• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới (4 Viewers)

  • Chương 56-60

Chương 56 Chương 56. Tặng quà cho gia gia!

Chỉ cần trải qua một ngày lễ với các nữ nhi thì có thể nhận được phần thưởng như thế, Lâm Hiên cảm thấy cuộc sống này quá tốt đẹp!

Đinh!

"Có rút ra ban thưởng hay không?"

"Rút ra!"

"Thành công rút ra Thái Diễn Đan Quyển! Tư liệu đang trong quá trình gia nhập... 20%... 100%, hoàn thành!"

Trong nháy mắt, tất cả tin tức và ghi chép trong đan quyển đều tràn vào trong não của Lâm Hiên.

"Các ngươi đúng là con gái tốt của cha!"

Lâm Hiên mừng rỡ trong lòng, ôm bốn cô con gái hôn mỗi người một cái.

Mấy người Tuyền Châu đều vô cùng vui vẻ, hiển nhiên những chuyện mà mình làm hôm nay khiến cho cha rất vui vẻ.

"Cha, chúng ta có thể ở lại hạ giới chơi lâu một chút hay không?" Tuyền Ấu không muốn lập tức trở về Bắc Huyền Thiên ngay bây giờ.

Ba người Tuyền Châu cũng có ý tưởng giống như vậy, đối với các nàng thì hạ giới vẫn là một nơi rất là mới mẻ.

"Có thể, tết thanh minh ngoại trừ tảo mộ còn có thể nhảy dây chơi diều, cha dẫn các ngươi đi chơi." Lâm Hiên một mặt cưng chiều.

"Tốt a!"

Các tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ.

...

Hoàng hôn.

Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi trở lại Ngọc Liễn Xa.

Từ xa thì đã nhìn thấy một lão giả trên người mặc triều phục lộng lẫy đứng ở gần Ngọc Liễn Xa, lo lắng đi qua đi lại.

Lâm Hiên thấy thế thì không có trực tiếp đi vào bên trong Ngọc Liễn Xa mà dẫn theo chúng nữ nhi rơi vào cách đó không xa, cùng đi đến Ngọc Liễn Xa.

Ngô Cảnh Hiền nghe được động tĩnh quay người nhìn lại thì thấy Lâm Hiên mạo như trích tiên, dáng vẻ phi phàm. Bên cạnh hắn, bốn cô con gái đáng yêu giống như những tiểu tiên nữ.

Ngô Cảnh Hiền lập tức lộ ra vẻ mặc kích động, vội vàng tiến lên hành lễ nói: "Công tử là chủ nhân của Ngọc Liễn này?"

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, hỏi: "Ngươi là?"

Ngô Cảnh Hiền lập tức kích động đến hai tay khẽ run, cung kính nói ra: "Tại hạ Thừa tướng Lam Vân Quốc Ngô Cảnh Hiền!"

"Công tử, ngươi hẳn là Bắc Huyền Thiên Đế phu?"

"Ngươi nhận ra ta?" Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng.

"Cũng không phải, từ trước tới giờ tại hạ chưa từng nhìn thấy phong thái của Đế phu."

Ngô Cảnh Hiền lắc đầu.

"Là một vị bằng hữu trong văn đạo của tại hạ đã từng miêu tả lại dung nhan của Đế phu và bốn vị tiểu công chúa, cho nên tại hạ cả gan suy đoán như thế."

"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật gật đầu: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Ngô Cảnh Hiền thu hồi tiếu dung, vẻ mặt ngưng trọng nói ra: "Đế phu có chỗ không biết, trước mắt Lam Vân Quốc đang bị bộ lạc Liệt Diễm ngoại cảnh ức hiếp."

"Hôm nay, dũng sĩ bộ lạc Liệt Diễm sẽ vào trong hoàng cung đòi hỏi thành trì và tiền tài, sợ là một số nữ tử vô tội của bổn quốc cũng sẽ bị bọn họ ép buộc bắt đi."

"Có thể nói, bây giờ cả nước đều không thể chịu nổi gánh nặng này cho nên bệ hạ mới lệnh cho ta đến đây muốn cầu Đế phu cứu Lam Vân Quốc trong thủy hỏa!"

………………………………………………..

"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật gật đầu.

Hắn hoàn toàn không ngờ được là tình cảnh hiện tại của Lam Vân Quốc đã gian nan như vậy.

