Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Dạ Tuyết đến Túy Linh cung diện kiến Hàm Quý Phi, Phong Lãnh Nguyệt tiến cung cùng nàng, thế nên không thể một mình xuất cung nên đi cùng nàng.
Đến Túy Linh cung thì hay tin Quý Phi nương nương không ở đấy, người đã đến Phượng Nghi cung-cung điện của hoàng hậu.
Dạ Tuyết khách sáo với nô tỳ trong cung đôi ba câu rồi rời khỏi, đến Phượng Nghi cung.
Phượng Nghi cung cùng Túy Linh cung khá tách biệt với hậu cung, khoảng cách giữa hai cung không xa, cũng gần Dưỡng Tâm điện của hoàng thượng hơn các cung khác.
Từ Túy Linh cung đến Phượng nghi cung phải đi qua một cái hồ nhân tạo, bên trong trồng đầy hoa sen, trên xây một cái đình nghỉ mát nhỏ.
Dạ Tuyết vừa đến gần đình nghỉ mát đã nghe tiếng cười đùa của nữ tử truyền ra cùng với âm thanh đàn tranh vừa dứt.
Màn lụa bên ngoài đình nghỉ đã được vén lên, bên trong thấp thoáng bóng nữ tử vận địch y hoa lệ.
Dạ Tuyết đứng bên ngoài một lát mới cất bước đi vào đình, Phong Lãnh Nguyệt lặng lẽ đi theo nàng.
Nô tỳ hầu bên trong đình nhìn thấy Dạ Tuyết liền hành lễ.
Hàm Mộc Vân khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sau, Mộc Vân bỗng bậc dậy nhào tới Dạ Tuyết "Tiểu Dạ, con về rồi ah?!"
Vốn Dạ Tuyết tính lùi về phía sau né tránh Hàm Mộc Vân nhưng lại nghĩ đến phía sau là Phong Lãnh Nguyệt đành thôi.
Hàm Mộc Vân nhào đến ôm chằm lấy Dạ Tuyết "Đứa trẻ vô lương tâm này, một lần rời đi liền nhiều năm vậy!"
Dạ Tuyết lắc đầu kéo Hàm Mộc Vân ra "Nương nương, chú ý hình tượng!"
Hàm Mộc Vân khoát tay nhanh miệng bảo "Ta nào gì có hình tượng mà chú ý!"
Hàm Mộc Vân thân là Quý Phi nương nương một nước mà chẳng có chút chú ý thân phận. Nàng vẫn như trước đây, tính cách tùy tiện, cư xử như một đứa trẻ.
Dạ Tuyết hành lễ với Hàn Khiết Tử đối diện "Dạ Tuyết tham kiến Hoàng hậu nương nương. Tham kiến công chúa điện hạ."
Hàn Khiết Tử cười hiền hòa "Tiểu Dạ đa lễ quá rồi! Ngồi xuống đi."
Bên cạnh Hoàng hậu có một nữ tử thanh y tao nhã đang ngồi, nàng tầm chừng chỉ mới mười mấy hai mươi. Nàng đoan trang đứng dậy hướng Dạ Tuyết hành lễ "Biểu tỷ."
Dạ Tuyết nghiêng đầu cười "Tiểu Hàm càng ngày càng xinh đẹp ra nhỉ."
Phong Nguyệt Tử Hàm-Trưởng công chúa cũng chính là đứa bé năm đó hoàng hậu nhận nuôi để che mắt thiên hạ. Tính cách Tử Hàm rất ôn nhu, được nuôi nấng trong cung từ nhỏ nên cầm kì thư họa nàng đều giỏi giang. Từ khi nàng thành niên đã có rất nhiều thế gia công tử ngỏ lời cầu hôn nhưng nàng luôn cự tuyệt.
Tử Hàm cười duyên dáng ân cần hỏi thăm "Biểu tỷ quá lời rồi. Những năm nay ở biên cương biểu tỷ vẫn ổn chứ?"
"Tốt, tốt cả thôi, những năm nay biên cương cũng đâu có những trận đánh quy mô nào, toàn mấy bọn sơn tặc nhỏ nhặt thôi."
Tử Hàm cúi đầu "Vậy thì tốt."
Hàn Khiết Tử chuyển ly trà Tử Hàm vừa rót đưa cho Dạ Tuyết "Vậy lần này con tính ở lại bao lâu?"
Dạ Tuyết lễ phép nhận ly trà "Con sẽ đón tết ở kinh thành. Có lẽ qua năm sẽ trở lại biên cương."
Hàn Khiết Tử gật đầu "Hẳn mẫu thân con sẽ vui mừng vì con ở lại."
