-
Chương 161-165
Chương 161 Chương 161. Dùng phương pháp trẻ con để giải quyết!! (2)
Thế là lắc đầu, cưng chiều nói ra: "Cha không thích ăn đồ ăn quá ngọt, các ngươi ăn đi."
"Không được không được! Ta muốn cha ăn!" Tuyền Ấu mãnh liệt lắc đầu, trực tiếp bò tới trong ngực Lâm Hiên.
Khóe miệng Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười.
Dưới thế công mạnh mẽ của con gái, Lâm Hiên có muốn không khuất phục cũng không được!
Lâm Hiên bị tiểu nha đầu làm cho bất đắc dĩ, đành phải nói ra: "Vậy chúng ta oẳn tù tì quyết định, người nào thua thì ăn có được hay không?"
Đối phó tiểu bảo bối, đương nhiên Lâm Hiên Phải dùng phương pháp của tiểu hài tử để giải quyết. Dù sao thì đây cũng là một viên Thiên giai đan dược, không thể để cho lãng phí như vậy được. Cho chúng nữ nhi ăn mới là lựa chọn tốt nhất.
Tuyền Ấu nghe xong đấu chí bạo rạp nói ra: "Được, vậy chúng ta oẳn tù tì một lần!"
Tiểu nha đầu mỗi ngày đều sẽ tranh tài oẳn tù tì với một đám yêu thú, nàng cảm thấy là mình rất lợi hại.
"Vậy bắt đầu đi, kéo búa bao!"
Lâm Hiên cười hắc hắc: "Cha thắng!"
Với tu vi của hắn mà muốn thắng tiểu nha đầu là một chuyện rất là đơn giản.
"Ai" Tuyền Ấu bất đắc dĩ thở dài, cha thật là lợi hại, người ta hoàn toàn không sánh bằng hắn!
Lâm Hiên cầm Ngưng Bích Quả Đan ở trong tay, chia làm bốn phần đưa cho chúng nữ nhi: "Các bảo bối, cầm đi ăn đi."
Mà Nhìn thấy chúng nữ ăn đan dược, nụ cười trên mặt Đông Hoàng Tử U biến mất trong nháy mắt.
……………………………..
"Ngay cả nữ nhi xuất mã đều không được, muốn cho hắn bước vào con đường tu luyện, tại sao khó như vậy?"
Đông Hoàng Tử U bất đắc dĩ đỡ cái trán, ngay cả cơ hội trời cho như vậy mà cũng không thể nào giải quyết được Lâm Hiên. Phải nói là khiến cho nàng không còn gì để nói. Nghĩ lại, mình Tiên Ma đồng tu, mắt thấy sắp bước vào Đại Thánh Cảnh. Cũng không cần phải nóng lòng muốn lấy được tiến triển ở trên người của Lâm Hiên. Mình càng biểu hiện gấp gáp thì hắn sẽ càng phản kháng. Vẫn nên từ từ mà đến thì tốt hơn, dù sao thì cũng còn nhiều thời gian.
Nghĩ đến đây, trong nháy mắt tâm tình của nàng trở nên tốt hơn rất nhiều, bước lên vài bước nhìn Lâm Hiên: "Hôm nay ta tổ chức một bữa tiệc ăn mừng ở Huyền Băng Cung, ngươi và bọn nhỏ theo ta đến dự tiệc đi."
"Chờ đến yến hội kết thúc, lại ở lại Huyền Băng Cung một hồi, dẫn bọn nhỏ xem kịch."
Lâm Hiên tùy ý gật đầu: "Được."
Mà nghe được Lâm Hiên muốn dẫn theo mình đi Huyền Băng Cung, các tiểu nha đầu đều hưng phấn lên.
"Đây là lần đầu tiên cha đến Huyền Băng Cung, ta muốn làm hướng dẫn viên cho cha!"
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn! Ta biết bên trong Huyền Băng Cung có rất nhiều chỗ chơi vui!"
"Vậy chúng ta cùng nhau làm hướng dẫn viên cho cha!”
"Đi mau đi mau, ta đã đợi không kịp!"
Các tiểu nha đầu vội vàng kéo Lâm Hiên, sau đó lại kéo Đông Hoàng Tử U đi đến cổng.
Sau khi ra khỏi Thủy Tinh Cung.
Đông Hoàng Tử U vung ngọc thủ lên, dẫn theo Lâm Hiên trong chớp mắt đi vào Huyền Băng Cung. Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lại, Huyền Băng Cung quả nhiên khí thế phi phàm. Cửa lớn của cung điện được làm từ huyền băng màu xanh thẳm, xuyên thẳng mây xanh.
Ở trên đầu có vô số án mây hào quang rực rỡ.
Nhìn thành cung dài vô biên vô tận. Điêu khắc Phi Long Ngọc Phượng cực kỳ tinh mỹ, sắc thái lộng lẫy, khí chất ung dung. Mà phía trên Huyền Băng Cung, bên trong không gian mơ hồ có mấy con Băng Phượng đang bay múa. Trong phượng múa rồng bay, từng đạo Huyền Băng Chi Khí tinh diệu tuyệt luân bừng bừng mà lên, thoáng như tiên cảnh.
"Cha cha, Huyền Băng Cung của mẫu thân lớn hay không?" Tuyền Hi hỏi.
"Lớn." Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Đông Hoàng Tử U không để lại dấu vết nhìn Lâm Hiên một chút. Huyền Băng Cung tập kết đỉnh phong hoàng quyền ở Bắc Huyền Thiên. Bất kỳ người đàn ông nào phàm là có chút khát vọng về quyền lợi thì đều sẽ bị bầu không khí nơi này làm cho động lòng.
Nàng hy vọng lần này không chỉ là dẫn Lâm Hiên đến đây ăn cơm mà còn có thể kích thích khát vọng với khắp thiên hạ trong lòng Lâm Hiên.
"Đi thôi."
Nàng từ tốn nói, dẫn theo Lâm Hiên và chúng nữ nhi đi vào cung môn.
Không lâu sau, bọn họ đến đại điện Huyền Băng Cung.
Bên trong bảo điện rộng lớn, hai bên đã ngồi đầy Hoàng tộc, văn thần và hổ tướng. Mà trên đài cao chỗ xa nhất thì là Băng Phượng Thần Tọa, băng khí lượn lờ, tiên khí bừng bừng.
Nhìn thấy Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đi vào cửa điện, toàn thể đứng dậy, hành lễ với bọn họ.
"Ngô hoàng thánh an!"
"Đế phu thánh an!"
"Công chúa thánh an!"
Đông Hoàng Tử U khẽ giơ ngọc thủ lên: "Miễn lễ!"
Sau khi nói xong, dẫn theo Lâm Hiên và chúng nữ nhi đi tới trước Băng Phượng Thần Tọa.
Một nhà sáu miệng ngồi thành một loạt, nam tuấn nữ mỹ, hài tử đáng yêu, đúng là khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây mở rộng tầm mắt.
Sau khi Đông Hoàng Tử U ra lệnh, tiệc ăn mừng chính thức bắt đầu. Đông Hoàng Tử U nhìn thấy Lâm Hiên Nếu không phải là lột tôm gắp thức ăn cho các cô con gái thì chính là lau miệng cho các cô con gái.
Từng cử chỉ dịu dàng mà tỉ mỉ đó khiến cho trong lòng của Đông Hoàng Tử U hơi động.
"Hóa ra nam nhân quan tâm lại động lòng người như thế."
Chính Đông Hoàng Tử U cũng không phát hiện, khóe miệng của nàng đã có chút vểnh lên.
Đến khi lấy lại được bình tĩnh thì chư vị vương hầu đại thần nhao nhao bưng chén rượu tiến lên mời rượu.
Đương nhiên, bởi vì Đông Hoàng Tử U không uống rượu, đối tượng mời rượu chủ yếu của bọn họ biến thành Lâm Hiên. Nhìn thấy Lâm Hiên rượu đến không cự tuyệt, Đông Hoàng Tử U khẽ lắc đầu. Một phàm nhân uống rượu như vậy sẽ rượu nhiều tổn thương gan. Thế là nàng khẽ nâng ngọc thủ lên che miệng ho khan một tiếng.
Chư vị vương hầu đại thần lập tức chú ý tới sắc mặt Đông Hoàng Tử U, uống xong một chén rượu, sau đó đều chủ động lui trở về bàn, không còn dám mời Lâm Hiên uống nhiều.
Mặc dù, bọn họ nghe nói Lâm Hiên chính là ngàn chén không say. Nhưng mà nhìn tình huống trước mắt, rõ ràng là Nữ Đế sợ Đế phu uống rượu quá nhiều thương thân.
Chương 162 Chương 162. Hoàn mỹ bổ sung!
Làm thần tử, đương nhiên bọn họ không dám khiến cho Nữ Đế bệ hạ lo lắng. Đồng thời tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không nhịn được cảm thán. Nữ Đế bệ hạ mặc dù cường thế cao lãnh, đối với Đế phu lại rất là quan tâm. Tình cảm của đôi vợ chồng này phải nói là rất là kiên cố, phu thê tình thâm!
Sau khi bữa tiệc ăn mừng kết thúc.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U cùng nhau đứng dậy, dẫn bọn nhỏ đến Hí Viện sau cung xem kịch.
Trên đường, Mộ Ấu Khanh và mấy người Hoàng tộc tử đệ Đông Hoàng Hạo Vũ đều tụ tới.
"Biểu tỷ!" Mộ Ấu Khanh đầu tiên là khách khí chào hỏi Đông Hoàng Tử U một tiếng.
Đông Hoàng Tử U quan sát Mộ Ấu Khanh một chút, ôn hòa nói ra: "Công lực của ngươi lại thâm hậu hơn một tháng trước rất nhiều."
Mộ Ấu Khanh ngượng ngùng cười một tiếng: "Là có chút tiến bộ, Nếu so với biểu tỷ ngươi thì chênh lệch rất là nhiều."
Nàng nghĩ thầm, nhất định là biểu tỷ nghe nói mình khảo hạch ở Thái Sơ Thánh Địa cho nên mới chú ý tới tu vi của mình. Mặc dù mình được biểu tỷ phu chỉ điểm mà đột phá đến kiếm đạo Đệ Tam Trọng. Nhưng nếu so sánh với biểu tỷ thì vẫn còn kém nhiều lắm. Cho nên được Đông Hoàng Tử U khen như thế, nàng có chút ngại ngùng.