Trước đó mình ở Lâm gia đại viện làm thiếu gia cá mặn, cả ngày oanh oanh yến yến đến nhà cầu hôn, hắn còn tưởng rằng quốc gia này quốc thái dân an lắm. Hiện tại xem ra là do mình quá cá ướp muối cho nên mình không biết được tình huống của quốc gia này.

Ngô Cảnh Hiền thấy Lâm Hiên bình tĩnh như thế thì trong lòng không khỏi cảm thán không hổ là đại nhân vật ở Bắc Huyền Thiên. Chỉ sợ trong mắt hắn, toàn bộ Lam Vân Quốc cũng hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, so với một cục đá dưới đất thì cũng không kém bao nhiêu.

Mang lòng tràn đầy kính sợ, Ngô Cảnh Hiền hành lễ nói: "Lam Vân Quốc chúng ta, nhân khẩu chỉ có năm vạn vạn người, đối với Đế phu ngài, không có ý nghĩa."

"Nhưng mà tại hạ vẫn ôm một chút hy vọng khẩn cầu Đế phu xuất thủ tương trợ, cứu vớt Lam Vân Quốc chúng ta!"

Lâm Hiên mỉm cười: "Ngươi nói quá lời, nếu như có thể trợ giúp Lam Vân Quốc vượt qua nguy cơ thì đương nhiên là ta sẽ làm hết sức mình."

Lam Vân Quốc là quốc gia mà hắn sinh sống sau khi xuyên việt. Hắn há có thể trơ mắt nhìn quốc gia của mình hãm sâu nước sôi lửa bỏng, bị gót sắt man di chà đạp?

Mấy người Tuyền Châu nghe vậy cũng lập tức nắm chặt tay Lâm Hiên.

"Cha, vậy chúng ta cùng đi làm việc tốt đi!"

"Đi mau nha!"

Nhìn thấy chúng nữ nhi nhiệt tình vội vàng như vậy, Lâm Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng: "Tốt tốt tốt, bây giờ cha lập tức dẫn các ngươi đi!"

Sau đó, hắn nắm bốn tiểu nha đầu đi lên Ngọc Liễn Xa.

Ra lệnh một tiếng, bốn con Thanh Dực Phi Điểu lập tức bay lên trên không trung. Ngọc Liễn Xa xa hoa tôn quý giống như là một chiếc xe tới từ tiên cảnh, dẫn theo quang huy lóa mắt bay thẳng đến hoàng cung Lam Vân Quốc.

Dưới đáy, Ngô Cảnh Hiền kích động đến không kềm chế được. Hắn chăm chú nắm chặt nắm đấm, nhịn không được hô to một tiếng: "Lam Vân Quốc được cứu rồi!"

Nói xong vội vàng xoay người cưỡi khoái mã chạy về hoàng cung.

...

Lam Vân Quốc, hoàng cung.

Ầm ầm! Một tiếng.

Thủ vệ hoàng cung còn chưa hoàn toàn mở cửa cung ra thì đã bị một lực trùng kích to lớn phá tan. Ba Hách Lâm dẫn theo Mộc Ca và hơn ngàn thiết kỵ mạnh mẽ đâm tới, như là đi vào trong chỗ không người.

Mấy thủ vệ bị đụng bay kêu rên bò dậy, vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ nhìn bóng dáng mấy người Ba Hách Lâm.

"Những người của bộ lạc Liệt Diễm này đúng là quá ngang ngược vô lý! Hoàng cung Lam Vân Quốc chúng ta lại bị bọn họ chà đạp như thế!"

"Ai, chỉ sợ sau ngày hôm nay thì quốc gia này của chúng ta sẽ biến thành hậu hoa viên của bộ lạc Liệt Diễm!"

Bọn thủ vệ than thở, lắc đầu không thôi.

Hôm nay bộ lạc Liệt Diễm đến, tuyệt đối không phải là vận rủi của Lam Vân Quốc kết thúc.

Mà là bắt đầu!

Lúc này.

"Bệ hạ, người của bộ lạc Liệt Diễm đến!"

Thái giám khẩn trương hô lên khiến cho Đường Vũ đang ngồi trên bảo tọa nheo mắt lại. Không đợi hắn lấy lại tinh thần, đám người Ba Hách Lâm đã cưỡi yêu thú đi đến cửa đại điện.
Chương 57 Chương 57. Bệ hạ, mau bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!

