-
Chương 241-245
Chương 241 Chương 241. Trong nháy mắt mắt bị kinh diễm!
Hắn nói lập lờ nước đôi như vậy, cũng không nói thẳng Ôn Quân Dao có liên quan đến tuyệt thế cao nhân. Dù sao, cường giả tuyệt thế như thế, hắn không dám có một tia khinh nhờn nào.
Lỡ như cao nhân đang ở gần đây quan sát thì sao. Nếu như hắn cưỡng chế móc nối quan hệ, khiến cho đối phương không vui, như vậy chẳng phải là tìm phiền toái cho mình?
Ôn Thái Ba nghe được hắn nói như vậy, cũng không nắm chắc được chủ ý. Suy nghĩ liên tục, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bờ biển: "Vừa rồi cục đá chính là từ nơi đó bắn ra, chúng ta đi gặp vị tuyệt thế cao nhân đó một chút!"
Nói xong, hắn dẫn theo một đám thủ hạ vội vàng đi đến bờ biển.
Ôn Quân Dao cắn răng, nhìn thoáng qua Khương Tấn Trung: "Khương thúc thúc, chúng ta cũng đi qua đi!"
"Tốt!" Khương Tấn Trung đồng ý gật đầu.
Bây giờ nếu như bọn họ trở về, chỉ có thể càng ngày càng tới gần phạm vi thế lực Đan Vương thế gia. Chẳng bằng vò đã mẻ không sợ rơi, cũng đi bờ biển. Nói không chừng còn có thể phong hồi lộ chuyển, đụng phải vị tuyệt thế cao nhân xuất thủ đó.
Sau đó hai người vội vàng đi theo phía sau bọn người Ôn Thái Ba, nhanh chóng đi đến bờ biển.
Mà lúc này.
Lâm Hiên đã ôm bốn tiểu nha đầu từ trong hố ra.
"Cha, vừa rồi ta giống Hồng Vũ Đà Điểu hay không?" Tuyền Ấu chớp mắt to hưng phấn hỏi.
"Ha ha, giống!" Lâm Hiên bóp ra một đạo linh khí, rửa sạch sẽ toàn thân cho tiểu nha đầu, lắc đầu cười nói.
Tuyền Hi gật gù đắc ý nói ra: "Ta cảm thấy, lần sau chúng ta dùng mực nước nhuộm đỏ cái mông mới càng giống Hồng Vũ Đà Điểu!"
Tuyền Châu và Tuyền Hàm đồng thời gật đầu đồng ý: "Đúng!"
"Không có vấn đề, các ngươi thích chơi như thế nào đều được, cha đều có thể rửa sạch sẽ cho các ngươi!" Lâm Hiên cưng chiều nói.
Sau đó hắn lại bóp ra một đạo linh khí.
Phất qua thân thể ba tiểu nha đầu, rửa sạch từ đầu đến chân các nàng.
"Oa ~ thật sạnh sẽ!"
"Đúng vậy, có cha ở bên người thật là tốt!"
Các tiểu nha đầu đều vô cùng vui vẻ, mỗi người đi lên cho Lâm Hiên một cái hôn thơm ngào ngạt.
Lâm Hiên xoa xoa nước bọt trên mặt, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng. Những tiểu khả ái này để lại nước bọt trên mặt mình càng ngày càng nhiều.
"Tiền bối!"
Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói khiêm tốn.
Lâm Hiên xoay người sang chỗ khác thì thấy một đám người Ôn Thái Ba, còn có Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung đều đứng ở trước mặt mình.
Thật ra thì từ vừa mới bắt đầu Lâm Hiên đã biết chuyện xảy ra trong rừng cây. Nếu không phải Địa Ngục Sư Thứu xuất hiện, hắn chẳng muốn xuất thủ. Hiện tại xem ra, đúng là hắn vừa mới ra tay dọa sợ đám người này cho nên bọn họ mới tới đây tìm mình.
Mà sau khi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hiên, bọn người Ôn Thái Ba đều bỗng nhiên sững sờ. Dung mạo như thiên thần của Lâm Hiên, hiếm thấy trên đời, khiến cho bọn họ trong nháy mắt bị kinh diễm.
"Nghe đồn Vô Lượng Đại Đế của Vô Lượng Thiên chúng ta chính là cực phẩm mỹ nam tử trong cửu thiên."
"Ta từng may mắn thấy tôn dung của Vô Lượng Đại Đế, nhưng so với vị công tử trước mắt này thì vẫn kém một bậc a!"
Trong lòng Ôn Thái Ba dâng lên sợ hãi thán phục nồng đậm.
Chỉ với dung mạo tuyệt thế fo Lâm Hiên mà đã khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cảm thấy hắn chắc chắn bối cảnh phi phàm, thực lực siêu tuyệt.
"Các ngươi có việc?" Lâm Hiên lạnh nhạt hỏi.
Ôn Thái Ba vội vàng nói: "Xin hỏi, mới vừa rồi là tiền bối dùng cục đá đánh bay Địa Ngục Sư Thứu sao?"
Mặc dù Lâm Hiên nhìn tuổi còn trẻ, Ôn Thái Ba vẫn dùng xưng hô "Tiền bối".
Hắn cảm thấy, người trước mặt không phải người bình thường, nhất định phải cẩn thận, càng tôn kính càng tốt.
"Ừm." Lâm Hiên tùy ý gật đầu: "Địa Ngục Sư Thứu tạo ra gió lốc suýt chút quấy nhiễu nữ nhi của ta, ta đánh bay nó, có vấn đề gì hay không?"
Nghe vậy, sắc mặt bọn người Ôn Thái Ba đều đại biến.
Quả nhiên!
Địa Ngục Sư Thứu chính là vị tuyệt thế công tử trước mặt này đánh bay !
"Không có vấn đề! Không có vấn đề!"
Ôn Thái Ba lập tức thay đổi vẻ mặt nịnh nọt nói: "Súc sinh đó không biết cao nhân ở đây, dám quấy rầy tiền bối, khiến cho bốn vị tiểu công chúa kinh hãi, đúng là không nên sống nữa!"
Phía sau hắn, một đám tùy tùng cũng nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ Lâm Hiên đánh thật hay.
Nhìn thấy thái độ bọn họ như thế, Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung đều vẻ mặt vẻ khinh bỉ. Đám người này vừa rồi lệ khí mười phần, dáng vẻ như thiên lão đại ta lão nhị.
Không ngờ được là chỉ đảo mắt một cái thì tất cả đều thay đổi thành vẻ mặt tiểu nhân nịt nọt.
Nhưng mà nghĩ đến Lâm Hiên chính là tồn tại mạnh mẽ trẻ tuổi như vậy, hai người đều cảm thấy lẽ ra nên tôn kính hắn như thế mới đúng.
Thế là Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung đồng thời hành lễ: "Xin ra mắt tiền bối!"
"Ừm." Lâm Hiên lạnh nhạt khẽ gật đầu, sau đó quay người nhìn các cô con gái bảo bối của mình.
Bốn tiểu nha đầu đang nhặt vỏ sò trên bờ cát. Tuyền Hàm nhặt được một cái vỏ sò thất thải lộng lẫy, lập tức hưng phấn nâng cao.
"Oa, các ngươi mau nhìn, cái vỏ sò này thật là đẹp!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu lập tức xẹt tới.
"Đúng đó, thật là đẹp!"
"Ta cũng muốn tìm được một cái đẹp giống như nó mang về Bắc Huyền Thiên!"
Nghe được các tiểu nha đầu nói chuyện với nhau, ánh mắt tất cả mọi người đang có mặt ở đây bỗng nhiên sáng lên.
Bọn họ nghe được rõ ràng các tiểu nha đầu nói ra ba chữ "Bắc Huyền Thiên".
Lập tức, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đầu óc phi tốc chuyển động.
Bắc Huyền Thiên.
Tiểu nữ hài tứ bào thai.
Tiền bối mỹ công tử mạo như trích tiên.
Ba điều kiện này gộp chung vào một chỗ, khiến cho tất cả mọi người nhịn không được con ngươi co rụt lại.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Chương 242 Chương 242. Cách hiểu kì lạ của Tuyền Ấu!
Trước mắt Lâm Hiên, khí vũ hiên ngang, phong thái cái thế.
Đối với người ở trong Cửu Thiên Tiên Vực thì người có thể nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân cửu thiên Đông Hoàng Tử U có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng nếu như là những người nghe nói tới đại danh Huyền Băng Nữ Đế có nàng thì phải nói là có khắp mọi nơi.
Huyền Băng Nữ Đế cao lãnh cường thế, lấy thân nữ nhi đăng lâm đại thống chi vị Bắc Huyền Thiên, khinh thường thiên cổ. Người trong Cửu Thiên Tiên Vực có ai mà không biết đến sự kiệt xuất và ưu tú của nàng?
Mà bốn năm trước Đông Hoàng Tử U sinh ra bốn đứa bé với một nam tử thần bí chuyện này tất cả mọi người ở trong Cửu Thiên Tiên Vực đều biết
Bốn tiểu ra đầu xinh đẹp đáng yêu bên cạnh hắn toàn thân tràn ngập quý khí, lại kết hợp với vừa rồi Lâm Hiên mạnh mẽ ra tay. Tất cả mọi người ở đây phàm là người có chút thông minh đều có thể lập tức đoán ra được thân phận của hắn.
Lập tức, ánh mắt mọi người trở nên càng thêm kính sợ.
Biểu cảm trên mặt cũng cực kỳ kính trọng.
Tất cả mọi người vội vàng hành lễ một lần nữa: "Hóa ra ngài chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, bái kiến Đế phu!"
"Không cần đa lễ." Lâm Hiên từ tốn nói một câu, sau đó quay đầu đi tới chỗ mấy người Tuyền Châu.
Hắn tới đây du ngoạn với các cô con gái của mình đâu có thời gian nói nhiều với mấy người này?
Nhìn thấy bóng lưng tiêu sái phiêu dật của Lâm Hiên dần dần đi xa. Mấy người Ôn Thái Ba và Ôn Quân Dao trên mặt vẫn còn giữ lại vẽ kính ngưỡng.
