-
Chương 156-160
Chương 156 Chương 156. Thoạt nhìn chính là cường giả tuyệt thế!
Cảnh tượng này triệt để khiến cho Công Dương Đức và một đám thủ hạ của hắn chấn kinh.
"Phó tộc trưởng, bạch y nam tử đó chính là cường giả tuyệt thế, chúng ta còn đi nghênh đón đại trưởng lão nữa hay không?" Người đứng phía sau Công Dương Đức lên tiếng hỏi thăm.
Công Dương Đức trầm tư một lát, nói: "Đối với cường giả như thế này, phải giữ lòng kính sợ, không thể lỗ mãng đi tiếp xúc."
"Bây giờ biện pháp tốt nhất chính là yên lặng theo dõi kỳ biến."
Theo Công Dương Đức thì kiếm thuật của Lâm Hiên quá mức cao siêu, thậm chí Công Dương Đức hoài nghi Lâm Hiên là Lục Địa Kiếm Tiên. Mà nếu nói như thế, nếu như bọn họ dám đụng lên, sợ là chỉ có thể biến thành pháo hôi mà thôi.
Suy nghĩ một hồi, Công Dương Đức quyết định cẩn thận làm việc, quan sát trước một hồi rồi tính sau.
Lúc này.
Nghe được động tĩnh khổng lồ phía sau, Mặc Ngọc Long vội vàng dẫn người tới boong tàu sau. Sau đó nhìn thấy một nam tử áo trắng như thiên thần nhìn xuống Hắc Cốt Long Thuyền. Mà sau lưng nam tử, hơn ngàn tên cao thủ võ đạo đi theo, tư thái khúm núm.
Nhìn thấy mặt biển xa xa kinh đào hải lãng cả buổi không lắng xuống, Mặc Ngọc Long lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Tiền bối, xin hỏi ngươi đi theo thuyền của chúng ta, có chuyện gì muốn làm không?"
Mặc Ngọc Long mắt sắc cực kì, hắn nhìn thấy bọn người Thẩm Văn Sơn quần áo đều vô cùng ngay ngắn, hiển nhiên không có trải qua bất kỳ chiến đấu gì. Nói cách khác, mười con Xích Đồng Long Kình vô cùng có thể chính là nam tử áo trắng trước mắt giết chết. Đối mặt cường giả như thế này, cho dù hắn sống hơn sáu ngàn năm cũng chỉ có thể cúi đầu xưng một tiếng tiền bối.
Thẩm Văn Sơn tiến lên nổi giận nói: "Thanh Miêu tộc, nhìn cho kĩ đi, ở trước mặt các ngươi chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Hít!
Nghe được năm chữ Bắc Huyền Thiên Đế phu, Mặc Ngọc Long và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sống lưng trở nên lạnh lẽo. Hóa ra địa vị đối phương còn lớn hơn mình tưởng tượng nhiều!
Mặc Ngọc Long nghĩ như vậy, vội vàng quỳ một chân xuống đất: "Bái kiến Đế phu!"
Người của Thanh Miêu tộc đang đứng sau lưng hắn cũng kinh sợ quỳ hành lễ.
Lúc này Hắc Cốt Long Thuyền đã hoàn toàn dừng lại. Thanh Miêu tộc nhân sợ sơ sẩy một cái chọc giận Lâm Hiên mà bị đồ sát.
Lâm Hiên lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống Mặc Ngọc Long và mấy người khác, lên tiếng nói: "Các ngươi bắt rất nhiều thiếu nữ trở về, là muốn dùng các nàng bồi dưỡng được Cửu Âm Kim Xà Cổ, sau đó hiến tế cho Cổ Vương?"
Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, Lâm Hiên biết nhiều hơn Ôn Viễn Tùng nhiều. Thanh Miêu tộc xa vạn dặm vượt biển đến đây bắt người, há có thể chỉ là vì mấy con Cửu Âm Kim Xà Cổ trùng?
Mặc Ngọc Long vội vàng cúi đầu thấp xuống, lên tiếng trả lời: "Không dám giấu diếm Đế phu, đúng là như thế!"
Trong lòng của hắn vô cùng kinh ngạc, Cửu Âm Kim Xà Cổ hiến tế cho Cổ Vương, chuyện thế này chỉ có tộc trưởng, phó tộc trưởng bản tộc và hắn mới biết được. Mà tộc nhân khác chỉ biết là thiếu nữ có thể bồi dưỡng được Cửu Âm Kim Xà Cổ mà thôi. Không ngờ được là Lâm Hiên lại một ngụm nói toạt ra bí mật này. Chuyện này khiến cho Mặc Ngọc Long dự cảm được đêm nay những người Thanh Miêu tộc bọn họ sợ là không có kết quả gì tốt.
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Nói tiếp."
Dưới uy áp của hắn Mặc Ngọc Long hoàn toàn không dám giấu diếm chút nào, nói tiếp: "Vạn năm Cổ Vương tộc ta bởi vì dung hợp cổ trùng đặc thù mà có bản lĩnh phục sinh, sau chín chín tám mươi mốt ngày nữa chính là thời điểm hắn phục sinh."
"Tộc trưởng vì muốn lợi dụng lực lượng của Cổ Vương chiếm đoạt tộc địch, cho nên mới nghĩ ra phương pháp dùng thiếu nữ bồi dưỡng Cửu Âm Kim Xà Cổ trùng."
"Mà hiến tế Cửu Âm Kim Xà Cổ, yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ có một khắc trước khi Cổ Vương phục sinh mới được, cho nên chúng ta vất vả bắt được gần như đầy đủ nhân số thì vội vàng đi thuyền trở về."
Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Nói cách khác, đêm nay nếu như các ngươi không thể nào trở về đúng giờ thì sẽ bỏ lỡ thời gian hiến tế, đúng không?"
Mặc Ngọc Long vội vàng gật đầu: "Hết thảy đều như Đế phu nói!"
Bọn người Thẩm Văn Sơn nghe đến đây thì đều âm thầm cảm thấy may mắn. Cũng may có Đế phu xuất mã, kịp thời ngăn cản Thanh Miêu tộc. Chỉ cần cứu được một thuyền thiếu nữ này, như vậy kế hoạch hiến tế Cổ Vương của Thanh Miêu tộc trưởng sẽ hoàn toàn bị phá hỏng.
"Đi cứu người đi." Sau đó Lâm Hiên từ tốn nói.
Bọn người Thẩm Văn Sơn lập tức dẫn theo ba năm trăm người đáp xuống thuyền. Sau khi giải cứu toàn bộ thiếu nữ trong thuyền, cho để các nàng cưỡi yêu thú, sau đó dẫn các nàng đi tới sau lưng Lâm Hiên.
Nhìn thấy tất cả người đều được cứu ra, Mặc Ngọc Long cũng biết nhiệm vụ lần này hoàn toàn thất bại, thế là lên tiếng cầu khẩn: "Đế phu tại thượng, chúng ta bởi vì nghe nói thiếu nữ trong nước tinh khiết cho nên mới nhất thời hồ đồ, vượt biển vào thành cướp người."
"Xin Đế phu hãy nể tình đây là lần đầu chúng ta vi phạm mà tha cho chúng tiểu nhân một mạng!"
Lâm Hiên cười lạnh nói: "Nếu như ta không có đuổi kịp các ngươi, chỉ sợ các ngươi sẽ không nói mình nhất thời hồ đồ, mà là sẽ dương dương tự đắc đúng không?"
Mặc Ngọc Long: "…"
Trong lòng hắn kinh hãi không thôi, không hổ là Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngay cả tâm tư của mình cũng có thể nhìn thấu được.
Lúc này Lâm Hiên giơ kiếm lên, bóp ra một đạo lôi quyết huyền diệu bám vào trên thân kiếm. Trong chốc lát, kiếm khí như hồng, lôi quang chớp động, khí thế phích lịch.
Cảm nhận được tử kỳ sắp tới, bọn người Mặc Ngọc Long còn đang kêu rên: "Đế phu, xin tha mạng!"
Ầm ầm!
Kiếm quang hiện lên, vạch ra một đạo cầu vòng dài ngàn trượng trong bóng đêm đen kịt. Sau khi chém trúng Hắc Cốt Long Thuyền, kiếm khí và lôi lực ầm vang nổ tung, cuốn lên một đạo sóng lửa kinh khủng, xông thẳng tới chân trời. Dài trọn vẹn ba ngàn trượng, Hắc Cốt Long Thuyền nặng có ức vạn quân sụp đổ trong khoảnh khắc. Ngay cả người của Thanh Miêu tộc trên đó đều bị xé thành mảnh nhỏ.
Chương 157 Chương 157. Kiếm Tiên đó phong hoa tuyệt đại!
Nơi xa, bọn người Công Dương Đức chính mắt thấy một màn này hoảng hốt.
"Nam nhân này chẳng những kiếm thuật cao siêu mà còn là cao thủ lôi pháp, chúng ta đi lên thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
"Rút lui! Nhanh rút lui! !"
…………………………………
Sợ bại lộ tung tích của mình sau đó bị Lâm Hiên đồ sát, bọn người Công Dương Đức mệnh lệnh cho yêu thú dán mặt nước một đường trốn về Thanh Miêu tộc. Không lâu sau, bọn họ chạy trở về lãnh địa bản tộc. Quay đầu lại, nhìn thoáng qua bầu trời phương xa, trong lòng Công Dương Đức vẫn cuồng loạn không thôi.
"Ông trời ơi, ai cũng nói trong nước địa linh nhân kiệt, tàng long ngọa hổ, bây giờ mới thấy lời đồn quả nhiên không có sai chút nào!"
"Nếu như vừa rồi lại tới gần một chút nữa thì chúng ta đâu còn đường sống nữa?"
Hắn phân phát tùy tùng, sau đó lập tức vội vàng tiến về chỗ tộc trưởng, cũng chính là thân ca ca của hắn Công Dương Kỳ.
Mở cửa phòng ra. Trong căn phòng được xây từ đất xanh và hòn đá nâu đỏ, tản mát ra từng đạo khí tức quỷ dị mà kinh khủng.
Công Dương Đức ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy phía trước, nơi bàn tế điện bài vị tiên tổ, Công Dương Kỳ đang ngồi ở chỗ đó. Từng đạo hào quang màu xanh lục huyền diệu quanh quẩn xung quanh thân thể Công Dương Kỳ, khiến cho hắn nhìn giống như là thần minh từ trong địa ngục đi ra.