Dạ Tuyết mỉn cười.
Hàm Mộc Vân ghé sát Dạ Tuyết hỏi nhỏ "Tiểu tử kia là ai vậy?"
Dạ Tuyết nghiêng đầu nhìn Phong Lãnh Nguyệt "Y là Phong Lãnh Nguyệt, người hẳn biết đi?"
"Là Phong Lãnh Nguyệt sao? Con tin Phong Quốc?"
Dạ Tuyết gật đầu.
Hàm Mộc Vân cười hì hì gọi Phong Lãnh Nguyệt lại "Ngươi gọi là Lãnh Nguyệt sao? Nào đến ngồi cùng Tiểu Dạ đi."
Phong Lãnh Nguyệt nhìn Dạ Tuyết một cái mới từ từ di chuyển đến.
Hàm Mộc Vân nhìn Phong Lãnh Nguyệt cùng Dạ Tuyết đầy ý tứ, nàng che miệng cười "Hai đứng nhìn thật xứng đôi nha. Trai sắc gái tài!"
"Quý phi, người nghĩ đi đâu vậy? Con và y chỉ là bằng hữu!"
Mộc Vân phất tay cười "Biết rồi, biết rồi, bằng hữu ah!". Nàng nhìn hai người một lát "Lại nói vì sao lần này Tiểu Dạ lại đến thăm ta nha. Nhớ mấy lần trước hận không thể trốn khỏi ta, tránh ta như tránh rết!"
Dạ Tuyết nhúng vai "Hoàng thượng bảo con đến thăm người một chuyến, đành vậy, dù sao không đến thăm người thì người lại chạy đến vương phủ thôi."
Mộc Vân vỗ bàn "Đúng là con nên đến nha, không thì ta đã cùng Khiết Tử xuất cung!"
Dạ Tuyết nhúng vai, đưa ánh mắt "con đã biết trước là vậy mà" cho Mộc Vân.
Phong Nguyệt Tử Hàm che miệng cười "Quý phi nương nương người cũng không thể trách biểu tỷ, trước đây hễ thấy biểu tỷ thì nương nương lại cuống cuồng đòi bắt tỷ ấy vào cung. Tỷ ấy có bóng ma tâm lí đâu phải chuyện lạ."
Hàm Mộc Vân bĩu môi, nàng xoay xoay ly trà trong tay "Chỉ tại nhìn thấy Tiểu Dạ quá khả ái nên muốn...."
"Khụ..." Dạ Tuyết đặt chén trà trong tay xuống, vỗ ngực ho khan kịch liệt.
Sống đến mười chín cái xuân xanh cũng chỉ có vị quý phi nương nương trước mặt dám khen nàng hai chữ "dễ thương" thôi!
Tử Hàm che miệng cười.
Mộc Vân một bộ dạng ngơ ngác "Ta nói gì sai?"
"Mộc Vân, cũng chỉ có muội dám khen Dạ Tuyết hai chữ "đáng yêu"!"-Hàn Khiết Tử cười "Dạ Tuyết thân là một tướng quân ai ai cũng kính nể, nếu như hai từ này để những kẻ từng qua tay Dạ Tuyết nghe được không biết có quật mồ sống dậy rồi lại tức chết hay không."
Mộc Vân bĩu môi "Đối với ta thì Dạ Tuyết đáng yêu nhất trần đời!"
Hàn Khiết tử cười cười nắm lấy tay Dạ Tuyết "Con hãy hiểu cho một người mẹ có hai nhi tử không có lương tâm!"
Hàm Mộc Vân lườm Hàn Khiết Tử "Tỷ lại móc méo ta, biết tỷ có một nữ nhi xinh đẹp tuyệt vời rồi! Chỉ đáng thương thân ta có hai tên nhi tử vô lương tâm!"
Dạ Tuyết nhúng vai, chuyện gia đình đế quân nay bao năm vẫn phức tạp như vậy ah!
"Cũng đã sắp đến giờ dùng ngọ thiện, nhi thần xin phép trở về trước."-Dạ Tuyết đứng dậy, nàng hơi khom người lễ phép thưa.
Mộc Vân vốn định giữ Dạ Tuyết ở lại dùng thiện trong cung nhưng nghĩ nghĩ cuối cùng lại phất tay "Thôi con trở về đi, xem chừng cũng đã lâu rồi gia đình con không cùng nhau dùng bữa. Trở về đi."
Dạ Tuyết mỉn cười "Vậy nhi thần xin cáo lui!"
Hàn Khiết Tử cười nhẹ khoát tay "Không cần đa lễ nhiều như vậy."