Đan Vương thế gia của bọn họ cũng nổi tiếng trong Thương Phong Quốc Vô Lượng Thiên. Thậm chí trong Bắc Vực Vô Lượng Thiên cũng có tiếng tăm nhất định. Nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là một thế gia mà thôi.
Trước mặt nhân vật tôn quý như Bắc Huyền Thiên Đế phu, bọn họ vẫn quá nhỏ bé a!
Bởi vậy, Lâm Hiên hờ hững với bọn họ nhưng theo như bọn họ nghĩ thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Có thể tận mắt thấy Bắc Huyền Thiên Đế phu, trò chuyện với hắn vài câu đã là may mắn lớn lao. Bọn họ làm gì dám có yêu cầu xa vời hơn?
Nhìn thấy Lâm Hiên chơi đùa với các cô con gái của mình ở bờ biển, Ôn Thái Ba hít sâu một hơi, nhìn về phía Ôn Quân Dao: "Ta đã nói rồi, chỉ với một con nha đầu như ngươi thì còn chưa đủ tư cách để được cao nhân tương trợ."
"Chớ nói chi là người có thân phận tôn quý như Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Thái độ của Lâm Hiên khiến cho Ôn Thái Ba hiểu được vừa rồi Địa Ngục Sư Thứu bị giết chỉ là tình huống ngẫu nhiên.
Sau lưng Ôn Quân Dao cũng không có chỗ dựa nào.
Khương Tấn Trung nghe vậy lập tức ngăn trước mặt Ôn Quân Dao, hét lớn một tiếng nói: "Địa Ngục Sư Thứu đã chết, ta xem trong số các người ai có thể đụng tới tiểu thư!"
"Ha ha, Khương Tấn Trung, ngươi cho rằng không có Địa Ngục Sư Thứu thì các ngươi có thể giữ được mạng rồi hay sao?"
Ôn Thái Ba cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi chỉ là ta không muốn liều mạng với ngươi mà thôi, lẽ nào ngươi cho rằng ta sợ ngươi hay sao?"
"Còn nữa, sau lưng của các ngươi chính là biển cả vô biên, các ngươi đã không còn đường nào để lui nữa."
"Mà không lâu nữa chúng ta sẽ có càng nhiều người tới giúp đỡ, bây giờ các ngươi dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại thì kết quả cuối cùng vẫn chỉ là một con đường chết!"
Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung nghe vậy liếc nhau. Ôn Thái Ba nói không sai, bây giờ bọn họ đã bị dồn đến bờ biển không còn đường nào để đi nữa. Mà với thực lực của Ôn gi, bọn họ cũng tin là chẳng mấy chốc nữa thì sẽ có nhiều người tới. Chỉ dựa vào lực lượng của hai người bọn họ thì hoàn toàn không có hy vọng sống sót!
"Nếu như trước sau gì cũng chết vậy sao không liều một phen!"
Ôn Quân Dao cắn chặt răng ngà, lấy chủy thủ xanh biếc của mình ra.
Khương Tấn Trung nặng nề gật đầu, cũng bày sẵn tư thế sẳn sàng chiến đấu tới chết.
Trong lúc nhất thời, trên bờ cát bờ biển. Sát khí cuồn cuộn lần nữa, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Thấy thế.
Tuyền Ấu nhấc chân ngắn lên vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Hiên, dùng tay chỉ bọn người Ôn Quân Dao: "Cha, bọn họ muốn đánh nhau, không phải là bởi vì ngươi vừa mới đánh chạy con yêu thú lúc nãy chứ?"
Lâm Hiên buồn cười hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Tuyền Ấu chớp đôi mắt to đen nhánh, vẻ mặt thành thật phân tích: "Ngươi xem đi, hai phe bọn họ đều đang nói Địa Ngục Sư Thứu gì đó."
"Nghe bọn họ nói như vậy chỉ cần Địa Ngục Sư Thứu vẫn còn, bọn họ sẽ không động thủ."
"Cho nên, bởi vì cha đánh chạy yêu thú cho nên bọn họ mới đánh nhau ở chỗ này!"
Lâm Hiên sau khi nghe xong, không khỏi khẽ vỗ trán một cái. Cách hiểu của Tuyền Ấu bảo bối... đúng là rất là lạ kỳ!
Cách nói gán ghép miễn cưỡng như vậy mà nàng còn phân tích ra đạo lý rõ ràng được?
Nhưng mà có được giáo trình vú em hoàn mỹ. Lâm Hiên sau khi âm thầm suy nghĩ một phen thì cũng hiểu được tại sao Tuyền Ấu sẽ nói như vậy. Dù sao tiểu nha đầu còn nhỏ, năng lực phân tích của nàng cũng không có mạnh như người trưởng thành. Hơn nữa nàng cũng không hiểu rõ nguyên nhân dẫn ra phân tranh giữa mấy người Ôn Quân Dao cho nên mới đưa ra kết luận sai lầm như thế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Địa Ngục Sư Thứu vẫn còn đó thì chỉ cần một chiêu là có thể miểu sát Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung. Mà như vậy thì đúng thật là bọn họ không cần phải ra tay đánh nhau.
Nếu hiểu như thế thì đúng là con gái bảo bối của mình nói như vậy cũng có lý?
Sau đó Lâm Hiên chỉ đành gật đầu một cái rồi nói: "Ngươi nói cũng có chút đạo lý."
Hết cách rồi, dù sao cũng là con gái của mình, mình phải cổ vũ chứ.
Khó được khi tiểu ma đầu Tuyền Ấu này muốn dùng đầu óc để phân tích.
Người làm cha như hắn sao có thể đả kích nàng được?
"Vậy cha, chúng ta nhanh tới đó giúp bọn họ hóa giải mâu thuẫn đi!"
Chương 243 Chương 243. Cách hiểu kì lạ của Tuyền Ấu! (2)
Tuyền Ấu nhìn thấy Lâm Hiên đồng ý với ý kiến của mình thì vội vàng kéo hắn đi tới chỗ của mấy người Ôn Quân Dao.
"Bái kiến Đế phu!"
Hai phe đang hết sức căng thẳng với nhau nhưng khi nhìn thấy Lâm Hiên quay trở về thì vội vàng thu sát khí lại hành lễ.
Tuyền Ấu chớp mắt to nhìn đám người: "Thúc thúc a di, vừa rồi cha ta đánh yêu thú của các ngươi cho nên mới khiến cho các ngươi ra tay đánh nhau."
"Cho nên bây giờ các ngươi có khó khăn gì thì có thể nói với cha của ta, hắn không gì mà không làm được!"
"..."
Nghe được Tuyền Ấu nói như vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này đều bối rối.
Như vậy mà cũng được hay sao?
Ôn Thái Ba tâm tư linh hoạt, lập tức hiểu được Tuyền Ấu hiểu lầm chuyện giữa hắn và Ôn Quân Dao. Nhưng mà hắn cũng không dám lên tiếng phản bác Tuyền Ấu.
Sợ làm cho Lâm Hiên không vui, cho nên đành phải lên tiếng nói ra: "Tiểu công chúa nói đúng, đúng là vì Địa Ngục Sư Thứu bị đánh chạy cho nên chúng ta mới quyết định ra tay!"
Mà Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung nhao nhao biến sắc. Tuyền Ấu dẫn theo Lâm Hiên trở về, đối với bọn họ thì có thể nói là cơ hội trời cho. Nhất là Ôn Thái Ba cũng thuận theo lời Tuyền Ấu nói, đây chính là cơ hội tốt nhất để cầu cứu Đế phu!
Thế là Ôn Quân Dao lấy dũng khí, quỳ xuống đất nói ra: "Mời Đế phu ra mặt cứu mẫu thân của ta!"
Sau đó, nàng nói cho Lâm Hiên biết bây giờ mẫu thân của nàng vẫn còn ở Ôn gia.
Bây giờ Ôn gia đã ra tay với nàng, mẫu thân của nàng vẫn còn ở đó chắc chắn là dữ nhiều lành ít.
Tuyền Ấu kéo Lâm Hiên: "Cha, chúng ta giúp a di một tay đi!"
Đã nói đến mức này rồi, Lâm Hiên đành phải cưng chiều gật đầu: "Có thể!"
"Cha thật tốt!" Tuyền Ấu vô cùng vui vẻ.
Ở trước mặt tất cả mọi người, leo đến trong ngực Lâm Hiên, ôm mặt của hắn hôn một cái.
Sau đó, Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi và bọn người Ôn Quân Dao, Ôn Thái Ba cùng nhau trở về Đan Vương thế gia.
...
Vô Lượng Thiên, Thương Phong Quốc, quốc đô.
Một tòa việc lạc cực lớn chiếm diện tích ngàn vạn mẫu, chính là nơi ở của Đan Vương thế gia, Ôn gia.
Lúc này, trong thư phòng ở tiền viện.
Một trung niên phụ nhân đẹp đẽ đang ngồi ở đó với một thanh niên anh tuấn, hai người vừa thưởng thức trà vừa nói chuyện phiếm với nhau.
Phụ nhân này chính là đại gia chủ Ôn gia bây giờ Lữ Chung Linh. Thanh niên đang ngồi ở bên cạnh chính là con trai của nàng Ôn Kỳ.
Uống một hớp trà, Ôn Kỳ nhìn về phía bầu trời ngoài cửa, lên tiếng nói ra: "Nhìn sắc trời này, hẳn là Nhị thúc đã giải quyết xú nha đầu đó chứ?"
"Ta cảm thấy không sai biệt lắm." Lữ Chung Linh khẽ gật đầu.
"Ôn Quân Dao, tiện nữ đó dám lén lút câu thông với Thần Nông Vương Đỉnh, làm như vậy chính là đang trắng trợn khiêu khích ngươi!"
"Hôm nay vì đẩy nàng vào chỗ chết, ta chẳng những lần lượt phái ra hai nhóm người, còn cho Nhị thúc ngươi mượn Địa Ngục Sư Thứu."
