-
Chương 166-170
Chương 166 Chương 166. Tù chư thiên ma linh! Cấm Vạn Giới ma khí!
Lý Huyền Anh cười lạnh nói: "Thái tử chính là thiên tuyển chi nhân, ngươi có tư cách gì so với hắn?"
Thiên tuyển chi nhân!
Tiêu Phi bỗng nhiên sững sờ.
Cái gọi là thiên tuyển chi nhân, đó chính là chỉ những người bình thường thường thường không có gì lạ, không lộ ra trước mắt người đời nhưng lại trong vòng một đêm đột nhiên thức tỉnh thiên phú mạnh mẽ.
Những người như thế này có thể nói là được trời ưu ái. Không chỉ có tốc độ tu luyện không gì sánh kịp mà còn có được các loại kỳ ngộ khó mà tưởng tượng nổi. Nói trắng ra là bọn họ chính là con cưng của trời đất, trên người tự mang ánh sáng của thiên tài.
"Thì ra là thế." Tiêu Phi đã hiểu hết tất cả.
Đây chính là điển hình giết được thỏ, mổ chó săn.
Hắn bị quốc quân Tiêu Hùng triệt để từ bỏ!
Tiêu Hùng không có chút thương hại nào nói ra: "Đã biết mình là phế vật, vậy thì cút đi!"
"Cô cho ngươi một cơ hội cuối cùng, trong vòng một ngày rời khỏi Việt Thương Quốc, nếu không cô giết không tha!"
Tiêu Phi sau khi nghe xong, trầm mặc một lát sau đó ngẩng đầu nói ra: "Tiêu thị Hoàng tộc có quy định tổ truyền, phàm là hoàng tử hoàng tôn có năng lực đều có thể khiêu chiến Thái tử."
"Bây giờ ta muốn khiêu chiến Tiêu Diệp!"
"Ngươi đúng là sợ mình chết không có được nhanh!" Khóe miệng Tiêu Diệp nở một nụ cười dữ tợn lên tiếng nói: "Nếu như ngươi muốn tự rước lấy nhục, bản Thái tử thành toàn ngươi!"
Tiêu Hùng, Lý Huyền Anh đều nở một nụ cười giễu cợt. Tiêu Diệp chính là thiên tuyển chi nhân chân chính, trong vòng một đêm, chẳng những tu vi đột phá đến Thần Phách Cảnh. Còn lấy được Hoang Cổ Thánh Thể vạn cổ hiếm thấy.
Mà Tiêu Phi ngoại trừ tu vi Thần Phách Cảnh ra thì hoàn toàn không có sở trường gì.
Hắn trước mặt Tiêu Diệp chính là một con gà con yếu ớt.
Muốn khiêu chiến Tiêu Diệp?
Muốn chết mà thôi!
Tiêu Phi không thèm để ý tới ánh mắt châm chọc khiêu khích của bọn họ, quay đầu chỉ ra ngoài cửa nói: "Vậy chúng ta gặp trên sân thi đấu Hoàng gia!"
...
Khoảng cách Việt Thương Quốc năm vạn dặm.
Trên bầu trời có một đạo Phật đà kim quang thoáng hiện. Trong chớp mắt, kim quang này có thể vọt đến ngoài ngàn dặm, tốc độ phi phàm. Mà bên trong kim quang này có bóng dáng hai tên hòa thượng một lớn một nhỏ.
Đại hòa thượng người mặc cà sa màu đỏ tím, toàn thân Phật quang ẩn ẩn, trang nghiêm uy túc. Đạo kim quang lấp lóe này bắt đầu từ dưới chân hắn, một bước ngàn trượng.
Mà hắn chính là Tịnh Hải, chính là cao tăng tu luyện hơn chín ngàn năm. Mà tiểu hòa thượng đi theo bên cạnh hắn thì là đệ tử của hắn Tuệ Năng.
Nhìn thoáng qua Tịnh Hải Hòa Thượng, Tuệ Năng nói: "Sư tôn, đại kiếp nạn ở Việt Thương Quốc thật sự đáng sợ như vậy hay sao?"
Tịnh Hải gật gật đầu: "Cực kỳ đáng sợ! Lần này vi sư chỉ ôm một chút hy vọng đến đây để cứu vớt quốc gia này."
Tuệ Năng than nhẹ một tiếng: "Sư tôn, ngài chính là cao tăng đắc đạo, chẳng những là cường giả Chuẩn Đế, lại là Vị Lai Phật chuyển thế, thậm chí ngay cả ngài đều nói như vậy!"
Tịnh Hải chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, có thể nói không thể làm, không phải thật sự trí tuệ, đại kiếp nạn này trừ phi thần phật hàng thế, nếu không ai cũng không thể nào hóa giải hoàn toàn được!"
Tuệ Năng sau khi nghe xong cả buổi không nói gì, sư tôn cũng đã nói tới nước này rồi. Xem ra, hôm nay Việt Thương Quốc thật sự phải hãm sâu trong nước sôi lửa bỏng a!
Mà đại kiếp nạn mà bọn họ đang thảo luận với nhau chính là do Tịnh Hải cao tăng thông qua thiên địa vọng khí thuật, nhìn thấy một cái ma khí. Ma khí này chính là Linh Bảo cấp thượng cổ, hôm nay sẽ xuất thế ở Việt Thương Quốc. Một khi xuất thế, chắc chắn huyết tẩy cả nước, ức vạn sinh linh không một ai có thể may mắn thoát khỏi!
"Vi sư còn phải tăng tốc độ thêm một chút nữa, ngươi đứng vững!"
Tịnh Hải cao tăng một lòng muốn cứu vớt thương sinh, để Tuệ Năng vịn cánh tay của mình, sử xuất toàn lực thôi động Thần Hành Bộ Pháp.
...
Việt Thương Quốc.
Sân thi đấu Hoàng gia.
Lúc này mấy vạn người đều vây quanh đài diễn võ to lớn, quan sát hai hổ tranh chấp trên đài.
Mà lúc này, Tiêu Phi đã giao thủ hơn mười hiệp với Tiêu Diệp. Bởi vì có được Hoang Cổ Thánh Thể, Tiêu Diệp có thể nói là hoàn toàn nghiền ép Tiêu Phi. Mười mấy chiêu qua đi, Tiêu Phi đã bị đánh đến mình đầy thương tích, thoạt nhìn có vẻ như là đứng cũng khó khăn.
Tiêu Diệp đắc ý cười nói: "Tiêu Phi, ngươi thấy chưa, ở trước mặt ta, ngươi chẳng phải là cái gì!"
Nằm ngoài sự dự liệu của hắn, Tiêu Phi không có phẫn nộ, ngược lại lộ ra một nụ cười càn rỡ.
"Tiêu Diệp, Tiêu Phi ta không phục trời không phục địa, không ai có thể kiếm cho ta khuất phục được!"
"Lá bài tẩy của ta, là ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng nổi!"
Nói xong, hắn bạo rống một tiếng, hội tụ chân khí toàn thân bắn thẳng lên trên bầu trời.
Bành!
Một cái bóng đen to lớn từ trong cơ thể hắn bay ra. Theo cái bóng đen này xuất hiện, phạm vi mười dặm xung quanh đài diễn võ đều chấn động mạnh một cái.
Lại chấn động này nhanh chóng lan tràn ra khắp cả nước, có vẻ như là vĩnh viễn không thôi!
Mà lúc này, tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng đến từ viễn cổ. Cho dù là tu vi gì thì trong lòng cũng sợ hãi không thôi.
Cạch!
Một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy tôi anh không trông cao vạn trượng có một toà hắc sắc thiết tháp to lớn cao tới ngàn trượng lơ lửng ở nơi đó.
Đỉnh chóp hắc sắc thiết tháp cắm bốn thanh huyết quang kiếm.
Bốn phía xung quanh hắc sắc thiết tháp thì cột mấy chục sợi xích sắt thô to.
Cả tòa thiết tháp nhìn vô cùng âm trầm quỷ dị, cực kỳ kinh khủng.
Có nhân sĩ giới võ đạo kiến thức uyên bác lập tức phát ra tiếng hô tê tâm liệt phế: "Đây là thượng cổ Ma tộc Linh Bảo Lục Linh Tháp!"
Xoạt!
Nghe hắn kêu lên như vậy tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sợ hãi không thôi.
Chương 167 Chương 167. Tù chư thiên ma linh! Cấm Vạn Giới ma khí! (2)
Lục Linh Tháp chính là ma khí cấp Linh Bảo, uy lực kinh thiên. Theo như đồn đại, bên trong ma khí này trấn áp vô số Thần Ma linh hồn trong ba ngàn thế giới. Theo thời gian lưu chuyển, Lục Linh Tháp không ngừng cọ rửa nghiền nát những linh hồn này, hóa tinh thần lực của bọn chúng thành ma lực của mình. Nếu như có thể đạt được Lục Linh Tháp, hòa làm một thể, như vậy thì có thể mượn dùng ma lực của ma khí này.
Nếu có thể thôn phệ toàn bộ ma lực của Lục Linh Tháp. Như vậy thì cho dù là một phế vật cũng có thể trong khoảnh khắc trở thành Chuẩn Đế Cảnh, thậm chí đại năng Đế Cảnh. Bởi vậy có thể thấy được, ma khí này đúng là vô cùng kinh khủng.
Và khiến cho tất cả mọi người sợ hãi hơn chính là ma khí này có được linh trí của mình, một khi mở ra linh trí thì sẽ tự động đồ sát tất cả sinh linh xung quanh.
Cho nên nói cái Linh Bảo này tương đương lợi hại, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể khống chế được.
"Tiêu Diệp, quỳ xuống cho ta!"
Tiêu Phi hấp thu một đạo ma lực bên trong Lục Linh Tháp, trong khoảnh khắc nổ bắn ra. Đây là một đạo ma lực hắn tích súc đã lâu, lúc đầu không định lấy ra sớm như vậy. Nhưng bây giờ vì đánh bại Tiêu Diệp, hắn đành phải làm như vậy.
Mà, theo ma lực gia thân. Trong khoảnh khắc lực lượng của hắn tăng lên tới Tôn Giả Cảnh, không chút lưu tình nghiền ép Hoang Cổ Thánh Thể Tiêu Diệp.
Oanh!
