-
Chương 941-945
Chương 941 Chương 941. Tên yêu nghiệt này thực sự thâm sâu khó lường. (2)
“Ha ha ha!” Vũ Lăng Trần cười mỉa mai: “Các vị quốc vương hiện tại đều nằm dưới sự kiểm soát của bản soái, Tây Cảnh Tam Thập Quốc đều nằm dưới chân bản soái!”
Viên Phương Chu run rẩy nói: “ Vũ Lăng Trần, ngươi gây rối cho nhiều nước, giết hại vô số sinh linh, ngươi nhất định chết không yên thân!”
“Hả?”
Vũ Lăng Trần vụt tắt nụ cười, vẻ mặt hung ác cúi đầu nhìn Viên Phương Chu: “Bây giờ người vẫn còn dám mạnh miệng? Nói cho ta biết Uyển Nhi đang ở đâu? Nếu không ta sẽ cắt cổ người!”
Tay phải hắn kéo một cái, một sợi dây đột nhiên siết chặt cổ của Viên Phương Chu, đến nổi gân xanh nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng.
Viên Phương Chu nghiến răng nói: “Ngươi…không xứng…gọi nàng ấy như vậy!”
Uyển Nhi mà Vũ Lăng Trần nhắc đến chính là Hoàng hậu Thượng Quan Uyển của Viên Phương Chu.
Năm đó, Vũ Lăng Trần giả làm thái giám lẻn vào cũng, vì thèm muốn vẻ ngoài xinh đẹp của Thượng Quan Uyển nên đã lén bỏ một lọ tình dược vào tách trà của nàng.
Sau đó bộc phát mạnh mẽ, thưởng thức cái đẹp.
Hắn còn lấy danh dự của Hoàng tộc ra đe dọa Thượng Quan Uyển, bắt ép Thượng Quang Uyển phải phục tùng, tiếp tục cùng hắn cấu hợp.
Sau khi bị Viên Phương Chu phát hiện, Thượng Quan Uyển xuất hổ, tức giận đến mức tuyệt vọng, muốn treo cổ tự sát nhiều lần.
Tuy rằng, Viên Phương Câu không tha thứ cho Thượng Quan Uyển, những theo hắn Vũ Lăng Trần tội không thể tha, càng không xứng gọi cựu hoàng hậu của hắn như vậy.
“Ta không xứng?” Vũ Lăng Trần sắc mặt vặn vẹo đến khó coi, hắn hai mắt đỏ ngầu hét lớn: “Ta chỉ hỏi người nàng ở đâu, ta không khiến người phán xét ta!”
Sau khi trốn thoát khỏi Vương quốc Lang Gia, Vũ Lăng Trần từng trở về tìm Thượng Quan Uyển, những nàng
“Uyển Nhi!”
Vũ Lăng Trần nhìn thấy cô gái xuất hiện trước mặt chính là hoàng hậu Thượng Cung Uyển mà mình thương nhớ.
Chỉ là Thượng Quan Uyển hôm nay không còn vinh quang như ngày xưa nữa, không còn cảm giác khoan thai nhẹ nhàng như ngọc, mà trông gầy gò đen sạm.
Cũng chỉ dựa vào ngũ quan nàng ấy mới có thể mơ hồ nhận ra nàng ấy chính là hoàng hậu một thời.
Thượng Quan Uyển chắp hai tay, hành lễ nói:
“A di đà Phật, quá khứ trôi qua như nước chảy, hồng trần không còn là nơi ngụ của bần ni nữa rồi!”
“Thí chủ, Thượng Quan Uyển đã chết, ngươi hà tất cứ bám lấy ác niệm quá khẽ, lại đi phát động chiến sự lớn như vậy, đến nỗi sinh linh lầm than, tạo thêm tội nghiệt cho bản thân như vậy?”
Thượng Quan Uyển nói xong, quay đầu nhìn Viên Phương Đan đang quỳ dưới đất.
Đôi mắt kiên định không nhìn thấy được cảm xúc gì.
Viên Phương Đan nhìn Thượng Quan Uyển, nặng nề thở dài một tiếng.
Lúc đâu khi Thượng Quan Uyển xấu hổ uất ức muốn chết, thắt cổ mấy lần thất bại thì quyết định xuất gia khổ tu, bù đắp những lỗi lầm bản thân đã gây ra.
Viên Phương Đan niệm tình từng là phu thê, giúp nàng ấy giữ bí mật kín kẽ, không cho bất kỳ ai để lộ tung tích nàng ấy.
Không ngờ bây giờ Tam Thập Quốc Tây Cảnh gặp nạn, nàng ấy lại chủ động xuất hiện.
Nhìn qua, thì nàng ấy chuẩn bị cầu tình giúp cho Tam Thập Quốc Tây Cảnh.
Chỉ là, Vũ Lăng Trần đã chém giết đỏ cả mắt, hắn ta sẽ buông tay sao?
Lúc này Vũ Lăng Trần run rẩy cả người, kích động nhìn Thượng Quan Uyển:
“Vũ Lăng Trần ta đời này không cầu mong gì ngoài hai chuyện, thứ nhất chính là trở nên xuất sắc, thứ hai chính là ở cùng nàng đến già!”
“Chuyện thứ nhất ta sớm đã làm được rồi, chuyện thứ hai ta nhất định cũng phải thực hiện!”
“Đừng nghĩ rằng nàng xuất gia rồi thì ta sẽ bỏ qua cho nàng, thứ mà Vũ Lăng Trần ta muốn, chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng!”
“Đi với ta, trở về làm Uyển Nhi của trước kia!”
Thượng Quan Uyển chắp hai tay: “A di đà Phật, bần ni đã quy y cửa Phật, pháp danh Thanh Tâm!”
Vẻ mặt Vũ Lăng Trần hung tợn: “Có ta ở đây, nàng đừng mong nghĩ đến chuyện thanh tâm quả dục!”
Nói xong hắn ta kéo đường chỉ trên cổ Viên Phương Đan, hung ác nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển.
“Nàng không đồng ý đi với ta, ta sẽ giết chết Viên Phương Đan!”
Thượng Quan UYển vung tay, lấy ra một con dao găm kề vào cổ mình:
“Phật nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!”
“Bần ni nguyện một mạng đổi một mạng, chứng tỏ tinh thần không cam sợ của Đức Phật ta!”
Thấy Thượng Quan Uyển dùng cái chết bức ép, Vũ Lăng Trần bỗng chốc hiểu ra nàng ấy đang uy hiếp bản thân hắn ta, nếu hắn ta dám động đến Viên Phương Đan, nàng ấy sẽ tự sát.
Vũ Lăng Trần nghiến răng, gương mặt tức giận run rẩy:
“Vậy ta muốn giết toàn bộ người của Tam Thập Quốc Tây Cảnh, nàng cũng muốn lấy mạng đổi mạng cho bọn họ sao?”
Nói xong, hắn ta búng tay.
Xoẹt!
Một kim châm bỗng phóng ra, xuyên qua ngọn núi cao cách xa ba nghìn dặm.
Vũ Lăng Trần kéo mạnh, ngọn núi kia bỗng bay lên trên không, như một con diều bị hắn ta dùng kim châm kéo lên cao vậy.
Vù!
Thấy vậy, Viên Phương Đan và tất cả mọi người đều giật mình.
Một khi Vũ Lăng Trần ném ngọn núi này xuống sẽ đè chết mấy trăm nghìn người ngay lập tức, hắn ta đúng là điên rồi!
Đối mặt với hành động chèn ép của Vũ Lăng Trần, Thượng Quan Uyển biết rõ trong lòng cho dù mình có đồng ý hắn ta, hắn ta vẫn sẽ giết chết tất cả mọi người thôi.
Chẳng thà cứ giằng co, ép Vũ Lăng Trần lùi bước, có thể cứu được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Nghĩ đến đây, nàng ấy dùng lực vào cổ tay.
Vù!
Dao găm đâm thẳng vào cổ nàng, máu chảy đầm đìa, suýt nữa đã đâm vào cả cổ họng.
“Nàng!” Vũ Lăng Trần như muốn nứt mắt ra: “Muốn ép ta? Không có cửa đâu! Bây giờ ta sẽ giết năm trăm nghìn người trước, xem xem nàng có đồng ý đi với ta hay không!”
Nói rồi, linh khí quanh người hắn ta bùng nổ, dùng kim châm nâng cao ngọn núi kia lên đến đỉnh đầu đại quân Tam Thập Quốc Tây Cảnh.
Dưới màn đêm tối đen.
Bóng đen của ngọn núi khổng lồ cao không thấy đỉnh bao trùm trên đầu tất cả mọi người, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở như đang đối mặt với tử thần vậy.
Chương 942 Chương 942. Ta muốn đến thì đến, chẳng lẽ còn cần ngươi đồng ý hay sao
“Chết đi cho ta!”
Vũ Lăng Trần rống lên, tay phải kéo một đường, muốn ném ngọn núi đó xuống.
A?
Ngay khi hắn tay vung tay phải thì cảm thấy có một luồng sức mạnh đang ngăn cản mình.
Luồng sức mạnh này mạnh đến độ không thể hình dung, khiến một cao thủ Chuẩn Thánh Cảnh như hắn ta cũng không thể chống lại được.
Sau đó hắn ta nghe thấy âm thanh trong trẻo vang lên, kim châm trong tay bỗng nhiên bị gãy đôi.
Còn ngọn núi hiểm trở cao không thấy đỉnh kia bỗng rơi mạnh xuống đất, khiến mặt đất chấn động trong vòng trăm nghìn dặm.
“Chuyện gì vậy?”
Lúc này không chỉ có Vũ Lăng Trần, mà tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ vội vàng nhìn ngọn núi lớn kia.
Thì thấy dưới bầu trời đêm thăm thẳm, một bóng người màu trắng đang đứng sừng sững trên đỉnh núi.
Tiêu sái bình thản như thế, kiêu ngạo đến vậy!
Cho dù chỉ liếc mắt nhìn một lần cũng khiến người ta có cảm giác như đang đối mặt với thần tiên, vô cùng sùng bái!
“Người đàn ông này…”
Sắc mặt Vũ Lăng Trần thay đổi, hắn ta có dự cảm mạnh mẽ, tối nay sẽ có rắc rối lớn rồi.
Lúc này, âm thanh hùng hậu bỗng xuyên qua không trung, truyền vào tai tất cả mọi người rõ ràng:
“Huyền Bắc Thiên Đế Phu tôn thượng giá lâm, nguy cơ Tây Cảnh Tam Thập Quốc có thể hóa giải!”
Đám người Lý Quân Thiên đáp xuống chiến trường, vô cùng ngưỡng mộ nhìn Lâm Hiên trên đỉnh núi.