"Tiện nhân đó cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng chỉ có một con đường chết!"
"Ừm! Vẫn là mẫu thân đại nhân nghĩ chu đáo!" Ôn Kỳ nở một nụ cười đắc ý.
Lúc đầu, nếu không phải Ôn Quân Dao câu thông với Thần Nông Vương Đỉnh thì hắn cũng sẽ không ủng hộ Lữ Chung Linh hạ sát thủ như thế này. Dù sao cô muội muội này dáng dấp như hoa như ngọc, ai nhìn đều sẽ cảm thấy thương hương tiếc ngọc.
Đáng tiếc a!
Nàng ngàn vạn lần không nên uy hiếp tư cách người thừa kế gia chủ Ôn gia của mình.
Bởi vì trước đó trước khi chết gia chủ Ôn Bân Hoa cũng để lại di chúc gì, là con ruột của hắn, Ôn Kỳ và Ôn Quân Dao đều có tư cách đương nhiệm vị trí gia chủ.
Bởi vậy, vì tiền đồ và tương lai của mình hắn chỉ có thể nhịn đau diệt- đối thủ cạnh tranh này.
Hắn tin tưởng với thực lực của sát thủ Ôn gia, còn có năng lực của Địa Ngục Sư Thứu, có thể giết chết Ôn Quân Dao dễ như trở bàn tay.
"Mẫu thân, đây là cực phẩm Lạc Thần Cống Ngọc Trà ta vừa mới lấy được, có hiệu quả trú nhan mỹ dung, ngài uống nhiều một chút!" Ôn Kỳ vừa cười vừa nói.
"Ừm, con ta hiếu thuận như thế, mẫu thân cảm thấy rất là vui mừng!" Lữ Chung Linh ung dung uống một miệng trà, hài lòng khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, quản gia vội vàng đi đến.
"Phu nhân, tiểu thư... Ôn Quân Dao về đến rồi!"
Nghe vậy, Ôn Kỳ cả kinh đứng lên.
Mà Lữ Chung Linh thì lộ ra vẻ mặt cực kì kinh ngạc lên tiếng hỏi thăm: "Sao có thể như vậy được? Không phải ta đã kêu ngươi phái một đội nhân mã đuổi theo giết chết nàng hay sao? Sao nàng còn sống trở về đây được?"
Ôn Kỳ nói bổ sung: "Cho dù nàng có thể còn sống sót thì nàng cũng không nên tự chui đầu vào lưới trở lại Ôn gia mới đúng!"
Lữ Chung Linh cũng rất đồng ý với Ôn Kỳ.
Cho dù nói như thế nào đi nữa thì Ôn Quân Dao cũng không nên trở lại vào lúc này, trừ phi là nàng chán sống thật.
Phải biết trong đại viện Ôn gia, có ít nhâất năm vạn gia đinh Linh Luân Cảnh trở lên. Cho dù nàng có ba đầu sáu tay cũng không đủ giết!
Quản gia than nhẹ một tiếng: "Đó là bởi vì nàng tìm được một chỗ dựa lớn như trời!"
"Trước mặt chỗ dựa này, Ôn gia chúng ta quá nhỏ bé bất lực!"
Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ vội vàng hỏi: "Ngươi nói chỗ dựa này là ai?"
"Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Ba! Ba!
Sau khi quản gia nói ra mấy chữ này thì Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ nhao nhao thất thần, tay run một cái làm rớt chén trà xuống đất.
………………………..
"Bắc Huyền Thiên... Đế phu!" Ôn Kỳ vẻ mặt chấn kinh.
Lữ Chung Linh thì cảm khái một câu: "Đó đúng là nhân vật lớn như trời!"
Ôn Kỳ vội vàng gặng hỏi quản gia: "Ngươi có thể xác định đó chắc chắn chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu sao?"
"Còn có thể là giả sao?" Quản gia vẻ mặt chắc chắn đáp lại.
"Ngươi không có nhìn thấy hình dạng của hắn, phải nói là tuấn mỹ như thiên thần hạ phàm!"
Chương 244 Chương 244. Cha ta đan dược gì cũng có thể luyện!
"Khí chất đó, nhìn là biết chính là tuyệt đỉnh đại nhân vật cao cao tại thượng, chớ nói chi là bên cạnh hắn còn có bốn nữ nhi phấn điêu ngọc trác!"
Nghe quản gia nói như vậy, Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ triệt để trầm mặc. Kết hợp tin tức quản gia nói, bọn họ đã vô cùng khẳng định, Bắc Huyền Thiên Đế phu giá lâm Ôn gia.
"Tiểu tiện nhân đó có thể gặp được Bắc Huyền Thiên Đế phu ở Vô Lượng Thiên chúng ta, nàng tu luyện mấy đời mới có phúc phần như vậy?"
Lữ Chung Linh cắn răng một cái lên tiếng nói ra: "Kỳ Nhi, Bắc Huyền Thiên Đế phu, nhân vật cao quý như vậy giá lâm Ôn gia chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể chậm trễ."
"Chuyện của tiểu tiện nhân đó tạm thời để qua một bên, ngươi và ta lập tức đi bái kiến Đế phu!"
Ôn Kỳ vội vàng gật đầu: "Được!"
Dù nơi này là Vô Lượng Thiên, bọn họ vẫn không dám có chút bất kính với Lâm Hiên. Dù sao thì đó cũng là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế. Có trời mới biết hắn có năng lực lớn bao nhiêu!
Sau đó, Lữ Chung Linh vội vàng sửa sang lại y phục, sửa sang tóc. Xác nhận tư thái dung nhan mình đều hoàn mỹ mới dẫn theo Ôn Kỳ vội vàng đi ra ngoài.
Bọn họ nhanh chóng đi vào chính sảnh tiền viện. Chỉ thấy một đám trưởng lão tầng lớp cấp cao đứng ở cửa chính sảnh Ôn gia, tất cả đều mặt lộ vẻ vẻ kính sợ.
Nhìn vào bên trong.
Ôn Thái Ba, Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung đều đứng ở nơi đó. Trên ghế bành trước mặt bọn họ là một nam tử áo trắng mạo như trích tiên, đang chơi đùa với bốn tiểu bảo bối trong ngực.
"Quả nhiên giống như quản gia nói, khí chất dung nhan của hắn đều đứng đầu nhất!"
Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ đồng thời nghĩ như thế.
Hai người vội vàng tiến lên hành lễ.
"Đại gia chủ Ôn gia Lữ Chung Linh, bái kiến Đế phu!"
"Tại hạ bái kiến Đế phu!"
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn bọn họ một chút. Hai mẹ con này mặc dù tướng mạo thượng thừa nhưng vừa nhìn là biết cũng không phải là người lương thiện. Cái gọi là tướng tùy tâm sinh, chính là như thế.
Bị Lâm Hiên nhìn thoáng qua như thế, Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ cảm thấy trong lòng sợ hãi. Không hổ là đại nhân vật cao cao tại thượng, một ánh mắt cũng làm cho người ta có chút khó có thể chịu đựng a!
Ôn Quân Dao mở miệng nói: "Đại nương, tại sao không thấy mẫu thân của ta? Các ngươi đã làm gì nàng rồi?"
Nàng vừa vào cửa thì lập tức đến hậu viện tìm mẫu thân nàng, nhưng hoàn toàn không tìm thấy tung ảnh của mẫu thân. Chuyện này khiến nàng nhịn không được hoài nghi là bọn người Lữ Chung Linh động tay chân.
"Ngươi đừng gọi ta đại nương, xưng hô thế này ta đảm đương không nổi!"
Lữ Chung Linh vẻ mặt bài xích lên tiếng nói ra: "Con mẹ ngươi, ta nào biết được nàng ở đâu?"
Lúc đầu nàng dự định chờ giết Ôn Quân Dao xong, sẽ bức tử mẫu thân nàng Hà Phương. Dù sao Ôn Quân Dao mới khó đối phó. Chỉ cần giết nàng, muốn đối phó một phụ đạo nhân gia bình thường như Hà Phương thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Đúng lúc này, quản gia vẻ mặt vội vàng đi đến: "Phu nhân, có người phát hiện Hà Phương treo trên một nhánh cây ở hậu sơn..."
"Tại lại như vậy được?" Lữ Chung Linh sau khi nghe xong trên mặt lộ ra vẻ giật mình, trong lòng lại cười nở hoa.
Hà Phương chắc chắn là tự mình lên đó treo cổ tự sát. Mặc dù Ôn Quân Dao có Đế phu che chở, tạm thời giết không được. Nhưng Hà Phương chết, đối với Ôn Quân Dao chắc chắn là một đả kich cực lớn, chuyện này chắc chắn sẽ làm cho Ôn Quân Dao sống không bằng chết a!
Quản gia vẻ mặt hơi đổi, không có lên tiếng. Lữ Chung Linh nhìn thấy quản gia muốn nói lại thôi. Trong lòng cảm thấy hẳn là chuyện mình phái người đi giết Ôn Quân Dao bị Hà Phương trong lúc vô tình biết được. Sợ là nàng cảm thấy Ôn Quân Dao hẳn phải chết không nghi ngờ cho nên Hà Phương mới treo cổ tự sát.
Mà Ôn Quân Dao cũng nghĩ đến điểm này. Nhưng mà tất cả còn chờ chứng thực, nàng cố nén không nói thêm gì mà vội vàng xông ra cửa, đi thẳng đến hậu sơn.
"Chúng ta cũng đi xem một chút đi!" Lữ Chung Linh thấy thế vội vàng nói.
Dù sao bây giờ Đế phu đang có mặt ở đây, đại gia chủ như mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn trong chuyện này được. Hơn nữa nàng cũng rất muốn tự mình xác nhận Hà Phương đã chết.
Nếu như đã chết, vậy nàng sẽ rất vui vẻ!
Nhìn thấy bọn họ đều vội vàng đi ra ngoài, Tuyền Châu kinh ngạc hỏi: "Cha, có phải mẫu thân của Ôn a di leo lên cây rồi không xuống được hay không?"