Ba Hách Lâm ra lệnh một tiếng, ngoại trừ Mộc Ca, tất cả mọi người chia ra hai bên, giữ vững cửa điện.

Sau đó Ba Hách Lâm và Mộc Ca nghênh ngang cưỡi yêu thú tiến vào đại điện.

Thấy cảnh này, Đường Vũ kém chút tức giận đến giận sôi lên.

Từ khi Lam Vân Quốc lập quốc đến nay đã được tám ngàn năm, chưa từng có người nào dám cưỡi yêu thú đi vào đại điện.

Cho dù là trong ức vạn năm trong lịch sử Thương Long đại lục cũng chưa từng có hoàng cung của một quốc gia nào bị chà đạp như thế.

Cân nhắc đến khốn cảnh của Lam Vân Quốc bây giờ. Đường Vũ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cưỡng ép nặn ra vẻ tươi cười: "Các ngươi đã tới."

Ba Hách Lâm cưỡi yêu thú đứng ở trong đại điện, ngẩng đầu xùy cười một tiếng: "Không sai, ngươi chuẩn bị cho chúng ta lễ vật gì?"

Mộc Ca phụ họa nói: "Nghĩ kỹ rồi nói, nếu như không khiến cho chúng ta hài lòng được thì hậu quả ngươi cũng biết rồi đó!"

Hai người kẻ xướng người hoạ, ý uy hiếp cực kỳ nồng đậm.

"Làm càn!"

Lúc này, một tiếng gầm thét từ bên ngoài đại điện vọng vào.

Một nam tử người mặc chiến bào màu trắng cầm trường đao trong tay đi tới cửa đại điện. Hắn chính là Trấn Quốc đại tướng quân Lam Vân Quốc, Đỗ Đức Sơn.

Thừa dịp người của bộ lạc Liệt Diễm chưa có lấy lại tinh thần, thân hình hắn bạo khởi, hóa thành một đạo tật ảnh xông vào bên trong đại điện. Trường đao trong tay hóa thành một cái bóng mờ, dẫn theo khí thế khai sơn phá thạch bổ xuống.

Mộc Ca cười lạnh một tiếng: "Chút tài mọn thôi."

Hắn rút mãng xương trường tiên bên hông ra, cổ tay rung lên, chính là một đạo kinh khủng Hắc Ảnh bắn ra.

Oanh! !

Đại điện run lên bần bật.

Đỗ Đức Sơn chỉ cảm thấy một cỗ cự lực đâm vào bộ ngực mình, kêu lên một tiếng đau đớn, nặng nề rơi xuống đất.

Ngẩng đầu, không cam lòng nhìn về phía Mộc Ca. Trong lòng Đỗ Đức Sơn khiếp sợ không thôi. Hắn đã là cao thủ Linh Luân Cảnh trung kỳ. Nhưng mà, lại không ngăn được một kích của Mộc Ca. Điều này nói rõ Mộc Ca ít nhất cũng đã là Linh Luân Cảnh đỉnh phong.

Ngay cả hắn mà cũng mạnh như vậy, vậy hai người thủ lĩnh bộ lạc Liệt Diễm sẽ khủng bố đến mức nào?

Ba Hách Lâm khinh miệt nhìn Đỗ Đức Sơn một chút, quay đầu nhìn về phía Đường Vũ: "Trấn Quốc đại tướng quân Lam Vân Quốc cũng không gì hơn cái này, ngươi còn muốn dựa vào cái gì để chống lại chúng ta?"

Đường Vũ thở dài một hơi nặng nề. Ánh mắt có chút bất lực nhìn ra cửa, nếu như vị đại nhân vật đến từ Bắc Huyền Thiên xuất hiện thì tốt rồi.

Chỉ là... người ta sẽ để ý đến Lam Vân Quốc hay sao?

"Đường Vũ, ngươi nghe cho kỹ!"

Ba Hách Lâm phách lối hô một tiếng: "Bộ lạc Liệt Diễm chúng ta yêu cầu ngươi cho chúng ta một trăm vạn lượng hoàng kim, năm ngàn con ngựa, năm vạn thớt tơ lụa, ba ngàn mỹ nữ!"

"Mặt khác, ba tòa thành Thuần Dương, Dương Thành, Đại Nham phía bắc đều phải nhường lại cho bọn ta!"

Sau khi Đường Vũ nghe xong, sắc mặt lập tức đại biến: "Các ngươi giở công phu sư tử ngoạm như thế có phải là quá tham lam rồi hay không?"

