-
Chương 13 END
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, không nhúc nhích.
Ta nắm lấy viên thuốc, định nhét vào miệng hắn.
Hắn vẫn nhìn ta mà không mở miệng, ta đưa tay kia ra cố gắng bóp miệng hắn.
"Khụ khụ! Hoàng thượng đêm nay đích thân thẩm vấn vụ án Tấn Dương Vương bị gi/3t, triệu nghi phạm Trần Diễn và Trương thị lên điện~" Giọng thái giám the thé vang lên ngoài phòng giam.
... Thôi xong rồi.
Cuối cùng, Trần Diễn cũng không uống thuốc giả ch/3t.
Nhưng cả hai chúng ta đều thoát tội ch/3t.
Ta ôm một túi tay nảy lớn, lần lượt tháo từng miếng vải đen bọc trên các linh vị.
Mỗi lần tháo một cái, ta lại trừng mắt nhìn người đối diện đang ngồi trong xe ngựa, đang cười nịnh nọt.
Ta đá hắn, hắn thuận thế ôm chặt lấy ta không buông.
Ta hỏi hắn: "Rốt cuộc là sao? Tại sao bệ hạ lại tha cho chúng ta?"
Hắn cười đùa: "Bệ hạ không tha cho chúng ta đâu, chẳng phải đang đày đi Tây Châu sao? Đó là nơi khắc nghiệt nhất trong lãnh thổ của Công chúa Thịnh Dương."
Ta không tin: "Tội lớn như vậy, chẳng phải nên bị ngũ mã phanh thây, bêu đầu thị chúng sao?" Ta trừng mắt nhìn hắn.
Hắn thu lại nụ cười, ghé tai ta thì thầm: "Nương tử, Tấn Dương Vương mưu phản đó."
Vậy thì sao?
Ta hồi tưởng lại cảnh gặp hoàng đế đêm qua:
Khi gặp hoàng đế, ta không dám ngẩng đầu, chỉ quỳ xuống tự thú tội.
Ai ngờ hoàng đế lại nói với ta: "Trương thị, trẫm không điếc, cấm vệ cũng không mù, nhiều thích khách ở phủ Tấn Dương Vương như vậy là do ngươi có thể sai khiến sao?"
Ta đang định biện giải, hoàng đế lại mở lời: "Trần Diễn, tội gi/3t Tấn Dương Vương, tàn s.á.t cả phủ Tấn Dương Vương, ngươi nhận không?"
Trần Diễn dập đầu: "Thần nhận tội. Nhưng thần gi/3t Tấn Dương Vương là vì hắn đã gi/3t phụ mẫu thần và cả nhà Trương thượng thư. Thần chỉ muốn báo thù cho phụ mẫu và gia đình thê tử."
Rồi hắn lấy từ trong ngực ra một xấp giấy và một khối sắt hình con hổ, đưa cho thái giám trình lên hoàng đế.
"Thần ch/3t không đáng tiếc, nguyện chịu tội. Nhưng thê tử của thần không tham gia vào việc sát hại Tấn Dương Vương, nàng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Trương, xin bệ hạ cho nàng trở về quê nhà."
Ta nhìn lại trên người mình đầy vết máu, nghĩ thầm: "Nói dối mà không chớp mắt, hoàng đế tin mới lạ."
Ai ngờ hoàng đế xem xong tài liệu và hổ phù, chỉ nói một chữ: "Chuẩn tấu."
Ta cuống lên, quỳ xuống tiến lên, dùng máu trên người làm bằng chứng, tự nhận tội.
Tấn Dương Vương rõ ràng là do ta gi/3t. Người nhà họ Trương không làm chuyện để người khác gánh tội.
Cuối cùng, hoàng đế lấy đi viên thuốc giả ch/3t từ người ta, phất tay bảo người lôi bọn ta ra ngoài.
Còn ném lại một câu: "Trương Kiệm là người được tiên hoàng trọng dụng, trung trực liêm khiết. Ba năm trước trẫm đau buồn vì cái ch/3t của phụ hoàng, cũng vì ổn định triều chính, không đủ sức truy tìm hung thủ.”
Nay kẻ ác đã bị tiêu diệt, ngươi đừng để ông ấy bị mang tiếng xấu."
...
