-
Chương 3
Phật đường ở hậu viện.
Ta hỏi quản gia phu nhân rồi mở gói đồ mang theo, lấy ra bảy bài vị.
Sáu bài vị bọc vải đen, một bài vị viết "Cố Hiển Tỷ Tô Mẫu Nhụ Nhân Khuê Danh Nhàn Sinh Tây Chi Linh Vị", đó là bài vị của mẫu thân ta để lại.
Bài vị bọc vải đen, mẫu thân ta không bao giờ cho ta mở ra, thờ ai cũng không nói cho ta biết.
Còn bài vị của bà là do ta thỉnh về.
Ta đặt từng bài vị dưới tượng Phật, thắp hương, quỳ bái.
"Mẫu thân, con đã đến phủ Trấn Bắc Tướng quân rồi.
Mẫu thân luôn nói gia đình ta nợ đại ân của Trấn Bắc Tướng quân, bảo ta nhớ phải báo đáp. “Nữ nhi đã đến, đã nguyện làm người xung hỉ cho họ rồi.”
"Mẫu thân ơi, hắn đã có người trong lòng, có lẽ con không nên đến. Nhưng hắn đã tỉnh lại, đại ân mà mẫu thân bảo con báo đáp, coi như đã hoàn thành tâm nguyện rồi phải không?
"Hắn đã có 'Kiều Kiều', nếu con ở lại, báo ân lại thành ra gây thù chuốc oán với người khác.
"Mẫu thân dạy nữ tử phải đoan trang, khí khái, con nghĩ còn phải có phẩm hạnh, không xen vào tình cảm của người khác.”
"... Nếu hắn hòa ly với con, mẫu thân sẽ không trách con chứ?"
Mắt ta bắt đầu mờ đi, mặt cảm thấy hơi ngứa. Ta giơ tay lau nước mắt, rồi quỳ sụp xuống đất, rất lâu không đứng lên.
Mẫu thân, con nhớ người.
Lúc này, quản gia phu nhân vội vã chạy vào: "Thiếu phu nhân, thiếu tướng quân lại ngất rồi!"
Ta ngẩng đầu, chớp chớp mắt cay xè, trong lòng vui mừng khôn xiết.
"Mau! Đi mời Kiều Kiều đến, xung hỉ lại lần nữa."
Kiều Kiều không thể mời đến, bởi vì không ai biết nàng ta thật sự là ai.
Ta, tân nương xung hỉ, lại được Trần quản gia đưa vào phòng của Trần Diễn.
Trần quản gia nói với vẻ rất hợp lý: "Hôm qua thiếu phu nhân vừa đến, hôm nay thiếu tướng quân đã tỉnh lại...
"Xin thiếu phu nhân chăm sóc thiếu tướng quân cho đến khi ngài ấy hoàn toàn bình phục."
Ta đang cầm bát cơm, nghe lời này bỗng thấy no ngang, không nuốt nổi nữa.
Ta phải tiếp tục duy trì sự đoan trang, tao nhã này. Sau khi dùng bữa xong, trở về phòng ta lại bị ép phải lo cho hắn uốg thuốc.
Tại sao phủ tướng quân chỉ có người già mà không có nha hoàn trẻ tuổi chứ? Thật sự khiến người ta bối rối.
Ta cầm bát thuốc, tay kia khẽ đẩy Trần Diễn đang mê man trên giường.
"Tướng quân, dậy uống thuốc nào."
Không phản ứng.
"Phu quân, uống thuốc nào." Vẫn không phản ứng.
"Đại lang, mau dậy uống thuốc nào." Thật muốn đổi thuốc thành loại khác quá, ta thầm nghĩ “sự biến mất của đối tượng báo ân có thể khiến những phiền toái sau này cũng biến mất.”
Trần quản gia không nói một lời, tiến lên, không biết bóp ở chỗ nào trên má Trần Diễn mà miệng hắn mở ra.
Ta lặng lẽ nhận ‘ống và phễu*’ từ tay Trần phu nhân đưa qua, chuẩn bị đổ thuốc cho Trần Diễn...
*Ống và phễu: Ống: Là một ống nhỏ để thuốc có thể chảy qua. Phễu: Là một dụng cụ có miệng rộng và phần thân hẹp để dẫn thuốc từ bát vào ống, giúp đổ thuốc vào miệng dễ dàng hơn.
