-
Chương 6
Mẫu thân, phụ thân, khi bảo vệ chúng ta, có phải cũng đáng tin cậy như thế này?
Ta biết mình đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, khung cảnh đen tối, tràn ngập mùi máu tanh cùng tiếng thét thảm thiết của đàn ông và phụ nữ. Ta vô vọng đối mặt với lưỡi đao sắc bén, chờ đợi cái ch/3t ập đến.
Trần Diễn đột nhiên xuất hiện, gi/3t ch/3t thích khách, dùng giọng nói trầm ấm bảo ta: "Đừng sợ, ta sẽ đưa nàng ra ngoài."
Thậm chí hắn còn đưa cho ta một con dao găm để phòng thân. Ta cúi xuống nhìn, thấy trên vỏ dao có khắc một đóa hoa mai đỏ.
Khi tỉnh dậy từ giấc mơ, mặt trời đã lên cao.
Bên kia bình phong, trên giường đã không còn bóng dáng Trần Diễn.
Ta lấy dao găm từ trong áo ra.
"Rõ ràng đây là dao găm của ta, sao trong giấc mơ lại trở thành món quà hắn tặng được?"
Cuộc ám sát đêm qua không có bất kỳ tin tức nào truyền đến, như thể chưa từng xảy ra.
Trần Diễn đi báo án về, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng gầm lên: "Hình bộ không tiếp nhận, bản tướng quân sẽ tự mình điều tra!"
Ta hỏi rõ nguyên nhân, khá ngạc nhiên.
"Ai có thể xử lý thi thể nhanh như vậy, đè bẹp mọi lời đồn?" Trần Diễn xua tay với ta, "Nàng đừng lo. Vài ngày nữa ta sẽ dạy nàng cách dùng dao găm."
Nói xong, hắn vội vã rời đi.
Thật là không chịu nổi.
Ta cũng không thèm để ý đến hắn, cho đến một đêm nọ.
Ta đang giữ tư thế đoan trang, thục nữ mà ngủ say, đột nhiên bị hắn kéo dậy ôm vào lòng, như người sắp ch/3t đuối vớ được khúc gỗ.
... Kéo một nữ nhân y phục xộc xệch ra khỏi chăn, có khiếm nhã quá không?
Ta đẩy hắn ra, nhưng khi cảm nhận được sự run rẩy của hắn, ta dừng lại, chậm rãi vòng tay ôm lấy lưng hắn.
Vỗ nhẹ.
Có thứ gì đó ướt át trượt xuống cổ ta, làm ướt cổ áo.
"Có chuyện gì vậy?"
Ta chưa từng thấy hắn như thế này.
Dù trước linh cữu của Trấn Bắc Tướng quân, hắn cũng chỉ nghẹn ngào trong chốc lát, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần điều tra sự thật.
"A Hành, là Tấn Dương Vương, là Tấn Dương Vương!"
Tấn Dương Vương là sao? Tấn Dương Vương đã làm gì?
Ta nhanh chóng hiểu ra, Trần Diễn đã tìm ra kẻ chủ mưu cuộc ám sát.
Nhưng chỉ là ám sát thôi cũng không đến nỗi... chẳng lẽ kẻ ám sát Trấn Bắc Tướng quân cũng là Trấn Dương Vương?
Ta rất ngạc nhiên. Khi Tấn Dương Vương đến thăm bệnh, giọng nói của hắn rõ ràng đầy tiếc nuối và đau buồn.
Sao có thể...?
Hơn nữa, dù đã tìm ra hung thủ là hắn, có mục tiêu để báo thù, Trần Diễn cũng không đến mức thất thố như vậy.
"Nếu đã biết là Tấn Dương Vương, thì hãy tấu trình bệ hạ để xử lý công bằng, sao lại đau khổ như vậy?"
Trần Diễn đột nhiên siết chặt cánh tay ôm ta, khiến ta hơi đau.
Hắn vùi đầu vào cổ ta, hơi thở nóng hổi và gấp gáp, giọng khàn khàn vang lên bên tai ta.
"Tiên đế có chỉ, trừ phi Tấn Dương Vương phạm tội thông đồng với địch phản quốc, các tội khác đều có thể miễn..."
Cái gì?!
"Thù của phụ mẫu không thể báo, dù chứng cứ rõ ràng."
Ta chậm rãi xoa lưng hắn, nhưng lực ôm của hắn ngày càng mạnh.
Đau quá!
Ta chịu đựng, hỏi: "Có tra ra vì sao hắn muốn hại tướng quân không?"
Ta bỗng cảm thấy mình thật ngốc, một vương gia gi/3t một tướng quân không thù không oán, còn có thể vì cái gì?
"Vì binh quyền? Chẳng lẽ hắn muốn tạo phản?"
Nghĩ lại không đúng: "Hổ phù vẫn chưa tìm được, gi/3t người thì có ích gì?"