Đông Hoàng Tử U mỉm cười, Mộ Ấu Khanh là người có thiên phú tốt nhất trong số đám Hoàng tộc tử đệ này, có chút phong thái của mình năm đó. Chắc hẳn nàng vì khảo hạch kiếm đạo mà cũng khổ luyện một phen cho nên mới lấy được tiến bộ rất lớn.
Sau đó Mộ Ấu Khanh nói với Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, mấy người Hạo Vũ muốn đi Thiên Kiếm Sơn tham gia thiếu niên kiếm đạo đại hội, ngươi có muốn dẫn mấy người Tuyền Châu đi cùng hay không?"
"Ừm." Lâm Hiên cảm thấy kiếm thuật của mấy người Tuyền Châu đã rất tốt.
Mà tu luyện kiếm thuật, lấy chiến tu đạo. Kiếm đạo có đại hội lớn như vậy, so chiêu với cao thủ cực kỳ thích hợp cho các cô con gái của mình rèn luyện kiếm đạo.
Đông Hoàng Tử U cũng yên lặng khẽ gật đầu.
Tu luyện kiếm đạo đúng là cần phải chiến đấu rất nhiều để tích lũy kinh nghiệm và tăng cường thực lực.
Mà "Thiên Chiêu Kiếm Pháp" nàng dạy cho bọn nhỏ càng cần phải so chiêu với các loại cao thủ đỉnh cao.
Lần này thiếu niên kiếm đạo đại hội đúng là một cơ hội tốt để tôi luyện bọn nhỏ. Mà lần trước bọn nhỏ có nói, Lâm Hiên vẫn luôn đốc thúc các nàng tu luyện cho nên nàng cảm thấy nói không chừng bọn nhỏ có thể có biểu hiện rất tốt.
Trong lúc nói chuyện mọi người đã đi tới trước sân khấu kịch.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ngồi ở hàng phía trước nhất.
Hai người chia nhau ôm hai tiểu nha đầu trong ngực, ở giữa thì để rất nhiều mâm đựng trái cây và điểm tâm rất là tinh xảo.
Kịch rất thú vị, chọc cho Lâm Hiên và bọn nhỏ cười ha ha không thôi.
Mà Đông Hoàng Tử U thì vẫn luôn duy trì bình tĩnh, nhìn rất có phong phạm của Đế Hoàng.
Sau lưng nàng, một đám vương hầu và đại thần cũng không dám lên tiếng cười to sợ xúc phạm đến uy nghiêm của Nữ Đế.
Bởi vậy trong toàn bộ Hí Viện chỉ có tiếng cười của Lâm Hiên và bọn nhỏ thỉnh thoảng lại truyền ra.
Mọi người đang có mặt ở đây cũng không cảm thấy có gì đó không ổn mà ngược lại lại cảm thấy Lâm Hiên trời sinh tính phóng khoáng ngông ngênh, vừa khéo lại là bổ sung cho Nữ Đế cao lãnh cường thế.
Theo kịch diễn, các tiểu nha đầu lại bắt đầu nũng nịu ở trong ngực của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, muốn hai người đút cho mình ăn.
"Cha, ta muốn ăn Vân Túc Cao!"
"Mẫu thân, ta cũng muốn ăn Vân Túc Cao!"
Đối với yêu cầu của các cô con gái, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đương nhiên sẽ thỏa mãn các nàng.
Đông Hoàng Tử U tư thái ưu nhã đưa tay ngắt một miếng Vân Túc Cao. Vừa muốn giơ tay lên thì cảm nhận được một cánh tay vừa to vừa có lực đặt lên trên mu bàn tay của mình.
Lâm Hiên vừa chơi đùa với Tuyền Hi vừa đưa tay đi lấy Vân Túc Cao. Không ngờ được là bàn tay của mình nắm trúng thứ gì đó mềm mại như là bông. Quay đầu nhìn lại thì thấy bàn tay hắn đang nắm lấy một bàn tay khác đẹp như hoa như ngọc, mềm mại như mây.
Ngẩng đầu thì thấy con ngươi đen nhánh của Đông Hoàng Tử U đang nhìn mình chằm chằm.
Lâm Hiên mỉm cười, thu tay lại: "Ngươi trước."
Lơ đãng ngắm ngọc thủ của Đông Hoàng Tử U một chút. Lâm Hiên cảm khái trong lòng, tay của Đông Hoàng Tử U có vẻ đẹp khó mà nói nên lời. Giống như là ngón tay được Tạo Vật Chủ tỉ mỉ rèn luyện. Nhỏ thon dài, mảnh như xuân, đẹp như hoa lan, mềm mại như mây. Cho dù dưới ánh đèn u ám thì vẫn sáng óng ánh long lanh như ngọc.
Mà xúc cảm trong tay Lâm Hiên dư vị vô tận. Dường như dính vào một lớp phấn trân châu, trơn nhẵn mềm mại.
Đông Hoàng Tử U để ý thấy ánh mắt Lâm Hiên rơi vào trên tay mình, không khỏi có chút cứng đờ. Bất động thần sắc, cảm thấy trên mặt mình hơi nóng lên.
"Hóa ra nam nữ nắm tay nhau là sẽ có cảm giác như vậy."
Trong ánh mắt Đông Hoàng Tử U toát ra vẻ khác lạ. Mặc dù không phải là chân chính nắm tay nhưng mà tiếp xúc như thế này nàng chưa bao giờ trải nghiệm. May mắn nàng chính là đế vương chi tôn, lại có tâm cảnh vô cùng cường đại mới không có để Lâm Hiên nhìn ra một tia quẫn bách.
Sau lần vô tình đụng vào nhau này, sau đó Đông Hoàng Tử U để ý hơn, không có tiếp tục tranh đồ với Lâm Hiên.
Sau khi nghe xong vở kịch này, hai người cũng không có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Sau khi vở kịch kết thúc. Đông Hoàng Tử U dịu dàng nhắc nhở mấy người Tuyền Châu, lúc tham gia thiếu niên kiếm đạo đại hội phải chú ý an toàn, sau đó trong vòng Huyền Băng Cung xử lý chính vụ.
Lúc này Mộ Ấu Khanh dẫn theo mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ cùng đi đến trước mặt Lâm Hiên. Thiếu niên kiếm đạo đại hội lần này, Mộ Ấu Khanh trở thành nhân tuyển có một không hai dẫn dắt mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ. Mà bởi vì Lâm Hiên cũng dẫn mấy người Tuyền Châu đi, Mộ Ấu Khanh tựa như đã trở thành chủ tâm cốt của bọn nhỏ.
Chương 163 Chương 163. Vị công tử này có thể nói là yêu nghiệt!
"Thiếu niên kiếm đạo đại hội, hội tụ Bắc Huyền Thiên và đông đảo thiếu niên hào kiệt của Xích Tiêu Thiên, Động Nguyên Thiên ở gần đó."
"Nhưng mà nếu như có biểu tỷ phu gia nhập thì ta tin tưởng chắc chắn bọn nhỏ khó có thể có được biểu hiện rất tốt!"
Mộ Ấu Khanh rất có lòng tin với Lâm Hiên. Biểu tỷ phu kiếm đạo tạo nghệ giống như biểu tỷ, đều là cấp bậc yêu nghiệt. Có hắn ở bên cạnh thì không còn gì tốt hơn nữa.
Mà mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ cũng có ý nghĩ giống như vậy. Uy vọng của Lâm Hiên trong lòng bọn họ thậm chí đã vượt qua cha của bọn họ. Tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ xuất phát đi đến Thiên Kiếm Sơn.
Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh tự mình cưỡi một con thiên mã chia nhau chở theo hai tiểu nha đầu. Mà mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ thì hai người cưỡi một con thiên mã.
Trên đường.
Theo Mộ Ấu Khanh giới thiệu, vị trí Thiên Kiếm Sơn nằm ở trong Việt Thương Quốc ngoài biên cảnh Bắc Huyền Thiên. Việt Thương Quốc nằm ở chỗ giao giới giữa Bắc Huyền Thiên, Xích Tiêu Thiên và Động Nguyên Thiên, vốn là một quốc gia không ai quản lý. Nhưng bởi vì có Thiên Kiếm Sơn có ngoại hình giống kiếm cho nên được vô số tu sĩ trong ba phương thiên địa truy phủng. Thiếu niên kiếm đạo đại hội diễn ra năm năm một lần cũng vì nguyên nhân này cho nên mới được tổ chức ở bên trên Thiên Kiếm Sơn.
Ước chừng sau hai canh giờ, rốt cục bọn họ cũng đi vào hơn ba trăm dặm bên ngoài biên cảnh Việt Thương Quốc.
Ngày kể từ lúc thiếu niên kiếm đạo đại hội mở ra, trên không trung nơi này có rất nhiều tu sĩ bay lượn. Phần lớn bọn họ dẫn theo hài tử, hiển nhiên chính là người tham gia đại hội lần này.
"Cứu mạng!"
Lúc này, một tiếng kêu cứu đánh vỡ trời cao, truyền vào trong lỗ tai của mọi người.
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy cách đó vài dặm có một con Hồng Dực Bức Yêu to lớn phóng lên tận trời. Một đôi móng vuốt to lớn của nó đang nắm lấy một thiếu nữ bay về phía xa xa.
Căn cứ Lâm Hiên hiểu rõ, Hồng Dực Bức Yêu chính là tuyệt đỉnh cao thủ phi hành. Tốc độ nhanh chóng, có thể đạt tới trong chớp mắt mười dặm, có thể nói là tật như thiểm điện. Con Hồng Dực Bức Yêu trước mặt, nhìn hình thể hẳn là một con Nhị giai Đại yêu, tốc độ sẽ càng thêm nhanh.
Mà nghe được tiếng thiếu nữ kêu cứu, các tu sĩ trong phạm vi mười dặm đều tập trung chú ý Hồng Dực Bức Yêu.
"Không thể để cho nữ hài đó bị mang đi, nếu không thì chắc chắn là phải chết!"
Bởi vì rất nhiều tu sĩ đều đang dẫn theo hài tử muốn biểu hiện cử chỉ hiệp nghĩa của mình trước mặt bọn nhỏ cho nên nhanh chóng ra tay. Mà đổi lại một chút tu sĩ khác nhìn thấy đó là một con Nhị giai Đại yêu, cũng muốn lấy được một số thứ tốt từ trên người của nó cho nên cũng ra tay theo.
Trong lúc nhất thời, trên trăm tu sĩ Thần Phách Cảnh, thậm chí còn có Tôn Giả Cảnh ùa lên.