Quả nhiên gia đình võ tướng rất có kinh nghiệm trong việc điều khiển cơ thể người khác.
Nhưng sự hiểu biết mới mẻ này cũng không giúp ta tránh được việc bị đá xuống giường lần thứ hai vào ngày hôm sau.
Lần này, ta hiểu ý không mang dao găm vào phòng, vì vậy thứ rơi xuống giường là một bình thuốc sứ trắng.
Ta trừng mắt nhìn hắn: Hôm qua đã đành, hôm nay lại còn đá! Hai lần liền!
Trần Diễn cũng trừng mắt nhìn ta.
"Làm sao ngươi mới chịu rời khỏi phủ ta?"
Ta vui mừng, không để tâm chuyện hắn đá ta, lập tức lấy bút giấy và nghiên mực ra.
"Viết cho ta một phong hưu thư* đi, ta sẽ đem đến quan phủ, coi như ngươi đã bỏ thê."
Chỉ cần Trần Diễn cho ta hưu thư, ta cũng có thể rời đi.
Hắn nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ: "Bị bỏ rồi thì nữ nhân khó mà tái giá, sao ngươi lại vui mừng như vậy?"
Rồi nói thêm: "Hoặc là ta viết thư hòa ly*?"
*Hưu thư và hòa ly khác nhau ở chỗ: hưu thư là do người chồng viết cho vợ để chấm dứt cuộc hôn nhân, người vợ sẽ khó có thể tái giá lần nữa. Còn hòa ly là cả hai tự nguyện chấm dứt cuộc hôn nhân, người vợ sẽ ko bị tai tiếng nhiều so với hưu thư.
Ta nghĩ: ... Trăm năm sau, khi gặp mẫu thân, biết ta chủ động xin hòa ly, chắc không mắng ch/3t ta mới lạ?
Vì vậy ta nói: "Hưu thư cũng được." Dù sao ta cũng không định tái giá.
Trần Diễn hành động rất nhanh, lập tức vung bút, viết xong phong hưu thư, còn cẩn thận điểm chỉ.
Ta nhận hưu thư, tâm trạng rất tốt mà hành lễ với Trần Diễn, phong thái vừa đoan trang vừa tao nhã.
"Đa tạ tướng quân."
Ta hỏi quản gia phu nhân rồi mở gói đồ mang theo, lấy ra bảy bài vị.
Sáu bài vị bọc vải đen, một bài vị viết "Cố Hiển Tỷ Tô Mẫu Nhụ Nhân Khuê Danh Nhàn Sinh Tây Chi Linh Vị", đó là bài vị của mẫu thân ta để lại.
Bài vị bọc vải đen, mẫu thân ta không bao giờ cho ta mở ra, thờ ai cũng không nói cho ta biết.
Còn bài vị của bà là do ta thỉnh về.
Ta đặt từng bài vị dưới tượng Phật, thắp hương, quỳ bái.
"Mẫu thân, con đã đến phủ Trấn Bắc Tướng quân rồi.
Mẫu thân luôn nói gia đình ta nợ đại ân của Trấn Bắc Tướng quân, bảo ta nhớ phải báo đáp. “Nữ nhi đã đến, đã nguyện làm người xung hỉ cho họ rồi.”
"Mẫu thân ơi, hắn đã có người trong lòng, có lẽ con không nên đến. Nhưng hắn đã tỉnh lại, đại ân mà mẫu thân bảo con báo đáp, coi như đã hoàn thành tâm nguyện rồi phải không?
"Hắn đã có 'Kiều Kiều', nếu con ở lại, báo ân lại thành ra gây thù chuốc oán với người khác.
"Mẫu thân dạy nữ tử phải đoan trang, khí khái, con nghĩ còn phải có phẩm hạnh, không xen vào tình cảm của người khác.”
"... Nếu hắn hòa ly với con, mẫu thân sẽ không trách con chứ?"
Mắt ta bắt đầu mờ đi, mặt cảm thấy hơi ngứa. Ta giơ tay lau nước mắt, rồi quỳ sụp xuống đất, rất lâu không đứng lên.
Mẫu thân, con nhớ người.
Lúc này, quản gia phu nhân vội vã chạy vào: "Thiếu phu nhân, thiếu tướng quân lại ngất rồi!"
Ta ngẩng đầu, chớp chớp mắt cay xè, trong lòng vui mừng khôn xiết.
