Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Mặt trời giương cao, âm thanh binh khí va chạm của cuộc chiến dần lắng xuống.
Đám quan đại thần còn sót lại trong Kim Loan điện nghe thấy một tràn âm thanh bước chân đi vào điện. Bọn họ đem một nửa tâm tình vui mừng, một nửa lo sợ mà nhìn ra cổng điện sừng sững.
Binh lính bên ngoài tràn vào khống chế quân của Đinh vương, binh lính vừa đến vận giáp phục Phong Quốc, rõ ràng là binh cứu viện. Một nửa lo âu buông bỏ xuống, đám quan mừng ra mặt.
Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, Dạ Tuyết đạp lên ánh nắng gay gắt, máu tươi cùng thây xác vô số binh sĩ có địch có ta lẫn lộn đi vào Kim Loan Điện. Khuôn mặt nàng nghiêm nghị, tay cầm loan thương bạc đã nhiễm đầy máu. Nàng đứng trước Kim Loan điện Phong Quốc, áo choàng thêu kì lân bằng chỉ kim tuyến bay phất phới.
Quả thật nực cười! Nội chiến Phong Quốc lại cần binh tướng Phong Nguyệt-một địch quốc bấy lâu nay của họ giải nguy!!!
Ánh mắt Dạ Tuyết dừng lại ở thi xác đã sớm lạnh của nữ vương Phong Khiếu Nguyệt trên bảo tọa. Nàng thoáng khom người, kính cẩn cúi đầu chào.
Dạ Tuyết đứng thẳng người lại, lúc này nàng mới nhìn thấy một bóng dáng quan phục đỏ thẫm bị hai binh sĩ Đinh Vương bắt lấy. Dạ Tuyết kinh hỉ, đương lúc nàng định bước đến bên cạnh Phong Lãnh Nguyệt thì bên ngoài chạy gấp vào một binh sĩ, quốc sư Phong Quốc Vương Quân và tiểu vương gia cũng theo vào.
"Tướng quân, Đinh vương chạy mất rồi!"
Dạ Tuyết nhíu mày.
Vương Quân nhìn thoáng qua nàng rồi nói "Đinh vương chạy từ cổng Tây thành, xuôi theo dòng sông liền rời khỏi kinh thành."
Vị tướng kia gật đầu liên tục "Tướng quân, người mau đuổi theo!"
Dạ Tuyết cau mày càng chặt, nàng nhìn đến Phong Lãnh Nguyệt, vừa vặn chạm phải ánh mắt y nhìn nàng.
Dạ Tuyết ngẩn người ra vài giây, người trước mặt kia là người nàng luôn thương nhớ suốt gần hai năm. Nay vừa gặp mặt lại trong tình cảnh khói lửa vây quanh, hiện tại buộc nàng phải đi nhưng mà trong lòng nàng lại luôn quanh quẩn ý niệm bảo nàng không được rời đi!
Phong Lãnh Nguyệt như nhận được sự bất an cùng do dự của Dạ Tuyết, y hướng nàng mỉn cười, đưa nàng một ánh mắt trấn an.
Dạ Tuyết nhíu mày muốn phái người khác đuổi theo liền nghe thấy tướng sĩ bên cạnh gấp rút nhắc nhở "Tướng quân, còn không đi sẽ không bắt được Đinh vương!"
"Tướng quân..."
Dạ Tuyết quay đầu nhìn Phong Lãnh Nguyệt, y mỉn cười nói tiếp "Tướng quân, người đi đi. Ta đợi người!"
Vương Quân đã từng nói, đến một lúc nào đó mối nghiệt duyên giữa y và nàng buộc phải chấm dứt. Đến một lúc nào đó y và nàng buộc phải đưa ra sự lựa chọn quyết đoán nhất cho bản thân. Phong Lãnh Nguyệt nghĩ đã đến lúc rồi, nếu buộc phải có người lựa chọn trước, có người hi sinh... Vậy để y đi!
Dạ Tuyết nhìn y, nàng nhìn thấy sự kiên định một cách cố chấp trong mắt Phong Lãnh Nguyệt. Nàng biết bây giờ không phải là lúc nàng do dự.
Dạ Tuyết cắn răng xoay người đi, nỗi bất an càng lúc càng lớn.
Ngay lúc Dạ Tuyết xoay người ra khỏi Kim Loan Điện một mũi tên xé gió lướt qua mặt Dạ Tuyết. Nàng cảm nhận được mũi tên mang theo gió lạnh lẽo, nàng cảm nhận được... Lòng nàng nặng nề.