Soạt!
Nghe thấy năm chữ Bắc Huyền Thiên Đế Phu này, bầu không khí xung quanh bỗng chốc bùng nổ.
“Thì ra hắn chính là Bắc Huyền Thiên Đế Phu, quả nhiên khí chất siêu phàm!”
“Đế Phu một chân đạp trên núi lớn của Vũ Lăng Trần, đúng là có khả năng trấn thiên!”
“Không ngờ Tây Cảnh Tam Thập Quốc chúng ta lại vinh hạnh có được sự giúp đỡ to lớn như vậy, đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết mà!”
Tinh thần binh sĩ đại quân Tây Hoang Thập Quốc bỗng chốc sụp đổ.
Còn Tây Cảnh Tam Thập Quốc thì ai ai cũng mang theo vẻ mặt vui mừng.
Tuy Lâm Hiên chỉ vừa mới xuất hiện, nhưng không một ai ở đây nghi ngờ, chắc chắn hắn có năng lực thay đổi chiến cuộc.
Đây chính là cảm nhận mà mọi người nghĩ về năm chữ Bắc Huyền Thiên Đế Phu này, không thể nghi ngờ!
Chẳng mấy chốc, đại quân Tây Cảnh Tam Thập Quốc cùng với toàn bộ tu sĩ đều vội vàng khom người hàn lễ:
“Bái kiến Đế Phu!”
Ngay cả Âm Dương lão tổ chỉ còn chút hơi thở cũng không kiềm được vẻ mặt kính nể, nằm dưới đất hô một tiếng với Lâm Hiên.
Thấy vậy, đôi mắt Vũ Lăng Trần căng ra, cả người đã chìm trong sự điên cuồng.
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
“Tại sao Bắc Huyền Thiên Đế Puh lại xuất hiện vào lúc này?”
“Chẳng lẽ Vũ Lăng Trần ta đã định sẽ phải thất bại hết lần này đến lần khác không?”
Danh tiếng Huyền Băng Nữ Đế có một không hai khắp thiên hạ.
Người đàn ông của nàng, Lâm Hiên cũng dân chấn thiên hạ, nổi danh khắp đại lục.
Vũ Lăng Trần không ngờ, ngay thời khắc bản thân sắp thắng lợi cuối cùng thì gặp phải chướng ngại Lâm Hiên này.
Mà thực lực của hắn ta so với Lâm Hiên kém hơn không ít, muốn vượt qua ngọn núi Lâm Hiên này, gần như khó hơn cả lên trời!
Chuyện này khiến Vũ Lăng Trần tức giận đến mức đánh mất lý trí, tóc tai rối bù, mặt mũi nhăn nhúm lại.
Nhưng không lâu sau, hắn ta cố ép mình bình tĩnh lại.
Nghĩ đến bản thân cũng không còn chiêu bài nào, hắn ta hít sâu một hơi, nhìn Lâm Hiên nói:
“Không ngờ đường đường là Huyền Bắc Thiên Đế Phu mà cũng đến tham gia chiến sự giữa Tây Hoang và Tây Cảnh Tam Thập Quốc!”
Nghe thấy lời nói kỳ quái này của hắn ta, Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn xuống nói:
“Đất trời rộng lớn, mặc ta rong ruổi, ta muốn đến thì đến, chẳng lẽ còn phải cần ngươi đồng ý hay sao?”
Vũ Lăng Trần chắp tay nói: “Không dám!”
Thiên địa to lớn mặc ta rong ruổi!
Tất cả mọi người ở chiến trường nghe thấy những lời này của Lâm Hiên đều lộ ra sự tán thưởng kính ngưỡng.
Chỉ tám chữ này đã nói hết được sự khí phách của Bắc Huyền Thiên Đế phu và lòng dạ to lớn rộng rãi.
Lúc này, mọi người thật sự đã hiểu được sự bề nghễ thiên hạ của hắn!
Ngay cả Bạch Ngọc Sát Thần Vũ Lăng Trần luôn kiêu ngạo, cuồng dã gần như vô biên, đối mặt với câu nói này của Lâm Hiên cũng nhịn không được cúi đầu.
Nhưng rất nhanh Vũ Lăng Trần lại nói:
“Khí thế của Đế phu khắp thiên hạ thật sự làm người tán thưởng!”
“Nhưng có một số chuyện mong Đế phu có thể rạch ròi!”
Lâm Hiên nghe vậy, cười nhạo nói: “Chuyện gì?”
Vũ Lăng Trần thẳng eo, nói:
“Chiến sự ngày hôm nay, ta chắc chắn phải bắt được!”
“Cũng không sợ nói cho Đế phu, khoảng thời gian trước ta may mắn gặp được Vạn Yêu quốc quân, hơn nữa kết làm bạn thân với hắn.”
“Cho nên kẻ địch của ta chính là kẻ địch của Vạn Yêu quốc quân!”
“Nói đến đây chắc Đế phu cũng hiểu, Đế phu là người nghe nhiều hiểu nhiều, chắc chắn cũng nghe qua tên tuổi của Vạn Yêu quốc quân đúng không? Không lẽ đế phu muốn trở thành kẻ địch với hắn?”
Vũ Lăng Trần vừa dứt lời, cả chiến trường như bị một trận gió lạnh thổi bay.
Trong lòng mọi người bị một luồng khí cực lạnh bao phủ, thân thể không nhịn được run lên.
Vạn Yêu quốc quân!
Hắn ta có một cái tên càng thêm vang dội, tên là Vạn Yêu Vương!
Vạn Yêu Vương thống lĩnh Vạn Yêu quốc gia.
Là chúa tể tuyệt đối ở Tây Hoang cực Tây, cấp bậc Yêu Tổ!
Nghe đồn hắn ta được ngưng tụ từ linh hồn của hàng tỉ yêu thú sau khi chết, có được “Vạn Yêu hồn thể” bất tử bất diệt đáng sợ.
80 vạn năm trước.
Vạn Yêu Vương suất lĩnh đại quân Vạn Yêu quốc đến Tây Hoang đại địa, ý đồ dùng Tây Hoang làm bàn đạp tấn công trung thổ Thần Châu, thậm chí cả đại lục Thương Long.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, hắn ta hoàn toàn chiếm lấy hơn 300 quốc gia ở Tây Hoang, tàn sát 111 trăm triệu người.
Chiến hỏa của Yêu tộc đốt cháy nửa đại địa Tây Hoang, làm chấn động cả đại lục Thương Long.
Ngày tiếp theo.
Hắn ta suất quân trực tiếp xỏ xuyên toàn bộ đại lục Tây Hoang, lại tiêu diệt 400 quốc gia và vô số người.
Tây Hoang vốn đông dân cư, quốc gia san sát đã bị hắn ta đánh thành một nơi hoang vu.
Chương 943 Chương 943. Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp!
Lúc đó trung thổ Thần Châu thấy yêu hỏa cuồn cuộn đến, gần như bị dọa vỡ mật.
Tên tuổi của Vạn Yêu Vương cũng bắt đầu từ khi đó, chấn động cả đại lục, truyền khắp Nam Bắc Đại Giang.
Cũng may lúc Vạn Yêu Vương sắp dẫn binh đến trung thổ, hậu phương của Vạn Yêu Quốc gặp phải nguy cơ cực lớn.
Hoang Cổ Yêu tộc đến từ Hoang Cổ ngoài Tây Hoang đã xâm lấn Vạn Yêu quốc, ép Vạn Yêu Vương suất binh trở về, đánh một trận ác chiến.
Từ đó về sau, Vạn Yêu quốc như mai danh ẩn tích ở Tây Hoang cực Tây.
Chỉ trong một đêm, Vạn Yêu Vương mất đi bóng dáng, hoàn toàn bốc hơi.
Nhưng dù vậy.
Uy danh hiển hách của hắn ta vẫn bị các thế hệ của đại lục Thương Long truyền xuống, khắc sâu vào trong lòng mỗi người.
Tất cả mọi người không ngờ sau 80 vạn năm hắn ta lại xuất hiện, tâm đầu ý hợp với Vũ Lăng Trần.
Viên Phương Chu và quốc quân càng thêm cảm thán:
“Thảo nào Vũ Lăng Trần có thể điều động Hoàng Phong Quân, bởi vì sau lưng hắn ta là Vạn Yêu Vương đáng sợ!”
Mười quốc gia Tây Hoang tuyệt đối không có năng lực điều khiển Hoàng Phong Quân, nhưng Vạn Yêu Vương lại có thể!
Nghĩ đến đây, mọi người đều không nhịn được nhìn về phía Lâm Hiên.
Vạn Yêu Vương cực kỳ đáng sợ, lần này xuất hiện, chắc chắn thực lực cũng sẽ tăng lên.
Đối mặt với sự tồn tại khủng bố này, Đế phu sẽ đưa ra lựa chọn gì?
Khác với sự sợ hãi của mọi người.
Lâm Hiên vẫn rất bình tĩnh, nhìn xuống Lăng Vũ Trần:
“Con người của ta ghét nhất bị người khác uy hiếp!”
Nói xong, một uy áp vô hình như đỉnh núi xuất hiện, bao trùm cả thiên địa.
Thấy vậy, đồng tử của Vũ Lăng Trần co rụt lại, vội vàng ra lệnh cho Hoàng Phong Quân: “Giết chết Bắc Huyền Thiên Đế phu cho ta!”
Hắn ta không ngờ ngay cả đưa ra Vạn Yêu Vương đáng sợ để răn đe Lân Hiên nhưng không hề hiệu quả, ngược lại còn chọc giận Lâm Hiên.
Vì vậy, hắn ta chỉ có ra tay trước thì mới có hy vọng chiến thắng.
Tất nhiên, Hoàng Phong Quân chỉ là một cờ hiệu.
Đòn sát thủ chân chính của hắn ta là “thần công Hoa Hướng Dương”, sát chiêu mạnh nhất của “Vạn Pháp Quy Tông”!
Gào!
Nghe thấy mệnh lệnh, Hoàng Phong Quân dốc toàn bộ sức mạnh, Thiên Lôi Long Sư mang theo lôi điện chói mặt điên cuồng lao về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên đặt đám người Toàn Châu xuống đất, tạo một trận pháo cách âm:
“Các bảo bối chơi ở đây, cha đi đánh người xấu.”
Các tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng, cha đi đi!”
“Cha phải cố lên!”
“Chính nghĩa dựa vào cha!”
Nghe thấy lời nói ngây thơ của các tiểu bảo bối, Lâm Hiên mỉm cười, cầm Hồng Hoang cổ kiếm bay ra ngoài.