Phong Nguyệt Tử Hàm đứng dậy "Mẫu hậu, quý phi, con có thể tiễn biểu tỷ một đoạn không?"
Hàn Khiết Tử khẽ nghiêng đầu "Có chuyện cần nói sao? Vậy phải xem Dạ Tuyết còn phiền không rồi."
Dạ Tuyết lắc đầu "Không phiền, được Tiểu Hàm tiễn là phúc phận của nhi thần rồi!"
Tử Hàm mỉn cười "Vậy con xin phép."
Dạ Tuyết cùng Phong Lãnh Nguyệt hành lễ rời đi, Tử Hàm dặn dò cung nữ cất đàn tranh rồi mới đuổi theo hai người.
"Tiểu Hàm có chuyện cần hỏi sao?"-Dạ Tuyết nghiêng đầu nhìn Tử Hàm đang lẽn bẽn đi bên cạnh.
Tử Hàm ngó trái ngó phải rồi mới chạy lên đi cùng Dạ Tuyết "Chỉ là lâu ngày không gặp, có chút nhớ tỷ."
Dạ Tuyết một bộ dạng không tin "Thật không có việc gì sao?"
Tử Hàm đan đan mười ngón tay vào nhau, hồi lát mới mở miệng "Ngoại thành vừa xây dựng một trang viên rất đẹp..."
Dạ Tuyết khẽ cười xoa đầu nàng ấy "Hai ngày nữa ta rảnh sẽ đưa muội đến đó chơi được không?"
Tử Hàm vui vẻ ngẩn đầu "Thật sao?"
Dạ Tuyết dùng ngón trỏ dí dí cái trán thanh tú của Tử Hàm "Ta còn lừa muội được sao!"
Tử Hàm cười thỏa mãn "Tỷ hứa rồi đấy nhé! Hai ngày nữa muội ở Phượng Nghi cung chờ tỷ tới đón!"
Dạ Tuyết dừng lại mỉn cười "Tiểu công chúa của ta, người trở về được rồi chứ? Đi thêm nữa là ra khỏi hậu cung rồi, trở về sẽ rất xa."
Tử Hàm dừng lại cước bộ, quyến luyến nhìn nàng "Biểu tỷ, ta thực sự nhớ tỷ!"
Dạ Tuyết phất tay bảo nàng trở về "Ta biết rồi, ta biết Tiểu Hàm nhớ ta rồi!"
Tử Hàm nhìn nàng một lát, cuối cùng cũng xoay người trở về Phượng Nghi cung.
Dạ Tuyết thoáng thở dài, đợi bóng Tử Hàm khuất mới xoay người bước đi.
Phong Lãnh Nguyệt đi ngay phía sau nàng, đóng đóng mở mở môi hồi lâu mới cất tiếng "Hình như quan hệ giữa tướng quân và trưởng công chúa rất tốt."
Dạ Tuyết thả chậm cước bộ để y đuổi kịp "Đúng vậy, từ nhỏ ta và Tiểu Hàm đã rất thân thiết."
Phong Lãnh Nguyệt im lặng.
Dạ Tuyết cũng không nói gì thêm.
Đợi đến khi ra tới cổng hoàng cung, lên xe ngựa hồi phủ Dạ Tuyết mới lên tiếng "Thật ra Tiểu Hàm rất đáng thương."
Phong Lãnh Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh.
Dạ Tuyết chậm rãi nói "Tiểu Hàm là công chúa duy nhất của Phong Nguyệt cũng là nữ nhi duy nhất của hoàng hậu. Ngươi cũng hẳn biết sự khôn lường của hậu cung đi, một đứa trẻ đơn thuần khó mà sống sót ở nơi ăn thịt người đó. Sống được nơi ở nơi ấy cần thế lực vững chắc, hoặc ân sủng hoặc sự ảnh hưởng từ gia tộc mẫu thân."
Nhưng Tử Hàm không có gì cả, ân sủng không có, gia thế càng không. Huống hồ nàng còn không phải con gái ruột của hoàng thượng.
Phong Lãnh Nguyệt hiểu ra "Vậy nên Tướng quân trở thành lá chắn bảo hộ cho công chúa?"
Dạ Tuyết cười nhạt "Khi còn nhỏ cảm thấy nàng quá đáng thương nên mới đứng bên cạnh nàng, dần dà đã trở thành bản tính. Trước kia có lẽ nàng lợi dụng ta để sống sót nhưng nàng chưa từng làm gì quá đáng, đối xử với ta như tỷ tỷ của nàng. Khi không có mâu thuẫn, theo thời gian tự khắc sẽ trở thành bạn."