Dạ Tuyết cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nàng cứng nhắc xoay người liền nhìn thấy bóng dáng huyết y rực rỡ vẫn thủy chung nhìn bóng lưng nàng. Mà trên ngực nam nhân xinh đẹp, ngay vị trí trái tim găm một mũi tên.
Dạ Tuyết hốt hoảng gọi tên y "Lãnh Nguyệt..."
Phong Lãnh Nguyệt chẳng đoái hoài đến mũi tên trên ngực, y cố gượng đứng thẳng, hướng nàng mỉn cười "Tướng quân, nên đi thôi, chậm trễ sẽ không kịp mất."
Đôi mắt Dạ Tuyết phiến hồng, trợn tròn nhìn y, lẩm bẩm gọi tên y "Lãnh Nguyệt..."
Ánh nắng chiếu rọi lên thân ảnh đơn bạc của nam tử, nam tử chung quy vẫn giữ nụ cười mà lúc này bên môi đã vươn ra sợi tơ máu, trước ngực cũng đã thấm một mảnh máu. Quan phục vốn màu đỏ nay lại đỏ hơn, đỏ đến chói mắt.
Dạ Tuyết hít sâu một hơi, quyết đoán quay người rời đi. Áo bào thêu kì lân bay trong gió, thiếu nữ vận giáp y nhuốm máu một đi không quay đầu, gò má thiếu nữ lăn dòng lệ.
Phong Lãnh Nguyệt nhìn nàng rơi đi, y không còn cố chống đỡ cơ thể nữa hoặc nói đúng hơn là chẳng còn sức lực mà ngã xuống.
"Lãnh Nguyệt!"
Phong Lãnh Nguyệt nhìn trần điện Kim Loan, y ngàn nghĩ vạn nghĩ về cái chết của mình ở cuộc đời này lại chưa từng nghĩ đến lúc chết lại ở Kim Loan điện, người vận quan phục... Trước mặt người mình yêu thương...
Phong Lãnh Nguyệt quay đầu nhìn về cổng điện Kim Loan, khóe mắt lăn hàng lệ. Lời hứa... Lời hứa đợi người trở về đã không thể nào thực hiện được rồi...
Dạ Tuyết, xin lỗi...
Ánh hoàng hôn chợp tắt, mặt trăng treo cao.
Dạ Tuyết mang theo một thân lệ khí, ưu thương trở lại Kim Loan điện. Loan thương bạc trên tay nàng vẫn còn đang rỉ máu, áo giáp vấy bẩn bởi huyết tinh tanh tưởi.
Vốn là chiến thắng trở về, cớ sao tướng quân lại mang dáng vẻ đau thương như vậy?!
Dạ Tuyết bước vào Kim Loan điện, nơi này đã xử lí sạch sẽ, thi thể nữ vương Phong Khiếu Nguyệt đã sớm đưa về Dưỡng Tâm điện. Trong điện chỉ còn lát đát vài người cùng binh lính canh giữ.
A Thất quỳ giữa điện nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn. Nhìn thấy người đến là Dạ Tuyết, đôi mắt đỏ hoe lại lần nữa ướt lệ.
"Tướng quân."
Dạ Tuyết kéo lê loan thương bạc đến chỗ A Thất quỳ, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu còn sót. Khuôn mặt Dạ Tuyết cứng nhắc, giọng nói có chút khàn như kiềm nén cái gì đó "Lãnh Nguyệt... Người đâu rồi?"
A Thất bật khóc "Tướng quân... Xin lỗi, xin lỗi..."
Dạ Tuyết giơ chân đạp ngã A Thất đang quỳ dưới đất, giọng điệu có chút cao "Ta hỏi Lãnh Nguyệt... Huynh ấy đâu rồi?"
A Thất lại một lần quỳ xuống đất, hướng nàng dập đầu "Tướng quân, là lỗi của nô tài, là nô tài không chăm sóc tốt cho công tử... Công tử... Biến mất rồi..."
Dạ Tuyết ngẩn ra, lòng ngực có chút đau "Làm sao... Biến mất? Biến mất là có ý gì?"
"Sau khi tướng quân rời đi, tàn dư Đinh vương trong cung giãy dụa hơi tàn... Lúc đó trong điện có chút hỗn loạn. Sau khi bình ổn... Sau khi bình ổn thì đã không thấy công tử đâu..."
Dạ Tuyết chớp mắt, trong lòng nhen nhói một niềm hy vọng "Vậy... Vậy y có phải có..."