Đối mặt với Hoàng Phong Quân, hắn chém ra một kiếm!
“Cực Đạo kiếm pháp!”
Ầm ầm ầm ~
Kiếm khí mạnh mẽ mang theo khí thế không thể ngăn cản lao đi, nghiền nát một con Thiên Lôi Long Sư tường đồng vách sắt.
Đám người lão tổ Âm Dương và hơn 30 người Tây Cảnh thấy vậy không nhịn được cảm thán.
“Kiếm thuật của Đế phu đã siêu phàm nhập tiên, thực sự không thể ngăn cản!”
Không ai chú ý đến.
Lúc này sắc mặt của Vũ Lăng Trần cực kỳ dữ tợn, tăng chân nguyên lên cực hạn, thân thể của hắn ta nhanh chóng phồng to, có cảm giác muốn nổ.
“Vạn Pháp Quy Tông!”
“Bắc Huyền Thiên Đế phu, chết đi!”
Sau tiếng gào này của hắn ta, hàng tỉ kim châm chợt xuất hiện.
Sau đó ngưng tụ thành một cây, bắn về phía Lâm Hiên với tốc độ tia chớp.
Mọi người không thể cảm nhận được tốc độ của cây kim châm này, chỉ có thể khẳng định nơi kim châm đi qua, ngay cả thời gian cũng như tĩnh lại.
“Thì ra Vũ Lăng Trần dùng Hoàng Phong Quân che mắt Đế phu, mục đích chân chính của hắn ta là đánh lén!”
“Một chiêu này quá mạnh, mạnh đến mức mất đi đạo tắc!”
Nhìn thấy kim châm hóa thành tia sáng, lao đi với tốc độ xuyên qua không gian, trái tim của mọi người như vọt lên cổ họng.
Bọn họ thầm cảm thấy một chiêu này của Vũ Lăng Trần đã mang theo lực sát thương vượt cấp.
Kim châm có thể xuyên qua hư không, chứng tỏ nó đã có năng lực xuyên thủng pháp tắc.
Có khi một châm này thực sự có thể xúc phạm được đến cường giả cảnh giới Cổ Thần.
Nghĩ đến đây, mọi người đều hiểu vì sao Vũ Lăng Trần lại hao tổn tâm huyết tung ra chiêu này để đối phó với Lâm Hiên.
Lúc này sắc mặt của Vũ Lăng Trần vô cùng kích động:
“Mặc dù chiêu này hao phí chín phần bản mạng tinh nguyên của ta, nhưng có thể xuyên qua lực pháp tắc cũng coi như đáng giá!”
“Bắc Huyền Thiên Đế phu, cuối cùng ngươi cũng bị ta tính kế, ha ha ha!”
Hử???
Trong lúc Vũ Lăng Trần điên cuồng cười, cảnh tượng làm mọi người khiếp sợ xuất hiện.
Phụt!
Kim châm vừa mới đến gần Lâm Hiên đã bị một thần lực vô hình nghiền thành bột mịn.
“A này… Này này này…”
Cả người Vũ Lăng Trần run lên, không thể tin tưởng được liên tục chớp mắt, phát hiện chính mình thực sự không nhìn nhầm.
Lâm Hiên còn không thèm ngẩng đầu cũng biết một chiêu này đã bị hắn hỏa giải.
“Sao Bắc Huyền Thiên Đế phu lại có thần công hộ thể biến thái như vậy?”
Trái tim của Vũ Lăng Trần co giật, khóe mắt muốn nứt ra, há mồm thở hổn hển.
Lúc này cuối cùng hắn ta cũng sợ hãi!
Chiêu thức thần công Hoa Hướng Dương mạnh như vậy cũng có thể bị hóa giải dễ dàng, Lâm Hiên chỉ dùng công pháp hộ thể đã thể hiện được phong thái vô địch!
Lần này không chỉ Vũ Lăng Trần, tất cả mọi người đều tán thưởng cúng bái từ tận đáy lòng.
“Bắc Huyền Thiên Đế phu đã thiên nhân hợp nhất, phòng ngự vô địch!”
Từ lúc bắt đầu Lâm Hiên đã biết Vũ Lăng Trần để Hoàng Phong Quân tấn công chỉ là một đòn đánh che mắt.
Bởi vì có được thần thông phòng ngự “Cấm Vực Vô Địch” nên hắn tiêu diệt Hoàng Phong Quân trước.
Lạnh lùng nói:
“Hiện tại ngươi cũng nhìn ra, ta không xoay người bởi vì căn bản không cần!”
Vũ Lăng Trần: “……”
Nếu trước khi ra tay Lâm Hiên nói vậy, hắn ta sẽ cảm thấy Lâm Hiên quá kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ hắn ta cảm thấy những lời này của Lâm Hiên là thật.
“Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi thật sự là một yêu nghiệt khoác da người!”
Chương 944 Chương 944. Chúa sáng thế chưởng quản vạn vật!
Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ, cuối cùng Vũ Lăng Trần chỉ có thể phát ra lời cảm thán này.
Lâm Hiên: “Giác ngộ của người có hơi kém, tất nhiên cho dù sớm chút ngươi cũng chết.”
Vung tay phải lên.
Xoẹt!
Một kiếm cắt đứt cổ Vũ Lăng Trần.
Nhìn đầu của Vũ Lăng Trần lăn xuống mặt đất vẫn còn há to miệng, sắc mặt không thể tin, tất cả mọi người đều lộ sắc mặt chấn động cùng sự kính sợ vô hạn.
Bạch Ngọc Sát Thần, giết hơn hai trăm vạn địch, danh chấn Tây Hoang Tây Cảnh, một thế hệ kiêu hùng!
Nhưng đối mặt với Đế phu lại bị giết chết như con kiến!
Nghĩ đến đây, Viên Phương Chu và người của hơn 30 nước Tây Cảnh đều cúi đầu hô to:
“Đế phu uy vũ!”
Mấy trăm vạn người của mười nước Tây Hoang cũng bị Lâm Hiên dọa phá gan.
Dù là tướng lĩnh và chiến sĩ đều cuống quýt vứt vũ khí trong tay xuống, quỳ rạp trên mặt đất.
“Xin Đế phu tha mạng!”
Lâm Hiên cất Hồng Hoang cổ kiếm, lạnh nhạt nhìn các tướng sĩ của mười nước Tây Hoang rồi dời ánh mắt sang chỗ khác.
Có được Cực Đạo Thánh Thư nên hắn nắm rõ lịch sử của Tây Hoang như lòng bàn tay.
80 vạn năm trước, sau khi Vạn Yêu Vương dẫn dắt thiên quân vạn mã đến Tây Hoang, Tây Hoang đại địa chịu đủ hoang vu và thê lương.
Nhiều năm như vậy vẫn đang phục hồi nguyên khí.
Nhưng đáng tiếc 80 vạn năm trước bị thương quá nặng làm cho các nước Tây Hoàng lòng có dư nhưng lực không đủ.
Cho nên nếu không có Vũ Lăng Trần dẫn đầu, mười nước Tây Hoang không dám xâm chiến trung thổ Thần Châu.
Trận thất bại 5 năm trước cũng đủ chứng minh mười nước Tây Hoang không có lực lượng để xâm phạm trung thổ Thần Châu.
Hôm nay nếu không phải Vũ Lăng Trần được Vạn Yêu Vương chống lưng, sợ rằng mười nước Tây Hoang cũng không dám lại đến.
Bây giờ Vũ Lăng Trần đã chết, tạm thời Tây Hoang sẽ không có người dắt đầu làm loạn.
Lâm Hiên cảm thấy không cần thiết giết chết đám tướng sĩ này.
Nhưng nếu ra tay tham dự việc này, như vậy cần phải cảnh cáo các nước Tây Hoang để cả đời này bọn họ không dám lại xâm phạm trung thổ.
Lâm Hiên tự tin làm được chuyện này, cho nên chuẩn bị đi đến Tây Hoang chấn phục mười nước.
Thấy hắn cất kiếm, không có ý định ra tay.
Các tướng sĩ mười nước Tây Hoang thở phào nhẹ nhõm, quỳ sát đất hô to nói:
“Đa tạ Đế phu nương tay!”
“Ta dùng mạng thể, sinh thời tuyệt đối không dám xâm phạm trung thổ Thần Châu!”
Thấy tất cả các tướng sĩ mười nước Tây Hoang thề như vậy, đám người Viên Phương Chu run lên, vô cùng cảm thán.
“Đế phu không nói một lời cũng có thể làm thiên quân vạn mã dùng mạng thề, loại khí thế này thật sự hiếm thấy!”
Thượng Quan Uyển chắp tay trước ngực, cúi người trước vóng dáng của Lâm Hiên:
“A di đà phật, Tôn Giả dùng sức của bản thân hóa giải một trận chiến đẫm máu, cứu vớt vô số sinh linh, công đức vô lượng!”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Viên Phương Chu chú ý đến nàng nện bước rất nhẹ nhàng, âm thầm gật đầu:
“Lần này nàng đến vì hóa giải chấp niệm của Vũ Lăng Trần, tránh cho sinh linh đồ thán, đáng tiếc nàng xem nhẹ sự điên cuồng của Vũ Lăng Trần!”
“Hiện tại Đế phu ra tay hóa giải kiếp nạn lớn này, nàng cũng coi như đã gỡ xuống một gánh nặng trong lòng!”
Lúc này Lâm Hiên đã trở lại đỉnh núi, sau khi xóa bỏ trận pháp ôm đám người Toàn Châu vào trong lòng ngực.
Nhìn thấy thiên quân vạn mã ở phía dưới đang quỳ lạy, đám người Toàn Châu giơ ngón cái lên:
“Cha thật lợi hại!”
Lâm Hiên hóa giải một trận chiến đẫm máu cực kỳ tàn ác, trong mắt đám tiểu nha đầu, hắn chính là anh hùng mạnh nhất thiên hạ!
Lâm Hiên cười ha ha nói: “Hiện tại cha mang các ngươi đi Tây Hoang được không?”
“Được ạ!”
Đám tiểu nha đầu vỗ tay đồng ý.
Lúc Lâm Hiên sắp xuất phát.
Một con phong ô tước bay đến từ phía Tây, đứng trên hét lớn:
“Vạn Yêu quốc xâm lấn Tây Hoang đại địa, mọi người trở về bảo vệ lãnh địa Nhân tộc!”
Nghe vậy, cả chiến trường trở nên sôi trào.
“Nhân lúc mười nước Tây Hoang xuất binh Vạn Yêu quốc lại tấn công bọn họ!”
“Xem ra Vạn Yêu Vương làm Vũ Lăng Trần mang binh tấn công Tây Cảnh chỉ là che mắt, mục đích thực sự của hắn ta là xâm chiếm đại địa Tây Hoang!”
