-
Chương 2
Cổ đại có Lưu Bị đến thăm ba lần, cầu được Gia Cát Lương, tung hoành thiên hạ. Hôm nay, Ấn Tâm nàng sáu lần thăm hỏi nông trường Tướng Quân, nhưng nhiều lần như thế vẫn không vào được cửa.
Ngồi trên tảng đá lớn, một bên Ấn Tâm không ngừng chà chà đôi tay bé nhỏ làm ấm, một bên ai oán dõi mắt về hướng nông trường.
Ba ngày trước, quặng mỏ ở Mao Sơn bỗng nhiên bị sập. Sau đó dưới sự chỉ huy của đptt, tuy rằng tình thế kịp thời được khống chế, nhưng vẫn chết không ít người. Sau này trải qua điều tra, vách núi ở quặng mỏ là do có người cố ý nổ sập.
Chuyện này khiến mọi người sợ hãi, lan truyền ra ngoài rất nhanh.
Thì ra quặng mỏ Mao Sơn thuộc về Thú Tướng quân, chất chứa mỏ bạc phong phú. Khai thác hơn năm năm, chưa từng xảy ra biến cố, ai biết được tiết Đông Chí đoàn viên kỳ này lại xảy ra chuyện này. Vì cứ tế, thậm chí hắn còn bị thương.
Hắn bị thương lần này, đúng lúc ứng nghiệm với quẻ bói của sư phụ.
Bởi vì lo lắng cho an nguy của hắn, không để ý đến trời đã tối, nàng lập tức mướn một con ngựa của bà chủ trạm dịch, thuận đường hỏi phương hướng, chạy tới quặng mỏ. Ai mà biết vì để phòng ngừa nguy hiểm lại xảy ra, trong vòng một dặm đường xung quanh quặng mỏ đã sớm bị phong bế, chỉ cho người ra, không để người vào. Mỗi trạm gác đều có người trông coi, hại nàng chỉ có thể đứng ngoài lo lắng không thôi.
May mà hôm sau lại có tin tức truyền ra, Thú Tướng quân chỉ bị thương nhẹ, sáng sớm đã trở về nông trường nghỉ ngơi. Bởi vậy bất chấp mệt mỏi, nàng lại vội vàng đuổi tới nông trường. Nhưng bởi vì lai lịch không rõ, thủ vệ cửa nhất đinh không cho vào.
Vẻn vẹn hai ngày, nàng theo ba bữa trình diện. Đáng tiếc trước sau như một, thủ vệ duy trì thái độ như nhau, hại nàng chỉ có thể đứng bên cạnh quân kỳ khổng lồ bên ngoài cửa gỗ lớn, giống như người tuyết nhỏ bé lẳng lặng ôm cây đợi thỏ.
Đưa lòng bàn tay lại gần miệng, hà hơi nóng lên đó, Ấn Tâm duỗi thẳng tay chân, đang định hoạt động gân cốt đã bị gió tuyết đông cứng, thì lại nghe tiếng vó ngựa truyền đến từ nơi xa.
Theo tiếng chân nhanh chóng gia tăng, một đội nhân mã bỗng nhiên phá tuyết xuất hiện.
Đi đầu chính là một người nam tử che mặt mặc áo bào đen. Hắn điều khiển một con tuấn mã màu đen, khí thế mạnh mẽ phóng về hướng cửa gỗ lớn của nông trường. Mà tốc độ của đoàn người ngựa theo sau hắn cũng không kém, người người nắm lấy dây cương, liên tục hét lớn. Hơn mười con tuấn mã mạnh như vũ bão, đá tung bụi tuyết đọng lại trên đường.
“Tướng quân đã trở lại!”
Người gác cửa vừa mới hét lên, phía dưới đã truyền đến tiếng dây xích kéo dài.
Thủ vệ cửa canh thời gian cực kỳ chính xác, ngay từ lúc khoảng cách giữa hắc mã và cống chính khoảng 50 thước, hắn kéo hai hàng cửa lớn ra phân nửa. Chỉ trong nháy mắt, tất cả người ngựa đều hối hả lướt qua người nàng, ngựa không ngừng vó xông vào nông trường.
Nhìn thấy cửa gỗ lớn bắt đầu đóng lại, Ấn Tâm không kịp nói câu nào, không khỏi rối loạn, ôm bọc quần áo chạy theo vào.
“Đợi… Chờ ta một chút!”
“To gan!”
Gần như cùng lúc Ấn Tâm xông vào nông trường, thủ vệ cửa rút đao ngay lập tức, nhanh chóng kề lên cổ của nàng. Hoảng sợ tới mức toàn thân đông cừng, nàng hét lên một tiếng chói tai.
"A a a a a ——"
"Mẹ nó! Là ai quỷ khóc quỷ kêu? Trong nhà có người chết phải không!” Phía trước, Tưởng Hổ ngửa đầu gầm thét, vội vàng kéo dây cương chuyển đầu ngựa, cảm giác hai tai sẽ bị tiếng thét chói tai thê lương này đâm thủng.
Vì phải truy bắt con dê con cắm sừng nổ tung quặng mỏ, hắn đã mất ngủ ròng rã ba ngày rồi. Lúc này lại xảy ra chuyện gì nữa hả?
“Báo cáo Phó tướng, là một cô nương, không có sự đồng ý, tự tiện xông vào.” Thủ vệ cửa nhanh chóng báo cáo.
“Không, không phải, ta ta ta ta - - ta là…” Ấn Tâm sợ tới mức mặt trắng bệch, vừa nhìn thấy Tưởng Hổ, vội vàng mở miệng tính giải thích. Nhưng nàng vừa kinh vừa sợ, l€*quƱ*đƟɳ cái miệng nhỏ nhắn cũng bị gió tuyết làm đông cứng, trong lúc nhất thời không nói câu nào trọn vẹn, càng không thể giải thích.
Đao sắc bén vẫn kề sát cần cổ mảnh khảnh của nàng. Chỉ thiếu mấy tấc là có thể chém bay đầu nàng. Kề cận với sự sợ hãi tử vong, nước mắt nàng tuôn trào.
Nước mắt trong veo, từng dòng từng dòng rơi trên mặt đất, vừa đụng đất đã đóng thành hạt băng trong suốt.
Chỉ là nàng càng khóc, Tưởng Hổ lại càng mất kiên nhẫn. Thủ vệ nắm chặt đao kiếm, mắt thấy không khí càng ngày càng khẩn trương - -
“Đừng làm nàng bị thương.”