A Thất dập đầu cúi người càng thấp, nén nước mắt "Công tử đã tạ thế rồi... Xin tướng quân nén bi thương."
Vành mắt Dạ Tuyết đỏ hoe, nàng lắc đầu "Không thể nào... Chẳng phải ngươi vừa nói Lãnh Nguyệt..."
"Tướng quân, trước đó quốc sư đã kiểm tra qua thi thể công tử... Mũi tên có độc... Công tử đã không thể qua khỏi rồi!!!"
Dạ Tuyết chết trân nhìn vết máu còn lưu lại trên sàn nhà lạnh lẽo. Nước mắt ở khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.
Không thể nào, buổi trưa y còn nói... Y còn nói đợi nàng trở về cơ mà! Cớ sao lúc nàng trở về y đã đi?
"Không thể nào..."
A Thất cúi đầu xuống sàn nhà lặng lẽ khóc.
Dạ Tuyết nhìn loan thương đẫm máu bật cười, nàng ném đi loan thương, nước mắt rơi tí tách.
Cứu viện Phong Quốc? Dẹp nội loạn? Tướng quân?
Đến ý trung nhân của mình còn không bảo vệ được thì cứu viện có ích gì?! Làm tướng quân bảo vệ tổ quốc sao? Đến người thương còn chẳng bảo vệ được thì nói gì đến bảo vệ bá tánh đây?!
Dạ Tuyết ngồi thụt xuống ôm lấy mặt khóc, đã nói đợi nàng trở về... Vì sao lần nào nàng trở lại y cũng đều đã rời đi?! Vì sao chứ!
Lãnh Nguyệt... A Nguyệt...
Ta phải làm sao đây?!
A Thất đưa Dạ Tuyết đến tam vương phủ hoang tàn.
Trời đã tối hẳn, vương phủ từ khi Tử Dạ rời đi đã sớm không còn lấy một người hầu nào nói chi đến lúc nội loạn sảy ra, người trong kinh thành đã sớm chạy mất. Vì trong phủ chẳng còn người nào nên cũng chẳng ai quét dọn, thắp nến.
Trời tối đen, bên trong vương phủ càng tăm tối, càng lộ vẻ hoang tàn, âm u.
Dạ Tuyết nhìn vương phủ chẳng biết bao nhiêu năm rồi không tu sửa. Nàng nhấc chân đi vào trong, A Thất thắp nến lên, dẫn nàng đi đến tẩm thất của Phong Lãnh Nguyệt trước đây.
Dạ Tuyết nhìn cánh cửa phòng lung lay muốn đổ, đôi mày nheo lại "Từ trước đến nay Lãnh Nguyệt vẫn luôn sống như vậy?"
A Thất thắp nến trong phòng lên, ánh nến chiếu sáng một gian phòng sạch sẽ có chút cũ nát "Có lẽ vẫn luôn sống như vậy."
Dạ Tuyết thở ra một hơi, lòng ngực nặng nề khó thở.
A Nguyệt...
Dạ Tuyết nhìn quanh gian phòng một lượt, Phong Lãnh Nguyệt không ở đây. Rốt cuộc là ai thừa dịp hỗn loạn đem thi thể Lãnh Nguyệt đi?
Nàng nhìn đến hũ sứ đặt tại bàn gỗ cạnh giường, nhíu mày hỏi "Đây là cái gì?"
A Thất nhìn hũ sứ, thở dai nói "Là tro cốt của phu nhân, mẫu thân của công tử."
Dạ Tuyết thất thần nhìn hũ tro cốt "Mẫu thân huynh ấy đi đã bao lâu rồi?"
A Thất suy nghĩ một lát rồi đáp "Phu nhân tạ thế vào sáng ngày mười một tháng này. Xem ra hôm nay vừa vặn mười bốn ngày từ khi phu nhân mất."
Dạ Tuyết nhắm mắt, mày chau chặt. Nàng mở mắt ra, thoát thở dài, Lãnh Nguyệt... Tử Dạ... Mẫu tử họ số thật khổ!
"Công tử nói phu nhân là người của Phong Nguyệt vương triều ta, công tử muốn chôn cất phu nhân ở Phong Nguyệt nên mới hỏa tán thu lại tro cốt..."
Đáng tiếc, chưa thể thực hiện được nguyện vọng của mẫu thân y cũng là cũng y thì y đã từ giã cõi trần, thi thể còn không tìm thấy.
