-
Chương 896-900
Chương 896 Chương 896. Chỉ dựa vào đám kiến hôi các người, còn muốn đối phó Phong gia chúng
Cái tên Quý Thương Hải khốn kiếp này, cuối cùng cũng nhận được báo ứng xứng đáng!
"Chết đi!"
Miêu gia lão tổ lạnh lùng nói, thân hình lóe lên đã đến trước mặt Quý Thương Hải, kim đao long văn hung hăng bổ lên đầu Quý Thương Hải.
Rắc! Một tiếng vang lên, kim đao long văn tách thân thể Quý Thương Hải ra, trong nháy mắt chia hắn ra làm hai.
"Lợi hại!"
Đám gia chủ Miêu Phi Phượng bị một màn này chấn động sâu sắc, không khỏi nắm chặt tay điên cuồng gào lên.
Về phần hàng trăm tùy tùng do Quý Thương Hải mang đến, bị một màn xuất thủ tàn bạo của Miêu gia lão tổ dọa đến toàn thân run rẩy, đám người liều mạng thúc giục chân nguyên muốn chạy trốn.
"Đi chết đi!"
Miêu gia lão tổ hét lớn.
Thân hình thấp bé bùng nổ, hóa thành thân ảnh bạo long hồng hoang khổng lồ lao vào đám đông, kim đao long văn phát ra đao mang, nghiền nát bọn chúng như chém dưa thái rau.
Chưa đến năm hơi thở, hàng trăm Đế cảnh, tôn giả cảnh, đều bị diệt sạch!
Trong đại điện Miêu gia chỉ còn lại một đống hài cốt và vết máu, khắp nơi bữa bãi không chịu nổi.
Miêu Phi Phượng và đám Hàn Thiên Lập thể kìm được kính sợ trong lòng, tất cả đều đứng dậy, quỳ gối hành lễ:
"Lão tổ uy vũ!"
Trong lòng bọn họ đều cảm thấy vui mừng và kích động, có Miêu gia lão tổ xuất hiện, kế hoạch khai thác sông Thiên Hà có thể thuận lợi tiến hành.
Không chỉ vậy, có che chở của Miêu gia lão tổ, có lẽ rất nhanh sẽ thoát khỏi sự khống chế và lăng nhục của Phong gia.
Miêu gia lão tổ nhìn Miêu Phi Phượng nói:
"Lão tổ ta năm đó dựa vào sức một người, lăn lộn ở Thái cổ thần đình nhiều năm, vất vả sáng lập ra Miêu gia."
"Vốn tưởng rằng các ngươi có thể đem Miêu gia phát dương quang đại, không ngờ các ngươi một đời không bằng một đời, hiện tại đã sa sút đến mức phải sống nhờ dưới mái hiên người khác, cẩu thả cầu sinh.”
"Nói thật, nếu không công pháp chuẩn tiên giai của tiểu tử kia lộ ra sát ý quá mạnh, lão tổ ta cũng không muốn ra tay giúp ngươi!"
Miêu Phi Phượng nghe vậy lộ vẻ vô cùng xấu hổ, cúi đầu xuống đất:
“ Tôn nhi hổ thẹn!”
“Hừ!”
Miêu gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó thở dài.
"Thôi! Lão tổ ta ngủ yên trong đại điện này ba trăm vạn năm chưa xuất hiện, nếu hôm nay ta xuất hiện, vậy liền tiện đường giúp ngươi thoát khỏi Phong gia!"
Miêu Phi Phong nghe vậy vui mừng khôn xiết, hắn muốn chính là lời này của lão tổ.
"Đa tạ lão tổ!"
Hử? ? ?
Miêu Phi Phượng vừa nói xong với Miêu gia lão tổ, bên ngoài đại điện xuyên tới một luồng khí tức đáng sợ không gì sánh nổi.
Khí tức này mênh mông như trăm vạn hải vực, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, vô cùng hùng hồn bá đạo.
Ngay cả Miêu gia lão tổ cảnh giới Cổ thần khi cảm nhận được luồng khí tức này cũng không khỏi cau mày, ánh mắt lộ ra kinh ngạc.
Sau đó liền nghe thấy một giọng nói hồn hậu mà uy nghiêm:
“Chỉ dựa vào đám kiến hôi các ngươi, còn muốn đối phó Phong chúng ta?”
Thần quang lóe lên, một nam tử trung niên mặc trường bào tử sắc thiếp vàng, có bộ râu đen dài, đạp cửa đi vào.
Mỗi bước đi của hắn, dưới chân liền xuất hiện một đạo ngũ sắc huyền quang.
Phía trên đầu lập lòe ba loại hoa xanh, lam, đỏ.
Khí thế cực kỳ bất phàm!
Miêu gia lão tổ không khỏi nheo mắt lại, vẻ mặt cảnh giác: “Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triêu nguyên, cổ thần chi tư!”
Đám Miêu Phi Phương trực tiếp kêu lên: "Phong gia gia chủ!"
Nam tử râu dài mặc trường bào chính là Phong gia gia chủ, Phong Kình Thương.
Đừng nhìn bộ dạng Phong Kình Thương râu dài mặt trắng, hào hoa phong nhã, trên thực tế, tính tình của hắn cực kỳ tàn bạo, ngang ngược càn rỡ đến không thể tưởng tượng được.
Chính vì hắn có tính cách như vậy, mới có thể dẫn dắt Phong gia đứng vững gót chân ở Thái Cổ Thần Đình.
Sau đó một đường phát triển lớn mạnh, thành công thăng lên tầng thứ hai, chân đạp lên vô số gia tộc ở hạ tầng.
Trong Thái cổ thần đình tất cả đều lấy thực lực làm chuẩn, đẳng cấp cực kỳ nghiêm khắc, có thể nói Phong Kình Thương đã phát huy tiềm năng của Phong gia đến cực hạn.
Ầm, ầm, ầm.
Ước chừng nghìn người theo sau Phong Kình Thương đi vào cửa, đều là tu vi tôn giả đỉnh phong và trên đỉnh phong, khí thế vô cùng cường đại.
Quét qua hài cốt Quý Thương Hải và đám người Quý gia, Phong Kình Thương cười khẩy:
“Quý Thương Hải có chút nóng nảy, hơn nữa mệnh cũng không tốt.”
“Nếu hắn trì hoãn một chút, đợi bản tọa đến, hắn căn bản không phải chết!"
Miêu Phi Phong và đám gia chủ nghiến răng, im lặng.
Từ trong lời của Phong Kình Thương, dễ dàng nhận ra hắn đã ở đây theo dõi nhất cử nhất động của mọi người.
Chẳng qua Quý Thương Hải ở hạ tầng, nên hắn mới chọn cái ở gần, đến đại điện Miêu gia trước.
Nghĩ tới đây, Miêu Phi Phượng và những người khác đều lộ vẻ oán hận và kiêng kỵ sâu sắc.
"Phong Kình Thương không chỉ có tính tình độc ác mà còn là lão cáo già xảo quyệt và đa nghi."
"Chúng ta sống dưới trướng của hắn, sớm muộn gì cũng có ngày xé mặt với hắn!"
Miêu gia lão tổ cũng cảm thấy Phong Kình Thương không đơn giản, hắn cầm kim đao long văn trong tay, lạnh lùng nói:
"Miêu gia chúng ta không cần dựa vào Phong gia để sinh tồn, nếu ngươi thức thời thì nhanh cút khỏi đây!"
Dựa vào tu vi Cổ thần cảnh của Phong Kình Thương, Miêu gia lão tổ cũng không định trực tiếp động thủ, vẫn là tận dụng hết khả năng, dùng khí thế uy bức Phong Kình Thương rút lui.
"Ha!" Phong Kình Thương cười khinh thường, "Lão cẩu ngươi giết được vài tên rác rưởi, liền cho rằng mình vô địch sao?"
Miêu Phi Phượng nghe vậy tức giận hét lên: "Phong Kình Thương, sao ngươi dám sỉ nhục Miêu gia lão tổ chúng ta!"
Phong Kình Thương cười lạnh : "Sỉ nhục? Tachỉ nói sự thật thôi!"
Lời hắn vừa nói xong, một đạo kim quang nghịch thiên liền ầm ầm bùng nổ.
Miêu gia lão tổ toàn thân kim quang như ảo, phá vỡ trăm nghìn tầng không gian.
Chương 897 Chương 897. Ta cũng muốn xem ngươi có thể lật lên bao nhiêu sóng gió!
Long đao kim văn trong tay diễn hóa ra thành mười con kim long quấn quanh, tỏa ra sát khí vô địch.
“Đợi lão tổ ta bổ đầu ngươi ra, xem ngươi còn tiếp tục mở miệng cuồng ngôn được không!”
“Thiên long hoàng đao!”
Dưới đao khí mãnh liệt của hắn, mười con cuồng long kim sắc gào thét run trời, điên cuồng bay về phía Phong Kình Thương.
Miêu Phi Phượng và các gia chủ khác thấy thế, trong lòng run lên: "Lão tổ đánh ra công pháp thánh giai, một chiêu này thực sự mạnh a!"
Họ cảm thấy rằng so với vừa rồi miểu sát đám Quý Thương Hải, Miêu gia lão tổ hiện tại mới chân chính dùng lực.
Phong Kình Thương vẫn cười khinh thường: "Miêu Nhất Đao, ngươi có bản lĩnh này không?"
Hắn khua hai tay trong không trung, ngưng tụ vô số lực pháp tắc huyền kim sắc, hình thành một màn chắn nửa vòng tròn ngăn cản kình đao khủng bố của Miêu gia lão tổ.
Ầm! ! !
Mười con kim long do kim đao long văn phóng ra đều đánh lên lá chắn kim sắc, ầm ầm nổ tung.
Miêu gia lão tổ cũng cảm thấy thân đao truyền đến một đạo kình khí phản phệ ngang tàng, chấn đến mức cổ tay hắn tê dại.
"Cấm chế phòng ngự!"
Miêu gia lão tổ nhìn rõ lá chắn kim sắc kia, không khỏi có chút co rút con ngươi.
Loại cấm chế này chính là hội tụ vô số lực pháp tắc phòng ngự hình thành lá chắn tiên thiên.
Có thể nói là vô cùng kiên cố mạnh mẽ và không thể phá vỡ.
Cho dù Miêu gia lão tổ là đại năng cổ thần cảnh, có cường công "Thanh long hoàng đao" thánh giai hạ phẩm, cũng không thể chém vỡ.
Có điều này là vì Phong Kình Thương cũng là tu vi Cổ thần cảnh.
Từ một chiêu này có thể nhìn ra Phong Kình Thương sử dụng lực pháp tắc giỏi hơn Miêu gia lão tổ.