Giọng nói trầm thấp không báo động trước vang lên.
Theo tiếng vó ngựa lưu loát, đptt nhanh chóng đi đến bên cạnh cửa, tháo khăn mặt che gió tuyết xuống. Hắn cúi đầu nhìn về phía bóng người nhỏ nhắn đang ôm chặt bọc quần áo khóc lóc nỉ non kia, một cái liếc mắt đã nhận ra thân phận của nàng.
Ở phương Bắc, áo choàng màu hồng không nhiều, nữ nhân đầu nhỏ như thế lại càng hiếm có. Ngoại trừ ‘Tiểu Tuyết Thố’ không phòng bị người khác, ngây thơ khờ khạo trong trí nhớ này ra, hắn tin tưởng tại nơi biên cương bao la này, tuyết đối không còn người nào dám trắng trợn xông vào địa bàn của hắn.
“Khởi bẩm Tướng quân, nữ nhân này đã nhiều lần rình mò ngoài nông trường, có thể là gian tế địch quốc phái tới.” Thủ vệ cửa ngoan ngoãn nghe lệnh, lập tức để đao xuống.
“Ta, ta không phải gian tế!” Ấn Tâm lật đật ngẩng đầu lên, lắc đầu liên tục, chỉ sợ mình phủ nhận chậm một chút thì sẽ trở thành vong hồn không đầu.
“Ồ, ngươi không phải là tiểu cô nương ở Gia Khẩu sao?” Lúc này Tưởng Hổ mới nhìn thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm lệ, “Tại sao ngươi lại chạy tới chỗ này? Nơi này không thể tùy tiện xông vào, ngươi không hiểu sao?”
“Ta… Ta hiểu.” Nàng đã bị chặn lại ở cửa sáu lần, làm sao không hiểu? “Nhưng mà ta có… có việc gấp muốn nói với Tướng quân. Dưới tình thế cấp bách mới đi theo vào. Ta thật… thật sự không cố ý.” Ngẩng đầu nhìn đptt, nàng chống đỡ sự sợ hãi, run run giải thích một cách khó khăn.
“Chuyện gì?” Tưởng Hổ lại tò mò.
“Thì, chính là - -”
“Muốn nói gì chờ lát nữa nói, làm chuyện quan trọng trước.” đptt cắt lời, roi cầm trong tay, chỉ về phương Bắc. “Đánh thức những người đó, ta muốn tự mình thẩm vấn.” Mặc dù hắn cũng tò mò muốn biết dụng ý của nàng, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Cũng đúng.” Trong nháy mắt, Tưởng Hổ lộ ra nụ cười không chút hảo ý. “Vì truy bắt con dê cắm sừng này, ròng rã ba ngày rồi lão tử chưa được chợp mắt. Hôm nay không trả đủ hậu lễ không được, như vậy rất có lỗi với bản thân.” Kéo dây cương, hắn vội vã thúc ngựa quay đầu, chạy thẳng đến chuồng ngựa cách đó khoảng trăm thước.
“Tướng quân, vậy phải xử trí vị cô nương này như thế nào?” Thủ vệ cửa hỏi.
Đptt cúi đầu nhìn Ấn Tâm, lại phát hiện người này đang nhìn hắn.
Gió tuyết lạnh thấu xương, đánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một mảnh hồng đau xót. Mi mắt khóc đỏ ửng, thân hình mảnh mai không ngừng run cầm cập, thoạt nhìn rất nhếch nhác, nhưng lại cũng làm người ta đau lòng yêu thương.
Ánh mắt sâu thẳm thoáng đen lại, gió tuyết càng ngày càng lồng lộn, nơi phương xa khuất mắt bắt đầu truyền đến tiếng sói gào. Hắn không do dự nữa, lập tức truyền đạt mệnh lệnh - -
“Dẫn người về đại sảnh, đợi ta trở về.”
“Vâng ạ.”
Ấm áp.
Thật sự rất ấm áp.
Khi Củi khô trong lò lửa bộp một tiếng, tóe ra nhiều tia lửa, Ấn Tâm không khỏi cà cà bọc quần áo, lộ ra nụ cười say mê.
Đptt đẩy tấm thảm nỉ vừa dày vừa nặng ra thì gặp phải bức ‘hải đường xuân thụy’ này.
Dưới ánh sáng của lò lửa, cặp mắt như sao của nàng khép lại, nằm sấp trên bàn đá. Suối tóc đen tuyền xỏa dài, ánh sáng nhu hòa lóng lánh thần bí. Không có gió tuyết hành hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo khôi phục vẻ hồng hào trơn bóng. Đôi môi mềm mại cong lên, giống như trăng khuyết tận chân trời trong đêm mùa Hạ.
Đứng im tại chỗ, hắn lẳng lặng ngắm nhìn tiểu cô nương trước mặt. Mãi một lúc sau, hắn mới vén áo vượt qua ghế đá, không tiếng động ngồi xuống, cùng một lúc đặt sổ ghi chép đang cầm trên tay xuống bàn đá một cách nhẹ nhàng.
Bên cạnh lò lửa, hắn thẩm duyệt cẩn thận mỗi sổ ghi chép. Bên trên văn tự chằng chịt, tất cả đều là kỷ lục mua bán gia súc ở nông trường biên cương và lượng sản xuất mỏ bạc mỗi tháng của quặng mỏ.
Ruộng đất ở bên cương không màu mở bằng Trung Nguyên. Vì để các huynh đệ có thể bảo trì chiến lực bất cứ lúc nào, mấy năm nay ở biên cương, hắn đã mở rộng biên giới nông trường, chăn nuôi trăm ngàn chiến mã và trâu bò gia súc. Ngoại trừ chiến mã không bán ra ngoài, tất cả gia súc đều có thể làm tư dụng, hoặc là đưa đến trấn thành phụ cận, đổi lấy ra quả và đồ dùng hằng ngày.
Sau khi vô tình phát hiện được mỏ bạc ở Mao Sơn, hắn liền dựng nên ‘Khắc Ngần Phường’, dùng dân cư địa phương đào quặng mỏ. Mỏ bạc đào ra từ quặng mỏ phải trải quá quá trình rèn luyện, sau đó sẽ đưa đến ‘Khắc Ngân Phường’ mài dũa, chế thành vật phẩm trang sức bằng bạc, cuối cùng vận chuyển đến Kinh Thành, do Hoàng Phủ Hào Nguyệt buôn bán.