"Có vẻ như là tu vi của đại ca sắp đạt tới Tôn Giả Cảnh."
"Thiên phú như thế, trong Thanh Miêu tộc chúng ta đúng là hiếm thấy!"
Trong ánh mắt Công Dương Đức lộ ra một tia kính nể. Người trong Thanh Miêu tộc sở trường là nuôi cổ dùng cổ, bình thường không tinh thông tu luyện. Mà Công Dương Kỳ không đến bốn mươi tuổi thì có thể chạm đến Tôn Giả Cảnh, thiên phú như thế có thể nói là tương đối lợi hại.
Nếu như kết hợp tu vi và khả năng dùng cổ thì có thể tưởng tượng được lực sát thương tạo nên như thế nào.
"Tại sao không nhìn thấy đại trưởng lão trở về?"
Cảm nhận được Công Dương Đức xuất hiện, Công Dương Kỳ mở mắt ra, lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
Công Dương Đức mặt ngoài bình tĩnh nhưng bên trong vẫn còn sợ hãi lên tiếng trả lời: "Bọn họ đều đã chết!"
"Cái gì? !" Công Dương Kỳ nhướng mày.
Đại trưởng lão Mặc Ngọc Long chính là tu vi Thần Phách Cảnh. Lại thêm hắn khổ luyện cổ thuật hơn hai ngàn năm, thực lực tổng hợp lại cũng không có kém hơn mình là bao nhiêu. Hơn nữa lần này bọn họ vượt biển đi vào trong Đông Hoang làm việc rất là ẩn nấp sau lại chọc tới người khác và bị giết được?
Công Dương Đức lên tiếng trả lời: "Đại ca, lần này có thể nói là mấy người đại trưởng lão rất là xui xẻo, bọn họ bị Lục Địa Kiếm Tiên truy sát."
"Ta đứng ở khoảng cách ngoài mấy trăm dặm, dùng Nhãn Kính Cổ Trung nhìn thấy, Kiếm Tiên đó phong hoa tuyệt đại, kiếm thuật cổ phác quy chân, uy lực cực mạnh."
"Hắn chẳng những một hơi chém giết toàn bộ Xích Đồng Long Kình mà đại trưởng lão điều khiển, còn vận dụng lôi pháp, một kiếm chém vỡ tất cả bọn họ và cả thuyền nữa."
"Bây giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó hai chân của ta còn đang run lên đây này!"
Công Dương Kỳ cúi đầu xem xét, chân Công Dương Đức đúng là có chút không kìm lòng được mà run rẩy.
"Tuyệt thế Kiếm Tiên như thế, bình thường sẽ không dễ dàng xuất thế, ngay cả người vốn luôn cẩn thận như Mặc Ngọc Long cũng bị hắn chém giết."
"Xem ra thực lực của người này đúng là vượt qua tưởng tượng của chúng ta!"
Công Dương Đức hỏi: "Vậy đại ca, thù này chúng ta có báo hay không? Còn Cổ Vương thì phải làm sao bây giờ?"
Công Dương Kỳ vẻ mặt ngưng trọng trầm tư một lát, sau đó lên tiếng nói: "Thù nhất định phải báo! Mặc Ngọc Long có công lao cũng có khổ lao đối với tộc ta, hơn nữa còn tình như phụ tử với ta, không thể để cho hắn chết vô ích như vậy được!"
"Về phần Cổ Vương, trước mắt chỉ có thể trả ra một cái giá lớn hơn nữa, dùng thuật phát cấm kị hiến tế cho hắn, cầu hắn cho tộc chúng ta mượn lực lượng."
"Đến lúc đó ta sẽ dẫn theo lực lượng của Cổ Vương rồi vượt biển đi vào trong Đông Hoang gặp Kiếm Tiên đó một lần!"
Công Dương Đức nghe vậy yên lặng gật đầu. Cổ Vương chính là đệ nhất thiên kiêu gần ba vạn năm nay của Thanh Miêu tộc. Thực lực của hắn có thể đã vượt qua Đế Cảnh từ lâu, đạt tới Đại Thánh Cảnh!
Có lực lượng như vậy gia trì cho ca ca Công Dương Kỳ, chắc chắn có thể trả thù được cho mấy người đại trưởng lão!
...
Cửu Đỉnh Thiên.
Thanh Vũ Thánh Địa, chiếm diện tích ba trăm năm mươi vạn dặm. Thanh Vũ Sơn cao nhất ở trung ương như một thanh cự kiếm sắt bén xuyên thẳng vào trong máy xanh. Bốn phía xung quanh ngọn núi có linh khí phun trào, như mây như sương, khí thế to lớn nguy nga.
Thanh Võ Đại Điện trên đỉnh núi.
Thánh Chủ Phong Côn Tuyên đang ngồi ở đài cao giữa trung ương, khí vũ hiên ngang.
Mà ở phía dưới đại điện thì là mấy người tông chủ Vân Khiếu Tông Tào Thiên Vũ, tông chủ Phong Đạo Các Vương Thành đến từ Ứng Trạch Quốc.
Tào Thiên Vũ chính là phụ thân Tào Nghị, cũng là con rể của Phong Côn Tuyên. Ngẩng đầu nhìn Phong Côn Tuyên một chút, trong hốc mắt đỏ bừng của Tào Thiên Vũ toát ra vẻ vô cùng bi thống và phẫn nộ.
"Nhạc phụ đại nhân, ngài nhất định phải giúp Nghị Nhi báo đại thù này!"
Bọn người Vương Thành thì đồng thời cúi đầu thở dài: "Mời Phong Thánh Chủ chủ trì đại cục, để Huyền Băng Nữ Đế trả giá đắt!"
Mấy ngày trước, bọn họ biết được tin tức con của mình bị giết chết ở biên giới Bắc Huyền Thiên, thi thể tách rời, tử trạng thê thảm. Sau đó bọn họ đều động hết thảy mọi nhân mạch và tài nguyên thẩm tra nguyên nhân cái chết của mấy người đó. Sau đó biết được bởi vì mấy người đó chơi trò chơi săn giết người ở biên cảnh của Bắc Huyền Thiên mà khiến cho Huyền Băng Nữ Đế phượng nhan giận dữ bị chém đầu.
Cân nhắc đến Huyền Băng Nữ Đế thực lực vô cùng mạnh mẽ. Bọn họ liên hợp lại tiến về Thanh Vũ Thánh Địa, tìm kiếm Thanh Vũ Thánh Chủ Phong Côn Tuyên ủng hộ.
Chương 158 Chương 158. Kiếm Tiên đó phong hoa tuyệt đại! (2)
"Giỏi cho một Huyền Băng Nữ Đế Đông Hoàng Tử U, với năng lực của ngươi sợ là trước khi ngươi giết chết Nghị Nhi thì cũng biết được bối cảnh của hắn chứ?"
Phong Côn Tuyên trong mắt sát ý dạt dào: "Nhưng ngươi lại chém đầu ngoại tôn của ta như vậy, ngươi đúng là độc ác!"
Hắn tức giận nhất chính là rất có thể Đông Hoàng Tử U biết Tào Nghị là ngoại tôn của mình nhưng vẫn hạ sát thủ.
Hiển nhiên đây là một sự sỉ nhục rất lớn cho Thanh Vũ Thánh Địa!
Làm một Thánh Địa đạo thống trăm vạn năm, Thanh Vũ Thánh Địa nội tình thâm hậu, không thể tưởng tượng. Gần vạn năm qua, bên trong Thánh Địa thịnh truyền tổ sư gia không có đi về cõi tiên, rất có thể núp trong bóng tối bảo hộ Thánh Địa.
Mà lúc trước khi tổ sư gia sáng lập Thánh Địa, hắn cũng đã là cường giả Đế Cảnh. Có thể nghĩ, nếu như hắn còn sống tại thế thì tu vi bây giờ sẽ là...
Bỏ qua tổ sư gia không nói tới, Thanh Vũ Thánh Địa và Hoàng tộc Cửu Đỉnh Thiên quan hệ mật thiết. Mà Cửu Đỉnh Đại Đế Cửu Đỉnh Thiên Tư Mã Vô Tướng, ngoại trừ là Đế Cảnh uy tín lâu năm ra thì còn có viễn cổ Thần khí Thần Châu Cửu Đỉnh trấn khí vận.
Có thể nói đối với Đông Hoàng Tử U, hắn là tồn tại có thể nghiền nát nàng. Cho nên, cho dù Đông Hoàng Tử U đoạt được đế vị Bắc Huyền Thiên, đồng thời liên tục cầm xuống Vạn Ma Quốc và Vô Sinh Quốc. Nhưng mà ở trong mắt của Phong Côn Tuyên, những chuyện này cũng không tính là cái gì.
"Nhạc phụ đại nhân, như vậy thì ngươi định báo thù này như thế nào?" Tào Thiên Vũ lên tiếng hỏi thăm.
Phong Côn Tuyên cười lạnh sau đó nói: "Chuyện này hãy giao cho ta đi, các ngươi đều không nên khinh cử vọng động."
Hắn đa mưu túc trí, quyết định thuê sát thủ nổi tiếng Cửu Thiên Tiên Vực xuất động. Mà mục tiêu của hắn chính là chúng nữ nhi của Đông Hoàng Tử U.
"Đông Hoàng Tử U, ngươi giết một ngoại tôn của ta, ta giết bốn cô con gái của ngươi, chuyện này rất công bằng đúng không!"
Trong lòng của hắn cười lạnh không thôi.
Mà nhìn thấy biểu cảm của hắn như thế thì mấy người Tào Thiên Vũ lập tức biết được Huyền Băng Nữ Đế gặp nguy hiểm.
...
Thủy Tinh Cung.
Ánh nắng ban mai chiếu vào trong tẩm cung.
Một tia sáng nhỏ chiếu vào trên những gương mặt nhỏ mũm mĩm trắng nõn nà của chúng nữ nhi, khiến cho dáng vẻ ngủ say của các nàng càng đáng yêu hơn nữa.
Lâm Hiên vẫn luôn giữ thói quen ngủ đủ giấc mở mắt ra sau đó cảm nhận được ngực của mình hơi lặng.
Khẽ ngẩng đầu xem xét, thấy Tuyền Hi và Tuyền Ấu một trái một phải ghé vào ngực mình.
Khóe miệng hai tiểu nha đầu đều chảy nước bọt óng ánh.
"Hai đứa nhóc đáng yêu này không ngờ được là chảy nhiều nước bọt như vậy."