Phong Lãnh Nguyệt nhìn Dạ Tuyết hồi lâu, y rũ mắt lẩm bẩm gì đó rất nhỏ.
Dạ Tuyết nghiêng đầu hỏi "Người nói gì?"
Phong Lãnh Nguyệt nhìn ra cửa sổ mà lắc đầu "Không có gì."
Dạ Tuyết "Ồ" một tiếng, không mấy để ý đến y "Tiểu Hàm cũng không có ý tứ gì quá đáng, chỉ muốn ta tìm lí do đưa nàng đi ra ngoài chơi thôi."
Phong Lãnh Nguyệt nhẹ giọng "Trưởng công chúa thật may mắn."
Dạ Tuyết ngẩn ra, nàng dường như thoáng thấy vẻ cô đơn trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia nhưng nhìn lại chỉ thấy một khuôn mặt lạnh nhạt khó gần.
Phong Lãnh Nguyệt nhoài người đến bên cửa sổ, y khoanh tay lại đặt cằm lên ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Trời nắng nhưng không quá gắt, gió mang theo hơi lạnh ẩm ướt của cơn mưa đêm qua thổi nhèn nhẹ vào gò mát Phong Lãnh Nguyệt. Vài loạn tóc rũ xuống nhưng không hề gì, y vẫn nhìn khung cảnh lần lượt lước qua không nhút nhích.
Dạ Tuyết nhìn y một lát rồi tự nhủ xem bản thân đã nói gì sai. Nàng tựa vào thành xe nhìn khung cảnh bên ngoài qua một cửa sổ khác.
Phong Lãnh Nguyệt rũ mắt "Trưởng công chúa thật may mắn, vì có người nguyện ý bảo vệ nàng... Thật đáng ngưỡng mộ..."
Giọng y quá nhỏ tựa như lẩm bẩm cho bản thân nghe, đúng lúc ấy lại có gió lớn thổi qua nên Dạ Tuyết không tài nào nghe thấy được y đang nói gì.
Dạ Tuyết đưa tay kéo màn che cửa sổ lại, nàng nhìn đến y không quên nói "ngươi vừa khỏi bệnh, đừng ra gió."
Phong Lãnh Nguyệt im lặng, y nhìn phong cảnh bên ngoài nhưng chẳng biết bản thân đang ở đâu. Khóe môi y khẽ cong lên, ở góc khuất Dạ Tuyết không nhìn thấy, y khẽ cười.
Cũng có người quan tâm đến y rồi.
Dạ Tuyết... Tướng quân...
Phong Lãnh Nguyệt dời người ra khỏi khung cửa sổ, theo lời Dạ Tuyết y kéo màn cửa sổ lại, dịch người đến bên cạnh Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết nhìn thoáng qua y rồi quay đầu.
Phong Lãnh Nguyệt kéo ống tay xuống che đi bàn tay sớm bị hun lạnh. Cái mũi y hơi ngây ngấy, y vội đưa tay xoa mũi.
Dạ Tuyết nhìn qua y, nàng lấy chăn mền dưới gầm xe ngựa ra phủ lên cho y, lại lấy tấm lông cáo bao lại lò than hồng tránh bị bỏng tay đưa cho y cầm.
Phong Lãnh Nguyệt mín môi nhìn một tràng động tác lưu loát của Dạ Tuyết. Khi nàng đưa lò sưởi đã bọc sẵn cho y y mới nhẹ giọng lên tiếng "Đa tạ tướng quân."
Da Tuyết không nói gì trở về chỗ ngồi, nàng chống cằm nhìn đến màn cửa sổ đang lung lay theo nhịp xe ngựa không biết đang nghĩ gì.
Phong Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng xê dịch người đến bên cạnh Dạ Tuyết, y mở vải bọc lò sưởi ra, để ở khoảng cách nhỏ giữa hai người.
Dạ Tuyết quay đầu, nàng buộc chặt lại lò sưởi, lần nữa đưa lại cho y "Ta không lạnh, người giữ lấy đi."
Phong Lãnh Nguyệt kêu khẽ một tiếng, ngây ngốc ôm lò sưởi của mình về phía góc xe ngựa.
Hai người cứ im lặng như thế đến khi trở lại tam vương phủ.
_________________
»»Tiểu kịch trường««
ABCZ: Dạ Tuyết tướng quân cùng Phong Lãnh Nguyệt có mờ ám!
Dạ Tuyết: Các người đừng vu khống, ta và Lãnh Nguyệt trong sạch! Lãnh Nguyệt chỉ là bằng hữu của ta!
