Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Như khói nhạt như trăng trong, như soi nước biếc như lồng cát xa 2
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Xem ảnh 1
Liễu Mộ Vân choáng váng dựa vào lòng Hướng Bân, không rõ là đi đâu, chỉ thấy cây cối, lầu các đang lùi dần về phía sau:
– Đệ có thể đi được, Hướng đại ca, thế này sẽ bị đám hạ nhân chê cười mất.
Dù nói thế nào thì mình vẫn là nam tử, bị bế thì thành ra cái dạng gì. Chỉ là người đang bế mình lại nổi giận đùng đùng, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, đi theo hắn qua hành lang dài, mái hiên rộng, đường mòn rồi tới trước một tiểu lâu, bước lên mười bậc thang, chỉ cảm thấy một tay hắn vươn ra đẩy cửa, thì ra là thư phòng. Căn phòng vô cùng thanh nhã, không sách thì tranh, còn có cả mấy món binh khí quý giá, hoàn toàn khác với thư phòng của mình.
Hướng Bân nhẹ nhàng buông hắn xuống, vào gian phòng khác lấy ra một chiếc chăn, phủ lên ghế rồi nhẹ nhàng đặt hắn trong đó, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, xoa xoa mười ngón tay lạnh lẽo của hắn. Bế dọc đường đi, dù hắn không hiểu về con người nhưng cũng đã chắc chắn được người trong lòng hắn chính là nữ cải nam trang, cũng hiểu những cảm xúc kì lạ trước đó của mình không có gì là quái lạ. Không thể phủ nhận, “công tử Liễu Mộ Vân” này đã đảo loạn trái tim vốn bình thản của hắn suốt bao năm qua, tuy rằng bây giờ vẫn rất loạn, vẫn không rõ nhưng hắn quyết định sẽ không buông tay. Trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn nhưng giờ không vội, bây giờ nàng đang ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Trìu mến thổi ấm cho bàn tay lạnh như băng kia, cúi đầu hỏi: “Mộ Vân, thế này ấm hơn chưa, từ lúc quen biết đệ đến bây giờ, vì sao luôn khiến ta lo lắng?”
Mắt Liễu Mộ Vân đỏ lên, cảm động vùi đầu vào lòng hắn: “Đệ khá lên nhiều rồi, đại ca, chỉ là trời đông quá lạnh rất khó chịu, từ nhỏ cơ thể đệ đã yếu, khó tránh khỏi bị đau đầu”.
“Lúc nào ta sẽ bảo ngự y đến xem”.
“ Không cần phiền toái, đại ca. Mấy năm nay đệ quá mệt mỏi rồi, sức khỏe của mẫu thân không tốt, chuyện Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các và cả một số người phiền lòng khác… đại ca, cuộc sống thật mệt mỏi, đệ đã nghĩ sẽ không hỏi không nghĩ gì, cứ để như vậy, để mặt trời lên mặt trăng lặn, bốn mùa luân chuyển”.
Giọng nói thoáng nỉ non, hoàn toàn đã quên che giấu giới tính, hoàn toàn là một tiểu cô nương: “Đại ca, bờ vai của huynh thật vững vàng, ấm áp, thực sự muốn mãi mãi được thế này”.
Từ năm 12 tuổi đến 16 tuổi nàng phải gánh vác gia đình, mọi chuyện quấn thân, thực sự quá mệt mỏi rồi. Nước mắt của Liễu Mộ Vân thấm ướt lên vạt áo của Hướng Bân. Thật hâm mộ vị quận chúa kia, có được người ca ca như vậy mãi mãi.
Hướng Bân xiết chặt tay, lòng dao động như sóng nước, trầm ấm nói: “Vậy mãi mãi đừng buông”.
Đổi vị trí thoải mái khác, dựa vào vai hắn: “Làm sao có thể? Hướng đại ca còn bận việc quốc gia đại sự, lại là trưởng tử trong nhà”. Nói cười nhẹ nhàng, ý cười trong veo, nàng không hay biết lúc này mình xinh đẹp rực rỡ như hoa. “Sẽ rất bận rộn công việc, làm sao có thể?” Nàng làm nũng lắc lắc đầu, mũ lông chồn lệch đi, mấy lọn tóc đen nhánh xõa xuống. Hướng Bân thở dài trong lòng, có phải là nên cảm thán mình có khả năng kiềm chế cao không. “Liễu công tử” này rất có lực sát thương, may mà nàng như vậy cũng chỉ có mình mới nhìn được.
Cửa mở, Hướng Quý bưng đồ ăn lên rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Dưới cái nhìn nghiêm khắc của Hướng Bân, Liễu Mộ Vân chỉ đành cố hết sức ăn hết đồ trong bát. No bụng rồi người cũng ấm lên mấy phần. Giờ đang là giữa trưa, ánh mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào thành những luồng sáng lồng vào nhau. Liễu Mộ Vân cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo đến, câu được câu chăng đáp lời Hướng Bân, nàng hoàn toàn đã quên mục đích đến của mình.