Thấy thế, các tiểu nha đầu cũng đều nhiệt huyết sôi trào. Các nàng giơ ngón tay lên chỉ về phía trước: "Cha, ngươi cũng đi cứu tỷ tỷ đó nha!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Được."
Cơ hội để biểu hiện mình là một phụ thân vĩ đại như thế này đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Sau khi giao các tiểu nha đầu trong ngực lại cho Mộ Ấu Khanh, hắn thôi động chân nguyên xuất phát.
Chân nguyên Đại Thánh Cảnh vận chuyển lại, tốc độ đạt tới mức kinh người. Mà thiên địa linh khí bốn phía giống như là thủy triều sôi trào chen chúc mà tới, nổi điên xông vào bên trong cơ thể của Lâm Hiên.
Hô!
Một đạo linh khí mênh mông nổ tung, hóa thành gió lốc kinh khủng không có gì sánh kịp.
Trong nháy mắt Lâm Hiên đã phi hành mười dặm, xuyên qua đám tu sĩ ở trước mặt.
"Hít, ở đâu ra một đạo gió táp?"
"Ông trời ơi, đây là vị nào đại năng, nhanh như vậy?"
"Tốc độ này kinh khủng như vậy a!"
Trên trăm tu sĩ bị Lâm Hiên cường hãn gió táp xông lên mà tán thán. Trong đó có mấy người, thậm chí bởi vì tu vi quá yếu mà bị Lâm Hiên tật phong thổi xoay quanh tại chỗ. Choáng đầu hoa mắt lung lay tầm vài vòng, suýt chút nôn mửa tại chỗ.
Mà nhìn thấy tốc độ nhanh như tia chớp của Lâm Hiên, Mộ Ấu Khanh và các tiểu nha đầu đều kinh ngạc đến ngây người: "Oa thật nhanh!"
Trong lúc tất cả mọi người đang có mặt ở đây sợ hãi và thán phục thì Lâm Hiên đã cản ở trước mặt Hồng Dực Bức Yêu.
Hồng Dực Bức Yêu hiển nhiên không ngờ được là có người có thể cản lại, giật mình kêu lên, ném thiếu nữ muốn chạy trốn.
"Ngươi cho rằng ngươi trốn được sao?"
Lâm Hiên trái tay nắm lấy quần áo phía sau lưng thiếu nữ, như thiểm điện đi tới trước mặt Hồng Dực Bức Yêu, tay phải trực tiếp một quyền.
Bành!
Tu vi Đại Thánh Cảnh, cho dù là tay không tấc sắt, đối phó Nhị giai Đại yêu cũng là nghiền ép. Một quyền này, Hồng Dực Bức Yêu trực tiếp bị chấn bể xương cốt toàn thân, kêu thảm một tiếng rơi xuống mặt đất.
"Một quyền đánh nát Nhị giai Đại yêu, vị công tử này có thể nói là yêu nghiệt!"
Bị một quyền này của Lâm Hiên chấn động mạnh lay đến, rất nhiều tu sĩ thậm chí quên đến cướp đoạt Hồng Dực Bức Yêu.
Mà thậm chí. Sau khi quan sát kỹ diện mạo của Lâm Hiên và mấy người Tuyền Châu, không khỏi lớn gan suy đoán: "Vị công tử này khí chất vô song, hẳn là Bắc Huyền Thiên Đế phu chúng ta?"
Lập tức có tông chủ Kiếm Tông đến từ Bắc Huyền Thiên nói ra: "Ta từng may mắn chiêm ngưỡng tôn dung của Đế phu ở Thái Sơ Thánh Địa, có thể khẳng định hắn chính là Đế phu!"
Bọn họ nói như vậy, lập tức toàn trường tiếng hô như sấm.
Đám người của Xích Tiêu Thiên và Động Nguyên Thiên liên tục gật đầu. Nghe đồn Huyền Băng Nữ Đế có tứ nữ, chính là một thai tứ bảo tứ bào thai. Mà là đệ nhất mỹ nhân Cửu Thiên Tiên Vực, nam nhân của nàng đương nhiên là cử thế vô song khí chất phi phàm.
"Khó trách hắn tốc độ cực nhanh, thực lực siêu cường, hóa ra là phu quân của Huyền Băng Nữ Đế!"
Chương 164 Chương 164. Cha ta hắn không gì không được!
Đám người nghĩ tới đây, cũng tỏ vẻ mình có thể chấp nhận được đủ loại thao tác phi phàm của Lâm Hiên vừa rồi.
Vì có thể lộ mặt trước mặt Lâm Hiên, đông đảo tu sĩ đang có mặt ở đây vội vàng đi lên hành lễ, từng người nói ra danh hào của mình.
Lâm Hiên chỉ lễ phép đáp lại bọn họ, còn về danh hào của bọn họ thì hắn không thèm để ý.
Sau khi rơi xuống đất, hắn buông lỏng thiếu nữ ra, thả nàng xuống đất.
Thiếu nữ Tiêu Linh Nhi vạn phần kính sợ nhìn hắn một cái, vội vàng quỳ xuống đất cúi đầu: "Đa tạ ân cứu mạng của Đế phu!"
……………………………………..
Lúc này, Mộ Ấu Khanh dẫn theo bọn nhỏ đáp xuống.
"Biểu tỷ phu, một quyền vừa rồi của ngươi rất là mạnh!" Mộ Ấu Khanh vẻ mặt sùng bái nói.
"Đúng đó đúng đó, yêu thú lớn như vậy nhưng cha một quyền đánh bay nó, đúng là lợi hại!"
"Sau khi ta lớn lên cũng phải mạnh mẽ như cha!"
Các tiểu nha đầu cũng bị một quyền vừa rồi của Lâm Hiên làm cho rung động. Mà Tuyền Ấu giờ nắm đấm trắng nõn nhỏ nhắn lên nói là muốn học tập Lâm Hiên.
Tuyền Châu lắc đầu nói: "Tuyền Ấu, cha sẽ bảo hộ chúng ta cả đời."
"Nếu chúng ta mạnh mẽ như hắn thì sao hắn có thể bảo hộ chúng ta được?"
Tuyền Ấu sau khi nghe xong chớp mắt to, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi sau đó lên tiếng nói ra: "Có lý nha! Vậy ta không mạnh mẽ thì tốt hơn!"
Nói xong, tiểu nha đầu ôm chân Lâm Hiên, cọ qua cọ lại giống như là một con mèo con.
Lâm Hiên bị tiểu nha đầu chọc cho cười ha ha, cưng chiều vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.
Chơi đùa một lúc sau, mới chuẩn bị xuất phát lần nữa.
"A? A di ngươi đang nhặt cái gì đó?"
Lúc gần đi, mấy người Tuyền Châu nhìn thấy Tiêu Linh Nhi nằm ở dưới đất nhặt đồ. Những thứ đó giống như được làm từ gỗ, có hình cầu, màu đen sì, khiến cho các tiểu nha đầu cảm thấy hứng thú.
Tiêu Linh Nhi nói ra: "Cái này là Hắc Đằng Quả, chính là một loại dược liệu trị liệu nội thương."
Lâm Hiên thấy nàng chỉ nhặt trái cây lên vứt bỏ cành lá của trái cây cho nên mới lên tiếng nói rằng: "Thật ra thì trái cây và nhánh với lá của Hắc Đằng Quả nghiền nát cùng phục dụng mới có thể trị liệu nội thương."
"Nhưng mà dược tài này dược lực có hạn, đối với nội thương bình thường thì còn có hiệu quả trị liệu."
"Mà đối với thương thế hơi nặng thì hiệu quả không có tốt cho lắm."
Sở dĩ nói nhiều như vậy là vì hắn muốn cho các cô con gái của mình hiểu rõ giá trị dược dụng của Hắc Đằng Quả.
Sau khi Tiêu Linh Nhi nghe xong, bên trong đôi mắt to tràn ngập vẻ sùng bái. Không hổ là Bắc Huyền Thiên Đế phu được vạn người kính ngưỡng, hắn không chỉ có thực lực kinh khủng mà kiến thức cũng vô cùng phi phàm.
Nghĩ đến đây, Tiêu Linh Nhi vội vàng nói: "Đế phu, được chứng kiến người, tiểu nữ không ngờ được là Hắc Đằng Quả còn có nhiều bí ẩn như vậy."
Mộ Ấu Khanh cẩn thận dò xét Tiêu Linh Nhi một chút: "Cô nương, nhìn dáng vẻ của ngươi không giống như người bị nội thương, hẳn là dược này phải dùng cho những người khác đúng không?"
Tiêu Linh Nhi gật gật đầu, chợt lộ ra một tia bi thương: "Những dược này là ta hái cho ca ca của ta dùng."
Tuyền Châu vẻ mặt đồng tình nói ra: "Nhiều dược như vậy, ca ca của a di chắc chắn tổn thương rất nặng."
"Đúng vậy a ~" Tiêu Linh Nhi trong mắt rưng rưng gật đầu: "Hắn vì ta, cho dù có bị thương nặng như thế nào đi nữa vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cho tới hôm nay hắn vẫn còn đang ở bên ngoài đánh trận với Yêu tộc."
"Đánh trận?"
Mấy người Tuyền Châu đều lộ ra vẻ giật mình.
Tiêu Linh Nhi thở dài một tiếng: "Không dối gạt các ngươi, ta tên là Tiêu Linh Nhi, mà ca ca ta là Tiêu Phi, hắn đã từng là Thái tử Việt Thương Quốc."
"Mà một tháng trước đó, quốc quân bỗng nhiên phế bỏ vị trí Thái tử của hắn, đồng thời cũng đuổi ta ra khỏi hoàng cung. Thế nhưng ca ca của ta đã bị phái đi đánh trận với Yêu tộc, giữ gìn Việt Thương Quốc yên ổn."
"Ta suy nghĩ, lần này hắn trở về chắc chắn sẽ gặp được rất nhiều khó khăn cho nên mới một mình đi ra ngoài, đi lên núi cao mấy trăm dặm này hái thuốc cho nó, không ngờ được là đột nhiên gặp phải Hồng Dực Bức Yêu."
Mộ Ấu Khanh cẩn thận phân tích lời nói của Tiêu Linh Nhi, sau đó nói ra: "Nhìn tình huống này, ngươi và Tiêu Phi cũng không phải là hoàng tử hoàng nữ đích hệ của Việt Thương quốc quân?"
Tiêu Linh Nhi mắt đỏ hoe gật gật đầu: "Ta và ca ca đều là do quốc quân và một cung nữ sinh ra, danh bất chính, ngôn bất thuận."