Lâm Hiên dùng tay nhẹ đè lên môi Tuyền Hi và Tuyền Ấu. Hai tiểu nha đầu lập tức ngậm miệng lại. Nhưng một lát sau, các nàng lại hơi mở cái miệng nhỏ ra trên khóe miệng lại có nước bọt chảy xuống. Lâm Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, đành phải vận ra một đạo linh lực, hong khô mảng quần áo nơi ngực. Nhưng mà không lâu sau thì nước bọt của các tiểu nha đầu lại làm ướt quần áo của hắn.
"Thôi thôi, mặc kệ các nàng vậy."
Lâm Hiên cũng lười động thủ, rất nhiều đứa nhỏ khi còn nhỏ đều rất thích ngủ nằm sấp. Mà nằm sấp cũng hay há miệng chảy nước bọt. Lâm Hiên không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của các cô con gái cho nên không thèm để ý tới nữa.
Cứ như vậy, đến giờ Thìn, các tiểu nha đầu chậm rãi tỉnh lại.
"A?"
"Ướt quá!"
Tuyền Hi và Tuyền Ấu cảm thấy cằm mình ẩm ướt, hơn nữa ngực cha cũng ướt.
Lâm Hiên cười nói: "Đây đều là do nước bọt của các ngươi chảy lúc ngủ."
"Nhiều như vậy sao?" Tuyền Hi và Tuyền Ấu vẻ mặt kinh ngạc.
Hai tiểu nha đầu vội vàng cúi đầu thổi cho Lâm Hiên, vừa thổi vừa sốt ruột nói: "Nhiều nước bọt như vậy trên người cha lỡ như cha bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
Mặc dù tẩm cung rất ấm áp. Nhưng các tiểu nha đầu vẫn còn nhớ mẫu thân đã từng dạy trên người không thể dính nước nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh.
Nghe được các nàng nói như vậy, Tuyền Châu và Tuyền Hàm cũng bận bịu đi lên. Bốn tiểu nha đầu đều ra sức thổi phòng miệng thổi hơi cho Lâm Hiên.
Nhìn thấy vừa đáng yêu vừa có hiếu như vậy, trong lòng Lâm Hiên tình thương của cha bộc phát.
"Các bảo bối, đừng lo lắng, cha sẽ không bị cảm lạnh!"
Hắn tiện tay vận ra một đạo linh lực, triệt để hong khô quần áo.
"Oa thật là lợi hại!"
Mấy người Tuyền Châu đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Mình thổi nhiều như vậy cũng không sánh nổi cha vung tay lên. Cha đúng là không gì làm không được!
"Được rồi, nếu như tất cả đều đã thức thì chúng ta rời giường đi!"
Sau đó Lâm Hiên cưng chiều ôm lấy bốn cô con gái, dẫn theo các nàng cùng nhau xuống giường rửa mặt.
Bữa sáng qua đi.
Tuyền Ấu lấy một cái hộp gỗ nhỏ từ trong phòng của mình ra, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn lên tiếng nói: "Các tỷ tỷ, các ngươi mau đến xem xem!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm vội vàng đi tới nhìn thoáng qua: "Oa, nhiều trứng rắn như vậy!"
Tuyền Ấu dương dương đắc ý nói ra: "Đúng nha, Cửu Lân Ban Xà ta lại sinh trứng rắn!"
"Lần này, ta định sẽ để cho bọn nó nở ra rồi sau đó đưa đến trong rừng rậm."
Tuyền Châu cau mày nói ra: "Lần này trứng rắn hình như rất nhiều, nhiều rắn con như vậy cũng quá đáng sợ?"
Tuyền Hi và Tuyền Hàm khẽ gật đầu.
Cửu Lân Ban Xà vốn là yêu thú rất hung ác, Tuyền Ấu còn ném rắn con của nó khắp nơi, đáng sợ!
"Rất nhiều sao?" Tuyền Ấu nghiêng đầu nhìn hộp gỗ trong tay một chút: "Ta còn chưa đếm xem Cửu Lân Ban Xà có thể sinh bao nhiêu trứng rắn!"
"Bằng không chúng ta đếm xem đi!" Tuyền Hàm nói.
Tuyền Châu và Tuyền Hi cũng khẽ gật đầu.
Nghe Tuyền Ấu nói như vậy, các nàng cũng rất muốn biết Cửu Lân Ban Xà sinh bao nhiêu trứng rắn. Sau đó, các tiểu nha đầu dựa theo phương pháp đếm mà Thái phó Dương Văn Thừa dạy, bấm ngón tay tính số lượng trứng rắn.
"Một, hai, ba, bốn... mười!"
Chương 159 Chương 159. Cha đúng là không gì làm không được!
Các tiểu nha đầu đếm tới mười thì gặp khó khăn, sau mười thì nên dùng cái gì để đếm?
Tuyền Châu nghĩ nghĩ, nói ra: "Mỗi người chúng ta đều đếm mười, có mấy mười chính là mấy chục!"
"Đúng đó đúng đó!" Mấy người Tuyền Hi cảm thấy tỷ tỷ thật thông minh.
Bởi vì mười đúng lúc là số nguyên, các tiểu nha đầu nhanh chóng đếm ra tám mươi. Nhưng mà tiếp theo các nàng lại không thể tính toán ra được.
Tuyền Châu và Tuyền Hi đều đếm ra tám, sau đó Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đều đếm ra chín. Không phải số nguyên mười, các nàng có tính như thế nào cũng không tính được.
Thử mấy lần, sau đó các tiểu nha đầu đều vẻ mặt ủ rũ. Không ngờ được là đến lúc cuối cùng vẫn không thể nào thành công đếm được có bao nhiêu trứng rắn. Cuối cùng, các nàng đành phải cầu cứu người cha không gì là không làm được của mình.
"Cha, chúng ta nên làm cái gì mới có thể đếm được những trứng rắn này?"
Mấy người Tuyền Châu ôm chân Lâm Hiên, từng người mở to con mắt đen nhánh.
"Cha nghĩ cách cho các ngươi!"
Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt cái đầu nhỏ của các nàng, đồng thời lục soát giáo trình vú em hoàn mỹ. Thông qua giáo trình, hắn hiểu, khi bọn nhỏ ba bốn tuổi, phương pháp đếm thường dùng nhất là đếm ngón tay. Hơn nữa phương pháp tính toán được dùng nhiều nhất chính là dùng ngón tay, sau đó thêm hoặc bớt. Nhưng phương pháp này có thiếu hụt rất lớn, đó chính là chẳng những tốn thời gian, hơn nữa qua mười thì không tính được. Cho nên Lâm Hiên lựa chọn một phương pháp cực kỳ thuận tiện dễ hiểu trong giáo trình.
Hơn nữa, vừa rồi hắn cố ý đang đứng bên cạnh quan sát các nữ nhi tính toán. Cho nên bây giờ có thể tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, dạy phương pháp này cho các nàng.
Nghe được Lâm Hiên nói như vậy, mấy người Tuyền Châu đều vui vẻ gật đầu, quả nhiên cha có biện pháp!
Lâm Hiên nói: "Các bảo bối, tính toán trong phạm vi mười, mười và trăm trở lên các ngươi có biết không?"
"Ừm! Thái phó lão sư đã dạy chúng ta!" Các tiểu nha đầu lập tức gật đầu.
"Tốt!"
Lâm Hiên gật gật đầu, thật ra thì hắn phát hiện nữ nhi bảo bối tính toán đã rất tốt. Nhất là Tuyền Châu, nàng cũng có thể nghĩ ra được phương pháp lợi dụng số nguyên mười tính toán, đúng là không đơn giản.
"Vậy bây giờ cha sẽ dạy các ngươi phương pháp gộp mười."
Các tiểu nha đầu nghe xong, ánh mắt nhao nhao sáng lên, phương pháp này nghe rất mới lạ!
Lâm Hiên lại nói ra: "Cái gọi là phương pháp gộp mười chính là biến bất kỳ số lượng nào thành số mười."
"Ví dụ như là tám và chín, bởi vì chín thêm một thành mười, cho nên chia tám thành một và bảy."
"Chín thêm một thành mười, mười lại thêm bảy còn lại chính là mười bảy."
Sau khi mấy người Tuyền Châu nghe xong, nhao nhao cau mày nghĩ một lát. Sau đó từng người đều hai mắt sáng rỡ.
"A hóa ra còn có thể như vậy!"
"Ta đã hiểu, như vậy thì cho dù số lượng như thế nào đi nữa cũng có thể gộp lại thành mười!"
"Đúng đó, vừa rồi chúng ta còn lại hai tám và hai chín, như vậy thì có thể gọp thành ba mười, thừa lại bốn."
"Đó chính là ba mươi bốn!"
Nhìn thấy chúng nữ nhi học một hiểu mười, Lâm Hiên tràn đầy cảm giác thành tựu. Kiếp trước hắn nhìn thấy rất nhiều bậc cha mẹ vì dạy phép toán vỡ lòng cho bọn nhỏ mà rối đến sức đầu mẻ trán. Nhưng bây giờ, hắn thân là phụ thân, lại có được giáo trình vú em hoàn mỹ, có thể nhẹ nhõm vui sướng dạy cho bọn nhỏ biết được phương pháp tính toán rất lợi hại. Cuộc sống làm vú em như vậy có thể nói là vừa nhẹ nhõm vừa tràn đầy cảm giác thỏa mãn!
Vì để chào các cô con gái triệt để nắm giữ được phương pháp tính toán cơ bản cho nên Lâm Hiên lại bổ sung thêm: "Một trăm thêm mười chính là một trăm mười, thêm hai mươi chính là một trăm hai mươi, sau đó cứ như vậy là được rồi."
Mấy người Tuyền Châu đồng thời gật gật đầu: "Biết rồi, cho nên hết thảy có một trăm mười bốn trứng rắn!"
"Thật thông minh!" Lâm Hiên vui vẻ không thôi, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của mỗi người các nàng một cái.
Đinh!
Lúc này, giọng nói máy móc của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
"Tình thương của cha như núi, dạy cho các cô con gái biết được phương pháp tính toán, ban thưởng: tu vi Đại Thánh Cảnh!"
……………………….
Nhìn thấy thông báo của hệ thống. Lâm Hiên cảm thấy cuộc sống này quá hoàn mỹ rồi!
"Vô số thiên kiêu đến cuối đời chỉ sợ cũng không thể sờ được cánh cửa Đế Cảnh chứ nói chi là cảnh giới cao hơn Đế Cảnh Đại Thánh Cảnh!"
