-
Chương 12
Rồi như nhớ ra điều gì, hắn nhìn thẳng vào ta, hỏi: “A Hành, nàng đã khôi phục trí nhớ, chuyện ba năm trước ta hỏi nàng, nàng có thể cho ta câu trả lời được không?"
Chuyện gì?
Ta mơ màng nhìn hắn.
"Chính là chuyện khi tặng dao găm cho nàng. Nàng nói sẽ suy nghĩ. Sau đó ta đứng đợi dưới gốc cây đa lớn ngoài tường viện, dự định chờ vài canh giờ rồi vào hỏi nàng câu trả lời.”
"Nhưng rồi lại chờ đến thảm án nhà họ Trương, chờ đến khi nàng bị kích động mà mất trí nhớ. Mẫu thân nàng nói không muốn nàng nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng, không cho ta tìm nàng, thế là đã ba năm trôi qua."
"Bây giờ cả hai chúng ta đều đang trong tình trạng có thể nguy hiểm đến tính mạng, nàng đồng ý với ta được không?"
Ta nhíu mày, một lúc lâu mới nhớ ra.
Ngày cập kê đó, tên khốn này chặn ta dưới gốc cây đa lớn, ném cho ta một con dao găm có hình hoa mai đỏ rồi nói muốn cưới ta, không đồng ý thì không cho đi.
Hắn cũng không nghĩ xem, có ai dùng dao găm để cầu hôn không?
Ta lại không dám công khai để gia đình biết mình lén ra khỏi phủ chơi, đành nhận dao găm của hắn và nói sẽ suy nghĩ, hôm sau sẽ trả lời.
Ai ngờ, phủ Thượng thư không còn ngày mai.
"Vậy ngươi đã chờ ở ngoài phủ đến ngày hôm sau?"
Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đúng vậy! Là tướng quân, ta quyết không từ bỏ mục tiêu, dù là ba năm hay bao nhiêu năm ta quyết vẫn chờ nàng."
Mũi ta cay cay, mắt bắt đầu ướt. Nếu đêm đó hắn không đợi ngoài phủ, có phải ta và mẫu thân đã ch/3t từ ba năm trước rồi không?
"Ta đưa nàng về Trương phủ, hy vọng nàng có thể nhớ lại và cho ta câu trả lời."
Tay hắn luồn qua song gỗ, nắm chặt tay ta: "Nhưng khi đến đó, ta lại hối hận. Ta không muốn nàng nhớ lại những chuyện đau lòng.
"Không có câu trả lời thì sao chứ? Nàng đã là thê tử của ta rồi."
Lời nói vô lại của hắn làm tan biến hết cảm động trong lòng ta.
Ta trừng mắt nhìn hắn.
"Ai ngờ, người tính không bằng trời tính, nàng lại theo dõi ta đến phủ Tấn Dương Vương, rồi vẫn nhớ lại..." Hắn thở dài.
Vậy là, hắn làm vậy là vì muốn tốt cho ta... Không đúng.
"Vậy tại sao ngươi đá ta? Gọi ta là thích khách, còn đá ta hai lần!" Có ai lại đá người mình muốn cầu hôn không?
Hắn đột nhiên im bặt.
"Nói chuyện đi."
"Nương tử à~, vi phu* thật sự bất đắc dĩ mà~" hắn ôm lấy chân ta.
*Vi phu: là một cách tự xưng khiêm nhường của người chồng, thường được dùng khi người chồng nói chuyện với vợ, có nghĩa là "chồng" hoặc "phu quân".
Ta:... Này, quanh đây có trăm người trong ngục nhìn đấy, ngươi không thấy xấu hổ sao?
"Đừng có giở trò vô lại!"
"Nương tử, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Lúc đó không biết ai muốn hại phủ tướng quân, ta chỉ muốn nàng tránh xa nguy hiểm, sau đó là do bệ hạ hạ chỉ cho nàng, ta không còn làm gì thêm nữa mà."
Cái gì thế này?
"Ngươi muốn ta rời đi thì nói thẳng ra, ta chắc chắn sẽ lập tức xách tay nải mà đi." Ta đá hắn, "Ngươi bảo ta đi, rồi lại ôm chân không cho ta đi là sao?"
"Ta không có. Nương tử à, nàng tha thứ cho vi phu đi, vi phu thật sự biết sai rồi."
Vi phu? Còn dám tự xưng "vi phu"? Đúng là không biết xấu hổ.
"Bản nương tử chỉ bái đường với con gà trống, không phải với ngươi."