Hướng Bân nhìn nàng mệt mỏi không mở nổi mắt, uất ức bật cười. Nhẹ nhàng bế nàng vào phòng trong, cởi áo choàng, đắp chăn cho nàng. Tuy rằng không thích hợp nhưng hắn lại cảm thấy nên là như vậy, nàng là của hắn.
– Mộ Vân, mặc nam trang rất vất đúng không! Hướng Bân cúi đầu hỏi.
Liễu Mộ Vân nửa tỉnh nửa mê gật gật đầu, cũng không định giấu diếm:
– Đại ca, chẳng có cách nào cả, nữ tử ra ngoài làm việc rất bất tiện, mặc nam trang tự do hơn nhiều,
– Khổ cho muội rồi, Mộ Vân.
Vuốt ve hai má mịn màng của nàng, rất tự nhiên hôn lên má nàng, lòng dâng lên sự xót xa khôn cùng.
– Vẫn ổn!
Lẩm bẩm đáp rồi nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hướng Bân gấp gọn áo nàng lại rồi khẽ ngồi bên gường, si ngốc nhìn người con gái trên giường. Nàng ngủ mơ màng, vẻ đẹp ngọt ngào, tú lệ, tuyệt không chút phòng bị, không có u buồn càng không phải là con nhím mẫn cảm. Hít sâu một hơi, hắn thầm thề, từ nay về sau, mọi trách nhiệm của nàng sẽ do hắn gánh vác, nàng sẽ quay về làm một cô nương 16 tuổi, ngây thơ rạng rỡ, vui vui vẻ vẻ.
Nàng bước vào trái tim bình thản suốt 30 năm qua của hắn một cách bất ngờ như vậy, hại hắn mất ngủ, hại hắn vướng bận vô cớ, hại hắn lần đầu tiên nghĩ đến việc muốn độc chiếm một mảnh tình, hại hắn mất đi sự bình tĩnh, lạnh lùng, tự khắc chế bản thân. Hắn không thể không quản, không thể không hỏi, hắn không muốn thuận theo tự nhiên, nàng còn nhỏ, vậy để hắn đến đi.
Liễu Mộ Vân ngủ thiêm thiếp đã tỉnh lại, dựa vào ghế, bưng chung trà nóng, nhìn Hướng Bân đang đọc sách một hồi rồi lại nhìn ra ngoài cửa, như tự nói lại như đang dốc bầu tâm sự:
– Hướng đại ca, muội thích mặt trời, màu sắc, thích những bức tranh, tơ lụa vải vóc. Ban đêm cũng có thể khiến muội kích động bất an… Trước khi ngủ, muội thường chờ Thanh Ngôn đi rồi lặng lẽ đứng bên cửa sổ, đứng đó nhìn bầu trời đêm và ánh trăng thật lâu. Mỗi đêm, đây là thời gian khiến người ta kích động nhất trong ngày, dần dần, muội không còn cảm thấy kì quái nữa, muội đã quen với mọi động tĩnh. Ngoài cửa, tiếng người nhà lặng lẽ bước đi, nói chuyện, xa xa, tiếng nhạc tiếng gió, có khi lại tĩnh lặng chẳng nghe thấy gì, không có bất kì tiếng động gì nhưng vẫn khiến muội rất kích động. Sự cô độc, im lặng kéo dài khiến muội dần trở nên mẫn cảm, hay lo lắng, lòng muội lúc nào cũng căng như dây đàn, vừa chạm vào là sẽ run lên. Đã nhiều ngày nay, tình hình càng lúc càng nặng nề, như sợ hãi có chuyện gì sẽ xảy ra, lại lo lắng sẽ không xảy ra chuyện gì, ngày lặng lẽ như nước chảy, ai…
Hướng Bân mỉm cười nhìn nàng, trong lòng tràn ngập tình cảm, cái gọi là niềm vui lứa đôi thì ra không phải chỉ là nữ tử thành đàn mà có khi chỉ là có một người bạn đồng hành trí tuệ, đáng yêu vậy thôi. Hôm nay hắn thực sự đã cảm nhận được điều này.
– Về sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đừng giữ ở trong lòng, tin tưởng đại ca, tuy rằng đại ca không thể hái trăng sao trên trời xuống cho muội nhưng trên đời này, đại ca vẫn có thể mang đến cho muội một khoảng trời hòa bình, yên tĩnh.
Dịu dàng an ủi nàng đổi lại tiếng cười vui vẻ của nàng:
– Biết rồi, Liễu Mộ Vân muội giờ đã có ngọn núi vững chắc để dựa vào rồi, từ nay về sau có thể hoành hành ngang ngược trên đường cái rồi!