Một bàn tay vỗ xuống, thân thể Tiêu Diệp phát ra tiếng vỡ vụn kinh khủng. Hai chân hắn mềm nhũn, nặng nề mà quỳ gối trên đài diễn võ, hoàn toàn không thể phản kháng lại một chút nào.
Lúc này Tiêu Phi nhịn không được ngửa đầu cuồng tiếu: "Thấy không, đây chính là kết quả khi các ngươi ức hiếp ta, ức hiếp muội muội ta!"
Cạch!
Cũng ngay khi hắn vừa mới nói dứt câu thì Lục Linh Tháp bỗng nhiên lại phát ra một tiếng vang thật lớn.
"Ừm?"
Tiêu Phi ánh mắt run lên, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác chẳng lành. Lục Linh Tháp chỉ có khi cộng minh với hắn thì mới có thể phát ra tiếng vang. Nhưng mà vừa rồi, hắn cũng không hạ bất kỳ chỉ lệnh gì cho Lục Linh Tháp!
Cạch!
Lại là một tiếng vang thật lớn, rung khắp thiên địa.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn thấy Lục Linh Tháp bỗng nhiên tuôn ra vô biên huyết quang, như là Ma Thần đồ thiên, xâm nhiễm cả mảnh thiên không.
Bị huyết quang này chiếu rọi xuống, tất cả mọi người đang có mặt ở đây cảm thấy thân thể muốn xé rách. Cho dù là Tiêu Phi cũng không thể khống chế mình, giống như là bị diệt thế Ma Thần bắt lấy, bị xé nát.
"Không tốt, Lục Linh Tháp bắt đầu tru diệt!"
"Mau trốn a!"
"Huyết quang đầy trời, trốn nơi nào a? !"
Vô số người hoảng sợ kêu lên, toàn bộ Việt Thương Quốc đều loạn cả một đoàn trong nháy mắt. Tiêu Phi vô cùng tuyệt vọng nhìn về phía Lục Linh Tháp, hắn cho là mình đã khống chế cái ma khí này.
Nào ngờ được ma khí chỉ mượn giờ hắn để thức tỉnh mà thôi.
Bây giờ mà khi thức tỉnh đồ sát sinh linh, dưới dâm uy của nó tất cả mọi người đều trở thành dê đợi làm thịt!
Trong lúc tất cả mọi người chìm trong tuyệt vọng thì một đạo bạch quang xẹt qua bầu trời rơi vào phía trên Lục Linh Tháp.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây tập trung nhìn lại thì chị thấy đó là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, như tiên giáng trần, không thể khinh nhờn.
Có người biết hắn nhịn không được hô lên một tiếng: "Bắc Huyền Thiên Đế phu! Đây là Bắc Huyền Thiên Đế phu đến rồi!"
Nghe được một tiếng này, tất cả mọi người ở đây đều thả lỏng lại giống như là nhìn thấy được vô hạn hi vọng giáng lâm. Mà sau đó, bọn họ thấy Lâm Hiên nâng tay phải lên, bóp ra một đạo kim sắc ấn quyết huyền diệu ném về phía Lục Linh Tháp.
Bành!
Ấn quyết vừa mới tiếp xúc Lục Linh Tháp, huyết quang đầy trời ầm vang mà nát. Lục Linh Tháp vốn ma khí đại tác thu liễm lại sát khí vô biên ** trong nháy mắt, trở nên giống bé ngoan.
Mà Có nhân sĩ tinh mắt khi nhìn thấy kim sắc ấn quyết chiếu lên trên Lục Linh Tháp hiện ra mấy chữ to màu vàng thì rung động không thôi.
Chỉ thấy kim sắc ấn quyết của Lâm Hiên hóa thành hai hàng chữ lớn, vững vàng phong bế Lục Linh Tháp.
Tù trời, tù địa, tù chư thiên ma linh!
Cấm đạo, cấm mệnh, cấm vạn giới ma khí!
Đối với Lục Linh Tháp, Lâm Hiên biết rất rõ về nó. Bên trong Huyền Tuyệt Thiên Thư ghi chép, ma khí này bởi vì trấn áp vô số Thần Ma linh hồn, lại không ngừng hấp thu năng lực của bọn họ để cho bản thân sử dụng khiến cho ma khí này có ma tính phi phàm đạt đến cảnh giới phong ma. Một khi nó thức tỉnh thì sẽ không chút kiêng kị mà đại khai sát giới.
Cho dù là người yêu ma quỷ chỉ cần không thể nào chống cự lại nó thì sẽ bị nó vô tình thôn phệ tiêu diệt. Mà muốn khống chế được ma khí này thì biện pháp tốt nhất chính là triệt để trấn áp lên trí của nó.
Vừa rồi Lâm Hiên viết hai câu nói chính là chú ngữ trấn áp nó. Có hai câu nói này khắc lục trên thân tháp. Từ nay về sau, Lục Linh Tháp sẽ thành món đồ chơi mặc cho Lâm Hiên tùy ý chi phối.
Ầm!
Theo Lục Linh Tháp rơi xuống. Tâm trạng căng thẳng của tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng bình tĩnh trở lại. Sống sót sau tai nạn làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy tinh thần cực kỳ mỏi mệt. Nhưng mà khi bọn họ tập trung nhìn lại Lâm Hiên lúc, ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sáng lên.
Bắc Huyền Thiên Đế phu, một bộ áo trắng, ngạo nghễ tại thế, khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn cúng bái từ tận trong đáy lòng.
"Không hổ là Đế phu, ma khí khủng bố như thế đều bị hắn tiện tay trấn áp, đúng là khiến cho người mở rộng tầm mắt!"
"Nếu không có Đế phu, hôm nay Việt Thương Quốc chắc chắn tử thương ức vạn, máu chảy thành sông a!"
"Ta lúc đầu cảm thấy Bắc Huyền Thiên và Bát Phương Thiên Địa khác thì chỉ bình thường mà thôi nhưng qua hôm nay ta sẽ không còn nghĩ như vậy nữa, bởi vì nó có Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
"Đế phu, đúng là tồn tại khiến cho người ta phải ngẩng đầu lên nhìn!"
Chương 168 Chương 168. Đại tạo hóa!
Giờ phút này, ngay cả Tiêu Phi luôn tâm cao hơn trời kiệt ngạo bất tuân đều lộ ra vẻ sùng bái. Tiêu Phi ta từ khi nhận được Lục Linh Tháp đến bây giờ đều xem thiên hạ như không. Cho đến khi Bắc Huyền Thiên Đế phu xuất hiện ta mới hiểu được, người giỏi còn có người giỏi hơn núi cao còn có núi cao hơn, những lời này quả nhiên không có sai!
Nghĩ đến đây, Tiêu Phi là người đầu tiên quỳ gối xuống ôm quyền nói: "Đa tạ Đế phu xuất thủ cứu giúp!"
Hắn biết rất rõ nếu như không có Đế phu xuất hiện, chẳng mấy chốc hắn sẽ bị Lục Linh Tháp xé thành mảnh nhỏ. Kiêu ngạo tự tôn gì đó ở trước mặt Đế phu đều không đáng giá nhắc tới!
Mà theo hắn quỳ xuống hành lễ thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng vội vàng làm theo, trong lúc nhất thời thanh âm to như sấm: "Đa tạ ân cứu mạng của Đế phu!"
Tiêu Linh Nhi đi theo nhìn thấy cảnh này thì thân thể có chút run rẩy. Ánh mắt rơi xuống bóng lưng Lâm Hiên, nàng chưa bao giờ cảm nhận được một nam nhân có thể cao lớn hùng vĩ như thế.
"Ca ca!"
Tiêu Linh Nhi lập tức đáp xuống mặt đất sau đó nhào vào trong ngực của Tiêu Phi.
Vừa rồi Tiêu Phi để ý thấy Tiêu Linh Nhi theo chân Mộ Ấu Khanh đến đây. Liên tưởng một chút hắn lập tức hiểu được chắc chắn là muội muội của mình gặp được Đế phu, mời hắn xuất thủ cứu giúp, Đế phu mới có thể kịp thời xuất hiện.
"Muội muội, ngươi đúng là gặp được đại quý nhân!" Tiêu Phi trong lòng có chút kích động.
"Ừm!" Tiêu Linh Nhi lộ ra vẻ vui mừng: "Đế phu chính là đại quý nhân của chúng ta! Ca ca, ngươi sau này có tiền đồ, nhất định phải nhớ kỹ hôm nay là hắn giúp ngươi!"
"Đó là chuyện đương nhiên!" Tiêu Phi gật gật đầu: "Ta Tiêu Phi chưa hề phục ai, nhưng Đế phu ngoại lệ! Ân này nhất định khắc trong tâm khảm!"
Tiêu Hùng, Tiêu Diệp đang đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện với nhau như vậy thì trên mặt xám như tro. Tiêu Linh Nhi trèo lên cành cây cao Bắc Huyền Thiên Đế phu. Mà bây giờ bọn họ đại thế đã mất.
Xoát ~
Lúc này một đạo kim quang sáng chói từ trên trời giáng xuống.
Tịnh Hải cao tăng dẫn theo Tuệ Năng đồng thời đáp xuống đất.
Tịnh Hải liếc mắt nhìn thấy Lục Linh Tháp to lớn ở dưới đất, hắn không khỏi giật mình nói: "Đại kiếp nạn lại được hóa giải!"
Vừa rồi ở xa ngoài ngàn dặm, hắn thấy trên không Việt Thương Quốc huyết quang vô biên. Lúc ấy ý nghĩ duy nhất trong đầu của hắn chính là Lục Linh Tháp điên dại, bắt đầu điên cuồng tru diệt.
Không ngờ được là bây giờ chẳng những Lục Linh Tháp an tĩnh rơi xuống đất mà toàn bộ Việt Thương Quốc cũng hoàn toàn yên tĩnh tường hòa.
Mà thấy rõ hai hàng chữ lớn bên trên Lục Linh Tháp, Tịnh Hải càng khiếp sợ không thôi.
"Xem ra hai câu này chính là phong ấn đại kiếp uy lực vô biên, chính là khắc tinh chí mạng của Lục Linh Tháp."
"Rốt cuộc là đại năng phương nào lại có thể khắc phong ấn đại kiếp lên trên thân tháp?"