Đến giờ ta vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trần Diễn rúc vào người ta, tay vẫn không yên phận.
"Ta đã nộp hổ phù, chứng cứ về vụ thảm sát nhà họ Trương, chứng cứ về vụ thảm sát nhà ta, danh sách quan viên phe phái của Tấn Dương Vương, còn có cả tên thích khách và lời khai của hắn.
"Chứng cứ rõ ràng!”
"Người đã ch/3t, huyết mạch cũng không còn ai. Những người có ý kiến trên triều đình giờ ai cũng lo sợ, ai còn dám để ý đến ta? Hoàng đế nói gì thì chính là như vậy."
Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, lén hỏi hắn: "Tiên hoàng thực sự đã giả mạo thánh chỉ, cướp ngôi sao?"
"Tất nhiên là không. Ta nghe phụ thân nói tiên hoàng khi còn là hoàng tử đã có được sự kính trọng và ngưỡng mộ sâu sắc từ các quan chức và người dân. Các hoàng tử khác không thể sánh bằng. Đích tử Tấn Dương Vương mới tám tuổi, nếu lên ngôi, e rằng sẽ khiến thần cường chủ nhược*, giang sơn dao động."
*Thần cường chủ nhược: là một cụm từ dùng để chỉ tình trạng trong một quốc gia hoặc triều đình mà quyền lực của các quan lại (thần) mạnh mẽ hơn hoặc lấn át quyền lực của vua (chủ).
"Vì vậy, Vũ Đế lập thánh chỉ chọn Tiên Đế. Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu băng hà, Tiên Đế nhớ đến Tấn Dương Vương là đích tử nhưng không được lên ngôi, đã ban cho hắn một đạo thánh chỉ ân xá. Ai ngờ Tấn Dương Vương lại làm chuyện ngu xuẩn..."
Được rồi, ta hiểu rồi. Hắn gi/3t Tấn Dương Vương, hoàng đế vui mừng, nên đã nhẹ tay với chúng ta.
Nhưng mà...
"Ngươi đang sờ cái gì đấy?!"
Ta đẩy tay hắn ra, vén rèm xe chỉ vào một hàng xe ngựa đầy hành lý, cùng hơn trăm gia tướng.
"Đây gọi là lưu đày sao? Còn nữa, hoàng đế muốn thuốc giả ch/3t của ta để làm gì?"
Hắn lại rúc vào: "Hoàng đế chẳng phải đã nói sau khi lưu đày sẽ do Công chúa Thịnh Dương toàn quyền xử lý ta sao? Không nói gì đến tịch thu gia sản. Công chúa Thịnh Dương cũng chưa lên tiếng, ta mang theo hành lý lên đường thì sao? Chúng ta phải lập gia đình ở nơi biên ải khổ hàn đó mà."
"Thuốc giả ch/3t... ta sao biết được hoàng đế muốn làm gì?" Hắn lại rúc vào.
Ta nhìn gia tướng cưỡi ngựa hộ vệ bên cạnh xe: "May mà hoàng đế đã thả họ về."
Trần Diễn ngạc nhiên nhìn ta: "Nương tử, nàng không nhận ra sao, những người ta mang đến phủ Tấn Dương Vương không phải là gia tướng của ta à?"
Ta giật mình quay đầu lại: "Cái gì? Vậy họ là người từ đâu đến? Từ Bắc Quan sao?"
"Tất nhiên là không. Tướng sĩ ngoài biên ải không được lệnh thì không thể vào kinh. Còn họ từ đâu đến, ta không thể nói cho nàng biết.
"Đúng rồi, nương tử. Nàng để hưu thư ở đâu rồi?"
Ta cảnh giác: "Ngươi định làm gì?"
"Tất nhiên là đốt nó đi!" Hắn nói một cách đầy chính đáng, rồi bắt đầu lục lọi hành lý của ta.
Ha ha.
"Ngươi tự tìm đi." Tìm thấy mới lạ.
Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho tên khốn này!
...
"Mẫu thân, phụ thân, tổ phụ, tổ mẫu, nhị thúc, thúc mẫu, tiểu đường đệ, A Hành từ nay không phải trốn chạy khắp nơi nữa, các người cũng không cần phải núp sau tấm vải đen nữa. Chúng ta cùng nhau đến Tây Châu."