“Tên khốn Vạn Yêu Vương này lại đùa bỡn chúng ta trong lòng bàn tay!”
…...
Ở đây đều là hạng người thông minh, kết hợp mọi chuyện lại lập tức hiểu ra tính toán của Vạn Yêu Vương.
Phát hiện chính mình bị Vạn Yêu Vương thiết kế, suýt nữa gây thành họa lớn.
Các tướng sĩ mười nước Tây Hoang hận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mắng mười tám đời tổ tiên của Vũ Lăng Trần và Vạn Yêu Vương.
Lúc mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy ở trên đỉnh núi, Lâm Hiên hóa thành một tia sáng bay về phía Tây.
Ngay lập tức mọi người trở nên phấn chấn, hai mắt sáng rực.
“Đế phu ra tay!”
Lâm Hiên đi về phía Tây, hiển nhiên mục đích là Tây Hoang.
Với khí độ và năng lực của hắn, tuyệt đối sẽ không làm ngơ trước đám yêu của Vạn Yêu quốc.
Nghĩ đến đây, tướng sĩ mười nước Tây Hoang vung tay hô to:
“Lòng của Đế phu chứa cả thiên hạ, đại địa Tây Hoang tuyệt đối sẽ không bị Vạn Yêu Vương xâm chiếm!”
“Bây giờ Đế phu dẫn đầu, ta cũng muốn ủng hộ sĩ khí, ra sức giết yêu, đi thôi!”
Ra lệnh, mấy trăm vạn quân của mười nước Tây Hoang hỏa tốc lao về phía Tây.
Viên Phương Chu và quốc quân 30 nước liếc nhau, cũng lập tức dẫn binh đuổi theo, muốn cùng nhau đối phó với Vạn Yêu Vương.
Trong mắt bọn họ, bây giờ kẻ địch lớn nhất của Tây Hoang và 30 nước Tây Cảnh là Vạn Yêu Vương.
Nếu không trừ yêu, Tây Hoang và 30 nước Tây Cảnh vĩnh viễn không y tĩnh.
Có Lâm Hiên trấn giữ.
Bọn họ tin tưởng chắc chắn có thể hóa giải được yêu kiếp, làm Tây Hoang và 30 nước Tây Cảnh trở về bình yên.
Giống như những gì Viên Phương Chu và mọi người nghĩ, Lâm Hiên chuẩn bị ra tay với Vạn Yêu quốc.
Xưa nay người yêu không chung lối.
Tây Hoang là địa bàn của Nhân tộc, tuyệt đối không thể để Yêu tộc tai họa!
Chương 945 Chương 945. Chúa sáng thế chưởng quản vạn vật! (2)
Hơn nữa vừa rồi Vạn Yêu Vương còn mượn tay Vũ Lăng Trần, suýt nữa tạo ra một trận chiến đẫm máu, Lâm Hiên càng sẽ không để mặc tên này sống tạm dưới mí mắt của mình!
Rất nhanh Lâm Hiên đã đến gần mười nước Tây Hoang.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên không trung có vô vàn yêu vân, yêu khí sôi trào, che trời lấp đất.
Thành trì phía dưới tràn ngập khói thuốc súng, đao quang kiếm ảnh ùn ùn không dứt, hiển nhiên đã tiến vào giai đoạn chiến đấu kịch liệt.
Từng tiếng gào kiêu ngạo truyền khắp không trung.
“Ha ha ha, mười nước Tây Hoang đưa toàn bộ lực lượng tinh nhuệ ra ngoài, bây giờ đám thành trì này mặc ta giẫm đạp, muốn giết thế nào thì giết!”
“CMN quá sung sướng! Lão tử nghẹn giết người rất nhiều năm, hôm nay không giết đủ mười vạn người lão tử tuyệt đối không nghỉ ngơi!”
“Nhân tộc quá giòn, một cái tát đã đập bọn họ thành thịt vụn, không một ai có thể đánh!”
…...
Viên Phương Chu và 30 quốc quân Tây Cảnh cưỡi yêu thú đuổi đến cùng với các tướng lĩnh đỉnh cấp của mười nước Tây Hoang nghe vậy đều tức giận cắn chặt răng.
“Đám súc sinh Vạn Yêu quốc này quá kiêu ngạo, cần phải cho bọn họ một bài học!”
Thấy đại quân phía sau đuổi đến, các quốc quân, tướng lĩnh ra lệnh dốc toàn lực tấn công.
Ầm ầm ầm ~
Đúng lúc này, đột nhiên thành trì phía trước bị bao phủ trong ánh sáng đen tối.
Từng cột sáng thô to màu đen phá vỡ mặt đất chui lên, tạo thành một nửa vòng tròn, sau đó lại nhanh chóng chui vào trong mặt đất.
Nơi nó đi qua, đại địa quay, tất cả các kiến trúc hóa thành bột mịn.
Đám người Viên Phương Chu tập trung nhìn vào, không nhịn được hô to:
“Toản Địa Long!”
Quang ảnh màu đen chính là một loại yêu thú vô cùng kỳ lạ, tên là Toản Địa Long.
Chúng nó giống như giao long màu đen, rất am hiểu hành động dưới mặt đất, tốc độ nhanh như tia chớp, trong nháy mắt có thể đào được vạn dặm.
Đặc điểm lớn nhất của loại yêu thú này chính là tính phá hoại cực lớn.
Dù là loại kiến trúc phòng ngự nào, đứng trước mặt chúng nó đều như đậu hủ, rất nhanh đã có thể phá hỏng các kiến trúc tạo thành một hang động khổng lồ.
“Toản Địa Long có thể chui sâu vạn dặm, tốc độ nhanh như tia chớp, không dễ bắt giữ được!”
“Chết tiệt, không ngờ Vạn Yêu Vương lại phái ra Toản Địa Long, thứ này thật khó đánh!”
“Với số lượng của Toản Địa Long, sợ rằng trong một canh giờ cả 10 thành trì sẽ hóa thành bột mịn, bây giờ phải làm gì đây?”
…...
Bởi vì Nhân tộc không có kinh nghiệm đối phó với Toản Địa Long nên sĩ khí của đám người Viên Phương Chu bị tụt xuống, có cảm giác bó tay bó chân.
Vụt ~
Đúng lúc này, một tia sáng chói mắt xuất hiện trên trời cao, chiếu sáng cả 10 thành trì Tây Hoang.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh sáng chói mắt chia thành hai nửa vòng tròn to rơi xuống mặt đất.
Tiếp theo cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra.
Tất cả yêu thú bao gồm cả Toản Địa Long đều bị một nửa vòng tròn trong đó bao lại, sau đó vòng sáng chói mắt nhanh chóng mang chúng ra khỏi thành trì.
Nhân tộc đang bị đám yêu thú kia vây quanh thì ở trong một vòng tròn khác, nhanh chóng tách rời theo hướng ngược lại với vòng trong sáng kia.
Các tu sĩ cấp cao có kiến thức cao siêu kinh sợ hô lên.
“Tróc!”
“Trời ạ, đây là lực lượng của pháp tắc Tróc!”
Mọi người chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm, máu sôi sục, vội vàng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Lâm Hiên đang đứng ở phía trước, vạt áo trắng bay bay, hai tay hơi nắm thao tác hai nửa vòng tròn.
Tư thế kia giống như chúa sáng thế đang chưởng quản vạn vật!
Phía sau Lâm Hiên, Viên Phương Chu và mọi người hơi cúi người, giống như thần phục trước phong thái vô biên của Lâm Hiên.
“Đế phu dùng một chiêu Tróc hóa giải chiến sự phân loạn của mười nước Tây Hoang, công tạo hóa này thật sự cao cả!”
Tất cả mọi người âm thầm lắc đầu cười.
Vừa rồi thấy Vạn Yêu Quốc xâm nhập thành trì, bọn họ còn gấp gáp muốn đi xuống đánh một trận.
Nhưng Toản Địa Long xuất hiện cho mọi người một cái tát vang dội, làm bọn họ cảm giác được sự bất lực.
Nhưng Lâm Hiên vừa ra tay, tình thế cuộc chiến lập tức đảo ngược.
Bên Nhân tộc chiếm ưu thế làm mọi người cảm nhận được so với Lâm Hiên, bản thân nhỏ bé cỡ nào.
“Xem ra tiếp theo không cần chúng ta ra tay, Đế phu tập trung tất cả yêu thú lại một chỗ, muốn tiêu diệt bọn họ cũng dễ như trở bàn tay!”
Nghĩ đến đây.
Mọi người đều tự giác hành quân lặng lẽ, yên lặng đứng sau Lâm Hiên.
Thần thái kia không giống như đang trải qua một trận đại chiến nhân yêu, ngược lại tràn ngập bình tĩnh và vui mừng.
Thậm chí Lý Quân Thiên còn chú động đi lên:
“Đế phu, tại hạ mang bốn vị công chúa đi trước!”
“Được.” Lâm Hiên giao đám người Toàn Châu cho Lý Quân Thiên, sau đó rút ra Hồng Hoang cổ kiếm.
Đối với Nhân tộc ở đây, đám yêu thú của Vạn Yêu quốc vẫn rất cường đại.
Đa số là cấp bậc Yêu Tướng, hơn trăm con Toản Địa Long là cấp bậc Yêu Hoàng.
Nếu thật sự đánh, 30 nước Tây Cảnh và hơn mười nước Tây Hoàng cùng hơn một ngàn vạn đại quân tuyệt đối sẽ thương vong nặng nề.
Nhưng đối với Lâm Hiên, việc này chỉ hơi tốn công một chút mà thôi!
Hắn hóa thành tia sáng bay vọt lên trăm vạn dặm, xẹt qua không trung trên thành trì mười nước Tây Hoang.
Các quốc quân của mười nước Tây Hoang cực kỳ chấn động, trong mắt lộ ra sự kính sợ.
“Rốt cuộc đây là đại năng phương nào mà lại có thể dùng thần công vô thượng đuổi đi yêu thú, lại một mình lao vào đại quân yêu thú?”
“T đoán chắc chắn vị đại năng này chính là truyền kỳ một thế hệ danh chấn muôn đời!”
“Đúng vậy, ta cảm giác lúc hắn hóa thành tia sáng lộng lẫy vĩ đại giống như thần quang vậy!”
…...
Trong lúc các quốc quân đang cảm khái, một vài tướng lĩnh của mười nước Tây Hoang đã đi đến phía sau bọn họ.
“Bẩm bệ hạ, vị đại năng đó là Bắc Huyền Thiên Đế phu tôn thượng!”