Hắn thông qua thiên địa vọng khí thuật, dự đoán được hình ảnh Lục Linh Tháp đại sát tứ phương. Nhưng khi đó bên trên Lục Linh Tháp cũng không có bất kỳ chữ gì. Điều này chứng tỏ là hai hàng chữ này chính là mấu chốt phong ấn Lục Linh Tháp.
Mà sợ là chỉ có Phật Đà ngưng tụ nhân quả, vạn kiếp bất diệt Chuẩn Tiên mới có năng lực ngạnh sinh sinh khắc hai câu này lên trên thân tháp.
Tiêu Phi tách đám người ra bước nhanh đi lên trước, hành lễ nói: "Tịnh Hải đại sư, người hóa giải kiếp nạn chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Đám người tách ra, vừa lúc để Tịnh Hải có thể nhìn thấy Lâm Hiên. Tịnh Hải cẩn thận quan sát Lâm Hiên một chút, không khỏi giật nảy cả mình. Thiên địa vọng khí thuật của hắn không những có thể dự báo được tương lai nhất định mà còn có thể nhìn thấy được khí vận lai lịch của bất kỳ người nào. Nhưng mà hắn vừa mới phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu được Lâm Hiên.
Ở trên người của Lâm Hiên như có một đạo Hỗn Độn chi quang, hỗn hỗn độn độn, giống như từ vũ trụ mới bắt đầu mà tới. Loại khí tượng này, Tịnh Hải cảm thấy cho dù là Phật Đà tại thế cũng chưa chắc có thể so sánh được.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu, chính là đại tạo hóa!"
Nghĩ đến đây, Tịnh Hải liền vội vàng tiến lên hành lễ: "Tiểu tăng Tịnh Hải, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Đám người thấy hắn thành kính hèn mọn như thế, không khỏi lộ ra một tia chấn kinh. Tịnh Hải chính là cao tăng đắc đạo của Đại Lôi Âm Tự. Rất có uy danh trong giới võ đạo của ba phương thiên địa Cửu Huyền Thiên, Xích Tiêu Thiên và Động Nguyên Thiên. Nhưng mà hắn lại tự xưng là tiểu tăng ở trước mặt của Lâm Hiên, có thể nói là hạ tư thái rất là thấp.
Mà Tiêu Phi từng có giao tình với Tịnh Hải suy đoán chắc chắn là Tịnh Hải phát hiện được cái gì đó từ trên người của Lâm Hiên. Chuyện này khiến cho Tiêu Phi nhất thời càng thêm sùng bái và kính sợ Lâm Hiên.
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Tiêu Phi tiến lên hành lễ nói: "Đế phu tại thượng, ma khí như Lục Linh Tháp không phải là ta có thể khống chế được.”
"Tại hạ nguyện hiến tặng nó cho Đế phu, xin Đế phu vui vẻ nhận!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ hâm mộ. Lục Linh Tháp chính là ma khí cấp Linh Bảo, cho dù bị phong ấn lại thì chắc chắn cũng là một món bảo vật kinh thiên.
Nhưng mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây ai cũng cảm thấy nếu như Lục Linh Tháp đã bị Lâm Hiên phong ấn trấn áp. Như vậy thì thứ này thuộc về Lâm Hiên là kết quả tốt nhất.
"Ừm."
Thấy Tiêu Phi thật tâm thật lòng như thế, Lâm Hiên cũng hào phóng đồng ý. Hắn vung tay phải lên, thu nhỏ Lục Linh Tháp ném vào trong thanh vật phẩm của hệ thống.
Loại bảo vật này Lâm Hiên chỉ coi trọng bốn thanh kiếm ở trên đỉnh chóp của nó. Bốn thanh kiếm này tên là Tứ Tướng Thần Kiếm, chính là bảo vật cấp Linh Bảo. Tục truyền, chính là Hóa Huyết Ma Thần thời kỳ viễn cổ trích dẫn vô biên Huyết Sát chi lực đúc thành. Một khi kết hợp nó với Nguyên Từ Kiếm Thai thì chắc chắn có thể luyện chế ra chuẩn tiên kiếm có uy lực siêu phàm.
Chương 169 Chương 169. Biểu tỷ phu đúng là mị lực vô biên!
Chuẩn tiên kiếm này bởi vì đã có được kiếm linh của Nguyên Từ Kiếm Thai, có thể theo thời gian trôi qua mà trưởng thành thành tiên kiếm.
Tuyệt đối sẽ là vũ khí tiện tay nhất cho bốn cô con gái sau này.
Về phần thân tháp Lục Linh Tháp. Sau này nếu như gặp được một số kẻ đến tội ác tày trời thì sẽ lấy linh hồn của bọn họ ném vào trong đó để cho bọn họ hưởng thụ cảm giác bị Lục Linh Tháp tàn phá.
Mặc dù linh trí Lục Linh Tháp bị trấn áp như vậy cũng không có nghĩa là nó đã mất đi tác dụng ban đầu.
Nhìn thấy Lâm Hiên nhận Lục Linh Tháp, Tiêu Phi cũng không có vì mất đi một món chí bảo mà ủ rũ, ngược lại trong lòng hưng phấn không thôi. Có thể làm cho Bắc Huyền Thiên Đế phu nhận lấy đồ vật của mình, đây là chuyện vinh quang cỡ nào!
………………………………………
Tiêu Hùng và Tiêu Diệp đang đứng bên cạnh thấy Lâm Hiên nhận lấy Lục Linh Tháp, trong lòng nhất thời tuyệt vọng cực kỳ. Theo như bọn họ nghĩ thì với tư lịch của Tiêu Phi, hoàn toàn không đủ tư cách để được Đế phu phù hộ. Nhưng bây giờ Đế phu nhận Lục Linh Tháp trước mặt mọi người. Ai còn dám phủ định Tiêu Phi không có dính líu tới Bắc Huyền Thiên Đế?
Dù là Đế phu không cho Tiêu Phi bất kỳ hứa hẹn gì nhưng bọn họ cũng không còn dám đối nghịch với Tiêu Phi nữa. Dù sao đối mặt với cự nhân che trời như Đế phu. Cẩn thận như thế nào cũng không đủ. Hơi không cẩn thận, chỉ sợ sẽ rơi vào Địa Ngục Vô Gián, vĩnh thế không thể vươn mình.
Nói trắng ra là chỉ cần bất kỳ người nào hơi có liên quan tới Đế phu thì cũng không thể đụng vào, đây mới là pháp tắc vô thượng có thể giữ an toàn cho mình!
Sau đó Tiêu Hùng đi đến trước mặt Tiêu Phi, nói ra: "Một lát nữa ngươi và Linh Nhi Đi theo cô vào trong cung, cô có lời muốn nói."
Tiêu Phi không có mơ tưởng, gật gật đầu: "Được."
Tiêu Hùng lại đi đến trước mặt Lâm Hiên, vẻ mặt cung kính hành lễ nói: "Đế phu tại thượng, tại hạ là Việt Thương quốc quân Tiêu Hùng, xin Đế phu dời tôn giá đến trong hoàng cung."
Lâm Hiên nhìn thấy Tiêu Linh Nhi và Mộ Ấu Khanh và bọn nhỏ đang chơi rất vui vẻ thì thờ ơ gật đầu.
Mà Tiêu Diệp thì vẫn còn quỳ ở chỗ đó. Nhìn thấy Tiêu Hùng dẫn theo mấy người Lâm Hiên tiến cung, nhìn cũng không thèm nhìn một chút. Hắn biết mình đã triệt để bị Tiêu Hùng từ bỏ. Trong mắt của hắn lập tức tràn ngập ảo não và hối hận.
"Tiêu Phi và Tiêu Linh Nhi bám được vào cành cây to Đế phu này, rốt cuộc bọn họ sẽ bay lượn ở trên chín tầng trời."
"Mà ta..."
"Tại sao người gặp được Đế phu không phải là ta!"
Lâm Hiên đi theo Tiêu Hùng đi vào hoàng cung đại điện, sau đó Tiêu Hùng mời hắn ngồi xuống kim loan bảo tọa.
Xoay người, Tiêu Hùng hỏi Tiêu Phi: "Ngươi có chịu tha thứ cho sở tác sở vi của cô trước đó hay không?"
Tiêu Phi không cần suy nghĩ lập tức nói ra: "Không muốn!"
Hắn và Tiêu Hùng vốn có tình phụ tử. Nhưng sau khi Tiêu Hùng đuổi Tiêu Linh Nhi Ra khỏi hoàng cung thì thân tình này đã hoàn toàn không còn nữa.
Tiêu Phi cảm thấy Đế phu mắt sáng như đuốc, trước mặt Đế phu không thể có bất kỳ biểu hiện giả dối gì. Trong lòng có bất kỳ ý tưởng gì thì đều phải bày tỏ ra mới được.
"Cô cũng liệu được như thế này."
Tiêu Hùng âm thầm thở dài một tiếng, trong nháy mắt trên mặt lộ ra vẻ già nua.
"Cô chỉ có hai đứa con trai là ngươi và Tiêu Diệp, mà ngươi đã phế Tiêu Diệp, lại nhiều lần lập chiến công, rất có uy tín trong quân đội."
"Việt Thương Quốc này, cô cảm thấy có thể giao cho ngươi."
Sau khi nói xong, hắn lấy ngọc tỷ từ trong nạp giới ra giao cho Tiêu Phi.
Tiêu Phi và Tiêu Linh Nhi liếc nhau, sau đó nói ra: "Việt Thương Quốc trong tay ta, chắc chắn tiến thêm một bước, ngươi cứ yên tâm an hưởng tuổi già đi!"
Tiêu Linh Nhi ra hiệu cho Tiêu Phi để lại một con đường sống cho Tiêu Hùng, Tiêu Phi chỉ có thể đồng ý. Sau đó, hắn ra lệnh cho phó tướng đi theo bên cạnh mình dẫn Tiêu Hùng đi ra khỏi đại điện.
Quãng đời còn lại hắn sẽ để cho Tiêu Hùng sống ở trong lãnh cung. Về phần Tiêu Diệp và Lý Huyền Anh và đám vây cánh của hắn thì Tiêu Phi tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ còn sống nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Sau khi làm xong chuyện này, Tiêu Phi quay người quỳ xuống trước mặt Lâm Hiên: "Đế phu tại thượng, Tiêu Phi có được ngày hôm nay đều là do Đế phu ban tặng, sau này Việt Thương Quốc chính là Việt Thương Quốc của Đế phu."