Hướng Bân cười lớn, nàng tác oai tác quái không biết trông sẽ thế nào.
– Mộ Vân, nếu không có Tầm Mộng phường thì giờ muội muốn làm gì nhất.
Liễu Mộ Vân cúi đầu trầm tư một hồi:
– Nếu không có Tầm Mộng phường, nếu mẫu thân mạnh khỏe, muội nghĩ, có lẽ muội sẽ đi ra ngoài thăm thú. Giang Nam là nơi rất đẹp, không lạnh lẽo, hanh khô như kinh thành, bên đó mát mẻ, rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa nử tử Giang Nam đều rất đẹp, ngồi trên thuyền, đi dọc theo bờ sông xem người ta đánh cá, nghe con gái dân chài ca hát, núi non hai bên sông dần thay đổi theo làn nước. Đại ca, huynh sẽ cảm thấy thời gian như ngừng lại, a, thật muốn quay lại đó.
Nhớ lại những ngày tháng ở Giang Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự khao khát, chờ mong.
Hướng Bân dịu dàng vuốt tóc nàng:
– Mộ Vân từng đến Giang Nam?
– Ừm, cùng mẫu thân đi chữa bệnh, từng ở lại Giang Nam hai năm.
– Mộ Vân thật hiếu thuận nha!
Nàng hơi đỏ mặt:
– Là phận con cái, đó là đương nhiên, Hướng đại ca thương yêu muội muội như vậy, chắc hẳn là lại càng hiếu kính với cao đường. Đúng rồi, Hướng đại ca, “Kinh thành tứ thiếu” các huynh đều đã thành thân rồi chứ!
Giả bộ lơ đãng nhắc đến, trước mắt lại hiện lên gương mặt tuyệt diễm của một nữ tử nước ngoài.
– Đều không có đâu. Ha ha, sao lại hỏi cái này?
Hướng Bân nhìn chăm chú vào gương mặt khiến hắn mê luyến, muốn nhìn ra những tâm tư nàng che giấu.
– Đại ca đã quên muội may hỉ phục sao, muội hỏi cái này đương nhiên là có chuyện mà. Bốn người các huynh đều vĩ đại khiến người ta đố kỵ, nhất định là có rất nhiều người muốn kết thân. Có khi ở Tầm Mộng phường muội lại nghe được đám tổng quản và các phu nhân nhắc tới tên huynh, luôn nói có nhà ai nhờ làm mai gì gì đó. Đại ca, có phải là huynh muốn tìm một công chúa không?
Nàng đang thử hắn sao? Hướng Bân vui vẻ:
– Nếu chỉ cần một công chúa thì ta đã thành hôn từ lâu rồi. Ta chỉ muốn tìm một nữ tử hiểu lòng mình, người mà ta yêu thương là được.
– À!
Nghe khẩu khí hắn thì dường như yêu cầu cũng không cao, vậy vì sao đến giờ còn chưa tìm được. Cũng ngại gạn hỏi, lén nhìn trộm gương mặt tuấn tú luôn mỉm cười kia, thực sự không hiểu. Còn cả Tề đại công tử kia nữa, hai năm trước ôm mỹ nhân trong lòng, không phải là đã sớm thành hôn rồi sao? Thôi đi, chuyện này đã chẳng còn liên quan gì đến mình nữa, hôn ước mười năm trước đã qua được mấy ngày, từ nay về sau, hắn và nàng không còn ràng buộc gì nữa.
Hướng Bân thấy nàng lúc nhíu mày, lúc lại lắc đầu, lúc lại tự nhủ như đang bị điều gì đó làm hoang mang thì không khỏi mỉm cười, gì mà Tầm Mộng phường chủ thần bí, nói thẳng ra thì chẳng phải chỉ là một tiểu cô nương. Nhìn ánh mặt trời đang dần ngả về tây, hắn không dám giữ nàng lại, càng tối trời càng lạnh, người bệnh vừa ốm dậy lại bị lạnh thì cũng không phải là chuyện gì hay ho.
– Mộ Vân, đã muộn rồi, Hướng đại ca đưa muội về phủ nhé?
Muốn thuận đường đi thăm Liễu viên để ngày sau khi nào nhớ nhung thì sẽ đến vấn an.
– Trời ơi! Đã muộn thế này rồi, Thanh Ngôn nhất định chờ sốt ruột lắm. Không cần tiễn, muội có kiệu rồi, hôm nay làm phiền đại ca cả ngày, hại huynh còn không kịp phê duyệt tấu chương!
Nàng áy náy nhìn bàn chất đầy tấu chương của hắn, ai dà, hại Hướng đại ca phải thức đêm rồi!