Nhìn thấy quốc quân của mình đoán không ra thân phận của Lâm Hiên, một vị tướng lĩnh nói.
“Ha ha ha!” Vũ Lăng Trần cười mỉa mai: “Các vị quốc vương hiện tại đều nằm dưới sự kiểm soát của bản soái, Tây Cảnh Tam Thập Quốc đều nằm dưới chân bản soái!”
Viên Phương Chu run rẩy nói: “ Vũ Lăng Trần, ngươi gây rối cho nhiều nước, giết hại vô số sinh linh, ngươi nhất định chết không yên thân!”
“Hả?”
Vũ Lăng Trần vụt tắt nụ cười, vẻ mặt hung ác cúi đầu nhìn Viên Phương Chu: “Bây giờ người vẫn còn dám mạnh miệng? Nói cho ta biết Uyển Nhi đang ở đâu? Nếu không ta sẽ cắt cổ người!”
Tay phải hắn kéo một cái, một sợi dây đột nhiên siết chặt cổ của Viên Phương Chu, đến nổi gân xanh nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng.
Viên Phương Chu nghiến răng nói: “Ngươi…không xứng…gọi nàng ấy như vậy!”
Uyển Nhi mà Vũ Lăng Trần nhắc đến chính là Hoàng hậu Thượng Quan Uyển của Viên Phương Chu.
Năm đó, Vũ Lăng Trần giả làm thái giám lẻn vào cũng, vì thèm muốn vẻ ngoài xinh đẹp của Thượng Quan Uyển nên đã lén bỏ một lọ tình dược vào tách trà của nàng.
Sau đó bộc phát mạnh mẽ, thưởng thức cái đẹp.
Hắn còn lấy danh dự của Hoàng tộc ra đe dọa Thượng Quan Uyển, bắt ép Thượng Quang Uyển phải phục tùng, tiếp tục cùng hắn cấu hợp.
Sau khi bị Viên Phương Chu phát hiện, Thượng Quan Uyển xuất hổ, tức giận đến mức tuyệt vọng, muốn treo cổ tự sát nhiều lần.
Tuy rằng, Viên Phương Câu không tha thứ cho Thượng Quan Uyển, những theo hắn Vũ Lăng Trần tội không thể tha, càng không xứng gọi cựu hoàng hậu của hắn như vậy.
“Ta không xứng?” Vũ Lăng Trần sắc mặt vặn vẹo đến khó coi, hắn hai mắt đỏ ngầu hét lớn: “Ta chỉ hỏi người nàng ở đâu, ta không khiến người phán xét ta!”
Sau khi trốn thoát khỏi Vương quốc Lang Gia, Vũ Lăng Trần từng trở về tìm Thượng Quan Uyển, những nàng
“Uyển Nhi!”
Vũ Lăng Trần nhìn thấy cô gái xuất hiện trước mặt chính là hoàng hậu Thượng Cung Uyển mà mình thương nhớ.
Chỉ là Thượng Quan Uyển hôm nay không còn vinh quang như ngày xưa nữa, không còn cảm giác khoan thai nhẹ nhàng như ngọc, mà trông gầy gò đen sạm.
Cũng chỉ dựa vào ngũ quan nàng ấy mới có thể mơ hồ nhận ra nàng ấy chính là hoàng hậu một thời.
Thượng Quan Uyển chắp hai tay, hành lễ nói:
“A di đà Phật, quá khứ trôi qua như nước chảy, hồng trần không còn là nơi ngụ của bần ni nữa rồi!”
“Thí chủ, Thượng Quan Uyển đã chết, ngươi hà tất cứ bám lấy ác niệm quá khẽ, lại đi phát động chiến sự lớn như vậy, đến nỗi sinh linh lầm than, tạo thêm tội nghiệt cho bản thân như vậy?”
Thượng Quan Uyển nói xong, quay đầu nhìn Viên Phương Đan đang quỳ dưới đất.
Đôi mắt kiên định không nhìn thấy được cảm xúc gì.
Viên Phương Đan nhìn Thượng Quan Uyển, nặng nề thở dài một tiếng.
Lúc đâu khi Thượng Quan Uyển xấu hổ uất ức muốn chết, thắt cổ mấy lần thất bại thì quyết định xuất gia khổ tu, bù đắp những lỗi lầm bản thân đã gây ra.
Viên Phương Đan niệm tình từng là phu thê, giúp nàng ấy giữ bí mật kín kẽ, không cho bất kỳ ai để lộ tung tích nàng ấy.
Không ngờ bây giờ Tam Thập Quốc Tây Cảnh gặp nạn, nàng ấy lại chủ động xuất hiện.
Nhìn qua, thì nàng ấy chuẩn bị cầu tình giúp cho Tam Thập Quốc Tây Cảnh.
Chỉ là, Vũ Lăng Trần đã chém giết đỏ cả mắt, hắn ta sẽ buông tay sao?
Lúc này Vũ Lăng Trần run rẩy cả người, kích động nhìn Thượng Quan Uyển:
“Vũ Lăng Trần ta đời này không cầu mong gì ngoài hai chuyện, thứ nhất chính là trở nên xuất sắc, thứ hai chính là ở cùng nàng đến già!”
“Chuyện thứ nhất ta sớm đã làm được rồi, chuyện thứ hai ta nhất định cũng phải thực hiện!”
“Đừng nghĩ rằng nàng xuất gia rồi thì ta sẽ bỏ qua cho nàng, thứ mà Vũ Lăng Trần ta muốn, chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng!”
“Đi với ta, trở về làm Uyển Nhi của trước kia!”
Thượng Quan Uyển chắp hai tay: “A di đà Phật, bần ni đã quy y cửa Phật, pháp danh Thanh Tâm!”
Vẻ mặt Vũ Lăng Trần hung tợn: “Có ta ở đây, nàng đừng mong nghĩ đến chuyện thanh tâm quả dục!”
Nói xong hắn ta kéo đường chỉ trên cổ Viên Phương Đan, hung ác nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển.
“Nàng không đồng ý đi với ta, ta sẽ giết chết Viên Phương Đan!”
Thượng Quan UYển vung tay, lấy ra một con dao găm kề vào cổ mình:
“Phật nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!”
“Bần ni nguyện một mạng đổi một mạng, chứng tỏ tinh thần không cam sợ của Đức Phật ta!”
Thấy Thượng Quan Uyển dùng cái chết bức ép, Vũ Lăng Trần bỗng chốc hiểu ra nàng ấy đang uy hiếp bản thân hắn ta, nếu hắn ta dám động đến Viên Phương Đan, nàng ấy sẽ tự sát.
Vũ Lăng Trần nghiến răng, gương mặt tức giận run rẩy:
“Vậy ta muốn giết toàn bộ người của Tam Thập Quốc Tây Cảnh, nàng cũng muốn lấy mạng đổi mạng cho bọn họ sao?”
Nói xong, hắn ta búng tay.
Xoẹt!
Một kim châm bỗng phóng ra, xuyên qua ngọn núi cao cách xa ba nghìn dặm.
Vũ Lăng Trần kéo mạnh, ngọn núi kia bỗng bay lên trên không, như một con diều bị hắn ta dùng kim châm kéo lên cao vậy.
Vù!
Thấy vậy, Viên Phương Đan và tất cả mọi người đều giật mình.
Một khi Vũ Lăng Trần ném ngọn núi này xuống sẽ đè chết mấy trăm nghìn người ngay lập tức, hắn ta đúng là điên rồi!
Đối mặt với hành động chèn ép của Vũ Lăng Trần, Thượng Quan Uyển biết rõ trong lòng cho dù mình có đồng ý hắn ta, hắn ta vẫn sẽ giết chết tất cả mọi người thôi.
Chẳng thà cứ giằng co, ép Vũ Lăng Trần lùi bước, có thể cứu được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Nghĩ đến đây, nàng ấy dùng lực vào cổ tay.
Vù!
Dao găm đâm thẳng vào cổ nàng, máu chảy đầm đìa, suýt nữa đã đâm vào cả cổ họng.
“Nàng!” Vũ Lăng Trần như muốn nứt mắt ra: “Muốn ép ta? Không có cửa đâu! Bây giờ ta sẽ giết năm trăm nghìn người trước, xem xem nàng có đồng ý đi với ta hay không!”
Nói rồi, linh khí quanh người hắn ta bùng nổ, dùng kim châm nâng cao ngọn núi kia lên đến đỉnh đầu đại quân Tam Thập Quốc Tây Cảnh.
Dưới màn đêm tối đen.
Bóng đen của ngọn núi khổng lồ cao không thấy đỉnh bao trùm trên đầu tất cả mọi người, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở như đang đối mặt với tử thần vậy.
Chương 942 Chương 942. Ta muốn đến thì đến, chẳng lẽ còn cần ngươi đồng ý hay sao
“Chết đi cho ta!”
Vũ Lăng Trần rống lên, tay phải kéo một đường, muốn ném ngọn núi đó xuống.
A?
Ngay khi hắn tay vung tay phải thì cảm thấy có một luồng sức mạnh đang ngăn cản mình.
Luồng sức mạnh này mạnh đến độ không thể hình dung, khiến một cao thủ Chuẩn Thánh Cảnh như hắn ta cũng không thể chống lại được.
Sau đó hắn ta nghe thấy âm thanh trong trẻo vang lên, kim châm trong tay bỗng nhiên bị gãy đôi.
Còn ngọn núi hiểm trở cao không thấy đỉnh kia bỗng rơi mạnh xuống đất, khiến mặt đất chấn động trong vòng trăm nghìn dặm.
“Chuyện gì vậy?”
Lúc này không chỉ có Vũ Lăng Trần, mà tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ vội vàng nhìn ngọn núi lớn kia.
Thì thấy dưới bầu trời đêm thăm thẳm, một bóng người màu trắng đang đứng sừng sững trên đỉnh núi.
Tiêu sái bình thản như thế, kiêu ngạo đến vậy!
Cho dù chỉ liếc mắt nhìn một lần cũng khiến người ta có cảm giác như đang đối mặt với thần tiên, vô cùng sùng bái!
“Người đàn ông này…”
Sắc mặt Vũ Lăng Trần thay đổi, hắn ta có dự cảm mạnh mẽ, tối nay sẽ có rắc rối lớn rồi.
Lúc này, âm thanh hùng hậu bỗng xuyên qua không trung, truyền vào tai tất cả mọi người rõ ràng:
“Huyền Bắc Thiên Đế Phu tôn thượng giá lâm, nguy cơ Tây Cảnh Tam Thập Quốc có thể hóa giải!”
Đám người Lý Quân Thiên đáp xuống chiến trường, vô cùng ngưỡng mộ nhìn Lâm Hiên trên đỉnh núi.