"Đế phu có bất kỳ yêu cầu gì thì cho dù là máu chảy đầu rơi, cho dù là có chết thì Tiêu Phi cũng sẽ làm được!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm. Việt Thương Quốc nằm ở khu vực giao giới giữa Bắc Huyền Thiên, Xích Tiêu Thiên và Động Nguyên Thiên, vị trí địa lý có chút mấu chốt. Bây giờ Tiêu Phi thề sống chết hiệu trung với mình, đối với Bắc Huyền Thiên thì cũng là một chuyện tốt.
"A Di Đà Phật, Đế phu hóa giải một trận đại kiếp nạn, lại hóa giải một trận tiểu kiếp nạn, đúng là công đức vô lượng!"
Lúc này Tịnh Hải dẫn theo Tuệ Năng đi vào đại điện.
Mộ Ấu Khanh hiếu kỳ nói: "Đại sư, Đế phu hắn hóa giải đại kiếp nạn, cái này ta biết, nhưng là tiểu kiếp nạn là cái gì?"
Tịnh Hải hành lễ nói: "Cái gọi là Tiểu kiếp nạn chính là ân oán trong hoàng thất."
"A, thì ra là thế!" Mộ Ấu Khanh và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều yên lặng gật đầu.
Hành chính xác là như vậy, nếu như không phải Lâm Hiên có mặt ở đây thì hôm nay trận chiến tranh đoạt hoàng quyền này sẽ không có dễ dàng giải quyết như vậy đâu.
Cũng chính bởi vì hắn có mặt ở đây cho nên Tiêu Hùng mới giao ngọc tỷ ra một cách dễ dàng như vậy, giao Việt Thương Quốc cho Tiêu Phi.
Tiêu Phi tiến lên hành lễ với Tịnh Hải, thở dài nói: "Hôm nay đại sư có thể tới đây, tại hạ vô cùng cảm kích!"
Ba năm trước đây hắn từng có một phần giao tình với Tịnh Hải.
Lúc ấy, hắn ở bên ngoài chinh chiến bị thương nặng suýt chút chết đi, là Tịnh Hải dùng y thuật cao siêu cứu được hắn. Bắt đầu từ khi đó hắn đã rất hết sức kính trọng vị cao tăng này.
Chương 170 Chương 170. Biểu tỷ phu đúng là mị lực vô biên! (2)
Ngày hôm nay Tịnh Hải vì Việt Thương Quốc, mà từ xa vạn dặm vội vàng chạy đến đây cũng khiến cho Tiêu Phi có chút cảm động.
Đối với cao tăng như thế này, đương nhiên là Tiêu Phi mười phần lễ đãi.
Tịnh Hải chắp tay trước ngực đáp lễ nói: "Tiêu thí chủ không cần phải khách khí."
Hắn từ vừa mới bắt đầu thì đã quan sát được Tiêu Phi có khí tượng thiên kiêu. Lại thêm Tiêu Phi lòng mang chính đạo, vì quốc gia an bình mà thân chịu trọng thương, cho nên hắn mới mở lòng nhân từ dùng hết toàn lực cứu chữa cho Tiêu Phi.
Bởi vậy hắn và Tiêu Phi có được một phần giao tình thâm hậu.
Sau đó hắn đi tới trước mặt Lâm Hiên, hành lễ nói: "Đế phu tại thượng, Đại vào khoảng sau mười ngày nữa Lôi Âm Tự chúng ta cử hành Phật Đạo thịnh hội."
"Không biết Đế phu có thời gian có thể tới tham dự hay không?"
Mấy người Mộ Ấu Khanh đều lộ ra vẻ giật mình.
Phật Đạo thịnh hội chính là hội nghị đỉnh cấp mà người trong Phật môn khai đàn luận đạo, từ trước tới nay chỉ có người trong Phật môn mới có thể tham gia. Không ngờ được là nhất đại cao tăng Tịnh Hải đại sư lại chủ động mời Lâm Hiên.
Mộ Ấu Khanh không khỏi lộ ra mấy phần sùng bái.
"Biểu tỷ phu đúng là mị lực vô biên, đi tới chỗ nào cũng có người muốn móc nối quan hệ với hắn!"
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Có thời gian, nhất định trình diện."
Phật Đạo thịnh hội, Phật Môn tụ hội thịnh huống chưa bao giờ có đó, nếu như có cơ hội thì chắc chắn Lâm Hiên sẽ dẫn theo các cô con gái của mình tới xem một chút.
"Thiện tai thiện tai, vậy thì lặng chờ tin lành của Đế phu!" Nụ cười trên mặt Tịnh Hải càng đậm hơn.
Có thể mời người có đại tạo hóa như Đế phu tiến về Đại Lôi Âm Tự, chính là phúc phận của Đại Lôi Âm Tự. Thiện duyên như thế không thể tùy tiện bỏ lỡ được!
"Linh Nhi, ngươi sao rồi?"
Trong lúc tất cả mọi người đang có mặt ở đây nói chuyện với nhau thì Mộ Ấu Khanh bỗng nhiên kêu một tiếng.
Hóa ra là Tiêu Linh Nhi đang đứng ở bên cạnh nàng bỗng nhiên mất đi tri giác, ngã xuống. May mắn Mộ Ấu Khanh phản ứng nhanh, đỡ lấy nàng.
Chỉ thấy lúc này Tiêu Linh Nhi đã nhắm nghiền hai mắt, Hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Tịnh Hải vội vàng đi lên phía trước nói: "Để bần tăng đến xem!"
Mộ Ấu Khanh nhẹ nhàng đặt Tiêu Linh Nhi xuống dưới đất, sau đó ngẩng đầu nói ra: "Đại sư, ngươi hiểu y thuật?"
Tiêu Phi nói ra: "Tịnh Hải đại sư chính là Y Thánh hiếm thấy trong Phật môn, ba năm trước đây ta trong thời khắc cửu tử nhất sinh, chính là đại sư xuất thủ mới kéo lại ta trở về từ quỷ môn quan."
Quái bệnh của Tiêu Linh Nhi, Tiêu Phi vốn muốn đi cầu Tịnh Hải xuất thủ trị liệu. Nhưng những năm này Tịnh Hải vân du tứ phương, rất khó tìm tung tích của hắn, cho nên chuyện này vẫn kéo dài cho đến bây giờ.
Bây giờ Tiêu Phi cảm thấy là cơ hội rất tốt, có thể nhờ Tịnh Hải trị liệu bệnh này cho Linh Nhi.
Mộ Ấu Khanh nghe vậy khẽ gật đầu, không hổ là cao tăng đắc đạo, y thuật cũng phi phàm như thế.
"Quái."
Sau khi cẩn thận kiểm tra cho Tiêu Linh Nhi, Tịnh Hải lại lắc đầu.
"Nàng đã không còn nhịp tim, nhịp tim đập hoàn toàn ngừng lại, theo lý mà nói thì hẳn là đã hoàn toàn tử vong mới đúng."
"Nhưng mà trừ cái đó ra, con ngươi của nàng giống bình thường, nhiệt độ cơ thể cũng không có dấu hiệu hạ xuống, nhìn cũng không có khác gì là người bình thường."
"Chuyện này đúng là quá quái dị!"
Tiêu Phi sau khi nghe xong không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng: "Đại sư, chẳng lẽ ngươi cũng không có cách nào cứu nàng sao?"
Hắn nhớ kỹ thái y đã từng nói, chỉ cần nhịp tim của Tiêu Linh Nhi lại ngừng lại một lần nữa thì chắc chắn phải chết.
Vốn cho rằng cao tăng đắc đạo Tịnh Hải có thể để cho Tiêu Linh Nhi xuất hiện một tia kỳ tích, nhưng không ngờ kết quả vẫn khiến cho người ta tuyệt vọng như vậy.
Tịnh Hải đứng dậy, chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, bần tăng tự hỏi y thuật đã sánh với Tông sư, nhưng mà tình huống giống như nàng đây là lần đầu tiên ta gặp được."
"Đừng nói chi là tìm ra biện pháp chữa trị."
Tiêu Phi nghe xong, thân thể lập tức xụ xuống. Linh Nhi, chẳng lẽ ngươi phải chết như vậy?
"Thúc thúc, cha ta có thể cứu Linh Nhi a di!"
Lúc này một giọng nói non nớt vang lên. Tiêu Phi xoay người, nhìn thấy Tuyền Châu chớp mắt to nhìn mình. Mà Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu trên mặt cũng lộ ra vẻ khẳng định.
Trước đây không lâu các nàng tận mắt nhìn thấy cha dùng y thuật thần kỳ đổi ra vô số côn trùng xấu xa từ trong cơ thể của Thẩm Di ra. Cho nên bọn họ kết luận, ngay cả Thẩm Di cũng có thể cứu sống, chắc chắn cha cũng có thể cứu sống được Linh Nhi a di!
Tiêu Phi trong lòng hơi động, đúng đó, Đế phu năng lực thông thiên, nói không chừng hắn có biện pháp có thể cứu sống Linh Nhi!
Thế là vội hỏi: "Đế phu, chắc chắn là ngài có cách để cứu sống Linh Nhi đúng không?"
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Nàng vốn không có chết, vậy tại sao phải cứu sống."
Không chết?
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sững sờ.
Tiêu Linh Nhi nhịp tim ngừng đập, hoàn toàn không có nhịp đập, đây chính là dấu hiệu của tử vong. Nhưng mà tất cả bọn họ đều biết Lâm Hiên sẽ không nói lung tung. Nếu như Đế phu đã phán đoán như vậy thì chắc chắn là có đầy đủ căn cứ.
Tiêu Phi vội hỏi: "Vậy theo ý kiến của Đế phu ngài, rốt cuộc Linh Nhi nàng như thế nào?"
Lâm Hiên: "Nàng trời sinh chính là Huyền Phượng Chi Thể hiếm thấy, cần trải qua cửu tử cửu sinh Niết Bàn mới có thể kích hoạt loại thể chất này."
"Bây giờ nàng đang trải qua lần thứ nhất, cũng là một lần Niết Bàn khó khăn nhất."
Vấn đề của Tiêu Linh Nhi cũng không phải là dựa vào y thuật là có thể giải quyết được.