Bởi vì vừa rồi quản gia không có dám nói nhiều, Tuyền Châu còn tưởng rằng Hà Phương là leo cây xong không xuống được. Bao gồm cả Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đều nghĩ như vậy. Dù sao các tiểu nha đầu còn nhỏ, không biết có kiểu chết ‘treo cổ’ này.
Lâm Hiên lập tức hiểu các cô con gái của mình đang nghĩ cái gì, thế là tùy ý nói: "Xem như thế đi."
"Ai nha, khó mà làm được! Có một lần ta leo cây, leo cao quá nên không xuống được nữa, thật là đáng sợ!"
Tuyền Ấu vội vàng kéo Lâm Hiên: "Cha, chúng ta cũng đi xem một chút đi, lỡ như mẫu thân Ôn a di cần giúp đỡ, nhiều người lực lượng lớn!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm đồng thời gật đầu: "Ừm ừm!"
Nhìn thấy các cô con gái của mình đều ngây thơ và có lòng thương người như thế, Lâm Hiên đành phải đồng ý với các nàng. Nhưng mà trong lòng hắn đã đưa ra quyết định sẽ không để cho các cô con gái của mình tới quá gần. Người chết do treo cổ có dáng vẻ rất khủng bố thắng không muốn cho bọn nhỏ bị sợ.
Mà lúc này.
Ôn gia đại viện, phía sau núi.
Ôn Quân Dao nhìn thấy Hà Phương nằm ở dưới một gốc cây mà ở trên cây thì treo một sợi vải trắng thật dài. Mấy người hầu Ôn gia đứng bên cạnh thi thể của Hà Phương nhỏ giọng bàn tán với nhau.
"Mẹ!"
Ôn Quân Dao run rẩy quỳ gối bên cạnh thi thể Hà Phương, điên cuồng lắc nàng: "Mẹ, ngươi mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại a!"
Chương 245 Chương 245. Cha ta đan dược gì cũng có thể luyện! (2)
Đẩy một hồi nhưng vẫn thấy Hà Phương không nhúc nhích tí nào, hơn nữa thân thể đã cứng ngắc. Ôn Quân Dao lập tức nước mắt rơi như mưa, trong mắt tràn ngập tơ máu, vô cùng thống khổ.
Mà bọn người Lữ Chung Linh thì đứng ở bên cạnh trên mặt lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
"Chắc chắn là các ngươi bức tử mẹ ta!"
Lúc này, cảm xúc Ôn Quân Dao triệt để bộc phát, lấy chủy thủ ra, muốn ra tay với Lữ Chung Linh.
"Làm càn!"
Ôn Thái Ba và một đám trưởng lão lập tức ngăn trước mặt Lữ Chung Linh. Dưới uy áp mạnh mẽ của bọn họ, Ôn Quân Dao biến sắc, bị ép lui lại một bước.
Khương Tấn Trung tranh thủ giữ chặt nàng lại, sau đó lắc đầu nói: "Tiểu thư, không nên vọng động!"
Bây giờ bọn họ đang ở trong vòng vây của người nhà họ Ôn.
Nếu như Ôn Quân Dao động thủ trước, như vậy sẽ có cái cớ để cho người nhà họ Ôn ra tay với nàng.
Lữ Chung Linh liếc nhìn Lâm Hiên đang đứng xa xa một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng nói ra: "Mặc dù ta rất muốn giết ngươi và nữ nhân này, nhưng ta còn chưa đến mức tốn sức tống tâm huyết đẩy nàng tới sau núi treo cổ như thế này."
"Tiểu tiện nhân, ngươi đừng ỷ có Đế phu giúp ngươi mà làm càn ở chỗ này!”
Ôn Quân Dao sau khi nghe xong tức giận đến thân thể mềm mại khẽ run lên. Mặc dù Lữ Chung Linh không có trực tiếp động thủ, nhưng tuyệt đối là một trong số những hung thủ bức tử Hà Phương.
Lúc này. Trong lòng nàng âm thầm thề đời nàng nhất định không đội trời chung với Lữ Chung Linh và Ôn Thái Ba! Khẽ cắn môi, Ôn Quân Dao cố nén bi thống, xoay người chuẩn bị mang thi thể Hà Phương đi.
Ngay lúc nàng vừa cúi người xuống thì Ngọc Điêu Thiền Điếu Trụy bên trong cổ nàng rơi ra. Nhìn thấy cái mặt dây chuyền này, Ôn Quân Dao không khỏi ánh mắt sáng lên: "Cái Ngọc Điêu Thiền này cha ta tặng cho ta khi ta năm tuổi, hắn nói mặt dây chuyền này chính là một loại thuốc dẫn cực kỳ hiếm thấy."
"Có nó là có thể luyện chế ra một viên Thánh giai Thất Bảo Hồi Hồn Đan, có thể cứu sống người chết đi không cao hơn một ngày."
"Bây giờ chỉ cần ta lấy được đan phương Thất Bảo Hồi Hồn Đan, nói không chừng có thể luyện ra Tiên Đan cứu sống mẫu thân!"
Ôn Quân Dao đột nhiên cảm thấy lúc trước cha tặng nàng cái Ngọc Điêu Thiền này có lẽ Là đã dự tính trước được tình huống ngày hôm nay.
Nghĩ tới đây, Ôn Quân Dao trên mặt lộ ra vẻ cầu khẩn quay qua nhìn Lữ Chung Linh: "Đại nương, cho dù như thế nào đi nữa thì mẹ ta cũng là người vô tội."
"Ta xin ngươi để cho ta đi vào Đan Kinh Các không một lần, tìm kiếm phối phương đan dược có thể cứu sống mẹ ta!"
Bởi vì Đan Kinh Các có trọng binh Ôn gia trấn giữ, nếu không được gia chủ hoặc đại gia chủ cho phép, không thể tùy ý tiến vào. Bởi vậy, mặc dù trong lòng hận Lữ Chung Linh thấu xương nhưng vì mẫu thân, nàng vẫn nguyện ý ăn nói khép nép khẩn cầu.
Nhưng mà nàng nói như vậy đổi lấy Lữ Chung Linh càng thêm không chút kiêng kỵ nhục mạ.
"Đan Kinh Các chính là nơi trọng yếu nhất thế gia chúng ta, há lại là một tiểu tiện nhân như ngươi có thể đi vào được?!"
Bọn người Ôn Kỳ, Ôn Thái Ba đang đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt trào phúng.
"Muốn cứu sống một người chết, ít nhất cũng phải luyện chế ra được Thánh giai đan dược, cho dù có cho ngươi đan phương thì với năng lực của ngươi ngươi có thể luyện chế ra được hay sao?"
"Đúng vậy, không phải là ngươi nghĩ là mình có thể trao đổi với Thần Nông Vương Đỉnh là có thể luyện chế ra Tiên Đan như thế đó chứ?"
"Si tâm vọng tưởng, ngu xuẩn không chịu nổi!"
...
Sau đó Lữ Chung Linh bá đạo vung tay lên: "Cút đi!"
Nàng đã nhìn ra, Lâm Hiên và Ôn Quân Dao hẳn là chỉ gặp mặt một lần. Mà sở dĩ Lâm Hiên sẽ đến Ôn gia, đoán chừng là vì để Ôn Quân Dao có thể dẫn mẫu thân của nàng đi mà thôi.
Nếu không thì chắc chắn là Ôn Quân Dao sẽ không ăn nói khép nép khẩn cầu mình để cho nàng đi vào Đan Kinh Các như vậy đâu. Còn nếu như Lâm Hiên mở miệng, Lữ Chung Linh cho dù có một trăm lá gan cũng không dám cự tuyệt a!
"Được! Ta đi!" Ôn Quân Dao hai mắt đỏ bừng, có nén nước mắt xoay người qua chỗ khác.
Dùng vải trắng gói kỹ Hà Phương, sau đó vác thi thể của nàng sau lưng. Thi thể thẳng tắp, vác trên thân thể nho nhỏ của nàng khiến cho bầu không khí khó cảm giác thê lương không nói nên lời.
"Tiểu thư, ta tới giúp ngươi!" Khương Tấn Trung vội vàng tiến lên.
Ôn Quân Dao lắc đầu: "Không cần, ta tự mình tới!"
Thấy cảnh này, Lữ Chung Linh không khỏi liếc nhìn Ôn Thái Ba.
Bọn họ cảm nhận được Ôn Quân Dao hình như chuẩn bị liều mạng. Bọn họ đều cảm nhận được bị uy hiếp cho nên bọn họ rất không thoải mái!
Thế là trong mắt của hai người đồng thời xuất hiện sát ý!
Không lâu sau, Ôn Quân Dao đã cõng thi thể đi tới trước mặt Lâm Hiên, nàng hơi cúi người bái Lâm Hiên: "Đa tạ Đế phu đến đây, nếu không ta không thể đem mẹ ta đi!"
Nàng rất rõ ràng. Nếu không có Lâm Hiên, đừng nói mang thi thể Hà Phương đi, ngay cả nàng cũng đã khó giữ được tính mạng.
Mà nhìn thấy Ôn Quân Dao muốn đi, Tuyền Ấu vội vàng đi lên hỏi: "A di, mẫu thân của ngươi không sống được nữa thật sao?"
Mặc dù không nhìn thấy tử trạng của Hà Phương nhưng Tuyền Ấu cũng biết là nàng đã chết.
"Ừm!"
Ôn Quân Dao bi thương thở dài: "Lúc đầu ta còn muốn luyện chế một viên đan dược thử một chút, đáng tiếc ta hoàn toàn không biết phối phương đan dược, ngay cả cơ hội nếm thử cũng không có!"
Nói xong, nàng cố nén nước mắt, hơi cúi đầu với Lâm Hiên, quay người rời đi. Còn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên nàng cảm thấy có người đang chọt eo của mình.
Xoay người nhìn lại, là bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu.
Chỉ nghe Tuyền Châu nói ra: "A di, cha ta đan dược gì cũng có thể luyện ra được đó!"
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, đan dược của cha ta đã cứu một Hoàng đế lão gia gia, đã cứu một con yêu thú, lại cứu một tiểu bảo bảo rất đáng yêu."