Lợi nhuận có qua có lại này đã sớm vượt quá chi tiêu của một đội quân, thậm chí còn có thể xây dựng tường thành dài trăm dặm ở biên cương, chống lại sự xâm lược.
Chỉ là quặng mỏ này vừa sập, lại nảy sinh không ít vấn đề…
Bàn tay nhỏ nhắn đè lên nhau, mi dài đậm đen bỗng nhiên run rẩy vài cái, trong giấc ngủ say Ấn Tân vặn eo bẻ cổ, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế đá.
Vừa tỉnh ngủ, đôi mắt màu hổ phách vẫn còn mơ mơ màng màng, trong khoảng thời gian ngắn không rõ mình đang ở đâu, chỉ dụi mắt, ngáp dài.
“Đã tỉnh rồi?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, mắt ướt như sương mù che chắn, chớp chớp vài cài. Lúc này Ấn Tâm mới chú ý đến một chồng sổ sách trên bàn trước mặt. Tiếp theo văn kiện là vùng ngực cường tráng, đi lên chút nữa, là bả vai rộng lớn, cao hơn một chút, là gương mặt tuấn tú nhưng vô cùng nghiêm khắc.
Dưới ánh lửa, tròng mắt sâu đen đang nhìn nàng chằm chằm, cũng không biết đã nhìn nàng bao lâu rồi.
“A!” Trong giây phút này, chút buồn ngủ còn sót lại biến mất không tăm tích. ‘Bạch’ một tiếng, nàng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, lật đật nhảy dựng lên từ trên ghế. “Ta, ta đang ngủ?” Nàng hốt hoảng hỏi.
“Chỉ ngủ một lát.” Hắn nói một cách lạnh nhạt, cố gắng không chú ý đến hai má đỏ bừng một cách mê người của nàng.
“Ách!” Nghe được đáp án khẳng định như thế, Ấn Tâm lúng lúng, thật muốn đào một cái lỗ chôn sống mình cho rồi.
Vì cứu vãn hình tượng, nàng mới tính toán nói rõ mục địch mình tới đây trước, nhất định phải biểu hiện cho thật khéo léo, ai ngờ nàng đợi, đợi… rồi lại không cẩn thận ngủ thiếp đi - -
Ôi, tại sao mỗi lần ở trước mặt hắn, nàng lại luôn luôn lơ mơ như vậy?
Hắn nhất định cho rằng nàng là một cô nương ngốc!
"Nói đi, rốt cuộc ngươi đến tìm ta có chuyện gì?” Bỏ sổ ghi chép xuống, Đông Phương Thú Thiên không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng.
Theo lời nói của thủ vệ, hắn biết được hai ngày qua, nàng luôn đúng giờ, mỗi ngày ba bữa, mỗi bữa hai canh giờ.
Nhìn nàng yếu đuối như thế, thậm chí hắn còn tin tưởng, chỉ cần gió tuyết mạnh thêm chút thì nàng nhất định bị gió tuyết lạnh thấu xương kia thổi bay mất. Nhưng nàng lại có thể không sợ bão tuyết, đã chờ lâu như vậy.
Mặc dù sớm biết nàng có chuyện tìm hắn, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, nàng sẽ làm được tới trình độ này.
“Ta…” Mặc dù Ấn Tâm ngượng ngùng, nhưng cũng hiểu phải giải thích rõ ràng sự việc. Vì vậy sau khi đi tới đi lui trên tấm thảm nỉ ấm ấp, lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Có lẽ ngươi sẽ không tin những lời kế tiếp ta nói, nhưng tất cả đều là thật.” Nàng dừng bước lại, cách bàn đá một đoạn dài, sợ hãi nhìn thẳng hắn.
Ít đi bông tuyết che phủ, cặp mắt đen nhánh của hắn càng trở nên sâu thẩm. lꝢ€quɣɖ©ɳ Dưới ánh mắt chăm chú khiếp người của hắn, không hiểu sao tự nhiên tim nàng rối loạn, thình thịch nhảy dựng lên.
“Ừ.” Hắn lên tiếng, nhẫn nại chờ câu nói tiếp theo.
“Nhưng mà đây đều là sự thật, bởi vì lâu nay sư phụ ta bốc quẻ chưa bao giờ sai.”
Sư phụ?
Con ngươi đen nhánh chớp một cái, khuôn mặt tuấn tú tàn khốc lại không hề thay đổi.
“Cho nên?”
“Cho nên… Chà, bởi vì sư phụ tính ra năm nay ngươi sẽ gặp phải kiếp nạn, cho nên mới phái ta tới.” Nàng khẩn trương liếm liếm đôi môi. “Mặc dù ta không giống Hoan Hoan am hiểu võ nghệ, nhưng sư phụ nói, bát tự của ta và ngươi tương hợp, rất có ích cho ngươi. Chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể hóa hiểm thành an, yên ổn vượt qua kiếp nạn này.”
Lúc này, hắn không nói câu nào, thậm chí đối với mấy chữ ‘sư phụ’, ‘Hoan Hoan’ từ miệng của nàng cũng không làm hắn có hứng thú, chỉ là khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn nàng.
Cặp mắt thâm sâu đen thẳm lóe lên ánh lửa, mơ hồ hiện lên vài ánh sáng lu mờ, nhưng Ấn Tâm lại không phát hiện được, chỉ đứng đó vặn vặn mười đầu ngón tay thon dài, vội vã cuống cuồng nói tiếp.
“Cho nên ngươi muốn ta làm gì cũng được, có thể giữ ta ở lại bên cạnh ngươi không? Ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ ngươi!” Cuối cùng nàng cũng nói ra được trọng điểm rồi.
Cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nàng lắp bắp nhìn hắn, chờ hắn đưa ra điều kiện. Đáng tiếc nàng cứ chờ, chờ, lại chờ ra được một chữ - -
“Không.”
“Hả?” Cặp mắt màu hổ phách kinh ngạc, chớp vài cái.
“Ta không cần có người bảo hộ.” Hắn từ chối triệt để, “Nhất là một nữ nhân bảo hộ.” Lời nói của hắn có hàm ý, nhìn nàng.
Ánh mắt kín đáo, đầu tiên là dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được tâm sự kia, sau đó từ từ chuyển xuống, lướt qua từng tấc một trên thân thể của nàng.
Ánh mắt như đốt người này khiến hai gò má của nàng đỏ bừng trong nháy mắt. Không hiểu sao thân thể mềm mại khẽ run lên; nàng đưa tay lên, vòng trước ngực một cách bối rối, thiếu chút nữa là nghĩ cách lùi lại, trốn phía sau ghế đá.