Có thể nói, Miêu gia lão tổ có đao pháp tinh xảo, hơn nữa thiên về võ giả thuần túy.
Nhưng Phong Kình Thương thì khác, thuật pháp của hắn tinh vi hơn, lúc này nhìn qua đã dẫn trước Miêu giả lão tổ.
"Ha ha ha!"
Phong Kình Thương cười đắc ý quỷ quyệt: "Phong gia chúng ta có thể vọt lên, từ trong hơn vạn gia tộc bộc lộ tài năng, thăng lên một tầng, tất nhiên là có nội tình không thể tưởng tượng."
" Phải biết Phong gia chúng ta có ba mươi loại huyền công sử dụng lực pháp tắc phòng ngự, muốn đối phó một lão già như ngươi dễ như trở bàn tay!"
Miêu gia lão tổ bị hắn mắng, suýt phun ra lửa, nổi giận nói: " Tên khốn, câm miệng cho ta!"
"Thiên long hoàng đao!"
Hắn tập trung toàn lực kim đao long văn trong tay, dùng khí thế hủy diệt thiên địa tiếp tục trảm ra một đao.
Phong Kình Thương lạnh lùng nói:
"Quý Thương Hải nên dùng công pháp ta truyền thụ cho hắn, nhưng tư chất của hắn quá kém, căn bản không phải đối thủ của ngươi."
" Hiện tại ngươi "Thiên dương thánh ảnh chưởng" của ta xem thế nào?"
Hắn trở tay, lập tức có mười vạn cơn lốc từ trên không giáng xuống, ngưng tụ thành kình khí cực kỳ đáng sợ.
“Chết đi!”
Sau đó hắn vỗ một chưởng về phía Miêu gia lão tổ.
Dựa vào mắt thường có thể thấy chưởng phong đáng sợ của hắn hóa thành long ảnh màu đen che trời, vô cùng ngang ngược đánh vỡ đao mang của Miêu gia lão tổ.
Xuyên qua đao quang bị phá vỡ, tàn nhẫn đánh vào ngực Miêu gia lão tổ.
"A ~"
Miêu gia lão tổ kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy ngực trái đau nhói rồi lập tức mất đi cảm giác.
Cúi đầu nhìn xuống, ngực trái của hắn bị một chưởng của Phong Kình Thương đánh vỡ.
Máu tươi đầm đìa mang theo xương cốt, nội tạng dập nát không nỡ nhìn, điên cuồng phun ra,.
"Lão tổ!"
Thấy Miêu gia lão tổ bị trọng thương, Miêu Phi Phượng và đám gia chủ cảm thấy da đầu một trận tê dại.
Ngay cả Miêu Nhất Đạo cảnh giới Cổ thần cũng không ngăn được một chưởng của Phong Kình Thương, đây là chuyện mà đám người Miêu Phi Phượng lúc trước căn bản không dám tưởng tượng.
Mãi đến lúc này, bọn họ mới cảm nhận sâu sắc Phong Kình Thương đáng sợ đến nhường nào.
Rầm!
Miêu gia lão tổ ầm ầm ngã xuống, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất, lăn lộn trên đất không ngừng kêu rên.
Phong Kình Thương vẻ mặt thích thú nhìn một màn này, sau đó ngẩng đầu cười điên cuồng:
"Hahaha, hôm nay bản tọa vốn nghĩ giết sạch đám phế vật các ngươi là xong, không ngờ lại xuất hiện một tên Miêu Nhất Đao."
"Đáng tiếc, lão già này không phải đối thủ của bản tọa!"
Đám hộ vệ Phong gia hắn dẫn theo nghe vậy, không khỏi bật cười.
Tiếng cười đầy kiêu ngạo và đắc ý.
Đám Miêu Phi Phượng đối mặt với hành vi ngang ngược càn rỡ của đám người Phong gia và Phong Kình Thương, trong lòng vừa kinh hoảng vừa tuyệt vọng.
Hiện tại ngay cả Miêu gia lão tổ cũng bị trọng thương tàn phế, đám bọn họ cũng bị thương, chẳng khác gì cá trên thớt, chẳng mấy chốc sẽ bị Phong Kình Thương giẫm đạp!
“Lão gia!”
“Cha!”
Lúc này trước cửa đại điện bỗng nhiên tiến vào hai đạo thân ảnh.
Thê tử của Miêu Phi Phượng, Triệu Văn Tâm, dắt theo con gái Miêu Thanh Di, vội vàng tiến vào đại điện, nhanh chóng chạy đến chỗ Miêu Phi Phượng.
Thấy bọn họ xuất hiện, Miêu Phi Phượng vội vàng hỏi: "Văn Tâm, Thanh Di, sao các ngươi lại tới đây?"
Triệu Văn Tâm nói: "Ta và Thanh Di ở hậu viện nghe thấy tiếng động lớn, liền tới xem, nào biết ngươi…”
" Bọn họ còn chưa tới gần, Miêu Phi Phong chợt tỉnh táo lại, vội phất tay hô lớn: “Các ngươi đừng tới đây, nhanh đi đi!”
Hắn nghĩ Phong Kình Thương và đám người Phong gia còn ở đây, Triệu Văn Tâm và Miêu Thanh Di xông vào, chẳng phải là cừu rơi vào miệng hổ sao?
Nhưng hắn vừa nói xong, mấy tên hộ vệ của Phong gia đã nhanh chóng đứng ra sau hai mẹ con Triệu Văn Tâm.
"Này!" Miêu Phi Phượng thấy vậy đồng tử co rụt lại, trong lòng cảm giác không ổn.
“Ha ha ha!”
Một tiếng cười nhạt có chút đê tiện vang lên.
Một tên hộ vệ dáng vẻ cao lớn thô kệch như gấu chó của Phong gia, hành lễ nói:
"Gia chủ, ta cảm thấy dáng người Miêu phu nhân thật sự là thướt tha mê người, ngài có thể thưởng nàng ta cho ta không?"
Phong Kình Thương hờ hững gật đầu: "Có thể!"
Lúc này, một tên hộ vệ gầy như khỉ khác bước ra, cười nham hiểm nói:
“Gia chủ, ta thấy tiểu nha đầu cũng mười sáu, mười bảy tuổi rồi, đã đạt đến tuổi có thể hái hoa bẻ cành rồi, không bằng để ta mang nàng ta về từ từ điều giáo? "
Chương 898 Chương 898. Ta cũng muốn xem ngươi có thể lật lên bao nhiêu sóng gió! (2)
Phong Kình Thương cười lớn: "Dù sao bản tọa cũng lập tức giết đám Miêu Phi Phượng, hai mẹ con này tùy các ngươi xử trí đi
"Đa tạ gia chủ!"
Tên hộ vệ thô kệch và tên gầy gò kia đồng thời nhe răng cười, lao về phía mẹ con Triệu Văn Tâm như sói đói vồ mồi, muốn ôm lấy bọn họ.
Miêu Phi Phượng thấy vậy tức đến hộc máu, hai mắt trợn muốn nứt ra, mắng to:
“Phong Kình Thương, tên súc sinh này!”
“Có câu nói họa không dính đến thê nữ (vợ con), ngươi làm chuyện này nhất định sẽ bị trời phạt, chết không tử tế!"
" Phong Kình Thương nghe vậy, khinh thường nói: "Trời phạt? Bản tọa hiện tại là trời, ai có thể làm gì ta!"
Hắn vừa dứt lời, ngoài đại điện vang lên một giọng nam từ tính:
"Vậy ta muốn nhìn xem, ngươi có thể lật lên bao nhiêu sóng gió!"
Hừ ~
Một đạo huyền lực như chớp bắn ra, cuốn lấy hai tên hộ vệ thô kệch và gầy gò, ầm một tiếng chấn bọn chúng nổ tung thành bụi phấn.
Phong Kình Thương, Miêu gia lão tổ, Miêu Phi Phượng và tất cả gia chủ cùng với hộ vệ Phong gia lập tức ngẩng đầu lên và nhìn về phía cửa đại điện.
Chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn vạn trượng, có một nam tử tuấn tú mặc bạch bào tự tin bước vào đại điện.
Hắn có mày kiếm mắt sáng, mũi cao, ngũ quan tinh xảo như vẽ, dáng người thon dài như cây liễu.
Tóc đen dài đến vai, cùng với bạch y càng tôn thêm phong thái trích tiên, khiến mọi người chỉ cần nhìn một cái liền cảm thấy kính sợ.
"Ngươi là ai?"
Phong Kình Thương không khỏi nhíu mày, trong lòng mơ hồ có cảm giác kiêng kị.
Miêu gia lão tổ và đám Miêu Phi Phượng cũng không nhịn được ưu tư trong lòng, họ cảm thấy Lâm Hiên có lẽ là thanh niên yêu nghiệt có thực lực và bối cảnh cường đại nào đó.
"Nam tử này tướng mạo như trích tiên, nhìn quá rất bất phàm, hắn rốt cuộc là ai?"
Khi đám người ở đây còn đang chăm chú nhìn, Chung Hạc và đám hộ vệ Phong gia khác nhanh chóng tiến vào đại điện.
Vừa nhìn thấy Lâm Hiên, Chung Hạc nói: "Gia chủ, đây là phu quân của Huyền Băng nữ đế, Bắc Huyền Thiên đế phu!"
Bắc Huyền Thiên đế phu!
Nghe đến danh hiệu này, dù là Phong Kình Thương hay đám Miêu gia lão tổ đều lập tức mất bĩnh tĩnh.
Thái cổ thần đình ẩn náu với đời, nhưng không có nghĩa gia tộc trong này mắt điếc tai ngơ với thế gian.
Trên thực tế.
Vô số cổ tộc ẩn thế của Thái cổ thần đình đều rất chú ý đến Cửu Thiên tiên vực và Thương Long đại lục.
Mà Huyền Băng nữ đế Đông Hoàng Tử U hơn bốn năm trước, lấy thân phận nữ nhi lên ngôi thống nhất Bắc Huyền Thiên.
Sau đó dùng thủ đoạn mạnh mẽ vang dội trấn áp thiên hạ nơi đó, ổn định đại cục.
Chuyện này không chỉ lan truyền khắp Cửu Thiên tiên vực và Thương Long đại lục.
Mà như một cơn thủy triều không thể ngăn cản, lan truyền trong vô số cổ tộc ẩn thế của Thái cổ thần đình.
Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc trước sức mạnh và sự dũng cảm của Đông Hoàng Tử U, đồng thời chờ mong, một nữ nhân như nàng có thể dẫn dắt Bắc Huyền Thiên đi đến trình độ nào.
Bốn năm trong chớp mắt đã qua.
