-
Chương 126-130
Chương 126 Chương 126. Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Lúc này Lâm Hiên đang vội vàng làm bữa sáng cho các cô con gái. Từ trong phòng bếp đi tới, thấy bốn tiểu bảo bối đều không có ăn gì mà nâng cằm lên, gục xuống bàn.
Trên bốn gương mặt nhỏ nhắn béo mũm mĩm tràn đầy vẻ xoắn xuýt.
"Các bảo bối, tại sao không ăn cơm?" Lâm Hiên cười hỏi.
Tuyền Châu thở dài một hơi: "Chúng ta muốn tặng một món quà cực kỳ đặc biệt cho cho Dĩnh Nhi nhưng lại không biết tặng cái gì."
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, rất hao tổn tâm trí!"
Tuyền Hàm vểnh vểnh miệng nhỏ lên: "Ta không biết là phải tặng món quà gì mới là tốt nhất."
Tuyền Ấu nhìn Cửu Đầu Thiên Mãng trong ngực một chút, lại nhìn Thiên Cẩu Thú vẫn đang chảy nước miếng một chút.
Cười hắc hắc: "Cũng không biết Dĩnh Nhi có thích Thiên Cẩu Thú hay không?"
Ngao ô ~
Cảm nhận được Tuyền Ấu không có hảo ý, Thiên Cẩu Thú kêu thảm một tiếng, vội vàng cụp đuôi trốn.
Lâm Hiên quan sát hết biểu cảm trên mặt của các cô con gái, không khỏi lắc đầu cười một tiếng: "Các bảo bối, thật ra thì các tiểu bằng hữu tặng quà cho nhau, quan trọng nhất không phải là tặng cái gì mà là món quà đó có thể hiện được tấm lòng của mình hay không."
Tuyền Châu vội hỏi: "Cha, như vậy thì phải làm như thế nào mới có thể để cho Dĩnh Nhi biết được tâm ý của chúng ta?"
Lâm Hiên cười nói: "Ví dụ như là Tuyền Châu bảo bối, ngươi thích viết chữ, vậy ngươi viết một bức tranh chữ đẹp cho Đường Dĩnh, ngươi nói nàng sẽ vui vẻ hay không?"
Tuyền Châu nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: "Ta nghĩ chắc chắn nàng sẽ rất vui vẻ, bởi vì đây là ta tự tay viết cho nàng."
"Đúng, chính là đạo lý này." Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.
Tuyền Hi vội vàng nói: "Ta biết, ta thích vẽ tranh, cho nên ta vẽ một bức tranh đẹp cho Dĩnh Nhi, chắc chắn nàng sẽ thích!"
Lâm Hiên bóp cái mũi nhỏ của nàng một chút: "Đúng, Tuyền Hi bảo bối cũng rất thông minh!"
"Vậy ta tìm một cái bình hoa mỹ lệ cho Dĩnh Nhi, sau đó tự tay cắm từng đóa hoa xinh đẹp lên trên đó!" Tuyền Hàm ánh mắt sáng lên, vui vẻ phủi tay.
"Còn có ta, ta muốn bắt một trăm con Linh Hỏa Phi Trùng cho Dĩnh Nhi, để gian phòng của nàng sáng lấp lánh cả đêm!" Tuyền Ấu cũng không kịp chờ đợi nói.
"Tốt tốt tốt, lễ vật của các bảo bối chắc chắn sẽ làm cho Dĩnh Nhi thích!" Lâm Hiên vẻ mặt cưng chiều nở một nụ cười.
Càng làm cho hắn vui mừng là các cô con gái cực kỳ thông minh, chuyện gì cũng nhắc một cái là hiểu ngay.
Làm phụ thân của các nàng, có thể nói là cực kỳ nhẹ nhõm.
"Vậy bây giờ chúng ta đi làm lễ vật đi!"
Sau đó, bốn tiểu nha đầu lập tức rời khỏi bàn ăn.
Lâm Hiên gọi các nàng ăn cơm. Nhưng các tiểu nha đầu từng người đều đấu chí mười phần, nhất định phải làm xong lễ vật mới bằng lòng ăn. Lâm Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho đám tiểu gia hỏa này đi làm lễ vật trước.
Mắt thấy bữa sáng đã làm xong, mà các cô con gái nhất thời nửa khắc cũng làm không xong lễ vật. Lâm Hiên liền quyết định thừa cơ hội này đi Vô Sinh Quốc một chuyến, giải quyết Vô Sinh Ma Quân.
Gọi các người hầu tới trông chừng các cô con gái, Lâm Hiên bóp một cái trận pháp cường đại che lại Thủy Tinh Cung. Sau đó lập tức thôi động Thần Hành Thủ Trạc, lấy tốc độ cực nhanh phóng tới Thiên Ma Giới.
...
Vô Sinh Quốc, Ma Cung đại điện.
Trước mặt Vô Sinh Ma Quân Kinh Vô Nhai, bốn hướng Đông Nam Tây Bắc chia nhau ngồi bốn lão giả người mặc áo choàng màu đen.
Bọn họ chính là vạn năm Ma Vu còn sót lại của Vô Sinh Quốc. Mà Kinh Vô Nhai triệu tập bọn họ đến đây, mục đích chính là chế tạo ra trận pháp cấm kỵ của Ma tộc "Ma Môn".
Thông qua Ma Môn này, có thể đến ngoài ức vạn dặm trong chớp mắt. Kinh Vô Nhai dám chắc chắn, chỉ cần hắn dẫn người thông qua Ma Môn đi vào Huyền Băng Cung. Như vậy hắn có thể triệt để nghịch chuyển thế yếu, đánh cho Đông Hoàng Tử U trở tay không kịp.
"Bốn vị đại sư, có thể bắt đầu!"
Kinh Vô Nhai nhìn thoáng qua ba ngàn ma tướng tinh nhuệ bên ngoài đại điện, trong ánh mắt đã có chút không kịp chờ đợi nữa.
"Rõ!"
Tứ đại Ma Vu gật đầu, sau đó nhao nhao bóp ra một cái ma pháp ấn quyết huyền diệu. Bốn người đồng thời ném ma pháp ấn quyết về giữa không trung, để bốn cái ma pháp ấn quyết dung hợp lại với nhau, sau đó hình thành một cái quả cầu ánh sáng màu đen.
Sau đó, bọn họ dùng thượng cổ ma ngữ khó có thể lý giải được niệm chú ngữ ra.
Hô!
Không đến ba hơi về sau, quả cầu ánh sáng màu đen bỗng nhiên nổ tung, hình thành một cái Không Gian Chi Môn to lớn. Cái Không Gian Chi Môn này hỗn hỗn độn độn, huyền chi hựu huyền, không gian phía sau giống như là Súc Địa Thành Thốn, thâm bất khả trắc.
"Xong rồi!"
Trong mắt Kinh Vô Nhai lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy, vung tay lên, ba ngàn ma tướng ngoài điện cùng nhau vọt vào bên trong.
"Bốn vị đại sư, cô sẽ tranh thủ tốc chiến tốc thắng, các ngươi nhất định phải toàn lực gia trì Ma Môn, để cho nó liên tục mở ra!"
Duy trì Ma Môn vận chuyển thì cần ma lực cực lớn, vì thế cho nên Kinh Vô Nhai mới cẩn thận nhắc nhở một câu.
"Xin bệ hạ cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để xảy ra bất cứ chỗ sơ suất nào!" Tứ đại Ma Vu trên mặt lộ vẻ kiên quyết lên tiếng trả lời.
"Ừm." Kinh Vô Nhai khẽ vuốt cằm, sau đó bước ra một bước, chuẩn bị tiến vào Ma Môn.
Mà đúng lúc này.
Một bóng dáng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, nghênh ngang đi từ trong ma môn ra.
Kinh Vô Nhai và tứ đại Ma Vu đều giật nảy cả mình.
Tại sao bên trong Ma Môn lại có người đi ra được?
Lâm Hiên nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt của tất cả bọn họ, không khỏi nghiền ngẫm cười một tiếng: "Đâu cần phải tân tân khổ khổ duy trì Ma Môn? Có chuyện thì giải quyết ngay ở chỗ này đi!"
Hắn vung tay lên, trong khoảnh khắc đánh cho Ma Môn sau lưng nổ nát vụn.
Chương 127 Chương 127. Ma Quân ngươi vẫn có chút yếu!
Biên cảnh Vô Sinh Quốc. Đông Hoàng Tử U dẫn theo trăm vạn đại quân Bắc Huyền Thiên đã triển khai chiến đấu với trăm vạn đại quân Vô Sinh Quốc do Âu Hồng cầm đầu. Lần đại chiến này khiến cho Âu Hồng và người của Vô Sinh Quốc chân chính được mở mang tầm mắt Huyền Băng Nữ Đế cường hãn bá đạo như thế nào.
Theo Đông Hoàng Tử U một ngựa đi đầu. Bốn phía xung quanh thân thể của nàng, trong phạm vi một dặm, như chỗ không người. Từng đạo Tiên Đạo lực lượng pháp tắc huyền diệu mơ hồ quay chung quanh thân thể của nàng.
Theo nàng mạnh mẽ thoải mái ra chiêu, bộc phát ra uy áp và khí thế kinh người. Mà khiến cho bọn người Âu Hồng sợ hãi hơn là bọn họ phát hiện bên trong chiêu thức của Đông Hoàng Tử U còn mang theo ma khí.
"Tiên Ma đồng tu, Huyền Băng Nữ Đế quả nhiên là yêu nghiệt!"
"Nữ nhân này có thiên phú phải nói là hiếm thấy trên đời, giao chiến với nàng cũng không phải là một chuyện may mắn!"
Âu Hồng và một thống soái khác với trên trăm vị ma tướng phó tướng đều không nhịn được xúc động mà nói một câu. Mà bởi vì Đông Hoàng Tử U cường thế đi trước mở đường cho nên trăm vạn hùng binh sau lưng nàng có thể tiến quân thần tốc thế như chẻ tre. Không đến nửa canh giờ thì đã nhắm vào hơn quốc đô Vô Sinh Quốc tiến thêm ba trăm dặm!
Cảm nhận được tình thế có chút không ổn, Âu Hồng lo lắng quay người nhìn về phía quốc đô xa xa: "Tại sao bệ hạ còn không hiện thân?"