"Ngươi dám không cho sao?" Ba Hách Lâm cười lạnh một tiếng.

Mộc Ca hung ác nham hiểm cười một tiếng: "Không cho cũng được, ngày mai thiết kỵ của bộ lạc Liệt Diễm chúng ta sẽ xông vào Lam Vân Quốc các ngươi!"

Sau khi Đường Vũ nghe xong, vô lực ngồi phịch ở trên bảo tọa. Đến lúc này, hắn dựa vào cái gì mà dám cự tuyệt mấy người Ba Hách Lâm?

Ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn về phía ngoài cửa. Đường Vũ âm thầm bi thương thở dài, chỉ sợ vị đại nhân vật đó chướng mắt Lam Vân Quốc. Mình có tài đức gì mà có thể mời vị đại nhân vật đó ra tay giúp đỡ?

Trong lúc nhất thời, bầu không khí bên trong đại điện trở nên cực kỳ ngột ngạt. Mà ngay lúc Đường Vũ chuẩn bị gật đầu đồng ý với điều kiện của Ba Hách Lâm.

Đám người của bộ lạc Liệt Diễm đang đứng ở cửa ra vào đại điện và tất cả thủ vệ trong hoàng cung đều phát ra tiếng ồn ào to lớn.

"Ngọc Liễn thật là xa hoa phú quý!"

"Cái này. . . đó không phải là Ngọc Liễn đến từ Bắc Huyền Thiên hay sao?"

"Tê! Bắc Huyền Thiên Ngọc Liễn? Chẳng phải là nói có đại nhân vật kinh thiên giáng lâm rồi?"

Bầu không khí bên trong đại điện đột nhiên thay đổi.

Đường Vũ vội vàng từ trên bảo tọa vọt xuống, vội vàng chạy tới cửa.

Mà Ba Hách Lâm và Mộc Ca sau khi trải qua giây phút sững sờ ngắn ngủi thì cũng vội vàng cưỡi yêu thú phóng tới cổng.

Liền thấy.

Một cái Ngọc Liễn toàn thân huyền quang lượn lờ, được bốn con Thanh Dực Phi Điểu kéo động, chậm chạp bình ổn rơi xuống.

Nhìn thấy nó rơi xuống đất, hơi thở của tất cả mọi người đang có mặt ở đây trở nên dồn dập.

Đại nhân vật đến từ Bắc Huyền Thiên, hắn còn chưa ra mặt cũng đã làm cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây cảm nhận được áp lực cực lớn.

Mọi người đang có mặt ở đây khẩn trương chú ý, Lâm Hiên dẫn bốn nữ nhi bảo bối đi ra khỏi Ngọc Liễn.

Nhìn thấy dung nhan khí chất của hắn, tất cả mọi người nhịn không được sinh lòng tán thưởng.

Trên đời này, sợ là chỉ có trích tiên chuyển thế mới có dung mạo kinh người như thế!

Không chờ đám người lấy lại tinh thần, Ngô Cảnh Hiền cưỡi khoái mã vọt vào cửa cung, dùng hết toàn lực hô to một tiếng: "Bệ hạ, nhanh! Nhanh bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

"Bắc Huyền Thiên... Đế phu!"

Đường Vũ bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn từng tưởng tượng người ở bên trong Ngọc Liễn Xa chắc chắn sẽ là một vị đại nhân vật nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được là bên trong đó lại là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế.

Đây chính là một vị đại nhân vật đỉnh thiên khó lường!

Lam Vân Quốc có tài đức gì mà có thể làm cho Đế phu giáng lâm ở đây? Nhưng mà Đường Vũ cũng sẽ không cảm thấy Ngô Cảnh Hiền đang nói linh tinh.

Lâm Hiên khí chất và phong độ tuyệt thế hiếm thấy, cũng chỉ có nhất thiên chi chủ cao cao tại thượng mới có phong thái siêu phàm như thế.
Chương 58 Chương 58. Đây mới là thái độ nên có khi đối mặt với đại nhân vật!

Nghĩ đến đây, Đường Vũ tràn ngập kích động và kính sợ, bước đi lên trước, vẻ mặt tất cung tất kính hành lễ với Lâm Hiên: "Lam Vân Quốc Đường Vũ, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

Thậm chí, vì không làm cho Lâm Hiên phản cảm, Đường Vũ chủ động bỏ bớt đi xưng hô quốc quân.