Tiểu Lãnh Nguyệt:.... *Bảo bảo đã chịu vạn điểm đả kích xin vui lòng đừng nhắc đến*
Đến Túy Linh cung thì hay tin Quý Phi nương nương không ở đấy, người đã đến Phượng Nghi cung-cung điện của hoàng hậu.
Dạ Tuyết khách sáo với nô tỳ trong cung đôi ba câu rồi rời khỏi, đến Phượng Nghi cung.
Phượng Nghi cung cùng Túy Linh cung khá tách biệt với hậu cung, khoảng cách giữa hai cung không xa, cũng gần Dưỡng Tâm điện của hoàng thượng hơn các cung khác.
Từ Túy Linh cung đến Phượng nghi cung phải đi qua một cái hồ nhân tạo, bên trong trồng đầy hoa sen, trên xây một cái đình nghỉ mát nhỏ.
Dạ Tuyết vừa đến gần đình nghỉ mát đã nghe tiếng cười đùa của nữ tử truyền ra cùng với âm thanh đàn tranh vừa dứt.
Màn lụa bên ngoài đình nghỉ đã được vén lên, bên trong thấp thoáng bóng nữ tử vận địch y hoa lệ.
Dạ Tuyết đứng bên ngoài một lát mới cất bước đi vào đình, Phong Lãnh Nguyệt lặng lẽ đi theo nàng.
Nô tỳ hầu bên trong đình nhìn thấy Dạ Tuyết liền hành lễ.
Hàm Mộc Vân khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sau, Mộc Vân bỗng bậc dậy nhào tới Dạ Tuyết "Tiểu Dạ, con về rồi ah?!"
Vốn Dạ Tuyết tính lùi về phía sau né tránh Hàm Mộc Vân nhưng lại nghĩ đến phía sau là Phong Lãnh Nguyệt đành thôi.
Hàm Mộc Vân nhào đến ôm chằm lấy Dạ Tuyết "Đứa trẻ vô lương tâm này, một lần rời đi liền nhiều năm vậy!"
Dạ Tuyết lắc đầu kéo Hàm Mộc Vân ra "Nương nương, chú ý hình tượng!"
Hàm Mộc Vân khoát tay nhanh miệng bảo "Ta nào gì có hình tượng mà chú ý!"
Hàm Mộc Vân thân là Quý Phi nương nương một nước mà chẳng có chút chú ý thân phận. Nàng vẫn như trước đây, tính cách tùy tiện, cư xử như một đứa trẻ.
Dạ Tuyết hành lễ với Hàn Khiết Tử đối diện "Dạ Tuyết tham kiến Hoàng hậu nương nương. Tham kiến công chúa điện hạ."
Hàn Khiết Tử cười hiền hòa "Tiểu Dạ đa lễ quá rồi! Ngồi xuống đi."
Bên cạnh Hoàng hậu có một nữ tử thanh y tao nhã đang ngồi, nàng tầm chừng chỉ mới mười mấy hai mươi. Nàng đoan trang đứng dậy hướng Dạ Tuyết hành lễ "Biểu tỷ."
Dạ Tuyết nghiêng đầu cười "Tiểu Hàm càng ngày càng xinh đẹp ra nhỉ."
Phong Nguyệt Tử Hàm-Trưởng công chúa cũng chính là đứa bé năm đó hoàng hậu nhận nuôi để che mắt thiên hạ. Tính cách Tử Hàm rất ôn nhu, được nuôi nấng trong cung từ nhỏ nên cầm kì thư họa nàng đều giỏi giang. Từ khi nàng thành niên đã có rất nhiều thế gia công tử ngỏ lời cầu hôn nhưng nàng luôn cự tuyệt.
Tử Hàm cười duyên dáng ân cần hỏi thăm "Biểu tỷ quá lời rồi. Những năm nay ở biên cương biểu tỷ vẫn ổn chứ?"
"Tốt, tốt cả thôi, những năm nay biên cương cũng đâu có những trận đánh quy mô nào, toàn mấy bọn sơn tặc nhỏ nhặt thôi."
Tử Hàm cúi đầu "Vậy thì tốt."
Hàn Khiết Tử chuyển ly trà Tử Hàm vừa rót đưa cho Dạ Tuyết "Vậy lần này con tính ở lại bao lâu?"
Dạ Tuyết lễ phép nhận ly trà "Con sẽ đón tết ở kinh thành. Có lẽ qua năm sẽ trở lại biên cương."
Hàn Khiết Tử gật đầu "Hẳn mẫu thân con sẽ vui mừng vì con ở lại."
Dạ Tuyết mỉn cười.