“Ta - - ta - -” Nàng giương cái miệng nhỏ nhắn, ngập ngừng một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân. “Ta thừa nhận, ta… à… có lúc lơ mơ một chút, nhưng ta thật sự sẽ cố gắng bảo hộ ngươi. Huống chi không phải lúc trước ngươi bị thương ở quặng mỏ sao? Vậy thì chứng minh lời nói của sư phụ ta là thật. Vì nghĩ cho an toàn của ngươi, ngươi để cho ta ——"
"Xin hỏi tục danh của tôn sư.” Hắn chợt cắt lời.
“Hả? À, sư phụ họ Ấn, tên một chữ Phong.” Nàng ngoan ngoãn trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ au. “Ta, ta là Ấn Tâm. Ta và sư phụ luôn ở trong Tiếu Tiếu cốc, tuyệt đối không phải gian tế, thật mà!” Chẳng lẽ hắn cũng giống như nhóm người thủ vệ đại ca, nghi ngờ nàng gian tế do địch quốc phái tới?
Thật ra khó trách hắn sẽ hoài nghi. Không đầu không đuôi nàng đã nói nhiều như vậy, còn không đưa ra được bằng chứng. Bất cứ là ai cũng sẽ nghi ngờ thôi!
“Ta chưa từng nghe qua.”
À, quả nhiên!
Nghe ra sự phản đối trong trong giọng điệu của hắn, nàng lật đật muốn mở miệng nói tiếp, đáng tiếc lại chậm một bước.
“Tạm thời cho dù những ngươi nói là thật hay giả, chức trách của binh tướng chính là vào sinh ra tử. Nếu ta gặp phải nguy hiểm, đó cũng chính là thách thức của ta. Ngược lại ta và tôn sư vốn không quen biết, rốt cuộc làm sao tôn sư biết được bát tự của ta và người phù hợp?” Hắn trực chỉ trọng điểm, đương nhiên không thể nào tin vào lời bàn hoang đường của nàng.
Bát tự phù hợp, có thể bảo hộ một người, còn có thể hóa hiểm thành an cho người ta sao?
Ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không tin những lời này. Trên đời này, e rằng chỉ có mình nàng, tin vào lời nói vớ vẩn, ngàn dặm xa xôi đến tái ngoại, còn chờ đợi khổ sở trong bảo tuyết.
Hai tay vòng trước ngực, hắn yên lặng nhìn nữ nhân đơn thuần trước mặt, không khỏi phỏng đoán dụng ý của Ấn Phong.
Dù là Hán gian phái người thăm dò quân tình, cũng nên phái một người thông mình linh hoạt một chút. Nàng không hề có võ công, ngay cả tâm sự cũng không giấu được. Điều duy nhất có thể dùng được, chính là khuôn mặt và tính tình có thể gợi lên sự yêu thương của bất cứ người đàn ông nào…
“Ách, cái này…” Lần này Ấn Tâm bị hỏi ngược lại rồi.
Cũng đúng há, rốt cuộc sư phụ dùng phương pháp nào mà biết được bát tự của nàng và hắn phù hợp đây?
Nàng là một cô nhi bị bỏ rơi, được sư phụ nhặt được bên bờ sông lúc tám tuổi. Ngay cả nàng còn không biết ngày sinh tháng đẻ của mình, tại sao sư phụ lại biết được?
Trong lúc Ấn Tâm còn đang hoang mang, bỗng nhiên phía sau tấm thảm nỉ cách gió bị người bên ngoài kéo ra, Tiết đại nương phụ trách việc nấu nướng của nông trường, phủi phủi túi vải trên váy, nhanh chóng chui đầu vào trong.
“Tướng quân, cơm tối đã chuẩn bị xong, các huynh đệ đang chờ ngài ăn cơm.” Dừng lại, cặp mắt Tiết đại nương sáng lên, chạy vọt đến bên cạnh Ấn Tâm. “Ôi trời, tiểu cô nương ở đâu ra vậy nè? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này nè, trông thật xinh xắn! Còn có da thịt trơn tru… Chậc chậc chậc, Tướng quân, chẳng lẽ ngài cướp người trên đường phố sao?”
Người phương Bắc nói chuyện không cậu nệ tiểu tiết, hơn nữa chung đụng với nhiều nam nhân đã lâu, Tiết đại nương đã quên mất hai chữ ‘hàm súc’ viết như thế nào, mới mở miệng là đùa giỡn. Chỉ là người nói vô tâm, người nghe có ý. Ấn Tâm vừa nghe bà có chỗ hiểu lầm, vội vàng xua tay, thay Đông Phương Thú Thiên giải thích.
“Không phải, chuyện không liên quan tới Thú Tướng quân. Là chính ta nguyện ý tới, mà, mà… hơn nữa, còn là ta tự xông vào!”
Gò má đỏ bừng, nàng còn thành thật thừa nhận, tự mình ‘nguyện ý’, không thể chờ đợi.
Bộ dạng ngây thơ này, khiến cặp mắt thâm trầm của ai kia thoáng điểm ý cười, còn chọc cho Tiết đại nương cười ha hả.
“Xông vào là tốt rồi! Nông trường này toàn một đống xú nam nhân, khó có khi có một vị tiểu cô nương xinh đẹp như hoa đến đây, ấm lòng vui mắt, mau! Đại nương nấu một bàn toàn đồ ăn, mau tới đây ăn đi.”
“Hả? Không, không cần, ta tới đây là vì…” Mắt hổ phách không khỏi liếc sang Đông Phương Thú Thiên một cách vụng trộm.
Mặc dù không nhận được đáp án, nhưng ít ra rốt cuộc nàng cũng đã chuyển lời của sư phụ. Lúc này người ta phải ăn cơm, có phải nàng nên chọn ngày khác trở lại hay không?
“Thời gian không còn sớm, sau khi dùng cơm xong, ở lại chỗ này nghỉ ngơi một đêm đã.” Đông Phương Thú Thiên đứng dậy, bàn tay to như lá bồ đề đảo nhẹ qua, chồng sổ ghi chép trên bàn đá giống như ảo thuật, nằm trọn trên hai bàn tay của hắn.
“Hả? Làm phiền rồi, ta không - - ”
“Cứ như vậy đi.” Hắn đã đi đến cạnh cửa, đưa ra kết luận.
Mặc dù trong lòng vô cùng ngượng ngùng, nhưng dưới ‘lời mời’ ‘uy nghiêm’ của hắn, nàng thật sự không thể từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn cầm bọc quần áo trên bàn đá lên, nhanh chóng chạy theo sau lưng hắn.