"Nhưng chúng ta có hôn thư."
Nhắc đến hôn thư... Ta lấy từ trong áo ra tờ "hưu thư" mà ta đã viết sẵn đưa cho hắn.
Hắn mở ra bằng một tay, sau đó trừng mắt, rồi xé toạc——!
"Không còn nữa." Hắn đắc ý.
Đã biết sẽ thế này mà.
Ta lại lấy từ trong áo ra một phong thư khác, mở tờ giấy rách nát, chỉ vào góc dưới bên trái cho hắn xem.
"Tờ này, dấu vân tay của ngươi vẫn còn đây."
Giấy bị xé nát thì có thể dán lại được. May mắn là khi hắn xé không làm rách phần quan trọng.
Hắn đưa tay tới định giật lấy, ta nhân lúc hắn buông chân ta ra, vội lùi lại vài bước, nhìn hắn mếu máo rất buồn cười.
"Nương tử, chúng ta đều sắp ch/3t rồi, có thể đừng nhắc đến hưu thư nữa được không?"
Ch/3t...
Nhắc đến chữ "ch/3t," ta im lặng.
Nhà ta chỉ còn lại ta, đã sớm tuyệt hậu rồi. Nhưng nhà hắn còn cả một đại gia đình đang chờ hắn trở về.
Ta cất hưu thư, lấy ra từ trong áo bình thuốc sứ trắng luôn mang theo, đổ ra viên thuốc duy nhất bên trong.
Đặt viên thuốc vào tay hắn.
"Ngươi nuốt nó đi."
Hắn ngạc nhiên hỏi ta: "Đây là gì?"
Ta ra hiệu cho hắn lại gần, nói: "Thuốc giả ch/3t. Ngươi uống thuốc, giả vờ ch/3t vì sợ tội, xác sẽ được đưa về nhà họ Trần, bảy ngày sau sẽ có người đến mộ phần đào ngươi lên... Cơ mà ngươi làm cái biểu cảm gì đó?"
"Nương tử, nàng mang theo thuốc này, không phải định tự mình uống rồi để người khác đào nàng lên chứ?"
Sắc mặt hắn lúc này đen như đáy nồi!
...
Ta có chút chột dạ, liền tát nhẹ hắn một cái: "Đã sắp ch/3t rồi còn nghĩ nhiều thế! Mau nuốt đi."
Chuyện gì?
Ta mơ màng nhìn hắn.
"Chính là chuyện khi tặng dao găm cho nàng. Nàng nói sẽ suy nghĩ. Sau đó ta đứng đợi dưới gốc cây đa lớn ngoài tường viện, dự định chờ vài canh giờ rồi vào hỏi nàng câu trả lời.”
"Nhưng rồi lại chờ đến thảm án nhà họ Trương, chờ đến khi nàng bị kích động mà mất trí nhớ. Mẫu thân nàng nói không muốn nàng nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng, không cho ta tìm nàng, thế là đã ba năm trôi qua."
"Bây giờ cả hai chúng ta đều đang trong tình trạng có thể nguy hiểm đến tính mạng, nàng đồng ý với ta được không?"
Ta nhíu mày, một lúc lâu mới nhớ ra.
Ngày cập kê đó, tên khốn này chặn ta dưới gốc cây đa lớn, ném cho ta một con dao găm có hình hoa mai đỏ rồi nói muốn cưới ta, không đồng ý thì không cho đi.
Hắn cũng không nghĩ xem, có ai dùng dao găm để cầu hôn không?
Ta lại không dám công khai để gia đình biết mình lén ra khỏi phủ chơi, đành nhận dao găm của hắn và nói sẽ suy nghĩ, hôm sau sẽ trả lời.
Ai ngờ, phủ Thượng thư không còn ngày mai.
"Vậy ngươi đã chờ ở ngoài phủ đến ngày hôm sau?"
Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đúng vậy! Là tướng quân, ta quyết không từ bỏ mục tiêu, dù là ba năm hay bao nhiêu năm ta quyết vẫn chờ nàng."
Mũi ta cay cay, mắt bắt đầu ướt. Nếu đêm đó hắn không đợi ngoài phủ, có phải ta và mẫu thân đã ch/3t từ ba năm trước rồi không?
"Ta đưa nàng về Trương phủ, hy vọng nàng có thể nhớ lại và cho ta câu trả lời."