"Nếu không phải mười hai năm trước ca ca được đo ra thiên phú phi phàm, hắn sẽ không được lập làm Thái tử."
Mộ Ấu Khanh sau khi nghe xong nói ra: "Nói cách khác, gần đây trong Hoàng tộc Việt Thương Quốc lại xuất hiện thiên tài mới, cho nên thay thế vị trí của ca ca ngươi?"
Tiêu Linh Nhi gật gật đầu, nghĩ thầm Mộ Ấu Khanh không hổ là người bên cạnh Đế phu, không chỉ đẹp như tiên nữ mà còn thông minh hơn người.
"Hóa ra a di đáng thương như thế."
Nghĩ đến Tiêu Linh Nhi bị phụ thân của mình đuổi ra khỏi cung, các tiểu nha đầu đều sinh ra lòng trắc ẩn.
Lúc này, một nữ tử trẻ tuổi sắc mặt hốt hoảng cưỡi khoái mã đi tới bên cạnh Tiêu Linh Nhi.
Nhảy xuống ngựa, nàng vội vã cuống cuồng ngồi xổm ở bên cạnh Tiêu Linh Nhi nói: "Công chúa, Thái tử trở về, nghe nói mình bị phế truất, sau đó hắn vọt vào hoàng cung."
"Ta nghe nói, Thái tử tân nhiệm đang chuẩn bị đối phó hắn, sợ rằng chuyện hôm nay sẽ huyên náo rất lớn cho nên ngươi mau đi xem một chút đi!"
Nói xong, nữ tử này vội vàng xoay người, cưỡi lên ngựa vội vàng rời đi.
Tiêu Linh Nhi nhận ra người tới là thiếp thân tỳ nữ của nàng trước đây Tình Nhi. Mà Tình Nhi truyền ra tin tức này, chắc là chịu nguy hiểm tính mạng đến. Bởi vậy có thể thấy được bây giờ ca ca của nàng Tiêu Phi tuyệt đối đang rơi vào trong hiểm cảnh.
Nghĩ đến tân nhiệm Thái tử Tiêu Diệp chính là một người rất là tâm ngoan thủ lạt, Tiêu Linh Nhi lập tức gấp đến độ nước mắt chảy xuống.
Chương 165 Chương 165. Cha ta hắn không gì không được! (2)
"A di, có khó khăn gì có thể nói với cha của ta!" Tuyền Châu an ủi.
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, cha ta không gì mà không làm được!"
Tiêu Linh Nhi ngắm Lâm Hiên một chút, trầm tư một lát sau. Lấy dũng khí móc ra một khối ngọc màu đỏ như máu đưa cho Lâm Hiên.
"Đế phu tại thượng, khối truyền thế bảo ngọc này chính là thứ duy nhất đáng giá ở trên người tiểu nữ."
"Mặc dù Đế phu không thiếu trân bảo nhưng mà vẫn xin Đế phu nhận lấy sau đó cứu ca ca của ta một mạng!"
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn nàng một cái: "Nếu biết ta không thiếu, vậy ngươi cũng phải biết ta sẽ không nhận."
Chúng nữ nhi đều nói như vậy, đương nhiên Lâm Hiên sẽ ra tay. Hơn nữa Thiên Kiếm Sơn vốn nằm trong Việt Thương Quốc, hắn cũng thuận đường giúp Tiêu Linh Nhi một cái mà thôi.
"Rõ!" Tiêu Linh Nhi thần sắc xiết chặt.
Quả nhiên, Đế phu chướng mắt khối bảo ngọc này của mình. Vừa rồi mình thật lòng tặng đồ nhưng không biết mình làm như vậy lại rất là đường đột.
"Đi thôi."
Sau đó Lâm Hiên nhìn Mộ Ấu Khanh một chút, hai người dẫn theo bọn nhỏ tiếp tục cưỡi lên thiên mã.
Tiêu Linh Nhi tràn đầy kích động ngẩng đầu nhìn bóng dáng Lâm Hiên. Đế phu chính là đại nhân vật lớn như trời. Chỉ cần hắn ra tay thì cứu ca ca cũng chỉ là chuyện của một câu nói mà thôi.
Sau đó nàng vội vàng đứng lên, mượn một con yêu thú từ một tu sĩ có lòng tốt sau đó vội vàng đi theo sau lưng mấy người Lâm Hiên.
...
Việt Thương Quốc, hoàng cung.
Quốc quân Tiêu Hùng, tân nhiệm Thái tử Tiêu Diệp, đại nội thống lĩnh Lý Huyền Anh đều đang ở bên trong đại điện.
Tiêu Diệp chính là hoàng tử đích hệ của Tiêu Hùng, từ khi Tiêu Phi được lập làm Thái tử, trong lòng hắn vẫn luôn rất kìm nén. Bây giờ Tiêu Phi bị phế, hắn được lập làm Thái tử, không khỏi mặt mày hớn hở, vui mừng.
Mặc dù hắn rất là hận sở tác sở vi Tiêu Hùng. Nhưng bây giờ thế lực của Tiêu Hùng còn rất mạnh mẽ, ngoài mặt hắn vẫn phải duy cung, nhưng lại âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình.
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói hôm nay Tiêu Phi sẽ từ sa trường trở về." Tiêu Diệp híp mắt nói.
"Hừ, tên đó nếu như chiến tử sa trường thì tốt rồi!"
Tiêu Hùng râu cá trê run lên: "Cô trước đó, nếu không phải thấy hắn thiên phú dị bẩm thì đã ném hắn và muội muội vướng víu của hắn ra khỏi hoàng cung từ lâu rồi!"
Mặc dù Tiêu Phi và Tiêu Linh Nhi đều là con ruột của hắn. Nhưng thân là Hoàng tộc, bởi vì say rượu mà sinh con với một cung nữ, chuyện này hoàn toàn không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Tiêu Diệp khóe miệng hơi vểnh lên: "Đúng vậy, nhi thần nghe nói, lúc ấy bởi vì bọn họ xuất sinh, phụ hoàng ngài còn bị chỉ trích không ít."
"Theo nhi thần thấy, chỉ có để bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi Việt Thương Quốc, như vậy thì người đời mới không có đàm tiếu nữa!"
Tiêu Hùng sau khi nghe xong từ chối cho ý kiến.
Nhưng mà Tiêu Diệp biết hắn cũng động tâm tư như vậy.
Lúc này một giọng nói tràn đầy tức giận từ ngoài cửa vọng vào.
"Phụ hoàng, ta và Linh Nhi nói thế nào cũng đều là con cái ruột thịt của ngươi, không ngờ được là ngươi ác độc như vậy!"
Tiêu Phi thân mặc áo giáp, dẫn theo sát khí và nộ khí vọt vào đại điện.
………………………………………..
Tiêu Hùng cúi nhìn Tiêu Phi phía dưới, khinh thường nói: "Các ngươi chẳng qua chỉ là nghiệt chủng mà cô vô tình sinh ra trong lúc say rượu thất đức."
"Cô đã để các ngươi sống yên ổn trong hoàng cung vài chục năm, cũng đã đầy đủ cho các ngươi!"
"Nghiệt chủng?"
Tiêu Phi cầm thật chặt nắm đấm. Một cỗ sát khí mênh mông từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Lý Huyền Anh thấy thế, không khỏi nổi giận nói: "Tiêu Phi, ngươi muốn động thủ trước mặt bệ hạ hay sao?"
Xoát xoát xoát ~
Hắn vừa mới nói xong thì mười mấy nội vệ từ một bên lóe ra, cầm vũ khí trong tay công về phía Tiêu Phi.
Tiêu Phi nổi giận gầm lên một tiếng. Điên cuồng thôi động chân nguyên trong cơ thể, giống mãnh hổ chụp mồi đánh cho tất cả những nội vệ này đều tàn phế.
"Ngự tiền động thủ, đây là tội chết!" Lý Huyền Anh the thé quát to một tiếng.
Khóe miệng Tiêu Diệp không khỏi nhếch lên. Tiêu Phi dám đã thương nội vệ ngay trước mặt phụ hoàng, đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo, đây là hắn đang tự tìm đường chết!
"Hỗn trướng!" Tiêu Hùng vỗ long ỷ đứng lên: "Cô không nhìn lầm ngươi, ngươi chính là một tên súc sinh đại nghịch bất đạo!"
Tiêu Phi nắm chặt song quyền, dữ tợn nói ra: "Tất cả đều là do ngươi ép ta!"
"Ngươi lợi dụng ta đi tiến đánh Yêu tộc, bảo hộ Việt Thương Quốc an bình, sau đó lại tá ma giết lừa, phế bỏ vị trí Thái tử của ta, tất cả những chuyện này ta đều có thể không so đó!"
"Nhưng tại sao ngươi phải đuổi muội muội của ta đi, cắt đứt hy vọng chữa bệnh duy nhất của nàng?"
Muội muội Tiêu Linh Nhi chính là nỗi lo lắng lớn nhất của hắn. Mà Tiêu Linh Nhi trời sinh bị một loại bệnh nan y đáng sợ. Loại tuyệt chứng này nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì không nhìn ra bất kỳ bất thường gì Nhưng theo tuổi tác gia tăng, tốc độ đập của trái tim sẽ dần dần chậm lại cho đến khi ngừng hẳn.
Mà trước đó Tiêu Linh Nhi đã từng có tình huống nhịp tim đột nhiên ngừng. Trải qua thái y chẩn bệnh, nàng đã đến tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần lại ngừng nhảy một lần nữa thì chắc chắn phải chết! Vì để cho Tiêu Linh Nhi được hoàn cảnh trị liệu tốt nhất trong hoàng cung, sống sót được. Tiêu Phi liều mạng đánh nam dẹp bắc, thành lập vô số chiến công. Mục đích của hắn chính là vững chắc địa vị của mình sau đó bảo vệ muội muội.
Nào biết được lần này xuất chinh còn chưa khải hoàn. Vị trí Thái tử của mình đã bị phế bỏ, hơn nữa muội muội cũng bị đuổi ra khỏi hoàng cung.
"Cô không giữ phế vật trong hoàng cung!" Tiêu Hùng quả quyết trả lời.
"Phế vật?" Tiêu Phi tức giận chỉ Tiêu Diệp.
"Tiêu thị Hoàng tộc, từ tổ tiên đã tôn sùng cường giả, Đế Hoàng chi vị, vẫn luôn do người mạnh nhất chiếm lấy."
"Bây giờ ngươi phế ta, lập Tiêu Diệp làm Thái tử, chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn ta hay sao?"