Hàm Mộc Vân ghé sát Dạ Tuyết hỏi nhỏ "Tiểu tử kia là ai vậy?"
Dạ Tuyết nghiêng đầu nhìn Phong Lãnh Nguyệt "Y là Phong Lãnh Nguyệt, người hẳn biết đi?"
"Là Phong Lãnh Nguyệt sao? Con tin Phong Quốc?"
Dạ Tuyết gật đầu.
Hàm Mộc Vân cười hì hì gọi Phong Lãnh Nguyệt lại "Ngươi gọi là Lãnh Nguyệt sao? Nào đến ngồi cùng Tiểu Dạ đi."
Phong Lãnh Nguyệt nhìn Dạ Tuyết một cái mới từ từ di chuyển đến.
Hàm Mộc Vân nhìn Phong Lãnh Nguyệt cùng Dạ Tuyết đầy ý tứ, nàng che miệng cười "Hai đứng nhìn thật xứng đôi nha. Trai sắc gái tài!"
"Quý phi, người nghĩ đi đâu vậy? Con và y chỉ là bằng hữu!"
Mộc Vân phất tay cười "Biết rồi, biết rồi, bằng hữu ah!". Nàng nhìn hai người một lát "Lại nói vì sao lần này Tiểu Dạ lại đến thăm ta nha. Nhớ mấy lần trước hận không thể trốn khỏi ta, tránh ta như tránh rết!"
Dạ Tuyết nhúng vai "Hoàng thượng bảo con đến thăm người một chuyến, đành vậy, dù sao không đến thăm người thì người lại chạy đến vương phủ thôi."
Mộc Vân vỗ bàn "Đúng là con nên đến nha, không thì ta đã cùng Khiết Tử xuất cung!"
Dạ Tuyết nhúng vai, đưa ánh mắt "con đã biết trước là vậy mà" cho Mộc Vân.
Phong Nguyệt Tử Hàm che miệng cười "Quý phi nương nương người cũng không thể trách biểu tỷ, trước đây hễ thấy biểu tỷ thì nương nương lại cuống cuồng đòi bắt tỷ ấy vào cung. Tỷ ấy có bóng ma tâm lí đâu phải chuyện lạ."
Hàm Mộc Vân bĩu môi, nàng xoay xoay ly trà trong tay "Chỉ tại nhìn thấy Tiểu Dạ quá khả ái nên muốn...."
"Khụ..." Dạ Tuyết đặt chén trà trong tay xuống, vỗ ngực ho khan kịch liệt.
Sống đến mười chín cái xuân xanh cũng chỉ có vị quý phi nương nương trước mặt dám khen nàng hai chữ "dễ thương" thôi!
Tử Hàm che miệng cười.
Mộc Vân một bộ dạng ngơ ngác "Ta nói gì sai?"
"Mộc Vân, cũng chỉ có muội dám khen Dạ Tuyết hai chữ "đáng yêu"!"-Hàn Khiết Tử cười "Dạ Tuyết thân là một tướng quân ai ai cũng kính nể, nếu như hai từ này để những kẻ từng qua tay Dạ Tuyết nghe được không biết có quật mồ sống dậy rồi lại tức chết hay không."
Mộc Vân bĩu môi "Đối với ta thì Dạ Tuyết đáng yêu nhất trần đời!"
Hàn Khiết tử cười cười nắm lấy tay Dạ Tuyết "Con hãy hiểu cho một người mẹ có hai nhi tử không có lương tâm!"
Hàm Mộc Vân lườm Hàn Khiết Tử "Tỷ lại móc méo ta, biết tỷ có một nữ nhi xinh đẹp tuyệt vời rồi! Chỉ đáng thương thân ta có hai tên nhi tử vô lương tâm!"
Dạ Tuyết nhúng vai, chuyện gia đình đế quân nay bao năm vẫn phức tạp như vậy ah!
"Cũng đã sắp đến giờ dùng ngọ thiện, nhi thần xin phép trở về trước."-Dạ Tuyết đứng dậy, nàng hơi khom người lễ phép thưa.
Mộc Vân vốn định giữ Dạ Tuyết ở lại dùng thiện trong cung nhưng nghĩ nghĩ cuối cùng lại phất tay "Thôi con trở về đi, xem chừng cũng đã lâu rồi gia đình con không cùng nhau dùng bữa. Trở về đi."
Dạ Tuyết mỉn cười "Vậy nhi thần xin cáo lui!"
Hàn Khiết Tử cười nhẹ khoát tay "Không cần đa lễ nhiều như vậy."
Phong Nguyệt Tử Hàm đứng dậy "Mẫu hậu, quý phi, con có thể tiễn biểu tỷ một đoạn không?"