Soạt!
Nghe thấy năm chữ Bắc Huyền Thiên Đế Phu này, bầu không khí xung quanh bỗng chốc bùng nổ.
“Thì ra hắn chính là Bắc Huyền Thiên Đế Phu, quả nhiên khí chất siêu phàm!”
“Đế Phu một chân đạp trên núi lớn của Vũ Lăng Trần, đúng là có khả năng trấn thiên!”
“Không ngờ Tây Cảnh Tam Thập Quốc chúng ta lại vinh hạnh có được sự giúp đỡ to lớn như vậy, đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết mà!”
Tinh thần binh sĩ đại quân Tây Hoang Thập Quốc bỗng chốc sụp đổ.
Còn Tây Cảnh Tam Thập Quốc thì ai ai cũng mang theo vẻ mặt vui mừng.
Tuy Lâm Hiên chỉ vừa mới xuất hiện, nhưng không một ai ở đây nghi ngờ, chắc chắn hắn có năng lực thay đổi chiến cuộc.
Đây chính là cảm nhận mà mọi người nghĩ về năm chữ Bắc Huyền Thiên Đế Phu này, không thể nghi ngờ!
Chẳng mấy chốc, đại quân Tây Cảnh Tam Thập Quốc cùng với toàn bộ tu sĩ đều vội vàng khom người hàn lễ:
“Bái kiến Đế Phu!”
Ngay cả Âm Dương lão tổ chỉ còn chút hơi thở cũng không kiềm được vẻ mặt kính nể, nằm dưới đất hô một tiếng với Lâm Hiên.
Thấy vậy, đôi mắt Vũ Lăng Trần căng ra, cả người đã chìm trong sự điên cuồng.
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
“Tại sao Bắc Huyền Thiên Đế Puh lại xuất hiện vào lúc này?”
“Chẳng lẽ Vũ Lăng Trần ta đã định sẽ phải thất bại hết lần này đến lần khác không?”
Danh tiếng Huyền Băng Nữ Đế có một không hai khắp thiên hạ.
Người đàn ông của nàng, Lâm Hiên cũng dân chấn thiên hạ, nổi danh khắp đại lục.
Vũ Lăng Trần không ngờ, ngay thời khắc bản thân sắp thắng lợi cuối cùng thì gặp phải chướng ngại Lâm Hiên này.
Mà thực lực của hắn ta so với Lâm Hiên kém hơn không ít, muốn vượt qua ngọn núi Lâm Hiên này, gần như khó hơn cả lên trời!
Chuyện này khiến Vũ Lăng Trần tức giận đến mức đánh mất lý trí, tóc tai rối bù, mặt mũi nhăn nhúm lại.
Nhưng không lâu sau, hắn ta cố ép mình bình tĩnh lại.
Nghĩ đến bản thân cũng không còn chiêu bài nào, hắn ta hít sâu một hơi, nhìn Lâm Hiên nói:
“Không ngờ đường đường là Huyền Bắc Thiên Đế Phu mà cũng đến tham gia chiến sự giữa Tây Hoang và Tây Cảnh Tam Thập Quốc!”
Nghe thấy lời nói kỳ quái này của hắn ta, Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn xuống nói:
“Đất trời rộng lớn, mặc ta rong ruổi, ta muốn đến thì đến, chẳng lẽ còn phải cần ngươi đồng ý hay sao?”
Vũ Lăng Trần chắp tay nói: “Không dám!”
Thiên địa to lớn mặc ta rong ruổi!
Tất cả mọi người ở chiến trường nghe thấy những lời này của Lâm Hiên đều lộ ra sự tán thưởng kính ngưỡng.
Chỉ tám chữ này đã nói hết được sự khí phách của Bắc Huyền Thiên Đế phu và lòng dạ to lớn rộng rãi.
Lúc này, mọi người thật sự đã hiểu được sự bề nghễ thiên hạ của hắn!
Ngay cả Bạch Ngọc Sát Thần Vũ Lăng Trần luôn kiêu ngạo, cuồng dã gần như vô biên, đối mặt với câu nói này của Lâm Hiên cũng nhịn không được cúi đầu.
Nhưng rất nhanh Vũ Lăng Trần lại nói:
“Khí thế của Đế phu khắp thiên hạ thật sự làm người tán thưởng!”
“Nhưng có một số chuyện mong Đế phu có thể rạch ròi!”
Lâm Hiên nghe vậy, cười nhạo nói: “Chuyện gì?”
Vũ Lăng Trần thẳng eo, nói:
“Chiến sự ngày hôm nay, ta chắc chắn phải bắt được!”
“Cũng không sợ nói cho Đế phu, khoảng thời gian trước ta may mắn gặp được Vạn Yêu quốc quân, hơn nữa kết làm bạn thân với hắn.”
“Cho nên kẻ địch của ta chính là kẻ địch của Vạn Yêu quốc quân!”
“Nói đến đây chắc Đế phu cũng hiểu, Đế phu là người nghe nhiều hiểu nhiều, chắc chắn cũng nghe qua tên tuổi của Vạn Yêu quốc quân đúng không? Không lẽ đế phu muốn trở thành kẻ địch với hắn?”
Vũ Lăng Trần vừa dứt lời, cả chiến trường như bị một trận gió lạnh thổi bay.
Trong lòng mọi người bị một luồng khí cực lạnh bao phủ, thân thể không nhịn được run lên.
Vạn Yêu quốc quân!
Hắn ta có một cái tên càng thêm vang dội, tên là Vạn Yêu Vương!
Vạn Yêu Vương thống lĩnh Vạn Yêu quốc gia.
Là chúa tể tuyệt đối ở Tây Hoang cực Tây, cấp bậc Yêu Tổ!
Nghe đồn hắn ta được ngưng tụ từ linh hồn của hàng tỉ yêu thú sau khi chết, có được “Vạn Yêu hồn thể” bất tử bất diệt đáng sợ.
80 vạn năm trước.
Vạn Yêu Vương suất lĩnh đại quân Vạn Yêu quốc đến Tây Hoang đại địa, ý đồ dùng Tây Hoang làm bàn đạp tấn công trung thổ Thần Châu, thậm chí cả đại lục Thương Long.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, hắn ta hoàn toàn chiếm lấy hơn 300 quốc gia ở Tây Hoang, tàn sát 111 trăm triệu người.
Chiến hỏa của Yêu tộc đốt cháy nửa đại địa Tây Hoang, làm chấn động cả đại lục Thương Long.
Ngày tiếp theo.
Hắn ta suất quân trực tiếp xỏ xuyên toàn bộ đại lục Tây Hoang, lại tiêu diệt 400 quốc gia và vô số người.
Tây Hoang vốn đông dân cư, quốc gia san sát đã bị hắn ta đánh thành một nơi hoang vu.
Chương 943 Chương 943. Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp!
Lúc đó trung thổ Thần Châu thấy yêu hỏa cuồn cuộn đến, gần như bị dọa vỡ mật.
Tên tuổi của Vạn Yêu Vương cũng bắt đầu từ khi đó, chấn động cả đại lục, truyền khắp Nam Bắc Đại Giang.
Cũng may lúc Vạn Yêu Vương sắp dẫn binh đến trung thổ, hậu phương của Vạn Yêu Quốc gặp phải nguy cơ cực lớn.
Hoang Cổ Yêu tộc đến từ Hoang Cổ ngoài Tây Hoang đã xâm lấn Vạn Yêu quốc, ép Vạn Yêu Vương suất binh trở về, đánh một trận ác chiến.
Từ đó về sau, Vạn Yêu quốc như mai danh ẩn tích ở Tây Hoang cực Tây.
Chỉ trong một đêm, Vạn Yêu Vương mất đi bóng dáng, hoàn toàn bốc hơi.
Nhưng dù vậy.
Uy danh hiển hách của hắn ta vẫn bị các thế hệ của đại lục Thương Long truyền xuống, khắc sâu vào trong lòng mỗi người.
Tất cả mọi người không ngờ sau 80 vạn năm hắn ta lại xuất hiện, tâm đầu ý hợp với Vũ Lăng Trần.
Viên Phương Chu và quốc quân càng thêm cảm thán:
“Thảo nào Vũ Lăng Trần có thể điều động Hoàng Phong Quân, bởi vì sau lưng hắn ta là Vạn Yêu Vương đáng sợ!”
Mười quốc gia Tây Hoang tuyệt đối không có năng lực điều khiển Hoàng Phong Quân, nhưng Vạn Yêu Vương lại có thể!
Nghĩ đến đây, mọi người đều không nhịn được nhìn về phía Lâm Hiên.
Vạn Yêu Vương cực kỳ đáng sợ, lần này xuất hiện, chắc chắn thực lực cũng sẽ tăng lên.
Đối mặt với sự tồn tại khủng bố này, Đế phu sẽ đưa ra lựa chọn gì?
Khác với sự sợ hãi của mọi người.
Lâm Hiên vẫn rất bình tĩnh, nhìn xuống Lăng Vũ Trần:
“Con người của ta ghét nhất bị người khác uy hiếp!”
Nói xong, một uy áp vô hình như đỉnh núi xuất hiện, bao trùm cả thiên địa.
Thấy vậy, đồng tử của Vũ Lăng Trần co rụt lại, vội vàng ra lệnh cho Hoàng Phong Quân: “Giết chết Bắc Huyền Thiên Đế phu cho ta!”
Hắn ta không ngờ ngay cả đưa ra Vạn Yêu Vương đáng sợ để răn đe Lân Hiên nhưng không hề hiệu quả, ngược lại còn chọc giận Lâm Hiên.
Vì vậy, hắn ta chỉ có ra tay trước thì mới có hy vọng chiến thắng.
Tất nhiên, Hoàng Phong Quân chỉ là một cờ hiệu.
Đòn sát thủ chân chính của hắn ta là “thần công Hoa Hướng Dương”, sát chiêu mạnh nhất của “Vạn Pháp Quy Tông”!
Gào!
Nghe thấy mệnh lệnh, Hoàng Phong Quân dốc toàn bộ sức mạnh, Thiên Lôi Long Sư mang theo lôi điện chói mặt điên cuồng lao về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên đặt đám người Toàn Châu xuống đất, tạo một trận pháo cách âm:
“Các bảo bối chơi ở đây, cha đi đánh người xấu.”
Các tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng, cha đi đi!”
“Cha phải cố lên!”
“Chính nghĩa dựa vào cha!”
Nghe thấy lời nói ngây thơ của các tiểu bảo bối, Lâm Hiên mỉm cười, cầm Hồng Hoang cổ kiếm bay ra ngoài.
Đối mặt với Hoàng Phong Quân, hắn chém ra một kiếm!