Lại ôm dáng người mảnh khảnh ấy vào lòng, rất muốn giữ nàng lại nhưng không thể, vì danh tiết của nàng, vì những ngày tháng sau này, hắn phải nhẫn:
– Đại ca là người có chừng mực sẽ không làm gì sai lầm. Muội tới, đại ca rất vui mừng, sau này nhất định phải thường xuyên đến đây, nếu đại ca không ở trong phủ thì phải chờ. Sau khi về thì cùng ăn bữa cơm, đừng tùy hứng, bớt ra ngoài đi, có chuyện gì bảo người đến báo cho đại ca.
– Vâng!
Gật đầu lia lịa, cười trộm, nàng thực sự đã có một người huynh trường rồi! Vui vẻ ôm chặt hắn để xác nhận lại đây là sự thật. Người được ôm cứng nhắc, mặt nhăn nhó, nàng… nàng thực sự không biết nam nữ hữu biệt sao?
Thanh Ngôn chờ trong đại sảnh từ trưa đến gần tối mới thấy vị “Liễu công tử” kia thần thanh khí sảng đi ra, đúng là giận không có chỗ phát tiết, không nói đến chuyện hại mình phải ở cùng tên “ác nô” kia suốt một ngày, hại mình mang tiếng không chăm sóc được chủ nhân chu đáo, mà vị chủ nhân kia trông lại không tệ lắm, không té xỉu mà cũng chẳng lạnh run người. Thanh Ngôn e ngại đến thể diện của Vương gia nên không dám nói gì.
Hai chủ tớ lễ phép cáo từ, đến khi nhìn qua rèm không còn thấy Vương phủ nữa thì Thanh Ngôn mới quay lại nói: “Tiểu thư”.
Liễu Mộ Vân buồn bực, chỉ khi Thanh Ngôn tức giận thì mới gọi nàng là “tiểu thư” ở bên ngoài như thế này:
– Sao thế Thanh Ngôn?
– Tiểu thư là cô nương chưa thành thân, sao có thể ở cùng với một nam tử xa lạ suốt một ngày được?
– Đó không phải là nam tử xa lạ, là Hướng đại ca.
Nàng cố cự nụ, cần gì phải chuyện bé xé ra to.
– Đó là phu nhân sinh sao?
– Thanh Ngôn, ngươi nói lung tung gì đó? Là nghĩa huynh thì có làm sao, ta coi huynh ấy là huynh trưởng là được.
Chột dạ không dám nói ra chuyện hắn đã nhìn ra nàng là nữ tử, như vậy Thanh Ngôn chắc điên lên mất.
– Chuyện thế này về sau tuyệt đối không thể xảy ra nữa, mặc kệ thế nào, đều phải kiên quyết để cho tôi ở bên cạnh tiểu thư mới được.
Khi tiểu thư 12 tuổi thì phu nhân đã bị mất trí, mặc dù có chuyện dạy rất tốt nhưng những chuyện khi lớn lên cần chú ý thì phu nhân chưa thể dạy dỗ. Hơn nữa vì Tầm Mộng phường, tiểu thư cũng thường xuyên phải giao tiếp với nam nhân nhưng đó đều là những nơi đông người, không phải như hôm nay, tiểu thư biến mất suốt một ngày trước mắt nàng. Thanh Ngôn vừa tức vừa vội:
– Tiểu thư, người phải giữ gìn, nếu không sau này thanh danh bị bôi nhọ thì sẽ không thể gả ra ngoài được nữa đâu!
Liễu Mộ Vân thoáng sửng sốt rồi cười khổ khiến Thanh Ngôn nhìn mà lòng thấy bi ai:
– Biết rồi, Thanh Ngôn, về sau ta sẽ chú ý. Thực ra dù không có chuyện này thì ta cũng không thể gả cho ai được.
Tiếc nuối nhắm mắt lại, nghĩ đến bóng dáng lạnh lùng kia, thích hắn sao? Không biết, chỉ là từ nhỏ đã gần gũi với hắn, quen có hắn ở đó, có một ngày phát hiện hắn đã chạy thoát, từ đó về sau lòng cảm thấy vắng vẻ, tiếc nuối? Không cam lòng? Cũng không phải, chỉ là không biết làm sao mà thôi.
– Tiểu thư, xin lỗi!
Thanh Ngôn biết mình lỡ lời, chạm vào nỗi đau trong lòng tiểu thư, vội ôm tiểu thư như muốn truyền sức mạnh cho nàng để nàng có thể kiên cường hơn:
– Chuyện quá khứ đừng nghĩ nhiều, có một số người không đáng, tiểu thư còn nhỏ, mọi thứ đều chẳng tính là gì cả. Ngày sau, tiểu thư nhất định sẽ được gả cho một người tốt.
Sợ Thanh Ngôn lại tự trách, Liễu Mộ Vân cố gắng mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái:
– Ừ, đó là đương nhiên.