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.

Nhìn tướng mạo Đường Vũ không giống một hôn quân, ngược lại là rất có mấy phần khí chất dong quân. Loại người này, năng lực không xứng với vị trí, khó trách Lam Vân Quốc sẽ bị bộ lạc Liệt Diễm lấn ép thành dáng vẻ như thế này.

Bên cạnh, Ba Hách Lâm và Mộc Ca và hơn ngàn người của bộ lạc Liệt Diễm, giờ phút này đều khẩn trương nhìn Lâm Hiên.

Bắc Huyền Thiên Đế phu.

Chỉ với năm chữ này thì đã quét sạch sành sanh khí diễm phách lối của bọn họ lúc nãy. Thay vào đó là một cảm giác khẩn trương không thể nào giấu được. Đại nhân vật như thế giáng lâm hoàng cung Lam Vân Quốc, ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết, đó chính là muốn làm chủ cho Lam Vân Quốc.

Có hắn làm chỗ dựa, toàn bộ bộ lạc Liệt Diễm có thể còn sống sót hay không cũng chưa biết được đâu!

Sau khi nhìn nhau một lần. Ba Hách Lâm lấy dũng khí, đi lên trước, để tay lên ngực xoay người cúi đầu trước mặt Lâm Hiên: "Bộ lạc Liệt Diễm Ba Hách Lâm, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

Mộc Ca và các dũng sĩ cũng cùng nhau cúi người chào: "Bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

Bọn họ từng người dáng dấp hung mãnh bưu hãn, mà ở trước mặt Lâm Hiên, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thậm chí là các yêu thú đi theo bọn họ cũng nhao nhao cúi đầu, có chút sợ hãi trước áp lực vô hình.

Thấy cảnh này, bọn thủ vệ trong hoàng cung trong lòng trở nên kích động.

"Bắc Huyền Thiên Đế phu ra mặt, không cần phải nói gì cả mà một đám quy tôn tử của bộ lạc Liệt Diễm đã sợ đến sắp tè ra quần, phải nói là quá sung sướng!"

"Bắc Huyền Thiên Đế phu tới, Lam Vân Quốc chúng ta sắp xoay người!"

"Đế phu, đúng là khiến cho chúng ta nhịn không được mà phải ngưỡng vọng!"

Bọn thủ vệ nhỏ giọng thảo luận, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ và sùng bái.

"Đế phu, mời!"

Đường Vũ vội vàng dẫn Lâm Hiên và bọn nhỏ đi vào đại điện.

Mà chỗ ngồi của Lâm Hiên và bọn nhỏ cũng chính là kim loan bảo tọa của Đường Vũ. Bốn tiểu nha đầu lần đầu tiên ngồi ở trên kim loan bảo tọa, rất là hiếu kỳ quan sát tất cả mọi thứ bên cạnh mình. Nhìn thấy hai bên trên lan can đều là Hoàng Kim Long Đầu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu trực tiếp cưỡi lên trên lan can, cười ha hả.

"Cha, cha ngươi nhìn, chúng ta đang cưỡi rồng!"

Lâm Hiên vẻ mặt cưng chiều mà nhìn các nàng: "Chơi vui không?"

"Cực kỳ vui!" Hai tiểu nha đầu hết sức vui mừng.

Mà hai người Tuyền Châu và Tuyền Hàm cũng đứng trên long ỷ sờ tới sờ lui, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Cái ghế này thật thú vị, chỉ là nhỏ hơn cái ghế của mẫu thân không ít."

"Đúng đó, hơn nữa cái ghế của mẫu thân lạnh băng băng, còn cái ghế này thì ấm áp."

Nghe được các nàng nói như vậy, bọn người Đường Vũ dưới điện trên mặt lộ ra vẻ kính sợ. Không hổ là nữ nhi của Bắc Huyền Thiên chi chủ, kiến thức không tầm thường!

Đường Vũ cười ha hả tiến lên nói ra: "Tiểu công chúa, cái ghế của tại hạ sao có thể so sánh với của Nữ Đế bệ hạ được?"

"Nhưng mà nếu như các ngươi thích thì có thể chơi!"

Bốn tiểu nha đầu đồng thời khẽ gật đầu, chuyện này khiến Đường Vũ như được ăn một viên thuốc an thần.