Đám gia chủ cổ tộc của Thái cổ thần đình phát hiện Đông Hoàng Tử U cai trị Bắc Huyền Thiên rất tốt, không hổ danh Vạn cổ đệ nhất nữ đế.
Cho nên nói, sự lạnh lùng và ngang tàng của Đông Hoàng Tử U đã đi sâu vào lòng mọi người.
Và với tư cách là nam nhân của nàng, Bắc Huyền Thiên đế phu Lâm Hiên, cũng làm người ta không thể khinh thường và xem nhẹ.
Chỉ là bất kể Phong Kình Thương hay đám người Miêu Phi Phượng và Miêu gia lão tổ đều không ngờ rằng Lâm Hiên sẽ xuất hiện ở loại trường hợp này.
Hơn nữa nhìn qua, Lâm Hiên hướng về Phong Kình Thương mà đến.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu dường như có cùng xích mích với Phong Kình Thương, xem ra hôm nay trong đại điện này tất có một phen sóng gió thật lớn!"
Miêu gia lão tổ và Miêu Phi Phượng không khỏi nghĩ đến điểm này.
Cơ thịt trên mặt Long Kình Thương run run, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
"Thì ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu, không biết các hạ hùng hổ đến là vì chuyện gì?"
Lâm Hiên thản niên nói: "Đương nhiên là vì chuyện liên quan đến Phong gia các ngươi."
"Hả?" Phong Kình Thương hoang mang, "Xin các hạ nói rõ?"
Chung Hạc vội nói: "Gia chủ, cái chết của con trai Ninh Da Luật và Phong Vô Trần đều do Bắc Huyền Thiên đế phu ra tay."
"Vừa rồi ở Thuỳ Vân Thiên, chúng ta phát hiện thần hồn của nhị thúc, nhưng không ngăn được Bắc Huyền Thiên đế phu, để hắn ra tay tiêu diệt thần hồn của nhị thúc!"
"Cái gì?!"
Lời Chung Hạc nói ra như sét đánh xuống đất, ngay lập tức làm nổ tung bầu không khí trong đại điện.
Trong mắt Phong Kình Thương bùng lên sát ý vô hạn, hắn trừng mắt nhìn Lâm Hiên:
"Bắc Huyền Thiên đế phu, sao ngươi dám nhiều lần giết người Phong gia chúng ta!"
Đến lúc này, vì sao Lâm Hiên giết đám Phong Vô Trần cũng không còn quan trọng nữa.
Ý niệm duy nhất trong lòng Phong Kình Thương là giết chết Lâm Hiên.
Không!
Sau khi giết Lâm Hiên, hắn lại giết Đông Hoàng Tử U, dốc toàn bộ lực lượng của Phong gia đánh bại Bắc Huyền Thiên!
Là gia tộc tầng thứ hai của Thái cổ thần đình, Phong Kình Thương tuyệt đối không cho phép bất kỳ sự khiêu khích nào từ kẻ thù không đội trời chung, nếu không Phong gia sau này nhất định không còn mặt mũi đặt chân ở Thái cổ thần đình!
Miêu gia lão tổ và đám Miêu Phi Phượng đều kinh ngạc.
“Tốt lắm, thì ra Bắc Huyền Thiên Đế phu một hơi giết chết ba người Phong gia, trong đó có hai người là chí thân của Phong Kình Thương.
” Hắn thật không hổ là nam nhân của Huyền Băng nữ đế, tàn nhẫn bá đạo như nhau a!"
Lỗ chân lông toàn thân bọn họ đều hơi mở ra, dường như cảm nhận được một trận cuồng phong sắp đến.
Đối mặt với khí thế hung hãn của Phong Kình Thương, Lâm Hiên thản nhiên khinh thường: "Phong gia ngươi có gì hơn người sao?"
Ngụ ý là người Phong gia giết cũng đã giết rồi, hắn căn bản không coi là gì!
Chương 899 Chương 899. Kiếm Tiên!
"Vô sỉ!" Phong Kình Thương bị lời của Lâm Hiên chọc giận đến tròn mắt muốn nứt.
"Ngươi thật sự cho rằng giết được người Phong gia liền có tư cách cuồng vọng trước mặt bản tọa?"
"Bản tọa đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi như ngươi, đợi ta bóp nát đầu ngươi, xem ngươi cuồng vọng đến mức nào!"
Hắn lật tay trái, cuốn lên mười vạn cơn lốc đánh về phía Lâm Hiên.
...
Các Miêu gia đại điện mười dặm, trong một điền viên ngoại thành.
Mộ Ấu Khanh dẫn theo đám Tuyền Châu chơi đùa trong điền viên, vừa chờ Lâm Hiên trở về.
Vừa rồi Lâm Hiên dẫn tới chỗ này sau, dùng thần niệm tra được Miêu gia lão tổ đang tàn sát đám người Quý Thương Hải.
Xét thấy cảnh tượng trong đại điện quá mức máu me, Lâm Hiên liền để Mộ Ấu Khanh và đám hài tử ở chỗ này chơi đùa.
Có La Sát thần niệm giám sát, hắn có thể bảo đảm Mộ Ấu Khanh và đám hài tử sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Mộ Ấu Khanh luôn rất nghe lời Lâm Hiên, cho nên tựu biết điều một chút đợi ở chỗ này mang bọn nhỏ.
"Tiểu di, ta chưa bao giờ thấy đóa hoa bảy màu này, ngươi nói ta có thể đem nó mang về Bắc Huyền Thiên, trồng ở trong Thủy Tinh cung của chúng ta không?"
Tuyền Hàm tìm được một bông hoa bảy màu rất đẹp trong bụi hoa, cho nên liền vội hỏi Mộ Ấu Khanh.
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Ấu Khanh đảo qua đảo lại, ho nhẹ một tiếng:
"Cái này... Hay là chờ phụ thân các ngươi trở lại, hỏi hắn đi!"
"A, được rồi! " Tuyền Hàm gật đầu.
Thấy tiểu di không nhận ra loại hoa kỳ lạ này, vậy đành phải đợi phụ thân về rồi.
"Ngoan. " Mộ Ấu Khanh cưng chiều xoa đầu Tuyền Hàm, sau đó cùng các nàng chơi đùa.
Lúc này giọng nói trẻ tuổi vang lên: "Cô nương, các ngươi tới đến từ Bắc Huyền Thiên?"
Mộ Ấu Khanh xoay người nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có hơn mười nam tử đang đi tới.
Dẫn đầu là một người mặc trường bào huyền thanh (xanh đen), tuổi chừng hai mươi, khí chất bất phàm, nhưng trong ánh mắt có một tia âm hiểm như có như không.
Mộ Ấu Khanh thu hồi nụ cười, lạnh lùng quay mặt đi, đồng thời âm thầm vận chuyển chân nguyên, để đề phòng đối phương không phải là người tốt.
Phong Kinh Ngọc thấy thái độ lạnh nhạt của Mộ Ấu Khanh, không khỏi khẽ cau mày:
"Nữ tử này lớn lên xinh đẹp như thế, y phục và khí chất cực kỳ bất phàm, mà bên người còn có bốn tiểu nha đầu tứ bào thai, vậy nhìn qua bối cảnh rất lớn."
"Có lẽ bọn họ đều có lai lịch lớn, có quan hệ mật thiết với Huyền Băng nữ đế!"
Hôm nay nghe nói phụ thân Phong Kình Thương dẫn người đến Miêu gia đại điện, chuẩn bị giết chết đám Miêu Phi Phượng, cướp lấy sông Thiên Hà.
Phong Kinh Ngọc sau đó cũng dẫn người đến trước Miêu gia đại điện, muốn trợ giúp Phong Kình Thương xử lý chuyện mười một gia tộc của Miêu gia.
Dù sao trong mắt hắn, chỉ cần Phong Kình Thương ra mặt, mười một tên gia chủ đám Miêu Phi Phượng hẳn phải chết.
Cho nên lợi dụng cơ hội này, cũng vì dựa thế Phong Kình Thương, biểu hiện một phen trước mặt người Phong gia.
Vừa rồi trên đường đến Miêu gia đại điện, hắn nghe được Tuyền Hàm nhắc tới Bắc Huyền Thiên, liền dừng lại liếc nhìn.
Xét thấy khí chất đặc biệt của Mộ Ấu Khanh và đám Tuyền Châu, Phong Kinh Ngọc mơ hồ đoán được thân phận các nàng.
Mà đối thoại vừa rồi giữa Mộ Ấu Khanh và Tuyền Hàm, càng làm Phong Kinh Ngọc suy đoán, Lâm Hiên, Bắc Huyền Thiên Đế phu đang ở gần đây.
Thấy Mộ Ấu Khanh không nói gì, Phong Kinh Ngọc xảo trá nói:
"Ta nghe nói Huyền Băng Nữ Đế có tứ bào thai nữ nhi, nói vậy chính là bốn tiểu bảo bối này, thật là thật đáng yêu a!"
Mộ Ấu Khanh từ trong ngữ khí của hắn nghe ra được ý khác, liền vận chuyển chân nguyên, cảnh giác nói:
"Chúng ta không quen biết, khuyên ngươi đừng tự tìm phiền toái!"
"Ha ha! " Phong Kinh Ngọc đắc ý cười cười.
Từ thần thái và lời nói của Mộ Ấu Khanh, hắn đã trăm phần trăm xác định thân phận đám Tuyền Châu.
Tiếp tục suy đoán.
"Bắc Huyền Thiên đế phu đang ở gần đây, nhưng hắn vẫn không xuất hiện, lẽ nào bị chuyện trọng yếu gì quấn chân rồi?"
"Hôm nay Miêu gia triệu tập mười gia tộc khác tụ tập, phụ thân ta đã dẫn người đi trước, mà bắc Huyền Thiên đế phu đột nhiên xuất hiện tại Thái cổ thần đình chúng ta, chuyện này không phải ngẫu nhiên!"
"Chẳng lẽ hắn cũng đi Miêu gia đại điện?"
Nghĩ tới một tầng này, ánh mắt Phong Kinh Ngọc thoáng lạnh.
Phong gia và Bắc Huyền Thiên không qua lại, Lâm Hiên đi đến Miêu gia đại điện, rất có thể là vì trợ giúp mười một gia tộc Miêu gia.
Hắn để đám hài tử ở đây, có lẽ sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, một khí có bất trắc có thể kịp thời thoát thân dẫm đám hài tử rời đi.
Nghĩ như vậy, Phong Kinh Ngọc cảm thấy hết thảy đều rất hợp lý, thông suốt rồi!
Hắn vẫy vẫy tay sai những hộ vệ phía sau nhanh chóng bao vậy Mộ Ấu Khanh và đám Tuyền Châu.
