-
Chương 1
Ta tên là Tô Hành, đây là ngày thứ hai sau khi làm lễ xung hỉ cho Ninh Viễn Tướng quân Trần Diễn, sáng sớm ta bị hắn đá một cước từ trên giường bay xuống.
Một tay xoa lưng và hông đang đau nhức dữ dội, một tay chống đất ngồi dậy, còn có chút mơ màng.
Bên cạnh chân ta là một con dao găm rơi xuống, vỏ dao có hình hoa mai đỏ.
Ta vội nhặt dao găm lên, sau đó nhìn về phía hung thủ ra tay với ta.
Hắn giữ vững tư thế đá ta bằng chân trái, nhưng nửa thân trên lại nghiêng trên giường, hai tay ôm chặt đầu, dù gương mặt hắn đang nhắn nhó nhưng trông cũng khá tuấn tú.
Hắn nghiến chặt răng, trông rất đau đớn, nhưng đôi mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào ta... và cả con dao găm trong tay ta, đầy vẻ đề phòng.
"Thích khách sao? Cút ra ngoài!"
Hắn rít lên qua kẽ răng, giọng khàn khàn.
Tỉnh... tỉnh rồi? Xung hỉ quả nhiên có hiệu quả? Không uổng công ta mặc hỷ phục ngồi nói chuyện với hắn cả đêm, huyền học* quả nhiên rất huyền diệu.
*Huyền học: là một thuật ngữ xuất phát từ triết học và tôn giáo Trung Quốc, thường được dùng để chỉ những học thuyết, kiến thức hay nghiên cứu về những điều huyền bí, siêu hình, không thể giải thích bằng khoa học thông thường.
Ta định mở miệng, nhưng lần đầu gặp mặt cũng không biết nên nói gì.
Nói gì để khiến người ta tin tưởng?
"Cút ra ngoài——!"
... Mới tỉnh dậy mà tinh thần hắn tốt thế.
Ta bước một bước, tự nói với mình: "Phải đoan trang."
Lại một bước nữa: "Phải khí khái."
Được rồi, mỉm cười.
Sau đó, ta chắp tay, đoan trang cúi đầu hành lễ vạn phúc kim an với hắn.
"Xin phu quân chờ một chút, ta sẽ đi gọi người đến." Lúc này thật sự cần một người đứng ra giải thích cho hắn hiểu.
Hắn không đứng dậy ngăn ta.
Nghĩ đến dù ta thực sự là thích khách, hắn cũng nhất thời không có cách nào đứng dậy để đá ta một cước nữa.
Người đến rất nhanh, ta vừa mở cửa phòng, liền thấy Trần quản gia và phu nhân của ông ấy đứng ở cửa, ánh mắt đầy lo lắng, chuẩn bị xô cửa xông vào.
Sau hơn một tháng hôn mê, con trai duy nhất của Trấn Bắc Tướng quân cuối cùng cũng tỉnh lại. Ngự y được hoàng đế phái đến để chăm sóc đã thở phào nhẹ nhõm, xác nhận rằng ngoại thương của Trần Diễn đã lành, nhưng không may bị mất trí nhớ, liền vội vàng trở về cung để báo cáo.
Toàn bộ phủ tướng quân như sống lại, mọi người đều tập trung quanh Trần Diễn.
Ta đứng cạnh một bình hoa sứ xanh cao ngang người, giả vờ như mình cũng là một chiếc bình hoa.
Đợi đến khi họ nhớ ra ta, cũng đã trôi qua nửa canh giờ.
Trần Diễn sau khi hỏi xong các câu "Ngươi là ai?", "Ta là ai?", "Nàng là ai?", ngồi trong chăn uống xong chén cháo kê, liền chỉ vào ta nói với Trần quản gia: "Nương tử của ta chỉ có thể là Kiều Kiều, mau đưa nàng ta rời khỏi phủ tướng quân.”
"Có tân nương nào cầm dao găm đi xung hỉ không? Chắc là thích khách giả danh rồi?"
Kiều Kiều!
Vậy là hắn có nương tử rồi sao. Nàng ấy đâu?
Hắn không nhớ mình là ai, nhưng lại nhớ "Kiều Kiều", có lẽ tình cảm giữa họ rất sâu đậm.