Hết
Ta nắm lấy viên thuốc, định nhét vào miệng hắn.
Hắn vẫn nhìn ta mà không mở miệng, ta đưa tay kia ra cố gắng bóp miệng hắn.
"Khụ khụ! Hoàng thượng đêm nay đích thân thẩm vấn vụ án Tấn Dương Vương bị gi/3t, triệu nghi phạm Trần Diễn và Trương thị lên điện~" Giọng thái giám the thé vang lên ngoài phòng giam.
... Thôi xong rồi.
Cuối cùng, Trần Diễn cũng không uống thuốc giả ch/3t.
Nhưng cả hai chúng ta đều thoát tội ch/3t.
Ta ôm một túi tay nảy lớn, lần lượt tháo từng miếng vải đen bọc trên các linh vị.
Mỗi lần tháo một cái, ta lại trừng mắt nhìn người đối diện đang ngồi trong xe ngựa, đang cười nịnh nọt.
Ta đá hắn, hắn thuận thế ôm chặt lấy ta không buông.
Ta hỏi hắn: "Rốt cuộc là sao? Tại sao bệ hạ lại tha cho chúng ta?"
Hắn cười đùa: "Bệ hạ không tha cho chúng ta đâu, chẳng phải đang đày đi Tây Châu sao? Đó là nơi khắc nghiệt nhất trong lãnh thổ của Công chúa Thịnh Dương."
Ta không tin: "Tội lớn như vậy, chẳng phải nên bị ngũ mã phanh thây, bêu đầu thị chúng sao?" Ta trừng mắt nhìn hắn.
Hắn thu lại nụ cười, ghé tai ta thì thầm: "Nương tử, Tấn Dương Vương mưu phản đó."
Vậy thì sao?
Ta hồi tưởng lại cảnh gặp hoàng đế đêm qua:
Khi gặp hoàng đế, ta không dám ngẩng đầu, chỉ quỳ xuống tự thú tội.
Ai ngờ hoàng đế lại nói với ta: "Trương thị, trẫm không điếc, cấm vệ cũng không mù, nhiều thích khách ở phủ Tấn Dương Vương như vậy là do ngươi có thể sai khiến sao?"
Ta đang định biện giải, hoàng đế lại mở lời: "Trần Diễn, tội gi/3t Tấn Dương Vương, tàn s.á.t cả phủ Tấn Dương Vương, ngươi nhận không?"
Trần Diễn dập đầu: "Thần nhận tội. Nhưng thần gi/3t Tấn Dương Vương là vì hắn đã gi/3t phụ mẫu thần và cả nhà Trương thượng thư. Thần chỉ muốn báo thù cho phụ mẫu và gia đình thê tử."
Rồi hắn lấy từ trong ngực ra một xấp giấy và một khối sắt hình con hổ, đưa cho thái giám trình lên hoàng đế.
"Thần ch/3t không đáng tiếc, nguyện chịu tội. Nhưng thê tử của thần không tham gia vào việc sát hại Tấn Dương Vương, nàng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Trương, xin bệ hạ cho nàng trở về quê nhà."
Ta nhìn lại trên người mình đầy vết máu, nghĩ thầm: "Nói dối mà không chớp mắt, hoàng đế tin mới lạ."
Ai ngờ hoàng đế xem xong tài liệu và hổ phù, chỉ nói một chữ: "Chuẩn tấu."
Ta cuống lên, quỳ xuống tiến lên, dùng máu trên người làm bằng chứng, tự nhận tội.
Tấn Dương Vương rõ ràng là do ta gi/3t. Người nhà họ Trương không làm chuyện để người khác gánh tội.
Cuối cùng, hoàng đế lấy đi viên thuốc giả ch/3t từ người ta, phất tay bảo người lôi bọn ta ra ngoài.
Còn ném lại một câu: "Trương Kiệm là người được tiên hoàng trọng dụng, trung trực liêm khiết. Ba năm trước trẫm đau buồn vì cái ch/3t của phụ hoàng, cũng vì ổn định triều chính, không đủ sức truy tìm hung thủ.”
Nay kẻ ác đã bị tiêu diệt, ngươi đừng để ông ấy bị mang tiếng xấu."
...