Sau đó hắn cười lạnh nói: “Bắc Huyền Thiên Đế phu nhất định không nghĩ tới ta sẽ vô tình đụng phải các ngươi!” “
"Đã như vậy, bản thiếu gia liền bắt hết các ngươi.”
“Đến lúc đó ta muốn xem phu quân của Huyền Băng nữ đế, sẽ dùng loại tư thế nào tới cầu xin ta tha cho các ngươi, ha ha ha!"
Hắn là tu vi đại thánh cảnh, thừa sức đối phó Mộ Ấu Khanh.
Cho nên thái độ cực kỳ ngang ngược ngông cuồng, vẻ mặt nắm chắc.
Mộ Ấu Khanh lạnh mặt, lấy ra thanh loan kiếm: "Ngươi đừng hòng!”
…
Ầm!
Chưởng phong của Phong Kình Thương nổ tung, mang theo áp lực của thập vạn đại sơn bất ngờ đánh về phía Lâm Hiên.
Miêu gia lão tổ nhìn thấy thế, ánh mắt run lên: “Một chưởng này thực sự quá mạnh!”
So với một chưởng vừa rồi miểu sát Miêu gia lão tổ, chưởng phong này mạnh ít nhất gấp hai lần, đủ thấy Phong Kình Thương xem trọng Lâm Hiên.
Đối mặt với một chưởng cường đại của Phong Kình Thương, vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn thản nhiên như thường.
Lấy ra hồng hoa cổ kiếm, thân hình hắn lay động, chém ra một kiếm chiêu cổ xưa.
Ầm! ! !
Kiếm quang lóe lên, mạnh mẽ tách ra chưởng phong của Phong Kình Thương, chốc lát hóa giải thế công ngang tàng của hắn.
Ánh mắt Phong Kình Thương khẽ run: "Kiếm tiên!"
Chương 900 Chương 900. CMN, rốt cuộc đây là yêu nghiệt gì vậy?
Kiếm tiên!
Kiếm thuật siêu phàm, kiếm thế chết, kiếm ý thông thiên!
Cho dù tùy tiện vung một kiếm cũng đủ phá núi.
Có uy lực dời núi lấp biển, xé rách trời cao!
Đến cảnh giới này, chỉ cần là tu sĩ đạt được thành tựu trong võ đạo đều có thể hiểu được sự khủng bố của kiếm tiên.
Đừng nói đến các cường giả như Phong Kình Thương, lão tổ Miêu gia các và cường giả võ đạo.
Trong mắt bọn họ, một kiếm này của Lâm Hiên tuyệt đối có phong thái của kiếm tiên!
“Bắc Huyền Thiên Đế phu trẻ như vậy, tạo nghệ kiếm đạo đã đứng hàng Tiên giai, thật sự làm người kinh ngạc cảm thán!”
Lão tổ Miêu Gia, Miêu Phi Phượng vô cùng tán thưởng.
Hàn Thiên Lập cũng không nhịn được bổ sung một câu:
Hàn gia chúng ta lấy kiếm đạo đứng vững trên Thái Cổ Thần Đình, cũng vì có kiếm thuật Tiên giai tổ truyền.”
“Nhưng so với Bắc Huyền Thiên Đế phu, ta cảm giác kiếm thuật tổ truyền của tộc ta vẫn còn kém chút.”
Lần đầu tiên ra tay, Lâm Hiên đã làm cho các cường giả Thái Cổ Thần Đình chờ mong biểu hiện tiếp theo của hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Mũi kiếm của Lâm Hiên không chút do dự từ thủ chuyển công, bổ về phía Phong Kình Thương.
“Cực Đạo kiếm pháp!”
Trăm vạn thanh kiếm ngưng tụ thành cuồng long gào thét, dưới sự thao tác của Lâm Hiên như chém nứt không gian, điên cuồng rơi xuống.
Phong Kình Thương cau mày, không ngờ Lâm Hiên ra tay nhanh như vậy.
“Chắn lại!”
Hắn ta ngưng tụ lại lực lượng pháp tắc để phòng ngự, hình thành một vòng sáng chói mắt khổng lồ.
Lão tổ Miêu gia thấy vậy nắm chặt tay: “Phong Kình Thương lại dùng đến chiêu thức phòng ngự cấm chế này, Bắc Huyền Thiên Đế phu có phá giải được không?”
Miêu Phi Phượng cũng rất mong chờ.
Nhìn thấy Phong Kình Thương ngưng tụ lại lực lượng pháp tắc để tạo ra cấm chế, Lâm Hiên khinh thường nói:
“Ngươi cho rằng như vậy thì có thể ngăn cản được ta?”
Làm đại năng cảnh giới Cổ Thần, hắn rất quen thuộc với lực lượng pháp tắc.
Trong quá trình cổ kiếm Hồng Hoang rơi xuống, hắn vung tay lên, hội tụ lại trăm vạn đạo lực lượng pháp tắc phía trên kiếm phong.
Ầm!
Khi cổ kiếm Hồng Hoang chém lên cấm chế của Phong Kình Thương, kiếm khí đáng sợ cộng thêm lực lượng pháp tắc sắc bén xé nát cấm chế của Phong Kình Thương.
Một luồng kiếm quang thuần trắng sắc bén rơi thẳng xuống, chém đến trước mặt Phong Kình Thương.
“A!”
Cảm nhận được kiếm khí đáng sợ của cổ kiếm Hồng Hoang, đồng tử cyar Phong Kình Thương co rụt lại, vội vàng biến ảo thành hư ảnh lùi về sau mười mấy bước.
Nhìn thấy cấm chế của hắn ta lại bị một kiếm của Lâm Hiên phá vỡ, đám người lão tổ Miêu gia không áp chế được sự kích động, liên tục gầm rú.
“Lợi hại!”
“Bắc Huyền Thiên Đế phu xuất kiếm thần tốc, nhưng trong quá trình kiếm rơi xuống vẫn còn có thể ngưng tụ ra lực lượng pháp tắc, tốc độ này thật sự đáng kinh ngạc!”
“Tốc độ là phụ, quan trọng nhất là hắn có thể vận dụng lực lượng pháp tắc một cách thành thạo, đây mới là chỗ làm người sợ hãi!”
“Đúng vậy, hôm nay đến đây ta mới biết được hắn yêu nghiệt cỡ nào!”
…...
Một kiếm này của Lâm Hiên đã giúp đám người lão tổ Miêu gia trở lên cực kỳ phấn chấn.
Bọn họ nghĩ có lẽ Lâm Hiên chính là ân nhân của mười một gia tộc do trời ban xuống.
Khả năng cao sự xuất hiện của hắn có thể kéo mười một gia tộc đang trên bờ vực diệt sạch trở lại.
Con đường cụt đã bị đả thông!
Nhìn thấy đám người lão tổ Miêu gia vui sướng như vậy, tròng mắt Phong Kình Thương đỏ ngầu như máu.
Vung tay lên, ngưng tụ ra vô số lực lượng pháp tắc, hình thành một thanh kiếm mà trắng khổng lồ uy nghiêm.
“Quả nhiên là nam nhân của Huyền Băng Nữ đế, cũng có chút tài năng!”
“Nếu đã vậy, bổn tọa phải cho ngươi một cái chết hẳn hoi!”
Mặc dù bị Lâm Hiên phá vỡ cấm chế phòng ngự nhưng Phong Kình Thương vẫn cực kỳ kiêu ngạo.
“Hỗn Nguyên Bá Thiên kiếm!”
Hắn ta hét lớn, chân nguyên cảnh giới Cổ Thần liên tục dâng lên như thủy triều, cự kiếm màu trắng lóe lên, mang theo uy áp của một thần kiếm.
“Chết đi!”
Sau khi hắn ta chém xuống, không gian trong phạm vi mười dặm đều vỡ vụn.
Cả đại điện Miêu gia đổ ầm ầm nứt vỡ dưới uy áp vô hình đáng sợ này.
Một gạch một ngói, tất cả đều vỡ thành bột mịn, bay trong không khí như khí thế.
Đám người lão tổ Miêu gia thấy vậy sợ đến mức điên cuồng nuốt nước bọt.
“Uy năng của kiếm này đã đến mức mất đi đạo tắc, thật sự không thẹn với hai chữ hỗn nguyên!”
“Ta còn tưởng rằng một chưởng vừa rồi của Phong Kình Thương đã là đỉnh công pháp, không ngờ kiếm chiêu này còn lợi hại hơn chưởng pháp gấp trăm lần, đây tuyệt đối là kiếm thuật Tiên giai!”
“Chỉ dựa vào một kiếm này cũng đủ để đánh bại tất cả gia chủ chúng ta! Lúc trước ta còn vọng tưởng dựa vào Thiên Hà thoát khỏi Phong gia, hiện tại xem ra là nói si nói mộng!”
…...
Đối mặt với một kiếm bá thiên nghịch tuyệt này của Phong Kình Thương, đám người Miêu Phi Phượng cực kỳ sợ hãi.
Đồng thời, bọn họ không nhịn được nhìn về phía Lâm Hiên.
Muốn nhìn xem vị yêu nghiệt tuổi trẻ này sẽ dùng chiêu thức gì để nghênh đón chiêu kiếm gần như vô địch của Phong Kình Thương.
Nhưng ngoài dự đoán!
“Hắn không né!”
Nhìn thấy Lâm Hiên đứng tại chỗ không chút sứt mẻ, đám người lão tổ Miêu gia suýt nữa rớt mắt ra ngoài.
Bọn họ từng nghĩ đến tất cả các phản ứng của Lâm Hiên khi đối mặt với một kiếm này, ví dụ như trốn tránh, đón đỡ, dùng công để thủ…
Nhưng không ngờ đến, Lâm Hiên căn bản không thèm phòng ngự, đứng yên tại chỗ chờ đợi Hỗn Nguyên kiếm quang rơi xuống.
Ầm!!!
Kiếm quang che trời mang theo vô hạn thần uy dừng trên đỉnh đầu của Lâm Hiên, nhưng lại bị một thần lực vô hình hóa giải thành hư vô trong nháy mắt.
Kiếm chiêu siêu cường đủ để chặt đứt trăm vạn non sông biến về vô hình, ngay cả một lọn tóc của Lâm Hiên cũng không chém đứt được.
Cảnh tượng này, đừng nói đám người lão tổ Miêu gia, ngay cả chính Phong Kình Thương cũng sợ ngây người.
“Thiên nhân hợp nhất!”
“Chỉ có thiên nhân hợp nhất chân chính mới có thể tự động hóa giải chiêu kiếm nghịch thiên như vậy!”