Tiêu Diệp đắc ý cười một tiếng: "Ngươi cứ nói đi?"
Thế là lắc đầu, cưng chiều nói ra: "Cha không thích ăn đồ ăn quá ngọt, các ngươi ăn đi."
"Không được không được! Ta muốn cha ăn!" Tuyền Ấu mãnh liệt lắc đầu, trực tiếp bò tới trong ngực Lâm Hiên.
Khóe miệng Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười.
Dưới thế công mạnh mẽ của con gái, Lâm Hiên có muốn không khuất phục cũng không được!
Lâm Hiên bị tiểu nha đầu làm cho bất đắc dĩ, đành phải nói ra: "Vậy chúng ta oẳn tù tì quyết định, người nào thua thì ăn có được hay không?"
Đối phó tiểu bảo bối, đương nhiên Lâm Hiên Phải dùng phương pháp của tiểu hài tử để giải quyết. Dù sao thì đây cũng là một viên Thiên giai đan dược, không thể để cho lãng phí như vậy được. Cho chúng nữ nhi ăn mới là lựa chọn tốt nhất.
Tuyền Ấu nghe xong đấu chí bạo rạp nói ra: "Được, vậy chúng ta oẳn tù tì một lần!"
Tiểu nha đầu mỗi ngày đều sẽ tranh tài oẳn tù tì với một đám yêu thú, nàng cảm thấy là mình rất lợi hại.
"Vậy bắt đầu đi, kéo búa bao!"
Lâm Hiên cười hắc hắc: "Cha thắng!"
Với tu vi của hắn mà muốn thắng tiểu nha đầu là một chuyện rất là đơn giản.
"Ai" Tuyền Ấu bất đắc dĩ thở dài, cha thật là lợi hại, người ta hoàn toàn không sánh bằng hắn!
Lâm Hiên cầm Ngưng Bích Quả Đan ở trong tay, chia làm bốn phần đưa cho chúng nữ nhi: "Các bảo bối, cầm đi ăn đi."
Mà Nhìn thấy chúng nữ ăn đan dược, nụ cười trên mặt Đông Hoàng Tử U biến mất trong nháy mắt.
……………………………..
"Ngay cả nữ nhi xuất mã đều không được, muốn cho hắn bước vào con đường tu luyện, tại sao khó như vậy?"
Đông Hoàng Tử U bất đắc dĩ đỡ cái trán, ngay cả cơ hội trời cho như vậy mà cũng không thể nào giải quyết được Lâm Hiên. Phải nói là khiến cho nàng không còn gì để nói. Nghĩ lại, mình Tiên Ma đồng tu, mắt thấy sắp bước vào Đại Thánh Cảnh. Cũng không cần phải nóng lòng muốn lấy được tiến triển ở trên người của Lâm Hiên. Mình càng biểu hiện gấp gáp thì hắn sẽ càng phản kháng. Vẫn nên từ từ mà đến thì tốt hơn, dù sao thì cũng còn nhiều thời gian.
Nghĩ đến đây, trong nháy mắt tâm tình của nàng trở nên tốt hơn rất nhiều, bước lên vài bước nhìn Lâm Hiên: "Hôm nay ta tổ chức một bữa tiệc ăn mừng ở Huyền Băng Cung, ngươi và bọn nhỏ theo ta đến dự tiệc đi."
"Chờ đến yến hội kết thúc, lại ở lại Huyền Băng Cung một hồi, dẫn bọn nhỏ xem kịch."
Lâm Hiên tùy ý gật đầu: "Được."
Mà nghe được Lâm Hiên muốn dẫn theo mình đi Huyền Băng Cung, các tiểu nha đầu đều hưng phấn lên.
"Đây là lần đầu tiên cha đến Huyền Băng Cung, ta muốn làm hướng dẫn viên cho cha!"
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn! Ta biết bên trong Huyền Băng Cung có rất nhiều chỗ chơi vui!"
"Vậy chúng ta cùng nhau làm hướng dẫn viên cho cha!”
"Đi mau đi mau, ta đã đợi không kịp!"
Các tiểu nha đầu vội vàng kéo Lâm Hiên, sau đó lại kéo Đông Hoàng Tử U đi đến cổng.
Sau khi ra khỏi Thủy Tinh Cung.
Đông Hoàng Tử U vung ngọc thủ lên, dẫn theo Lâm Hiên trong chớp mắt đi vào Huyền Băng Cung. Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lại, Huyền Băng Cung quả nhiên khí thế phi phàm. Cửa lớn của cung điện được làm từ huyền băng màu xanh thẳm, xuyên thẳng mây xanh.
Ở trên đầu có vô số án mây hào quang rực rỡ.
Nhìn thành cung dài vô biên vô tận. Điêu khắc Phi Long Ngọc Phượng cực kỳ tinh mỹ, sắc thái lộng lẫy, khí chất ung dung. Mà phía trên Huyền Băng Cung, bên trong không gian mơ hồ có mấy con Băng Phượng đang bay múa. Trong phượng múa rồng bay, từng đạo Huyền Băng Chi Khí tinh diệu tuyệt luân bừng bừng mà lên, thoáng như tiên cảnh.
"Cha cha, Huyền Băng Cung của mẫu thân lớn hay không?" Tuyền Hi hỏi.
"Lớn." Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Đông Hoàng Tử U không để lại dấu vết nhìn Lâm Hiên một chút. Huyền Băng Cung tập kết đỉnh phong hoàng quyền ở Bắc Huyền Thiên. Bất kỳ người đàn ông nào phàm là có chút khát vọng về quyền lợi thì đều sẽ bị bầu không khí nơi này làm cho động lòng.
Nàng hy vọng lần này không chỉ là dẫn Lâm Hiên đến đây ăn cơm mà còn có thể kích thích khát vọng với khắp thiên hạ trong lòng Lâm Hiên.
"Đi thôi."
Nàng từ tốn nói, dẫn theo Lâm Hiên và chúng nữ nhi đi vào cung môn.
Không lâu sau, bọn họ đến đại điện Huyền Băng Cung.
Bên trong bảo điện rộng lớn, hai bên đã ngồi đầy Hoàng tộc, văn thần và hổ tướng. Mà trên đài cao chỗ xa nhất thì là Băng Phượng Thần Tọa, băng khí lượn lờ, tiên khí bừng bừng.
Nhìn thấy Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đi vào cửa điện, toàn thể đứng dậy, hành lễ với bọn họ.
"Ngô hoàng thánh an!"
"Đế phu thánh an!"
"Công chúa thánh an!"
Đông Hoàng Tử U khẽ giơ ngọc thủ lên: "Miễn lễ!"
Sau khi nói xong, dẫn theo Lâm Hiên và chúng nữ nhi đi tới trước Băng Phượng Thần Tọa.
Một nhà sáu miệng ngồi thành một loạt, nam tuấn nữ mỹ, hài tử đáng yêu, đúng là khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây mở rộng tầm mắt.
Sau khi Đông Hoàng Tử U ra lệnh, tiệc ăn mừng chính thức bắt đầu. Đông Hoàng Tử U nhìn thấy Lâm Hiên Nếu không phải là lột tôm gắp thức ăn cho các cô con gái thì chính là lau miệng cho các cô con gái.
Từng cử chỉ dịu dàng mà tỉ mỉ đó khiến cho trong lòng của Đông Hoàng Tử U hơi động.
"Hóa ra nam nhân quan tâm lại động lòng người như thế."
Chính Đông Hoàng Tử U cũng không phát hiện, khóe miệng của nàng đã có chút vểnh lên.
Đến khi lấy lại được bình tĩnh thì chư vị vương hầu đại thần nhao nhao bưng chén rượu tiến lên mời rượu.
Đương nhiên, bởi vì Đông Hoàng Tử U không uống rượu, đối tượng mời rượu chủ yếu của bọn họ biến thành Lâm Hiên. Nhìn thấy Lâm Hiên rượu đến không cự tuyệt, Đông Hoàng Tử U khẽ lắc đầu. Một phàm nhân uống rượu như vậy sẽ rượu nhiều tổn thương gan. Thế là nàng khẽ nâng ngọc thủ lên che miệng ho khan một tiếng.
Chư vị vương hầu đại thần lập tức chú ý tới sắc mặt Đông Hoàng Tử U, uống xong một chén rượu, sau đó đều chủ động lui trở về bàn, không còn dám mời Lâm Hiên uống nhiều.
Mặc dù, bọn họ nghe nói Lâm Hiên chính là ngàn chén không say. Nhưng mà nhìn tình huống trước mắt, rõ ràng là Nữ Đế sợ Đế phu uống rượu quá nhiều thương thân.
Chương 162 Chương 162. Hoàn mỹ bổ sung!
Làm thần tử, đương nhiên bọn họ không dám khiến cho Nữ Đế bệ hạ lo lắng. Đồng thời tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không nhịn được cảm thán. Nữ Đế bệ hạ mặc dù cường thế cao lãnh, đối với Đế phu lại rất là quan tâm. Tình cảm của đôi vợ chồng này phải nói là rất là kiên cố, phu thê tình thâm!
Sau khi bữa tiệc ăn mừng kết thúc.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U cùng nhau đứng dậy, dẫn bọn nhỏ đến Hí Viện sau cung xem kịch.
Trên đường, Mộ Ấu Khanh và mấy người Hoàng tộc tử đệ Đông Hoàng Hạo Vũ đều tụ tới.
"Biểu tỷ!" Mộ Ấu Khanh đầu tiên là khách khí chào hỏi Đông Hoàng Tử U một tiếng.
Đông Hoàng Tử U quan sát Mộ Ấu Khanh một chút, ôn hòa nói ra: "Công lực của ngươi lại thâm hậu hơn một tháng trước rất nhiều."
Mộ Ấu Khanh ngượng ngùng cười một tiếng: "Là có chút tiến bộ, Nếu so với biểu tỷ ngươi thì chênh lệch rất là nhiều."
Nàng nghĩ thầm, nhất định là biểu tỷ nghe nói mình khảo hạch ở Thái Sơ Thánh Địa cho nên mới chú ý tới tu vi của mình. Mặc dù mình được biểu tỷ phu chỉ điểm mà đột phá đến kiếm đạo Đệ Tam Trọng. Nhưng nếu so sánh với biểu tỷ thì vẫn còn kém nhiều lắm. Cho nên được Đông Hoàng Tử U khen như thế, nàng có chút ngại ngùng.