"Mà ta tùy tiện dạy cho các cô con gái một phương pháp tính toán cơ bản thì đã nhận được tu vi Đại Thánh Cảnh."
"Hệ thống phải nói là quá hào phóng rồi!"
Lâm Hiên trong lòng cười to không thôi.
Đinh!
"Có muốn nhận phần thưởng hay không?"
"Có!"
"Chúc mừng túc chủ, nhận được tu vi Đại Thánh Cảnh!"
Trong chốc lát. Lâm Hiên cảm nhận được ba trăm sáu mươi khiếu trên người mình mở rộng một lần nữa, sau đó lấy tốc độ cao hơn Đế Cảnh hơn gấp mười lần thu nạp thiên địa linh khí.
Mà cùng lúc đó. Bên trong ngũ tạng ngũ của hắn đồng thời tuôn ra một dòng nước ấm ôn nhuận như suối. Năm dòng nước ấm này nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân. Khiến cho thân thể có được cảm giác tràn đầy trước nay chưa từng có. Mà đáng lưu ý nhất chính là sau khi nội thị thì Lâm Hiên nhìn thấy vị trí đan điền của mình xuất hiện một cái tinh vực nho nhỏ.
Trong tinh vực nhỏ này có vô số sao trời dựa theo một quy luật nào đó mà chậm rãi vận hành. Mà theo bọn chúng chuyển động, toàn bộ tinh vực cũng theo đó xoay tròn. Sau khi tinh vực xoay tròn hoàn thành một vòng, một đạo năng lượng huyền ảo quỷ quyệt như suối nước nóng tưới nhuần thân thể.
Lúc này, Lâm Hiên thậm chí có thể cảm nhận được thân thể của mình đang cộng minh với thiên địa. Thậm chí chỉ cần hắn muốn thì có thể điều khiển pháp tắc nhất định trong phạm vi xung quanh cơ thể mình.
"Đại Thánh Cảnh quả nhiên không tầm thường!"
"Bây giờ thực lực của ta mạnh mẽ hơn Đế Cảnh đâu chỉ gấp mười!"
Chương 160 Chương 160. Dùng phương pháp trẻ con để giải quyết!
Tỉ mỉ cảm ngộ thay đổi do Đại Thánh Cảnh mang tới, sau đó Lâm Hiên không khỏi âm thầm cảm khái.
Không suy nghĩ nữa, Lâm Hiên tập trung chủ ý vào hiện tại. Cho dù tu vi cao tới mức nào đi nữa thì hắn để ý nhất vẫn là bốn cô con gái đáng yêu của mình.
Mà lúc này mấy người Tuyền Châu vì muốn nhanh chóng có thể vận dụng được phương pháp gộp mười mà Lâm Hiên dạy cho nên chạy tới trong hoa viên, nằm rạp dưới mặt đất đếm số lượng Tuyết Nghĩ Thú.
Bởi vì Tuyết Nghĩ Thú chính là một loại yêu thú nhỏ thường thấy nhất ở Bắc Huyền Thiên. Cho nên số lượng của bọn chúng cực kỳ nhiều, các tiểu nha đầu tính toán đến quên cả trời đất.
Lâm Hiên thấy ánh nắng rất đẹp cho nên nằm ở trên ghế thảnh thơi khẽ hát. Đông Hoàng Tử U trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt đi vào trong Thủy Tinh Cung.
Luôn luôn chinh phạt chiến loạn ở bên ngoài khiến cho nàng trở nên cực kỳ lãnh khốc. Mà nàng phát hiện, chỉ khi nào trở lại Thủy Tinh Cung, trong lòng của mình mới có thể có chút ấm áp.
Nghe được tiếng bọn nhỏ vui cười.
Nàng quay đầu nhìn thì thấy bốn tiểu nha đầu đang nằm rạp ở dưới đất, cái mông nhỏ vểnh lên đếm số lượng Tuyết Nghĩ Thú.
"Tuyền Hi, Tuyền Hàm, Tuyền Ấu, vừa rồi ta đếm sáu mươi mốt con, các ngươi đếm bao nhiêu?"
"Ta đếm năm mươi tám con."
"Ta đếm ba mươi thêm ba mươi hai, sáu mươi hai con."
"Ta đếm sáu mươi con, không cẩn thận giẫm chết hai con, còn lại năm mươi tám con."
Đông Hoàng Tử U nghe được bọn nhỏ nói như vậy thì có chút giật mình. Nàng cũng không ngờ được là bọn nhỏ tính toán thuần thục như vậy.
Đi tới sau lưng các tiểu nha đầu, Đông Hoàng Tử U yên lặng nhìn các nàng đếm Tuyết Nghĩ Thú. Cho đến khi các tiểu nha đầu kết thúc thì nàng mới tràn đầy dịu dàng nói: "Các bảo bối, các ngươi muốn thông qua đếm Tuyết Nghĩ Thú để luyện tính toán sao?"
Mấy người Tuyền Châu thấy là mẫu thân tới thì rất là vui vẻ ôm lấy chân của nàng. Các nàng đã vài ngày không có gặp mẫu thân trong lòng rất là nhớ nàng!
"Đúng đó! Đúng đó! Chúng ta chính là muốn luyện tính toán!"
"Mẫu thân, cha dạy cho chúng ta một loại phương pháp tính toán rất là lợi hại, bây giờ chúng ta đều biết tính toán!"
Các tiểu nha đầu tranh nhau biểu hiện cho Đông Hoàng Tử U biết mình biết tính toán.
Đông Hoàng Tử U cẩn thận nghe, phát hiện ra tốc độ tính toán của các nàng rất là nhanh hơn nữa còn rất là chính xác. Ở tuổi của các nàng mà có thể làm được như vậy thì rất là khó được.
"Mẫu thân, phương pháp gộp mười mà cha dạy chúng ta có lợi hại hay không?" Tuyền Châu hỏi.
Đông Hoàng Tử U không chút nghĩ ngợi gật gật đầu: "Lợi hại."
Nàng lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Lâm Hiên một cái.
Xem ra, hắn cả ngày chơi bời lêu lổng cũng không phải là lãng phí cuộc sống. Phương pháp gộp mười này đúng là rất là thích hợp đi dạy cho bọn nhỏ.
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, lộ ra một tia khẳng định.
Quay đầu, cưng chiều mà nhìn các tiểu nha đầu, nàng nói ra: "Mẫu thân tới, là có đồ tốt cho các ngươi."
"Cái gì đó?"
Các tiểu nha đầu nhao nhao mở to đôi mắt hiếu kì.
Đông Hoàng Tử U mỉm cười.
Nàng khẽ vung tay lên một cái lấy từ trong phòng ra một viên đan dược trắng như tuyết tỏa ra mùi hương vô cùng thơm ngọt.
"Đây là đồ tốt mẫu thân luyện chế ra, ăn ngon lắm!"
Đan dược trong tay nàng chính là Ngưng Bích Quả Đan nàng tự tay luyện chế. Đan dược này chính là Thiên giai hạ phẩm, rất thích hợp cho người vừa mới tu luyện hoặc là sử dụng để tu luyện. Sau khi ăn vào, có thể vô tri vô giác giúp mở ra ba trăm sáu mươi khiếu trong cơ thể. Lại có thể kiên cố kinh mạch mạch máu, hội tụ đan điền chi khí.
Mà, vì bọn nhỏ. Nàng đặc biệt thêm một chút dược thảo có mùi vị thơm ngọt vào bên trong đó để cho hợp khẩu vị của bọn nhỏ hơn.
Các tiểu nha đầu mũi khẽ ngửi, tán thán nói: "Rất là thơm, rất là ngọt!"
Các nàng mỗi người vội vàng lấy một viên từ trong tay của Đông Hoàng Tử U. Sau khi ăn xong thì cảm thấy từ cổ họng đến phần bụng đều rất dễ chịu. Trong mơ hồ thân thể như có một dòng nước ấm đang chảy.
"Chẳng những ăn ngon, còn rất dễ chịu!" Các tiểu nha đầu đều lộ ra vẻ hưởng thụ.
Sau đó Tuyền Ấu nói ra: "Mẫu thân, ta có thể ăn thêm một viên hay không?"
Lần này Đông Hoàng Tử U luyện ra hết thảy năm viên, vốn định một viên cuối cùng cho bọn nhỏ chia ra ăn.
Cho nên nói: "Vậy ngươi muốn chia cho các tỷ tỷ không?"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm vội vàng nói: "Mẫu thân, Tuyền Ấu thích ăn, vậy thì để viên cuối cùng này cho nàng đi!"
Đông Hoàng Tử U nhìn thấy chúng nữ nhi khiêm nhượng như thế, không khỏi nở một nụ cười trấn an. Bốn cô con gái này từ nhỏ đến lớn đều rất là đoàn kết và yêu mến lẫn nhau.
Người làm mẫu thân như nàng cũng rất là vui.
Sau đó Tuyền Ấu cầm một viên Ngưng Bích Quả Đan cuối cùng trong tay, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi sau đó nói ra: "Mẫu thân ngươi có ăn hay không?"
Đông Hoàng Tử U lắc đầu: "Mẫu thân không ăn."
"Vậy thì hãy cho cha ăn đi!" Tuyền Ấu cảm thấy cha tốt như vậy, có thứ tốt thì đương nhiên phải chia sẻ với hắn.
Đông Hoàng Tử U sau khi nghe xong đôi mắt đẹp sáng lên. Ngưng Bích Quả Đan này cũng rất thích hợp cho một người không có một chút tu vi nào như Lâm Hiên phục dụng. Mà nữ nhi đưa đan dược cho Lâm Hiên ăn, nhất định hắn sẽ không cự tuyệt. So với tự mình đưa cho hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
"Có thể." Đông Hoàng Tử U mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại rất vui vẻ. Tiểu nha đầu Tuyền Ấu này đúng là vô tâm trồng liễu, giúp nàng một đại ân!
Sau đó Tuyền Ấu đem Ngưng Bích Quả Đan đưa đến trước mặt Lâm Hiên: "Cha, cho ngươi ăn!"
Có được Thái Diễn Đan Quyển, Lâm Hiên nhìn một cái là nhận ra được Ngưng Bích Quả Đan đã được Đông Hoàng Tử U cải tiến. Đối với công hiệu của
đan dược này đương nhiên là hắn cũng biết rõ. Đã có được tu vi Đại Thánh Cảnh, đương nhiên hắn sẽ không để cho viên đan dược này lãng phí trên người của mình.
