-
Chương 10
Ta rón rén đi theo từ xa.
Một canh giờ sau, ta thấy họ trèo qua một bức tường cao, sau đó bên trong vang lên tiếng kêu thét và tiếng la hét thảm thiết.
Ta đột nhiên cảm thấy gió đêm càng lạnh hơn, lạnh đến thấu xương.
Cố gắng lờ đi sự run rẩy của cơ thể, ta cắn chặt răng bước dọc theo tường đến một cửa nhỏ ở góc.
Tiếng kêu thét và la hét bên trong đã dần dần im bặt, ta thử kéo cửa - và nó mở ra.
Một khe cửa đủ để nhìn thấy tình hình bên trong.
Đèn đuốc sáng trưng.
Dường như đó là một sân rộng, dưới đất có rất nhiều người đang quỳ, có tiếng nức nở khe khẽ vang lên.
Trần Diễn dẫn người bao quanh bốn phía.
Ta kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt nữa hét lên, vội vàng bịt chặt miệng.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt dính đầy máu của Trần Diễn trông như ác quỷ.
Trước mặt hắn, có một người đang ngồi.
Người đó ngồi tự nhiên trên lưng một nô bộc đang quỳ, như thể đang ngồi trên ngai vàng cao quý trong cung điện.
"Ninh Viễn tướng quân Trần Diễn, ngươi có biết tội không?"
Giọng nói này, là của Tấn Dương Vương!
Trần Diễn nhìn hắn, không nói lời nào.
"Bản vương phái người đi gi/3t ngươi, có một tên không trở về, đoán rằng ngươi sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra là bản vương muốn tiêu diệt nhà họ Trần." Tấn Dương Vương nhìn quanh, đối mặt với những người mặc áo đen cầm đ.a.o dính máu mà không chút sợ hãi.
"Nhưng đây là kinh thành, ngươi dám động thủ gi/3t bản vương sao?
"Còn ngươi, xông vào vương phủ, tự ý gi/3t chóc, đã phạm tội tru di cửu tộc!"
Trần Diễn hỏi hắn: "Vương gia đang đợi phó tướng Tôn sao?"
Nụ cười của Tấn Dương Vương hơi thu lại: "Ngươi biết gì?"
"Phó tướng Tôn là phó tướng của Bắc Quan, nhưng lại nghe lệnh của vương gia, giữa đường chặn gi/3t ta và phụ thân ta. Nếu chúng ta đều bị gi/3t, hổ phù sẽ rơi vào tay hắn, lúc đó hắn có thể tự ý điều binh.”
"Vương gia muốn tạo phản à?"
Tấn Dương Vương cười nói: "Đây đâu phải là làm phản? Ngai vàng vốn dĩ nên là của bản vương, bản vương chỉ lấy lại mà thôi."
Hắn ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời, ngón tay trỏ phải vẽ theo hình tròn của mặt trăng.
Như đang cùng người khác thưởng trăng đối thoại.
"Mẫu hậu của bản vương là hoàng hậu chính cung, sau khi phụ hoàng băng hà, lẽ ra bản vương phải kế vị, nhưng tam hoàng huynh nhanh chân hơn một bước, mua chuộc cung nữ giả mạo thánh chỉ, giam cầm mẫu hậu ta, đăng cơ làm hoàng đế.
"Khi đó bản vương vừa tròn tám tuổi, chỉ có thể nhìn hắn ngồi lên vị trí tối cao đó, cúi đầu xưng thần với hắn.”
"Nhưng không sao, tam hoàng huynh đã ch/3t, chỉ còn lại một người cháu duy nhất của bản vương, bản vương lấy lại ngai vàng từ tay đứa cháu ngoan của mình cũng không khác gì.”
"Chỉ là không ngờ Ninh Viễn tướng quân lại dám dẫn người đến vương phủ của bản vương gi/3t chóc.”
"Nhưng Ninh Viễn tướng quân, bản vương cầm thánh chỉ của tiên hoàng, không có thông đồng với địch phản quốc, ngay cả đứa cháu ngoan của bản vương cũng không dám động đến bản vương, ngươi dám sao?"
Nụ cười của Tấn Dương Vương càng thêm đắc ý, ánh mắt chắc chắn nhìn thẳng vào Trần Diễn.
Trần Diễn không đáp lại, hỏi: "Ba năm trước, tại sao vương gia lại thảm sát cả nhà Trương Thượng Thư?"
"Trương Thượng Thư? Ông ta có năng lực, tiếc là không biết điều. Mưu đồ đoạt ngôi cần phải tiêu hao rất nhiều, bộ Hộ phải nằm trong tay ta. Ông ta biết kế hoạch của bản vương, nên không còn con đường nào khác.”