Đông Hoàng Tử U mỉm cười, Mộ Ấu Khanh là người có thiên phú tốt nhất trong số đám Hoàng tộc tử đệ này, có chút phong thái của mình năm đó. Chắc hẳn nàng vì khảo hạch kiếm đạo mà cũng khổ luyện một phen cho nên mới lấy được tiến bộ rất lớn.
Sau đó Mộ Ấu Khanh nói với Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, mấy người Hạo Vũ muốn đi Thiên Kiếm Sơn tham gia thiếu niên kiếm đạo đại hội, ngươi có muốn dẫn mấy người Tuyền Châu đi cùng hay không?"
"Ừm." Lâm Hiên cảm thấy kiếm thuật của mấy người Tuyền Châu đã rất tốt.
Mà tu luyện kiếm thuật, lấy chiến tu đạo. Kiếm đạo có đại hội lớn như vậy, so chiêu với cao thủ cực kỳ thích hợp cho các cô con gái của mình rèn luyện kiếm đạo.
Đông Hoàng Tử U cũng yên lặng khẽ gật đầu.
Tu luyện kiếm đạo đúng là cần phải chiến đấu rất nhiều để tích lũy kinh nghiệm và tăng cường thực lực.
Mà "Thiên Chiêu Kiếm Pháp" nàng dạy cho bọn nhỏ càng cần phải so chiêu với các loại cao thủ đỉnh cao.
Lần này thiếu niên kiếm đạo đại hội đúng là một cơ hội tốt để tôi luyện bọn nhỏ. Mà lần trước bọn nhỏ có nói, Lâm Hiên vẫn luôn đốc thúc các nàng tu luyện cho nên nàng cảm thấy nói không chừng bọn nhỏ có thể có biểu hiện rất tốt.
Trong lúc nói chuyện mọi người đã đi tới trước sân khấu kịch.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ngồi ở hàng phía trước nhất.
Hai người chia nhau ôm hai tiểu nha đầu trong ngực, ở giữa thì để rất nhiều mâm đựng trái cây và điểm tâm rất là tinh xảo.
Kịch rất thú vị, chọc cho Lâm Hiên và bọn nhỏ cười ha ha không thôi.
Mà Đông Hoàng Tử U thì vẫn luôn duy trì bình tĩnh, nhìn rất có phong phạm của Đế Hoàng.
Sau lưng nàng, một đám vương hầu và đại thần cũng không dám lên tiếng cười to sợ xúc phạm đến uy nghiêm của Nữ Đế.
Bởi vậy trong toàn bộ Hí Viện chỉ có tiếng cười của Lâm Hiên và bọn nhỏ thỉnh thoảng lại truyền ra.
Mọi người đang có mặt ở đây cũng không cảm thấy có gì đó không ổn mà ngược lại lại cảm thấy Lâm Hiên trời sinh tính phóng khoáng ngông ngênh, vừa khéo lại là bổ sung cho Nữ Đế cao lãnh cường thế.
Theo kịch diễn, các tiểu nha đầu lại bắt đầu nũng nịu ở trong ngực của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, muốn hai người đút cho mình ăn.
"Cha, ta muốn ăn Vân Túc Cao!"
"Mẫu thân, ta cũng muốn ăn Vân Túc Cao!"
Đối với yêu cầu của các cô con gái, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đương nhiên sẽ thỏa mãn các nàng.
Đông Hoàng Tử U tư thái ưu nhã đưa tay ngắt một miếng Vân Túc Cao. Vừa muốn giơ tay lên thì cảm nhận được một cánh tay vừa to vừa có lực đặt lên trên mu bàn tay của mình.
Lâm Hiên vừa chơi đùa với Tuyền Hi vừa đưa tay đi lấy Vân Túc Cao. Không ngờ được là bàn tay của mình nắm trúng thứ gì đó mềm mại như là bông. Quay đầu nhìn lại thì thấy bàn tay hắn đang nắm lấy một bàn tay khác đẹp như hoa như ngọc, mềm mại như mây.
Ngẩng đầu thì thấy con ngươi đen nhánh của Đông Hoàng Tử U đang nhìn mình chằm chằm.
Lâm Hiên mỉm cười, thu tay lại: "Ngươi trước."
Lơ đãng ngắm ngọc thủ của Đông Hoàng Tử U một chút. Lâm Hiên cảm khái trong lòng, tay của Đông Hoàng Tử U có vẻ đẹp khó mà nói nên lời. Giống như là ngón tay được Tạo Vật Chủ tỉ mỉ rèn luyện. Nhỏ thon dài, mảnh như xuân, đẹp như hoa lan, mềm mại như mây. Cho dù dưới ánh đèn u ám thì vẫn sáng óng ánh long lanh như ngọc.
Mà xúc cảm trong tay Lâm Hiên dư vị vô tận. Dường như dính vào một lớp phấn trân châu, trơn nhẵn mềm mại.
Đông Hoàng Tử U để ý thấy ánh mắt Lâm Hiên rơi vào trên tay mình, không khỏi có chút cứng đờ. Bất động thần sắc, cảm thấy trên mặt mình hơi nóng lên.
"Hóa ra nam nữ nắm tay nhau là sẽ có cảm giác như vậy."
Trong ánh mắt Đông Hoàng Tử U toát ra vẻ khác lạ. Mặc dù không phải là chân chính nắm tay nhưng mà tiếp xúc như thế này nàng chưa bao giờ trải nghiệm. May mắn nàng chính là đế vương chi tôn, lại có tâm cảnh vô cùng cường đại mới không có để Lâm Hiên nhìn ra một tia quẫn bách.
Sau lần vô tình đụng vào nhau này, sau đó Đông Hoàng Tử U để ý hơn, không có tiếp tục tranh đồ với Lâm Hiên.
Sau khi nghe xong vở kịch này, hai người cũng không có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Sau khi vở kịch kết thúc. Đông Hoàng Tử U dịu dàng nhắc nhở mấy người Tuyền Châu, lúc tham gia thiếu niên kiếm đạo đại hội phải chú ý an toàn, sau đó trong vòng Huyền Băng Cung xử lý chính vụ.
Lúc này Mộ Ấu Khanh dẫn theo mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ cùng đi đến trước mặt Lâm Hiên. Thiếu niên kiếm đạo đại hội lần này, Mộ Ấu Khanh trở thành nhân tuyển có một không hai dẫn dắt mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ. Mà bởi vì Lâm Hiên cũng dẫn mấy người Tuyền Châu đi, Mộ Ấu Khanh tựa như đã trở thành chủ tâm cốt của bọn nhỏ.
Chương 163 Chương 163. Vị công tử này có thể nói là yêu nghiệt!
"Thiếu niên kiếm đạo đại hội, hội tụ Bắc Huyền Thiên và đông đảo thiếu niên hào kiệt của Xích Tiêu Thiên, Động Nguyên Thiên ở gần đó."
"Nhưng mà nếu như có biểu tỷ phu gia nhập thì ta tin tưởng chắc chắn bọn nhỏ khó có thể có được biểu hiện rất tốt!"
Mộ Ấu Khanh rất có lòng tin với Lâm Hiên. Biểu tỷ phu kiếm đạo tạo nghệ giống như biểu tỷ, đều là cấp bậc yêu nghiệt. Có hắn ở bên cạnh thì không còn gì tốt hơn nữa.
Mà mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ cũng có ý nghĩ giống như vậy. Uy vọng của Lâm Hiên trong lòng bọn họ thậm chí đã vượt qua cha của bọn họ. Tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ xuất phát đi đến Thiên Kiếm Sơn.
Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh tự mình cưỡi một con thiên mã chia nhau chở theo hai tiểu nha đầu. Mà mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ thì hai người cưỡi một con thiên mã.
Trên đường.
Theo Mộ Ấu Khanh giới thiệu, vị trí Thiên Kiếm Sơn nằm ở trong Việt Thương Quốc ngoài biên cảnh Bắc Huyền Thiên. Việt Thương Quốc nằm ở chỗ giao giới giữa Bắc Huyền Thiên, Xích Tiêu Thiên và Động Nguyên Thiên, vốn là một quốc gia không ai quản lý. Nhưng bởi vì có Thiên Kiếm Sơn có ngoại hình giống kiếm cho nên được vô số tu sĩ trong ba phương thiên địa truy phủng. Thiếu niên kiếm đạo đại hội diễn ra năm năm một lần cũng vì nguyên nhân này cho nên mới được tổ chức ở bên trên Thiên Kiếm Sơn.
Ước chừng sau hai canh giờ, rốt cục bọn họ cũng đi vào hơn ba trăm dặm bên ngoài biên cảnh Việt Thương Quốc.
Ngày kể từ lúc thiếu niên kiếm đạo đại hội mở ra, trên không trung nơi này có rất nhiều tu sĩ bay lượn. Phần lớn bọn họ dẫn theo hài tử, hiển nhiên chính là người tham gia đại hội lần này.
"Cứu mạng!"
Lúc này, một tiếng kêu cứu đánh vỡ trời cao, truyền vào trong lỗ tai của mọi người.
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy cách đó vài dặm có một con Hồng Dực Bức Yêu to lớn phóng lên tận trời. Một đôi móng vuốt to lớn của nó đang nắm lấy một thiếu nữ bay về phía xa xa.
Căn cứ Lâm Hiên hiểu rõ, Hồng Dực Bức Yêu chính là tuyệt đỉnh cao thủ phi hành. Tốc độ nhanh chóng, có thể đạt tới trong chớp mắt mười dặm, có thể nói là tật như thiểm điện. Con Hồng Dực Bức Yêu trước mặt, nhìn hình thể hẳn là một con Nhị giai Đại yêu, tốc độ sẽ càng thêm nhanh.
Mà nghe được tiếng thiếu nữ kêu cứu, các tu sĩ trong phạm vi mười dặm đều tập trung chú ý Hồng Dực Bức Yêu.
"Không thể để cho nữ hài đó bị mang đi, nếu không thì chắc chắn là phải chết!"
Bởi vì rất nhiều tu sĩ đều đang dẫn theo hài tử muốn biểu hiện cử chỉ hiệp nghĩa của mình trước mặt bọn nhỏ cho nên nhanh chóng ra tay. Mà đổi lại một chút tu sĩ khác nhìn thấy đó là một con Nhị giai Đại yêu, cũng muốn lấy được một số thứ tốt từ trên người của nó cho nên cũng ra tay theo.
Trong lúc nhất thời, trên trăm tu sĩ Thần Phách Cảnh, thậm chí còn có Tôn Giả Cảnh ùa lên.
Thấy thế, các tiểu nha đầu cũng đều nhiệt huyết sôi trào. Các nàng giơ ngón tay lên chỉ về phía trước: "Cha, ngươi cũng đi cứu tỷ tỷ đó nha!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Được."