Ta đây lại thành tiểu tam?
Ta sờ chiếc bụng đói đang sôi ùng ục, trong lòng nghĩ: "Người đã tỉnh lại, nhiệm vụ của ta đã xong. Hắn có nương tử, ta có thể rút lui rồi. Tĩnh Vân sư thái đang đợi ta về xuống tóc."
Ta đưa dao găm cho quản gia, nói: "Đường xá xa xôi, ta một thân một mình, mang theo để phòng thân."
Nghe nói Trấn Bắc Tướng quân và phu nhân gặp nạn trên đường từ biên cương trở về kinh, con trai ông ấy bị thương nặng hôn mê không tỉnh, cần xung hỉ.
Có tám cô nương được chọn để xung hỉ, bốn người đột ngột qua đời, ba người trọng thương, còn một người thì bỏ đi cùng người khác. Không ai có thể thuận lợi gả vào phủ.
Người ta nói hắn khắc phụ, khắc mẫu, còn khắc thê. Không có nữ tử nào nguyện ý gả cho hắn.
Thế là ta cưỡi lừa đi suốt ba ngày đường đến kinh thành để xung hỉ cho hắn.
Ta che ngực, hỏi: "Mang theo một con dao găm để phòng thân, có quá đáng không?"
Trần quản gia có lẽ thấy hợp lý, nhìn con dao găm của ta rồi nói: "Thiếu phu nhân không cần bận tâm, Thiếu tướng quân chinh chiến lâu năm, đề phòng người khác cũng là lẽ thường."
Ta cũng không nói thêm gì, cất dao găm, bước đến trước mặt Trần Diễn, nghiêm chỉnh hành lễ.
"Tướng quân, có phải ngài đã có nương tử?"
Trần Diễn gật đầu.
"Dù chưa thành thân, nhưng ta chỉ nhận định một mình nàng là thê tử."
Đúng như ta mong đợi.
"Vậy nếu như thế, tướng quân có thể mời nàng đến không? Coi như người xung hỉ hôm qua là nàng, ta sẽ lập tức rời đi."
Trần Diễn đồng ý với đề nghị của ta.
Trần quản gia và phu nhân ông ấy lại không đồng ý.
Một tay xoa lưng và hông đang đau nhức dữ dội, một tay chống đất ngồi dậy, còn có chút mơ màng.
Bên cạnh chân ta là một con dao găm rơi xuống, vỏ dao có hình hoa mai đỏ.
Ta vội nhặt dao găm lên, sau đó nhìn về phía hung thủ ra tay với ta.
Hắn giữ vững tư thế đá ta bằng chân trái, nhưng nửa thân trên lại nghiêng trên giường, hai tay ôm chặt đầu, dù gương mặt hắn đang nhắn nhó nhưng trông cũng khá tuấn tú.
Hắn nghiến chặt răng, trông rất đau đớn, nhưng đôi mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào ta... và cả con dao găm trong tay ta, đầy vẻ đề phòng.
"Thích khách sao? Cút ra ngoài!"
Hắn rít lên qua kẽ răng, giọng khàn khàn.
Tỉnh... tỉnh rồi? Xung hỉ quả nhiên có hiệu quả? Không uổng công ta mặc hỷ phục ngồi nói chuyện với hắn cả đêm, huyền học* quả nhiên rất huyền diệu.
*Huyền học: là một thuật ngữ xuất phát từ triết học và tôn giáo Trung Quốc, thường được dùng để chỉ những học thuyết, kiến thức hay nghiên cứu về những điều huyền bí, siêu hình, không thể giải thích bằng khoa học thông thường.
Ta định mở miệng, nhưng lần đầu gặp mặt cũng không biết nên nói gì.
Nói gì để khiến người ta tin tưởng?
"Cút ra ngoài——!"
... Mới tỉnh dậy mà tinh thần hắn tốt thế.
Ta bước một bước, tự nói với mình: "Phải đoan trang."
Lại một bước nữa: "Phải khí khái."
Được rồi, mỉm cười.
Sau đó, ta chắp tay, đoan trang cúi đầu hành lễ vạn phúc kim an với hắn.