Trần Diễn đột nhiên bịt miệng ta, kéo ra một chút khoảng cách, nhìn vào mắt ta, nghiêm túc nói:
"Đừng nhắc đến. Bệ hạ vừa lên ngôi ba năm, cục diện trong triều chưa ổn định, nếu lúc này đánh rắn động cỏ, khó mà đảm bảo Tấn Dương Vương không làm liều, sớm phát động phản loạn."
Hắn lại ôm chặt ta, nhẹ nhàng nói bên tai.
"Sau vụ ám sát hôm đó, ta đi gặp bệ hạ, yêu cầu Hình bộ điều tra. Bệ hạ cho người thẩm vấn, nhưng sau đó phát hiện con phố đó không có một dấu vết nào.”
"Bệ hạ tin ta, nên cho phép ta bí mật điều tra. May mà hôm đó ta bắt được một tên thích khách còn sống, mới tra ra được Tấn Dương Vương.”
"Nhưng chính vì là Tấn Dương Vương, hiện tại dù ta có đưa chứng cứ cho bệ hạ, nhưng tiên đế đã ban thánh chỉ, bệ hạ e cũng bất lực.
"Còn hổ phù..."
Ta hỏi hắn: "Vậy ngài định làm gì?"
Hắn im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên để ta nằm lại xuống giường.
Kéo chăn lên.
Như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra: "Ngủ đi, sáng mai dậy, ta sẽ dạy nàng dùng dao găm."
Hắn còn cẩn thận đắp lại chăn cho ta.
...
Ta sờ sờ ngón tay, vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của hắn.
Nhìn hắn bước tới phía bên kia phòng, cởi áo rồi lên giường, thổi tắt nến và nằm xuống ngủ.
Ta dùng đôi mắt không chút buồn ngủ nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt.
... Thay đổi thái độ nhanh như vậy, có phải là người không?
Trần Diễn không phải người, hắn đúng là đồ c.h.ó.a.
Nửa đêm ném cho ta một tin tức khiến ta không ngủ nổi, lại không nói kế hoạch tiếp theo. Sáng sớm khi trời còn chưa sáng lại kéo ta dậy, nói muốn dạy ta cách dùng dao găm.
Ta mơ màng bị hắn kéo đến võ trường, nghe tiếng gà gáy liên tục, ta ngáp ngắn ngáp dài, không thể giữ nổi phong thái tao nhã và khí khái.
Giờ chỉ muốn đá hắn hai cái.
Ta biết mình đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, khung cảnh đen tối, tràn ngập mùi máu tanh cùng tiếng thét thảm thiết của đàn ông và phụ nữ. Ta vô vọng đối mặt với lưỡi đao sắc bén, chờ đợi cái ch/3t ập đến.
Trần Diễn đột nhiên xuất hiện, gi/3t ch/3t thích khách, dùng giọng nói trầm ấm bảo ta: "Đừng sợ, ta sẽ đưa nàng ra ngoài."
Thậm chí hắn còn đưa cho ta một con dao găm để phòng thân. Ta cúi xuống nhìn, thấy trên vỏ dao có khắc một đóa hoa mai đỏ.
Khi tỉnh dậy từ giấc mơ, mặt trời đã lên cao.
Bên kia bình phong, trên giường đã không còn bóng dáng Trần Diễn.
Ta lấy dao găm từ trong áo ra.
"Rõ ràng đây là dao găm của ta, sao trong giấc mơ lại trở thành món quà hắn tặng được?"
Cuộc ám sát đêm qua không có bất kỳ tin tức nào truyền đến, như thể chưa từng xảy ra.
Trần Diễn đi báo án về, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng gầm lên: "Hình bộ không tiếp nhận, bản tướng quân sẽ tự mình điều tra!"
Ta hỏi rõ nguyên nhân, khá ngạc nhiên.
"Ai có thể xử lý thi thể nhanh như vậy, đè bẹp mọi lời đồn?" Trần Diễn xua tay với ta, "Nàng đừng lo. Vài ngày nữa ta sẽ dạy nàng cách dùng dao găm."
Nói xong, hắn vội vã rời đi.
Thật là không chịu nổi.
Ta cũng không thèm để ý đến hắn, cho đến một đêm nọ.
Ta đang giữ tư thế đoan trang, thục nữ mà ngủ say, đột nhiên bị hắn kéo dậy ôm vào lòng, như người sắp ch/3t đuối vớ được khúc gỗ.
... Kéo một nữ nhân y phục xộc xệch ra khỏi chăn, có khiếm nhã quá không?
Ta đẩy hắn ra, nhưng khi cảm nhận được sự run rẩy của hắn, ta dừng lại, chậm rãi vòng tay ôm lấy lưng hắn.
Vỗ nhẹ.