“Cực Đạo kiếm pháp!”
Ầm ầm ầm ~
Kiếm khí mạnh mẽ mang theo khí thế không thể ngăn cản lao đi, nghiền nát một con Thiên Lôi Long Sư tường đồng vách sắt.
Đám người lão tổ Âm Dương và hơn 30 người Tây Cảnh thấy vậy không nhịn được cảm thán.
“Kiếm thuật của Đế phu đã siêu phàm nhập tiên, thực sự không thể ngăn cản!”
Không ai chú ý đến.
Lúc này sắc mặt của Vũ Lăng Trần cực kỳ dữ tợn, tăng chân nguyên lên cực hạn, thân thể của hắn ta nhanh chóng phồng to, có cảm giác muốn nổ.
“Vạn Pháp Quy Tông!”
“Bắc Huyền Thiên Đế phu, chết đi!”
Sau tiếng gào này của hắn ta, hàng tỉ kim châm chợt xuất hiện.
Sau đó ngưng tụ thành một cây, bắn về phía Lâm Hiên với tốc độ tia chớp.
Mọi người không thể cảm nhận được tốc độ của cây kim châm này, chỉ có thể khẳng định nơi kim châm đi qua, ngay cả thời gian cũng như tĩnh lại.
“Thì ra Vũ Lăng Trần dùng Hoàng Phong Quân che mắt Đế phu, mục đích chân chính của hắn ta là đánh lén!”
“Một chiêu này quá mạnh, mạnh đến mức mất đi đạo tắc!”
Nhìn thấy kim châm hóa thành tia sáng, lao đi với tốc độ xuyên qua không gian, trái tim của mọi người như vọt lên cổ họng.
Bọn họ thầm cảm thấy một chiêu này của Vũ Lăng Trần đã mang theo lực sát thương vượt cấp.
Kim châm có thể xuyên qua hư không, chứng tỏ nó đã có năng lực xuyên thủng pháp tắc.
Có khi một châm này thực sự có thể xúc phạm được đến cường giả cảnh giới Cổ Thần.
Nghĩ đến đây, mọi người đều hiểu vì sao Vũ Lăng Trần lại hao tổn tâm huyết tung ra chiêu này để đối phó với Lâm Hiên.
Lúc này sắc mặt của Vũ Lăng Trần vô cùng kích động:
“Mặc dù chiêu này hao phí chín phần bản mạng tinh nguyên của ta, nhưng có thể xuyên qua lực pháp tắc cũng coi như đáng giá!”
“Bắc Huyền Thiên Đế phu, cuối cùng ngươi cũng bị ta tính kế, ha ha ha!”
Hử???
Trong lúc Vũ Lăng Trần điên cuồng cười, cảnh tượng làm mọi người khiếp sợ xuất hiện.
Phụt!
Kim châm vừa mới đến gần Lâm Hiên đã bị một thần lực vô hình nghiền thành bột mịn.
“A này… Này này này…”
Cả người Vũ Lăng Trần run lên, không thể tin tưởng được liên tục chớp mắt, phát hiện chính mình thực sự không nhìn nhầm.
Lâm Hiên còn không thèm ngẩng đầu cũng biết một chiêu này đã bị hắn hỏa giải.
“Sao Bắc Huyền Thiên Đế phu lại có thần công hộ thể biến thái như vậy?”
Trái tim của Vũ Lăng Trần co giật, khóe mắt muốn nứt ra, há mồm thở hổn hển.
Lúc này cuối cùng hắn ta cũng sợ hãi!
Chiêu thức thần công Hoa Hướng Dương mạnh như vậy cũng có thể bị hóa giải dễ dàng, Lâm Hiên chỉ dùng công pháp hộ thể đã thể hiện được phong thái vô địch!
Lần này không chỉ Vũ Lăng Trần, tất cả mọi người đều tán thưởng cúng bái từ tận đáy lòng.
“Bắc Huyền Thiên Đế phu đã thiên nhân hợp nhất, phòng ngự vô địch!”
Từ lúc bắt đầu Lâm Hiên đã biết Vũ Lăng Trần để Hoàng Phong Quân tấn công chỉ là một đòn đánh che mắt.
Bởi vì có được thần thông phòng ngự “Cấm Vực Vô Địch” nên hắn tiêu diệt Hoàng Phong Quân trước.
Lạnh lùng nói:
“Hiện tại ngươi cũng nhìn ra, ta không xoay người bởi vì căn bản không cần!”
Vũ Lăng Trần: “……”
Nếu trước khi ra tay Lâm Hiên nói vậy, hắn ta sẽ cảm thấy Lâm Hiên quá kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ hắn ta cảm thấy những lời này của Lâm Hiên là thật.
“Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi thật sự là một yêu nghiệt khoác da người!”
Chương 944 Chương 944. Chúa sáng thế chưởng quản vạn vật!
Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ, cuối cùng Vũ Lăng Trần chỉ có thể phát ra lời cảm thán này.
Lâm Hiên: “Giác ngộ của người có hơi kém, tất nhiên cho dù sớm chút ngươi cũng chết.”
Vung tay phải lên.
Xoẹt!
Một kiếm cắt đứt cổ Vũ Lăng Trần.
Nhìn đầu của Vũ Lăng Trần lăn xuống mặt đất vẫn còn há to miệng, sắc mặt không thể tin, tất cả mọi người đều lộ sắc mặt chấn động cùng sự kính sợ vô hạn.
Bạch Ngọc Sát Thần, giết hơn hai trăm vạn địch, danh chấn Tây Hoang Tây Cảnh, một thế hệ kiêu hùng!
Nhưng đối mặt với Đế phu lại bị giết chết như con kiến!
Nghĩ đến đây, Viên Phương Chu và người của hơn 30 nước Tây Cảnh đều cúi đầu hô to:
“Đế phu uy vũ!”
Mấy trăm vạn người của mười nước Tây Hoang cũng bị Lâm Hiên dọa phá gan.
Dù là tướng lĩnh và chiến sĩ đều cuống quýt vứt vũ khí trong tay xuống, quỳ rạp trên mặt đất.
“Xin Đế phu tha mạng!”
Lâm Hiên cất Hồng Hoang cổ kiếm, lạnh nhạt nhìn các tướng sĩ của mười nước Tây Hoang rồi dời ánh mắt sang chỗ khác.
Có được Cực Đạo Thánh Thư nên hắn nắm rõ lịch sử của Tây Hoang như lòng bàn tay.
80 vạn năm trước, sau khi Vạn Yêu Vương dẫn dắt thiên quân vạn mã đến Tây Hoang, Tây Hoang đại địa chịu đủ hoang vu và thê lương.
Nhiều năm như vậy vẫn đang phục hồi nguyên khí.
Nhưng đáng tiếc 80 vạn năm trước bị thương quá nặng làm cho các nước Tây Hoàng lòng có dư nhưng lực không đủ.
Cho nên nếu không có Vũ Lăng Trần dẫn đầu, mười nước Tây Hoang không dám xâm chiến trung thổ Thần Châu.
Trận thất bại 5 năm trước cũng đủ chứng minh mười nước Tây Hoang không có lực lượng để xâm phạm trung thổ Thần Châu.
Hôm nay nếu không phải Vũ Lăng Trần được Vạn Yêu Vương chống lưng, sợ rằng mười nước Tây Hoang cũng không dám lại đến.
Bây giờ Vũ Lăng Trần đã chết, tạm thời Tây Hoang sẽ không có người dắt đầu làm loạn.
Lâm Hiên cảm thấy không cần thiết giết chết đám tướng sĩ này.
Nhưng nếu ra tay tham dự việc này, như vậy cần phải cảnh cáo các nước Tây Hoang để cả đời này bọn họ không dám lại xâm phạm trung thổ.
Lâm Hiên tự tin làm được chuyện này, cho nên chuẩn bị đi đến Tây Hoang chấn phục mười nước.
Thấy hắn cất kiếm, không có ý định ra tay.
Các tướng sĩ mười nước Tây Hoang thở phào nhẹ nhõm, quỳ sát đất hô to nói:
“Đa tạ Đế phu nương tay!”
“Ta dùng mạng thể, sinh thời tuyệt đối không dám xâm phạm trung thổ Thần Châu!”
Thấy tất cả các tướng sĩ mười nước Tây Hoang thề như vậy, đám người Viên Phương Chu run lên, vô cùng cảm thán.
“Đế phu không nói một lời cũng có thể làm thiên quân vạn mã dùng mạng thề, loại khí thế này thật sự hiếm thấy!”
Thượng Quan Uyển chắp tay trước ngực, cúi người trước vóng dáng của Lâm Hiên:
“A di đà phật, Tôn Giả dùng sức của bản thân hóa giải một trận chiến đẫm máu, cứu vớt vô số sinh linh, công đức vô lượng!”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Viên Phương Chu chú ý đến nàng nện bước rất nhẹ nhàng, âm thầm gật đầu:
“Lần này nàng đến vì hóa giải chấp niệm của Vũ Lăng Trần, tránh cho sinh linh đồ thán, đáng tiếc nàng xem nhẹ sự điên cuồng của Vũ Lăng Trần!”
“Hiện tại Đế phu ra tay hóa giải kiếp nạn lớn này, nàng cũng coi như đã gỡ xuống một gánh nặng trong lòng!”
Lúc này Lâm Hiên đã trở lại đỉnh núi, sau khi xóa bỏ trận pháp ôm đám người Toàn Châu vào trong lòng ngực.
Nhìn thấy thiên quân vạn mã ở phía dưới đang quỳ lạy, đám người Toàn Châu giơ ngón cái lên:
“Cha thật lợi hại!”
Lâm Hiên hóa giải một trận chiến đẫm máu cực kỳ tàn ác, trong mắt đám tiểu nha đầu, hắn chính là anh hùng mạnh nhất thiên hạ!
Lâm Hiên cười ha ha nói: “Hiện tại cha mang các ngươi đi Tây Hoang được không?”
“Được ạ!”
Đám tiểu nha đầu vỗ tay đồng ý.
Lúc Lâm Hiên sắp xuất phát.
Một con phong ô tước bay đến từ phía Tây, đứng trên hét lớn:
“Vạn Yêu quốc xâm lấn Tây Hoang đại địa, mọi người trở về bảo vệ lãnh địa Nhân tộc!”
Nghe vậy, cả chiến trường trở nên sôi trào.
“Nhân lúc mười nước Tây Hoang xuất binh Vạn Yêu quốc lại tấn công bọn họ!”
“Xem ra Vạn Yêu Vương làm Vũ Lăng Trần mang binh tấn công Tây Cảnh chỉ là che mắt, mục đích thực sự của hắn ta là xâm chiếm đại địa Tây Hoang!”