Hắn nói lập lờ nước đôi như vậy, cũng không nói thẳng Ôn Quân Dao có liên quan đến tuyệt thế cao nhân. Dù sao, cường giả tuyệt thế như thế, hắn không dám có một tia khinh nhờn nào.
Lỡ như cao nhân đang ở gần đây quan sát thì sao. Nếu như hắn cưỡng chế móc nối quan hệ, khiến cho đối phương không vui, như vậy chẳng phải là tìm phiền toái cho mình?
Ôn Thái Ba nghe được hắn nói như vậy, cũng không nắm chắc được chủ ý. Suy nghĩ liên tục, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bờ biển: "Vừa rồi cục đá chính là từ nơi đó bắn ra, chúng ta đi gặp vị tuyệt thế cao nhân đó một chút!"
Nói xong, hắn dẫn theo một đám thủ hạ vội vàng đi đến bờ biển.
Ôn Quân Dao cắn răng, nhìn thoáng qua Khương Tấn Trung: "Khương thúc thúc, chúng ta cũng đi qua đi!"
"Tốt!" Khương Tấn Trung đồng ý gật đầu.
Bây giờ nếu như bọn họ trở về, chỉ có thể càng ngày càng tới gần phạm vi thế lực Đan Vương thế gia. Chẳng bằng vò đã mẻ không sợ rơi, cũng đi bờ biển. Nói không chừng còn có thể phong hồi lộ chuyển, đụng phải vị tuyệt thế cao nhân xuất thủ đó.
Sau đó hai người vội vàng đi theo phía sau bọn người Ôn Thái Ba, nhanh chóng đi đến bờ biển.
Mà lúc này.
Lâm Hiên đã ôm bốn tiểu nha đầu từ trong hố ra.
"Cha, vừa rồi ta giống Hồng Vũ Đà Điểu hay không?" Tuyền Ấu chớp mắt to hưng phấn hỏi.
"Ha ha, giống!" Lâm Hiên bóp ra một đạo linh khí, rửa sạch sẽ toàn thân cho tiểu nha đầu, lắc đầu cười nói.
Tuyền Hi gật gù đắc ý nói ra: "Ta cảm thấy, lần sau chúng ta dùng mực nước nhuộm đỏ cái mông mới càng giống Hồng Vũ Đà Điểu!"
Tuyền Châu và Tuyền Hàm đồng thời gật đầu đồng ý: "Đúng!"
"Không có vấn đề, các ngươi thích chơi như thế nào đều được, cha đều có thể rửa sạch sẽ cho các ngươi!" Lâm Hiên cưng chiều nói.
Sau đó hắn lại bóp ra một đạo linh khí.
Phất qua thân thể ba tiểu nha đầu, rửa sạch từ đầu đến chân các nàng.
"Oa ~ thật sạnh sẽ!"
"Đúng vậy, có cha ở bên người thật là tốt!"
Các tiểu nha đầu đều vô cùng vui vẻ, mỗi người đi lên cho Lâm Hiên một cái hôn thơm ngào ngạt.
Lâm Hiên xoa xoa nước bọt trên mặt, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng. Những tiểu khả ái này để lại nước bọt trên mặt mình càng ngày càng nhiều.
"Tiền bối!"
Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói khiêm tốn.
Lâm Hiên xoay người sang chỗ khác thì thấy một đám người Ôn Thái Ba, còn có Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung đều đứng ở trước mặt mình.
Thật ra thì từ vừa mới bắt đầu Lâm Hiên đã biết chuyện xảy ra trong rừng cây. Nếu không phải Địa Ngục Sư Thứu xuất hiện, hắn chẳng muốn xuất thủ. Hiện tại xem ra, đúng là hắn vừa mới ra tay dọa sợ đám người này cho nên bọn họ mới tới đây tìm mình.
Mà sau khi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hiên, bọn người Ôn Thái Ba đều bỗng nhiên sững sờ. Dung mạo như thiên thần của Lâm Hiên, hiếm thấy trên đời, khiến cho bọn họ trong nháy mắt bị kinh diễm.
"Nghe đồn Vô Lượng Đại Đế của Vô Lượng Thiên chúng ta chính là cực phẩm mỹ nam tử trong cửu thiên."
"Ta từng may mắn thấy tôn dung của Vô Lượng Đại Đế, nhưng so với vị công tử trước mắt này thì vẫn kém một bậc a!"
Trong lòng Ôn Thái Ba dâng lên sợ hãi thán phục nồng đậm.
Chỉ với dung mạo tuyệt thế fo Lâm Hiên mà đã khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cảm thấy hắn chắc chắn bối cảnh phi phàm, thực lực siêu tuyệt.
"Các ngươi có việc?" Lâm Hiên lạnh nhạt hỏi.
Ôn Thái Ba vội vàng nói: "Xin hỏi, mới vừa rồi là tiền bối dùng cục đá đánh bay Địa Ngục Sư Thứu sao?"
Mặc dù Lâm Hiên nhìn tuổi còn trẻ, Ôn Thái Ba vẫn dùng xưng hô "Tiền bối".
Hắn cảm thấy, người trước mặt không phải người bình thường, nhất định phải cẩn thận, càng tôn kính càng tốt.
"Ừm." Lâm Hiên tùy ý gật đầu: "Địa Ngục Sư Thứu tạo ra gió lốc suýt chút quấy nhiễu nữ nhi của ta, ta đánh bay nó, có vấn đề gì hay không?"
Nghe vậy, sắc mặt bọn người Ôn Thái Ba đều đại biến.
Quả nhiên!
Địa Ngục Sư Thứu chính là vị tuyệt thế công tử trước mặt này đánh bay !
"Không có vấn đề! Không có vấn đề!"
Ôn Thái Ba lập tức thay đổi vẻ mặt nịnh nọt nói: "Súc sinh đó không biết cao nhân ở đây, dám quấy rầy tiền bối, khiến cho bốn vị tiểu công chúa kinh hãi, đúng là không nên sống nữa!"
Phía sau hắn, một đám tùy tùng cũng nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ Lâm Hiên đánh thật hay.
Nhìn thấy thái độ bọn họ như thế, Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung đều vẻ mặt vẻ khinh bỉ. Đám người này vừa rồi lệ khí mười phần, dáng vẻ như thiên lão đại ta lão nhị.
Không ngờ được là chỉ đảo mắt một cái thì tất cả đều thay đổi thành vẻ mặt tiểu nhân nịt nọt.
Nhưng mà nghĩ đến Lâm Hiên chính là tồn tại mạnh mẽ trẻ tuổi như vậy, hai người đều cảm thấy lẽ ra nên tôn kính hắn như thế mới đúng.
Thế là Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung đồng thời hành lễ: "Xin ra mắt tiền bối!"
"Ừm." Lâm Hiên lạnh nhạt khẽ gật đầu, sau đó quay người nhìn các cô con gái bảo bối của mình.
Bốn tiểu nha đầu đang nhặt vỏ sò trên bờ cát. Tuyền Hàm nhặt được một cái vỏ sò thất thải lộng lẫy, lập tức hưng phấn nâng cao.
"Oa, các ngươi mau nhìn, cái vỏ sò này thật là đẹp!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu lập tức xẹt tới.
"Đúng đó, thật là đẹp!"
"Ta cũng muốn tìm được một cái đẹp giống như nó mang về Bắc Huyền Thiên!"
Nghe được các tiểu nha đầu nói chuyện với nhau, ánh mắt tất cả mọi người đang có mặt ở đây bỗng nhiên sáng lên.
Bọn họ nghe được rõ ràng các tiểu nha đầu nói ra ba chữ "Bắc Huyền Thiên".
Lập tức, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đầu óc phi tốc chuyển động.
Bắc Huyền Thiên.
Tiểu nữ hài tứ bào thai.
Tiền bối mỹ công tử mạo như trích tiên.
Ba điều kiện này gộp chung vào một chỗ, khiến cho tất cả mọi người nhịn không được con ngươi co rụt lại.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Chương 242 Chương 242. Cách hiểu kì lạ của Tuyền Ấu!
Trước mắt Lâm Hiên, khí vũ hiên ngang, phong thái cái thế.
Đối với người ở trong Cửu Thiên Tiên Vực thì người có thể nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân cửu thiên Đông Hoàng Tử U có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng nếu như là những người nghe nói tới đại danh Huyền Băng Nữ Đế có nàng thì phải nói là có khắp mọi nơi.
Huyền Băng Nữ Đế cao lãnh cường thế, lấy thân nữ nhi đăng lâm đại thống chi vị Bắc Huyền Thiên, khinh thường thiên cổ. Người trong Cửu Thiên Tiên Vực có ai mà không biết đến sự kiệt xuất và ưu tú của nàng?
Mà bốn năm trước Đông Hoàng Tử U sinh ra bốn đứa bé với một nam tử thần bí chuyện này tất cả mọi người ở trong Cửu Thiên Tiên Vực đều biết
Bốn tiểu ra đầu xinh đẹp đáng yêu bên cạnh hắn toàn thân tràn ngập quý khí, lại kết hợp với vừa rồi Lâm Hiên mạnh mẽ ra tay. Tất cả mọi người ở đây phàm là người có chút thông minh đều có thể lập tức đoán ra được thân phận của hắn.
Lập tức, ánh mắt mọi người trở nên càng thêm kính sợ.
Biểu cảm trên mặt cũng cực kỳ kính trọng.
Tất cả mọi người vội vàng hành lễ một lần nữa: "Hóa ra ngài chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, bái kiến Đế phu!"
"Không cần đa lễ." Lâm Hiên từ tốn nói một câu, sau đó quay đầu đi tới chỗ mấy người Tuyền Châu.
Hắn tới đây du ngoạn với các cô con gái của mình đâu có thời gian nói nhiều với mấy người này?
Nhìn thấy bóng lưng tiêu sái phiêu dật của Lâm Hiên dần dần đi xa. Mấy người Ôn Thái Ba và Ôn Quân Dao trên mặt vẫn còn giữ lại vẽ kính ngưỡng.