Mà có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, thông hiểu cổ kim. Lâm Hiên nhanh chóng tìm ra được triệu chứng giả chết của nàng biết được rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Lý Huyền Anh cười lạnh nói: "Thái tử chính là thiên tuyển chi nhân, ngươi có tư cách gì so với hắn?"
Thiên tuyển chi nhân!
Tiêu Phi bỗng nhiên sững sờ.
Cái gọi là thiên tuyển chi nhân, đó chính là chỉ những người bình thường thường thường không có gì lạ, không lộ ra trước mắt người đời nhưng lại trong vòng một đêm đột nhiên thức tỉnh thiên phú mạnh mẽ.
Những người như thế này có thể nói là được trời ưu ái. Không chỉ có tốc độ tu luyện không gì sánh kịp mà còn có được các loại kỳ ngộ khó mà tưởng tượng nổi. Nói trắng ra là bọn họ chính là con cưng của trời đất, trên người tự mang ánh sáng của thiên tài.
"Thì ra là thế." Tiêu Phi đã hiểu hết tất cả.
Đây chính là điển hình giết được thỏ, mổ chó săn.
Hắn bị quốc quân Tiêu Hùng triệt để từ bỏ!
Tiêu Hùng không có chút thương hại nào nói ra: "Đã biết mình là phế vật, vậy thì cút đi!"
"Cô cho ngươi một cơ hội cuối cùng, trong vòng một ngày rời khỏi Việt Thương Quốc, nếu không cô giết không tha!"
Tiêu Phi sau khi nghe xong, trầm mặc một lát sau đó ngẩng đầu nói ra: "Tiêu thị Hoàng tộc có quy định tổ truyền, phàm là hoàng tử hoàng tôn có năng lực đều có thể khiêu chiến Thái tử."
"Bây giờ ta muốn khiêu chiến Tiêu Diệp!"
"Ngươi đúng là sợ mình chết không có được nhanh!" Khóe miệng Tiêu Diệp nở một nụ cười dữ tợn lên tiếng nói: "Nếu như ngươi muốn tự rước lấy nhục, bản Thái tử thành toàn ngươi!"
Tiêu Hùng, Lý Huyền Anh đều nở một nụ cười giễu cợt. Tiêu Diệp chính là thiên tuyển chi nhân chân chính, trong vòng một đêm, chẳng những tu vi đột phá đến Thần Phách Cảnh. Còn lấy được Hoang Cổ Thánh Thể vạn cổ hiếm thấy.
Mà Tiêu Phi ngoại trừ tu vi Thần Phách Cảnh ra thì hoàn toàn không có sở trường gì.
Hắn trước mặt Tiêu Diệp chính là một con gà con yếu ớt.
Muốn khiêu chiến Tiêu Diệp?
Muốn chết mà thôi!
Tiêu Phi không thèm để ý tới ánh mắt châm chọc khiêu khích của bọn họ, quay đầu chỉ ra ngoài cửa nói: "Vậy chúng ta gặp trên sân thi đấu Hoàng gia!"
...
Khoảng cách Việt Thương Quốc năm vạn dặm.
Trên bầu trời có một đạo Phật đà kim quang thoáng hiện. Trong chớp mắt, kim quang này có thể vọt đến ngoài ngàn dặm, tốc độ phi phàm. Mà bên trong kim quang này có bóng dáng hai tên hòa thượng một lớn một nhỏ.
Đại hòa thượng người mặc cà sa màu đỏ tím, toàn thân Phật quang ẩn ẩn, trang nghiêm uy túc. Đạo kim quang lấp lóe này bắt đầu từ dưới chân hắn, một bước ngàn trượng.
Mà hắn chính là Tịnh Hải, chính là cao tăng tu luyện hơn chín ngàn năm. Mà tiểu hòa thượng đi theo bên cạnh hắn thì là đệ tử của hắn Tuệ Năng.
Nhìn thoáng qua Tịnh Hải Hòa Thượng, Tuệ Năng nói: "Sư tôn, đại kiếp nạn ở Việt Thương Quốc thật sự đáng sợ như vậy hay sao?"
Tịnh Hải gật gật đầu: "Cực kỳ đáng sợ! Lần này vi sư chỉ ôm một chút hy vọng đến đây để cứu vớt quốc gia này."
Tuệ Năng than nhẹ một tiếng: "Sư tôn, ngài chính là cao tăng đắc đạo, chẳng những là cường giả Chuẩn Đế, lại là Vị Lai Phật chuyển thế, thậm chí ngay cả ngài đều nói như vậy!"
Tịnh Hải chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, có thể nói không thể làm, không phải thật sự trí tuệ, đại kiếp nạn này trừ phi thần phật hàng thế, nếu không ai cũng không thể nào hóa giải hoàn toàn được!"
Tuệ Năng sau khi nghe xong cả buổi không nói gì, sư tôn cũng đã nói tới nước này rồi. Xem ra, hôm nay Việt Thương Quốc thật sự phải hãm sâu trong nước sôi lửa bỏng a!
Mà đại kiếp nạn mà bọn họ đang thảo luận với nhau chính là do Tịnh Hải cao tăng thông qua thiên địa vọng khí thuật, nhìn thấy một cái ma khí. Ma khí này chính là Linh Bảo cấp thượng cổ, hôm nay sẽ xuất thế ở Việt Thương Quốc. Một khi xuất thế, chắc chắn huyết tẩy cả nước, ức vạn sinh linh không một ai có thể may mắn thoát khỏi!
"Vi sư còn phải tăng tốc độ thêm một chút nữa, ngươi đứng vững!"
Tịnh Hải cao tăng một lòng muốn cứu vớt thương sinh, để Tuệ Năng vịn cánh tay của mình, sử xuất toàn lực thôi động Thần Hành Bộ Pháp.
...
Việt Thương Quốc.
Sân thi đấu Hoàng gia.
Lúc này mấy vạn người đều vây quanh đài diễn võ to lớn, quan sát hai hổ tranh chấp trên đài.
Mà lúc này, Tiêu Phi đã giao thủ hơn mười hiệp với Tiêu Diệp. Bởi vì có được Hoang Cổ Thánh Thể, Tiêu Diệp có thể nói là hoàn toàn nghiền ép Tiêu Phi. Mười mấy chiêu qua đi, Tiêu Phi đã bị đánh đến mình đầy thương tích, thoạt nhìn có vẻ như là đứng cũng khó khăn.
Tiêu Diệp đắc ý cười nói: "Tiêu Phi, ngươi thấy chưa, ở trước mặt ta, ngươi chẳng phải là cái gì!"
Nằm ngoài sự dự liệu của hắn, Tiêu Phi không có phẫn nộ, ngược lại lộ ra một nụ cười càn rỡ.
"Tiêu Diệp, Tiêu Phi ta không phục trời không phục địa, không ai có thể kiếm cho ta khuất phục được!"
"Lá bài tẩy của ta, là ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng nổi!"
Nói xong, hắn bạo rống một tiếng, hội tụ chân khí toàn thân bắn thẳng lên trên bầu trời.
Bành!
Một cái bóng đen to lớn từ trong cơ thể hắn bay ra. Theo cái bóng đen này xuất hiện, phạm vi mười dặm xung quanh đài diễn võ đều chấn động mạnh một cái.
Lại chấn động này nhanh chóng lan tràn ra khắp cả nước, có vẻ như là vĩnh viễn không thôi!
Mà lúc này, tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng đến từ viễn cổ. Cho dù là tu vi gì thì trong lòng cũng sợ hãi không thôi.
Cạch!
Một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy tôi anh không trông cao vạn trượng có một toà hắc sắc thiết tháp to lớn cao tới ngàn trượng lơ lửng ở nơi đó.
Đỉnh chóp hắc sắc thiết tháp cắm bốn thanh huyết quang kiếm.
Bốn phía xung quanh hắc sắc thiết tháp thì cột mấy chục sợi xích sắt thô to.
Cả tòa thiết tháp nhìn vô cùng âm trầm quỷ dị, cực kỳ kinh khủng.
Có nhân sĩ giới võ đạo kiến thức uyên bác lập tức phát ra tiếng hô tê tâm liệt phế: "Đây là thượng cổ Ma tộc Linh Bảo Lục Linh Tháp!"
Xoạt!
Nghe hắn kêu lên như vậy tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sợ hãi không thôi.
Chương 167 Chương 167. Tù chư thiên ma linh! Cấm Vạn Giới ma khí! (2)
Lục Linh Tháp chính là ma khí cấp Linh Bảo, uy lực kinh thiên. Theo như đồn đại, bên trong ma khí này trấn áp vô số Thần Ma linh hồn trong ba ngàn thế giới. Theo thời gian lưu chuyển, Lục Linh Tháp không ngừng cọ rửa nghiền nát những linh hồn này, hóa tinh thần lực của bọn chúng thành ma lực của mình. Nếu như có thể đạt được Lục Linh Tháp, hòa làm một thể, như vậy thì có thể mượn dùng ma lực của ma khí này.
Nếu có thể thôn phệ toàn bộ ma lực của Lục Linh Tháp. Như vậy thì cho dù là một phế vật cũng có thể trong khoảnh khắc trở thành Chuẩn Đế Cảnh, thậm chí đại năng Đế Cảnh. Bởi vậy có thể thấy được, ma khí này đúng là vô cùng kinh khủng.
Và khiến cho tất cả mọi người sợ hãi hơn chính là ma khí này có được linh trí của mình, một khi mở ra linh trí thì sẽ tự động đồ sát tất cả sinh linh xung quanh.
Cho nên nói cái Linh Bảo này tương đương lợi hại, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể khống chế được.
"Tiêu Diệp, quỳ xuống cho ta!"
Tiêu Phi hấp thu một đạo ma lực bên trong Lục Linh Tháp, trong khoảnh khắc nổ bắn ra. Đây là một đạo ma lực hắn tích súc đã lâu, lúc đầu không định lấy ra sớm như vậy. Nhưng bây giờ vì đánh bại Tiêu Diệp, hắn đành phải làm như vậy.
Mà, theo ma lực gia thân. Trong khoảnh khắc lực lượng của hắn tăng lên tới Tôn Giả Cảnh, không chút lưu tình nghiền ép Hoang Cổ Thánh Thể Tiêu Diệp.
Oanh!