Hai người nhìn nhau cười, mỗi người một tâm sự riêng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Xem ảnh 1
Liễu Mộ Vân choáng váng dựa vào lòng Hướng Bân, không rõ là đi đâu, chỉ thấy cây cối, lầu các đang lùi dần về phía sau:
– Đệ có thể đi được, Hướng đại ca, thế này sẽ bị đám hạ nhân chê cười mất.
Dù nói thế nào thì mình vẫn là nam tử, bị bế thì thành ra cái dạng gì. Chỉ là người đang bế mình lại nổi giận đùng đùng, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, đi theo hắn qua hành lang dài, mái hiên rộng, đường mòn rồi tới trước một tiểu lâu, bước lên mười bậc thang, chỉ cảm thấy một tay hắn vươn ra đẩy cửa, thì ra là thư phòng. Căn phòng vô cùng thanh nhã, không sách thì tranh, còn có cả mấy món binh khí quý giá, hoàn toàn khác với thư phòng của mình.
Hướng Bân nhẹ nhàng buông hắn xuống, vào gian phòng khác lấy ra một chiếc chăn, phủ lên ghế rồi nhẹ nhàng đặt hắn trong đó, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, xoa xoa mười ngón tay lạnh lẽo của hắn. Bế dọc đường đi, dù hắn không hiểu về con người nhưng cũng đã chắc chắn được người trong lòng hắn chính là nữ cải nam trang, cũng hiểu những cảm xúc kì lạ trước đó của mình không có gì là quái lạ. Không thể phủ nhận, “công tử Liễu Mộ Vân” này đã đảo loạn trái tim vốn bình thản của hắn suốt bao năm qua, tuy rằng bây giờ vẫn rất loạn, vẫn không rõ nhưng hắn quyết định sẽ không buông tay. Trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn nhưng giờ không vội, bây giờ nàng đang ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Trìu mến thổi ấm cho bàn tay lạnh như băng kia, cúi đầu hỏi: “Mộ Vân, thế này ấm hơn chưa, từ lúc quen biết đệ đến bây giờ, vì sao luôn khiến ta lo lắng?”
Mắt Liễu Mộ Vân đỏ lên, cảm động vùi đầu vào lòng hắn: “Đệ khá lên nhiều rồi, đại ca, chỉ là trời đông quá lạnh rất khó chịu, từ nhỏ cơ thể đệ đã yếu, khó tránh khỏi bị đau đầu”.
“Lúc nào ta sẽ bảo ngự y đến xem”.
“ Không cần phiền toái, đại ca. Mấy năm nay đệ quá mệt mỏi rồi, sức khỏe của mẫu thân không tốt, chuyện Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các và cả một số người phiền lòng khác… đại ca, cuộc sống thật mệt mỏi, đệ đã nghĩ sẽ không hỏi không nghĩ gì, cứ để như vậy, để mặt trời lên mặt trăng lặn, bốn mùa luân chuyển”.
Giọng nói thoáng nỉ non, hoàn toàn đã quên che giấu giới tính, hoàn toàn là một tiểu cô nương: “Đại ca, bờ vai của huynh thật vững vàng, ấm áp, thực sự muốn mãi mãi được thế này”.
Từ năm 12 tuổi đến 16 tuổi nàng phải gánh vác gia đình, mọi chuyện quấn thân, thực sự quá mệt mỏi rồi. Nước mắt của Liễu Mộ Vân thấm ướt lên vạt áo của Hướng Bân. Thật hâm mộ vị quận chúa kia, có được người ca ca như vậy mãi mãi.
Hướng Bân xiết chặt tay, lòng dao động như sóng nước, trầm ấm nói: “Vậy mãi mãi đừng buông”.
Đổi vị trí thoải mái khác, dựa vào vai hắn: “Làm sao có thể? Hướng đại ca còn bận việc quốc gia đại sự, lại là trưởng tử trong nhà”. Nói cười nhẹ nhàng, ý cười trong veo, nàng không hay biết lúc này mình xinh đẹp rực rỡ như hoa. “Sẽ rất bận rộn công việc, làm sao có thể?” Nàng làm nũng lắc lắc đầu, mũ lông chồn lệch đi, mấy lọn tóc đen nhánh xõa xuống. Hướng Bân thở dài trong lòng, có phải là nên cảm thán mình có khả năng kiềm chế cao không. “Liễu công tử” này rất có lực sát thương, may mà nàng như vậy cũng chỉ có mình mới nhìn được.
Cửa mở, Hướng Quý bưng đồ ăn lên rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Dưới cái nhìn nghiêm khắc của Hướng Bân, Liễu Mộ Vân chỉ đành cố hết sức ăn hết đồ trong bát. No bụng rồi người cũng ấm lên mấy phần. Giờ đang là giữa trưa, ánh mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào thành những luồng sáng lồng vào nhau. Liễu Mộ Vân cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo đến, câu được câu chăng đáp lời Hướng Bân, nàng hoàn toàn đã quên mục đích đến của mình.