Đan Vương thế gia của bọn họ cũng nổi tiếng trong Thương Phong Quốc Vô Lượng Thiên. Thậm chí trong Bắc Vực Vô Lượng Thiên cũng có tiếng tăm nhất định. Nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là một thế gia mà thôi.
Trước mặt nhân vật tôn quý như Bắc Huyền Thiên Đế phu, bọn họ vẫn quá nhỏ bé a!
Bởi vậy, Lâm Hiên hờ hững với bọn họ nhưng theo như bọn họ nghĩ thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Có thể tận mắt thấy Bắc Huyền Thiên Đế phu, trò chuyện với hắn vài câu đã là may mắn lớn lao. Bọn họ làm gì dám có yêu cầu xa vời hơn?
Nhìn thấy Lâm Hiên chơi đùa với các cô con gái của mình ở bờ biển, Ôn Thái Ba hít sâu một hơi, nhìn về phía Ôn Quân Dao: "Ta đã nói rồi, chỉ với một con nha đầu như ngươi thì còn chưa đủ tư cách để được cao nhân tương trợ."
"Chớ nói chi là người có thân phận tôn quý như Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Thái độ của Lâm Hiên khiến cho Ôn Thái Ba hiểu được vừa rồi Địa Ngục Sư Thứu bị giết chỉ là tình huống ngẫu nhiên.
Sau lưng Ôn Quân Dao cũng không có chỗ dựa nào.
Khương Tấn Trung nghe vậy lập tức ngăn trước mặt Ôn Quân Dao, hét lớn một tiếng nói: "Địa Ngục Sư Thứu đã chết, ta xem trong số các người ai có thể đụng tới tiểu thư!"
"Ha ha, Khương Tấn Trung, ngươi cho rằng không có Địa Ngục Sư Thứu thì các ngươi có thể giữ được mạng rồi hay sao?"
Ôn Thái Ba cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi chỉ là ta không muốn liều mạng với ngươi mà thôi, lẽ nào ngươi cho rằng ta sợ ngươi hay sao?"
"Còn nữa, sau lưng của các ngươi chính là biển cả vô biên, các ngươi đã không còn đường nào để lui nữa."
"Mà không lâu nữa chúng ta sẽ có càng nhiều người tới giúp đỡ, bây giờ các ngươi dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại thì kết quả cuối cùng vẫn chỉ là một con đường chết!"
Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung nghe vậy liếc nhau. Ôn Thái Ba nói không sai, bây giờ bọn họ đã bị dồn đến bờ biển không còn đường nào để đi nữa. Mà với thực lực của Ôn gi, bọn họ cũng tin là chẳng mấy chốc nữa thì sẽ có nhiều người tới. Chỉ dựa vào lực lượng của hai người bọn họ thì hoàn toàn không có hy vọng sống sót!
"Nếu như trước sau gì cũng chết vậy sao không liều một phen!"
Ôn Quân Dao cắn chặt răng ngà, lấy chủy thủ xanh biếc của mình ra.
Khương Tấn Trung nặng nề gật đầu, cũng bày sẵn tư thế sẳn sàng chiến đấu tới chết.
Trong lúc nhất thời, trên bờ cát bờ biển. Sát khí cuồn cuộn lần nữa, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Thấy thế.
Tuyền Ấu nhấc chân ngắn lên vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Hiên, dùng tay chỉ bọn người Ôn Quân Dao: "Cha, bọn họ muốn đánh nhau, không phải là bởi vì ngươi vừa mới đánh chạy con yêu thú lúc nãy chứ?"
Lâm Hiên buồn cười hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Tuyền Ấu chớp đôi mắt to đen nhánh, vẻ mặt thành thật phân tích: "Ngươi xem đi, hai phe bọn họ đều đang nói Địa Ngục Sư Thứu gì đó."
"Nghe bọn họ nói như vậy chỉ cần Địa Ngục Sư Thứu vẫn còn, bọn họ sẽ không động thủ."
"Cho nên, bởi vì cha đánh chạy yêu thú cho nên bọn họ mới đánh nhau ở chỗ này!"
Lâm Hiên sau khi nghe xong, không khỏi khẽ vỗ trán một cái. Cách hiểu của Tuyền Ấu bảo bối... đúng là rất là lạ kỳ!
Cách nói gán ghép miễn cưỡng như vậy mà nàng còn phân tích ra đạo lý rõ ràng được?
Nhưng mà có được giáo trình vú em hoàn mỹ. Lâm Hiên sau khi âm thầm suy nghĩ một phen thì cũng hiểu được tại sao Tuyền Ấu sẽ nói như vậy. Dù sao tiểu nha đầu còn nhỏ, năng lực phân tích của nàng cũng không có mạnh như người trưởng thành. Hơn nữa nàng cũng không hiểu rõ nguyên nhân dẫn ra phân tranh giữa mấy người Ôn Quân Dao cho nên mới đưa ra kết luận sai lầm như thế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Địa Ngục Sư Thứu vẫn còn đó thì chỉ cần một chiêu là có thể miểu sát Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung. Mà như vậy thì đúng thật là bọn họ không cần phải ra tay đánh nhau.
Nếu hiểu như thế thì đúng là con gái bảo bối của mình nói như vậy cũng có lý?
Sau đó Lâm Hiên chỉ đành gật đầu một cái rồi nói: "Ngươi nói cũng có chút đạo lý."
Hết cách rồi, dù sao cũng là con gái của mình, mình phải cổ vũ chứ.
Khó được khi tiểu ma đầu Tuyền Ấu này muốn dùng đầu óc để phân tích.
Người làm cha như hắn sao có thể đả kích nàng được?
"Vậy cha, chúng ta nhanh tới đó giúp bọn họ hóa giải mâu thuẫn đi!"
Chương 243 Chương 243. Cách hiểu kì lạ của Tuyền Ấu! (2)
Tuyền Ấu nhìn thấy Lâm Hiên đồng ý với ý kiến của mình thì vội vàng kéo hắn đi tới chỗ của mấy người Ôn Quân Dao.
"Bái kiến Đế phu!"
Hai phe đang hết sức căng thẳng với nhau nhưng khi nhìn thấy Lâm Hiên quay trở về thì vội vàng thu sát khí lại hành lễ.
Tuyền Ấu chớp mắt to nhìn đám người: "Thúc thúc a di, vừa rồi cha ta đánh yêu thú của các ngươi cho nên mới khiến cho các ngươi ra tay đánh nhau."
"Cho nên bây giờ các ngươi có khó khăn gì thì có thể nói với cha của ta, hắn không gì mà không làm được!"
"..."
Nghe được Tuyền Ấu nói như vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này đều bối rối.
Như vậy mà cũng được hay sao?
Ôn Thái Ba tâm tư linh hoạt, lập tức hiểu được Tuyền Ấu hiểu lầm chuyện giữa hắn và Ôn Quân Dao. Nhưng mà hắn cũng không dám lên tiếng phản bác Tuyền Ấu.
Sợ làm cho Lâm Hiên không vui, cho nên đành phải lên tiếng nói ra: "Tiểu công chúa nói đúng, đúng là vì Địa Ngục Sư Thứu bị đánh chạy cho nên chúng ta mới quyết định ra tay!"
Mà Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung nhao nhao biến sắc. Tuyền Ấu dẫn theo Lâm Hiên trở về, đối với bọn họ thì có thể nói là cơ hội trời cho. Nhất là Ôn Thái Ba cũng thuận theo lời Tuyền Ấu nói, đây chính là cơ hội tốt nhất để cầu cứu Đế phu!
Thế là Ôn Quân Dao lấy dũng khí, quỳ xuống đất nói ra: "Mời Đế phu ra mặt cứu mẫu thân của ta!"
Sau đó, nàng nói cho Lâm Hiên biết bây giờ mẫu thân của nàng vẫn còn ở Ôn gia.
Bây giờ Ôn gia đã ra tay với nàng, mẫu thân của nàng vẫn còn ở đó chắc chắn là dữ nhiều lành ít.
Tuyền Ấu kéo Lâm Hiên: "Cha, chúng ta giúp a di một tay đi!"
Đã nói đến mức này rồi, Lâm Hiên đành phải cưng chiều gật đầu: "Có thể!"
"Cha thật tốt!" Tuyền Ấu vô cùng vui vẻ.
Ở trước mặt tất cả mọi người, leo đến trong ngực Lâm Hiên, ôm mặt của hắn hôn một cái.
Sau đó, Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi và bọn người Ôn Quân Dao, Ôn Thái Ba cùng nhau trở về Đan Vương thế gia.
...
Vô Lượng Thiên, Thương Phong Quốc, quốc đô.
Một tòa việc lạc cực lớn chiếm diện tích ngàn vạn mẫu, chính là nơi ở của Đan Vương thế gia, Ôn gia.
Lúc này, trong thư phòng ở tiền viện.
Một trung niên phụ nhân đẹp đẽ đang ngồi ở đó với một thanh niên anh tuấn, hai người vừa thưởng thức trà vừa nói chuyện phiếm với nhau.
Phụ nhân này chính là đại gia chủ Ôn gia bây giờ Lữ Chung Linh. Thanh niên đang ngồi ở bên cạnh chính là con trai của nàng Ôn Kỳ.
Uống một hớp trà, Ôn Kỳ nhìn về phía bầu trời ngoài cửa, lên tiếng nói ra: "Nhìn sắc trời này, hẳn là Nhị thúc đã giải quyết xú nha đầu đó chứ?"
"Ta cảm thấy không sai biệt lắm." Lữ Chung Linh khẽ gật đầu.
"Ôn Quân Dao, tiện nữ đó dám lén lút câu thông với Thần Nông Vương Đỉnh, làm như vậy chính là đang trắng trợn khiêu khích ngươi!"
"Hôm nay vì đẩy nàng vào chỗ chết, ta chẳng những lần lượt phái ra hai nhóm người, còn cho Nhị thúc ngươi mượn Địa Ngục Sư Thứu."
"Tiện nhân đó cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng chỉ có một con đường chết!"