Huyền Băng Nữ Đế chính là cường giả Đế Cảnh, hơn nữa thực lực có thể nói là yêu nghiệt. Muốn ngăn cản được thế công của đại quân Bắc Huyền Thiên, thì phải ngăn cản được Huyền Băng Nữ Đế mới được. Mà toàn bộ Vô Sinh Quốc, chỉ có một người có thể làm được chuyện này, đó chính là Vô Sinh Ma Quân!
Nhưng Vô Sinh Ma Quân không có nói cho Âu Hồng là hắn phải làm gì, Âu Hồng chỉ có thể chờ mong hắn xuất hiện để cứu vãn xu hướng suy tàn này.
Bành!
Đông Hoàng Tử U cầm Băng Phượng Kiếm trong tay, một kiếm chém xuống, mười dặm rung động!
Nhìn thấy nàng càng đánh càng mạnh, Âu Hồng quan sát chiến cuộc trên sa trường sau đó quả quyết quyết định phái người chạy về về Ma Cung, thỉnh cầu Vô Sinh Ma Quân trợ giúp.
Đông Hoàng Tử U liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của Âu Hồng, nàng cũng lập tức tâm tư xoay chuyển.
"Dựa theo đạo lý, Vô Sinh Quốc xu hướng suy tàn hiển thị rõ, hẳn là Vô Sinh Ma Quân phải kịp thời xuất hiện mới đúng."
"Nhưng mà cho đến bây giờ hắn vẫn còn chưa xuất hiện chắc chắn là có mưu đồ khác hoặc là đã gặp được khó khăn nào đó..."
Đông Hoàng Tử U ngẩng đầu nhìn về hướng quốc đô Vô Sinh Quốc một chút. Âm thầm suy tính nếu như mình dùng hết tốc độ tiến về phía trước thì chừng một nén nhang là có thể đến được đó. Mà mắt thấy phe mình đã khống chế được chiến cuộc, nàng quyết định nếu muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, cho nên lập tức dẫn đầu giết về phía quốc đô Vô Sinh Quốc, tra rõ ràng tình huống của Vô Sinh Ma Quân đồng thời giết chết hắn.
Sau đó đàng hóa thành một đạo Lưu Quang xông lên trước giết người mà Âu Hồng đã phái đi ra. Đồng thời một đường lao thẳng đến hướng quốc đô Vô Sinh Quốc.
Âu Hồng thấy thế ánh mắt run lên: "Huyền Băng Nữ Đế muốn đơn thương độc mã giết tới quốc đô chúng ta hay sao?"
Phốc phốc!
Ngay lúc hắn vừa mới nói dứt câu thì một đạo băng khí màu xanh thẳm đã đâm vào sau lưng của hắn. Chúng ma tướng đột nhiên bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện ra được hóa ra là Băng Phượng Kiếm của Đông Hoàng Tử U đã đâm xuyên Âu Hồng.
"Nguy rồi! Chúng ta đều bị Huyền Băng Nữ Đế hấp dẫn lực chú ý, không nhìn thấy nàng và kiếm đã tách rời!"
"Huyền Băng Nữ Đế chiêu này thật sự là đủ hung ác, cũng khiến cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị, nữ nhân này thật là đáng sợ!"
"Nói nhiều như vậy làm gì? Chủ soái đã chết, lần này phiền phức lớn rồi! !"
Đông Hoàng Tử U đột nhiên đánh ra một kích, trực tiếp đánh nát khí thế của đại quân Vô Sinh Quốc.
Trong lúc nhất thời, trăm vạn quân Vô Sinh Quốc đều bối rối không biết làm sao.
...
Vô Sinh Quốc, Ma Cung.
Kinh Vô Nhai nhìn chằm chằm Lâm Hiên một lát, ánh mắt run lên bần bật: "Ngươi là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế!"
Huyền Băng Nữ Đế đại danh như sấm bên tai, ai cũng biết nam nhân nàng không thể nào là người tầm thường. Nam nhân ở trước mắt khí chất như tiên, tuấn mỹ vô song. Chỉ có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Cửu Thiên Tiên Vực Đông Hoàng Tử U mới có thể xứng đôi. Kết hợp với 2 sự kiện xảy ra tối hôm qua cộng với những lời mà Lâm Hiên vừa mới nói. Kinh Vô Nhai có thể chắc chắn kết luận được Lâm Hiên chính là phu quân của Huyền Băng Nữ Đế.
Mà một đám Ma Vu ma tướng đang có mặt ở đây nghe vậy thì trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh dị nhìn về phía Lâm Hiên. Hóa ra nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế chính là dáng vẻ như thế này, quả nhiên là dáng vẻ phi phàm!
Lâm Hiên hơi nhếch khóe môi lên lên: "Ngươi đoán được không sai."
Kinh Vô Nhai có chút cảm khái một câu: "Ta đã đoán trước được rằng nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế chắc chắn không phải là người bình thường, hiện tại xem ra ngươi còn lợi hại hơn ta nghĩ nhiều."
Thiên Ma Giới Ma Môn, chỉ có Ma Vu vạn năm trở lên hợp lực mới có thể mở ra. Trận pháp thời không như thế này cực kỳ phức tạp mạnh mẽ. Mà Lâm Hiên lại có thể đi từ bên trong Ma Môn ra dưới tình huống mọi người hoàn toàn không phát hiện ra một chút nào.
Điều này chứng tỏ không dẫn tu vi của Lâm Hiên cực kỳ mạnh mẽ mà còn tinh thông được trận pháp của Ma tộc. Nếu nói khoa trương hơn một chút nữa thì có lẽ Kinh Vô Nhai phải cảm thấy Lâm Hiên là tuyệt đỉnh thiên tài Tiên Ma đồng tu.
"Ngươi muốn nói là vừa rồi ta thông qua Ma Môn đi tới đây có đúng không?" Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Thật ra thì trận pháp này chẳng có gì là ghê gớm cả."
Chương 128 Chương 128. Ma Quân ngươi vẫn có chút yếu! (2)
Khi hắn đi vào bên trong Ma Cung, phát hiện thời không trong này xảy ra bất thường. Sau khi cẩn thận điều tra thì hắn phát hiện đây là một cái trận pháp thời không cực mạnh của Ma tộc... Ma Môn. Thế là vận dụng Thập Phương Trận Đồ, dễ dàng tìm được sơ hở của Ma Môn, đi từ bên trong ra.
Bốn Ma Vu nghe vậy đều vô cùng xấu hổ: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi đủ! Vừa rồi chỉ là chúng ta không chú ý..."
"Ta có cho các ngươi nói chuyện hay sao?" Lâm Hiên bỗng nhiên xuất thủ, một đạo kiếm quang hiện lên, chém bốn người.
Thấy cảnh này. Không những Kinh Vô Nhai bỗng nhiên khẽ giật mình, ba ngàn ma tướng cũng nhịn không được kinh hô lên.
"Tứ đại Ma Vu đều là Tôn Giả Cảnh, Bắc Huyền Thiên Đế phu lại là nói giết liền giết, cũng quá tàn bạo!"
"Cường giả Đế Cảnh, chính là cường thế như vậy a!"
Bọn họ mơ hồ cảm thấy năng lực của Lâm Hiên tuyệt đối không phải giống như vẻ bề ngoài.
Không còn dám chần chờ, ba ngàn ma tướng lập tức đồng loạt ra tay, tạo thành một cái sát trận cực lớn phóng tới Lâm Hiên.
"Muốn chết!"
Lâm Hiên lập tức thôi động Ly Hỏa Kim Đồng, bên trong đồng tử màu vàng sáng tỏ, Nam Minh Ly hỏa thần diễm dâng lên trong nháy mắt.
Hô! Hô!
Hai đạo ánh lửa kinh khủng chiếu sáng cả tòa Ma Cung.
Những nơi mà nó đi qua không khí đều bị đốt đến nóng lên cuồn cuộn. Mà ba ngàn ma tướng giống như là đâm đầu vào bên trong biển lửa, nháo nhào kêu thẳng một tiếng, sau đó bị ngọn lửa kinh khủng đốt thành hư vô.
"Ly Hỏa Kim Đồng!" Kinh Vô Nhai đang đứng ở bên cạnh cả kinh nắm chặt hai tay.
Một lần nữa hắn cảm thấy mình đã đánh giá thấp Lâm Hiên. Trước mắt xem ra chỉ có thể sử dụng công phá mạnh nhất thì hắn mới có cơ hội nghiền ép được Lâm Hiên.
"Vô Sinh Ma Công!"
Kinh Vô Nhai vội vàng thôi động chân nguyên trong cơ thể sau đó sử dụng ma công mạnh nhất của hắn. Sau đó, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện ức ức vạn điểm sáng màu đen.
Kinh Vô Nhai đưa tay một cái, hút toàn bộ những điểm sáng màu đen này vào trong lòng bàn tay. Ngay sau đó, một thanh hắc sắc cự kiếm trong suốt từ trong lòng bàn tay của hắn hiện ra.
Từng đạo hắc quang lượn lờ mờ mịt hòa làm một thể với không gian xung quanh giống như kiếm này đã không còn là vật ở thế giới này nữa.
"Ba ngàn ma tướng chính là ba ngàn phân thân của cô, bây giờ cô dùng Vô Sinh Kiếm chặt đứt sinh tử pháp tắc của ngươi, tiễn ngươi về tây thiên!"
Vô Sinh Kiếm của Kinh Vô Nhai chính là "Vô Sinh Ma Công" đạt tới cảnh giới đỉnh phong hiến thành. Có thể trảm đoạn pháp tắc sinh tử, một kiếm bổ ra hữu tử vô sinh, tên cổ vì Vô Sinh Kiếm!
Hắn tự tin mình dùng ra một chiêu mạnh nhất này thì chắc chắn có thể chuyển bại thành thắng!
Bành!
Vô Sinh Kiếm dẫn theo uy lực có thể chặt đứt lực lượng pháp tắc đánh thẳng về phía Lâm Hiên. Nhưng mà còn chưa tiếp xúc thân thể Lâm Hiên thầy đã bị một luồng thần lực huyền diệu xoắn nát.
"A cái này! Chuyện gì xảy ra?" Kinh Vô Nhai quá sợ hãi.
Thần công hộ thể như thế nào mà ngay cả Vô Sinh Kiếm có thể chặt đứt lực lượng pháp tắc cũng có thể đỡ được?