Một bàn tay vỗ xuống, thân thể Tiêu Diệp phát ra tiếng vỡ vụn kinh khủng. Hai chân hắn mềm nhũn, nặng nề mà quỳ gối trên đài diễn võ, hoàn toàn không thể phản kháng lại một chút nào.
Lúc này Tiêu Phi nhịn không được ngửa đầu cuồng tiếu: "Thấy không, đây chính là kết quả khi các ngươi ức hiếp ta, ức hiếp muội muội ta!"
Cạch!
Cũng ngay khi hắn vừa mới nói dứt câu thì Lục Linh Tháp bỗng nhiên lại phát ra một tiếng vang thật lớn.
"Ừm?"
Tiêu Phi ánh mắt run lên, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác chẳng lành. Lục Linh Tháp chỉ có khi cộng minh với hắn thì mới có thể phát ra tiếng vang. Nhưng mà vừa rồi, hắn cũng không hạ bất kỳ chỉ lệnh gì cho Lục Linh Tháp!
Cạch!
Lại là một tiếng vang thật lớn, rung khắp thiên địa.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn thấy Lục Linh Tháp bỗng nhiên tuôn ra vô biên huyết quang, như là Ma Thần đồ thiên, xâm nhiễm cả mảnh thiên không.
Bị huyết quang này chiếu rọi xuống, tất cả mọi người đang có mặt ở đây cảm thấy thân thể muốn xé rách. Cho dù là Tiêu Phi cũng không thể khống chế mình, giống như là bị diệt thế Ma Thần bắt lấy, bị xé nát.
"Không tốt, Lục Linh Tháp bắt đầu tru diệt!"
"Mau trốn a!"
"Huyết quang đầy trời, trốn nơi nào a? !"
Vô số người hoảng sợ kêu lên, toàn bộ Việt Thương Quốc đều loạn cả một đoàn trong nháy mắt. Tiêu Phi vô cùng tuyệt vọng nhìn về phía Lục Linh Tháp, hắn cho là mình đã khống chế cái ma khí này.
Nào ngờ được ma khí chỉ mượn giờ hắn để thức tỉnh mà thôi.
Bây giờ mà khi thức tỉnh đồ sát sinh linh, dưới dâm uy của nó tất cả mọi người đều trở thành dê đợi làm thịt!
Trong lúc tất cả mọi người chìm trong tuyệt vọng thì một đạo bạch quang xẹt qua bầu trời rơi vào phía trên Lục Linh Tháp.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây tập trung nhìn lại thì chị thấy đó là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, như tiên giáng trần, không thể khinh nhờn.
Có người biết hắn nhịn không được hô lên một tiếng: "Bắc Huyền Thiên Đế phu! Đây là Bắc Huyền Thiên Đế phu đến rồi!"
Nghe được một tiếng này, tất cả mọi người ở đây đều thả lỏng lại giống như là nhìn thấy được vô hạn hi vọng giáng lâm. Mà sau đó, bọn họ thấy Lâm Hiên nâng tay phải lên, bóp ra một đạo kim sắc ấn quyết huyền diệu ném về phía Lục Linh Tháp.
Bành!
Ấn quyết vừa mới tiếp xúc Lục Linh Tháp, huyết quang đầy trời ầm vang mà nát. Lục Linh Tháp vốn ma khí đại tác thu liễm lại sát khí vô biên ** trong nháy mắt, trở nên giống bé ngoan.
Mà Có nhân sĩ tinh mắt khi nhìn thấy kim sắc ấn quyết chiếu lên trên Lục Linh Tháp hiện ra mấy chữ to màu vàng thì rung động không thôi.
Chỉ thấy kim sắc ấn quyết của Lâm Hiên hóa thành hai hàng chữ lớn, vững vàng phong bế Lục Linh Tháp.
Tù trời, tù địa, tù chư thiên ma linh!
Cấm đạo, cấm mệnh, cấm vạn giới ma khí!
Đối với Lục Linh Tháp, Lâm Hiên biết rất rõ về nó. Bên trong Huyền Tuyệt Thiên Thư ghi chép, ma khí này bởi vì trấn áp vô số Thần Ma linh hồn, lại không ngừng hấp thu năng lực của bọn họ để cho bản thân sử dụng khiến cho ma khí này có ma tính phi phàm đạt đến cảnh giới phong ma. Một khi nó thức tỉnh thì sẽ không chút kiêng kị mà đại khai sát giới.
Cho dù là người yêu ma quỷ chỉ cần không thể nào chống cự lại nó thì sẽ bị nó vô tình thôn phệ tiêu diệt. Mà muốn khống chế được ma khí này thì biện pháp tốt nhất chính là triệt để trấn áp lên trí của nó.
Vừa rồi Lâm Hiên viết hai câu nói chính là chú ngữ trấn áp nó. Có hai câu nói này khắc lục trên thân tháp. Từ nay về sau, Lục Linh Tháp sẽ thành món đồ chơi mặc cho Lâm Hiên tùy ý chi phối.
Ầm!
Theo Lục Linh Tháp rơi xuống. Tâm trạng căng thẳng của tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng bình tĩnh trở lại. Sống sót sau tai nạn làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy tinh thần cực kỳ mỏi mệt. Nhưng mà khi bọn họ tập trung nhìn lại Lâm Hiên lúc, ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sáng lên.
Bắc Huyền Thiên Đế phu, một bộ áo trắng, ngạo nghễ tại thế, khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn cúng bái từ tận trong đáy lòng.
"Không hổ là Đế phu, ma khí khủng bố như thế đều bị hắn tiện tay trấn áp, đúng là khiến cho người mở rộng tầm mắt!"
"Nếu không có Đế phu, hôm nay Việt Thương Quốc chắc chắn tử thương ức vạn, máu chảy thành sông a!"
"Ta lúc đầu cảm thấy Bắc Huyền Thiên và Bát Phương Thiên Địa khác thì chỉ bình thường mà thôi nhưng qua hôm nay ta sẽ không còn nghĩ như vậy nữa, bởi vì nó có Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
"Đế phu, đúng là tồn tại khiến cho người ta phải ngẩng đầu lên nhìn!"
Chương 168 Chương 168. Đại tạo hóa!
Giờ phút này, ngay cả Tiêu Phi luôn tâm cao hơn trời kiệt ngạo bất tuân đều lộ ra vẻ sùng bái. Tiêu Phi ta từ khi nhận được Lục Linh Tháp đến bây giờ đều xem thiên hạ như không. Cho đến khi Bắc Huyền Thiên Đế phu xuất hiện ta mới hiểu được, người giỏi còn có người giỏi hơn núi cao còn có núi cao hơn, những lời này quả nhiên không có sai!
Nghĩ đến đây, Tiêu Phi là người đầu tiên quỳ gối xuống ôm quyền nói: "Đa tạ Đế phu xuất thủ cứu giúp!"
Hắn biết rất rõ nếu như không có Đế phu xuất hiện, chẳng mấy chốc hắn sẽ bị Lục Linh Tháp xé thành mảnh nhỏ. Kiêu ngạo tự tôn gì đó ở trước mặt Đế phu đều không đáng giá nhắc tới!
Mà theo hắn quỳ xuống hành lễ thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng vội vàng làm theo, trong lúc nhất thời thanh âm to như sấm: "Đa tạ ân cứu mạng của Đế phu!"
Tiêu Linh Nhi đi theo nhìn thấy cảnh này thì thân thể có chút run rẩy. Ánh mắt rơi xuống bóng lưng Lâm Hiên, nàng chưa bao giờ cảm nhận được một nam nhân có thể cao lớn hùng vĩ như thế.
"Ca ca!"
Tiêu Linh Nhi lập tức đáp xuống mặt đất sau đó nhào vào trong ngực của Tiêu Phi.
Vừa rồi Tiêu Phi để ý thấy Tiêu Linh Nhi theo chân Mộ Ấu Khanh đến đây. Liên tưởng một chút hắn lập tức hiểu được chắc chắn là muội muội của mình gặp được Đế phu, mời hắn xuất thủ cứu giúp, Đế phu mới có thể kịp thời xuất hiện.
"Muội muội, ngươi đúng là gặp được đại quý nhân!" Tiêu Phi trong lòng có chút kích động.
"Ừm!" Tiêu Linh Nhi lộ ra vẻ vui mừng: "Đế phu chính là đại quý nhân của chúng ta! Ca ca, ngươi sau này có tiền đồ, nhất định phải nhớ kỹ hôm nay là hắn giúp ngươi!"
"Đó là chuyện đương nhiên!" Tiêu Phi gật gật đầu: "Ta Tiêu Phi chưa hề phục ai, nhưng Đế phu ngoại lệ! Ân này nhất định khắc trong tâm khảm!"
Tiêu Hùng, Tiêu Diệp đang đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện với nhau như vậy thì trên mặt xám như tro. Tiêu Linh Nhi trèo lên cành cây cao Bắc Huyền Thiên Đế phu. Mà bây giờ bọn họ đại thế đã mất.
Xoát ~
Lúc này một đạo kim quang sáng chói từ trên trời giáng xuống.
Tịnh Hải cao tăng dẫn theo Tuệ Năng đồng thời đáp xuống đất.
Tịnh Hải liếc mắt nhìn thấy Lục Linh Tháp to lớn ở dưới đất, hắn không khỏi giật mình nói: "Đại kiếp nạn lại được hóa giải!"
Vừa rồi ở xa ngoài ngàn dặm, hắn thấy trên không Việt Thương Quốc huyết quang vô biên. Lúc ấy ý nghĩ duy nhất trong đầu của hắn chính là Lục Linh Tháp điên dại, bắt đầu điên cuồng tru diệt.
Không ngờ được là bây giờ chẳng những Lục Linh Tháp an tĩnh rơi xuống đất mà toàn bộ Việt Thương Quốc cũng hoàn toàn yên tĩnh tường hòa.
Mà thấy rõ hai hàng chữ lớn bên trên Lục Linh Tháp, Tịnh Hải càng khiếp sợ không thôi.
"Xem ra hai câu này chính là phong ấn đại kiếp uy lực vô biên, chính là khắc tinh chí mạng của Lục Linh Tháp."
"Rốt cuộc là đại năng phương nào lại có thể khắc phong ấn đại kiếp lên trên thân tháp?"