Dạ Tuyết nhìn đến tấm áo choàng thêu kì lân bằng chỉ kim tuyến được xếp gọn gàng đặt trên giường có chút ngẩn ra. Nàng chậm rãi đi đến, ngồi bên giường. Tấm áo choàng này là vào đầu xuân năm kia, trước lúc nàng xuất hành rời kinh thành đến biên cương đã đưa cho y.
Còn nhớ ngày đó tuyết rơi, mỹ nam tử khóe mắt có chút đỏ hơi ngượng ngùng đối mặt với nữ tướng quân sắp đến biên cương hứa hẹn.
"Ta có chuyện rất rất quan trọng muốn nói cho tướng quân biết, hiện tại chưa phải lúc, đợi tướng quân trở lại kinh thành ta sẽ nói cho người biết."
"Lãnh Nguyệt, người cũng biết mà. Lần này ắt sẽ sảy ra chiến tranh, ta thân là tướng quân luôn phải đi đầu, chuyện sống chết..."
"Vậy nên người mới phải sống sót trở về!"
"..."
"Nếu người không... Vậy đời này không biết được chuyện ta muốn nói với người..."
"Được! Vậy Lãnh Nguyệt cũng phải chờ ta!"
"..."
"Tướng quân, người đi đi. Ta đợi người!"
"..."
Dạ Tuyết ôm tấm áo choàng vào lòng, ngay lúc này nàng như nhìn thấy dáng vẻ đau khổ khi mẫu thân Phong Lãnh Nguyệt mất. Y thống khổ, tuyệt vọng, đau thương ôm lấy tấm áo choàng của Dạ Tuyết trong đêm đông mà âm thầm khóc. Tựa như tấm áo choàng che đi mọi sự yếu đuối của y. Mà ngay lúc này nàng cũng ôm tấm áo choàng bên cạnh Lãnh Nguyệt gần hai năm lặng lẽ khóc.
A Nguyệt, ta trở về rồi!
A Nguyệt, lời hứa trở về ta đã thực hiện được rồi! Ta đã trở lại rồi!
A Nguyệt... Chàng đang ở đâu?
A Nguyệt, không phải chàng còn có bí mật muốn cho ta biết sao? Vì sao ta trở về rồi lại không thấy chàng đâu?!
A Nguyệt... Chàng là kẻ lừa đảo!!!
"..."
Dạ Tuyết ngồi trên bậc gỗ bên cạnh giường, lưng tựa vào thành giường mà thất thần. Nàng ôm kiện áo choàng mà lẩm bẩm "A Nguyệt, hình như ta thích chàng rồi... Thích chàng đến phát điên!!"
Vốn dĩ là muốn lần tương phùng này thổ lộ tâm tư tình cảm trong lòng nhưng mà trớ trêu thây tấm lòng chưa thấu mà đã phải đối diện sinh ly tử biệt.
"A Nguyệt... Chẳng phải chàng còn có bí mật chưa nói ta biết đấy sao? Ta trở về rồi, chàng nên nói ta nghe chứ? Chàng đang ở đâu? Trở về đi có được không?!"
Dạ Tuyết chôn mặt vào áo choàng khóc không thành tiếng. Nàng muốn ở lại đây đêm nay, ở lại nhà của Lãnh Nguyệt, chờ y trở về...
A Thất không đành lòng nhìn dáng vẻ đau khổ của Dạ Tuyết như vậy, hắn khe khẽ thở dài quay người đi ra ngoài cửa canh giữ. Hắn tinh ý mở hết cửa lớn và cửa sổ trong biệt viện nhỏ. A Thất cũng giống như Dạ Tuyết, đợi Phong Lãnh Nguyệt trở về.
A Thất thầm nghĩ về ngày hôm nay, nghĩ về kết cục đau thương cuối cùng giữa Phong Lãnh Nguyệt và Dạ Tuyết. Chủ tử của hắn... Dạ Tuyết tướng quân và công tử Phong Lãnh Nguyệt vì sao lại đi đến bước đường này?!
Hắn quả thật mơ hồ, nếu như lúc đó Dạ Tuyết không rời đi, nếu như lúc đó Dạ Tuyết ở lại bên cạnh Phong Lãnh Nguyệt... Vậy liệu Phong Lãnh Nguyệt có chết không? Liệu Dạ Tuyết có được an ổn? Liệu... Hai người họ có thôi đau khổ dằn vặt?
Nếu như... Thật sự có nếu vậy kết cục sẽ ra sao?
Chung quy đã không thể quay về điểm ban đầu...