Cảnh tượng này triệt để khiến cho Công Dương Đức và một đám thủ hạ của hắn chấn kinh.
"Phó tộc trưởng, bạch y nam tử đó chính là cường giả tuyệt thế, chúng ta còn đi nghênh đón đại trưởng lão nữa hay không?" Người đứng phía sau Công Dương Đức lên tiếng hỏi thăm.
Công Dương Đức trầm tư một lát, nói: "Đối với cường giả như thế này, phải giữ lòng kính sợ, không thể lỗ mãng đi tiếp xúc."
"Bây giờ biện pháp tốt nhất chính là yên lặng theo dõi kỳ biến."
Theo Công Dương Đức thì kiếm thuật của Lâm Hiên quá mức cao siêu, thậm chí Công Dương Đức hoài nghi Lâm Hiên là Lục Địa Kiếm Tiên. Mà nếu nói như thế, nếu như bọn họ dám đụng lên, sợ là chỉ có thể biến thành pháo hôi mà thôi.
Suy nghĩ một hồi, Công Dương Đức quyết định cẩn thận làm việc, quan sát trước một hồi rồi tính sau.
Lúc này.
Nghe được động tĩnh khổng lồ phía sau, Mặc Ngọc Long vội vàng dẫn người tới boong tàu sau. Sau đó nhìn thấy một nam tử áo trắng như thiên thần nhìn xuống Hắc Cốt Long Thuyền. Mà sau lưng nam tử, hơn ngàn tên cao thủ võ đạo đi theo, tư thái khúm núm.
Nhìn thấy mặt biển xa xa kinh đào hải lãng cả buổi không lắng xuống, Mặc Ngọc Long lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Tiền bối, xin hỏi ngươi đi theo thuyền của chúng ta, có chuyện gì muốn làm không?"
Mặc Ngọc Long mắt sắc cực kì, hắn nhìn thấy bọn người Thẩm Văn Sơn quần áo đều vô cùng ngay ngắn, hiển nhiên không có trải qua bất kỳ chiến đấu gì. Nói cách khác, mười con Xích Đồng Long Kình vô cùng có thể chính là nam tử áo trắng trước mắt giết chết. Đối mặt cường giả như thế này, cho dù hắn sống hơn sáu ngàn năm cũng chỉ có thể cúi đầu xưng một tiếng tiền bối.
Thẩm Văn Sơn tiến lên nổi giận nói: "Thanh Miêu tộc, nhìn cho kĩ đi, ở trước mặt các ngươi chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Hít!
Nghe được năm chữ Bắc Huyền Thiên Đế phu, Mặc Ngọc Long và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sống lưng trở nên lạnh lẽo. Hóa ra địa vị đối phương còn lớn hơn mình tưởng tượng nhiều!
Mặc Ngọc Long nghĩ như vậy, vội vàng quỳ một chân xuống đất: "Bái kiến Đế phu!"
Người của Thanh Miêu tộc đang đứng sau lưng hắn cũng kinh sợ quỳ hành lễ.
Lúc này Hắc Cốt Long Thuyền đã hoàn toàn dừng lại. Thanh Miêu tộc nhân sợ sơ sẩy một cái chọc giận Lâm Hiên mà bị đồ sát.
Lâm Hiên lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống Mặc Ngọc Long và mấy người khác, lên tiếng nói: "Các ngươi bắt rất nhiều thiếu nữ trở về, là muốn dùng các nàng bồi dưỡng được Cửu Âm Kim Xà Cổ, sau đó hiến tế cho Cổ Vương?"
Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, Lâm Hiên biết nhiều hơn Ôn Viễn Tùng nhiều. Thanh Miêu tộc xa vạn dặm vượt biển đến đây bắt người, há có thể chỉ là vì mấy con Cửu Âm Kim Xà Cổ trùng?
Mặc Ngọc Long vội vàng cúi đầu thấp xuống, lên tiếng trả lời: "Không dám giấu diếm Đế phu, đúng là như thế!"
Trong lòng của hắn vô cùng kinh ngạc, Cửu Âm Kim Xà Cổ hiến tế cho Cổ Vương, chuyện thế này chỉ có tộc trưởng, phó tộc trưởng bản tộc và hắn mới biết được. Mà tộc nhân khác chỉ biết là thiếu nữ có thể bồi dưỡng được Cửu Âm Kim Xà Cổ mà thôi. Không ngờ được là Lâm Hiên lại một ngụm nói toạt ra bí mật này. Chuyện này khiến cho Mặc Ngọc Long dự cảm được đêm nay những người Thanh Miêu tộc bọn họ sợ là không có kết quả gì tốt.
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Nói tiếp."
Dưới uy áp của hắn Mặc Ngọc Long hoàn toàn không dám giấu diếm chút nào, nói tiếp: "Vạn năm Cổ Vương tộc ta bởi vì dung hợp cổ trùng đặc thù mà có bản lĩnh phục sinh, sau chín chín tám mươi mốt ngày nữa chính là thời điểm hắn phục sinh."
"Tộc trưởng vì muốn lợi dụng lực lượng của Cổ Vương chiếm đoạt tộc địch, cho nên mới nghĩ ra phương pháp dùng thiếu nữ bồi dưỡng Cửu Âm Kim Xà Cổ trùng."
"Mà hiến tế Cửu Âm Kim Xà Cổ, yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ có một khắc trước khi Cổ Vương phục sinh mới được, cho nên chúng ta vất vả bắt được gần như đầy đủ nhân số thì vội vàng đi thuyền trở về."
Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Nói cách khác, đêm nay nếu như các ngươi không thể nào trở về đúng giờ thì sẽ bỏ lỡ thời gian hiến tế, đúng không?"
Mặc Ngọc Long vội vàng gật đầu: "Hết thảy đều như Đế phu nói!"
Bọn người Thẩm Văn Sơn nghe đến đây thì đều âm thầm cảm thấy may mắn. Cũng may có Đế phu xuất mã, kịp thời ngăn cản Thanh Miêu tộc. Chỉ cần cứu được một thuyền thiếu nữ này, như vậy kế hoạch hiến tế Cổ Vương của Thanh Miêu tộc trưởng sẽ hoàn toàn bị phá hỏng.
"Đi cứu người đi." Sau đó Lâm Hiên từ tốn nói.
Bọn người Thẩm Văn Sơn lập tức dẫn theo ba năm trăm người đáp xuống thuyền. Sau khi giải cứu toàn bộ thiếu nữ trong thuyền, cho để các nàng cưỡi yêu thú, sau đó dẫn các nàng đi tới sau lưng Lâm Hiên.
Nhìn thấy tất cả người đều được cứu ra, Mặc Ngọc Long cũng biết nhiệm vụ lần này hoàn toàn thất bại, thế là lên tiếng cầu khẩn: "Đế phu tại thượng, chúng ta bởi vì nghe nói thiếu nữ trong nước tinh khiết cho nên mới nhất thời hồ đồ, vượt biển vào thành cướp người."
"Xin Đế phu hãy nể tình đây là lần đầu chúng ta vi phạm mà tha cho chúng tiểu nhân một mạng!"
Lâm Hiên cười lạnh nói: "Nếu như ta không có đuổi kịp các ngươi, chỉ sợ các ngươi sẽ không nói mình nhất thời hồ đồ, mà là sẽ dương dương tự đắc đúng không?"
Mặc Ngọc Long: "…"
Trong lòng hắn kinh hãi không thôi, không hổ là Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngay cả tâm tư của mình cũng có thể nhìn thấu được.
Lúc này Lâm Hiên giơ kiếm lên, bóp ra một đạo lôi quyết huyền diệu bám vào trên thân kiếm. Trong chốc lát, kiếm khí như hồng, lôi quang chớp động, khí thế phích lịch.
Cảm nhận được tử kỳ sắp tới, bọn người Mặc Ngọc Long còn đang kêu rên: "Đế phu, xin tha mạng!"
Ầm ầm!
Kiếm quang hiện lên, vạch ra một đạo cầu vòng dài ngàn trượng trong bóng đêm đen kịt. Sau khi chém trúng Hắc Cốt Long Thuyền, kiếm khí và lôi lực ầm vang nổ tung, cuốn lên một đạo sóng lửa kinh khủng, xông thẳng tới chân trời. Dài trọn vẹn ba ngàn trượng, Hắc Cốt Long Thuyền nặng có ức vạn quân sụp đổ trong khoảnh khắc. Ngay cả người của Thanh Miêu tộc trên đó đều bị xé thành mảnh nhỏ.
Chương 157 Chương 157. Kiếm Tiên đó phong hoa tuyệt đại!
Nơi xa, bọn người Công Dương Đức chính mắt thấy một màn này hoảng hốt.
"Nam nhân này chẳng những kiếm thuật cao siêu mà còn là cao thủ lôi pháp, chúng ta đi lên thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
"Rút lui! Nhanh rút lui! !"
…………………………………
Sợ bại lộ tung tích của mình sau đó bị Lâm Hiên đồ sát, bọn người Công Dương Đức mệnh lệnh cho yêu thú dán mặt nước một đường trốn về Thanh Miêu tộc. Không lâu sau, bọn họ chạy trở về lãnh địa bản tộc. Quay đầu lại, nhìn thoáng qua bầu trời phương xa, trong lòng Công Dương Đức vẫn cuồng loạn không thôi.
"Ông trời ơi, ai cũng nói trong nước địa linh nhân kiệt, tàng long ngọa hổ, bây giờ mới thấy lời đồn quả nhiên không có sai chút nào!"
"Nếu như vừa rồi lại tới gần một chút nữa thì chúng ta đâu còn đường sống nữa?"
Hắn phân phát tùy tùng, sau đó lập tức vội vàng tiến về chỗ tộc trưởng, cũng chính là thân ca ca của hắn Công Dương Kỳ.
Mở cửa phòng ra. Trong căn phòng được xây từ đất xanh và hòn đá nâu đỏ, tản mát ra từng đạo khí tức quỷ dị mà kinh khủng.
Công Dương Đức ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy phía trước, nơi bàn tế điện bài vị tiên tổ, Công Dương Kỳ đang ngồi ở chỗ đó. Từng đạo hào quang màu xanh lục huyền diệu quanh quẩn xung quanh thân thể Công Dương Kỳ, khiến cho hắn nhìn giống như là thần minh từ trong địa ngục đi ra.
"Có vẻ như là tu vi của đại ca sắp đạt tới Tôn Giả Cảnh."