Có thứ gì đó ướt át trượt xuống cổ ta, làm ướt cổ áo.
"Có chuyện gì vậy?"
Ta chưa từng thấy hắn như thế này.
Dù trước linh cữu của Trấn Bắc Tướng quân, hắn cũng chỉ nghẹn ngào trong chốc lát, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần điều tra sự thật.
"A Hành, là Tấn Dương Vương, là Tấn Dương Vương!"
Tấn Dương Vương là sao? Tấn Dương Vương đã làm gì?
Ta nhanh chóng hiểu ra, Trần Diễn đã tìm ra kẻ chủ mưu cuộc ám sát.
Nhưng chỉ là ám sát thôi cũng không đến nỗi... chẳng lẽ kẻ ám sát Trấn Bắc Tướng quân cũng là Trấn Dương Vương?
Ta rất ngạc nhiên. Khi Tấn Dương Vương đến thăm bệnh, giọng nói của hắn rõ ràng đầy tiếc nuối và đau buồn.
Sao có thể...?
Hơn nữa, dù đã tìm ra hung thủ là hắn, có mục tiêu để báo thù, Trần Diễn cũng không đến mức thất thố như vậy.
"Nếu đã biết là Tấn Dương Vương, thì hãy tấu trình bệ hạ để xử lý công bằng, sao lại đau khổ như vậy?"
Trần Diễn đột nhiên siết chặt cánh tay ôm ta, khiến ta hơi đau.
Hắn vùi đầu vào cổ ta, hơi thở nóng hổi và gấp gáp, giọng khàn khàn vang lên bên tai ta.
"Tiên đế có chỉ, trừ phi Tấn Dương Vương phạm tội thông đồng với địch phản quốc, các tội khác đều có thể miễn..."
Cái gì?!
"Thù của phụ mẫu không thể báo, dù chứng cứ rõ ràng."
Ta chậm rãi xoa lưng hắn, nhưng lực ôm của hắn ngày càng mạnh.
Đau quá!
Ta chịu đựng, hỏi: "Có tra ra vì sao hắn muốn hại tướng quân không?"
Ta bỗng cảm thấy mình thật ngốc, một vương gia gi/3t một tướng quân không thù không oán, còn có thể vì cái gì?
"Vì binh quyền? Chẳng lẽ hắn muốn tạo phản?"
Nghĩ lại không đúng: "Hổ phù vẫn chưa tìm được, gi/3t người thì có ích gì?"
Trần Diễn đột nhiên bịt miệng ta, kéo ra một chút khoảng cách, nhìn vào mắt ta, nghiêm túc nói:
"Đừng nhắc đến. Bệ hạ vừa lên ngôi ba năm, cục diện trong triều chưa ổn định, nếu lúc này đánh rắn động cỏ, khó mà đảm bảo Tấn Dương Vương không làm liều, sớm phát động phản loạn."
Hắn lại ôm chặt ta, nhẹ nhàng nói bên tai.
"Sau vụ ám sát hôm đó, ta đi gặp bệ hạ, yêu cầu Hình bộ điều tra. Bệ hạ cho người thẩm vấn, nhưng sau đó phát hiện con phố đó không có một dấu vết nào.”
"Bệ hạ tin ta, nên cho phép ta bí mật điều tra. May mà hôm đó ta bắt được một tên thích khách còn sống, mới tra ra được Tấn Dương Vương.”
"Nhưng chính vì là Tấn Dương Vương, hiện tại dù ta có đưa chứng cứ cho bệ hạ, nhưng tiên đế đã ban thánh chỉ, bệ hạ e cũng bất lực.
"Còn hổ phù..."
Ta hỏi hắn: "Vậy ngài định làm gì?"
Hắn im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên để ta nằm lại xuống giường.
Kéo chăn lên.
Như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra: "Ngủ đi, sáng mai dậy, ta sẽ dạy nàng dùng dao găm."
Hắn còn cẩn thận đắp lại chăn cho ta.
...
Ta sờ sờ ngón tay, vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của hắn.
Nhìn hắn bước tới phía bên kia phòng, cởi áo rồi lên giường, thổi tắt nến và nằm xuống ngủ.
Ta dùng đôi mắt không chút buồn ngủ nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt.
... Thay đổi thái độ nhanh như vậy, có phải là người không?
Trần Diễn không phải người, hắn đúng là đồ c.h.ó.a.
Nửa đêm ném cho ta một tin tức khiến ta không ngủ nổi, lại không nói kế hoạch tiếp theo. Sáng sớm khi trời còn chưa sáng lại kéo ta dậy, nói muốn dạy ta cách dùng dao găm.
Ta mơ màng bị hắn kéo đến võ trường, nghe tiếng gà gáy liên tục, ta ngáp ngắn ngáp dài, không thể giữ nổi phong thái tao nhã và khí khái.
Giờ chỉ muốn đá hắn hai cái.