Chung quy chẳng thể quay lại...
Đám quan đại thần còn sót lại trong Kim Loan điện nghe thấy một tràn âm thanh bước chân đi vào điện. Bọn họ đem một nửa tâm tình vui mừng, một nửa lo sợ mà nhìn ra cổng điện sừng sững.
Binh lính bên ngoài tràn vào khống chế quân của Đinh vương, binh lính vừa đến vận giáp phục Phong Quốc, rõ ràng là binh cứu viện. Một nửa lo âu buông bỏ xuống, đám quan mừng ra mặt.
Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, Dạ Tuyết đạp lên ánh nắng gay gắt, máu tươi cùng thây xác vô số binh sĩ có địch có ta lẫn lộn đi vào Kim Loan Điện. Khuôn mặt nàng nghiêm nghị, tay cầm loan thương bạc đã nhiễm đầy máu. Nàng đứng trước Kim Loan điện Phong Quốc, áo choàng thêu kì lân bằng chỉ kim tuyến bay phất phới.
Quả thật nực cười! Nội chiến Phong Quốc lại cần binh tướng Phong Nguyệt-một địch quốc bấy lâu nay của họ giải nguy!!!
Ánh mắt Dạ Tuyết dừng lại ở thi xác đã sớm lạnh của nữ vương Phong Khiếu Nguyệt trên bảo tọa. Nàng thoáng khom người, kính cẩn cúi đầu chào.
Dạ Tuyết đứng thẳng người lại, lúc này nàng mới nhìn thấy một bóng dáng quan phục đỏ thẫm bị hai binh sĩ Đinh Vương bắt lấy. Dạ Tuyết kinh hỉ, đương lúc nàng định bước đến bên cạnh Phong Lãnh Nguyệt thì bên ngoài chạy gấp vào một binh sĩ, quốc sư Phong Quốc Vương Quân và tiểu vương gia cũng theo vào.
"Tướng quân, Đinh vương chạy mất rồi!"
Dạ Tuyết nhíu mày.
Vương Quân nhìn thoáng qua nàng rồi nói "Đinh vương chạy từ cổng Tây thành, xuôi theo dòng sông liền rời khỏi kinh thành."
Vị tướng kia gật đầu liên tục "Tướng quân, người mau đuổi theo!"
Dạ Tuyết cau mày càng chặt, nàng nhìn đến Phong Lãnh Nguyệt, vừa vặn chạm phải ánh mắt y nhìn nàng.
Dạ Tuyết ngẩn người ra vài giây, người trước mặt kia là người nàng luôn thương nhớ suốt gần hai năm. Nay vừa gặp mặt lại trong tình cảnh khói lửa vây quanh, hiện tại buộc nàng phải đi nhưng mà trong lòng nàng lại luôn quanh quẩn ý niệm bảo nàng không được rời đi!
Phong Lãnh Nguyệt như nhận được sự bất an cùng do dự của Dạ Tuyết, y hướng nàng mỉn cười, đưa nàng một ánh mắt trấn an.
Dạ Tuyết nhíu mày muốn phái người khác đuổi theo liền nghe thấy tướng sĩ bên cạnh gấp rút nhắc nhở "Tướng quân, còn không đi sẽ không bắt được Đinh vương!"
"Tướng quân..."
Dạ Tuyết quay đầu nhìn Phong Lãnh Nguyệt, y mỉn cười nói tiếp "Tướng quân, người đi đi. Ta đợi người!"
Vương Quân đã từng nói, đến một lúc nào đó mối nghiệt duyên giữa y và nàng buộc phải chấm dứt. Đến một lúc nào đó y và nàng buộc phải đưa ra sự lựa chọn quyết đoán nhất cho bản thân. Phong Lãnh Nguyệt nghĩ đã đến lúc rồi, nếu buộc phải có người lựa chọn trước, có người hi sinh... Vậy để y đi!
Dạ Tuyết nhìn y, nàng nhìn thấy sự kiên định một cách cố chấp trong mắt Phong Lãnh Nguyệt. Nàng biết bây giờ không phải là lúc nàng do dự.
Dạ Tuyết cắn răng xoay người đi, nỗi bất an càng lúc càng lớn.
Ngay lúc Dạ Tuyết xoay người ra khỏi Kim Loan Điện một mũi tên xé gió lướt qua mặt Dạ Tuyết. Nàng cảm nhận được mũi tên mang theo gió lạnh lẽo, nàng cảm nhận được... Lòng nàng nặng nề.