Kinh Vô Nhai không kịp nghĩ nhiều.
Chuyện duy nhất mà hắn có thể xác định là hôm nay Lâm Hiên chính là một cửa ải khó mà hắn khó mà đi qua được.
Nói một cách đơn giản hơn là hắn sắp xong đời rồi!
Lâm Hiên khinh miệt nói ra: "Chỉ như vậy thôi sao? Ma Quân ngươi có chút yếu ớt!"
Còn chưa nói dứt câu thì trường kiếm trong tay của hắn đã bắn mạnh ra.
Cảm nhận được bị sát cơ của Lâm Hiên khóa chặt, Kinh Vô Nhai nhất thời nội tâm điên cuồng rung động, nhịn không được hô to một tiếng: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, có chuyện gì cũng từ từ nói, cô chính là người trong Ma Đạo Liên Minh, giữ lại ta có thể..."
Phốc phốc!
Lâm Hiên một kiếm xuyên qua yết hầu!
Lạnh lùng nhìn Kinh Vô Nhai bị mình đâm thủng, Lâm Hiên khinh thường nói: "Ngươi không có quan trọng như mình nghĩ đâu."
Cổ tay rung lên, rút kiếm ra.
Vô Sinh Ma Quân Kinh Vô Nhai hét lên rồi ngã gục, hoàn toàn chết đi.
…………………………………………..
Bóng dáng Đông Hoàng Tử U uyển chuyển, như quỷ mị xuất hiện ở Ma Cung đại điện. Dọc theo con đường này, nàng giống như là đi vào chỗ không người. Tình huống này hoàn toàn không giống như tình huống mà lúc đầu nàng phỏng đoán. Hình như đã có người đả thông con đường tiến về Ma Cung đại điện, để nàng có thể một đường thông suốt không trở ngại.
"Đây là..."
Đông Hoàng Tử U bỗng nhiên cúi đầu xuống, nhìn thấy mấy bóng người ngả dưới đất trong không gian u ám phía trước. Nàng vội vàng đi lên trên kiểm tra. Sau đó nhìn thấy ở giữa mặt đất là một nam tử cao lớn uy nghiêm đang nằm đó. Hắn hoảng sợ mở to hai mắt, hình như là trước khi chết đã gặp được chuyện cực kỳ đáng sợ. Mà trên cổ họng của hắn thì có một vết thương rất rõ ràng.
"Một kiếm đứt cổ!"
Đông Hoàng Tử U đưa mắt quan sát quần áo của Kinh Vô Nhai, vẻ chấn kinh trong đôi mắt đẹp càng nồng đậm hơn.
"Xem ra đây chính là Vô Sinh Ma Quân, hắn vậy mà..."
"Bị người một kiếm đâm xuyên qua yết hầu!"
Nàng vội vàng liếc nhìn bốn phía, ngoại trừ bốn Ma Vu đã chết đi thì không còn để lại bất kỳ dấu vết gì. Điều này chứng tỏ là người đã chiến đấu với Vô Sinh Ma Quân dùng tư thái nghiền ép quét ngang Vô Sinh Ma Quân và bốn người khác.
"Vô Sinh Ma Quân, nghe nói đã có bảy vạn năm tu vi trở lên, chính là cường giả Đế Cảnh uy tín lâu năm, thực lực tương đối hùng hậu."
"Hơn nữa hắn còn có thần thông kinh khủng có thể chặt đứt pháp tắc sinh tử, rốt cuộc là ai mà có thể nghiền ép hắn như thế?"
Đông Hoàng Tử U nắm ngọc quyền thật chặt.
"Đáng tiếc, ta vẫn đến chậm một bước!"
Nàng rất là tiếc hận, không thể nhìn thấy được cường giả tuyệt thế đó.
"Bệ hạ, đại quân Vô Sinh Quốc sau khi ngài giết chết Âu Hồng, vỡ tan ngàn dặm, bây giờ đại quân của chúng ta đã giết vào bên trong quốc đô."
Lúc này, Nhược Ảnh đi từ bên ngoài đại điện vào.
Chương 129 Chương 129. Nếu như ta biết thì tốt rồi!
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, nàng biết, Nhược Ảnh xuất hiện ở đây đại biểu lần này Bắc Huyền Thiên lấy được toàn thắng.
"Đây chính là Vô Sinh Ma Quân, rốt cuộc là cường giả phương nào đã đánh giết hắn?"
Nhìn thấy thảm trạng của Vô Sinh Ma Quân, Nhược Ảnh cũng kinh ngạc không thôi.
"Nếu như ta biết thì tốt rồi." Đông Hoàng Tử U âm thầm nghĩ.
Chợt xoay người, nàng vẻ mặt uy nghiêm nói ra: "Truyền lệnh thống soái tam quân, toàn diện khống chế tất cả thành trì Vô Sinh Quốc."
"Tất cả tướng sĩ không thể làm tổn thương người vô tội, nhưng nếu có người dám dựa vào nơi hiểm yếu chống lại thì giết chết bất luận tội!"
"Mặt khác, phái người truyền bá chiến báo Bắc Huyền Thiên công hãm Vô Sinh Quốc khắp Bắc Huyền Thiên, để an ủi mười vạn sinh linh bị Vô Sinh Ma Quân hiến tế."
Nhược Ảnh vội vàng gật đầu: "Vâng, bệ hạ!"
...
Lâm Hiên trở lại Thủy Tinh Cung, các tiểu nha đầu còn đang chuẩn bị món quà của mình. Mắt thấy sắp qua giờ Thìn, chúng nữ nhi vẫn còn chưa có ăn điểm tâm, Lâm Hiên không khỏi đau lòng nói ra: "Các bảo bối, ăn sáng xong rồi hãy chuẩn bị quà có được hay không?"
"Cha, chúng ta không đói bụng!"
"Đúng đó, phải chuẩn bị quà xong trước mới được!"
Các tiểu nha đầu tất cả đều đấu chí mười phần, nhìn dáng vẻ như nếu không chuẩn bị xong quà thì sẽ không ăn.
Cô cô cô ~
Nhưng mà vừa mới dứt lời, bụng nhỏ của các nàng lần lượt kêu lên.
Lâm Hiên bị các nàng chọc cười, cười xấu xa nói: "Mới vừa rồi là ai nói không đói bụng ?"
"Là Tuyền Hi!"
"Không, là Tuyền Hàm!"
"Không phải ta, là Tuyền Ấu!"
Tuyền Châu chỉ Tuyền Hi, Tuyền Hi chỉ Tuyền Hàm, Tuyền Hàm chỉ Tuyền Ấu.
Tuyền Ấu giơ tay nhỏ lên, vừa khoát tay vừa lắc đầu: "Không phải ta! Không phải ta! Là tiểu Cửu nằm trên bụng của ta kêu!"
Lâm Hiên nhìn thấy dáng vẻ khả ái của các nàng vừa đau lòng vừa buồn cười. Cảm thấy những tiểu nha đầu này một lần muốn chuẩn bị cho xong quà.
Lâm Hiên đành phải nói ra: "Vậy các ngươi tiếp tục làm, cha đút cho các ngươi ăn."
"Được!"
Các tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ.
Vẫn là cha thông minh, như vậy thì vừa có thể chuẩn bị quà vừa có thể ăn điểm tâm!
Sau đó, Lâm Hiên bưng điểm tâm đến. Vây quanh bốn cô con gái, lần lượt đưa đồ ăn đến bên miệng các nàng. Nhìn thấy Lâm Hiên vừa cẩn thận vừa cưng chiều như thế đám người hầu đang đứng bên cạnh tán thưởng không thôi. Không hổ là Đế phu, phương thức thương yêu con gái cũng khác biệt như thế.
...
Lam Vân Quốc, hoàng cung.
Sáng sớm, mười dặm phố dài trước hoàng cung hoa hồng khắp nơi, dải lụa màu tung bay. Cảnh tượng hỉ khí dương dương. Phàm là người nhìn thấy cảnh này đều phát ra kinh ngạc cảm thán.
Bọn họ từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng cung có thịnh huống như thế.
"Nghe nói hôm nay là sinh nhật công chúa, khó trách vui mừng như thế!"
"Không phải, thịnh đại trang phục như thế, dựa theo suy đoán của ta thì không phải là vì sinh nhật của công chúa."
"Đó là bởi vì ai?"
"Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Mười dặm phố dài chật ních các loại người, đều châu đầu ghé tai bàn tán chuyện rầm rộ chưa từng có hôm nay. Mà có một số người biết được chuyện ở trong hoàng cung thì một ngụm nói toạc ra hoàng cung Lam Vân Quốc trang phục lộng lẫy như thế chính là vì nghênh đón đại nhân vật Bắc Huyền Thiên Đế phu đến.
Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều nhịn không được âm thầm gật đầu. Hóa ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu tới, khó trách thanh thế to lớn như thế. Tồn tại như thế xứng đáng được đối đãi long trọng như vậy.
Mà lúc này.
Trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng tộc vội vàng giúp công chúa Đường Dĩnh chuẩn bị sinh nhật, các lộ đại thần cũng có mặt đầy đủ. Sở dĩ bọn họ tới sớm như vậy chính là vì có thể chiêm ngưỡng được phong thái của Bắc Huyền Thiên Đế phu.
Trong số đám đại thần này. Hiển hách nhất ngoại trừ Thừa tướng Ngô Cảnh Hiền ra thì còn có Khâm Thiên Giám giám chính Bạch Quân Khiêm.
Bình thường mối quan hệ giữa Ngô Cảnh Hiền và Bạch Quân Khiêm không tệ, lúc nói chuyện thái độ cũng lộ ra rất hiền hoà: "Bạch Giam Chính, hôm nay ngươi đến đây để chờ Đế phu đến, thơ chúc thọ công chúa còn chưa có viết xong đúng không?"
Khâm Thiên Giám của Bạch Quân Khiêm chưởng quản thiên văn lịch pháp, sách sử điển tịch, yêu cầu tạo nghệ văn học khá cao. Mà bản thân Bạch Quân Khiêm là đại sư sử học có thanh danh rất cao ở Đông Hoang đại địa, văn học Thái Đẩu.
Trước đây sinh nhật Lam Vân quốc quân, Thái tử đều là hắn tự mình chấp bút viết thơ chúc thọ.
Nhưng hôm nay.