Cơ hội để biểu hiện mình là một phụ thân vĩ đại như thế này đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Sau khi giao các tiểu nha đầu trong ngực lại cho Mộ Ấu Khanh, hắn thôi động chân nguyên xuất phát.
Chân nguyên Đại Thánh Cảnh vận chuyển lại, tốc độ đạt tới mức kinh người. Mà thiên địa linh khí bốn phía giống như là thủy triều sôi trào chen chúc mà tới, nổi điên xông vào bên trong cơ thể của Lâm Hiên.
Hô!
Một đạo linh khí mênh mông nổ tung, hóa thành gió lốc kinh khủng không có gì sánh kịp.
Trong nháy mắt Lâm Hiên đã phi hành mười dặm, xuyên qua đám tu sĩ ở trước mặt.
"Hít, ở đâu ra một đạo gió táp?"
"Ông trời ơi, đây là vị nào đại năng, nhanh như vậy?"
"Tốc độ này kinh khủng như vậy a!"
Trên trăm tu sĩ bị Lâm Hiên cường hãn gió táp xông lên mà tán thán. Trong đó có mấy người, thậm chí bởi vì tu vi quá yếu mà bị Lâm Hiên tật phong thổi xoay quanh tại chỗ. Choáng đầu hoa mắt lung lay tầm vài vòng, suýt chút nôn mửa tại chỗ.
Mà nhìn thấy tốc độ nhanh như tia chớp của Lâm Hiên, Mộ Ấu Khanh và các tiểu nha đầu đều kinh ngạc đến ngây người: "Oa thật nhanh!"
Trong lúc tất cả mọi người đang có mặt ở đây sợ hãi và thán phục thì Lâm Hiên đã cản ở trước mặt Hồng Dực Bức Yêu.
Hồng Dực Bức Yêu hiển nhiên không ngờ được là có người có thể cản lại, giật mình kêu lên, ném thiếu nữ muốn chạy trốn.
"Ngươi cho rằng ngươi trốn được sao?"
Lâm Hiên trái tay nắm lấy quần áo phía sau lưng thiếu nữ, như thiểm điện đi tới trước mặt Hồng Dực Bức Yêu, tay phải trực tiếp một quyền.
Bành!
Tu vi Đại Thánh Cảnh, cho dù là tay không tấc sắt, đối phó Nhị giai Đại yêu cũng là nghiền ép. Một quyền này, Hồng Dực Bức Yêu trực tiếp bị chấn bể xương cốt toàn thân, kêu thảm một tiếng rơi xuống mặt đất.
"Một quyền đánh nát Nhị giai Đại yêu, vị công tử này có thể nói là yêu nghiệt!"
Bị một quyền này của Lâm Hiên chấn động mạnh lay đến, rất nhiều tu sĩ thậm chí quên đến cướp đoạt Hồng Dực Bức Yêu.
Mà thậm chí. Sau khi quan sát kỹ diện mạo của Lâm Hiên và mấy người Tuyền Châu, không khỏi lớn gan suy đoán: "Vị công tử này khí chất vô song, hẳn là Bắc Huyền Thiên Đế phu chúng ta?"
Lập tức có tông chủ Kiếm Tông đến từ Bắc Huyền Thiên nói ra: "Ta từng may mắn chiêm ngưỡng tôn dung của Đế phu ở Thái Sơ Thánh Địa, có thể khẳng định hắn chính là Đế phu!"
Bọn họ nói như vậy, lập tức toàn trường tiếng hô như sấm.
Đám người của Xích Tiêu Thiên và Động Nguyên Thiên liên tục gật đầu. Nghe đồn Huyền Băng Nữ Đế có tứ nữ, chính là một thai tứ bảo tứ bào thai. Mà là đệ nhất mỹ nhân Cửu Thiên Tiên Vực, nam nhân của nàng đương nhiên là cử thế vô song khí chất phi phàm.
"Khó trách hắn tốc độ cực nhanh, thực lực siêu cường, hóa ra là phu quân của Huyền Băng Nữ Đế!"
Chương 164 Chương 164. Cha ta hắn không gì không được!
Đám người nghĩ tới đây, cũng tỏ vẻ mình có thể chấp nhận được đủ loại thao tác phi phàm của Lâm Hiên vừa rồi.
Vì có thể lộ mặt trước mặt Lâm Hiên, đông đảo tu sĩ đang có mặt ở đây vội vàng đi lên hành lễ, từng người nói ra danh hào của mình.
Lâm Hiên chỉ lễ phép đáp lại bọn họ, còn về danh hào của bọn họ thì hắn không thèm để ý.
Sau khi rơi xuống đất, hắn buông lỏng thiếu nữ ra, thả nàng xuống đất.
Thiếu nữ Tiêu Linh Nhi vạn phần kính sợ nhìn hắn một cái, vội vàng quỳ xuống đất cúi đầu: "Đa tạ ân cứu mạng của Đế phu!"
……………………………………..
Lúc này, Mộ Ấu Khanh dẫn theo bọn nhỏ đáp xuống.
"Biểu tỷ phu, một quyền vừa rồi của ngươi rất là mạnh!" Mộ Ấu Khanh vẻ mặt sùng bái nói.
"Đúng đó đúng đó, yêu thú lớn như vậy nhưng cha một quyền đánh bay nó, đúng là lợi hại!"
"Sau khi ta lớn lên cũng phải mạnh mẽ như cha!"
Các tiểu nha đầu cũng bị một quyền vừa rồi của Lâm Hiên làm cho rung động. Mà Tuyền Ấu giờ nắm đấm trắng nõn nhỏ nhắn lên nói là muốn học tập Lâm Hiên.
Tuyền Châu lắc đầu nói: "Tuyền Ấu, cha sẽ bảo hộ chúng ta cả đời."
"Nếu chúng ta mạnh mẽ như hắn thì sao hắn có thể bảo hộ chúng ta được?"
Tuyền Ấu sau khi nghe xong chớp mắt to, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi sau đó lên tiếng nói ra: "Có lý nha! Vậy ta không mạnh mẽ thì tốt hơn!"
Nói xong, tiểu nha đầu ôm chân Lâm Hiên, cọ qua cọ lại giống như là một con mèo con.
Lâm Hiên bị tiểu nha đầu chọc cho cười ha ha, cưng chiều vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.
Chơi đùa một lúc sau, mới chuẩn bị xuất phát lần nữa.
"A? A di ngươi đang nhặt cái gì đó?"
Lúc gần đi, mấy người Tuyền Châu nhìn thấy Tiêu Linh Nhi nằm ở dưới đất nhặt đồ. Những thứ đó giống như được làm từ gỗ, có hình cầu, màu đen sì, khiến cho các tiểu nha đầu cảm thấy hứng thú.
Tiêu Linh Nhi nói ra: "Cái này là Hắc Đằng Quả, chính là một loại dược liệu trị liệu nội thương."
Lâm Hiên thấy nàng chỉ nhặt trái cây lên vứt bỏ cành lá của trái cây cho nên mới lên tiếng nói rằng: "Thật ra thì trái cây và nhánh với lá của Hắc Đằng Quả nghiền nát cùng phục dụng mới có thể trị liệu nội thương."
"Nhưng mà dược tài này dược lực có hạn, đối với nội thương bình thường thì còn có hiệu quả trị liệu."
"Mà đối với thương thế hơi nặng thì hiệu quả không có tốt cho lắm."
Sở dĩ nói nhiều như vậy là vì hắn muốn cho các cô con gái của mình hiểu rõ giá trị dược dụng của Hắc Đằng Quả.
Sau khi Tiêu Linh Nhi nghe xong, bên trong đôi mắt to tràn ngập vẻ sùng bái. Không hổ là Bắc Huyền Thiên Đế phu được vạn người kính ngưỡng, hắn không chỉ có thực lực kinh khủng mà kiến thức cũng vô cùng phi phàm.
Nghĩ đến đây, Tiêu Linh Nhi vội vàng nói: "Đế phu, được chứng kiến người, tiểu nữ không ngờ được là Hắc Đằng Quả còn có nhiều bí ẩn như vậy."
Mộ Ấu Khanh cẩn thận dò xét Tiêu Linh Nhi một chút: "Cô nương, nhìn dáng vẻ của ngươi không giống như người bị nội thương, hẳn là dược này phải dùng cho những người khác đúng không?"
Tiêu Linh Nhi gật gật đầu, chợt lộ ra một tia bi thương: "Những dược này là ta hái cho ca ca của ta dùng."
Tuyền Châu vẻ mặt đồng tình nói ra: "Nhiều dược như vậy, ca ca của a di chắc chắn tổn thương rất nặng."
"Đúng vậy a ~" Tiêu Linh Nhi trong mắt rưng rưng gật đầu: "Hắn vì ta, cho dù có bị thương nặng như thế nào đi nữa vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cho tới hôm nay hắn vẫn còn đang ở bên ngoài đánh trận với Yêu tộc."
"Đánh trận?"
Mấy người Tuyền Châu đều lộ ra vẻ giật mình.
Tiêu Linh Nhi thở dài một tiếng: "Không dối gạt các ngươi, ta tên là Tiêu Linh Nhi, mà ca ca ta là Tiêu Phi, hắn đã từng là Thái tử Việt Thương Quốc."
"Mà một tháng trước đó, quốc quân bỗng nhiên phế bỏ vị trí Thái tử của hắn, đồng thời cũng đuổi ta ra khỏi hoàng cung. Thế nhưng ca ca của ta đã bị phái đi đánh trận với Yêu tộc, giữ gìn Việt Thương Quốc yên ổn."
"Ta suy nghĩ, lần này hắn trở về chắc chắn sẽ gặp được rất nhiều khó khăn cho nên mới một mình đi ra ngoài, đi lên núi cao mấy trăm dặm này hái thuốc cho nó, không ngờ được là đột nhiên gặp phải Hồng Dực Bức Yêu."
Mộ Ấu Khanh cẩn thận phân tích lời nói của Tiêu Linh Nhi, sau đó nói ra: "Nhìn tình huống này, ngươi và Tiêu Phi cũng không phải là hoàng tử hoàng nữ đích hệ của Việt Thương quốc quân?"
Tiêu Linh Nhi mắt đỏ hoe gật gật đầu: "Ta và ca ca đều là do quốc quân và một cung nữ sinh ra, danh bất chính, ngôn bất thuận."
"Nếu không phải mười hai năm trước ca ca được đo ra thiên phú phi phàm, hắn sẽ không được lập làm Thái tử."