Dạ Tuyết cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nàng cứng nhắc xoay người liền nhìn thấy bóng dáng huyết y rực rỡ vẫn thủy chung nhìn bóng lưng nàng. Mà trên ngực nam nhân xinh đẹp, ngay vị trí trái tim găm một mũi tên.
Dạ Tuyết hốt hoảng gọi tên y "Lãnh Nguyệt..."
Phong Lãnh Nguyệt chẳng đoái hoài đến mũi tên trên ngực, y cố gượng đứng thẳng, hướng nàng mỉn cười "Tướng quân, nên đi thôi, chậm trễ sẽ không kịp mất."
Đôi mắt Dạ Tuyết phiến hồng, trợn tròn nhìn y, lẩm bẩm gọi tên y "Lãnh Nguyệt..."
Ánh nắng chiếu rọi lên thân ảnh đơn bạc của nam tử, nam tử chung quy vẫn giữ nụ cười mà lúc này bên môi đã vươn ra sợi tơ máu, trước ngực cũng đã thấm một mảnh máu. Quan phục vốn màu đỏ nay lại đỏ hơn, đỏ đến chói mắt.
Dạ Tuyết hít sâu một hơi, quyết đoán quay người rời đi. Áo bào thêu kì lân bay trong gió, thiếu nữ vận giáp y nhuốm máu một đi không quay đầu, gò má thiếu nữ lăn dòng lệ.
Phong Lãnh Nguyệt nhìn nàng rơi đi, y không còn cố chống đỡ cơ thể nữa hoặc nói đúng hơn là chẳng còn sức lực mà ngã xuống.
"Lãnh Nguyệt!"
Phong Lãnh Nguyệt nhìn trần điện Kim Loan, y ngàn nghĩ vạn nghĩ về cái chết của mình ở cuộc đời này lại chưa từng nghĩ đến lúc chết lại ở Kim Loan điện, người vận quan phục... Trước mặt người mình yêu thương...
Phong Lãnh Nguyệt quay đầu nhìn về cổng điện Kim Loan, khóe mắt lăn hàng lệ. Lời hứa... Lời hứa đợi người trở về đã không thể nào thực hiện được rồi...
Dạ Tuyết, xin lỗi...
Ánh hoàng hôn chợp tắt, mặt trăng treo cao.
Dạ Tuyết mang theo một thân lệ khí, ưu thương trở lại Kim Loan điện. Loan thương bạc trên tay nàng vẫn còn đang rỉ máu, áo giáp vấy bẩn bởi huyết tinh tanh tưởi.
Vốn là chiến thắng trở về, cớ sao tướng quân lại mang dáng vẻ đau thương như vậy?!
Dạ Tuyết bước vào Kim Loan điện, nơi này đã xử lí sạch sẽ, thi thể nữ vương Phong Khiếu Nguyệt đã sớm đưa về Dưỡng Tâm điện. Trong điện chỉ còn lát đát vài người cùng binh lính canh giữ.
A Thất quỳ giữa điện nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn. Nhìn thấy người đến là Dạ Tuyết, đôi mắt đỏ hoe lại lần nữa ướt lệ.
"Tướng quân."
Dạ Tuyết kéo lê loan thương bạc đến chỗ A Thất quỳ, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu còn sót. Khuôn mặt Dạ Tuyết cứng nhắc, giọng nói có chút khàn như kiềm nén cái gì đó "Lãnh Nguyệt... Người đâu rồi?"
A Thất bật khóc "Tướng quân... Xin lỗi, xin lỗi..."
Dạ Tuyết giơ chân đạp ngã A Thất đang quỳ dưới đất, giọng điệu có chút cao "Ta hỏi Lãnh Nguyệt... Huynh ấy đâu rồi?"
A Thất lại một lần quỳ xuống đất, hướng nàng dập đầu "Tướng quân, là lỗi của nô tài, là nô tài không chăm sóc tốt cho công tử... Công tử... Biến mất rồi..."
Dạ Tuyết ngẩn ra, lòng ngực có chút đau "Làm sao... Biến mất? Biến mất là có ý gì?"
"Sau khi tướng quân rời đi, tàn dư Đinh vương trong cung giãy dụa hơi tàn... Lúc đó trong điện có chút hỗn loạn. Sau khi bình ổn... Sau khi bình ổn thì đã không thấy công tử đâu..."
Dạ Tuyết chớp mắt, trong lòng nhen nhói một niềm hy vọng "Vậy... Vậy y có phải có..."