Mọi người nhìn Lâm Hiên với ánh mắt như đang nhìn quái vật.
Cái tên Quý Thương Hải khốn kiếp này, cuối cùng cũng nhận được báo ứng xứng đáng!
"Chết đi!"
Miêu gia lão tổ lạnh lùng nói, thân hình lóe lên đã đến trước mặt Quý Thương Hải, kim đao long văn hung hăng bổ lên đầu Quý Thương Hải.
Rắc! Một tiếng vang lên, kim đao long văn tách thân thể Quý Thương Hải ra, trong nháy mắt chia hắn ra làm hai.
"Lợi hại!"
Đám gia chủ Miêu Phi Phượng bị một màn này chấn động sâu sắc, không khỏi nắm chặt tay điên cuồng gào lên.
Về phần hàng trăm tùy tùng do Quý Thương Hải mang đến, bị một màn xuất thủ tàn bạo của Miêu gia lão tổ dọa đến toàn thân run rẩy, đám người liều mạng thúc giục chân nguyên muốn chạy trốn.
"Đi chết đi!"
Miêu gia lão tổ hét lớn.
Thân hình thấp bé bùng nổ, hóa thành thân ảnh bạo long hồng hoang khổng lồ lao vào đám đông, kim đao long văn phát ra đao mang, nghiền nát bọn chúng như chém dưa thái rau.
Chưa đến năm hơi thở, hàng trăm Đế cảnh, tôn giả cảnh, đều bị diệt sạch!
Trong đại điện Miêu gia chỉ còn lại một đống hài cốt và vết máu, khắp nơi bữa bãi không chịu nổi.
Miêu Phi Phượng và đám Hàn Thiên Lập thể kìm được kính sợ trong lòng, tất cả đều đứng dậy, quỳ gối hành lễ:
"Lão tổ uy vũ!"
Trong lòng bọn họ đều cảm thấy vui mừng và kích động, có Miêu gia lão tổ xuất hiện, kế hoạch khai thác sông Thiên Hà có thể thuận lợi tiến hành.
Không chỉ vậy, có che chở của Miêu gia lão tổ, có lẽ rất nhanh sẽ thoát khỏi sự khống chế và lăng nhục của Phong gia.
Miêu gia lão tổ nhìn Miêu Phi Phượng nói:
"Lão tổ ta năm đó dựa vào sức một người, lăn lộn ở Thái cổ thần đình nhiều năm, vất vả sáng lập ra Miêu gia."
"Vốn tưởng rằng các ngươi có thể đem Miêu gia phát dương quang đại, không ngờ các ngươi một đời không bằng một đời, hiện tại đã sa sút đến mức phải sống nhờ dưới mái hiên người khác, cẩu thả cầu sinh.”
"Nói thật, nếu không công pháp chuẩn tiên giai của tiểu tử kia lộ ra sát ý quá mạnh, lão tổ ta cũng không muốn ra tay giúp ngươi!"
Miêu Phi Phượng nghe vậy lộ vẻ vô cùng xấu hổ, cúi đầu xuống đất:
“ Tôn nhi hổ thẹn!”
“Hừ!”
Miêu gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó thở dài.
"Thôi! Lão tổ ta ngủ yên trong đại điện này ba trăm vạn năm chưa xuất hiện, nếu hôm nay ta xuất hiện, vậy liền tiện đường giúp ngươi thoát khỏi Phong gia!"
Miêu Phi Phong nghe vậy vui mừng khôn xiết, hắn muốn chính là lời này của lão tổ.
"Đa tạ lão tổ!"
Hử? ? ?
Miêu Phi Phượng vừa nói xong với Miêu gia lão tổ, bên ngoài đại điện xuyên tới một luồng khí tức đáng sợ không gì sánh nổi.
Khí tức này mênh mông như trăm vạn hải vực, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, vô cùng hùng hồn bá đạo.
Ngay cả Miêu gia lão tổ cảnh giới Cổ thần khi cảm nhận được luồng khí tức này cũng không khỏi cau mày, ánh mắt lộ ra kinh ngạc.
Sau đó liền nghe thấy một giọng nói hồn hậu mà uy nghiêm:
“Chỉ dựa vào đám kiến hôi các ngươi, còn muốn đối phó Phong chúng ta?”
Thần quang lóe lên, một nam tử trung niên mặc trường bào tử sắc thiếp vàng, có bộ râu đen dài, đạp cửa đi vào.
Mỗi bước đi của hắn, dưới chân liền xuất hiện một đạo ngũ sắc huyền quang.
Phía trên đầu lập lòe ba loại hoa xanh, lam, đỏ.
Khí thế cực kỳ bất phàm!
Miêu gia lão tổ không khỏi nheo mắt lại, vẻ mặt cảnh giác: “Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triêu nguyên, cổ thần chi tư!”
Đám Miêu Phi Phương trực tiếp kêu lên: "Phong gia gia chủ!"
Nam tử râu dài mặc trường bào chính là Phong gia gia chủ, Phong Kình Thương.
Đừng nhìn bộ dạng Phong Kình Thương râu dài mặt trắng, hào hoa phong nhã, trên thực tế, tính tình của hắn cực kỳ tàn bạo, ngang ngược càn rỡ đến không thể tưởng tượng được.
Chính vì hắn có tính cách như vậy, mới có thể dẫn dắt Phong gia đứng vững gót chân ở Thái Cổ Thần Đình.
Sau đó một đường phát triển lớn mạnh, thành công thăng lên tầng thứ hai, chân đạp lên vô số gia tộc ở hạ tầng.
Trong Thái cổ thần đình tất cả đều lấy thực lực làm chuẩn, đẳng cấp cực kỳ nghiêm khắc, có thể nói Phong Kình Thương đã phát huy tiềm năng của Phong gia đến cực hạn.
Ầm, ầm, ầm.
Ước chừng nghìn người theo sau Phong Kình Thương đi vào cửa, đều là tu vi tôn giả đỉnh phong và trên đỉnh phong, khí thế vô cùng cường đại.
Quét qua hài cốt Quý Thương Hải và đám người Quý gia, Phong Kình Thương cười khẩy:
“Quý Thương Hải có chút nóng nảy, hơn nữa mệnh cũng không tốt.”
“Nếu hắn trì hoãn một chút, đợi bản tọa đến, hắn căn bản không phải chết!"
Miêu Phi Phong và đám gia chủ nghiến răng, im lặng.
Từ trong lời của Phong Kình Thương, dễ dàng nhận ra hắn đã ở đây theo dõi nhất cử nhất động của mọi người.
Chẳng qua Quý Thương Hải ở hạ tầng, nên hắn mới chọn cái ở gần, đến đại điện Miêu gia trước.
Nghĩ tới đây, Miêu Phi Phượng và những người khác đều lộ vẻ oán hận và kiêng kỵ sâu sắc.
"Phong Kình Thương không chỉ có tính tình độc ác mà còn là lão cáo già xảo quyệt và đa nghi."
"Chúng ta sống dưới trướng của hắn, sớm muộn gì cũng có ngày xé mặt với hắn!"
Miêu gia lão tổ cũng cảm thấy Phong Kình Thương không đơn giản, hắn cầm kim đao long văn trong tay, lạnh lùng nói:
"Miêu gia chúng ta không cần dựa vào Phong gia để sinh tồn, nếu ngươi thức thời thì nhanh cút khỏi đây!"
Dựa vào tu vi Cổ thần cảnh của Phong Kình Thương, Miêu gia lão tổ cũng không định trực tiếp động thủ, vẫn là tận dụng hết khả năng, dùng khí thế uy bức Phong Kình Thương rút lui.
"Ha!" Phong Kình Thương cười khinh thường, "Lão cẩu ngươi giết được vài tên rác rưởi, liền cho rằng mình vô địch sao?"
Miêu Phi Phượng nghe vậy tức giận hét lên: "Phong Kình Thương, sao ngươi dám sỉ nhục Miêu gia lão tổ chúng ta!"
Phong Kình Thương cười lạnh : "Sỉ nhục? Tachỉ nói sự thật thôi!"
Lời hắn vừa nói xong, một đạo kim quang nghịch thiên liền ầm ầm bùng nổ.
Miêu gia lão tổ toàn thân kim quang như ảo, phá vỡ trăm nghìn tầng không gian.
Chương 897 Chương 897. Ta cũng muốn xem ngươi có thể lật lên bao nhiêu sóng gió!
Long đao kim văn trong tay diễn hóa ra thành mười con kim long quấn quanh, tỏa ra sát khí vô địch.
“Đợi lão tổ ta bổ đầu ngươi ra, xem ngươi còn tiếp tục mở miệng cuồng ngôn được không!”
“Thiên long hoàng đao!”
Dưới đao khí mãnh liệt của hắn, mười con cuồng long kim sắc gào thét run trời, điên cuồng bay về phía Phong Kình Thương.
Miêu Phi Phượng và các gia chủ khác thấy thế, trong lòng run lên: "Lão tổ đánh ra công pháp thánh giai, một chiêu này thực sự mạnh a!"
Họ cảm thấy rằng so với vừa rồi miểu sát đám Quý Thương Hải, Miêu gia lão tổ hiện tại mới chân chính dùng lực.
Phong Kình Thương vẫn cười khinh thường: "Miêu Nhất Đao, ngươi có bản lĩnh này không?"
Hắn khua hai tay trong không trung, ngưng tụ vô số lực pháp tắc huyền kim sắc, hình thành một màn chắn nửa vòng tròn ngăn cản kình đao khủng bố của Miêu gia lão tổ.
Ầm! ! !
Mười con kim long do kim đao long văn phóng ra đều đánh lên lá chắn kim sắc, ầm ầm nổ tung.
Miêu gia lão tổ cũng cảm thấy thân đao truyền đến một đạo kình khí phản phệ ngang tàng, chấn đến mức cổ tay hắn tê dại.
"Cấm chế phòng ngự!"
Miêu gia lão tổ nhìn rõ lá chắn kim sắc kia, không khỏi có chút co rút con ngươi.
Loại cấm chế này chính là hội tụ vô số lực pháp tắc phòng ngự hình thành lá chắn tiên thiên.
Có thể nói là vô cùng kiên cố mạnh mẽ và không thể phá vỡ.
Cho dù Miêu gia lão tổ là đại năng cổ thần cảnh, có cường công "Thanh long hoàng đao" thánh giai hạ phẩm, cũng không thể chém vỡ.
Có điều này là vì Phong Kình Thương cũng là tu vi Cổ thần cảnh.
Từ một chiêu này có thể nhìn ra Phong Kình Thương sử dụng lực pháp tắc giỏi hơn Miêu gia lão tổ.