Hàn Khiết Tử khẽ nghiêng đầu "Có chuyện cần nói sao? Vậy phải xem Dạ Tuyết còn phiền không rồi."
Dạ Tuyết lắc đầu "Không phiền, được Tiểu Hàm tiễn là phúc phận của nhi thần rồi!"
Tử Hàm mỉn cười "Vậy con xin phép."
Dạ Tuyết cùng Phong Lãnh Nguyệt hành lễ rời đi, Tử Hàm dặn dò cung nữ cất đàn tranh rồi mới đuổi theo hai người.
"Tiểu Hàm có chuyện cần hỏi sao?"-Dạ Tuyết nghiêng đầu nhìn Tử Hàm đang lẽn bẽn đi bên cạnh.
Tử Hàm ngó trái ngó phải rồi mới chạy lên đi cùng Dạ Tuyết "Chỉ là lâu ngày không gặp, có chút nhớ tỷ."
Dạ Tuyết một bộ dạng không tin "Thật không có việc gì sao?"
Tử Hàm đan đan mười ngón tay vào nhau, hồi lát mới mở miệng "Ngoại thành vừa xây dựng một trang viên rất đẹp..."
Dạ Tuyết khẽ cười xoa đầu nàng ấy "Hai ngày nữa ta rảnh sẽ đưa muội đến đó chơi được không?"
Tử Hàm vui vẻ ngẩn đầu "Thật sao?"
Dạ Tuyết dùng ngón trỏ dí dí cái trán thanh tú của Tử Hàm "Ta còn lừa muội được sao!"
Tử Hàm cười thỏa mãn "Tỷ hứa rồi đấy nhé! Hai ngày nữa muội ở Phượng Nghi cung chờ tỷ tới đón!"
Dạ Tuyết dừng lại mỉn cười "Tiểu công chúa của ta, người trở về được rồi chứ? Đi thêm nữa là ra khỏi hậu cung rồi, trở về sẽ rất xa."
Tử Hàm dừng lại cước bộ, quyến luyến nhìn nàng "Biểu tỷ, ta thực sự nhớ tỷ!"
Dạ Tuyết phất tay bảo nàng trở về "Ta biết rồi, ta biết Tiểu Hàm nhớ ta rồi!"
Tử Hàm nhìn nàng một lát, cuối cùng cũng xoay người trở về Phượng Nghi cung.
Dạ Tuyết thoáng thở dài, đợi bóng Tử Hàm khuất mới xoay người bước đi.
Phong Lãnh Nguyệt đi ngay phía sau nàng, đóng đóng mở mở môi hồi lâu mới cất tiếng "Hình như quan hệ giữa tướng quân và trưởng công chúa rất tốt."
Dạ Tuyết thả chậm cước bộ để y đuổi kịp "Đúng vậy, từ nhỏ ta và Tiểu Hàm đã rất thân thiết."
Phong Lãnh Nguyệt im lặng.
Dạ Tuyết cũng không nói gì thêm.
Đợi đến khi ra tới cổng hoàng cung, lên xe ngựa hồi phủ Dạ Tuyết mới lên tiếng "Thật ra Tiểu Hàm rất đáng thương."
Phong Lãnh Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh.
Dạ Tuyết chậm rãi nói "Tiểu Hàm là công chúa duy nhất của Phong Nguyệt cũng là nữ nhi duy nhất của hoàng hậu. Ngươi cũng hẳn biết sự khôn lường của hậu cung đi, một đứa trẻ đơn thuần khó mà sống sót ở nơi ăn thịt người đó. Sống được nơi ở nơi ấy cần thế lực vững chắc, hoặc ân sủng hoặc sự ảnh hưởng từ gia tộc mẫu thân."
Nhưng Tử Hàm không có gì cả, ân sủng không có, gia thế càng không. Huống hồ nàng còn không phải con gái ruột của hoàng thượng.
Phong Lãnh Nguyệt hiểu ra "Vậy nên Tướng quân trở thành lá chắn bảo hộ cho công chúa?"
Dạ Tuyết cười nhạt "Khi còn nhỏ cảm thấy nàng quá đáng thương nên mới đứng bên cạnh nàng, dần dà đã trở thành bản tính. Trước kia có lẽ nàng lợi dụng ta để sống sót nhưng nàng chưa từng làm gì quá đáng, đối xử với ta như tỷ tỷ của nàng. Khi không có mâu thuẫn, theo thời gian tự khắc sẽ trở thành bạn."
Phong Lãnh Nguyệt nhìn Dạ Tuyết hồi lâu, y rũ mắt lẩm bẩm gì đó rất nhỏ.