"Nghe nói hôm đó là lễ cập kê của đích tôn nữ duy nhất của Trương Thượng Thư, tên là gì nhỉ?"
Tấn Dương Vương gõ gõ ngón tay lên đầu mình, đột nhiên như nhớ ra: "Nhớ rồi, vị tiểu thư đó tên là Trương Hành. Bản vương nhớ nàng ta có một nốt ruồi lệ ở khóe mắt, tuổi còn nhỏ nhưng đã lộ vẻ quyến rũ, dung mạo không tồi, thật đáng tiếc...”
"Chẳng lẽ hôm nay ngươi còn muốn báo thù cho nhà họ Trương?"
Ta núp ngoài cửa, nâng tay trái lên, ngón tay chạm vào khóe mắt.
Ở đây, cũng có một nốt ruồi lệ.
Họ đang nói về... ai?
Đầu ta bắt đầu đau nhức.
Người trong đó vẫn đang nói chuyện.
Trần Diễn: "Phó tướng Tôn đã đi gặp phụ thân ta rồi."
Sắc mặt bình thản của Tấn Dương Vương thoáng biến đổi, rồi lại khôi phục như cũ: "Không thể nào. Dù ngươi có khôi phục trí nhớ ngay sau khi bị ám sát, tấu trình xử lý hắn cũng không kịp. Huống hồ..."
Hắn im bặt.
Trần Diễn nhướn mày: "Huống hồ gì? Huống hồ hắn vừa mới gửi tin cho ngươi?"
Hắn cười nhẹ, lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy, mở ra cho Tấn Dương Vương xem.
Sắc mặt Tấn Dương Vương xám xịt.
"Không thể nào! Ngươi hoàn toàn không có thời gian sắp xếp, trừ phi... trừ phi ngươi chưa từng mất trí nhớ!"
Nghe câu này, ta ôm đầu đau nhức dữ dội, đột nhiên nhìn về phía Trần Diễn.
Hắn đang cười.
Hắn không hề mất trí nhớ! Bao lâu nay đều là lừa dối ta sao?!
Hắn thực sự coi ta là gì? Là công cụ để lừa kẻ thù sao?
Trần Diễn cầm lấy thanh đao bên cạnh.
"Tấn Dương Vương, mối thù giữa ngươi và nhà họ Trần, nhà họ Trương, tối nay phải kết thúc tại đây."
Một canh giờ sau, ta thấy họ trèo qua một bức tường cao, sau đó bên trong vang lên tiếng kêu thét và tiếng la hét thảm thiết.
Ta đột nhiên cảm thấy gió đêm càng lạnh hơn, lạnh đến thấu xương.
Cố gắng lờ đi sự run rẩy của cơ thể, ta cắn chặt răng bước dọc theo tường đến một cửa nhỏ ở góc.
Tiếng kêu thét và la hét bên trong đã dần dần im bặt, ta thử kéo cửa - và nó mở ra.
Một khe cửa đủ để nhìn thấy tình hình bên trong.
Đèn đuốc sáng trưng.
Dường như đó là một sân rộng, dưới đất có rất nhiều người đang quỳ, có tiếng nức nở khe khẽ vang lên.
Trần Diễn dẫn người bao quanh bốn phía.
Ta kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt nữa hét lên, vội vàng bịt chặt miệng.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt dính đầy máu của Trần Diễn trông như ác quỷ.
Trước mặt hắn, có một người đang ngồi.
Người đó ngồi tự nhiên trên lưng một nô bộc đang quỳ, như thể đang ngồi trên ngai vàng cao quý trong cung điện.
"Ninh Viễn tướng quân Trần Diễn, ngươi có biết tội không?"
Giọng nói này, là của Tấn Dương Vương!
Trần Diễn nhìn hắn, không nói lời nào.
"Bản vương phái người đi gi/3t ngươi, có một tên không trở về, đoán rằng ngươi sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra là bản vương muốn tiêu diệt nhà họ Trần." Tấn Dương Vương nhìn quanh, đối mặt với những người mặc áo đen cầm đ.a.o dính máu mà không chút sợ hãi.
"Nhưng đây là kinh thành, ngươi dám động thủ gi/3t bản vương sao?
"Còn ngươi, xông vào vương phủ, tự ý gi/3t chóc, đã phạm tội tru di cửu tộc!"
Trần Diễn hỏi hắn: "Vương gia đang đợi phó tướng Tôn sao?"
Nụ cười của Tấn Dương Vương hơi thu lại: "Ngươi biết gì?"