"Thiên phú như thế, trong Thanh Miêu tộc chúng ta đúng là hiếm thấy!"
Trong ánh mắt Công Dương Đức lộ ra một tia kính nể. Người trong Thanh Miêu tộc sở trường là nuôi cổ dùng cổ, bình thường không tinh thông tu luyện. Mà Công Dương Kỳ không đến bốn mươi tuổi thì có thể chạm đến Tôn Giả Cảnh, thiên phú như thế có thể nói là tương đối lợi hại.
Nếu như kết hợp tu vi và khả năng dùng cổ thì có thể tưởng tượng được lực sát thương tạo nên như thế nào.
"Tại sao không nhìn thấy đại trưởng lão trở về?"
Cảm nhận được Công Dương Đức xuất hiện, Công Dương Kỳ mở mắt ra, lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
Công Dương Đức mặt ngoài bình tĩnh nhưng bên trong vẫn còn sợ hãi lên tiếng trả lời: "Bọn họ đều đã chết!"
"Cái gì? !" Công Dương Kỳ nhướng mày.
Đại trưởng lão Mặc Ngọc Long chính là tu vi Thần Phách Cảnh. Lại thêm hắn khổ luyện cổ thuật hơn hai ngàn năm, thực lực tổng hợp lại cũng không có kém hơn mình là bao nhiêu. Hơn nữa lần này bọn họ vượt biển đi vào trong Đông Hoang làm việc rất là ẩn nấp sau lại chọc tới người khác và bị giết được?
Công Dương Đức lên tiếng trả lời: "Đại ca, lần này có thể nói là mấy người đại trưởng lão rất là xui xẻo, bọn họ bị Lục Địa Kiếm Tiên truy sát."
"Ta đứng ở khoảng cách ngoài mấy trăm dặm, dùng Nhãn Kính Cổ Trung nhìn thấy, Kiếm Tiên đó phong hoa tuyệt đại, kiếm thuật cổ phác quy chân, uy lực cực mạnh."
"Hắn chẳng những một hơi chém giết toàn bộ Xích Đồng Long Kình mà đại trưởng lão điều khiển, còn vận dụng lôi pháp, một kiếm chém vỡ tất cả bọn họ và cả thuyền nữa."
"Bây giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó hai chân của ta còn đang run lên đây này!"
Công Dương Kỳ cúi đầu xem xét, chân Công Dương Đức đúng là có chút không kìm lòng được mà run rẩy.
"Tuyệt thế Kiếm Tiên như thế, bình thường sẽ không dễ dàng xuất thế, ngay cả người vốn luôn cẩn thận như Mặc Ngọc Long cũng bị hắn chém giết."
"Xem ra thực lực của người này đúng là vượt qua tưởng tượng của chúng ta!"
Công Dương Đức hỏi: "Vậy đại ca, thù này chúng ta có báo hay không? Còn Cổ Vương thì phải làm sao bây giờ?"
Công Dương Kỳ vẻ mặt ngưng trọng trầm tư một lát, sau đó lên tiếng nói: "Thù nhất định phải báo! Mặc Ngọc Long có công lao cũng có khổ lao đối với tộc ta, hơn nữa còn tình như phụ tử với ta, không thể để cho hắn chết vô ích như vậy được!"
"Về phần Cổ Vương, trước mắt chỉ có thể trả ra một cái giá lớn hơn nữa, dùng thuật phát cấm kị hiến tế cho hắn, cầu hắn cho tộc chúng ta mượn lực lượng."
"Đến lúc đó ta sẽ dẫn theo lực lượng của Cổ Vương rồi vượt biển đi vào trong Đông Hoang gặp Kiếm Tiên đó một lần!"
Công Dương Đức nghe vậy yên lặng gật đầu. Cổ Vương chính là đệ nhất thiên kiêu gần ba vạn năm nay của Thanh Miêu tộc. Thực lực của hắn có thể đã vượt qua Đế Cảnh từ lâu, đạt tới Đại Thánh Cảnh!
Có lực lượng như vậy gia trì cho ca ca Công Dương Kỳ, chắc chắn có thể trả thù được cho mấy người đại trưởng lão!
...
Cửu Đỉnh Thiên.
Thanh Vũ Thánh Địa, chiếm diện tích ba trăm năm mươi vạn dặm. Thanh Vũ Sơn cao nhất ở trung ương như một thanh cự kiếm sắt bén xuyên thẳng vào trong máy xanh. Bốn phía xung quanh ngọn núi có linh khí phun trào, như mây như sương, khí thế to lớn nguy nga.
Thanh Võ Đại Điện trên đỉnh núi.
Thánh Chủ Phong Côn Tuyên đang ngồi ở đài cao giữa trung ương, khí vũ hiên ngang.
Mà ở phía dưới đại điện thì là mấy người tông chủ Vân Khiếu Tông Tào Thiên Vũ, tông chủ Phong Đạo Các Vương Thành đến từ Ứng Trạch Quốc.
Tào Thiên Vũ chính là phụ thân Tào Nghị, cũng là con rể của Phong Côn Tuyên. Ngẩng đầu nhìn Phong Côn Tuyên một chút, trong hốc mắt đỏ bừng của Tào Thiên Vũ toát ra vẻ vô cùng bi thống và phẫn nộ.
"Nhạc phụ đại nhân, ngài nhất định phải giúp Nghị Nhi báo đại thù này!"
Bọn người Vương Thành thì đồng thời cúi đầu thở dài: "Mời Phong Thánh Chủ chủ trì đại cục, để Huyền Băng Nữ Đế trả giá đắt!"
Mấy ngày trước, bọn họ biết được tin tức con của mình bị giết chết ở biên giới Bắc Huyền Thiên, thi thể tách rời, tử trạng thê thảm. Sau đó bọn họ đều động hết thảy mọi nhân mạch và tài nguyên thẩm tra nguyên nhân cái chết của mấy người đó. Sau đó biết được bởi vì mấy người đó chơi trò chơi săn giết người ở biên cảnh của Bắc Huyền Thiên mà khiến cho Huyền Băng Nữ Đế phượng nhan giận dữ bị chém đầu.
Cân nhắc đến Huyền Băng Nữ Đế thực lực vô cùng mạnh mẽ. Bọn họ liên hợp lại tiến về Thanh Vũ Thánh Địa, tìm kiếm Thanh Vũ Thánh Chủ Phong Côn Tuyên ủng hộ.
Chương 158 Chương 158. Kiếm Tiên đó phong hoa tuyệt đại! (2)
"Giỏi cho một Huyền Băng Nữ Đế Đông Hoàng Tử U, với năng lực của ngươi sợ là trước khi ngươi giết chết Nghị Nhi thì cũng biết được bối cảnh của hắn chứ?"
Phong Côn Tuyên trong mắt sát ý dạt dào: "Nhưng ngươi lại chém đầu ngoại tôn của ta như vậy, ngươi đúng là độc ác!"
Hắn tức giận nhất chính là rất có thể Đông Hoàng Tử U biết Tào Nghị là ngoại tôn của mình nhưng vẫn hạ sát thủ.
Hiển nhiên đây là một sự sỉ nhục rất lớn cho Thanh Vũ Thánh Địa!
Làm một Thánh Địa đạo thống trăm vạn năm, Thanh Vũ Thánh Địa nội tình thâm hậu, không thể tưởng tượng. Gần vạn năm qua, bên trong Thánh Địa thịnh truyền tổ sư gia không có đi về cõi tiên, rất có thể núp trong bóng tối bảo hộ Thánh Địa.
Mà lúc trước khi tổ sư gia sáng lập Thánh Địa, hắn cũng đã là cường giả Đế Cảnh. Có thể nghĩ, nếu như hắn còn sống tại thế thì tu vi bây giờ sẽ là...
Bỏ qua tổ sư gia không nói tới, Thanh Vũ Thánh Địa và Hoàng tộc Cửu Đỉnh Thiên quan hệ mật thiết. Mà Cửu Đỉnh Đại Đế Cửu Đỉnh Thiên Tư Mã Vô Tướng, ngoại trừ là Đế Cảnh uy tín lâu năm ra thì còn có viễn cổ Thần khí Thần Châu Cửu Đỉnh trấn khí vận.
Có thể nói đối với Đông Hoàng Tử U, hắn là tồn tại có thể nghiền nát nàng. Cho nên, cho dù Đông Hoàng Tử U đoạt được đế vị Bắc Huyền Thiên, đồng thời liên tục cầm xuống Vạn Ma Quốc và Vô Sinh Quốc. Nhưng mà ở trong mắt của Phong Côn Tuyên, những chuyện này cũng không tính là cái gì.
"Nhạc phụ đại nhân, như vậy thì ngươi định báo thù này như thế nào?" Tào Thiên Vũ lên tiếng hỏi thăm.
Phong Côn Tuyên cười lạnh sau đó nói: "Chuyện này hãy giao cho ta đi, các ngươi đều không nên khinh cử vọng động."
Hắn đa mưu túc trí, quyết định thuê sát thủ nổi tiếng Cửu Thiên Tiên Vực xuất động. Mà mục tiêu của hắn chính là chúng nữ nhi của Đông Hoàng Tử U.
"Đông Hoàng Tử U, ngươi giết một ngoại tôn của ta, ta giết bốn cô con gái của ngươi, chuyện này rất công bằng đúng không!"
Trong lòng của hắn cười lạnh không thôi.
Mà nhìn thấy biểu cảm của hắn như thế thì mấy người Tào Thiên Vũ lập tức biết được Huyền Băng Nữ Đế gặp nguy hiểm.
...
Thủy Tinh Cung.
Ánh nắng ban mai chiếu vào trong tẩm cung.
Một tia sáng nhỏ chiếu vào trên những gương mặt nhỏ mũm mĩm trắng nõn nà của chúng nữ nhi, khiến cho dáng vẻ ngủ say của các nàng càng đáng yêu hơn nữa.
Lâm Hiên vẫn luôn giữ thói quen ngủ đủ giấc mở mắt ra sau đó cảm nhận được ngực của mình hơi lặng.
Khẽ ngẩng đầu xem xét, thấy Tuyền Hi và Tuyền Ấu một trái một phải ghé vào ngực mình.
Khóe miệng hai tiểu nha đầu đều chảy nước bọt óng ánh.
"Hai đứa nhóc đáng yêu này không ngờ được là chảy nhiều nước bọt như vậy."