Có thể nói, Miêu gia lão tổ có đao pháp tinh xảo, hơn nữa thiên về võ giả thuần túy.
Nhưng Phong Kình Thương thì khác, thuật pháp của hắn tinh vi hơn, lúc này nhìn qua đã dẫn trước Miêu giả lão tổ.
"Ha ha ha!"
Phong Kình Thương cười đắc ý quỷ quyệt: "Phong gia chúng ta có thể vọt lên, từ trong hơn vạn gia tộc bộc lộ tài năng, thăng lên một tầng, tất nhiên là có nội tình không thể tưởng tượng."
" Phải biết Phong gia chúng ta có ba mươi loại huyền công sử dụng lực pháp tắc phòng ngự, muốn đối phó một lão già như ngươi dễ như trở bàn tay!"
Miêu gia lão tổ bị hắn mắng, suýt phun ra lửa, nổi giận nói: " Tên khốn, câm miệng cho ta!"
"Thiên long hoàng đao!"
Hắn tập trung toàn lực kim đao long văn trong tay, dùng khí thế hủy diệt thiên địa tiếp tục trảm ra một đao.
Phong Kình Thương lạnh lùng nói:
"Quý Thương Hải nên dùng công pháp ta truyền thụ cho hắn, nhưng tư chất của hắn quá kém, căn bản không phải đối thủ của ngươi."
" Hiện tại ngươi "Thiên dương thánh ảnh chưởng" của ta xem thế nào?"
Hắn trở tay, lập tức có mười vạn cơn lốc từ trên không giáng xuống, ngưng tụ thành kình khí cực kỳ đáng sợ.
“Chết đi!”
Sau đó hắn vỗ một chưởng về phía Miêu gia lão tổ.
Dựa vào mắt thường có thể thấy chưởng phong đáng sợ của hắn hóa thành long ảnh màu đen che trời, vô cùng ngang ngược đánh vỡ đao mang của Miêu gia lão tổ.
Xuyên qua đao quang bị phá vỡ, tàn nhẫn đánh vào ngực Miêu gia lão tổ.
"A ~"
Miêu gia lão tổ kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy ngực trái đau nhói rồi lập tức mất đi cảm giác.
Cúi đầu nhìn xuống, ngực trái của hắn bị một chưởng của Phong Kình Thương đánh vỡ.
Máu tươi đầm đìa mang theo xương cốt, nội tạng dập nát không nỡ nhìn, điên cuồng phun ra,.
"Lão tổ!"
Thấy Miêu gia lão tổ bị trọng thương, Miêu Phi Phượng và đám gia chủ cảm thấy da đầu một trận tê dại.
Ngay cả Miêu Nhất Đạo cảnh giới Cổ thần cũng không ngăn được một chưởng của Phong Kình Thương, đây là chuyện mà đám người Miêu Phi Phượng lúc trước căn bản không dám tưởng tượng.
Mãi đến lúc này, bọn họ mới cảm nhận sâu sắc Phong Kình Thương đáng sợ đến nhường nào.
Rầm!
Miêu gia lão tổ ầm ầm ngã xuống, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất, lăn lộn trên đất không ngừng kêu rên.
Phong Kình Thương vẻ mặt thích thú nhìn một màn này, sau đó ngẩng đầu cười điên cuồng:
"Hahaha, hôm nay bản tọa vốn nghĩ giết sạch đám phế vật các ngươi là xong, không ngờ lại xuất hiện một tên Miêu Nhất Đao."
"Đáng tiếc, lão già này không phải đối thủ của bản tọa!"
Đám hộ vệ Phong gia hắn dẫn theo nghe vậy, không khỏi bật cười.
Tiếng cười đầy kiêu ngạo và đắc ý.
Đám Miêu Phi Phượng đối mặt với hành vi ngang ngược càn rỡ của đám người Phong gia và Phong Kình Thương, trong lòng vừa kinh hoảng vừa tuyệt vọng.
Hiện tại ngay cả Miêu gia lão tổ cũng bị trọng thương tàn phế, đám bọn họ cũng bị thương, chẳng khác gì cá trên thớt, chẳng mấy chốc sẽ bị Phong Kình Thương giẫm đạp!
“Lão gia!”
“Cha!”
Lúc này trước cửa đại điện bỗng nhiên tiến vào hai đạo thân ảnh.
Thê tử của Miêu Phi Phượng, Triệu Văn Tâm, dắt theo con gái Miêu Thanh Di, vội vàng tiến vào đại điện, nhanh chóng chạy đến chỗ Miêu Phi Phượng.
Thấy bọn họ xuất hiện, Miêu Phi Phượng vội vàng hỏi: "Văn Tâm, Thanh Di, sao các ngươi lại tới đây?"
Triệu Văn Tâm nói: "Ta và Thanh Di ở hậu viện nghe thấy tiếng động lớn, liền tới xem, nào biết ngươi…”
" Bọn họ còn chưa tới gần, Miêu Phi Phong chợt tỉnh táo lại, vội phất tay hô lớn: “Các ngươi đừng tới đây, nhanh đi đi!”
Hắn nghĩ Phong Kình Thương và đám người Phong gia còn ở đây, Triệu Văn Tâm và Miêu Thanh Di xông vào, chẳng phải là cừu rơi vào miệng hổ sao?
Nhưng hắn vừa nói xong, mấy tên hộ vệ của Phong gia đã nhanh chóng đứng ra sau hai mẹ con Triệu Văn Tâm.
"Này!" Miêu Phi Phượng thấy vậy đồng tử co rụt lại, trong lòng cảm giác không ổn.
“Ha ha ha!”
Một tiếng cười nhạt có chút đê tiện vang lên.
Một tên hộ vệ dáng vẻ cao lớn thô kệch như gấu chó của Phong gia, hành lễ nói:
"Gia chủ, ta cảm thấy dáng người Miêu phu nhân thật sự là thướt tha mê người, ngài có thể thưởng nàng ta cho ta không?"
Phong Kình Thương hờ hững gật đầu: "Có thể!"
Lúc này, một tên hộ vệ gầy như khỉ khác bước ra, cười nham hiểm nói:
“Gia chủ, ta thấy tiểu nha đầu cũng mười sáu, mười bảy tuổi rồi, đã đạt đến tuổi có thể hái hoa bẻ cành rồi, không bằng để ta mang nàng ta về từ từ điều giáo? "
Chương 898 Chương 898. Ta cũng muốn xem ngươi có thể lật lên bao nhiêu sóng gió! (2)
Phong Kình Thương cười lớn: "Dù sao bản tọa cũng lập tức giết đám Miêu Phi Phượng, hai mẹ con này tùy các ngươi xử trí đi
"Đa tạ gia chủ!"
Tên hộ vệ thô kệch và tên gầy gò kia đồng thời nhe răng cười, lao về phía mẹ con Triệu Văn Tâm như sói đói vồ mồi, muốn ôm lấy bọn họ.
Miêu Phi Phượng thấy vậy tức đến hộc máu, hai mắt trợn muốn nứt ra, mắng to:
“Phong Kình Thương, tên súc sinh này!”
“Có câu nói họa không dính đến thê nữ (vợ con), ngươi làm chuyện này nhất định sẽ bị trời phạt, chết không tử tế!"
" Phong Kình Thương nghe vậy, khinh thường nói: "Trời phạt? Bản tọa hiện tại là trời, ai có thể làm gì ta!"
Hắn vừa dứt lời, ngoài đại điện vang lên một giọng nam từ tính:
"Vậy ta muốn nhìn xem, ngươi có thể lật lên bao nhiêu sóng gió!"
Hừ ~
Một đạo huyền lực như chớp bắn ra, cuốn lấy hai tên hộ vệ thô kệch và gầy gò, ầm một tiếng chấn bọn chúng nổ tung thành bụi phấn.
Phong Kình Thương, Miêu gia lão tổ, Miêu Phi Phượng và tất cả gia chủ cùng với hộ vệ Phong gia lập tức ngẩng đầu lên và nhìn về phía cửa đại điện.
Chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn vạn trượng, có một nam tử tuấn tú mặc bạch bào tự tin bước vào đại điện.
Hắn có mày kiếm mắt sáng, mũi cao, ngũ quan tinh xảo như vẽ, dáng người thon dài như cây liễu.
Tóc đen dài đến vai, cùng với bạch y càng tôn thêm phong thái trích tiên, khiến mọi người chỉ cần nhìn một cái liền cảm thấy kính sợ.
"Ngươi là ai?"
Phong Kình Thương không khỏi nhíu mày, trong lòng mơ hồ có cảm giác kiêng kị.
Miêu gia lão tổ và đám Miêu Phi Phượng cũng không nhịn được ưu tư trong lòng, họ cảm thấy Lâm Hiên có lẽ là thanh niên yêu nghiệt có thực lực và bối cảnh cường đại nào đó.
"Nam tử này tướng mạo như trích tiên, nhìn quá rất bất phàm, hắn rốt cuộc là ai?"
Khi đám người ở đây còn đang chăm chú nhìn, Chung Hạc và đám hộ vệ Phong gia khác nhanh chóng tiến vào đại điện.
Vừa nhìn thấy Lâm Hiên, Chung Hạc nói: "Gia chủ, đây là phu quân của Huyền Băng nữ đế, Bắc Huyền Thiên đế phu!"
Bắc Huyền Thiên đế phu!
Nghe đến danh hiệu này, dù là Phong Kình Thương hay đám Miêu gia lão tổ đều lập tức mất bĩnh tĩnh.
Thái cổ thần đình ẩn náu với đời, nhưng không có nghĩa gia tộc trong này mắt điếc tai ngơ với thế gian.
Trên thực tế.
Vô số cổ tộc ẩn thế của Thái cổ thần đình đều rất chú ý đến Cửu Thiên tiên vực và Thương Long đại lục.
Mà Huyền Băng nữ đế Đông Hoàng Tử U hơn bốn năm trước, lấy thân phận nữ nhi lên ngôi thống nhất Bắc Huyền Thiên.
Sau đó dùng thủ đoạn mạnh mẽ vang dội trấn áp thiên hạ nơi đó, ổn định đại cục.
Chuyện này không chỉ lan truyền khắp Cửu Thiên tiên vực và Thương Long đại lục.
Mà như một cơn thủy triều không thể ngăn cản, lan truyền trong vô số cổ tộc ẩn thế của Thái cổ thần đình.
Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc trước sức mạnh và sự dũng cảm của Đông Hoàng Tử U, đồng thời chờ mong, một nữ nhân như nàng có thể dẫn dắt Bắc Huyền Thiên đi đến trình độ nào.
Bốn năm trong chớp mắt đã qua.