"Ừm! Vẫn là mẫu thân đại nhân nghĩ chu đáo!" Ôn Kỳ nở một nụ cười đắc ý.
Lúc đầu, nếu không phải Ôn Quân Dao câu thông với Thần Nông Vương Đỉnh thì hắn cũng sẽ không ủng hộ Lữ Chung Linh hạ sát thủ như thế này. Dù sao cô muội muội này dáng dấp như hoa như ngọc, ai nhìn đều sẽ cảm thấy thương hương tiếc ngọc.
Đáng tiếc a!
Nàng ngàn vạn lần không nên uy hiếp tư cách người thừa kế gia chủ Ôn gia của mình.
Bởi vì trước đó trước khi chết gia chủ Ôn Bân Hoa cũng để lại di chúc gì, là con ruột của hắn, Ôn Kỳ và Ôn Quân Dao đều có tư cách đương nhiệm vị trí gia chủ.
Bởi vậy, vì tiền đồ và tương lai của mình hắn chỉ có thể nhịn đau diệt- đối thủ cạnh tranh này.
Hắn tin tưởng với thực lực của sát thủ Ôn gia, còn có năng lực của Địa Ngục Sư Thứu, có thể giết chết Ôn Quân Dao dễ như trở bàn tay.
"Mẫu thân, đây là cực phẩm Lạc Thần Cống Ngọc Trà ta vừa mới lấy được, có hiệu quả trú nhan mỹ dung, ngài uống nhiều một chút!" Ôn Kỳ vừa cười vừa nói.
"Ừm, con ta hiếu thuận như thế, mẫu thân cảm thấy rất là vui mừng!" Lữ Chung Linh ung dung uống một miệng trà, hài lòng khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, quản gia vội vàng đi đến.
"Phu nhân, tiểu thư... Ôn Quân Dao về đến rồi!"
Nghe vậy, Ôn Kỳ cả kinh đứng lên.
Mà Lữ Chung Linh thì lộ ra vẻ mặt cực kì kinh ngạc lên tiếng hỏi thăm: "Sao có thể như vậy được? Không phải ta đã kêu ngươi phái một đội nhân mã đuổi theo giết chết nàng hay sao? Sao nàng còn sống trở về đây được?"
Ôn Kỳ nói bổ sung: "Cho dù nàng có thể còn sống sót thì nàng cũng không nên tự chui đầu vào lưới trở lại Ôn gia mới đúng!"
Lữ Chung Linh cũng rất đồng ý với Ôn Kỳ.
Cho dù nói như thế nào đi nữa thì Ôn Quân Dao cũng không nên trở lại vào lúc này, trừ phi là nàng chán sống thật.
Phải biết trong đại viện Ôn gia, có ít nhâất năm vạn gia đinh Linh Luân Cảnh trở lên. Cho dù nàng có ba đầu sáu tay cũng không đủ giết!
Quản gia than nhẹ một tiếng: "Đó là bởi vì nàng tìm được một chỗ dựa lớn như trời!"
"Trước mặt chỗ dựa này, Ôn gia chúng ta quá nhỏ bé bất lực!"
Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ vội vàng hỏi: "Ngươi nói chỗ dựa này là ai?"
"Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Ba! Ba!
Sau khi quản gia nói ra mấy chữ này thì Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ nhao nhao thất thần, tay run một cái làm rớt chén trà xuống đất.
………………………..
"Bắc Huyền Thiên... Đế phu!" Ôn Kỳ vẻ mặt chấn kinh.
Lữ Chung Linh thì cảm khái một câu: "Đó đúng là nhân vật lớn như trời!"
Ôn Kỳ vội vàng gặng hỏi quản gia: "Ngươi có thể xác định đó chắc chắn chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu sao?"
"Còn có thể là giả sao?" Quản gia vẻ mặt chắc chắn đáp lại.
"Ngươi không có nhìn thấy hình dạng của hắn, phải nói là tuấn mỹ như thiên thần hạ phàm!"
Chương 244 Chương 244. Cha ta đan dược gì cũng có thể luyện!
"Khí chất đó, nhìn là biết chính là tuyệt đỉnh đại nhân vật cao cao tại thượng, chớ nói chi là bên cạnh hắn còn có bốn nữ nhi phấn điêu ngọc trác!"
Nghe quản gia nói như vậy, Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ triệt để trầm mặc. Kết hợp tin tức quản gia nói, bọn họ đã vô cùng khẳng định, Bắc Huyền Thiên Đế phu giá lâm Ôn gia.
"Tiểu tiện nhân đó có thể gặp được Bắc Huyền Thiên Đế phu ở Vô Lượng Thiên chúng ta, nàng tu luyện mấy đời mới có phúc phần như vậy?"
Lữ Chung Linh cắn răng một cái lên tiếng nói ra: "Kỳ Nhi, Bắc Huyền Thiên Đế phu, nhân vật cao quý như vậy giá lâm Ôn gia chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể chậm trễ."
"Chuyện của tiểu tiện nhân đó tạm thời để qua một bên, ngươi và ta lập tức đi bái kiến Đế phu!"
Ôn Kỳ vội vàng gật đầu: "Được!"
Dù nơi này là Vô Lượng Thiên, bọn họ vẫn không dám có chút bất kính với Lâm Hiên. Dù sao thì đó cũng là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế. Có trời mới biết hắn có năng lực lớn bao nhiêu!
Sau đó, Lữ Chung Linh vội vàng sửa sang lại y phục, sửa sang tóc. Xác nhận tư thái dung nhan mình đều hoàn mỹ mới dẫn theo Ôn Kỳ vội vàng đi ra ngoài.
Bọn họ nhanh chóng đi vào chính sảnh tiền viện. Chỉ thấy một đám trưởng lão tầng lớp cấp cao đứng ở cửa chính sảnh Ôn gia, tất cả đều mặt lộ vẻ vẻ kính sợ.
Nhìn vào bên trong.
Ôn Thái Ba, Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung đều đứng ở nơi đó. Trên ghế bành trước mặt bọn họ là một nam tử áo trắng mạo như trích tiên, đang chơi đùa với bốn tiểu bảo bối trong ngực.
"Quả nhiên giống như quản gia nói, khí chất dung nhan của hắn đều đứng đầu nhất!"
Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ đồng thời nghĩ như thế.
Hai người vội vàng tiến lên hành lễ.
"Đại gia chủ Ôn gia Lữ Chung Linh, bái kiến Đế phu!"
"Tại hạ bái kiến Đế phu!"
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn bọn họ một chút. Hai mẹ con này mặc dù tướng mạo thượng thừa nhưng vừa nhìn là biết cũng không phải là người lương thiện. Cái gọi là tướng tùy tâm sinh, chính là như thế.
Bị Lâm Hiên nhìn thoáng qua như thế, Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ cảm thấy trong lòng sợ hãi. Không hổ là đại nhân vật cao cao tại thượng, một ánh mắt cũng làm cho người ta có chút khó có thể chịu đựng a!
Ôn Quân Dao mở miệng nói: "Đại nương, tại sao không thấy mẫu thân của ta? Các ngươi đã làm gì nàng rồi?"
Nàng vừa vào cửa thì lập tức đến hậu viện tìm mẫu thân nàng, nhưng hoàn toàn không tìm thấy tung ảnh của mẫu thân. Chuyện này khiến nàng nhịn không được hoài nghi là bọn người Lữ Chung Linh động tay chân.
"Ngươi đừng gọi ta đại nương, xưng hô thế này ta đảm đương không nổi!"
Lữ Chung Linh vẻ mặt bài xích lên tiếng nói ra: "Con mẹ ngươi, ta nào biết được nàng ở đâu?"
Lúc đầu nàng dự định chờ giết Ôn Quân Dao xong, sẽ bức tử mẫu thân nàng Hà Phương. Dù sao Ôn Quân Dao mới khó đối phó. Chỉ cần giết nàng, muốn đối phó một phụ đạo nhân gia bình thường như Hà Phương thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Đúng lúc này, quản gia vẻ mặt vội vàng đi đến: "Phu nhân, có người phát hiện Hà Phương treo trên một nhánh cây ở hậu sơn..."
"Tại lại như vậy được?" Lữ Chung Linh sau khi nghe xong trên mặt lộ ra vẻ giật mình, trong lòng lại cười nở hoa.
Hà Phương chắc chắn là tự mình lên đó treo cổ tự sát. Mặc dù Ôn Quân Dao có Đế phu che chở, tạm thời giết không được. Nhưng Hà Phương chết, đối với Ôn Quân Dao chắc chắn là một đả kich cực lớn, chuyện này chắc chắn sẽ làm cho Ôn Quân Dao sống không bằng chết a!
Quản gia vẻ mặt hơi đổi, không có lên tiếng. Lữ Chung Linh nhìn thấy quản gia muốn nói lại thôi. Trong lòng cảm thấy hẳn là chuyện mình phái người đi giết Ôn Quân Dao bị Hà Phương trong lúc vô tình biết được. Sợ là nàng cảm thấy Ôn Quân Dao hẳn phải chết không nghi ngờ cho nên Hà Phương mới treo cổ tự sát.
Mà Ôn Quân Dao cũng nghĩ đến điểm này. Nhưng mà tất cả còn chờ chứng thực, nàng cố nén không nói thêm gì mà vội vàng xông ra cửa, đi thẳng đến hậu sơn.
"Chúng ta cũng đi xem một chút đi!" Lữ Chung Linh thấy thế vội vàng nói.
Dù sao bây giờ Đế phu đang có mặt ở đây, đại gia chủ như mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn trong chuyện này được. Hơn nữa nàng cũng rất muốn tự mình xác nhận Hà Phương đã chết.
Nếu như đã chết, vậy nàng sẽ rất vui vẻ!
Nhìn thấy bọn họ đều vội vàng đi ra ngoài, Tuyền Châu kinh ngạc hỏi: "Cha, có phải mẫu thân của Ôn a di leo lên cây rồi không xuống được hay không?"