“Vâng, vậy thì làm phiền rồi.”
Ngồi trên tảng đá lớn, một bên Ấn Tâm không ngừng chà chà đôi tay bé nhỏ làm ấm, một bên ai oán dõi mắt về hướng nông trường.
Ba ngày trước, quặng mỏ ở Mao Sơn bỗng nhiên bị sập. Sau đó dưới sự chỉ huy của đptt, tuy rằng tình thế kịp thời được khống chế, nhưng vẫn chết không ít người. Sau này trải qua điều tra, vách núi ở quặng mỏ là do có người cố ý nổ sập.
Chuyện này khiến mọi người sợ hãi, lan truyền ra ngoài rất nhanh.
Thì ra quặng mỏ Mao Sơn thuộc về Thú Tướng quân, chất chứa mỏ bạc phong phú. Khai thác hơn năm năm, chưa từng xảy ra biến cố, ai biết được tiết Đông Chí đoàn viên kỳ này lại xảy ra chuyện này. Vì cứ tế, thậm chí hắn còn bị thương.
Hắn bị thương lần này, đúng lúc ứng nghiệm với quẻ bói của sư phụ.
Bởi vì lo lắng cho an nguy của hắn, không để ý đến trời đã tối, nàng lập tức mướn một con ngựa của bà chủ trạm dịch, thuận đường hỏi phương hướng, chạy tới quặng mỏ. Ai mà biết vì để phòng ngừa nguy hiểm lại xảy ra, trong vòng một dặm đường xung quanh quặng mỏ đã sớm bị phong bế, chỉ cho người ra, không để người vào. Mỗi trạm gác đều có người trông coi, hại nàng chỉ có thể đứng ngoài lo lắng không thôi.
May mà hôm sau lại có tin tức truyền ra, Thú Tướng quân chỉ bị thương nhẹ, sáng sớm đã trở về nông trường nghỉ ngơi. Bởi vậy bất chấp mệt mỏi, nàng lại vội vàng đuổi tới nông trường. Nhưng bởi vì lai lịch không rõ, thủ vệ cửa nhất đinh không cho vào.
Vẻn vẹn hai ngày, nàng theo ba bữa trình diện. Đáng tiếc trước sau như một, thủ vệ duy trì thái độ như nhau, hại nàng chỉ có thể đứng bên cạnh quân kỳ khổng lồ bên ngoài cửa gỗ lớn, giống như người tuyết nhỏ bé lẳng lặng ôm cây đợi thỏ.
Đưa lòng bàn tay lại gần miệng, hà hơi nóng lên đó, Ấn Tâm duỗi thẳng tay chân, đang định hoạt động gân cốt đã bị gió tuyết đông cứng, thì lại nghe tiếng vó ngựa truyền đến từ nơi xa.
Theo tiếng chân nhanh chóng gia tăng, một đội nhân mã bỗng nhiên phá tuyết xuất hiện.
Đi đầu chính là một người nam tử che mặt mặc áo bào đen. Hắn điều khiển một con tuấn mã màu đen, khí thế mạnh mẽ phóng về hướng cửa gỗ lớn của nông trường. Mà tốc độ của đoàn người ngựa theo sau hắn cũng không kém, người người nắm lấy dây cương, liên tục hét lớn. Hơn mười con tuấn mã mạnh như vũ bão, đá tung bụi tuyết đọng lại trên đường.
“Tướng quân đã trở lại!”
Người gác cửa vừa mới hét lên, phía dưới đã truyền đến tiếng dây xích kéo dài.
Thủ vệ cửa canh thời gian cực kỳ chính xác, ngay từ lúc khoảng cách giữa hắc mã và cống chính khoảng 50 thước, hắn kéo hai hàng cửa lớn ra phân nửa. Chỉ trong nháy mắt, tất cả người ngựa đều hối hả lướt qua người nàng, ngựa không ngừng vó xông vào nông trường.
Nhìn thấy cửa gỗ lớn bắt đầu đóng lại, Ấn Tâm không kịp nói câu nào, không khỏi rối loạn, ôm bọc quần áo chạy theo vào.
“Đợi… Chờ ta một chút!”
“To gan!”
Gần như cùng lúc Ấn Tâm xông vào nông trường, thủ vệ cửa rút đao ngay lập tức, nhanh chóng kề lên cổ của nàng. Hoảng sợ tới mức toàn thân đông cừng, nàng hét lên một tiếng chói tai.
"A a a a a ——"
"Mẹ nó! Là ai quỷ khóc quỷ kêu? Trong nhà có người chết phải không!” Phía trước, Tưởng Hổ ngửa đầu gầm thét, vội vàng kéo dây cương chuyển đầu ngựa, cảm giác hai tai sẽ bị tiếng thét chói tai thê lương này đâm thủng.
Vì phải truy bắt con dê con cắm sừng nổ tung quặng mỏ, hắn đã mất ngủ ròng rã ba ngày rồi. Lúc này lại xảy ra chuyện gì nữa hả?
“Báo cáo Phó tướng, là một cô nương, không có sự đồng ý, tự tiện xông vào.” Thủ vệ cửa nhanh chóng báo cáo.
“Không, không phải, ta ta ta ta - - ta là…” Ấn Tâm sợ tới mức mặt trắng bệch, vừa nhìn thấy Tưởng Hổ, vội vàng mở miệng tính giải thích. Nhưng nàng vừa kinh vừa sợ, l€*quƱ*đƟɳ cái miệng nhỏ nhắn cũng bị gió tuyết làm đông cứng, trong lúc nhất thời không nói câu nào trọn vẹn, càng không thể giải thích.
Đao sắc bén vẫn kề sát cần cổ mảnh khảnh của nàng. Chỉ thiếu mấy tấc là có thể chém bay đầu nàng. Kề cận với sự sợ hãi tử vong, nước mắt nàng tuôn trào.
Nước mắt trong veo, từng dòng từng dòng rơi trên mặt đất, vừa đụng đất đã đóng thành hạt băng trong suốt.
Chỉ là nàng càng khóc, Tưởng Hổ lại càng mất kiên nhẫn. Thủ vệ nắm chặt đao kiếm, mắt thấy không khí càng ngày càng khẩn trương - -
“Đừng làm nàng bị thương.”
Giọng nói trầm thấp không báo động trước vang lên.