Đám gia chủ cổ tộc của Thái cổ thần đình phát hiện Đông Hoàng Tử U cai trị Bắc Huyền Thiên rất tốt, không hổ danh Vạn cổ đệ nhất nữ đế.
Cho nên nói, sự lạnh lùng và ngang tàng của Đông Hoàng Tử U đã đi sâu vào lòng mọi người.
Và với tư cách là nam nhân của nàng, Bắc Huyền Thiên đế phu Lâm Hiên, cũng làm người ta không thể khinh thường và xem nhẹ.
Chỉ là bất kể Phong Kình Thương hay đám người Miêu Phi Phượng và Miêu gia lão tổ đều không ngờ rằng Lâm Hiên sẽ xuất hiện ở loại trường hợp này.
Hơn nữa nhìn qua, Lâm Hiên hướng về Phong Kình Thương mà đến.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu dường như có cùng xích mích với Phong Kình Thương, xem ra hôm nay trong đại điện này tất có một phen sóng gió thật lớn!"
Miêu gia lão tổ và Miêu Phi Phượng không khỏi nghĩ đến điểm này.
Cơ thịt trên mặt Long Kình Thương run run, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
"Thì ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu, không biết các hạ hùng hổ đến là vì chuyện gì?"
Lâm Hiên thản niên nói: "Đương nhiên là vì chuyện liên quan đến Phong gia các ngươi."
"Hả?" Phong Kình Thương hoang mang, "Xin các hạ nói rõ?"
Chung Hạc vội nói: "Gia chủ, cái chết của con trai Ninh Da Luật và Phong Vô Trần đều do Bắc Huyền Thiên đế phu ra tay."
"Vừa rồi ở Thuỳ Vân Thiên, chúng ta phát hiện thần hồn của nhị thúc, nhưng không ngăn được Bắc Huyền Thiên đế phu, để hắn ra tay tiêu diệt thần hồn của nhị thúc!"
"Cái gì?!"
Lời Chung Hạc nói ra như sét đánh xuống đất, ngay lập tức làm nổ tung bầu không khí trong đại điện.
Trong mắt Phong Kình Thương bùng lên sát ý vô hạn, hắn trừng mắt nhìn Lâm Hiên:
"Bắc Huyền Thiên đế phu, sao ngươi dám nhiều lần giết người Phong gia chúng ta!"
Đến lúc này, vì sao Lâm Hiên giết đám Phong Vô Trần cũng không còn quan trọng nữa.
Ý niệm duy nhất trong lòng Phong Kình Thương là giết chết Lâm Hiên.
Không!
Sau khi giết Lâm Hiên, hắn lại giết Đông Hoàng Tử U, dốc toàn bộ lực lượng của Phong gia đánh bại Bắc Huyền Thiên!
Là gia tộc tầng thứ hai của Thái cổ thần đình, Phong Kình Thương tuyệt đối không cho phép bất kỳ sự khiêu khích nào từ kẻ thù không đội trời chung, nếu không Phong gia sau này nhất định không còn mặt mũi đặt chân ở Thái cổ thần đình!
Miêu gia lão tổ và đám Miêu Phi Phượng đều kinh ngạc.
“Tốt lắm, thì ra Bắc Huyền Thiên Đế phu một hơi giết chết ba người Phong gia, trong đó có hai người là chí thân của Phong Kình Thương.
” Hắn thật không hổ là nam nhân của Huyền Băng nữ đế, tàn nhẫn bá đạo như nhau a!"
Lỗ chân lông toàn thân bọn họ đều hơi mở ra, dường như cảm nhận được một trận cuồng phong sắp đến.
Đối mặt với khí thế hung hãn của Phong Kình Thương, Lâm Hiên thản nhiên khinh thường: "Phong gia ngươi có gì hơn người sao?"
Ngụ ý là người Phong gia giết cũng đã giết rồi, hắn căn bản không coi là gì!
Chương 899 Chương 899. Kiếm Tiên!
"Vô sỉ!" Phong Kình Thương bị lời của Lâm Hiên chọc giận đến tròn mắt muốn nứt.
"Ngươi thật sự cho rằng giết được người Phong gia liền có tư cách cuồng vọng trước mặt bản tọa?"
"Bản tọa đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi như ngươi, đợi ta bóp nát đầu ngươi, xem ngươi cuồng vọng đến mức nào!"
Hắn lật tay trái, cuốn lên mười vạn cơn lốc đánh về phía Lâm Hiên.
...
Các Miêu gia đại điện mười dặm, trong một điền viên ngoại thành.
Mộ Ấu Khanh dẫn theo đám Tuyền Châu chơi đùa trong điền viên, vừa chờ Lâm Hiên trở về.
Vừa rồi Lâm Hiên dẫn tới chỗ này sau, dùng thần niệm tra được Miêu gia lão tổ đang tàn sát đám người Quý Thương Hải.
Xét thấy cảnh tượng trong đại điện quá mức máu me, Lâm Hiên liền để Mộ Ấu Khanh và đám hài tử ở chỗ này chơi đùa.
Có La Sát thần niệm giám sát, hắn có thể bảo đảm Mộ Ấu Khanh và đám hài tử sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Mộ Ấu Khanh luôn rất nghe lời Lâm Hiên, cho nên tựu biết điều một chút đợi ở chỗ này mang bọn nhỏ.
"Tiểu di, ta chưa bao giờ thấy đóa hoa bảy màu này, ngươi nói ta có thể đem nó mang về Bắc Huyền Thiên, trồng ở trong Thủy Tinh cung của chúng ta không?"
Tuyền Hàm tìm được một bông hoa bảy màu rất đẹp trong bụi hoa, cho nên liền vội hỏi Mộ Ấu Khanh.
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Ấu Khanh đảo qua đảo lại, ho nhẹ một tiếng:
"Cái này... Hay là chờ phụ thân các ngươi trở lại, hỏi hắn đi!"
"A, được rồi! " Tuyền Hàm gật đầu.
Thấy tiểu di không nhận ra loại hoa kỳ lạ này, vậy đành phải đợi phụ thân về rồi.
"Ngoan. " Mộ Ấu Khanh cưng chiều xoa đầu Tuyền Hàm, sau đó cùng các nàng chơi đùa.
Lúc này giọng nói trẻ tuổi vang lên: "Cô nương, các ngươi tới đến từ Bắc Huyền Thiên?"
Mộ Ấu Khanh xoay người nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có hơn mười nam tử đang đi tới.
Dẫn đầu là một người mặc trường bào huyền thanh (xanh đen), tuổi chừng hai mươi, khí chất bất phàm, nhưng trong ánh mắt có một tia âm hiểm như có như không.
Mộ Ấu Khanh thu hồi nụ cười, lạnh lùng quay mặt đi, đồng thời âm thầm vận chuyển chân nguyên, để đề phòng đối phương không phải là người tốt.
Phong Kinh Ngọc thấy thái độ lạnh nhạt của Mộ Ấu Khanh, không khỏi khẽ cau mày:
"Nữ tử này lớn lên xinh đẹp như thế, y phục và khí chất cực kỳ bất phàm, mà bên người còn có bốn tiểu nha đầu tứ bào thai, vậy nhìn qua bối cảnh rất lớn."
"Có lẽ bọn họ đều có lai lịch lớn, có quan hệ mật thiết với Huyền Băng nữ đế!"
Hôm nay nghe nói phụ thân Phong Kình Thương dẫn người đến Miêu gia đại điện, chuẩn bị giết chết đám Miêu Phi Phượng, cướp lấy sông Thiên Hà.
Phong Kinh Ngọc sau đó cũng dẫn người đến trước Miêu gia đại điện, muốn trợ giúp Phong Kình Thương xử lý chuyện mười một gia tộc của Miêu gia.
Dù sao trong mắt hắn, chỉ cần Phong Kình Thương ra mặt, mười một tên gia chủ đám Miêu Phi Phượng hẳn phải chết.
Cho nên lợi dụng cơ hội này, cũng vì dựa thế Phong Kình Thương, biểu hiện một phen trước mặt người Phong gia.
Vừa rồi trên đường đến Miêu gia đại điện, hắn nghe được Tuyền Hàm nhắc tới Bắc Huyền Thiên, liền dừng lại liếc nhìn.
Xét thấy khí chất đặc biệt của Mộ Ấu Khanh và đám Tuyền Châu, Phong Kinh Ngọc mơ hồ đoán được thân phận các nàng.
Mà đối thoại vừa rồi giữa Mộ Ấu Khanh và Tuyền Hàm, càng làm Phong Kinh Ngọc suy đoán, Lâm Hiên, Bắc Huyền Thiên Đế phu đang ở gần đây.
Thấy Mộ Ấu Khanh không nói gì, Phong Kinh Ngọc xảo trá nói:
"Ta nghe nói Huyền Băng Nữ Đế có tứ bào thai nữ nhi, nói vậy chính là bốn tiểu bảo bối này, thật là thật đáng yêu a!"
Mộ Ấu Khanh từ trong ngữ khí của hắn nghe ra được ý khác, liền vận chuyển chân nguyên, cảnh giác nói:
"Chúng ta không quen biết, khuyên ngươi đừng tự tìm phiền toái!"
"Ha ha! " Phong Kinh Ngọc đắc ý cười cười.
Từ thần thái và lời nói của Mộ Ấu Khanh, hắn đã trăm phần trăm xác định thân phận đám Tuyền Châu.
Tiếp tục suy đoán.
"Bắc Huyền Thiên đế phu đang ở gần đây, nhưng hắn vẫn không xuất hiện, lẽ nào bị chuyện trọng yếu gì quấn chân rồi?"
"Hôm nay Miêu gia triệu tập mười gia tộc khác tụ tập, phụ thân ta đã dẫn người đi trước, mà bắc Huyền Thiên đế phu đột nhiên xuất hiện tại Thái cổ thần đình chúng ta, chuyện này không phải ngẫu nhiên!"
"Chẳng lẽ hắn cũng đi Miêu gia đại điện?"
Nghĩ tới một tầng này, ánh mắt Phong Kinh Ngọc thoáng lạnh.
Phong gia và Bắc Huyền Thiên không qua lại, Lâm Hiên đi đến Miêu gia đại điện, rất có thể là vì trợ giúp mười một gia tộc Miêu gia.
Hắn để đám hài tử ở đây, có lẽ sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, một khí có bất trắc có thể kịp thời thoát thân dẫm đám hài tử rời đi.
Nghĩ như vậy, Phong Kinh Ngọc cảm thấy hết thảy đều rất hợp lý, thông suốt rồi!
Hắn vẫy vẫy tay sai những hộ vệ phía sau nhanh chóng bao vậy Mộ Ấu Khanh và đám Tuyền Châu.