Bởi vì vừa rồi quản gia không có dám nói nhiều, Tuyền Châu còn tưởng rằng Hà Phương là leo cây xong không xuống được. Bao gồm cả Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đều nghĩ như vậy. Dù sao các tiểu nha đầu còn nhỏ, không biết có kiểu chết ‘treo cổ’ này.
Lâm Hiên lập tức hiểu các cô con gái của mình đang nghĩ cái gì, thế là tùy ý nói: "Xem như thế đi."
"Ai nha, khó mà làm được! Có một lần ta leo cây, leo cao quá nên không xuống được nữa, thật là đáng sợ!"
Tuyền Ấu vội vàng kéo Lâm Hiên: "Cha, chúng ta cũng đi xem một chút đi, lỡ như mẫu thân Ôn a di cần giúp đỡ, nhiều người lực lượng lớn!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm đồng thời gật đầu: "Ừm ừm!"
Nhìn thấy các cô con gái của mình đều ngây thơ và có lòng thương người như thế, Lâm Hiên đành phải đồng ý với các nàng. Nhưng mà trong lòng hắn đã đưa ra quyết định sẽ không để cho các cô con gái của mình tới quá gần. Người chết do treo cổ có dáng vẻ rất khủng bố thắng không muốn cho bọn nhỏ bị sợ.
Mà lúc này.
Ôn gia đại viện, phía sau núi.
Ôn Quân Dao nhìn thấy Hà Phương nằm ở dưới một gốc cây mà ở trên cây thì treo một sợi vải trắng thật dài. Mấy người hầu Ôn gia đứng bên cạnh thi thể của Hà Phương nhỏ giọng bàn tán với nhau.
"Mẹ!"
Ôn Quân Dao run rẩy quỳ gối bên cạnh thi thể Hà Phương, điên cuồng lắc nàng: "Mẹ, ngươi mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại a!"
Chương 245 Chương 245. Cha ta đan dược gì cũng có thể luyện! (2)
Đẩy một hồi nhưng vẫn thấy Hà Phương không nhúc nhích tí nào, hơn nữa thân thể đã cứng ngắc. Ôn Quân Dao lập tức nước mắt rơi như mưa, trong mắt tràn ngập tơ máu, vô cùng thống khổ.
Mà bọn người Lữ Chung Linh thì đứng ở bên cạnh trên mặt lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
"Chắc chắn là các ngươi bức tử mẹ ta!"
Lúc này, cảm xúc Ôn Quân Dao triệt để bộc phát, lấy chủy thủ ra, muốn ra tay với Lữ Chung Linh.
"Làm càn!"
Ôn Thái Ba và một đám trưởng lão lập tức ngăn trước mặt Lữ Chung Linh. Dưới uy áp mạnh mẽ của bọn họ, Ôn Quân Dao biến sắc, bị ép lui lại một bước.
Khương Tấn Trung tranh thủ giữ chặt nàng lại, sau đó lắc đầu nói: "Tiểu thư, không nên vọng động!"
Bây giờ bọn họ đang ở trong vòng vây của người nhà họ Ôn.
Nếu như Ôn Quân Dao động thủ trước, như vậy sẽ có cái cớ để cho người nhà họ Ôn ra tay với nàng.
Lữ Chung Linh liếc nhìn Lâm Hiên đang đứng xa xa một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng nói ra: "Mặc dù ta rất muốn giết ngươi và nữ nhân này, nhưng ta còn chưa đến mức tốn sức tống tâm huyết đẩy nàng tới sau núi treo cổ như thế này."
"Tiểu tiện nhân, ngươi đừng ỷ có Đế phu giúp ngươi mà làm càn ở chỗ này!”
Ôn Quân Dao sau khi nghe xong tức giận đến thân thể mềm mại khẽ run lên. Mặc dù Lữ Chung Linh không có trực tiếp động thủ, nhưng tuyệt đối là một trong số những hung thủ bức tử Hà Phương.
Lúc này. Trong lòng nàng âm thầm thề đời nàng nhất định không đội trời chung với Lữ Chung Linh và Ôn Thái Ba! Khẽ cắn môi, Ôn Quân Dao cố nén bi thống, xoay người chuẩn bị mang thi thể Hà Phương đi.
Ngay lúc nàng vừa cúi người xuống thì Ngọc Điêu Thiền Điếu Trụy bên trong cổ nàng rơi ra. Nhìn thấy cái mặt dây chuyền này, Ôn Quân Dao không khỏi ánh mắt sáng lên: "Cái Ngọc Điêu Thiền này cha ta tặng cho ta khi ta năm tuổi, hắn nói mặt dây chuyền này chính là một loại thuốc dẫn cực kỳ hiếm thấy."
"Có nó là có thể luyện chế ra một viên Thánh giai Thất Bảo Hồi Hồn Đan, có thể cứu sống người chết đi không cao hơn một ngày."
"Bây giờ chỉ cần ta lấy được đan phương Thất Bảo Hồi Hồn Đan, nói không chừng có thể luyện ra Tiên Đan cứu sống mẫu thân!"
Ôn Quân Dao đột nhiên cảm thấy lúc trước cha tặng nàng cái Ngọc Điêu Thiền này có lẽ Là đã dự tính trước được tình huống ngày hôm nay.
Nghĩ tới đây, Ôn Quân Dao trên mặt lộ ra vẻ cầu khẩn quay qua nhìn Lữ Chung Linh: "Đại nương, cho dù như thế nào đi nữa thì mẹ ta cũng là người vô tội."
"Ta xin ngươi để cho ta đi vào Đan Kinh Các không một lần, tìm kiếm phối phương đan dược có thể cứu sống mẹ ta!"
Bởi vì Đan Kinh Các có trọng binh Ôn gia trấn giữ, nếu không được gia chủ hoặc đại gia chủ cho phép, không thể tùy ý tiến vào. Bởi vậy, mặc dù trong lòng hận Lữ Chung Linh thấu xương nhưng vì mẫu thân, nàng vẫn nguyện ý ăn nói khép nép khẩn cầu.
Nhưng mà nàng nói như vậy đổi lấy Lữ Chung Linh càng thêm không chút kiêng kỵ nhục mạ.
"Đan Kinh Các chính là nơi trọng yếu nhất thế gia chúng ta, há lại là một tiểu tiện nhân như ngươi có thể đi vào được?!"
Bọn người Ôn Kỳ, Ôn Thái Ba đang đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt trào phúng.
"Muốn cứu sống một người chết, ít nhất cũng phải luyện chế ra được Thánh giai đan dược, cho dù có cho ngươi đan phương thì với năng lực của ngươi ngươi có thể luyện chế ra được hay sao?"
"Đúng vậy, không phải là ngươi nghĩ là mình có thể trao đổi với Thần Nông Vương Đỉnh là có thể luyện chế ra Tiên Đan như thế đó chứ?"
"Si tâm vọng tưởng, ngu xuẩn không chịu nổi!"
...
Sau đó Lữ Chung Linh bá đạo vung tay lên: "Cút đi!"
Nàng đã nhìn ra, Lâm Hiên và Ôn Quân Dao hẳn là chỉ gặp mặt một lần. Mà sở dĩ Lâm Hiên sẽ đến Ôn gia, đoán chừng là vì để Ôn Quân Dao có thể dẫn mẫu thân của nàng đi mà thôi.
Nếu không thì chắc chắn là Ôn Quân Dao sẽ không ăn nói khép nép khẩn cầu mình để cho nàng đi vào Đan Kinh Các như vậy đâu. Còn nếu như Lâm Hiên mở miệng, Lữ Chung Linh cho dù có một trăm lá gan cũng không dám cự tuyệt a!
"Được! Ta đi!" Ôn Quân Dao hai mắt đỏ bừng, có nén nước mắt xoay người qua chỗ khác.
Dùng vải trắng gói kỹ Hà Phương, sau đó vác thi thể của nàng sau lưng. Thi thể thẳng tắp, vác trên thân thể nho nhỏ của nàng khiến cho bầu không khí khó cảm giác thê lương không nói nên lời.
"Tiểu thư, ta tới giúp ngươi!" Khương Tấn Trung vội vàng tiến lên.
Ôn Quân Dao lắc đầu: "Không cần, ta tự mình tới!"
Thấy cảnh này, Lữ Chung Linh không khỏi liếc nhìn Ôn Thái Ba.
Bọn họ cảm nhận được Ôn Quân Dao hình như chuẩn bị liều mạng. Bọn họ đều cảm nhận được bị uy hiếp cho nên bọn họ rất không thoải mái!
Thế là trong mắt của hai người đồng thời xuất hiện sát ý!
Không lâu sau, Ôn Quân Dao đã cõng thi thể đi tới trước mặt Lâm Hiên, nàng hơi cúi người bái Lâm Hiên: "Đa tạ Đế phu đến đây, nếu không ta không thể đem mẹ ta đi!"
Nàng rất rõ ràng. Nếu không có Lâm Hiên, đừng nói mang thi thể Hà Phương đi, ngay cả nàng cũng đã khó giữ được tính mạng.
Mà nhìn thấy Ôn Quân Dao muốn đi, Tuyền Ấu vội vàng đi lên hỏi: "A di, mẫu thân của ngươi không sống được nữa thật sao?"
Mặc dù không nhìn thấy tử trạng của Hà Phương nhưng Tuyền Ấu cũng biết là nàng đã chết.
"Ừm!"
Ôn Quân Dao bi thương thở dài: "Lúc đầu ta còn muốn luyện chế một viên đan dược thử một chút, đáng tiếc ta hoàn toàn không biết phối phương đan dược, ngay cả cơ hội nếm thử cũng không có!"
Nói xong, nàng cố nén nước mắt, hơi cúi đầu với Lâm Hiên, quay người rời đi. Còn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên nàng cảm thấy có người đang chọt eo của mình.
Xoay người nhìn lại, là bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu.
Chỉ nghe Tuyền Châu nói ra: "A di, cha ta đan dược gì cũng có thể luyện ra được đó!"
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, đan dược của cha ta đã cứu một Hoàng đế lão gia gia, đã cứu một con yêu thú, lại cứu một tiểu bảo bảo rất đáng yêu."