Hắn thông qua thiên địa vọng khí thuật, dự đoán được hình ảnh Lục Linh Tháp đại sát tứ phương. Nhưng khi đó bên trên Lục Linh Tháp cũng không có bất kỳ chữ gì. Điều này chứng tỏ là hai hàng chữ này chính là mấu chốt phong ấn Lục Linh Tháp.
Mà sợ là chỉ có Phật Đà ngưng tụ nhân quả, vạn kiếp bất diệt Chuẩn Tiên mới có năng lực ngạnh sinh sinh khắc hai câu này lên trên thân tháp.
Tiêu Phi tách đám người ra bước nhanh đi lên trước, hành lễ nói: "Tịnh Hải đại sư, người hóa giải kiếp nạn chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Đám người tách ra, vừa lúc để Tịnh Hải có thể nhìn thấy Lâm Hiên. Tịnh Hải cẩn thận quan sát Lâm Hiên một chút, không khỏi giật nảy cả mình. Thiên địa vọng khí thuật của hắn không những có thể dự báo được tương lai nhất định mà còn có thể nhìn thấy được khí vận lai lịch của bất kỳ người nào. Nhưng mà hắn vừa mới phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu được Lâm Hiên.
Ở trên người của Lâm Hiên như có một đạo Hỗn Độn chi quang, hỗn hỗn độn độn, giống như từ vũ trụ mới bắt đầu mà tới. Loại khí tượng này, Tịnh Hải cảm thấy cho dù là Phật Đà tại thế cũng chưa chắc có thể so sánh được.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu, chính là đại tạo hóa!"
Nghĩ đến đây, Tịnh Hải liền vội vàng tiến lên hành lễ: "Tiểu tăng Tịnh Hải, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Đám người thấy hắn thành kính hèn mọn như thế, không khỏi lộ ra một tia chấn kinh. Tịnh Hải chính là cao tăng đắc đạo của Đại Lôi Âm Tự. Rất có uy danh trong giới võ đạo của ba phương thiên địa Cửu Huyền Thiên, Xích Tiêu Thiên và Động Nguyên Thiên. Nhưng mà hắn lại tự xưng là tiểu tăng ở trước mặt của Lâm Hiên, có thể nói là hạ tư thái rất là thấp.
Mà Tiêu Phi từng có giao tình với Tịnh Hải suy đoán chắc chắn là Tịnh Hải phát hiện được cái gì đó từ trên người của Lâm Hiên. Chuyện này khiến cho Tiêu Phi nhất thời càng thêm sùng bái và kính sợ Lâm Hiên.
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Tiêu Phi tiến lên hành lễ nói: "Đế phu tại thượng, ma khí như Lục Linh Tháp không phải là ta có thể khống chế được.”
"Tại hạ nguyện hiến tặng nó cho Đế phu, xin Đế phu vui vẻ nhận!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ hâm mộ. Lục Linh Tháp chính là ma khí cấp Linh Bảo, cho dù bị phong ấn lại thì chắc chắn cũng là một món bảo vật kinh thiên.
Nhưng mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây ai cũng cảm thấy nếu như Lục Linh Tháp đã bị Lâm Hiên phong ấn trấn áp. Như vậy thì thứ này thuộc về Lâm Hiên là kết quả tốt nhất.
"Ừm."
Thấy Tiêu Phi thật tâm thật lòng như thế, Lâm Hiên cũng hào phóng đồng ý. Hắn vung tay phải lên, thu nhỏ Lục Linh Tháp ném vào trong thanh vật phẩm của hệ thống.
Loại bảo vật này Lâm Hiên chỉ coi trọng bốn thanh kiếm ở trên đỉnh chóp của nó. Bốn thanh kiếm này tên là Tứ Tướng Thần Kiếm, chính là bảo vật cấp Linh Bảo. Tục truyền, chính là Hóa Huyết Ma Thần thời kỳ viễn cổ trích dẫn vô biên Huyết Sát chi lực đúc thành. Một khi kết hợp nó với Nguyên Từ Kiếm Thai thì chắc chắn có thể luyện chế ra chuẩn tiên kiếm có uy lực siêu phàm.
Chương 169 Chương 169. Biểu tỷ phu đúng là mị lực vô biên!
Chuẩn tiên kiếm này bởi vì đã có được kiếm linh của Nguyên Từ Kiếm Thai, có thể theo thời gian trôi qua mà trưởng thành thành tiên kiếm.
Tuyệt đối sẽ là vũ khí tiện tay nhất cho bốn cô con gái sau này.
Về phần thân tháp Lục Linh Tháp. Sau này nếu như gặp được một số kẻ đến tội ác tày trời thì sẽ lấy linh hồn của bọn họ ném vào trong đó để cho bọn họ hưởng thụ cảm giác bị Lục Linh Tháp tàn phá.
Mặc dù linh trí Lục Linh Tháp bị trấn áp như vậy cũng không có nghĩa là nó đã mất đi tác dụng ban đầu.
Nhìn thấy Lâm Hiên nhận Lục Linh Tháp, Tiêu Phi cũng không có vì mất đi một món chí bảo mà ủ rũ, ngược lại trong lòng hưng phấn không thôi. Có thể làm cho Bắc Huyền Thiên Đế phu nhận lấy đồ vật của mình, đây là chuyện vinh quang cỡ nào!
………………………………………
Tiêu Hùng và Tiêu Diệp đang đứng bên cạnh thấy Lâm Hiên nhận lấy Lục Linh Tháp, trong lòng nhất thời tuyệt vọng cực kỳ. Theo như bọn họ nghĩ thì với tư lịch của Tiêu Phi, hoàn toàn không đủ tư cách để được Đế phu phù hộ. Nhưng bây giờ Đế phu nhận Lục Linh Tháp trước mặt mọi người. Ai còn dám phủ định Tiêu Phi không có dính líu tới Bắc Huyền Thiên Đế?
Dù là Đế phu không cho Tiêu Phi bất kỳ hứa hẹn gì nhưng bọn họ cũng không còn dám đối nghịch với Tiêu Phi nữa. Dù sao đối mặt với cự nhân che trời như Đế phu. Cẩn thận như thế nào cũng không đủ. Hơi không cẩn thận, chỉ sợ sẽ rơi vào Địa Ngục Vô Gián, vĩnh thế không thể vươn mình.
Nói trắng ra là chỉ cần bất kỳ người nào hơi có liên quan tới Đế phu thì cũng không thể đụng vào, đây mới là pháp tắc vô thượng có thể giữ an toàn cho mình!
Sau đó Tiêu Hùng đi đến trước mặt Tiêu Phi, nói ra: "Một lát nữa ngươi và Linh Nhi Đi theo cô vào trong cung, cô có lời muốn nói."
Tiêu Phi không có mơ tưởng, gật gật đầu: "Được."
Tiêu Hùng lại đi đến trước mặt Lâm Hiên, vẻ mặt cung kính hành lễ nói: "Đế phu tại thượng, tại hạ là Việt Thương quốc quân Tiêu Hùng, xin Đế phu dời tôn giá đến trong hoàng cung."
Lâm Hiên nhìn thấy Tiêu Linh Nhi và Mộ Ấu Khanh và bọn nhỏ đang chơi rất vui vẻ thì thờ ơ gật đầu.
Mà Tiêu Diệp thì vẫn còn quỳ ở chỗ đó. Nhìn thấy Tiêu Hùng dẫn theo mấy người Lâm Hiên tiến cung, nhìn cũng không thèm nhìn một chút. Hắn biết mình đã triệt để bị Tiêu Hùng từ bỏ. Trong mắt của hắn lập tức tràn ngập ảo não và hối hận.
"Tiêu Phi và Tiêu Linh Nhi bám được vào cành cây to Đế phu này, rốt cuộc bọn họ sẽ bay lượn ở trên chín tầng trời."
"Mà ta..."
"Tại sao người gặp được Đế phu không phải là ta!"
Lâm Hiên đi theo Tiêu Hùng đi vào hoàng cung đại điện, sau đó Tiêu Hùng mời hắn ngồi xuống kim loan bảo tọa.
Xoay người, Tiêu Hùng hỏi Tiêu Phi: "Ngươi có chịu tha thứ cho sở tác sở vi của cô trước đó hay không?"
Tiêu Phi không cần suy nghĩ lập tức nói ra: "Không muốn!"
Hắn và Tiêu Hùng vốn có tình phụ tử. Nhưng sau khi Tiêu Hùng đuổi Tiêu Linh Nhi Ra khỏi hoàng cung thì thân tình này đã hoàn toàn không còn nữa.
Tiêu Phi cảm thấy Đế phu mắt sáng như đuốc, trước mặt Đế phu không thể có bất kỳ biểu hiện giả dối gì. Trong lòng có bất kỳ ý tưởng gì thì đều phải bày tỏ ra mới được.
"Cô cũng liệu được như thế này."
Tiêu Hùng âm thầm thở dài một tiếng, trong nháy mắt trên mặt lộ ra vẻ già nua.
"Cô chỉ có hai đứa con trai là ngươi và Tiêu Diệp, mà ngươi đã phế Tiêu Diệp, lại nhiều lần lập chiến công, rất có uy tín trong quân đội."
"Việt Thương Quốc này, cô cảm thấy có thể giao cho ngươi."
Sau khi nói xong, hắn lấy ngọc tỷ từ trong nạp giới ra giao cho Tiêu Phi.
Tiêu Phi và Tiêu Linh Nhi liếc nhau, sau đó nói ra: "Việt Thương Quốc trong tay ta, chắc chắn tiến thêm một bước, ngươi cứ yên tâm an hưởng tuổi già đi!"
Tiêu Linh Nhi ra hiệu cho Tiêu Phi để lại một con đường sống cho Tiêu Hùng, Tiêu Phi chỉ có thể đồng ý. Sau đó, hắn ra lệnh cho phó tướng đi theo bên cạnh mình dẫn Tiêu Hùng đi ra khỏi đại điện.
Quãng đời còn lại hắn sẽ để cho Tiêu Hùng sống ở trong lãnh cung. Về phần Tiêu Diệp và Lý Huyền Anh và đám vây cánh của hắn thì Tiêu Phi tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ còn sống nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Sau khi làm xong chuyện này, Tiêu Phi quay người quỳ xuống trước mặt Lâm Hiên: "Đế phu tại thượng, Tiêu Phi có được ngày hôm nay đều là do Đế phu ban tặng, sau này Việt Thương Quốc chính là Việt Thương Quốc của Đế phu."