Bạch Quân Khiêm sáng sớm đã đi đến đây đứng ở chỗ này chờ Lâm Hiên đến, chuyện này khiến cho Ngô Cảnh Hiền có chút hiếu kỳ.
Mà theo Ngô Cảnh Hiền hỏi như vậy, trên trăm vị đại thần đang có mặt ở đây cũng hiếu kì nhìn về phía Bạch Quân Khiêm.
Bạch Quân Khiêm khẽ lắc đầu cười một tiếng: "Thơ chúc thọ hôm nay bản quan không có tư cách viết."
Ngô Cảnh Hiền hiếu kỳ nói: "Ngươi không có tư cách? Vậy ai có tư cách?"
"Đương nhiên là Bắc Huyền Thiên Đế phu sắp đến!" Bạch Quân Khiêm chỉ lên trời thở dài, vẻ mặt sùng bái.
"Chỉ sợ chư vị đang có mặt ở đây còn không biết được, Đế phu chính là Văn Thánh duy nhất ở Cửu Thiên Tiên Vực, Thương Long đại lục chúng ta."
"Văn thải của hắn đủ để kinh động Văn Khúc Tinh, mỗi chữ mỗi câu đều hiển hiện thánh nhân chi quang a!"
Sau khi bọn người Ngô Cảnh Hiền nghe xong đều liên tục gật đầu.
Không hổ là Đế phu, có kinh thế chi tài như thế cũng chẳng có gì lạ a.
Trong lúc nói chuyện, một đạo quang mang rực rỡ xuyên phá tầng mây, giống như là thần quang chiếu rọi cả hoàng cung.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy không trung cao vạn trượng, một cái Ngọc Liễn được bốn con Thanh Dực Phi Điểu to lớn kéo, chậm rãi giáng lâm.
"Đế phu đến!"
Chúng đại thần đều mặt lộ vẻ vẻ kích động.
Sinh thời, có thể tận mắt nhìn thấy đại nhân vật như thế giáng lâm là may mắn đến cỡ nào!
………………………………..
Chương 130 Chương 130. Thật sự là đều có đặc điểm!
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, rốt cục Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn rơi xuống đất.
Lâm Hiên dẫn bốn tiểu bảo bối đáng yêu đi ra ngoài.
"Cung nghênh Đế phu!"
Bách quan lập tức hành lễ cúng bái, thanh thế to lớn thậm chí vượt qua thiên tử tuần hành.
Sau khi hành lễ, bách quan mới dám ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Lâm Hiên. Sau khi quan sát thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây trong lòng tán thưởng không thôi.
Không hổ là Bắc Huyền Thiên Đế phu, mạo như trích tiên, khí chất vô song, phong thái tuyệt thế vô song. Có chút quan lại thậm chí âm thầm giơ ngón tay cái lên, cực kỳ bái phục dung mạo kinh thế của Lâm Hiên.
Nhìn thấy Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi đi lên trước, Bạch Quân Khiêm vội vàng tiến lên đón: "Đế phu tại thượng, tại hạ là Khâm Thiên Giám giám chính Bạch Quân Khiêm, có một chuyện muốn mời Đế phu xuất thủ!"
Lâm Hiên mỉm cười: "Chuyện gì?"
Bạch Quân Khiêm nói ra: "Hôm nay là sinh nhật công chúa, dựa theo lệ cũ, tại hạ muốn viết một bài thơ chúc thọ."
"Bất quá Đế phu ngài chính là Văn Thánh đương thời, tại hạ cảm thấy vẫn là để ngài chấp bút là tốt nhất!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Có thể."
Bạch Quân Khiêm làm Khâm Thiên Giám giám chính, địa vị có thể so với đương triều Thừa tướng. Nhưng khi hắn đối mặt Lâm Hiên, ngữ khí khiêm cung, thái độ khiêm tốn, tràn đầy thành ý.
Đối với chuyện nhỏ mà hắn thỉnh cầu, đương nhiên Lâm Hiên cũng rất vui lòng ra tay.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên đồng ý, Bạch Quân Khiêm lập tức vui mừng. Hắn rất có tự tin mình có thể quan sát được Đế phu viết thơ chúc thọ ở khoảng cách gần như thế thì sẽ rất có lợi ích cho việc hắn tu hành văn đạo.
Sau đó Ngô Cảnh Hiền cũng dẫn một đám đại thần đi tới gần, muốn nhìn thấy văn thải tuyệt thế của Văn Thánh đương thời.
Sau đó thấy Bạch Quân Khiêm lấy một cây bút lông từ trong tay của đệ tử Khâm Thiên Giám rồi cung kính đưa cho Lâm Hiên.
Sau đó hắn lại lấy ra một tờ giấy trắng, dùng hai tay chống, giữ cho trang giấy đó vuông vứt.
"Đế phu, mời!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, sau đó tìm một bài thơ chúc thọ từ bên trong Huyền Tuyệt Thiên Thư tùy tiện viết lên trên giấy.
Thần Long Kiến Tượng Nhật, Tiên Phượng Dưỡng Sồ Niên.
Đại Hỏa Thừa Thiên Chính, Minh Châu Đối Nguyệt Viên.
Tác Tân Kim Khiếp Lý, Ca Tấu Ngọc Khuông Tiền.
Kim Nhật Nghi Tôn Khánh, Hoàn Tham Chúc Thọ Thiên.
Nhìn thấy Lâm Hiên gần như không cần suy nghĩ thì có thể viết ra được thơ chúc thọ kinh tài tuyệt diễm như thế. Bọn người Bạch Quân Khiêm, Ngô Cảnh Hiền khen không dứt miệng.
"Không hổ là Văn Thánh đương thời, Đế phu tiện tay viết ra chính là vạn cổ có một không hai!"
"Thơ chúc thọ này dùng từ đại khí mênh mông, nhưng lại nội liễm, âm điệu trầm bồng du dương lại bằng trắc tinh tế, có thể nói là tác phẩm thánh hiền!"
"Đế phu làm thơ chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm thấy! Bội phục bội phục!"
...
Trong tiếng than thở của tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Đường Vũ, Đường Thành Kiến dẫn theo Đường Dĩnh và rất nhiều người trong hoàng tộc đi tới.
Sau khi hành lễ với Lâm Hiên, mấy người Đường Vũ dời sự chú ý tới bài thơ chúc thọ mà Lâm Hiên viết.
Xem một lần, bọn họ cũng chấn kinh và tán thưởng không thôi.
Đường Vũ vẻ mặt hưng phấn sờ cái đầu nhỏ của Đường Dĩnh: "Dĩnh Nhi, Đế phu viết bài thơ chúc thọ này chính là món quà quý giá nhất đời này của ngươi."
"Tiểu nha đầu ngươi rất có phúc!"
Đường Dĩnh vui vẻ ngẩn gương mặt nhỏ lên cười nói: "Đa tạ thúc thúc!"
Lâm Hiên ôn hòa vuốt vuốt đầu của nàng: "Không cần phải khách khí."
Mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy Lâm Hiên ôn hòa với Đường Dĩnh như thế, không khỏi nhao nhao lộ ra vẻ hâm mộ.
Có thể được Đế phu đối xử như thế tuyệt đối là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Công chúa một quốc gia nhỏ như Đường Dĩnh, được Đế phu phù hộ, sau này chắc chắn có thể trở nên nổi bật danh chấn một phương.
"Ai nha, lúc đầu ta muốn trở thành người đầu tiên tặng quà cho Dĩnh Nhi nhưng lại bị cha dành trước!"
Nhìn thấy Lâm Hiên viết thơ chúc thọ được xem như quà, Tuyền Châu vội vàng lấy thiệp tự mình viết ra.
"Dĩnh Nhi, đây là thiệp chữ do ta viết, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!"
Đường Dĩnh cầm lấy thiệp chữ: "Cảm ơn Tuyền Châu tỷ tỷ!"
Mọi người nhìn thoáng qua chữ của Tuyền Châu, chỉ thấy thư pháp của nàng khoẻ mạnh thoải mái, vừa nhìn liền biết ngay là có phong thái đại gia.
Không hổ là con gái của Đế phu, tuổi còn nhỏ mà đã có thư pháp xuất chúng như thế, tương lai nhất định nhiều đất dụng võ!
Trong lòng mọi người lại là tán thưởng không thôi.
Lúc này Tuyền Hi lấy bức tranh tự mình vẽ ra: "Dĩnh Nhi, đây là bức tranh mà ta tự mình vẽ, trên đó còn có ngôi sao mà cha dạy ta vẽ, ngươi nhất định phải thích nha!"
"Oa ~ ngôi sao thật đáng yêu!" Đường Dĩnh nhìn thấy ngôi sao năm cánh có mắt đó thì lập tức yêu thích không thôi.
Tuyền Hàm cũng vội vàng lấy bình hoa mà mình làm ra: "Dĩnh Nhi, đây là Tử Lan Điệp Hoa ta tặng cho ngươi, ngươi phải vĩnh viễn đáng yêu như nó nha!"
"Còn có Linh Hỏa Phi Trùng của ta, có thể làm đèn dùng vào ban đêm!" Tuyền Ấu cũng lấy một bình lớn Linh Hỏa Phi Trùng ra nhét vào trong ngực Đường Dĩnh.
Đường Dĩnh vô cùng vui vẻ ôm tất cả quà vào trong ngực: "Đa tạ Tuyền Châu tỷ tỷ, Tuyền Hi tỷ tỷ, Tuyền Hàm tỷ tỷ và Tuyền Ấu tỷ tỷ, ta rất là vui vẻ!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm sờ đầu Đường Dĩnh giống tiểu đại nhân: "Chúng ta là tỷ tỷ của ngươi, đương nhiên sẽ muốn ngươi vui vẻ!"
Tuyền Ấu cũng sờ lên cái đầu nhỏ của Đường Dĩnh: "Đúng, có tỷ tỷ, ngươi sẽ luôn luôn vui vẻ!"
Mọi người thấy bốn tiểu nha đầu dáng vẻ "ta bảo kê ngươi", không khỏi bị các nàng chọc cho cười ha ha.
Đồng thời, lại vô cùng hâm mộ. Bốn cô con gái của Đế phu đúng là mỗi người đều có đặc điểm riêng khiến cho người ta vô cùng yêu thích!
Mắt thấy người đã đến đông đủ, Đường Vũ nói: "Đế phu, mời đến đại điện nhập tọa đi!"