Dạ Tuyết nghiêng đầu hỏi "Người nói gì?"
Phong Lãnh Nguyệt nhìn ra cửa sổ mà lắc đầu "Không có gì."
Dạ Tuyết "Ồ" một tiếng, không mấy để ý đến y "Tiểu Hàm cũng không có ý tứ gì quá đáng, chỉ muốn ta tìm lí do đưa nàng đi ra ngoài chơi thôi."
Phong Lãnh Nguyệt nhẹ giọng "Trưởng công chúa thật may mắn."
Dạ Tuyết ngẩn ra, nàng dường như thoáng thấy vẻ cô đơn trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia nhưng nhìn lại chỉ thấy một khuôn mặt lạnh nhạt khó gần.
Phong Lãnh Nguyệt nhoài người đến bên cửa sổ, y khoanh tay lại đặt cằm lên ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Trời nắng nhưng không quá gắt, gió mang theo hơi lạnh ẩm ướt của cơn mưa đêm qua thổi nhèn nhẹ vào gò mát Phong Lãnh Nguyệt. Vài loạn tóc rũ xuống nhưng không hề gì, y vẫn nhìn khung cảnh lần lượt lước qua không nhút nhích.
Dạ Tuyết nhìn y một lát rồi tự nhủ xem bản thân đã nói gì sai. Nàng tựa vào thành xe nhìn khung cảnh bên ngoài qua một cửa sổ khác.
Phong Lãnh Nguyệt rũ mắt "Trưởng công chúa thật may mắn, vì có người nguyện ý bảo vệ nàng... Thật đáng ngưỡng mộ..."
Giọng y quá nhỏ tựa như lẩm bẩm cho bản thân nghe, đúng lúc ấy lại có gió lớn thổi qua nên Dạ Tuyết không tài nào nghe thấy được y đang nói gì.
Dạ Tuyết đưa tay kéo màn che cửa sổ lại, nàng nhìn đến y không quên nói "ngươi vừa khỏi bệnh, đừng ra gió."
Phong Lãnh Nguyệt im lặng, y nhìn phong cảnh bên ngoài nhưng chẳng biết bản thân đang ở đâu. Khóe môi y khẽ cong lên, ở góc khuất Dạ Tuyết không nhìn thấy, y khẽ cười.
Cũng có người quan tâm đến y rồi.
Dạ Tuyết... Tướng quân...
Phong Lãnh Nguyệt dời người ra khỏi khung cửa sổ, theo lời Dạ Tuyết y kéo màn cửa sổ lại, dịch người đến bên cạnh Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết nhìn thoáng qua y rồi quay đầu.
Phong Lãnh Nguyệt kéo ống tay xuống che đi bàn tay sớm bị hun lạnh. Cái mũi y hơi ngây ngấy, y vội đưa tay xoa mũi.
Dạ Tuyết nhìn qua y, nàng lấy chăn mền dưới gầm xe ngựa ra phủ lên cho y, lại lấy tấm lông cáo bao lại lò than hồng tránh bị bỏng tay đưa cho y cầm.
Phong Lãnh Nguyệt mín môi nhìn một tràng động tác lưu loát của Dạ Tuyết. Khi nàng đưa lò sưởi đã bọc sẵn cho y y mới nhẹ giọng lên tiếng "Đa tạ tướng quân."
Da Tuyết không nói gì trở về chỗ ngồi, nàng chống cằm nhìn đến màn cửa sổ đang lung lay theo nhịp xe ngựa không biết đang nghĩ gì.
Phong Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng xê dịch người đến bên cạnh Dạ Tuyết, y mở vải bọc lò sưởi ra, để ở khoảng cách nhỏ giữa hai người.
Dạ Tuyết quay đầu, nàng buộc chặt lại lò sưởi, lần nữa đưa lại cho y "Ta không lạnh, người giữ lấy đi."
Phong Lãnh Nguyệt kêu khẽ một tiếng, ngây ngốc ôm lò sưởi của mình về phía góc xe ngựa.
Hai người cứ im lặng như thế đến khi trở lại tam vương phủ.
_________________
»»Tiểu kịch trường««
ABCZ: Dạ Tuyết tướng quân cùng Phong Lãnh Nguyệt có mờ ám!
Dạ Tuyết: Các người đừng vu khống, ta và Lãnh Nguyệt trong sạch! Lãnh Nguyệt chỉ là bằng hữu của ta!
Tiểu Lãnh Nguyệt:.... *Bảo bảo đã chịu vạn điểm đả kích xin vui lòng đừng nhắc đến*