"Xin phu quân chờ một chút, ta sẽ đi gọi người đến." Lúc này thật sự cần một người đứng ra giải thích cho hắn hiểu.
Hắn không đứng dậy ngăn ta.
Nghĩ đến dù ta thực sự là thích khách, hắn cũng nhất thời không có cách nào đứng dậy để đá ta một cước nữa.
Người đến rất nhanh, ta vừa mở cửa phòng, liền thấy Trần quản gia và phu nhân của ông ấy đứng ở cửa, ánh mắt đầy lo lắng, chuẩn bị xô cửa xông vào.
Sau hơn một tháng hôn mê, con trai duy nhất của Trấn Bắc Tướng quân cuối cùng cũng tỉnh lại. Ngự y được hoàng đế phái đến để chăm sóc đã thở phào nhẹ nhõm, xác nhận rằng ngoại thương của Trần Diễn đã lành, nhưng không may bị mất trí nhớ, liền vội vàng trở về cung để báo cáo.
Toàn bộ phủ tướng quân như sống lại, mọi người đều tập trung quanh Trần Diễn.
Ta đứng cạnh một bình hoa sứ xanh cao ngang người, giả vờ như mình cũng là một chiếc bình hoa.
Đợi đến khi họ nhớ ra ta, cũng đã trôi qua nửa canh giờ.
Trần Diễn sau khi hỏi xong các câu "Ngươi là ai?", "Ta là ai?", "Nàng là ai?", ngồi trong chăn uống xong chén cháo kê, liền chỉ vào ta nói với Trần quản gia: "Nương tử của ta chỉ có thể là Kiều Kiều, mau đưa nàng ta rời khỏi phủ tướng quân.”
"Có tân nương nào cầm dao găm đi xung hỉ không? Chắc là thích khách giả danh rồi?"
Kiều Kiều!
Vậy là hắn có nương tử rồi sao. Nàng ấy đâu?
Hắn không nhớ mình là ai, nhưng lại nhớ "Kiều Kiều", có lẽ tình cảm giữa họ rất sâu đậm.
Ta đây lại thành tiểu tam?
Ta sờ chiếc bụng đói đang sôi ùng ục, trong lòng nghĩ: "Người đã tỉnh lại, nhiệm vụ của ta đã xong. Hắn có nương tử, ta có thể rút lui rồi. Tĩnh Vân sư thái đang đợi ta về xuống tóc."
Ta đưa dao găm cho quản gia, nói: "Đường xá xa xôi, ta một thân một mình, mang theo để phòng thân."
Nghe nói Trấn Bắc Tướng quân và phu nhân gặp nạn trên đường từ biên cương trở về kinh, con trai ông ấy bị thương nặng hôn mê không tỉnh, cần xung hỉ.
Có tám cô nương được chọn để xung hỉ, bốn người đột ngột qua đời, ba người trọng thương, còn một người thì bỏ đi cùng người khác. Không ai có thể thuận lợi gả vào phủ.
Người ta nói hắn khắc phụ, khắc mẫu, còn khắc thê. Không có nữ tử nào nguyện ý gả cho hắn.
Thế là ta cưỡi lừa đi suốt ba ngày đường đến kinh thành để xung hỉ cho hắn.
Ta che ngực, hỏi: "Mang theo một con dao găm để phòng thân, có quá đáng không?"
Trần quản gia có lẽ thấy hợp lý, nhìn con dao găm của ta rồi nói: "Thiếu phu nhân không cần bận tâm, Thiếu tướng quân chinh chiến lâu năm, đề phòng người khác cũng là lẽ thường."
Ta cũng không nói thêm gì, cất dao găm, bước đến trước mặt Trần Diễn, nghiêm chỉnh hành lễ.
"Tướng quân, có phải ngài đã có nương tử?"
Trần Diễn gật đầu.
"Dù chưa thành thân, nhưng ta chỉ nhận định một mình nàng là thê tử."
Đúng như ta mong đợi.
"Vậy nếu như thế, tướng quân có thể mời nàng đến không? Coi như người xung hỉ hôm qua là nàng, ta sẽ lập tức rời đi."
Trần Diễn đồng ý với đề nghị của ta.
Trần quản gia và phu nhân ông ấy lại không đồng ý.