Lúc này Lâm Hiên đang vội vàng làm bữa sáng cho các cô con gái. Từ trong phòng bếp đi tới, thấy bốn tiểu bảo bối đều không có ăn gì mà nâng cằm lên, gục xuống bàn.
Trên bốn gương mặt nhỏ nhắn béo mũm mĩm tràn đầy vẻ xoắn xuýt.
"Các bảo bối, tại sao không ăn cơm?" Lâm Hiên cười hỏi.
Tuyền Châu thở dài một hơi: "Chúng ta muốn tặng một món quà cực kỳ đặc biệt cho cho Dĩnh Nhi nhưng lại không biết tặng cái gì."
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, rất hao tổn tâm trí!"
Tuyền Hàm vểnh vểnh miệng nhỏ lên: "Ta không biết là phải tặng món quà gì mới là tốt nhất."
Tuyền Ấu nhìn Cửu Đầu Thiên Mãng trong ngực một chút, lại nhìn Thiên Cẩu Thú vẫn đang chảy nước miếng một chút.
Cười hắc hắc: "Cũng không biết Dĩnh Nhi có thích Thiên Cẩu Thú hay không?"
Ngao ô ~
Cảm nhận được Tuyền Ấu không có hảo ý, Thiên Cẩu Thú kêu thảm một tiếng, vội vàng cụp đuôi trốn.
Lâm Hiên quan sát hết biểu cảm trên mặt của các cô con gái, không khỏi lắc đầu cười một tiếng: "Các bảo bối, thật ra thì các tiểu bằng hữu tặng quà cho nhau, quan trọng nhất không phải là tặng cái gì mà là món quà đó có thể hiện được tấm lòng của mình hay không."
Tuyền Châu vội hỏi: "Cha, như vậy thì phải làm như thế nào mới có thể để cho Dĩnh Nhi biết được tâm ý của chúng ta?"
Lâm Hiên cười nói: "Ví dụ như là Tuyền Châu bảo bối, ngươi thích viết chữ, vậy ngươi viết một bức tranh chữ đẹp cho Đường Dĩnh, ngươi nói nàng sẽ vui vẻ hay không?"
Tuyền Châu nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: "Ta nghĩ chắc chắn nàng sẽ rất vui vẻ, bởi vì đây là ta tự tay viết cho nàng."
"Đúng, chính là đạo lý này." Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.
Tuyền Hi vội vàng nói: "Ta biết, ta thích vẽ tranh, cho nên ta vẽ một bức tranh đẹp cho Dĩnh Nhi, chắc chắn nàng sẽ thích!"
Lâm Hiên bóp cái mũi nhỏ của nàng một chút: "Đúng, Tuyền Hi bảo bối cũng rất thông minh!"
"Vậy ta tìm một cái bình hoa mỹ lệ cho Dĩnh Nhi, sau đó tự tay cắm từng đóa hoa xinh đẹp lên trên đó!" Tuyền Hàm ánh mắt sáng lên, vui vẻ phủi tay.
"Còn có ta, ta muốn bắt một trăm con Linh Hỏa Phi Trùng cho Dĩnh Nhi, để gian phòng của nàng sáng lấp lánh cả đêm!" Tuyền Ấu cũng không kịp chờ đợi nói.
"Tốt tốt tốt, lễ vật của các bảo bối chắc chắn sẽ làm cho Dĩnh Nhi thích!" Lâm Hiên vẻ mặt cưng chiều nở một nụ cười.
Càng làm cho hắn vui mừng là các cô con gái cực kỳ thông minh, chuyện gì cũng nhắc một cái là hiểu ngay.
Làm phụ thân của các nàng, có thể nói là cực kỳ nhẹ nhõm.
"Vậy bây giờ chúng ta đi làm lễ vật đi!"
Sau đó, bốn tiểu nha đầu lập tức rời khỏi bàn ăn.
Lâm Hiên gọi các nàng ăn cơm. Nhưng các tiểu nha đầu từng người đều đấu chí mười phần, nhất định phải làm xong lễ vật mới bằng lòng ăn. Lâm Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho đám tiểu gia hỏa này đi làm lễ vật trước.
Mắt thấy bữa sáng đã làm xong, mà các cô con gái nhất thời nửa khắc cũng làm không xong lễ vật. Lâm Hiên liền quyết định thừa cơ hội này đi Vô Sinh Quốc một chuyến, giải quyết Vô Sinh Ma Quân.
Gọi các người hầu tới trông chừng các cô con gái, Lâm Hiên bóp một cái trận pháp cường đại che lại Thủy Tinh Cung. Sau đó lập tức thôi động Thần Hành Thủ Trạc, lấy tốc độ cực nhanh phóng tới Thiên Ma Giới.
...
Vô Sinh Quốc, Ma Cung đại điện.
Trước mặt Vô Sinh Ma Quân Kinh Vô Nhai, bốn hướng Đông Nam Tây Bắc chia nhau ngồi bốn lão giả người mặc áo choàng màu đen.
Bọn họ chính là vạn năm Ma Vu còn sót lại của Vô Sinh Quốc. Mà Kinh Vô Nhai triệu tập bọn họ đến đây, mục đích chính là chế tạo ra trận pháp cấm kỵ của Ma tộc "Ma Môn".
Thông qua Ma Môn này, có thể đến ngoài ức vạn dặm trong chớp mắt. Kinh Vô Nhai dám chắc chắn, chỉ cần hắn dẫn người thông qua Ma Môn đi vào Huyền Băng Cung. Như vậy hắn có thể triệt để nghịch chuyển thế yếu, đánh cho Đông Hoàng Tử U trở tay không kịp.
"Bốn vị đại sư, có thể bắt đầu!"
Kinh Vô Nhai nhìn thoáng qua ba ngàn ma tướng tinh nhuệ bên ngoài đại điện, trong ánh mắt đã có chút không kịp chờ đợi nữa.
"Rõ!"
Tứ đại Ma Vu gật đầu, sau đó nhao nhao bóp ra một cái ma pháp ấn quyết huyền diệu. Bốn người đồng thời ném ma pháp ấn quyết về giữa không trung, để bốn cái ma pháp ấn quyết dung hợp lại với nhau, sau đó hình thành một cái quả cầu ánh sáng màu đen.
Sau đó, bọn họ dùng thượng cổ ma ngữ khó có thể lý giải được niệm chú ngữ ra.
Hô!
Không đến ba hơi về sau, quả cầu ánh sáng màu đen bỗng nhiên nổ tung, hình thành một cái Không Gian Chi Môn to lớn. Cái Không Gian Chi Môn này hỗn hỗn độn độn, huyền chi hựu huyền, không gian phía sau giống như là Súc Địa Thành Thốn, thâm bất khả trắc.
"Xong rồi!"
Trong mắt Kinh Vô Nhai lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy, vung tay lên, ba ngàn ma tướng ngoài điện cùng nhau vọt vào bên trong.
"Bốn vị đại sư, cô sẽ tranh thủ tốc chiến tốc thắng, các ngươi nhất định phải toàn lực gia trì Ma Môn, để cho nó liên tục mở ra!"
Duy trì Ma Môn vận chuyển thì cần ma lực cực lớn, vì thế cho nên Kinh Vô Nhai mới cẩn thận nhắc nhở một câu.
"Xin bệ hạ cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để xảy ra bất cứ chỗ sơ suất nào!" Tứ đại Ma Vu trên mặt lộ vẻ kiên quyết lên tiếng trả lời.
"Ừm." Kinh Vô Nhai khẽ vuốt cằm, sau đó bước ra một bước, chuẩn bị tiến vào Ma Môn.
Mà đúng lúc này.
Một bóng dáng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, nghênh ngang đi từ trong ma môn ra.
Kinh Vô Nhai và tứ đại Ma Vu đều giật nảy cả mình.
Tại sao bên trong Ma Môn lại có người đi ra được?
Lâm Hiên nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt của tất cả bọn họ, không khỏi nghiền ngẫm cười một tiếng: "Đâu cần phải tân tân khổ khổ duy trì Ma Môn? Có chuyện thì giải quyết ngay ở chỗ này đi!"
Hắn vung tay lên, trong khoảnh khắc đánh cho Ma Môn sau lưng nổ nát vụn.
Chương 127 Chương 127. Ma Quân ngươi vẫn có chút yếu!
Biên cảnh Vô Sinh Quốc. Đông Hoàng Tử U dẫn theo trăm vạn đại quân Bắc Huyền Thiên đã triển khai chiến đấu với trăm vạn đại quân Vô Sinh Quốc do Âu Hồng cầm đầu. Lần đại chiến này khiến cho Âu Hồng và người của Vô Sinh Quốc chân chính được mở mang tầm mắt Huyền Băng Nữ Đế cường hãn bá đạo như thế nào.
Theo Đông Hoàng Tử U một ngựa đi đầu. Bốn phía xung quanh thân thể của nàng, trong phạm vi một dặm, như chỗ không người. Từng đạo Tiên Đạo lực lượng pháp tắc huyền diệu mơ hồ quay chung quanh thân thể của nàng.
Theo nàng mạnh mẽ thoải mái ra chiêu, bộc phát ra uy áp và khí thế kinh người. Mà khiến cho bọn người Âu Hồng sợ hãi hơn là bọn họ phát hiện bên trong chiêu thức của Đông Hoàng Tử U còn mang theo ma khí.
"Tiên Ma đồng tu, Huyền Băng Nữ Đế quả nhiên là yêu nghiệt!"
"Nữ nhân này có thiên phú phải nói là hiếm thấy trên đời, giao chiến với nàng cũng không phải là một chuyện may mắn!"
Âu Hồng và một thống soái khác với trên trăm vị ma tướng phó tướng đều không nhịn được xúc động mà nói một câu. Mà bởi vì Đông Hoàng Tử U cường thế đi trước mở đường cho nên trăm vạn hùng binh sau lưng nàng có thể tiến quân thần tốc thế như chẻ tre. Không đến nửa canh giờ thì đã nhắm vào hơn quốc đô Vô Sinh Quốc tiến thêm ba trăm dặm!
Cảm nhận được tình thế có chút không ổn, Âu Hồng lo lắng quay người nhìn về phía quốc đô xa xa: "Tại sao bệ hạ còn không hiện thân?"