“Tên khốn Vạn Yêu Vương này lại đùa bỡn chúng ta trong lòng bàn tay!”
…...
Ở đây đều là hạng người thông minh, kết hợp mọi chuyện lại lập tức hiểu ra tính toán của Vạn Yêu Vương.
Phát hiện chính mình bị Vạn Yêu Vương thiết kế, suýt nữa gây thành họa lớn.
Các tướng sĩ mười nước Tây Hoang hận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mắng mười tám đời tổ tiên của Vũ Lăng Trần và Vạn Yêu Vương.
Lúc mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy ở trên đỉnh núi, Lâm Hiên hóa thành một tia sáng bay về phía Tây.
Ngay lập tức mọi người trở nên phấn chấn, hai mắt sáng rực.
“Đế phu ra tay!”
Lâm Hiên đi về phía Tây, hiển nhiên mục đích là Tây Hoang.
Với khí độ và năng lực của hắn, tuyệt đối sẽ không làm ngơ trước đám yêu của Vạn Yêu quốc.
Nghĩ đến đây, tướng sĩ mười nước Tây Hoang vung tay hô to:
“Lòng của Đế phu chứa cả thiên hạ, đại địa Tây Hoang tuyệt đối sẽ không bị Vạn Yêu Vương xâm chiếm!”
“Bây giờ Đế phu dẫn đầu, ta cũng muốn ủng hộ sĩ khí, ra sức giết yêu, đi thôi!”
Ra lệnh, mấy trăm vạn quân của mười nước Tây Hoang hỏa tốc lao về phía Tây.
Viên Phương Chu và quốc quân 30 nước liếc nhau, cũng lập tức dẫn binh đuổi theo, muốn cùng nhau đối phó với Vạn Yêu Vương.
Trong mắt bọn họ, bây giờ kẻ địch lớn nhất của Tây Hoang và 30 nước Tây Cảnh là Vạn Yêu Vương.
Nếu không trừ yêu, Tây Hoang và 30 nước Tây Cảnh vĩnh viễn không y tĩnh.
Có Lâm Hiên trấn giữ.
Bọn họ tin tưởng chắc chắn có thể hóa giải được yêu kiếp, làm Tây Hoang và 30 nước Tây Cảnh trở về bình yên.
Giống như những gì Viên Phương Chu và mọi người nghĩ, Lâm Hiên chuẩn bị ra tay với Vạn Yêu quốc.
Xưa nay người yêu không chung lối.
Tây Hoang là địa bàn của Nhân tộc, tuyệt đối không thể để Yêu tộc tai họa!
Chương 945 Chương 945. Chúa sáng thế chưởng quản vạn vật! (2)
Hơn nữa vừa rồi Vạn Yêu Vương còn mượn tay Vũ Lăng Trần, suýt nữa tạo ra một trận chiến đẫm máu, Lâm Hiên càng sẽ không để mặc tên này sống tạm dưới mí mắt của mình!
Rất nhanh Lâm Hiên đã đến gần mười nước Tây Hoang.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên không trung có vô vàn yêu vân, yêu khí sôi trào, che trời lấp đất.
Thành trì phía dưới tràn ngập khói thuốc súng, đao quang kiếm ảnh ùn ùn không dứt, hiển nhiên đã tiến vào giai đoạn chiến đấu kịch liệt.
Từng tiếng gào kiêu ngạo truyền khắp không trung.
“Ha ha ha, mười nước Tây Hoang đưa toàn bộ lực lượng tinh nhuệ ra ngoài, bây giờ đám thành trì này mặc ta giẫm đạp, muốn giết thế nào thì giết!”
“CMN quá sung sướng! Lão tử nghẹn giết người rất nhiều năm, hôm nay không giết đủ mười vạn người lão tử tuyệt đối không nghỉ ngơi!”
“Nhân tộc quá giòn, một cái tát đã đập bọn họ thành thịt vụn, không một ai có thể đánh!”
…...
Viên Phương Chu và 30 quốc quân Tây Cảnh cưỡi yêu thú đuổi đến cùng với các tướng lĩnh đỉnh cấp của mười nước Tây Hoang nghe vậy đều tức giận cắn chặt răng.
“Đám súc sinh Vạn Yêu quốc này quá kiêu ngạo, cần phải cho bọn họ một bài học!”
Thấy đại quân phía sau đuổi đến, các quốc quân, tướng lĩnh ra lệnh dốc toàn lực tấn công.
Ầm ầm ầm ~
Đúng lúc này, đột nhiên thành trì phía trước bị bao phủ trong ánh sáng đen tối.
Từng cột sáng thô to màu đen phá vỡ mặt đất chui lên, tạo thành một nửa vòng tròn, sau đó lại nhanh chóng chui vào trong mặt đất.
Nơi nó đi qua, đại địa quay, tất cả các kiến trúc hóa thành bột mịn.
Đám người Viên Phương Chu tập trung nhìn vào, không nhịn được hô to:
“Toản Địa Long!”
Quang ảnh màu đen chính là một loại yêu thú vô cùng kỳ lạ, tên là Toản Địa Long.
Chúng nó giống như giao long màu đen, rất am hiểu hành động dưới mặt đất, tốc độ nhanh như tia chớp, trong nháy mắt có thể đào được vạn dặm.
Đặc điểm lớn nhất của loại yêu thú này chính là tính phá hoại cực lớn.
Dù là loại kiến trúc phòng ngự nào, đứng trước mặt chúng nó đều như đậu hủ, rất nhanh đã có thể phá hỏng các kiến trúc tạo thành một hang động khổng lồ.
“Toản Địa Long có thể chui sâu vạn dặm, tốc độ nhanh như tia chớp, không dễ bắt giữ được!”
“Chết tiệt, không ngờ Vạn Yêu Vương lại phái ra Toản Địa Long, thứ này thật khó đánh!”
“Với số lượng của Toản Địa Long, sợ rằng trong một canh giờ cả 10 thành trì sẽ hóa thành bột mịn, bây giờ phải làm gì đây?”
…...
Bởi vì Nhân tộc không có kinh nghiệm đối phó với Toản Địa Long nên sĩ khí của đám người Viên Phương Chu bị tụt xuống, có cảm giác bó tay bó chân.
Vụt ~
Đúng lúc này, một tia sáng chói mắt xuất hiện trên trời cao, chiếu sáng cả 10 thành trì Tây Hoang.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh sáng chói mắt chia thành hai nửa vòng tròn to rơi xuống mặt đất.
Tiếp theo cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra.
Tất cả yêu thú bao gồm cả Toản Địa Long đều bị một nửa vòng tròn trong đó bao lại, sau đó vòng sáng chói mắt nhanh chóng mang chúng ra khỏi thành trì.
Nhân tộc đang bị đám yêu thú kia vây quanh thì ở trong một vòng tròn khác, nhanh chóng tách rời theo hướng ngược lại với vòng trong sáng kia.
Các tu sĩ cấp cao có kiến thức cao siêu kinh sợ hô lên.
“Tróc!”
“Trời ạ, đây là lực lượng của pháp tắc Tróc!”
Mọi người chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm, máu sôi sục, vội vàng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Lâm Hiên đang đứng ở phía trước, vạt áo trắng bay bay, hai tay hơi nắm thao tác hai nửa vòng tròn.
Tư thế kia giống như chúa sáng thế đang chưởng quản vạn vật!
Phía sau Lâm Hiên, Viên Phương Chu và mọi người hơi cúi người, giống như thần phục trước phong thái vô biên của Lâm Hiên.
“Đế phu dùng một chiêu Tróc hóa giải chiến sự phân loạn của mười nước Tây Hoang, công tạo hóa này thật sự cao cả!”
Tất cả mọi người âm thầm lắc đầu cười.
Vừa rồi thấy Vạn Yêu Quốc xâm nhập thành trì, bọn họ còn gấp gáp muốn đi xuống đánh một trận.
Nhưng Toản Địa Long xuất hiện cho mọi người một cái tát vang dội, làm bọn họ cảm giác được sự bất lực.
Nhưng Lâm Hiên vừa ra tay, tình thế cuộc chiến lập tức đảo ngược.
Bên Nhân tộc chiếm ưu thế làm mọi người cảm nhận được so với Lâm Hiên, bản thân nhỏ bé cỡ nào.
“Xem ra tiếp theo không cần chúng ta ra tay, Đế phu tập trung tất cả yêu thú lại một chỗ, muốn tiêu diệt bọn họ cũng dễ như trở bàn tay!”
Nghĩ đến đây.
Mọi người đều tự giác hành quân lặng lẽ, yên lặng đứng sau Lâm Hiên.
Thần thái kia không giống như đang trải qua một trận đại chiến nhân yêu, ngược lại tràn ngập bình tĩnh và vui mừng.
Thậm chí Lý Quân Thiên còn chú động đi lên:
“Đế phu, tại hạ mang bốn vị công chúa đi trước!”
“Được.” Lâm Hiên giao đám người Toàn Châu cho Lý Quân Thiên, sau đó rút ra Hồng Hoang cổ kiếm.
Đối với Nhân tộc ở đây, đám yêu thú của Vạn Yêu quốc vẫn rất cường đại.
Đa số là cấp bậc Yêu Tướng, hơn trăm con Toản Địa Long là cấp bậc Yêu Hoàng.
Nếu thật sự đánh, 30 nước Tây Cảnh và hơn mười nước Tây Hoàng cùng hơn một ngàn vạn đại quân tuyệt đối sẽ thương vong nặng nề.
Nhưng đối với Lâm Hiên, việc này chỉ hơi tốn công một chút mà thôi!
Hắn hóa thành tia sáng bay vọt lên trăm vạn dặm, xẹt qua không trung trên thành trì mười nước Tây Hoang.
Các quốc quân của mười nước Tây Hoang cực kỳ chấn động, trong mắt lộ ra sự kính sợ.
“Rốt cuộc đây là đại năng phương nào mà lại có thể dùng thần công vô thượng đuổi đi yêu thú, lại một mình lao vào đại quân yêu thú?”
“T đoán chắc chắn vị đại năng này chính là truyền kỳ một thế hệ danh chấn muôn đời!”
“Đúng vậy, ta cảm giác lúc hắn hóa thành tia sáng lộng lẫy vĩ đại giống như thần quang vậy!”
…...
Trong lúc các quốc quân đang cảm khái, một vài tướng lĩnh của mười nước Tây Hoang đã đi đến phía sau bọn họ.
“Bẩm bệ hạ, vị đại năng đó là Bắc Huyền Thiên Đế phu tôn thượng!”
Nhìn thấy quốc quân của mình đoán không ra thân phận của Lâm Hiên, một vị tướng lĩnh nói.