Hướng Bân nhìn nàng mệt mỏi không mở nổi mắt, uất ức bật cười. Nhẹ nhàng bế nàng vào phòng trong, cởi áo choàng, đắp chăn cho nàng. Tuy rằng không thích hợp nhưng hắn lại cảm thấy nên là như vậy, nàng là của hắn.
– Mộ Vân, mặc nam trang rất vất đúng không! Hướng Bân cúi đầu hỏi.
Liễu Mộ Vân nửa tỉnh nửa mê gật gật đầu, cũng không định giấu diếm:
– Đại ca, chẳng có cách nào cả, nữ tử ra ngoài làm việc rất bất tiện, mặc nam trang tự do hơn nhiều,
– Khổ cho muội rồi, Mộ Vân.
Vuốt ve hai má mịn màng của nàng, rất tự nhiên hôn lên má nàng, lòng dâng lên sự xót xa khôn cùng.
– Vẫn ổn!
Lẩm bẩm đáp rồi nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hướng Bân gấp gọn áo nàng lại rồi khẽ ngồi bên gường, si ngốc nhìn người con gái trên giường. Nàng ngủ mơ màng, vẻ đẹp ngọt ngào, tú lệ, tuyệt không chút phòng bị, không có u buồn càng không phải là con nhím mẫn cảm. Hít sâu một hơi, hắn thầm thề, từ nay về sau, mọi trách nhiệm của nàng sẽ do hắn gánh vác, nàng sẽ quay về làm một cô nương 16 tuổi, ngây thơ rạng rỡ, vui vui vẻ vẻ.
Nàng bước vào trái tim bình thản suốt 30 năm qua của hắn một cách bất ngờ như vậy, hại hắn mất ngủ, hại hắn vướng bận vô cớ, hại hắn lần đầu tiên nghĩ đến việc muốn độc chiếm một mảnh tình, hại hắn mất đi sự bình tĩnh, lạnh lùng, tự khắc chế bản thân. Hắn không thể không quản, không thể không hỏi, hắn không muốn thuận theo tự nhiên, nàng còn nhỏ, vậy để hắn đến đi.
Liễu Mộ Vân ngủ thiêm thiếp đã tỉnh lại, dựa vào ghế, bưng chung trà nóng, nhìn Hướng Bân đang đọc sách một hồi rồi lại nhìn ra ngoài cửa, như tự nói lại như đang dốc bầu tâm sự:
– Hướng đại ca, muội thích mặt trời, màu sắc, thích những bức tranh, tơ lụa vải vóc. Ban đêm cũng có thể khiến muội kích động bất an… Trước khi ngủ, muội thường chờ Thanh Ngôn đi rồi lặng lẽ đứng bên cửa sổ, đứng đó nhìn bầu trời đêm và ánh trăng thật lâu. Mỗi đêm, đây là thời gian khiến người ta kích động nhất trong ngày, dần dần, muội không còn cảm thấy kì quái nữa, muội đã quen với mọi động tĩnh. Ngoài cửa, tiếng người nhà lặng lẽ bước đi, nói chuyện, xa xa, tiếng nhạc tiếng gió, có khi lại tĩnh lặng chẳng nghe thấy gì, không có bất kì tiếng động gì nhưng vẫn khiến muội rất kích động. Sự cô độc, im lặng kéo dài khiến muội dần trở nên mẫn cảm, hay lo lắng, lòng muội lúc nào cũng căng như dây đàn, vừa chạm vào là sẽ run lên. Đã nhiều ngày nay, tình hình càng lúc càng nặng nề, như sợ hãi có chuyện gì sẽ xảy ra, lại lo lắng sẽ không xảy ra chuyện gì, ngày lặng lẽ như nước chảy, ai…
Hướng Bân mỉm cười nhìn nàng, trong lòng tràn ngập tình cảm, cái gọi là niềm vui lứa đôi thì ra không phải chỉ là nữ tử thành đàn mà có khi chỉ là có một người bạn đồng hành trí tuệ, đáng yêu vậy thôi. Hôm nay hắn thực sự đã cảm nhận được điều này.
– Về sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đừng giữ ở trong lòng, tin tưởng đại ca, tuy rằng đại ca không thể hái trăng sao trên trời xuống cho muội nhưng trên đời này, đại ca vẫn có thể mang đến cho muội một khoảng trời hòa bình, yên tĩnh.
Dịu dàng an ủi nàng đổi lại tiếng cười vui vẻ của nàng:
– Biết rồi, Liễu Mộ Vân muội giờ đã có ngọn núi vững chắc để dựa vào rồi, từ nay về sau có thể hoành hành ngang ngược trên đường cái rồi!