Huyền Băng Nữ Đế chính là cường giả Đế Cảnh, hơn nữa thực lực có thể nói là yêu nghiệt. Muốn ngăn cản được thế công của đại quân Bắc Huyền Thiên, thì phải ngăn cản được Huyền Băng Nữ Đế mới được. Mà toàn bộ Vô Sinh Quốc, chỉ có một người có thể làm được chuyện này, đó chính là Vô Sinh Ma Quân!
Nhưng Vô Sinh Ma Quân không có nói cho Âu Hồng là hắn phải làm gì, Âu Hồng chỉ có thể chờ mong hắn xuất hiện để cứu vãn xu hướng suy tàn này.
Bành!
Đông Hoàng Tử U cầm Băng Phượng Kiếm trong tay, một kiếm chém xuống, mười dặm rung động!
Nhìn thấy nàng càng đánh càng mạnh, Âu Hồng quan sát chiến cuộc trên sa trường sau đó quả quyết quyết định phái người chạy về về Ma Cung, thỉnh cầu Vô Sinh Ma Quân trợ giúp.
Đông Hoàng Tử U liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của Âu Hồng, nàng cũng lập tức tâm tư xoay chuyển.
"Dựa theo đạo lý, Vô Sinh Quốc xu hướng suy tàn hiển thị rõ, hẳn là Vô Sinh Ma Quân phải kịp thời xuất hiện mới đúng."
"Nhưng mà cho đến bây giờ hắn vẫn còn chưa xuất hiện chắc chắn là có mưu đồ khác hoặc là đã gặp được khó khăn nào đó..."
Đông Hoàng Tử U ngẩng đầu nhìn về hướng quốc đô Vô Sinh Quốc một chút. Âm thầm suy tính nếu như mình dùng hết tốc độ tiến về phía trước thì chừng một nén nhang là có thể đến được đó. Mà mắt thấy phe mình đã khống chế được chiến cuộc, nàng quyết định nếu muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, cho nên lập tức dẫn đầu giết về phía quốc đô Vô Sinh Quốc, tra rõ ràng tình huống của Vô Sinh Ma Quân đồng thời giết chết hắn.
Sau đó đàng hóa thành một đạo Lưu Quang xông lên trước giết người mà Âu Hồng đã phái đi ra. Đồng thời một đường lao thẳng đến hướng quốc đô Vô Sinh Quốc.
Âu Hồng thấy thế ánh mắt run lên: "Huyền Băng Nữ Đế muốn đơn thương độc mã giết tới quốc đô chúng ta hay sao?"
Phốc phốc!
Ngay lúc hắn vừa mới nói dứt câu thì một đạo băng khí màu xanh thẳm đã đâm vào sau lưng của hắn. Chúng ma tướng đột nhiên bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện ra được hóa ra là Băng Phượng Kiếm của Đông Hoàng Tử U đã đâm xuyên Âu Hồng.
"Nguy rồi! Chúng ta đều bị Huyền Băng Nữ Đế hấp dẫn lực chú ý, không nhìn thấy nàng và kiếm đã tách rời!"
"Huyền Băng Nữ Đế chiêu này thật sự là đủ hung ác, cũng khiến cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị, nữ nhân này thật là đáng sợ!"
"Nói nhiều như vậy làm gì? Chủ soái đã chết, lần này phiền phức lớn rồi! !"
Đông Hoàng Tử U đột nhiên đánh ra một kích, trực tiếp đánh nát khí thế của đại quân Vô Sinh Quốc.
Trong lúc nhất thời, trăm vạn quân Vô Sinh Quốc đều bối rối không biết làm sao.
...
Vô Sinh Quốc, Ma Cung.
Kinh Vô Nhai nhìn chằm chằm Lâm Hiên một lát, ánh mắt run lên bần bật: "Ngươi là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế!"
Huyền Băng Nữ Đế đại danh như sấm bên tai, ai cũng biết nam nhân nàng không thể nào là người tầm thường. Nam nhân ở trước mắt khí chất như tiên, tuấn mỹ vô song. Chỉ có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Cửu Thiên Tiên Vực Đông Hoàng Tử U mới có thể xứng đôi. Kết hợp với 2 sự kiện xảy ra tối hôm qua cộng với những lời mà Lâm Hiên vừa mới nói. Kinh Vô Nhai có thể chắc chắn kết luận được Lâm Hiên chính là phu quân của Huyền Băng Nữ Đế.
Mà một đám Ma Vu ma tướng đang có mặt ở đây nghe vậy thì trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh dị nhìn về phía Lâm Hiên. Hóa ra nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế chính là dáng vẻ như thế này, quả nhiên là dáng vẻ phi phàm!
Lâm Hiên hơi nhếch khóe môi lên lên: "Ngươi đoán được không sai."
Kinh Vô Nhai có chút cảm khái một câu: "Ta đã đoán trước được rằng nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế chắc chắn không phải là người bình thường, hiện tại xem ra ngươi còn lợi hại hơn ta nghĩ nhiều."
Thiên Ma Giới Ma Môn, chỉ có Ma Vu vạn năm trở lên hợp lực mới có thể mở ra. Trận pháp thời không như thế này cực kỳ phức tạp mạnh mẽ. Mà Lâm Hiên lại có thể đi từ bên trong Ma Môn ra dưới tình huống mọi người hoàn toàn không phát hiện ra một chút nào.
Điều này chứng tỏ không dẫn tu vi của Lâm Hiên cực kỳ mạnh mẽ mà còn tinh thông được trận pháp của Ma tộc. Nếu nói khoa trương hơn một chút nữa thì có lẽ Kinh Vô Nhai phải cảm thấy Lâm Hiên là tuyệt đỉnh thiên tài Tiên Ma đồng tu.
"Ngươi muốn nói là vừa rồi ta thông qua Ma Môn đi tới đây có đúng không?" Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Thật ra thì trận pháp này chẳng có gì là ghê gớm cả."
Chương 128 Chương 128. Ma Quân ngươi vẫn có chút yếu! (2)
Khi hắn đi vào bên trong Ma Cung, phát hiện thời không trong này xảy ra bất thường. Sau khi cẩn thận điều tra thì hắn phát hiện đây là một cái trận pháp thời không cực mạnh của Ma tộc... Ma Môn. Thế là vận dụng Thập Phương Trận Đồ, dễ dàng tìm được sơ hở của Ma Môn, đi từ bên trong ra.
Bốn Ma Vu nghe vậy đều vô cùng xấu hổ: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi đủ! Vừa rồi chỉ là chúng ta không chú ý..."
"Ta có cho các ngươi nói chuyện hay sao?" Lâm Hiên bỗng nhiên xuất thủ, một đạo kiếm quang hiện lên, chém bốn người.
Thấy cảnh này. Không những Kinh Vô Nhai bỗng nhiên khẽ giật mình, ba ngàn ma tướng cũng nhịn không được kinh hô lên.
"Tứ đại Ma Vu đều là Tôn Giả Cảnh, Bắc Huyền Thiên Đế phu lại là nói giết liền giết, cũng quá tàn bạo!"
"Cường giả Đế Cảnh, chính là cường thế như vậy a!"
Bọn họ mơ hồ cảm thấy năng lực của Lâm Hiên tuyệt đối không phải giống như vẻ bề ngoài.
Không còn dám chần chờ, ba ngàn ma tướng lập tức đồng loạt ra tay, tạo thành một cái sát trận cực lớn phóng tới Lâm Hiên.
"Muốn chết!"
Lâm Hiên lập tức thôi động Ly Hỏa Kim Đồng, bên trong đồng tử màu vàng sáng tỏ, Nam Minh Ly hỏa thần diễm dâng lên trong nháy mắt.
Hô! Hô!
Hai đạo ánh lửa kinh khủng chiếu sáng cả tòa Ma Cung.
Những nơi mà nó đi qua không khí đều bị đốt đến nóng lên cuồn cuộn. Mà ba ngàn ma tướng giống như là đâm đầu vào bên trong biển lửa, nháo nhào kêu thẳng một tiếng, sau đó bị ngọn lửa kinh khủng đốt thành hư vô.
"Ly Hỏa Kim Đồng!" Kinh Vô Nhai đang đứng ở bên cạnh cả kinh nắm chặt hai tay.
Một lần nữa hắn cảm thấy mình đã đánh giá thấp Lâm Hiên. Trước mắt xem ra chỉ có thể sử dụng công phá mạnh nhất thì hắn mới có cơ hội nghiền ép được Lâm Hiên.
"Vô Sinh Ma Công!"
Kinh Vô Nhai vội vàng thôi động chân nguyên trong cơ thể sau đó sử dụng ma công mạnh nhất của hắn. Sau đó, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện ức ức vạn điểm sáng màu đen.
Kinh Vô Nhai đưa tay một cái, hút toàn bộ những điểm sáng màu đen này vào trong lòng bàn tay. Ngay sau đó, một thanh hắc sắc cự kiếm trong suốt từ trong lòng bàn tay của hắn hiện ra.
Từng đạo hắc quang lượn lờ mờ mịt hòa làm một thể với không gian xung quanh giống như kiếm này đã không còn là vật ở thế giới này nữa.
"Ba ngàn ma tướng chính là ba ngàn phân thân của cô, bây giờ cô dùng Vô Sinh Kiếm chặt đứt sinh tử pháp tắc của ngươi, tiễn ngươi về tây thiên!"
Vô Sinh Kiếm của Kinh Vô Nhai chính là "Vô Sinh Ma Công" đạt tới cảnh giới đỉnh phong hiến thành. Có thể trảm đoạn pháp tắc sinh tử, một kiếm bổ ra hữu tử vô sinh, tên cổ vì Vô Sinh Kiếm!
Hắn tự tin mình dùng ra một chiêu mạnh nhất này thì chắc chắn có thể chuyển bại thành thắng!
Bành!
Vô Sinh Kiếm dẫn theo uy lực có thể chặt đứt lực lượng pháp tắc đánh thẳng về phía Lâm Hiên. Nhưng mà còn chưa tiếp xúc thân thể Lâm Hiên thầy đã bị một luồng thần lực huyền diệu xoắn nát.
"A cái này! Chuyện gì xảy ra?" Kinh Vô Nhai quá sợ hãi.
Thần công hộ thể như thế nào mà ngay cả Vô Sinh Kiếm có thể chặt đứt lực lượng pháp tắc cũng có thể đỡ được?