A Thất dập đầu cúi người càng thấp, nén nước mắt "Công tử đã tạ thế rồi... Xin tướng quân nén bi thương."
Vành mắt Dạ Tuyết đỏ hoe, nàng lắc đầu "Không thể nào... Chẳng phải ngươi vừa nói Lãnh Nguyệt..."
"Tướng quân, trước đó quốc sư đã kiểm tra qua thi thể công tử... Mũi tên có độc... Công tử đã không thể qua khỏi rồi!!!"
Dạ Tuyết chết trân nhìn vết máu còn lưu lại trên sàn nhà lạnh lẽo. Nước mắt ở khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.
Không thể nào, buổi trưa y còn nói... Y còn nói đợi nàng trở về cơ mà! Cớ sao lúc nàng trở về y đã đi?
"Không thể nào..."
A Thất cúi đầu xuống sàn nhà lặng lẽ khóc.
Dạ Tuyết nhìn loan thương đẫm máu bật cười, nàng ném đi loan thương, nước mắt rơi tí tách.
Cứu viện Phong Quốc? Dẹp nội loạn? Tướng quân?
Đến ý trung nhân của mình còn không bảo vệ được thì cứu viện có ích gì?! Làm tướng quân bảo vệ tổ quốc sao? Đến người thương còn chẳng bảo vệ được thì nói gì đến bảo vệ bá tánh đây?!
Dạ Tuyết ngồi thụt xuống ôm lấy mặt khóc, đã nói đợi nàng trở về... Vì sao lần nào nàng trở lại y cũng đều đã rời đi?! Vì sao chứ!
Lãnh Nguyệt... A Nguyệt...
Ta phải làm sao đây?!
A Thất đưa Dạ Tuyết đến tam vương phủ hoang tàn.
Trời đã tối hẳn, vương phủ từ khi Tử Dạ rời đi đã sớm không còn lấy một người hầu nào nói chi đến lúc nội loạn sảy ra, người trong kinh thành đã sớm chạy mất. Vì trong phủ chẳng còn người nào nên cũng chẳng ai quét dọn, thắp nến.
Trời tối đen, bên trong vương phủ càng tăm tối, càng lộ vẻ hoang tàn, âm u.
Dạ Tuyết nhìn vương phủ chẳng biết bao nhiêu năm rồi không tu sửa. Nàng nhấc chân đi vào trong, A Thất thắp nến lên, dẫn nàng đi đến tẩm thất của Phong Lãnh Nguyệt trước đây.
Dạ Tuyết nhìn cánh cửa phòng lung lay muốn đổ, đôi mày nheo lại "Từ trước đến nay Lãnh Nguyệt vẫn luôn sống như vậy?"
A Thất thắp nến trong phòng lên, ánh nến chiếu sáng một gian phòng sạch sẽ có chút cũ nát "Có lẽ vẫn luôn sống như vậy."
Dạ Tuyết thở ra một hơi, lòng ngực nặng nề khó thở.
A Nguyệt...
Dạ Tuyết nhìn quanh gian phòng một lượt, Phong Lãnh Nguyệt không ở đây. Rốt cuộc là ai thừa dịp hỗn loạn đem thi thể Lãnh Nguyệt đi?
Nàng nhìn đến hũ sứ đặt tại bàn gỗ cạnh giường, nhíu mày hỏi "Đây là cái gì?"
A Thất nhìn hũ sứ, thở dai nói "Là tro cốt của phu nhân, mẫu thân của công tử."
Dạ Tuyết thất thần nhìn hũ tro cốt "Mẫu thân huynh ấy đi đã bao lâu rồi?"
A Thất suy nghĩ một lát rồi đáp "Phu nhân tạ thế vào sáng ngày mười một tháng này. Xem ra hôm nay vừa vặn mười bốn ngày từ khi phu nhân mất."
Dạ Tuyết nhắm mắt, mày chau chặt. Nàng mở mắt ra, thoát thở dài, Lãnh Nguyệt... Tử Dạ... Mẫu tử họ số thật khổ!
"Công tử nói phu nhân là người của Phong Nguyệt vương triều ta, công tử muốn chôn cất phu nhân ở Phong Nguyệt nên mới hỏa tán thu lại tro cốt..."
Đáng tiếc, chưa thể thực hiện được nguyện vọng của mẫu thân y cũng là cũng y thì y đã từ giã cõi trần, thi thể còn không tìm thấy.