Hướng Bân cười lớn, nàng tác oai tác quái không biết trông sẽ thế nào.
– Mộ Vân, nếu không có Tầm Mộng phường thì giờ muội muốn làm gì nhất.
Liễu Mộ Vân cúi đầu trầm tư một hồi:
– Nếu không có Tầm Mộng phường, nếu mẫu thân mạnh khỏe, muội nghĩ, có lẽ muội sẽ đi ra ngoài thăm thú. Giang Nam là nơi rất đẹp, không lạnh lẽo, hanh khô như kinh thành, bên đó mát mẻ, rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa nử tử Giang Nam đều rất đẹp, ngồi trên thuyền, đi dọc theo bờ sông xem người ta đánh cá, nghe con gái dân chài ca hát, núi non hai bên sông dần thay đổi theo làn nước. Đại ca, huynh sẽ cảm thấy thời gian như ngừng lại, a, thật muốn quay lại đó.
Nhớ lại những ngày tháng ở Giang Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự khao khát, chờ mong.
Hướng Bân dịu dàng vuốt tóc nàng:
– Mộ Vân từng đến Giang Nam?
– Ừm, cùng mẫu thân đi chữa bệnh, từng ở lại Giang Nam hai năm.
– Mộ Vân thật hiếu thuận nha!
Nàng hơi đỏ mặt:
– Là phận con cái, đó là đương nhiên, Hướng đại ca thương yêu muội muội như vậy, chắc hẳn là lại càng hiếu kính với cao đường. Đúng rồi, Hướng đại ca, “Kinh thành tứ thiếu” các huynh đều đã thành thân rồi chứ!
Giả bộ lơ đãng nhắc đến, trước mắt lại hiện lên gương mặt tuyệt diễm của một nữ tử nước ngoài.
– Đều không có đâu. Ha ha, sao lại hỏi cái này?
Hướng Bân nhìn chăm chú vào gương mặt khiến hắn mê luyến, muốn nhìn ra những tâm tư nàng che giấu.
– Đại ca đã quên muội may hỉ phục sao, muội hỏi cái này đương nhiên là có chuyện mà. Bốn người các huynh đều vĩ đại khiến người ta đố kỵ, nhất định là có rất nhiều người muốn kết thân. Có khi ở Tầm Mộng phường muội lại nghe được đám tổng quản và các phu nhân nhắc tới tên huynh, luôn nói có nhà ai nhờ làm mai gì gì đó. Đại ca, có phải là huynh muốn tìm một công chúa không?
Nàng đang thử hắn sao? Hướng Bân vui vẻ:
– Nếu chỉ cần một công chúa thì ta đã thành hôn từ lâu rồi. Ta chỉ muốn tìm một nữ tử hiểu lòng mình, người mà ta yêu thương là được.
– À!
Nghe khẩu khí hắn thì dường như yêu cầu cũng không cao, vậy vì sao đến giờ còn chưa tìm được. Cũng ngại gạn hỏi, lén nhìn trộm gương mặt tuấn tú luôn mỉm cười kia, thực sự không hiểu. Còn cả Tề đại công tử kia nữa, hai năm trước ôm mỹ nhân trong lòng, không phải là đã sớm thành hôn rồi sao? Thôi đi, chuyện này đã chẳng còn liên quan gì đến mình nữa, hôn ước mười năm trước đã qua được mấy ngày, từ nay về sau, hắn và nàng không còn ràng buộc gì nữa.
Hướng Bân thấy nàng lúc nhíu mày, lúc lại lắc đầu, lúc lại tự nhủ như đang bị điều gì đó làm hoang mang thì không khỏi mỉm cười, gì mà Tầm Mộng phường chủ thần bí, nói thẳng ra thì chẳng phải chỉ là một tiểu cô nương. Nhìn ánh mặt trời đang dần ngả về tây, hắn không dám giữ nàng lại, càng tối trời càng lạnh, người bệnh vừa ốm dậy lại bị lạnh thì cũng không phải là chuyện gì hay ho.
– Mộ Vân, đã muộn rồi, Hướng đại ca đưa muội về phủ nhé?
Muốn thuận đường đi thăm Liễu viên để ngày sau khi nào nhớ nhung thì sẽ đến vấn an.
– Trời ơi! Đã muộn thế này rồi, Thanh Ngôn nhất định chờ sốt ruột lắm. Không cần tiễn, muội có kiệu rồi, hôm nay làm phiền đại ca cả ngày, hại huynh còn không kịp phê duyệt tấu chương!
Nàng áy náy nhìn bàn chất đầy tấu chương của hắn, ai dà, hại Hướng đại ca phải thức đêm rồi!