Theo tiếng vó ngựa lưu loát, đptt nhanh chóng đi đến bên cạnh cửa, tháo khăn mặt che gió tuyết xuống. Hắn cúi đầu nhìn về phía bóng người nhỏ nhắn đang ôm chặt bọc quần áo khóc lóc nỉ non kia, một cái liếc mắt đã nhận ra thân phận của nàng.
Ở phương Bắc, áo choàng màu hồng không nhiều, nữ nhân đầu nhỏ như thế lại càng hiếm có. Ngoại trừ ‘Tiểu Tuyết Thố’ không phòng bị người khác, ngây thơ khờ khạo trong trí nhớ này ra, hắn tin tưởng tại nơi biên cương bao la này, tuyết đối không còn người nào dám trắng trợn xông vào địa bàn của hắn.
“Khởi bẩm Tướng quân, nữ nhân này đã nhiều lần rình mò ngoài nông trường, có thể là gian tế địch quốc phái tới.” Thủ vệ cửa ngoan ngoãn nghe lệnh, lập tức để đao xuống.
“Ta, ta không phải gian tế!” Ấn Tâm lật đật ngẩng đầu lên, lắc đầu liên tục, chỉ sợ mình phủ nhận chậm một chút thì sẽ trở thành vong hồn không đầu.
“Ồ, ngươi không phải là tiểu cô nương ở Gia Khẩu sao?” Lúc này Tưởng Hổ mới nhìn thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm lệ, “Tại sao ngươi lại chạy tới chỗ này? Nơi này không thể tùy tiện xông vào, ngươi không hiểu sao?”
“Ta… Ta hiểu.” Nàng đã bị chặn lại ở cửa sáu lần, làm sao không hiểu? “Nhưng mà ta có… có việc gấp muốn nói với Tướng quân. Dưới tình thế cấp bách mới đi theo vào. Ta thật… thật sự không cố ý.” Ngẩng đầu nhìn đptt, nàng chống đỡ sự sợ hãi, run run giải thích một cách khó khăn.
“Chuyện gì?” Tưởng Hổ lại tò mò.
“Thì, chính là - -”
“Muốn nói gì chờ lát nữa nói, làm chuyện quan trọng trước.” đptt cắt lời, roi cầm trong tay, chỉ về phương Bắc. “Đánh thức những người đó, ta muốn tự mình thẩm vấn.” Mặc dù hắn cũng tò mò muốn biết dụng ý của nàng, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Cũng đúng.” Trong nháy mắt, Tưởng Hổ lộ ra nụ cười không chút hảo ý. “Vì truy bắt con dê cắm sừng này, ròng rã ba ngày rồi lão tử chưa được chợp mắt. Hôm nay không trả đủ hậu lễ không được, như vậy rất có lỗi với bản thân.” Kéo dây cương, hắn vội vã thúc ngựa quay đầu, chạy thẳng đến chuồng ngựa cách đó khoảng trăm thước.
“Tướng quân, vậy phải xử trí vị cô nương này như thế nào?” Thủ vệ cửa hỏi.
Đptt cúi đầu nhìn Ấn Tâm, lại phát hiện người này đang nhìn hắn.
Gió tuyết lạnh thấu xương, đánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một mảnh hồng đau xót. Mi mắt khóc đỏ ửng, thân hình mảnh mai không ngừng run cầm cập, thoạt nhìn rất nhếch nhác, nhưng lại cũng làm người ta đau lòng yêu thương.
Ánh mắt sâu thẳm thoáng đen lại, gió tuyết càng ngày càng lồng lộn, nơi phương xa khuất mắt bắt đầu truyền đến tiếng sói gào. Hắn không do dự nữa, lập tức truyền đạt mệnh lệnh - -
“Dẫn người về đại sảnh, đợi ta trở về.”
“Vâng ạ.”
Ấm áp.
Thật sự rất ấm áp.
Khi Củi khô trong lò lửa bộp một tiếng, tóe ra nhiều tia lửa, Ấn Tâm không khỏi cà cà bọc quần áo, lộ ra nụ cười say mê.
Đptt đẩy tấm thảm nỉ vừa dày vừa nặng ra thì gặp phải bức ‘hải đường xuân thụy’ này.
Dưới ánh sáng của lò lửa, cặp mắt như sao của nàng khép lại, nằm sấp trên bàn đá. Suối tóc đen tuyền xỏa dài, ánh sáng nhu hòa lóng lánh thần bí. Không có gió tuyết hành hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo khôi phục vẻ hồng hào trơn bóng. Đôi môi mềm mại cong lên, giống như trăng khuyết tận chân trời trong đêm mùa Hạ.
Đứng im tại chỗ, hắn lẳng lặng ngắm nhìn tiểu cô nương trước mặt. Mãi một lúc sau, hắn mới vén áo vượt qua ghế đá, không tiếng động ngồi xuống, cùng một lúc đặt sổ ghi chép đang cầm trên tay xuống bàn đá một cách nhẹ nhàng.
Bên cạnh lò lửa, hắn thẩm duyệt cẩn thận mỗi sổ ghi chép. Bên trên văn tự chằng chịt, tất cả đều là kỷ lục mua bán gia súc ở nông trường biên cương và lượng sản xuất mỏ bạc mỗi tháng của quặng mỏ.
Ruộng đất ở bên cương không màu mở bằng Trung Nguyên. Vì để các huynh đệ có thể bảo trì chiến lực bất cứ lúc nào, mấy năm nay ở biên cương, hắn đã mở rộng biên giới nông trường, chăn nuôi trăm ngàn chiến mã và trâu bò gia súc. Ngoại trừ chiến mã không bán ra ngoài, tất cả gia súc đều có thể làm tư dụng, hoặc là đưa đến trấn thành phụ cận, đổi lấy ra quả và đồ dùng hằng ngày.
Sau khi vô tình phát hiện được mỏ bạc ở Mao Sơn, hắn liền dựng nên ‘Khắc Ngần Phường’, dùng dân cư địa phương đào quặng mỏ. Mỏ bạc đào ra từ quặng mỏ phải trải quá quá trình rèn luyện, sau đó sẽ đưa đến ‘Khắc Ngân Phường’ mài dũa, chế thành vật phẩm trang sức bằng bạc, cuối cùng vận chuyển đến Kinh Thành, do Hoàng Phủ Hào Nguyệt buôn bán.
Lợi nhuận có qua có lại này đã sớm vượt quá chi tiêu của một đội quân, thậm chí còn có thể xây dựng tường thành dài trăm dặm ở biên cương, chống lại sự xâm lược.