Sau đó hắn cười lạnh nói: “Bắc Huyền Thiên Đế phu nhất định không nghĩ tới ta sẽ vô tình đụng phải các ngươi!” “
"Đã như vậy, bản thiếu gia liền bắt hết các ngươi.”
“Đến lúc đó ta muốn xem phu quân của Huyền Băng nữ đế, sẽ dùng loại tư thế nào tới cầu xin ta tha cho các ngươi, ha ha ha!"
Hắn là tu vi đại thánh cảnh, thừa sức đối phó Mộ Ấu Khanh.
Cho nên thái độ cực kỳ ngang ngược ngông cuồng, vẻ mặt nắm chắc.
Mộ Ấu Khanh lạnh mặt, lấy ra thanh loan kiếm: "Ngươi đừng hòng!”
…
Ầm!
Chưởng phong của Phong Kình Thương nổ tung, mang theo áp lực của thập vạn đại sơn bất ngờ đánh về phía Lâm Hiên.
Miêu gia lão tổ nhìn thấy thế, ánh mắt run lên: “Một chưởng này thực sự quá mạnh!”
So với một chưởng vừa rồi miểu sát Miêu gia lão tổ, chưởng phong này mạnh ít nhất gấp hai lần, đủ thấy Phong Kình Thương xem trọng Lâm Hiên.
Đối mặt với một chưởng cường đại của Phong Kình Thương, vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn thản nhiên như thường.
Lấy ra hồng hoa cổ kiếm, thân hình hắn lay động, chém ra một kiếm chiêu cổ xưa.
Ầm! ! !
Kiếm quang lóe lên, mạnh mẽ tách ra chưởng phong của Phong Kình Thương, chốc lát hóa giải thế công ngang tàng của hắn.
Ánh mắt Phong Kình Thương khẽ run: "Kiếm tiên!"
Chương 900 Chương 900. CMN, rốt cuộc đây là yêu nghiệt gì vậy?
Kiếm tiên!
Kiếm thuật siêu phàm, kiếm thế chết, kiếm ý thông thiên!
Cho dù tùy tiện vung một kiếm cũng đủ phá núi.
Có uy lực dời núi lấp biển, xé rách trời cao!
Đến cảnh giới này, chỉ cần là tu sĩ đạt được thành tựu trong võ đạo đều có thể hiểu được sự khủng bố của kiếm tiên.
Đừng nói đến các cường giả như Phong Kình Thương, lão tổ Miêu gia các và cường giả võ đạo.
Trong mắt bọn họ, một kiếm này của Lâm Hiên tuyệt đối có phong thái của kiếm tiên!
“Bắc Huyền Thiên Đế phu trẻ như vậy, tạo nghệ kiếm đạo đã đứng hàng Tiên giai, thật sự làm người kinh ngạc cảm thán!”
Lão tổ Miêu Gia, Miêu Phi Phượng vô cùng tán thưởng.
Hàn Thiên Lập cũng không nhịn được bổ sung một câu:
Hàn gia chúng ta lấy kiếm đạo đứng vững trên Thái Cổ Thần Đình, cũng vì có kiếm thuật Tiên giai tổ truyền.”
“Nhưng so với Bắc Huyền Thiên Đế phu, ta cảm giác kiếm thuật tổ truyền của tộc ta vẫn còn kém chút.”
Lần đầu tiên ra tay, Lâm Hiên đã làm cho các cường giả Thái Cổ Thần Đình chờ mong biểu hiện tiếp theo của hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Mũi kiếm của Lâm Hiên không chút do dự từ thủ chuyển công, bổ về phía Phong Kình Thương.
“Cực Đạo kiếm pháp!”
Trăm vạn thanh kiếm ngưng tụ thành cuồng long gào thét, dưới sự thao tác của Lâm Hiên như chém nứt không gian, điên cuồng rơi xuống.
Phong Kình Thương cau mày, không ngờ Lâm Hiên ra tay nhanh như vậy.
“Chắn lại!”
Hắn ta ngưng tụ lại lực lượng pháp tắc để phòng ngự, hình thành một vòng sáng chói mắt khổng lồ.
Lão tổ Miêu gia thấy vậy nắm chặt tay: “Phong Kình Thương lại dùng đến chiêu thức phòng ngự cấm chế này, Bắc Huyền Thiên Đế phu có phá giải được không?”
Miêu Phi Phượng cũng rất mong chờ.
Nhìn thấy Phong Kình Thương ngưng tụ lại lực lượng pháp tắc để tạo ra cấm chế, Lâm Hiên khinh thường nói:
“Ngươi cho rằng như vậy thì có thể ngăn cản được ta?”
Làm đại năng cảnh giới Cổ Thần, hắn rất quen thuộc với lực lượng pháp tắc.
Trong quá trình cổ kiếm Hồng Hoang rơi xuống, hắn vung tay lên, hội tụ lại trăm vạn đạo lực lượng pháp tắc phía trên kiếm phong.
Ầm!
Khi cổ kiếm Hồng Hoang chém lên cấm chế của Phong Kình Thương, kiếm khí đáng sợ cộng thêm lực lượng pháp tắc sắc bén xé nát cấm chế của Phong Kình Thương.
Một luồng kiếm quang thuần trắng sắc bén rơi thẳng xuống, chém đến trước mặt Phong Kình Thương.
“A!”
Cảm nhận được kiếm khí đáng sợ của cổ kiếm Hồng Hoang, đồng tử cyar Phong Kình Thương co rụt lại, vội vàng biến ảo thành hư ảnh lùi về sau mười mấy bước.
Nhìn thấy cấm chế của hắn ta lại bị một kiếm của Lâm Hiên phá vỡ, đám người lão tổ Miêu gia không áp chế được sự kích động, liên tục gầm rú.
“Lợi hại!”
“Bắc Huyền Thiên Đế phu xuất kiếm thần tốc, nhưng trong quá trình kiếm rơi xuống vẫn còn có thể ngưng tụ ra lực lượng pháp tắc, tốc độ này thật sự đáng kinh ngạc!”
“Tốc độ là phụ, quan trọng nhất là hắn có thể vận dụng lực lượng pháp tắc một cách thành thạo, đây mới là chỗ làm người sợ hãi!”
“Đúng vậy, hôm nay đến đây ta mới biết được hắn yêu nghiệt cỡ nào!”
…...
Một kiếm này của Lâm Hiên đã giúp đám người lão tổ Miêu gia trở lên cực kỳ phấn chấn.
Bọn họ nghĩ có lẽ Lâm Hiên chính là ân nhân của mười một gia tộc do trời ban xuống.
Khả năng cao sự xuất hiện của hắn có thể kéo mười một gia tộc đang trên bờ vực diệt sạch trở lại.
Con đường cụt đã bị đả thông!
Nhìn thấy đám người lão tổ Miêu gia vui sướng như vậy, tròng mắt Phong Kình Thương đỏ ngầu như máu.
Vung tay lên, ngưng tụ ra vô số lực lượng pháp tắc, hình thành một thanh kiếm mà trắng khổng lồ uy nghiêm.
“Quả nhiên là nam nhân của Huyền Băng Nữ đế, cũng có chút tài năng!”
“Nếu đã vậy, bổn tọa phải cho ngươi một cái chết hẳn hoi!”
Mặc dù bị Lâm Hiên phá vỡ cấm chế phòng ngự nhưng Phong Kình Thương vẫn cực kỳ kiêu ngạo.
“Hỗn Nguyên Bá Thiên kiếm!”
Hắn ta hét lớn, chân nguyên cảnh giới Cổ Thần liên tục dâng lên như thủy triều, cự kiếm màu trắng lóe lên, mang theo uy áp của một thần kiếm.
“Chết đi!”
Sau khi hắn ta chém xuống, không gian trong phạm vi mười dặm đều vỡ vụn.
Cả đại điện Miêu gia đổ ầm ầm nứt vỡ dưới uy áp vô hình đáng sợ này.
Một gạch một ngói, tất cả đều vỡ thành bột mịn, bay trong không khí như khí thế.
Đám người lão tổ Miêu gia thấy vậy sợ đến mức điên cuồng nuốt nước bọt.
“Uy năng của kiếm này đã đến mức mất đi đạo tắc, thật sự không thẹn với hai chữ hỗn nguyên!”
“Ta còn tưởng rằng một chưởng vừa rồi của Phong Kình Thương đã là đỉnh công pháp, không ngờ kiếm chiêu này còn lợi hại hơn chưởng pháp gấp trăm lần, đây tuyệt đối là kiếm thuật Tiên giai!”
“Chỉ dựa vào một kiếm này cũng đủ để đánh bại tất cả gia chủ chúng ta! Lúc trước ta còn vọng tưởng dựa vào Thiên Hà thoát khỏi Phong gia, hiện tại xem ra là nói si nói mộng!”
…...
Đối mặt với một kiếm bá thiên nghịch tuyệt này của Phong Kình Thương, đám người Miêu Phi Phượng cực kỳ sợ hãi.
Đồng thời, bọn họ không nhịn được nhìn về phía Lâm Hiên.
Muốn nhìn xem vị yêu nghiệt tuổi trẻ này sẽ dùng chiêu thức gì để nghênh đón chiêu kiếm gần như vô địch của Phong Kình Thương.
Nhưng ngoài dự đoán!
“Hắn không né!”
Nhìn thấy Lâm Hiên đứng tại chỗ không chút sứt mẻ, đám người lão tổ Miêu gia suýt nữa rớt mắt ra ngoài.
Bọn họ từng nghĩ đến tất cả các phản ứng của Lâm Hiên khi đối mặt với một kiếm này, ví dụ như trốn tránh, đón đỡ, dùng công để thủ…
Nhưng không ngờ đến, Lâm Hiên căn bản không thèm phòng ngự, đứng yên tại chỗ chờ đợi Hỗn Nguyên kiếm quang rơi xuống.
Ầm!!!
Kiếm quang che trời mang theo vô hạn thần uy dừng trên đỉnh đầu của Lâm Hiên, nhưng lại bị một thần lực vô hình hóa giải thành hư vô trong nháy mắt.
Kiếm chiêu siêu cường đủ để chặt đứt trăm vạn non sông biến về vô hình, ngay cả một lọn tóc của Lâm Hiên cũng không chém đứt được.
Cảnh tượng này, đừng nói đám người lão tổ Miêu gia, ngay cả chính Phong Kình Thương cũng sợ ngây người.
“Thiên nhân hợp nhất!”
“Chỉ có thiên nhân hợp nhất chân chính mới có thể tự động hóa giải chiêu kiếm nghịch thiên như vậy!”
Mọi người nhìn Lâm Hiên với ánh mắt như đang nhìn quái vật.