Lại ôm dáng người mảnh khảnh ấy vào lòng, rất muốn giữ nàng lại nhưng không thể, vì danh tiết của nàng, vì những ngày tháng sau này, hắn phải nhẫn:
– Đại ca là người có chừng mực sẽ không làm gì sai lầm. Muội tới, đại ca rất vui mừng, sau này nhất định phải thường xuyên đến đây, nếu đại ca không ở trong phủ thì phải chờ. Sau khi về thì cùng ăn bữa cơm, đừng tùy hứng, bớt ra ngoài đi, có chuyện gì bảo người đến báo cho đại ca.
– Vâng!
Gật đầu lia lịa, cười trộm, nàng thực sự đã có một người huynh trường rồi! Vui vẻ ôm chặt hắn để xác nhận lại đây là sự thật. Người được ôm cứng nhắc, mặt nhăn nhó, nàng… nàng thực sự không biết nam nữ hữu biệt sao?
Thanh Ngôn chờ trong đại sảnh từ trưa đến gần tối mới thấy vị “Liễu công tử” kia thần thanh khí sảng đi ra, đúng là giận không có chỗ phát tiết, không nói đến chuyện hại mình phải ở cùng tên “ác nô” kia suốt một ngày, hại mình mang tiếng không chăm sóc được chủ nhân chu đáo, mà vị chủ nhân kia trông lại không tệ lắm, không té xỉu mà cũng chẳng lạnh run người. Thanh Ngôn e ngại đến thể diện của Vương gia nên không dám nói gì.
Hai chủ tớ lễ phép cáo từ, đến khi nhìn qua rèm không còn thấy Vương phủ nữa thì Thanh Ngôn mới quay lại nói: “Tiểu thư”.
Liễu Mộ Vân buồn bực, chỉ khi Thanh Ngôn tức giận thì mới gọi nàng là “tiểu thư” ở bên ngoài như thế này:
– Sao thế Thanh Ngôn?
– Tiểu thư là cô nương chưa thành thân, sao có thể ở cùng với một nam tử xa lạ suốt một ngày được?
– Đó không phải là nam tử xa lạ, là Hướng đại ca.
Nàng cố cự nụ, cần gì phải chuyện bé xé ra to.
– Đó là phu nhân sinh sao?
– Thanh Ngôn, ngươi nói lung tung gì đó? Là nghĩa huynh thì có làm sao, ta coi huynh ấy là huynh trưởng là được.
Chột dạ không dám nói ra chuyện hắn đã nhìn ra nàng là nữ tử, như vậy Thanh Ngôn chắc điên lên mất.
– Chuyện thế này về sau tuyệt đối không thể xảy ra nữa, mặc kệ thế nào, đều phải kiên quyết để cho tôi ở bên cạnh tiểu thư mới được.
Khi tiểu thư 12 tuổi thì phu nhân đã bị mất trí, mặc dù có chuyện dạy rất tốt nhưng những chuyện khi lớn lên cần chú ý thì phu nhân chưa thể dạy dỗ. Hơn nữa vì Tầm Mộng phường, tiểu thư cũng thường xuyên phải giao tiếp với nam nhân nhưng đó đều là những nơi đông người, không phải như hôm nay, tiểu thư biến mất suốt một ngày trước mắt nàng. Thanh Ngôn vừa tức vừa vội:
– Tiểu thư, người phải giữ gìn, nếu không sau này thanh danh bị bôi nhọ thì sẽ không thể gả ra ngoài được nữa đâu!
Liễu Mộ Vân thoáng sửng sốt rồi cười khổ khiến Thanh Ngôn nhìn mà lòng thấy bi ai:
– Biết rồi, Thanh Ngôn, về sau ta sẽ chú ý. Thực ra dù không có chuyện này thì ta cũng không thể gả cho ai được.
Tiếc nuối nhắm mắt lại, nghĩ đến bóng dáng lạnh lùng kia, thích hắn sao? Không biết, chỉ là từ nhỏ đã gần gũi với hắn, quen có hắn ở đó, có một ngày phát hiện hắn đã chạy thoát, từ đó về sau lòng cảm thấy vắng vẻ, tiếc nuối? Không cam lòng? Cũng không phải, chỉ là không biết làm sao mà thôi.
– Tiểu thư, xin lỗi!
Thanh Ngôn biết mình lỡ lời, chạm vào nỗi đau trong lòng tiểu thư, vội ôm tiểu thư như muốn truyền sức mạnh cho nàng để nàng có thể kiên cường hơn:
– Chuyện quá khứ đừng nghĩ nhiều, có một số người không đáng, tiểu thư còn nhỏ, mọi thứ đều chẳng tính là gì cả. Ngày sau, tiểu thư nhất định sẽ được gả cho một người tốt.
Sợ Thanh Ngôn lại tự trách, Liễu Mộ Vân cố gắng mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái:
– Ừ, đó là đương nhiên.
Hai người nhìn nhau cười, mỗi người một tâm sự riêng.