Kinh Vô Nhai không kịp nghĩ nhiều.
Chuyện duy nhất mà hắn có thể xác định là hôm nay Lâm Hiên chính là một cửa ải khó mà hắn khó mà đi qua được.
Nói một cách đơn giản hơn là hắn sắp xong đời rồi!
Lâm Hiên khinh miệt nói ra: "Chỉ như vậy thôi sao? Ma Quân ngươi có chút yếu ớt!"
Còn chưa nói dứt câu thì trường kiếm trong tay của hắn đã bắn mạnh ra.
Cảm nhận được bị sát cơ của Lâm Hiên khóa chặt, Kinh Vô Nhai nhất thời nội tâm điên cuồng rung động, nhịn không được hô to một tiếng: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, có chuyện gì cũng từ từ nói, cô chính là người trong Ma Đạo Liên Minh, giữ lại ta có thể..."
Phốc phốc!
Lâm Hiên một kiếm xuyên qua yết hầu!
Lạnh lùng nhìn Kinh Vô Nhai bị mình đâm thủng, Lâm Hiên khinh thường nói: "Ngươi không có quan trọng như mình nghĩ đâu."
Cổ tay rung lên, rút kiếm ra.
Vô Sinh Ma Quân Kinh Vô Nhai hét lên rồi ngã gục, hoàn toàn chết đi.
…………………………………………..
Bóng dáng Đông Hoàng Tử U uyển chuyển, như quỷ mị xuất hiện ở Ma Cung đại điện. Dọc theo con đường này, nàng giống như là đi vào chỗ không người. Tình huống này hoàn toàn không giống như tình huống mà lúc đầu nàng phỏng đoán. Hình như đã có người đả thông con đường tiến về Ma Cung đại điện, để nàng có thể một đường thông suốt không trở ngại.
"Đây là..."
Đông Hoàng Tử U bỗng nhiên cúi đầu xuống, nhìn thấy mấy bóng người ngả dưới đất trong không gian u ám phía trước. Nàng vội vàng đi lên trên kiểm tra. Sau đó nhìn thấy ở giữa mặt đất là một nam tử cao lớn uy nghiêm đang nằm đó. Hắn hoảng sợ mở to hai mắt, hình như là trước khi chết đã gặp được chuyện cực kỳ đáng sợ. Mà trên cổ họng của hắn thì có một vết thương rất rõ ràng.
"Một kiếm đứt cổ!"
Đông Hoàng Tử U đưa mắt quan sát quần áo của Kinh Vô Nhai, vẻ chấn kinh trong đôi mắt đẹp càng nồng đậm hơn.
"Xem ra đây chính là Vô Sinh Ma Quân, hắn vậy mà..."
"Bị người một kiếm đâm xuyên qua yết hầu!"
Nàng vội vàng liếc nhìn bốn phía, ngoại trừ bốn Ma Vu đã chết đi thì không còn để lại bất kỳ dấu vết gì. Điều này chứng tỏ là người đã chiến đấu với Vô Sinh Ma Quân dùng tư thái nghiền ép quét ngang Vô Sinh Ma Quân và bốn người khác.
"Vô Sinh Ma Quân, nghe nói đã có bảy vạn năm tu vi trở lên, chính là cường giả Đế Cảnh uy tín lâu năm, thực lực tương đối hùng hậu."
"Hơn nữa hắn còn có thần thông kinh khủng có thể chặt đứt pháp tắc sinh tử, rốt cuộc là ai mà có thể nghiền ép hắn như thế?"
Đông Hoàng Tử U nắm ngọc quyền thật chặt.
"Đáng tiếc, ta vẫn đến chậm một bước!"
Nàng rất là tiếc hận, không thể nhìn thấy được cường giả tuyệt thế đó.
"Bệ hạ, đại quân Vô Sinh Quốc sau khi ngài giết chết Âu Hồng, vỡ tan ngàn dặm, bây giờ đại quân của chúng ta đã giết vào bên trong quốc đô."
Lúc này, Nhược Ảnh đi từ bên ngoài đại điện vào.
Chương 129 Chương 129. Nếu như ta biết thì tốt rồi!
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, nàng biết, Nhược Ảnh xuất hiện ở đây đại biểu lần này Bắc Huyền Thiên lấy được toàn thắng.
"Đây chính là Vô Sinh Ma Quân, rốt cuộc là cường giả phương nào đã đánh giết hắn?"
Nhìn thấy thảm trạng của Vô Sinh Ma Quân, Nhược Ảnh cũng kinh ngạc không thôi.
"Nếu như ta biết thì tốt rồi." Đông Hoàng Tử U âm thầm nghĩ.
Chợt xoay người, nàng vẻ mặt uy nghiêm nói ra: "Truyền lệnh thống soái tam quân, toàn diện khống chế tất cả thành trì Vô Sinh Quốc."
"Tất cả tướng sĩ không thể làm tổn thương người vô tội, nhưng nếu có người dám dựa vào nơi hiểm yếu chống lại thì giết chết bất luận tội!"
"Mặt khác, phái người truyền bá chiến báo Bắc Huyền Thiên công hãm Vô Sinh Quốc khắp Bắc Huyền Thiên, để an ủi mười vạn sinh linh bị Vô Sinh Ma Quân hiến tế."
Nhược Ảnh vội vàng gật đầu: "Vâng, bệ hạ!"
...
Lâm Hiên trở lại Thủy Tinh Cung, các tiểu nha đầu còn đang chuẩn bị món quà của mình. Mắt thấy sắp qua giờ Thìn, chúng nữ nhi vẫn còn chưa có ăn điểm tâm, Lâm Hiên không khỏi đau lòng nói ra: "Các bảo bối, ăn sáng xong rồi hãy chuẩn bị quà có được hay không?"
"Cha, chúng ta không đói bụng!"
"Đúng đó, phải chuẩn bị quà xong trước mới được!"
Các tiểu nha đầu tất cả đều đấu chí mười phần, nhìn dáng vẻ như nếu không chuẩn bị xong quà thì sẽ không ăn.
Cô cô cô ~
Nhưng mà vừa mới dứt lời, bụng nhỏ của các nàng lần lượt kêu lên.
Lâm Hiên bị các nàng chọc cười, cười xấu xa nói: "Mới vừa rồi là ai nói không đói bụng ?"
"Là Tuyền Hi!"
"Không, là Tuyền Hàm!"
"Không phải ta, là Tuyền Ấu!"
Tuyền Châu chỉ Tuyền Hi, Tuyền Hi chỉ Tuyền Hàm, Tuyền Hàm chỉ Tuyền Ấu.
Tuyền Ấu giơ tay nhỏ lên, vừa khoát tay vừa lắc đầu: "Không phải ta! Không phải ta! Là tiểu Cửu nằm trên bụng của ta kêu!"
Lâm Hiên nhìn thấy dáng vẻ khả ái của các nàng vừa đau lòng vừa buồn cười. Cảm thấy những tiểu nha đầu này một lần muốn chuẩn bị cho xong quà.
Lâm Hiên đành phải nói ra: "Vậy các ngươi tiếp tục làm, cha đút cho các ngươi ăn."
"Được!"
Các tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ.
Vẫn là cha thông minh, như vậy thì vừa có thể chuẩn bị quà vừa có thể ăn điểm tâm!
Sau đó, Lâm Hiên bưng điểm tâm đến. Vây quanh bốn cô con gái, lần lượt đưa đồ ăn đến bên miệng các nàng. Nhìn thấy Lâm Hiên vừa cẩn thận vừa cưng chiều như thế đám người hầu đang đứng bên cạnh tán thưởng không thôi. Không hổ là Đế phu, phương thức thương yêu con gái cũng khác biệt như thế.
...
Lam Vân Quốc, hoàng cung.
Sáng sớm, mười dặm phố dài trước hoàng cung hoa hồng khắp nơi, dải lụa màu tung bay. Cảnh tượng hỉ khí dương dương. Phàm là người nhìn thấy cảnh này đều phát ra kinh ngạc cảm thán.
Bọn họ từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng cung có thịnh huống như thế.
"Nghe nói hôm nay là sinh nhật công chúa, khó trách vui mừng như thế!"
"Không phải, thịnh đại trang phục như thế, dựa theo suy đoán của ta thì không phải là vì sinh nhật của công chúa."
"Đó là bởi vì ai?"
"Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Mười dặm phố dài chật ních các loại người, đều châu đầu ghé tai bàn tán chuyện rầm rộ chưa từng có hôm nay. Mà có một số người biết được chuyện ở trong hoàng cung thì một ngụm nói toạc ra hoàng cung Lam Vân Quốc trang phục lộng lẫy như thế chính là vì nghênh đón đại nhân vật Bắc Huyền Thiên Đế phu đến.
Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều nhịn không được âm thầm gật đầu. Hóa ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu tới, khó trách thanh thế to lớn như thế. Tồn tại như thế xứng đáng được đối đãi long trọng như vậy.
Mà lúc này.
Trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng tộc vội vàng giúp công chúa Đường Dĩnh chuẩn bị sinh nhật, các lộ đại thần cũng có mặt đầy đủ. Sở dĩ bọn họ tới sớm như vậy chính là vì có thể chiêm ngưỡng được phong thái của Bắc Huyền Thiên Đế phu.
Trong số đám đại thần này. Hiển hách nhất ngoại trừ Thừa tướng Ngô Cảnh Hiền ra thì còn có Khâm Thiên Giám giám chính Bạch Quân Khiêm.
Bình thường mối quan hệ giữa Ngô Cảnh Hiền và Bạch Quân Khiêm không tệ, lúc nói chuyện thái độ cũng lộ ra rất hiền hoà: "Bạch Giam Chính, hôm nay ngươi đến đây để chờ Đế phu đến, thơ chúc thọ công chúa còn chưa có viết xong đúng không?"
Khâm Thiên Giám của Bạch Quân Khiêm chưởng quản thiên văn lịch pháp, sách sử điển tịch, yêu cầu tạo nghệ văn học khá cao. Mà bản thân Bạch Quân Khiêm là đại sư sử học có thanh danh rất cao ở Đông Hoang đại địa, văn học Thái Đẩu.
Trước đây sinh nhật Lam Vân quốc quân, Thái tử đều là hắn tự mình chấp bút viết thơ chúc thọ.
Nhưng hôm nay.