"Mau! Đi mời Kiều Kiều đến, xung hỉ lại lần nữa."
Kiều Kiều không thể mời đến, bởi vì không ai biết nàng ta thật sự là ai.
Ta, tân nương xung hỉ, lại được Trần quản gia đưa vào phòng của Trần Diễn.
Trần quản gia nói với vẻ rất hợp lý: "Hôm qua thiếu phu nhân vừa đến, hôm nay thiếu tướng quân đã tỉnh lại...
"Xin thiếu phu nhân chăm sóc thiếu tướng quân cho đến khi ngài ấy hoàn toàn bình phục."
Ta đang cầm bát cơm, nghe lời này bỗng thấy no ngang, không nuốt nổi nữa.
Ta phải tiếp tục duy trì sự đoan trang, tao nhã này. Sau khi dùng bữa xong, trở về phòng ta lại bị ép phải lo cho hắn uốg thuốc.
Tại sao phủ tướng quân chỉ có người già mà không có nha hoàn trẻ tuổi chứ? Thật sự khiến người ta bối rối.
Ta cầm bát thuốc, tay kia khẽ đẩy Trần Diễn đang mê man trên giường.
"Tướng quân, dậy uống thuốc nào."
Không phản ứng.
"Phu quân, uống thuốc nào." Vẫn không phản ứng.
"Đại lang, mau dậy uống thuốc nào." Thật muốn đổi thuốc thành loại khác quá, ta thầm nghĩ “sự biến mất của đối tượng báo ân có thể khiến những phiền toái sau này cũng biến mất.”
Trần quản gia không nói một lời, tiến lên, không biết bóp ở chỗ nào trên má Trần Diễn mà miệng hắn mở ra.
Ta lặng lẽ nhận ‘ống và phễu*’ từ tay Trần phu nhân đưa qua, chuẩn bị đổ thuốc cho Trần Diễn...
*Ống và phễu: Ống: Là một ống nhỏ để thuốc có thể chảy qua. Phễu: Là một dụng cụ có miệng rộng và phần thân hẹp để dẫn thuốc từ bát vào ống, giúp đổ thuốc vào miệng dễ dàng hơn.
Quả nhiên gia đình võ tướng rất có kinh nghiệm trong việc điều khiển cơ thể người khác.
Nhưng sự hiểu biết mới mẻ này cũng không giúp ta tránh được việc bị đá xuống giường lần thứ hai vào ngày hôm sau.
Lần này, ta hiểu ý không mang dao găm vào phòng, vì vậy thứ rơi xuống giường là một bình thuốc sứ trắng.
Ta trừng mắt nhìn hắn: Hôm qua đã đành, hôm nay lại còn đá! Hai lần liền!
Trần Diễn cũng trừng mắt nhìn ta.
"Làm sao ngươi mới chịu rời khỏi phủ ta?"
Ta vui mừng, không để tâm chuyện hắn đá ta, lập tức lấy bút giấy và nghiên mực ra.
"Viết cho ta một phong hưu thư* đi, ta sẽ đem đến quan phủ, coi như ngươi đã bỏ thê."
Chỉ cần Trần Diễn cho ta hưu thư, ta cũng có thể rời đi.
Hắn nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ: "Bị bỏ rồi thì nữ nhân khó mà tái giá, sao ngươi lại vui mừng như vậy?"
Rồi nói thêm: "Hoặc là ta viết thư hòa ly*?"
*Hưu thư và hòa ly khác nhau ở chỗ: hưu thư là do người chồng viết cho vợ để chấm dứt cuộc hôn nhân, người vợ sẽ khó có thể tái giá lần nữa. Còn hòa ly là cả hai tự nguyện chấm dứt cuộc hôn nhân, người vợ sẽ ko bị tai tiếng nhiều so với hưu thư.
Ta nghĩ: ... Trăm năm sau, khi gặp mẫu thân, biết ta chủ động xin hòa ly, chắc không mắng ch/3t ta mới lạ?
Vì vậy ta nói: "Hưu thư cũng được." Dù sao ta cũng không định tái giá.
Trần Diễn hành động rất nhanh, lập tức vung bút, viết xong phong hưu thư, còn cẩn thận điểm chỉ.
Ta nhận hưu thư, tâm trạng rất tốt mà hành lễ với Trần Diễn, phong thái vừa đoan trang vừa tao nhã.
"Đa tạ tướng quân."