Mộ Ấu Khanh sau khi nghe xong nói ra: "Nói cách khác, gần đây trong Hoàng tộc Việt Thương Quốc lại xuất hiện thiên tài mới, cho nên thay thế vị trí của ca ca ngươi?"
Tiêu Linh Nhi gật gật đầu, nghĩ thầm Mộ Ấu Khanh không hổ là người bên cạnh Đế phu, không chỉ đẹp như tiên nữ mà còn thông minh hơn người.
"Hóa ra a di đáng thương như thế."
Nghĩ đến Tiêu Linh Nhi bị phụ thân của mình đuổi ra khỏi cung, các tiểu nha đầu đều sinh ra lòng trắc ẩn.
Lúc này, một nữ tử trẻ tuổi sắc mặt hốt hoảng cưỡi khoái mã đi tới bên cạnh Tiêu Linh Nhi.
Nhảy xuống ngựa, nàng vội vã cuống cuồng ngồi xổm ở bên cạnh Tiêu Linh Nhi nói: "Công chúa, Thái tử trở về, nghe nói mình bị phế truất, sau đó hắn vọt vào hoàng cung."
"Ta nghe nói, Thái tử tân nhiệm đang chuẩn bị đối phó hắn, sợ rằng chuyện hôm nay sẽ huyên náo rất lớn cho nên ngươi mau đi xem một chút đi!"
Nói xong, nữ tử này vội vàng xoay người, cưỡi lên ngựa vội vàng rời đi.
Tiêu Linh Nhi nhận ra người tới là thiếp thân tỳ nữ của nàng trước đây Tình Nhi. Mà Tình Nhi truyền ra tin tức này, chắc là chịu nguy hiểm tính mạng đến. Bởi vậy có thể thấy được bây giờ ca ca của nàng Tiêu Phi tuyệt đối đang rơi vào trong hiểm cảnh.
Nghĩ đến tân nhiệm Thái tử Tiêu Diệp chính là một người rất là tâm ngoan thủ lạt, Tiêu Linh Nhi lập tức gấp đến độ nước mắt chảy xuống.
Chương 165 Chương 165. Cha ta hắn không gì không được! (2)
"A di, có khó khăn gì có thể nói với cha của ta!" Tuyền Châu an ủi.
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, cha ta không gì mà không làm được!"
Tiêu Linh Nhi ngắm Lâm Hiên một chút, trầm tư một lát sau. Lấy dũng khí móc ra một khối ngọc màu đỏ như máu đưa cho Lâm Hiên.
"Đế phu tại thượng, khối truyền thế bảo ngọc này chính là thứ duy nhất đáng giá ở trên người tiểu nữ."
"Mặc dù Đế phu không thiếu trân bảo nhưng mà vẫn xin Đế phu nhận lấy sau đó cứu ca ca của ta một mạng!"
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn nàng một cái: "Nếu biết ta không thiếu, vậy ngươi cũng phải biết ta sẽ không nhận."
Chúng nữ nhi đều nói như vậy, đương nhiên Lâm Hiên sẽ ra tay. Hơn nữa Thiên Kiếm Sơn vốn nằm trong Việt Thương Quốc, hắn cũng thuận đường giúp Tiêu Linh Nhi một cái mà thôi.
"Rõ!" Tiêu Linh Nhi thần sắc xiết chặt.
Quả nhiên, Đế phu chướng mắt khối bảo ngọc này của mình. Vừa rồi mình thật lòng tặng đồ nhưng không biết mình làm như vậy lại rất là đường đột.
"Đi thôi."
Sau đó Lâm Hiên nhìn Mộ Ấu Khanh một chút, hai người dẫn theo bọn nhỏ tiếp tục cưỡi lên thiên mã.
Tiêu Linh Nhi tràn đầy kích động ngẩng đầu nhìn bóng dáng Lâm Hiên. Đế phu chính là đại nhân vật lớn như trời. Chỉ cần hắn ra tay thì cứu ca ca cũng chỉ là chuyện của một câu nói mà thôi.
Sau đó nàng vội vàng đứng lên, mượn một con yêu thú từ một tu sĩ có lòng tốt sau đó vội vàng đi theo sau lưng mấy người Lâm Hiên.
...
Việt Thương Quốc, hoàng cung.
Quốc quân Tiêu Hùng, tân nhiệm Thái tử Tiêu Diệp, đại nội thống lĩnh Lý Huyền Anh đều đang ở bên trong đại điện.
Tiêu Diệp chính là hoàng tử đích hệ của Tiêu Hùng, từ khi Tiêu Phi được lập làm Thái tử, trong lòng hắn vẫn luôn rất kìm nén. Bây giờ Tiêu Phi bị phế, hắn được lập làm Thái tử, không khỏi mặt mày hớn hở, vui mừng.
Mặc dù hắn rất là hận sở tác sở vi Tiêu Hùng. Nhưng bây giờ thế lực của Tiêu Hùng còn rất mạnh mẽ, ngoài mặt hắn vẫn phải duy cung, nhưng lại âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình.
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói hôm nay Tiêu Phi sẽ từ sa trường trở về." Tiêu Diệp híp mắt nói.
"Hừ, tên đó nếu như chiến tử sa trường thì tốt rồi!"
Tiêu Hùng râu cá trê run lên: "Cô trước đó, nếu không phải thấy hắn thiên phú dị bẩm thì đã ném hắn và muội muội vướng víu của hắn ra khỏi hoàng cung từ lâu rồi!"
Mặc dù Tiêu Phi và Tiêu Linh Nhi đều là con ruột của hắn. Nhưng thân là Hoàng tộc, bởi vì say rượu mà sinh con với một cung nữ, chuyện này hoàn toàn không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Tiêu Diệp khóe miệng hơi vểnh lên: "Đúng vậy, nhi thần nghe nói, lúc ấy bởi vì bọn họ xuất sinh, phụ hoàng ngài còn bị chỉ trích không ít."
"Theo nhi thần thấy, chỉ có để bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi Việt Thương Quốc, như vậy thì người đời mới không có đàm tiếu nữa!"
Tiêu Hùng sau khi nghe xong từ chối cho ý kiến.
Nhưng mà Tiêu Diệp biết hắn cũng động tâm tư như vậy.
Lúc này một giọng nói tràn đầy tức giận từ ngoài cửa vọng vào.
"Phụ hoàng, ta và Linh Nhi nói thế nào cũng đều là con cái ruột thịt của ngươi, không ngờ được là ngươi ác độc như vậy!"
Tiêu Phi thân mặc áo giáp, dẫn theo sát khí và nộ khí vọt vào đại điện.
………………………………………..
Tiêu Hùng cúi nhìn Tiêu Phi phía dưới, khinh thường nói: "Các ngươi chẳng qua chỉ là nghiệt chủng mà cô vô tình sinh ra trong lúc say rượu thất đức."
"Cô đã để các ngươi sống yên ổn trong hoàng cung vài chục năm, cũng đã đầy đủ cho các ngươi!"
"Nghiệt chủng?"
Tiêu Phi cầm thật chặt nắm đấm. Một cỗ sát khí mênh mông từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Lý Huyền Anh thấy thế, không khỏi nổi giận nói: "Tiêu Phi, ngươi muốn động thủ trước mặt bệ hạ hay sao?"
Xoát xoát xoát ~
Hắn vừa mới nói xong thì mười mấy nội vệ từ một bên lóe ra, cầm vũ khí trong tay công về phía Tiêu Phi.
Tiêu Phi nổi giận gầm lên một tiếng. Điên cuồng thôi động chân nguyên trong cơ thể, giống mãnh hổ chụp mồi đánh cho tất cả những nội vệ này đều tàn phế.
"Ngự tiền động thủ, đây là tội chết!" Lý Huyền Anh the thé quát to một tiếng.
Khóe miệng Tiêu Diệp không khỏi nhếch lên. Tiêu Phi dám đã thương nội vệ ngay trước mặt phụ hoàng, đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo, đây là hắn đang tự tìm đường chết!
"Hỗn trướng!" Tiêu Hùng vỗ long ỷ đứng lên: "Cô không nhìn lầm ngươi, ngươi chính là một tên súc sinh đại nghịch bất đạo!"
Tiêu Phi nắm chặt song quyền, dữ tợn nói ra: "Tất cả đều là do ngươi ép ta!"
"Ngươi lợi dụng ta đi tiến đánh Yêu tộc, bảo hộ Việt Thương Quốc an bình, sau đó lại tá ma giết lừa, phế bỏ vị trí Thái tử của ta, tất cả những chuyện này ta đều có thể không so đó!"
"Nhưng tại sao ngươi phải đuổi muội muội của ta đi, cắt đứt hy vọng chữa bệnh duy nhất của nàng?"
Muội muội Tiêu Linh Nhi chính là nỗi lo lắng lớn nhất của hắn. Mà Tiêu Linh Nhi trời sinh bị một loại bệnh nan y đáng sợ. Loại tuyệt chứng này nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì không nhìn ra bất kỳ bất thường gì Nhưng theo tuổi tác gia tăng, tốc độ đập của trái tim sẽ dần dần chậm lại cho đến khi ngừng hẳn.
Mà trước đó Tiêu Linh Nhi đã từng có tình huống nhịp tim đột nhiên ngừng. Trải qua thái y chẩn bệnh, nàng đã đến tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần lại ngừng nhảy một lần nữa thì chắc chắn phải chết! Vì để cho Tiêu Linh Nhi được hoàn cảnh trị liệu tốt nhất trong hoàng cung, sống sót được. Tiêu Phi liều mạng đánh nam dẹp bắc, thành lập vô số chiến công. Mục đích của hắn chính là vững chắc địa vị của mình sau đó bảo vệ muội muội.
Nào biết được lần này xuất chinh còn chưa khải hoàn. Vị trí Thái tử của mình đã bị phế bỏ, hơn nữa muội muội cũng bị đuổi ra khỏi hoàng cung.
"Cô không giữ phế vật trong hoàng cung!" Tiêu Hùng quả quyết trả lời.
"Phế vật?" Tiêu Phi tức giận chỉ Tiêu Diệp.
"Tiêu thị Hoàng tộc, từ tổ tiên đã tôn sùng cường giả, Đế Hoàng chi vị, vẫn luôn do người mạnh nhất chiếm lấy."
"Bây giờ ngươi phế ta, lập Tiêu Diệp làm Thái tử, chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn ta hay sao?"
Tiêu Diệp đắc ý cười một tiếng: "Ngươi cứ nói đi?"