Dạ Tuyết nhìn đến tấm áo choàng thêu kì lân bằng chỉ kim tuyến được xếp gọn gàng đặt trên giường có chút ngẩn ra. Nàng chậm rãi đi đến, ngồi bên giường. Tấm áo choàng này là vào đầu xuân năm kia, trước lúc nàng xuất hành rời kinh thành đến biên cương đã đưa cho y.
Còn nhớ ngày đó tuyết rơi, mỹ nam tử khóe mắt có chút đỏ hơi ngượng ngùng đối mặt với nữ tướng quân sắp đến biên cương hứa hẹn.
"Ta có chuyện rất rất quan trọng muốn nói cho tướng quân biết, hiện tại chưa phải lúc, đợi tướng quân trở lại kinh thành ta sẽ nói cho người biết."
"Lãnh Nguyệt, người cũng biết mà. Lần này ắt sẽ sảy ra chiến tranh, ta thân là tướng quân luôn phải đi đầu, chuyện sống chết..."
"Vậy nên người mới phải sống sót trở về!"
"..."
"Nếu người không... Vậy đời này không biết được chuyện ta muốn nói với người..."
"Được! Vậy Lãnh Nguyệt cũng phải chờ ta!"
"..."
"Tướng quân, người đi đi. Ta đợi người!"
"..."
Dạ Tuyết ôm tấm áo choàng vào lòng, ngay lúc này nàng như nhìn thấy dáng vẻ đau khổ khi mẫu thân Phong Lãnh Nguyệt mất. Y thống khổ, tuyệt vọng, đau thương ôm lấy tấm áo choàng của Dạ Tuyết trong đêm đông mà âm thầm khóc. Tựa như tấm áo choàng che đi mọi sự yếu đuối của y. Mà ngay lúc này nàng cũng ôm tấm áo choàng bên cạnh Lãnh Nguyệt gần hai năm lặng lẽ khóc.
A Nguyệt, ta trở về rồi!
A Nguyệt, lời hứa trở về ta đã thực hiện được rồi! Ta đã trở lại rồi!
A Nguyệt... Chàng đang ở đâu?
A Nguyệt, không phải chàng còn có bí mật muốn cho ta biết sao? Vì sao ta trở về rồi lại không thấy chàng đâu?!
A Nguyệt... Chàng là kẻ lừa đảo!!!
"..."
Dạ Tuyết ngồi trên bậc gỗ bên cạnh giường, lưng tựa vào thành giường mà thất thần. Nàng ôm kiện áo choàng mà lẩm bẩm "A Nguyệt, hình như ta thích chàng rồi... Thích chàng đến phát điên!!"
Vốn dĩ là muốn lần tương phùng này thổ lộ tâm tư tình cảm trong lòng nhưng mà trớ trêu thây tấm lòng chưa thấu mà đã phải đối diện sinh ly tử biệt.
"A Nguyệt... Chẳng phải chàng còn có bí mật chưa nói ta biết đấy sao? Ta trở về rồi, chàng nên nói ta nghe chứ? Chàng đang ở đâu? Trở về đi có được không?!"
Dạ Tuyết chôn mặt vào áo choàng khóc không thành tiếng. Nàng muốn ở lại đây đêm nay, ở lại nhà của Lãnh Nguyệt, chờ y trở về...
A Thất không đành lòng nhìn dáng vẻ đau khổ của Dạ Tuyết như vậy, hắn khe khẽ thở dài quay người đi ra ngoài cửa canh giữ. Hắn tinh ý mở hết cửa lớn và cửa sổ trong biệt viện nhỏ. A Thất cũng giống như Dạ Tuyết, đợi Phong Lãnh Nguyệt trở về.
A Thất thầm nghĩ về ngày hôm nay, nghĩ về kết cục đau thương cuối cùng giữa Phong Lãnh Nguyệt và Dạ Tuyết. Chủ tử của hắn... Dạ Tuyết tướng quân và công tử Phong Lãnh Nguyệt vì sao lại đi đến bước đường này?!
Hắn quả thật mơ hồ, nếu như lúc đó Dạ Tuyết không rời đi, nếu như lúc đó Dạ Tuyết ở lại bên cạnh Phong Lãnh Nguyệt... Vậy liệu Phong Lãnh Nguyệt có chết không? Liệu Dạ Tuyết có được an ổn? Liệu... Hai người họ có thôi đau khổ dằn vặt?
Nếu như... Thật sự có nếu vậy kết cục sẽ ra sao?
Chung quy đã không thể quay về điểm ban đầu...
Chung quy chẳng thể quay lại...