Chỉ là quặng mỏ này vừa sập, lại nảy sinh không ít vấn đề…
Bàn tay nhỏ nhắn đè lên nhau, mi dài đậm đen bỗng nhiên run rẩy vài cái, trong giấc ngủ say Ấn Tân vặn eo bẻ cổ, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế đá.
Vừa tỉnh ngủ, đôi mắt màu hổ phách vẫn còn mơ mơ màng màng, trong khoảng thời gian ngắn không rõ mình đang ở đâu, chỉ dụi mắt, ngáp dài.
“Đã tỉnh rồi?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, mắt ướt như sương mù che chắn, chớp chớp vài cài. Lúc này Ấn Tâm mới chú ý đến một chồng sổ sách trên bàn trước mặt. Tiếp theo văn kiện là vùng ngực cường tráng, đi lên chút nữa, là bả vai rộng lớn, cao hơn một chút, là gương mặt tuấn tú nhưng vô cùng nghiêm khắc.
Dưới ánh lửa, tròng mắt sâu đen đang nhìn nàng chằm chằm, cũng không biết đã nhìn nàng bao lâu rồi.
“A!” Trong giây phút này, chút buồn ngủ còn sót lại biến mất không tăm tích. ‘Bạch’ một tiếng, nàng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, lật đật nhảy dựng lên từ trên ghế. “Ta, ta đang ngủ?” Nàng hốt hoảng hỏi.
“Chỉ ngủ một lát.” Hắn nói một cách lạnh nhạt, cố gắng không chú ý đến hai má đỏ bừng một cách mê người của nàng.
“Ách!” Nghe được đáp án khẳng định như thế, Ấn Tâm lúng lúng, thật muốn đào một cái lỗ chôn sống mình cho rồi.
Vì cứu vãn hình tượng, nàng mới tính toán nói rõ mục địch mình tới đây trước, nhất định phải biểu hiện cho thật khéo léo, ai ngờ nàng đợi, đợi… rồi lại không cẩn thận ngủ thiếp đi - -
Ôi, tại sao mỗi lần ở trước mặt hắn, nàng lại luôn luôn lơ mơ như vậy?
Hắn nhất định cho rằng nàng là một cô nương ngốc!
"Nói đi, rốt cuộc ngươi đến tìm ta có chuyện gì?” Bỏ sổ ghi chép xuống, Đông Phương Thú Thiên không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng.
Theo lời nói của thủ vệ, hắn biết được hai ngày qua, nàng luôn đúng giờ, mỗi ngày ba bữa, mỗi bữa hai canh giờ.
Nhìn nàng yếu đuối như thế, thậm chí hắn còn tin tưởng, chỉ cần gió tuyết mạnh thêm chút thì nàng nhất định bị gió tuyết lạnh thấu xương kia thổi bay mất. Nhưng nàng lại có thể không sợ bão tuyết, đã chờ lâu như vậy.
Mặc dù sớm biết nàng có chuyện tìm hắn, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, nàng sẽ làm được tới trình độ này.
“Ta…” Mặc dù Ấn Tâm ngượng ngùng, nhưng cũng hiểu phải giải thích rõ ràng sự việc. Vì vậy sau khi đi tới đi lui trên tấm thảm nỉ ấm ấp, lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Có lẽ ngươi sẽ không tin những lời kế tiếp ta nói, nhưng tất cả đều là thật.” Nàng dừng bước lại, cách bàn đá một đoạn dài, sợ hãi nhìn thẳng hắn.
Ít đi bông tuyết che phủ, cặp mắt đen nhánh của hắn càng trở nên sâu thẩm. lꝢ€quɣɖ©ɳ Dưới ánh mắt chăm chú khiếp người của hắn, không hiểu sao tự nhiên tim nàng rối loạn, thình thịch nhảy dựng lên.
“Ừ.” Hắn lên tiếng, nhẫn nại chờ câu nói tiếp theo.
“Nhưng mà đây đều là sự thật, bởi vì lâu nay sư phụ ta bốc quẻ chưa bao giờ sai.”
Sư phụ?
Con ngươi đen nhánh chớp một cái, khuôn mặt tuấn tú tàn khốc lại không hề thay đổi.
“Cho nên?”
“Cho nên… Chà, bởi vì sư phụ tính ra năm nay ngươi sẽ gặp phải kiếp nạn, cho nên mới phái ta tới.” Nàng khẩn trương liếm liếm đôi môi. “Mặc dù ta không giống Hoan Hoan am hiểu võ nghệ, nhưng sư phụ nói, bát tự của ta và ngươi tương hợp, rất có ích cho ngươi. Chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể hóa hiểm thành an, yên ổn vượt qua kiếp nạn này.”
Lúc này, hắn không nói câu nào, thậm chí đối với mấy chữ ‘sư phụ’, ‘Hoan Hoan’ từ miệng của nàng cũng không làm hắn có hứng thú, chỉ là khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn nàng.
Cặp mắt thâm sâu đen thẳm lóe lên ánh lửa, mơ hồ hiện lên vài ánh sáng lu mờ, nhưng Ấn Tâm lại không phát hiện được, chỉ đứng đó vặn vặn mười đầu ngón tay thon dài, vội vã cuống cuồng nói tiếp.
“Cho nên ngươi muốn ta làm gì cũng được, có thể giữ ta ở lại bên cạnh ngươi không? Ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ ngươi!” Cuối cùng nàng cũng nói ra được trọng điểm rồi.
Cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nàng lắp bắp nhìn hắn, chờ hắn đưa ra điều kiện. Đáng tiếc nàng cứ chờ, chờ, lại chờ ra được một chữ - -
“Không.”
“Hả?” Cặp mắt màu hổ phách kinh ngạc, chớp vài cái.
“Ta không cần có người bảo hộ.” Hắn từ chối triệt để, “Nhất là một nữ nhân bảo hộ.” Lời nói của hắn có hàm ý, nhìn nàng.
Ánh mắt kín đáo, đầu tiên là dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được tâm sự kia, sau đó từ từ chuyển xuống, lướt qua từng tấc một trên thân thể của nàng.
Ánh mắt như đốt người này khiến hai gò má của nàng đỏ bừng trong nháy mắt. Không hiểu sao thân thể mềm mại khẽ run lên; nàng đưa tay lên, vòng trước ngực một cách bối rối, thiếu chút nữa là nghĩ cách lùi lại, trốn phía sau ghế đá.
