện muốn tâm sự với con.”
Vì thế Thẩm Nhu lại mặc áo khoác mỏng theo bà xuống dưới.
Trong phòng khách, Thẩm Hậu pha trà, gọt hoa quả ngồi đợi.
Đêm nay vợ chồng bọn họ muốn tâm sự chuyện về Giang Trì Ý với con gái, dù sao chuyện đã qua hai ba ngày, nếu kéo dài thêm nữa với ai cũng không tốt.
Cho nên sau khi Thẩm Nhu ngồi xuống, Thẩm Hậu trực tiếp nói vào chủ đề chính, “Tiểu Nhu, bố mẹ muốn hỏi con, chuyện về Giang Trì Ý, con nghĩ thế nào?”
“Hôn ước còn muốn giải trừ nữa không?”
Thẩm Nhu ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên đầu gối, nhíu mày.
Thấy cô như thế, Trần Tú Hoa lên tiếng, “Con cứ suy nghĩ, bố mẹ muốn nói cho con về cái nhìn của bố mẹ trước.”
Dù sao bọn họ cũng là trưởng bối, đều là người từng trải, có kinh nghiệm.
Thẩm Nhu gật đầu đồng ý nghe.
Thẩm Hậu nói trước, hồi còn trẻ ông cũng từng phạm sai lầm, cũng do say rượu mà nhậm nhầm đồng nghiệp là Trần Tú Hoa, còn nắm tay người ta.
Vì việc này mà ba tháng bà không để ý tới ông.
Khi đó bọn họ vẫn đang trong thời gian yêu nhau, cũng xem như đứng ở một ngã ra.
“Cuối cùng quyết định nằm trong tay mẹ con, bà ấy lựa chọn tin tưởng bố một lần.” Thẩm Hậu nói tới đây, còn chân tình nhìn Trần Tú Hoa một chút.
Tình cảm của bọn họ trước nay vô cùng tốt, Thẩm Nhu vẫn luôn thấy được.
Tiếp theo tới Trần Tú Hoa nói, bà cũng nói chuyện vừa rồi, nhưng lại phân tích cho cô lý do mình lựa chọn tin tưởng Thẩm Hậu.
“Chủ yếu là vì ba thứ.”
“Thứ nhất, bởi vì bố con là người duy nhất khiến mẹ hạnh phúc, phẩm hạnh nhân cách ông ấy thế nào mẹ hiểu rõ.”
“Mẹ con cũng nghĩ rất đơn giản thôi, hai người yêu nhau hai ba năm, ông ấy tốt hay không mẹ đều hiểu được, nếu như đổi sang một người khác, mẹ lại phải mất thêm hai ba nắm nữa để hiểu được nhân cách của người ta.”
“Con nói xem, cuộc đời con người ngắn ngủi mấy chục năm, có bao nhiêu lần hai ba năm chứ?”
Thẩm Nhu nghe vô cùng nghiêm túc, mơ hồ cũng hiểu được ý tứ của Trần Tú Hoa.
Đại khác là khuyên Thẩm Nhu không nên lấy cuộc sống của mình ra đặt cược.
Bởi vì có khả năng, nếu như cô và Giang Trì Ý kết thúc, người cô gặp sau này có khi còn không bằng Giang Trì Ý.
“Cái thứ hai, đương nhiên là do ông bà nội con đều là người dễ chung sống.”
“Tiểu Nhu, con nên biết, trên đời này quan hệ mẹ chồng nàng dâu là khó xử nhất.”
“Gả cho người ta không phải chỉ nên biết tình cách của chồng như thế nào, cách làm người của bố mẹ chồng cũng ảnh hưởng rất lớn tới tình cảm hai bên.”
Điểm này Thẩm Nhu đồng ý, dù sao cô và Trần Tú Hoa đã xem không ít phim về mẹ chồng nàng dâu.
“Trước tiên không nói thằng nhóc Giang Trì Ý này đối xử với con như thế nào, chỉ nhắc tới chú dì Giang của con. Mẹ lo sau khi con chia tay với Giang Trì Ý, sẽ không gặp được cha mẹ chồng tốt như vậy nữa.”
Đây là điểm Trần Tú Hoa coi trọng nhất.
Cuối cùng, thật ra là khi đó bà đã mang thai Thẩm Nhu.