Bạch Quân Khiêm sáng sớm đã đi đến đây đứng ở chỗ này chờ Lâm Hiên đến, chuyện này khiến cho Ngô Cảnh Hiền có chút hiếu kỳ.
Mà theo Ngô Cảnh Hiền hỏi như vậy, trên trăm vị đại thần đang có mặt ở đây cũng hiếu kì nhìn về phía Bạch Quân Khiêm.
Bạch Quân Khiêm khẽ lắc đầu cười một tiếng: "Thơ chúc thọ hôm nay bản quan không có tư cách viết."
Ngô Cảnh Hiền hiếu kỳ nói: "Ngươi không có tư cách? Vậy ai có tư cách?"
"Đương nhiên là Bắc Huyền Thiên Đế phu sắp đến!" Bạch Quân Khiêm chỉ lên trời thở dài, vẻ mặt sùng bái.
"Chỉ sợ chư vị đang có mặt ở đây còn không biết được, Đế phu chính là Văn Thánh duy nhất ở Cửu Thiên Tiên Vực, Thương Long đại lục chúng ta."
"Văn thải của hắn đủ để kinh động Văn Khúc Tinh, mỗi chữ mỗi câu đều hiển hiện thánh nhân chi quang a!"
Sau khi bọn người Ngô Cảnh Hiền nghe xong đều liên tục gật đầu.
Không hổ là Đế phu, có kinh thế chi tài như thế cũng chẳng có gì lạ a.
Trong lúc nói chuyện, một đạo quang mang rực rỡ xuyên phá tầng mây, giống như là thần quang chiếu rọi cả hoàng cung.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy không trung cao vạn trượng, một cái Ngọc Liễn được bốn con Thanh Dực Phi Điểu to lớn kéo, chậm rãi giáng lâm.
"Đế phu đến!"
Chúng đại thần đều mặt lộ vẻ vẻ kích động.
Sinh thời, có thể tận mắt nhìn thấy đại nhân vật như thế giáng lâm là may mắn đến cỡ nào!
………………………………..
Chương 130 Chương 130. Thật sự là đều có đặc điểm!
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, rốt cục Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn rơi xuống đất.
Lâm Hiên dẫn bốn tiểu bảo bối đáng yêu đi ra ngoài.
"Cung nghênh Đế phu!"
Bách quan lập tức hành lễ cúng bái, thanh thế to lớn thậm chí vượt qua thiên tử tuần hành.
Sau khi hành lễ, bách quan mới dám ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Lâm Hiên. Sau khi quan sát thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây trong lòng tán thưởng không thôi.
Không hổ là Bắc Huyền Thiên Đế phu, mạo như trích tiên, khí chất vô song, phong thái tuyệt thế vô song. Có chút quan lại thậm chí âm thầm giơ ngón tay cái lên, cực kỳ bái phục dung mạo kinh thế của Lâm Hiên.
Nhìn thấy Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi đi lên trước, Bạch Quân Khiêm vội vàng tiến lên đón: "Đế phu tại thượng, tại hạ là Khâm Thiên Giám giám chính Bạch Quân Khiêm, có một chuyện muốn mời Đế phu xuất thủ!"
Lâm Hiên mỉm cười: "Chuyện gì?"
Bạch Quân Khiêm nói ra: "Hôm nay là sinh nhật công chúa, dựa theo lệ cũ, tại hạ muốn viết một bài thơ chúc thọ."
"Bất quá Đế phu ngài chính là Văn Thánh đương thời, tại hạ cảm thấy vẫn là để ngài chấp bút là tốt nhất!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Có thể."
Bạch Quân Khiêm làm Khâm Thiên Giám giám chính, địa vị có thể so với đương triều Thừa tướng. Nhưng khi hắn đối mặt Lâm Hiên, ngữ khí khiêm cung, thái độ khiêm tốn, tràn đầy thành ý.
Đối với chuyện nhỏ mà hắn thỉnh cầu, đương nhiên Lâm Hiên cũng rất vui lòng ra tay.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên đồng ý, Bạch Quân Khiêm lập tức vui mừng. Hắn rất có tự tin mình có thể quan sát được Đế phu viết thơ chúc thọ ở khoảng cách gần như thế thì sẽ rất có lợi ích cho việc hắn tu hành văn đạo.
Sau đó Ngô Cảnh Hiền cũng dẫn một đám đại thần đi tới gần, muốn nhìn thấy văn thải tuyệt thế của Văn Thánh đương thời.
Sau đó thấy Bạch Quân Khiêm lấy một cây bút lông từ trong tay của đệ tử Khâm Thiên Giám rồi cung kính đưa cho Lâm Hiên.
Sau đó hắn lại lấy ra một tờ giấy trắng, dùng hai tay chống, giữ cho trang giấy đó vuông vứt.
"Đế phu, mời!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, sau đó tìm một bài thơ chúc thọ từ bên trong Huyền Tuyệt Thiên Thư tùy tiện viết lên trên giấy.
Thần Long Kiến Tượng Nhật, Tiên Phượng Dưỡng Sồ Niên.
Đại Hỏa Thừa Thiên Chính, Minh Châu Đối Nguyệt Viên.
Tác Tân Kim Khiếp Lý, Ca Tấu Ngọc Khuông Tiền.
Kim Nhật Nghi Tôn Khánh, Hoàn Tham Chúc Thọ Thiên.
Nhìn thấy Lâm Hiên gần như không cần suy nghĩ thì có thể viết ra được thơ chúc thọ kinh tài tuyệt diễm như thế. Bọn người Bạch Quân Khiêm, Ngô Cảnh Hiền khen không dứt miệng.
"Không hổ là Văn Thánh đương thời, Đế phu tiện tay viết ra chính là vạn cổ có một không hai!"
"Thơ chúc thọ này dùng từ đại khí mênh mông, nhưng lại nội liễm, âm điệu trầm bồng du dương lại bằng trắc tinh tế, có thể nói là tác phẩm thánh hiền!"
"Đế phu làm thơ chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm thấy! Bội phục bội phục!"
...
Trong tiếng than thở của tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Đường Vũ, Đường Thành Kiến dẫn theo Đường Dĩnh và rất nhiều người trong hoàng tộc đi tới.
Sau khi hành lễ với Lâm Hiên, mấy người Đường Vũ dời sự chú ý tới bài thơ chúc thọ mà Lâm Hiên viết.
Xem một lần, bọn họ cũng chấn kinh và tán thưởng không thôi.
Đường Vũ vẻ mặt hưng phấn sờ cái đầu nhỏ của Đường Dĩnh: "Dĩnh Nhi, Đế phu viết bài thơ chúc thọ này chính là món quà quý giá nhất đời này của ngươi."
"Tiểu nha đầu ngươi rất có phúc!"
Đường Dĩnh vui vẻ ngẩn gương mặt nhỏ lên cười nói: "Đa tạ thúc thúc!"
Lâm Hiên ôn hòa vuốt vuốt đầu của nàng: "Không cần phải khách khí."
Mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy Lâm Hiên ôn hòa với Đường Dĩnh như thế, không khỏi nhao nhao lộ ra vẻ hâm mộ.
Có thể được Đế phu đối xử như thế tuyệt đối là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Công chúa một quốc gia nhỏ như Đường Dĩnh, được Đế phu phù hộ, sau này chắc chắn có thể trở nên nổi bật danh chấn một phương.
"Ai nha, lúc đầu ta muốn trở thành người đầu tiên tặng quà cho Dĩnh Nhi nhưng lại bị cha dành trước!"
Nhìn thấy Lâm Hiên viết thơ chúc thọ được xem như quà, Tuyền Châu vội vàng lấy thiệp tự mình viết ra.
"Dĩnh Nhi, đây là thiệp chữ do ta viết, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!"
Đường Dĩnh cầm lấy thiệp chữ: "Cảm ơn Tuyền Châu tỷ tỷ!"
Mọi người nhìn thoáng qua chữ của Tuyền Châu, chỉ thấy thư pháp của nàng khoẻ mạnh thoải mái, vừa nhìn liền biết ngay là có phong thái đại gia.
Không hổ là con gái của Đế phu, tuổi còn nhỏ mà đã có thư pháp xuất chúng như thế, tương lai nhất định nhiều đất dụng võ!
Trong lòng mọi người lại là tán thưởng không thôi.
Lúc này Tuyền Hi lấy bức tranh tự mình vẽ ra: "Dĩnh Nhi, đây là bức tranh mà ta tự mình vẽ, trên đó còn có ngôi sao mà cha dạy ta vẽ, ngươi nhất định phải thích nha!"
"Oa ~ ngôi sao thật đáng yêu!" Đường Dĩnh nhìn thấy ngôi sao năm cánh có mắt đó thì lập tức yêu thích không thôi.
Tuyền Hàm cũng vội vàng lấy bình hoa mà mình làm ra: "Dĩnh Nhi, đây là Tử Lan Điệp Hoa ta tặng cho ngươi, ngươi phải vĩnh viễn đáng yêu như nó nha!"
"Còn có Linh Hỏa Phi Trùng của ta, có thể làm đèn dùng vào ban đêm!" Tuyền Ấu cũng lấy một bình lớn Linh Hỏa Phi Trùng ra nhét vào trong ngực Đường Dĩnh.
Đường Dĩnh vô cùng vui vẻ ôm tất cả quà vào trong ngực: "Đa tạ Tuyền Châu tỷ tỷ, Tuyền Hi tỷ tỷ, Tuyền Hàm tỷ tỷ và Tuyền Ấu tỷ tỷ, ta rất là vui vẻ!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm sờ đầu Đường Dĩnh giống tiểu đại nhân: "Chúng ta là tỷ tỷ của ngươi, đương nhiên sẽ muốn ngươi vui vẻ!"
Tuyền Ấu cũng sờ lên cái đầu nhỏ của Đường Dĩnh: "Đúng, có tỷ tỷ, ngươi sẽ luôn luôn vui vẻ!"
Mọi người thấy bốn tiểu nha đầu dáng vẻ "ta bảo kê ngươi", không khỏi bị các nàng chọc cho cười ha ha.
Đồng thời, lại vô cùng hâm mộ. Bốn cô con gái của Đế phu đúng là mỗi người đều có đặc điểm riêng khiến cho người ta vô cùng yêu thích!
Mắt thấy người đã đến đông đủ, Đường Vũ nói: "Đế phu, mời đến đại điện nhập tọa đi!"