“Ta - - ta - -” Nàng giương cái miệng nhỏ nhắn, ngập ngừng một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân. “Ta thừa nhận, ta… à… có lúc lơ mơ một chút, nhưng ta thật sự sẽ cố gắng bảo hộ ngươi. Huống chi không phải lúc trước ngươi bị thương ở quặng mỏ sao? Vậy thì chứng minh lời nói của sư phụ ta là thật. Vì nghĩ cho an toàn của ngươi, ngươi để cho ta ——"
"Xin hỏi tục danh của tôn sư.” Hắn chợt cắt lời.
“Hả? À, sư phụ họ Ấn, tên một chữ Phong.” Nàng ngoan ngoãn trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ au. “Ta, ta là Ấn Tâm. Ta và sư phụ luôn ở trong Tiếu Tiếu cốc, tuyệt đối không phải gian tế, thật mà!” Chẳng lẽ hắn cũng giống như nhóm người thủ vệ đại ca, nghi ngờ nàng gian tế do địch quốc phái tới?
Thật ra khó trách hắn sẽ hoài nghi. Không đầu không đuôi nàng đã nói nhiều như vậy, còn không đưa ra được bằng chứng. Bất cứ là ai cũng sẽ nghi ngờ thôi!
“Ta chưa từng nghe qua.”
À, quả nhiên!
Nghe ra sự phản đối trong trong giọng điệu của hắn, nàng lật đật muốn mở miệng nói tiếp, đáng tiếc lại chậm một bước.
“Tạm thời cho dù những ngươi nói là thật hay giả, chức trách của binh tướng chính là vào sinh ra tử. Nếu ta gặp phải nguy hiểm, đó cũng chính là thách thức của ta. Ngược lại ta và tôn sư vốn không quen biết, rốt cuộc làm sao tôn sư biết được bát tự của ta và người phù hợp?” Hắn trực chỉ trọng điểm, đương nhiên không thể nào tin vào lời bàn hoang đường của nàng.
Bát tự phù hợp, có thể bảo hộ một người, còn có thể hóa hiểm thành an cho người ta sao?
Ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không tin những lời này. Trên đời này, e rằng chỉ có mình nàng, tin vào lời nói vớ vẩn, ngàn dặm xa xôi đến tái ngoại, còn chờ đợi khổ sở trong bảo tuyết.
Hai tay vòng trước ngực, hắn yên lặng nhìn nữ nhân đơn thuần trước mặt, không khỏi phỏng đoán dụng ý của Ấn Phong.
Dù là Hán gian phái người thăm dò quân tình, cũng nên phái một người thông mình linh hoạt một chút. Nàng không hề có võ công, ngay cả tâm sự cũng không giấu được. Điều duy nhất có thể dùng được, chính là khuôn mặt và tính tình có thể gợi lên sự yêu thương của bất cứ người đàn ông nào…
“Ách, cái này…” Lần này Ấn Tâm bị hỏi ngược lại rồi.
Cũng đúng há, rốt cuộc sư phụ dùng phương pháp nào mà biết được bát tự của nàng và hắn phù hợp đây?
Nàng là một cô nhi bị bỏ rơi, được sư phụ nhặt được bên bờ sông lúc tám tuổi. Ngay cả nàng còn không biết ngày sinh tháng đẻ của mình, tại sao sư phụ lại biết được?
Trong lúc Ấn Tâm còn đang hoang mang, bỗng nhiên phía sau tấm thảm nỉ cách gió bị người bên ngoài kéo ra, Tiết đại nương phụ trách việc nấu nướng của nông trường, phủi phủi túi vải trên váy, nhanh chóng chui đầu vào trong.
“Tướng quân, cơm tối đã chuẩn bị xong, các huynh đệ đang chờ ngài ăn cơm.” Dừng lại, cặp mắt Tiết đại nương sáng lên, chạy vọt đến bên cạnh Ấn Tâm. “Ôi trời, tiểu cô nương ở đâu ra vậy nè? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này nè, trông thật xinh xắn! Còn có da thịt trơn tru… Chậc chậc chậc, Tướng quân, chẳng lẽ ngài cướp người trên đường phố sao?”
Người phương Bắc nói chuyện không cậu nệ tiểu tiết, hơn nữa chung đụng với nhiều nam nhân đã lâu, Tiết đại nương đã quên mất hai chữ ‘hàm súc’ viết như thế nào, mới mở miệng là đùa giỡn. Chỉ là người nói vô tâm, người nghe có ý. Ấn Tâm vừa nghe bà có chỗ hiểu lầm, vội vàng xua tay, thay Đông Phương Thú Thiên giải thích.
“Không phải, chuyện không liên quan tới Thú Tướng quân. Là chính ta nguyện ý tới, mà, mà… hơn nữa, còn là ta tự xông vào!”
Gò má đỏ bừng, nàng còn thành thật thừa nhận, tự mình ‘nguyện ý’, không thể chờ đợi.
Bộ dạng ngây thơ này, khiến cặp mắt thâm trầm của ai kia thoáng điểm ý cười, còn chọc cho Tiết đại nương cười ha hả.
“Xông vào là tốt rồi! Nông trường này toàn một đống xú nam nhân, khó có khi có một vị tiểu cô nương xinh đẹp như hoa đến đây, ấm lòng vui mắt, mau! Đại nương nấu một bàn toàn đồ ăn, mau tới đây ăn đi.”
“Hả? Không, không cần, ta tới đây là vì…” Mắt hổ phách không khỏi liếc sang Đông Phương Thú Thiên một cách vụng trộm.
Mặc dù không nhận được đáp án, nhưng ít ra rốt cuộc nàng cũng đã chuyển lời của sư phụ. Lúc này người ta phải ăn cơm, có phải nàng nên chọn ngày khác trở lại hay không?
“Thời gian không còn sớm, sau khi dùng cơm xong, ở lại chỗ này nghỉ ngơi một đêm đã.” Đông Phương Thú Thiên đứng dậy, bàn tay to như lá bồ đề đảo nhẹ qua, chồng sổ ghi chép trên bàn đá giống như ảo thuật, nằm trọn trên hai bàn tay của hắn.
“Hả? Làm phiền rồi, ta không - - ”
“Cứ như vậy đi.” Hắn đã đi đến cạnh cửa, đưa ra kết luận.
Mặc dù trong lòng vô cùng ngượng ngùng, nhưng dưới ‘lời mời’ ‘uy nghiêm’ của hắn, nàng thật sự không thể từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn cầm bọc quần áo trên bàn đá lên, nhanh chóng chạy theo sau lưng hắn.
“Vâng, vậy thì làm phiền rồi.”