"Phó tướng Tôn là phó tướng của Bắc Quan, nhưng lại nghe lệnh của vương gia, giữa đường chặn gi/3t ta và phụ thân ta. Nếu chúng ta đều bị gi/3t, hổ phù sẽ rơi vào tay hắn, lúc đó hắn có thể tự ý điều binh.”
"Vương gia muốn tạo phản à?"
Tấn Dương Vương cười nói: "Đây đâu phải là làm phản? Ngai vàng vốn dĩ nên là của bản vương, bản vương chỉ lấy lại mà thôi."
Hắn ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời, ngón tay trỏ phải vẽ theo hình tròn của mặt trăng.
Như đang cùng người khác thưởng trăng đối thoại.
"Mẫu hậu của bản vương là hoàng hậu chính cung, sau khi phụ hoàng băng hà, lẽ ra bản vương phải kế vị, nhưng tam hoàng huynh nhanh chân hơn một bước, mua chuộc cung nữ giả mạo thánh chỉ, giam cầm mẫu hậu ta, đăng cơ làm hoàng đế.
"Khi đó bản vương vừa tròn tám tuổi, chỉ có thể nhìn hắn ngồi lên vị trí tối cao đó, cúi đầu xưng thần với hắn.”
"Nhưng không sao, tam hoàng huynh đã ch/3t, chỉ còn lại một người cháu duy nhất của bản vương, bản vương lấy lại ngai vàng từ tay đứa cháu ngoan của mình cũng không khác gì.”
"Chỉ là không ngờ Ninh Viễn tướng quân lại dám dẫn người đến vương phủ của bản vương gi/3t chóc.”
"Nhưng Ninh Viễn tướng quân, bản vương cầm thánh chỉ của tiên hoàng, không có thông đồng với địch phản quốc, ngay cả đứa cháu ngoan của bản vương cũng không dám động đến bản vương, ngươi dám sao?"
Nụ cười của Tấn Dương Vương càng thêm đắc ý, ánh mắt chắc chắn nhìn thẳng vào Trần Diễn.
Trần Diễn không đáp lại, hỏi: "Ba năm trước, tại sao vương gia lại thảm sát cả nhà Trương Thượng Thư?"
"Trương Thượng Thư? Ông ta có năng lực, tiếc là không biết điều. Mưu đồ đoạt ngôi cần phải tiêu hao rất nhiều, bộ Hộ phải nằm trong tay ta. Ông ta biết kế hoạch của bản vương, nên không còn con đường nào khác.”
"Nghe nói hôm đó là lễ cập kê của đích tôn nữ duy nhất của Trương Thượng Thư, tên là gì nhỉ?"
Tấn Dương Vương gõ gõ ngón tay lên đầu mình, đột nhiên như nhớ ra: "Nhớ rồi, vị tiểu thư đó tên là Trương Hành. Bản vương nhớ nàng ta có một nốt ruồi lệ ở khóe mắt, tuổi còn nhỏ nhưng đã lộ vẻ quyến rũ, dung mạo không tồi, thật đáng tiếc...”
"Chẳng lẽ hôm nay ngươi còn muốn báo thù cho nhà họ Trương?"
Ta núp ngoài cửa, nâng tay trái lên, ngón tay chạm vào khóe mắt.
Ở đây, cũng có một nốt ruồi lệ.
Họ đang nói về... ai?
Đầu ta bắt đầu đau nhức.
Người trong đó vẫn đang nói chuyện.
Trần Diễn: "Phó tướng Tôn đã đi gặp phụ thân ta rồi."
Sắc mặt bình thản của Tấn Dương Vương thoáng biến đổi, rồi lại khôi phục như cũ: "Không thể nào. Dù ngươi có khôi phục trí nhớ ngay sau khi bị ám sát, tấu trình xử lý hắn cũng không kịp. Huống hồ..."
Hắn im bặt.
Trần Diễn nhướn mày: "Huống hồ gì? Huống hồ hắn vừa mới gửi tin cho ngươi?"
Hắn cười nhẹ, lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy, mở ra cho Tấn Dương Vương xem.
Sắc mặt Tấn Dương Vương xám xịt.
"Không thể nào! Ngươi hoàn toàn không có thời gian sắp xếp, trừ phi... trừ phi ngươi chưa từng mất trí nhớ!"
Nghe câu này, ta ôm đầu đau nhức dữ dội, đột nhiên nhìn về phía Trần Diễn.
Hắn đang cười.
Hắn không hề mất trí nhớ! Bao lâu nay đều là lừa dối ta sao?!
Hắn thực sự coi ta là gì? Là công cụ để lừa kẻ thù sao?
Trần Diễn cầm lấy thanh đao bên cạnh.
"Tấn Dương Vương, mối thù giữa ngươi và nhà họ Trần, nhà họ Trương, tối nay phải kết thúc tại đây."