Tay hắn luồn qua song gỗ, nắm chặt tay ta: "Nhưng khi đến đó, ta lại hối hận. Ta không muốn nàng nhớ lại những chuyện đau lòng.
"Không có câu trả lời thì sao chứ? Nàng đã là thê tử của ta rồi."
Lời nói vô lại của hắn làm tan biến hết cảm động trong lòng ta.
Ta trừng mắt nhìn hắn.
"Ai ngờ, người tính không bằng trời tính, nàng lại theo dõi ta đến phủ Tấn Dương Vương, rồi vẫn nhớ lại..." Hắn thở dài.
Vậy là, hắn làm vậy là vì muốn tốt cho ta... Không đúng.
"Vậy tại sao ngươi đá ta? Gọi ta là thích khách, còn đá ta hai lần!" Có ai lại đá người mình muốn cầu hôn không?
Hắn đột nhiên im bặt.
"Nói chuyện đi."
"Nương tử à~, vi phu* thật sự bất đắc dĩ mà~" hắn ôm lấy chân ta.
*Vi phu: là một cách tự xưng khiêm nhường của người chồng, thường được dùng khi người chồng nói chuyện với vợ, có nghĩa là "chồng" hoặc "phu quân".
Ta:... Này, quanh đây có trăm người trong ngục nhìn đấy, ngươi không thấy xấu hổ sao?
"Đừng có giở trò vô lại!"
"Nương tử, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Lúc đó không biết ai muốn hại phủ tướng quân, ta chỉ muốn nàng tránh xa nguy hiểm, sau đó là do bệ hạ hạ chỉ cho nàng, ta không còn làm gì thêm nữa mà."
Cái gì thế này?
"Ngươi muốn ta rời đi thì nói thẳng ra, ta chắc chắn sẽ lập tức xách tay nải mà đi." Ta đá hắn, "Ngươi bảo ta đi, rồi lại ôm chân không cho ta đi là sao?"
"Ta không có. Nương tử à, nàng tha thứ cho vi phu đi, vi phu thật sự biết sai rồi."
Vi phu? Còn dám tự xưng "vi phu"? Đúng là không biết xấu hổ.
"Bản nương tử chỉ bái đường với con gà trống, không phải với ngươi."
"Nhưng chúng ta có hôn thư."
Nhắc đến hôn thư... Ta lấy từ trong áo ra tờ "hưu thư" mà ta đã viết sẵn đưa cho hắn.
Hắn mở ra bằng một tay, sau đó trừng mắt, rồi xé toạc——!
"Không còn nữa." Hắn đắc ý.
Đã biết sẽ thế này mà.
Ta lại lấy từ trong áo ra một phong thư khác, mở tờ giấy rách nát, chỉ vào góc dưới bên trái cho hắn xem.
"Tờ này, dấu vân tay của ngươi vẫn còn đây."
Giấy bị xé nát thì có thể dán lại được. May mắn là khi hắn xé không làm rách phần quan trọng.
Hắn đưa tay tới định giật lấy, ta nhân lúc hắn buông chân ta ra, vội lùi lại vài bước, nhìn hắn mếu máo rất buồn cười.
"Nương tử, chúng ta đều sắp ch/3t rồi, có thể đừng nhắc đến hưu thư nữa được không?"
Ch/3t...
Nhắc đến chữ "ch/3t," ta im lặng.
Nhà ta chỉ còn lại ta, đã sớm tuyệt hậu rồi. Nhưng nhà hắn còn cả một đại gia đình đang chờ hắn trở về.
Ta cất hưu thư, lấy ra từ trong áo bình thuốc sứ trắng luôn mang theo, đổ ra viên thuốc duy nhất bên trong.
Đặt viên thuốc vào tay hắn.
"Ngươi nuốt nó đi."
Hắn ngạc nhiên hỏi ta: "Đây là gì?"
Ta ra hiệu cho hắn lại gần, nói: "Thuốc giả ch/3t. Ngươi uống thuốc, giả vờ ch/3t vì sợ tội, xác sẽ được đưa về nhà họ Trần, bảy ngày sau sẽ có người đến mộ phần đào ngươi lên... Cơ mà ngươi làm cái biểu cảm gì đó?"
"Nương tử, nàng mang theo thuốc này, không phải định tự mình uống rồi để người khác đào nàng lên chứ?"
Sắc mặt hắn lúc này đen như đáy nồi!
...
Ta có chút chột dạ, liền tát nhẹ hắn một cái: "Đã sắp ch/3t rồi còn nghĩ nhiều thế! Mau nuốt đi."