Lâm Hiên dùng tay nhẹ đè lên môi Tuyền Hi và Tuyền Ấu. Hai tiểu nha đầu lập tức ngậm miệng lại. Nhưng một lát sau, các nàng lại hơi mở cái miệng nhỏ ra trên khóe miệng lại có nước bọt chảy xuống. Lâm Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, đành phải vận ra một đạo linh lực, hong khô mảng quần áo nơi ngực. Nhưng mà không lâu sau thì nước bọt của các tiểu nha đầu lại làm ướt quần áo của hắn.
"Thôi thôi, mặc kệ các nàng vậy."
Lâm Hiên cũng lười động thủ, rất nhiều đứa nhỏ khi còn nhỏ đều rất thích ngủ nằm sấp. Mà nằm sấp cũng hay há miệng chảy nước bọt. Lâm Hiên không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của các cô con gái cho nên không thèm để ý tới nữa.
Cứ như vậy, đến giờ Thìn, các tiểu nha đầu chậm rãi tỉnh lại.
"A?"
"Ướt quá!"
Tuyền Hi và Tuyền Ấu cảm thấy cằm mình ẩm ướt, hơn nữa ngực cha cũng ướt.
Lâm Hiên cười nói: "Đây đều là do nước bọt của các ngươi chảy lúc ngủ."
"Nhiều như vậy sao?" Tuyền Hi và Tuyền Ấu vẻ mặt kinh ngạc.
Hai tiểu nha đầu vội vàng cúi đầu thổi cho Lâm Hiên, vừa thổi vừa sốt ruột nói: "Nhiều nước bọt như vậy trên người cha lỡ như cha bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
Mặc dù tẩm cung rất ấm áp. Nhưng các tiểu nha đầu vẫn còn nhớ mẫu thân đã từng dạy trên người không thể dính nước nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh.
Nghe được các nàng nói như vậy, Tuyền Châu và Tuyền Hàm cũng bận bịu đi lên. Bốn tiểu nha đầu đều ra sức thổi phòng miệng thổi hơi cho Lâm Hiên.
Nhìn thấy vừa đáng yêu vừa có hiếu như vậy, trong lòng Lâm Hiên tình thương của cha bộc phát.
"Các bảo bối, đừng lo lắng, cha sẽ không bị cảm lạnh!"
Hắn tiện tay vận ra một đạo linh lực, triệt để hong khô quần áo.
"Oa thật là lợi hại!"
Mấy người Tuyền Châu đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Mình thổi nhiều như vậy cũng không sánh nổi cha vung tay lên. Cha đúng là không gì làm không được!
"Được rồi, nếu như tất cả đều đã thức thì chúng ta rời giường đi!"
Sau đó Lâm Hiên cưng chiều ôm lấy bốn cô con gái, dẫn theo các nàng cùng nhau xuống giường rửa mặt.
Bữa sáng qua đi.
Tuyền Ấu lấy một cái hộp gỗ nhỏ từ trong phòng của mình ra, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn lên tiếng nói: "Các tỷ tỷ, các ngươi mau đến xem xem!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm vội vàng đi tới nhìn thoáng qua: "Oa, nhiều trứng rắn như vậy!"
Tuyền Ấu dương dương đắc ý nói ra: "Đúng nha, Cửu Lân Ban Xà ta lại sinh trứng rắn!"
"Lần này, ta định sẽ để cho bọn nó nở ra rồi sau đó đưa đến trong rừng rậm."
Tuyền Châu cau mày nói ra: "Lần này trứng rắn hình như rất nhiều, nhiều rắn con như vậy cũng quá đáng sợ?"
Tuyền Hi và Tuyền Hàm khẽ gật đầu.
Cửu Lân Ban Xà vốn là yêu thú rất hung ác, Tuyền Ấu còn ném rắn con của nó khắp nơi, đáng sợ!
"Rất nhiều sao?" Tuyền Ấu nghiêng đầu nhìn hộp gỗ trong tay một chút: "Ta còn chưa đếm xem Cửu Lân Ban Xà có thể sinh bao nhiêu trứng rắn!"
"Bằng không chúng ta đếm xem đi!" Tuyền Hàm nói.
Tuyền Châu và Tuyền Hi cũng khẽ gật đầu.
Nghe Tuyền Ấu nói như vậy, các nàng cũng rất muốn biết Cửu Lân Ban Xà sinh bao nhiêu trứng rắn. Sau đó, các tiểu nha đầu dựa theo phương pháp đếm mà Thái phó Dương Văn Thừa dạy, bấm ngón tay tính số lượng trứng rắn.
"Một, hai, ba, bốn... mười!"
Chương 159 Chương 159. Cha đúng là không gì làm không được!
Các tiểu nha đầu đếm tới mười thì gặp khó khăn, sau mười thì nên dùng cái gì để đếm?
Tuyền Châu nghĩ nghĩ, nói ra: "Mỗi người chúng ta đều đếm mười, có mấy mười chính là mấy chục!"
"Đúng đó đúng đó!" Mấy người Tuyền Hi cảm thấy tỷ tỷ thật thông minh.
Bởi vì mười đúng lúc là số nguyên, các tiểu nha đầu nhanh chóng đếm ra tám mươi. Nhưng mà tiếp theo các nàng lại không thể tính toán ra được.
Tuyền Châu và Tuyền Hi đều đếm ra tám, sau đó Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đều đếm ra chín. Không phải số nguyên mười, các nàng có tính như thế nào cũng không tính được.
Thử mấy lần, sau đó các tiểu nha đầu đều vẻ mặt ủ rũ. Không ngờ được là đến lúc cuối cùng vẫn không thể nào thành công đếm được có bao nhiêu trứng rắn. Cuối cùng, các nàng đành phải cầu cứu người cha không gì là không làm được của mình.
"Cha, chúng ta nên làm cái gì mới có thể đếm được những trứng rắn này?"
Mấy người Tuyền Châu ôm chân Lâm Hiên, từng người mở to con mắt đen nhánh.
"Cha nghĩ cách cho các ngươi!"
Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt cái đầu nhỏ của các nàng, đồng thời lục soát giáo trình vú em hoàn mỹ. Thông qua giáo trình, hắn hiểu, khi bọn nhỏ ba bốn tuổi, phương pháp đếm thường dùng nhất là đếm ngón tay. Hơn nữa phương pháp tính toán được dùng nhiều nhất chính là dùng ngón tay, sau đó thêm hoặc bớt. Nhưng phương pháp này có thiếu hụt rất lớn, đó chính là chẳng những tốn thời gian, hơn nữa qua mười thì không tính được. Cho nên Lâm Hiên lựa chọn một phương pháp cực kỳ thuận tiện dễ hiểu trong giáo trình.
Hơn nữa, vừa rồi hắn cố ý đang đứng bên cạnh quan sát các nữ nhi tính toán. Cho nên bây giờ có thể tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, dạy phương pháp này cho các nàng.
Nghe được Lâm Hiên nói như vậy, mấy người Tuyền Châu đều vui vẻ gật đầu, quả nhiên cha có biện pháp!
Lâm Hiên nói: "Các bảo bối, tính toán trong phạm vi mười, mười và trăm trở lên các ngươi có biết không?"
"Ừm! Thái phó lão sư đã dạy chúng ta!" Các tiểu nha đầu lập tức gật đầu.
"Tốt!"
Lâm Hiên gật gật đầu, thật ra thì hắn phát hiện nữ nhi bảo bối tính toán đã rất tốt. Nhất là Tuyền Châu, nàng cũng có thể nghĩ ra được phương pháp lợi dụng số nguyên mười tính toán, đúng là không đơn giản.
"Vậy bây giờ cha sẽ dạy các ngươi phương pháp gộp mười."
Các tiểu nha đầu nghe xong, ánh mắt nhao nhao sáng lên, phương pháp này nghe rất mới lạ!
Lâm Hiên lại nói ra: "Cái gọi là phương pháp gộp mười chính là biến bất kỳ số lượng nào thành số mười."
"Ví dụ như là tám và chín, bởi vì chín thêm một thành mười, cho nên chia tám thành một và bảy."
"Chín thêm một thành mười, mười lại thêm bảy còn lại chính là mười bảy."
Sau khi mấy người Tuyền Châu nghe xong, nhao nhao cau mày nghĩ một lát. Sau đó từng người đều hai mắt sáng rỡ.
"A hóa ra còn có thể như vậy!"
"Ta đã hiểu, như vậy thì cho dù số lượng như thế nào đi nữa cũng có thể gộp lại thành mười!"
"Đúng đó, vừa rồi chúng ta còn lại hai tám và hai chín, như vậy thì có thể gọp thành ba mười, thừa lại bốn."
"Đó chính là ba mươi bốn!"
Nhìn thấy chúng nữ nhi học một hiểu mười, Lâm Hiên tràn đầy cảm giác thành tựu. Kiếp trước hắn nhìn thấy rất nhiều bậc cha mẹ vì dạy phép toán vỡ lòng cho bọn nhỏ mà rối đến sức đầu mẻ trán. Nhưng bây giờ, hắn thân là phụ thân, lại có được giáo trình vú em hoàn mỹ, có thể nhẹ nhõm vui sướng dạy cho bọn nhỏ biết được phương pháp tính toán rất lợi hại. Cuộc sống làm vú em như vậy có thể nói là vừa nhẹ nhõm vừa tràn đầy cảm giác thỏa mãn!
Vì để chào các cô con gái triệt để nắm giữ được phương pháp tính toán cơ bản cho nên Lâm Hiên lại bổ sung thêm: "Một trăm thêm mười chính là một trăm mười, thêm hai mươi chính là một trăm hai mươi, sau đó cứ như vậy là được rồi."
Mấy người Tuyền Châu đồng thời gật gật đầu: "Biết rồi, cho nên hết thảy có một trăm mười bốn trứng rắn!"
"Thật thông minh!" Lâm Hiên vui vẻ không thôi, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của mỗi người các nàng một cái.
Đinh!
Lúc này, giọng nói máy móc của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
"Tình thương của cha như núi, dạy cho các cô con gái biết được phương pháp tính toán, ban thưởng: tu vi Đại Thánh Cảnh!"
……………………….
Nhìn thấy thông báo của hệ thống. Lâm Hiên cảm thấy cuộc sống này quá hoàn mỹ rồi!
"Vô số thiên kiêu đến cuối đời chỉ sợ cũng không thể sờ được cánh cửa Đế Cảnh chứ nói chi là cảnh giới cao hơn Đế Cảnh Đại Thánh Cảnh!"