Đến giờ ta vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trần Diễn rúc vào người ta, tay vẫn không yên phận.
"Ta đã nộp hổ phù, chứng cứ về vụ thảm sát nhà họ Trương, chứng cứ về vụ thảm sát nhà ta, danh sách quan viên phe phái của Tấn Dương Vương, còn có cả tên thích khách và lời khai của hắn.
"Chứng cứ rõ ràng!”
"Người đã ch/3t, huyết mạch cũng không còn ai. Những người có ý kiến trên triều đình giờ ai cũng lo sợ, ai còn dám để ý đến ta? Hoàng đế nói gì thì chính là như vậy."
Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, lén hỏi hắn: "Tiên hoàng thực sự đã giả mạo thánh chỉ, cướp ngôi sao?"
"Tất nhiên là không. Ta nghe phụ thân nói tiên hoàng khi còn là hoàng tử đã có được sự kính trọng và ngưỡng mộ sâu sắc từ các quan chức và người dân. Các hoàng tử khác không thể sánh bằng. Đích tử Tấn Dương Vương mới tám tuổi, nếu lên ngôi, e rằng sẽ khiến thần cường chủ nhược*, giang sơn dao động."
*Thần cường chủ nhược: là một cụm từ dùng để chỉ tình trạng trong một quốc gia hoặc triều đình mà quyền lực của các quan lại (thần) mạnh mẽ hơn hoặc lấn át quyền lực của vua (chủ).
"Vì vậy, Vũ Đế lập thánh chỉ chọn Tiên Đế. Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu băng hà, Tiên Đế nhớ đến Tấn Dương Vương là đích tử nhưng không được lên ngôi, đã ban cho hắn một đạo thánh chỉ ân xá. Ai ngờ Tấn Dương Vương lại làm chuyện ngu xuẩn..."
Được rồi, ta hiểu rồi. Hắn gi/3t Tấn Dương Vương, hoàng đế vui mừng, nên đã nhẹ tay với chúng ta.
Nhưng mà...
"Ngươi đang sờ cái gì đấy?!"
Ta đẩy tay hắn ra, vén rèm xe chỉ vào một hàng xe ngựa đầy hành lý, cùng hơn trăm gia tướng.
"Đây gọi là lưu đày sao? Còn nữa, hoàng đế muốn thuốc giả ch/3t của ta để làm gì?"
Hắn lại rúc vào: "Hoàng đế chẳng phải đã nói sau khi lưu đày sẽ do Công chúa Thịnh Dương toàn quyền xử lý ta sao? Không nói gì đến tịch thu gia sản. Công chúa Thịnh Dương cũng chưa lên tiếng, ta mang theo hành lý lên đường thì sao? Chúng ta phải lập gia đình ở nơi biên ải khổ hàn đó mà."
"Thuốc giả ch/3t... ta sao biết được hoàng đế muốn làm gì?" Hắn lại rúc vào.
Ta nhìn gia tướng cưỡi ngựa hộ vệ bên cạnh xe: "May mà hoàng đế đã thả họ về."
Trần Diễn ngạc nhiên nhìn ta: "Nương tử, nàng không nhận ra sao, những người ta mang đến phủ Tấn Dương Vương không phải là gia tướng của ta à?"
Ta giật mình quay đầu lại: "Cái gì? Vậy họ là người từ đâu đến? Từ Bắc Quan sao?"
"Tất nhiên là không. Tướng sĩ ngoài biên ải không được lệnh thì không thể vào kinh. Còn họ từ đâu đến, ta không thể nói cho nàng biết.
"Đúng rồi, nương tử. Nàng để hưu thư ở đâu rồi?"
Ta cảnh giác: "Ngươi định làm gì?"
"Tất nhiên là đốt nó đi!" Hắn nói một cách đầy chính đáng, rồi bắt đầu lục lọi hành lý của ta.
Ha ha.
"Ngươi tự tìm đi." Tìm thấy mới lạ.
Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho tên khốn này!
...
"Mẫu thân, phụ thân, tổ phụ, tổ mẫu, nhị thúc, thúc mẫu, tiểu đường đệ, A Hành từ nay không phải trốn chạy khắp nơi nữa, các người cũng không cần phải núp sau tấm vải đen nữa. Chúng ta cùng nhau đến Tây Châu."
Hết