"Đế phu có bất kỳ yêu cầu gì thì cho dù là máu chảy đầu rơi, cho dù là có chết thì Tiêu Phi cũng sẽ làm được!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm. Việt Thương Quốc nằm ở khu vực giao giới giữa Bắc Huyền Thiên, Xích Tiêu Thiên và Động Nguyên Thiên, vị trí địa lý có chút mấu chốt. Bây giờ Tiêu Phi thề sống chết hiệu trung với mình, đối với Bắc Huyền Thiên thì cũng là một chuyện tốt.
"A Di Đà Phật, Đế phu hóa giải một trận đại kiếp nạn, lại hóa giải một trận tiểu kiếp nạn, đúng là công đức vô lượng!"
Lúc này Tịnh Hải dẫn theo Tuệ Năng đi vào đại điện.
Mộ Ấu Khanh hiếu kỳ nói: "Đại sư, Đế phu hắn hóa giải đại kiếp nạn, cái này ta biết, nhưng là tiểu kiếp nạn là cái gì?"
Tịnh Hải hành lễ nói: "Cái gọi là Tiểu kiếp nạn chính là ân oán trong hoàng thất."
"A, thì ra là thế!" Mộ Ấu Khanh và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều yên lặng gật đầu.
Hành chính xác là như vậy, nếu như không phải Lâm Hiên có mặt ở đây thì hôm nay trận chiến tranh đoạt hoàng quyền này sẽ không có dễ dàng giải quyết như vậy đâu.
Cũng chính bởi vì hắn có mặt ở đây cho nên Tiêu Hùng mới giao ngọc tỷ ra một cách dễ dàng như vậy, giao Việt Thương Quốc cho Tiêu Phi.
Tiêu Phi tiến lên hành lễ với Tịnh Hải, thở dài nói: "Hôm nay đại sư có thể tới đây, tại hạ vô cùng cảm kích!"
Ba năm trước đây hắn từng có một phần giao tình với Tịnh Hải.
Lúc ấy, hắn ở bên ngoài chinh chiến bị thương nặng suýt chút chết đi, là Tịnh Hải dùng y thuật cao siêu cứu được hắn. Bắt đầu từ khi đó hắn đã rất hết sức kính trọng vị cao tăng này.
Chương 170 Chương 170. Biểu tỷ phu đúng là mị lực vô biên! (2)
Ngày hôm nay Tịnh Hải vì Việt Thương Quốc, mà từ xa vạn dặm vội vàng chạy đến đây cũng khiến cho Tiêu Phi có chút cảm động.
Đối với cao tăng như thế này, đương nhiên là Tiêu Phi mười phần lễ đãi.
Tịnh Hải chắp tay trước ngực đáp lễ nói: "Tiêu thí chủ không cần phải khách khí."
Hắn từ vừa mới bắt đầu thì đã quan sát được Tiêu Phi có khí tượng thiên kiêu. Lại thêm Tiêu Phi lòng mang chính đạo, vì quốc gia an bình mà thân chịu trọng thương, cho nên hắn mới mở lòng nhân từ dùng hết toàn lực cứu chữa cho Tiêu Phi.
Bởi vậy hắn và Tiêu Phi có được một phần giao tình thâm hậu.
Sau đó hắn đi tới trước mặt Lâm Hiên, hành lễ nói: "Đế phu tại thượng, Đại vào khoảng sau mười ngày nữa Lôi Âm Tự chúng ta cử hành Phật Đạo thịnh hội."
"Không biết Đế phu có thời gian có thể tới tham dự hay không?"
Mấy người Mộ Ấu Khanh đều lộ ra vẻ giật mình.
Phật Đạo thịnh hội chính là hội nghị đỉnh cấp mà người trong Phật môn khai đàn luận đạo, từ trước tới nay chỉ có người trong Phật môn mới có thể tham gia. Không ngờ được là nhất đại cao tăng Tịnh Hải đại sư lại chủ động mời Lâm Hiên.
Mộ Ấu Khanh không khỏi lộ ra mấy phần sùng bái.
"Biểu tỷ phu đúng là mị lực vô biên, đi tới chỗ nào cũng có người muốn móc nối quan hệ với hắn!"
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Có thời gian, nhất định trình diện."
Phật Đạo thịnh hội, Phật Môn tụ hội thịnh huống chưa bao giờ có đó, nếu như có cơ hội thì chắc chắn Lâm Hiên sẽ dẫn theo các cô con gái của mình tới xem một chút.
"Thiện tai thiện tai, vậy thì lặng chờ tin lành của Đế phu!" Nụ cười trên mặt Tịnh Hải càng đậm hơn.
Có thể mời người có đại tạo hóa như Đế phu tiến về Đại Lôi Âm Tự, chính là phúc phận của Đại Lôi Âm Tự. Thiện duyên như thế không thể tùy tiện bỏ lỡ được!
"Linh Nhi, ngươi sao rồi?"
Trong lúc tất cả mọi người đang có mặt ở đây nói chuyện với nhau thì Mộ Ấu Khanh bỗng nhiên kêu một tiếng.
Hóa ra là Tiêu Linh Nhi đang đứng ở bên cạnh nàng bỗng nhiên mất đi tri giác, ngã xuống. May mắn Mộ Ấu Khanh phản ứng nhanh, đỡ lấy nàng.
Chỉ thấy lúc này Tiêu Linh Nhi đã nhắm nghiền hai mắt, Hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Tịnh Hải vội vàng đi lên phía trước nói: "Để bần tăng đến xem!"
Mộ Ấu Khanh nhẹ nhàng đặt Tiêu Linh Nhi xuống dưới đất, sau đó ngẩng đầu nói ra: "Đại sư, ngươi hiểu y thuật?"
Tiêu Phi nói ra: "Tịnh Hải đại sư chính là Y Thánh hiếm thấy trong Phật môn, ba năm trước đây ta trong thời khắc cửu tử nhất sinh, chính là đại sư xuất thủ mới kéo lại ta trở về từ quỷ môn quan."
Quái bệnh của Tiêu Linh Nhi, Tiêu Phi vốn muốn đi cầu Tịnh Hải xuất thủ trị liệu. Nhưng những năm này Tịnh Hải vân du tứ phương, rất khó tìm tung tích của hắn, cho nên chuyện này vẫn kéo dài cho đến bây giờ.
Bây giờ Tiêu Phi cảm thấy là cơ hội rất tốt, có thể nhờ Tịnh Hải trị liệu bệnh này cho Linh Nhi.
Mộ Ấu Khanh nghe vậy khẽ gật đầu, không hổ là cao tăng đắc đạo, y thuật cũng phi phàm như thế.
"Quái."
Sau khi cẩn thận kiểm tra cho Tiêu Linh Nhi, Tịnh Hải lại lắc đầu.
"Nàng đã không còn nhịp tim, nhịp tim đập hoàn toàn ngừng lại, theo lý mà nói thì hẳn là đã hoàn toàn tử vong mới đúng."
"Nhưng mà trừ cái đó ra, con ngươi của nàng giống bình thường, nhiệt độ cơ thể cũng không có dấu hiệu hạ xuống, nhìn cũng không có khác gì là người bình thường."
"Chuyện này đúng là quá quái dị!"
Tiêu Phi sau khi nghe xong không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng: "Đại sư, chẳng lẽ ngươi cũng không có cách nào cứu nàng sao?"
Hắn nhớ kỹ thái y đã từng nói, chỉ cần nhịp tim của Tiêu Linh Nhi lại ngừng lại một lần nữa thì chắc chắn phải chết.
Vốn cho rằng cao tăng đắc đạo Tịnh Hải có thể để cho Tiêu Linh Nhi xuất hiện một tia kỳ tích, nhưng không ngờ kết quả vẫn khiến cho người ta tuyệt vọng như vậy.
Tịnh Hải đứng dậy, chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, bần tăng tự hỏi y thuật đã sánh với Tông sư, nhưng mà tình huống giống như nàng đây là lần đầu tiên ta gặp được."
"Đừng nói chi là tìm ra biện pháp chữa trị."
Tiêu Phi nghe xong, thân thể lập tức xụ xuống. Linh Nhi, chẳng lẽ ngươi phải chết như vậy?
"Thúc thúc, cha ta có thể cứu Linh Nhi a di!"
Lúc này một giọng nói non nớt vang lên. Tiêu Phi xoay người, nhìn thấy Tuyền Châu chớp mắt to nhìn mình. Mà Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu trên mặt cũng lộ ra vẻ khẳng định.
Trước đây không lâu các nàng tận mắt nhìn thấy cha dùng y thuật thần kỳ đổi ra vô số côn trùng xấu xa từ trong cơ thể của Thẩm Di ra. Cho nên bọn họ kết luận, ngay cả Thẩm Di cũng có thể cứu sống, chắc chắn cha cũng có thể cứu sống được Linh Nhi a di!
Tiêu Phi trong lòng hơi động, đúng đó, Đế phu năng lực thông thiên, nói không chừng hắn có biện pháp có thể cứu sống Linh Nhi!
Thế là vội hỏi: "Đế phu, chắc chắn là ngài có cách để cứu sống Linh Nhi đúng không?"
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Nàng vốn không có chết, vậy tại sao phải cứu sống."
Không chết?
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sững sờ.
Tiêu Linh Nhi nhịp tim ngừng đập, hoàn toàn không có nhịp đập, đây chính là dấu hiệu của tử vong. Nhưng mà tất cả bọn họ đều biết Lâm Hiên sẽ không nói lung tung. Nếu như Đế phu đã phán đoán như vậy thì chắc chắn là có đầy đủ căn cứ.
Tiêu Phi vội hỏi: "Vậy theo ý kiến của Đế phu ngài, rốt cuộc Linh Nhi nàng như thế nào?"
Lâm Hiên: "Nàng trời sinh chính là Huyền Phượng Chi Thể hiếm thấy, cần trải qua cửu tử cửu sinh Niết Bàn mới có thể kích hoạt loại thể chất này."
"Bây giờ nàng đang trải qua lần thứ nhất, cũng là một lần Niết Bàn khó khăn nhất."
Vấn đề của Tiêu Linh Nhi cũng không phải là dựa vào y thuật là có thể giải quyết được.
Mà có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, thông hiểu cổ kim. Lâm Hiên nhanh chóng tìm ra được triệu chứng giả chết của nàng biết được rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.