"Mà ta tùy tiện dạy cho các cô con gái một phương pháp tính toán cơ bản thì đã nhận được tu vi Đại Thánh Cảnh."
"Hệ thống phải nói là quá hào phóng rồi!"
Lâm Hiên trong lòng cười to không thôi.
Đinh!
"Có muốn nhận phần thưởng hay không?"
"Có!"
"Chúc mừng túc chủ, nhận được tu vi Đại Thánh Cảnh!"
Trong chốc lát. Lâm Hiên cảm nhận được ba trăm sáu mươi khiếu trên người mình mở rộng một lần nữa, sau đó lấy tốc độ cao hơn Đế Cảnh hơn gấp mười lần thu nạp thiên địa linh khí.
Mà cùng lúc đó. Bên trong ngũ tạng ngũ của hắn đồng thời tuôn ra một dòng nước ấm ôn nhuận như suối. Năm dòng nước ấm này nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân. Khiến cho thân thể có được cảm giác tràn đầy trước nay chưa từng có. Mà đáng lưu ý nhất chính là sau khi nội thị thì Lâm Hiên nhìn thấy vị trí đan điền của mình xuất hiện một cái tinh vực nho nhỏ.
Trong tinh vực nhỏ này có vô số sao trời dựa theo một quy luật nào đó mà chậm rãi vận hành. Mà theo bọn chúng chuyển động, toàn bộ tinh vực cũng theo đó xoay tròn. Sau khi tinh vực xoay tròn hoàn thành một vòng, một đạo năng lượng huyền ảo quỷ quyệt như suối nước nóng tưới nhuần thân thể.
Lúc này, Lâm Hiên thậm chí có thể cảm nhận được thân thể của mình đang cộng minh với thiên địa. Thậm chí chỉ cần hắn muốn thì có thể điều khiển pháp tắc nhất định trong phạm vi xung quanh cơ thể mình.
"Đại Thánh Cảnh quả nhiên không tầm thường!"
"Bây giờ thực lực của ta mạnh mẽ hơn Đế Cảnh đâu chỉ gấp mười!"
Chương 160 Chương 160. Dùng phương pháp trẻ con để giải quyết!
Tỉ mỉ cảm ngộ thay đổi do Đại Thánh Cảnh mang tới, sau đó Lâm Hiên không khỏi âm thầm cảm khái.
Không suy nghĩ nữa, Lâm Hiên tập trung chủ ý vào hiện tại. Cho dù tu vi cao tới mức nào đi nữa thì hắn để ý nhất vẫn là bốn cô con gái đáng yêu của mình.
Mà lúc này mấy người Tuyền Châu vì muốn nhanh chóng có thể vận dụng được phương pháp gộp mười mà Lâm Hiên dạy cho nên chạy tới trong hoa viên, nằm rạp dưới mặt đất đếm số lượng Tuyết Nghĩ Thú.
Bởi vì Tuyết Nghĩ Thú chính là một loại yêu thú nhỏ thường thấy nhất ở Bắc Huyền Thiên. Cho nên số lượng của bọn chúng cực kỳ nhiều, các tiểu nha đầu tính toán đến quên cả trời đất.
Lâm Hiên thấy ánh nắng rất đẹp cho nên nằm ở trên ghế thảnh thơi khẽ hát. Đông Hoàng Tử U trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt đi vào trong Thủy Tinh Cung.
Luôn luôn chinh phạt chiến loạn ở bên ngoài khiến cho nàng trở nên cực kỳ lãnh khốc. Mà nàng phát hiện, chỉ khi nào trở lại Thủy Tinh Cung, trong lòng của mình mới có thể có chút ấm áp.
Nghe được tiếng bọn nhỏ vui cười.
Nàng quay đầu nhìn thì thấy bốn tiểu nha đầu đang nằm rạp ở dưới đất, cái mông nhỏ vểnh lên đếm số lượng Tuyết Nghĩ Thú.
"Tuyền Hi, Tuyền Hàm, Tuyền Ấu, vừa rồi ta đếm sáu mươi mốt con, các ngươi đếm bao nhiêu?"
"Ta đếm năm mươi tám con."
"Ta đếm ba mươi thêm ba mươi hai, sáu mươi hai con."
"Ta đếm sáu mươi con, không cẩn thận giẫm chết hai con, còn lại năm mươi tám con."
Đông Hoàng Tử U nghe được bọn nhỏ nói như vậy thì có chút giật mình. Nàng cũng không ngờ được là bọn nhỏ tính toán thuần thục như vậy.
Đi tới sau lưng các tiểu nha đầu, Đông Hoàng Tử U yên lặng nhìn các nàng đếm Tuyết Nghĩ Thú. Cho đến khi các tiểu nha đầu kết thúc thì nàng mới tràn đầy dịu dàng nói: "Các bảo bối, các ngươi muốn thông qua đếm Tuyết Nghĩ Thú để luyện tính toán sao?"
Mấy người Tuyền Châu thấy là mẫu thân tới thì rất là vui vẻ ôm lấy chân của nàng. Các nàng đã vài ngày không có gặp mẫu thân trong lòng rất là nhớ nàng!
"Đúng đó! Đúng đó! Chúng ta chính là muốn luyện tính toán!"
"Mẫu thân, cha dạy cho chúng ta một loại phương pháp tính toán rất là lợi hại, bây giờ chúng ta đều biết tính toán!"
Các tiểu nha đầu tranh nhau biểu hiện cho Đông Hoàng Tử U biết mình biết tính toán.
Đông Hoàng Tử U cẩn thận nghe, phát hiện ra tốc độ tính toán của các nàng rất là nhanh hơn nữa còn rất là chính xác. Ở tuổi của các nàng mà có thể làm được như vậy thì rất là khó được.
"Mẫu thân, phương pháp gộp mười mà cha dạy chúng ta có lợi hại hay không?" Tuyền Châu hỏi.
Đông Hoàng Tử U không chút nghĩ ngợi gật gật đầu: "Lợi hại."
Nàng lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Lâm Hiên một cái.
Xem ra, hắn cả ngày chơi bời lêu lổng cũng không phải là lãng phí cuộc sống. Phương pháp gộp mười này đúng là rất là thích hợp đi dạy cho bọn nhỏ.
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, lộ ra một tia khẳng định.
Quay đầu, cưng chiều mà nhìn các tiểu nha đầu, nàng nói ra: "Mẫu thân tới, là có đồ tốt cho các ngươi."
"Cái gì đó?"
Các tiểu nha đầu nhao nhao mở to đôi mắt hiếu kì.
Đông Hoàng Tử U mỉm cười.
Nàng khẽ vung tay lên một cái lấy từ trong phòng ra một viên đan dược trắng như tuyết tỏa ra mùi hương vô cùng thơm ngọt.
"Đây là đồ tốt mẫu thân luyện chế ra, ăn ngon lắm!"
Đan dược trong tay nàng chính là Ngưng Bích Quả Đan nàng tự tay luyện chế. Đan dược này chính là Thiên giai hạ phẩm, rất thích hợp cho người vừa mới tu luyện hoặc là sử dụng để tu luyện. Sau khi ăn vào, có thể vô tri vô giác giúp mở ra ba trăm sáu mươi khiếu trong cơ thể. Lại có thể kiên cố kinh mạch mạch máu, hội tụ đan điền chi khí.
Mà, vì bọn nhỏ. Nàng đặc biệt thêm một chút dược thảo có mùi vị thơm ngọt vào bên trong đó để cho hợp khẩu vị của bọn nhỏ hơn.
Các tiểu nha đầu mũi khẽ ngửi, tán thán nói: "Rất là thơm, rất là ngọt!"
Các nàng mỗi người vội vàng lấy một viên từ trong tay của Đông Hoàng Tử U. Sau khi ăn xong thì cảm thấy từ cổ họng đến phần bụng đều rất dễ chịu. Trong mơ hồ thân thể như có một dòng nước ấm đang chảy.
"Chẳng những ăn ngon, còn rất dễ chịu!" Các tiểu nha đầu đều lộ ra vẻ hưởng thụ.
Sau đó Tuyền Ấu nói ra: "Mẫu thân, ta có thể ăn thêm một viên hay không?"
Lần này Đông Hoàng Tử U luyện ra hết thảy năm viên, vốn định một viên cuối cùng cho bọn nhỏ chia ra ăn.
Cho nên nói: "Vậy ngươi muốn chia cho các tỷ tỷ không?"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm vội vàng nói: "Mẫu thân, Tuyền Ấu thích ăn, vậy thì để viên cuối cùng này cho nàng đi!"
Đông Hoàng Tử U nhìn thấy chúng nữ nhi khiêm nhượng như thế, không khỏi nở một nụ cười trấn an. Bốn cô con gái này từ nhỏ đến lớn đều rất là đoàn kết và yêu mến lẫn nhau.
Người làm mẫu thân như nàng cũng rất là vui.
Sau đó Tuyền Ấu cầm một viên Ngưng Bích Quả Đan cuối cùng trong tay, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi sau đó nói ra: "Mẫu thân ngươi có ăn hay không?"
Đông Hoàng Tử U lắc đầu: "Mẫu thân không ăn."
"Vậy thì hãy cho cha ăn đi!" Tuyền Ấu cảm thấy cha tốt như vậy, có thứ tốt thì đương nhiên phải chia sẻ với hắn.
Đông Hoàng Tử U sau khi nghe xong đôi mắt đẹp sáng lên. Ngưng Bích Quả Đan này cũng rất thích hợp cho một người không có một chút tu vi nào như Lâm Hiên phục dụng. Mà nữ nhi đưa đan dược cho Lâm Hiên ăn, nhất định hắn sẽ không cự tuyệt. So với tự mình đưa cho hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
"Có thể." Đông Hoàng Tử U mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại rất vui vẻ. Tiểu nha đầu Tuyền Ấu này đúng là vô tâm trồng liễu, giúp nàng một đại ân!
Sau đó Tuyền Ấu đem Ngưng Bích Quả Đan đưa đến trước mặt Lâm Hiên: "Cha, cho ngươi ăn!"
Có được Thái Diễn Đan Quyển, Lâm Hiên nhìn một cái là nhận ra được Ngưng Bích Quả Đan đã được Đông Hoàng Tử U cải tiến. Đối với công hiệu của
đan dược này đương nhiên là hắn cũng biết rõ. Đã có được tu vi Đại Thánh Cảnh, đương nhiên hắn sẽ không để cho viên đan dược này lãng phí trên người của mình.