Hắn xem như đã nhìn ra, Lâm Hiên cực kỳ cưng chiều bốn nữ nhi bảo bối. Chỉ cần các nàng thích nơi này, chắc chắn Lâm Hiên sẽ trợ giúp mình thoát khỏi khốn cảnh.

Sau đó.

Đường Vũ nghiêm mặt nói: "Đế phu tại thượng, mong ngài hãy giúp Lam Vân Quốc chúng ta chủ trì công đạo."

"Chỉ cần từ đây bộ lạc Liệt Diễm không còn xâm phạm nước ta, ta nguyện sẽ vĩnh viễn chung sống hòa bình với bọn họ, hai nước thông thương với nhau!”

Lâm Hiên nghiền ngẫm nhìn thoáng qua Đường Vũ: "Ngươi nguyện ý sống chung hòa bình, nhưng mà theo người khác thì nói không chừng đây chính là biểu hiện của sự hèn yếu."

Vừa mới kiên trì đi vào đại điện, Ba Hách Lâm nghe vậy thì không khỏi hai chân cứng đờ. Lâm Hiên nói như vậy khiến cho hắn không khỏi âm thầm hít sâu một hơi.

"Hẳn là Bắc Huyền Thiên Đế phu muốn động võ với bộ lạc Liệt Diễm chúng ta?"

Ba Hách Lâm khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên trên kim loan bảo tọa, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ. Nếu như Bắc Huyền Thiên xuất thủ, chỉ sợ bộ lạc Liệt Diễm sẽ hôi phi yên diệt trong nháy mắt.

Nghĩ đến đây, Ba Hách Lâm vội vàng tiến lên hành lễ: "Đế phu nói quá lời!"

"Bộ lạc Liệt Diễm chúng ta tuyệt đối sẽ chung sống hòa bình với Lam Vân Quốc, từ đây nước giếng không phạm nước sông!"

Đường Vũ giật mình nhìn về phía Ba Hách Lâm. Hắn hoàn toàn không ngờ được là nửa nén hương trước còn uy phong lẫm lẫm, bây giờ Ba Hách Lâm là chủ động nói ra một câu như vậy.

Cái này. . . chính là Đế phu chi uy.

Lâm Hiên ung dung nói ra: "Bộ lạc Liệt Diễm các ngươi thích lấy mạnh hiếp yếu, cướp đoạt hết thảy tài nguyên, trong máu chảy xuôi dòng máu xâm lược."

"Ta nghe nói những năm này các ngươi cưỡng chiếm không ít địa phương, giết không ít người, ta dựa vào cái truyện mà tin tưởng các ngươi?"

Hô ~

Lâm Hiên cố ý khống chế khí tức, tránh đi bốn tiểu bảo bối, thả khí tức của mình ra trong đại điện. Một cỗ uy áp Đế Cảnh kinh khủng như cự sơn từ cửu thiên rơi xuống, đột nhiên đặt lên trên đỉnh đầu của tất cả mọi người.

Đường Vũ và bọn người Ba Hách Lâm chỉ cảm thấy trái tim trì trệ. Uy áp kinh khủng đó suýt chút nữa khiến cho bọn họ không thở nổi.

Ba Hách Lâm cuống quít nói ra: "Ta nguyện ý lấy danh nghĩa Liệt Diễm Chi Thần thề, nhất định sẽ nói được làm được!"

"Không chỉ như thế, toàn bộ tài nguyên cướp đoạt được từ Lam Vân Quốc trong những năm này bộ lạc chúng ta đều sẽ trả lại hết!"
Chương 59 Chương 59. Đây mới là thái độ nên có khi đối mặt với đại nhân vật! (2)

"Còn nữa, chúng ta nguyện di chuyển về phía phương bắc bảy ngàn dặm, rời xa quốc cảnh Lam Vân Quốc!"

Hắn cũng cực kỳ khẩn trương, một hơi nói ra nhiều điều kiện bồi thường như vậy. Hắn tin tưởng, ca ca của mình Ba Hách Đồ ở đây thì chắc chắn cũng sẽ nói như vậy. Bởi vì khí tức Đế Cảnh của Lâm Hiên quá đáng sợ, khiến cho hắn cảm thấy mình nhỏ bé giống như là sâu kiến.

"Cho các ngươi ba ngày, nếu như không làm được..." Lâm Hiên mỉm cười, không nói cũng hiểu.

"Xin Bắc Huyền Thiên Đế phu yên tâm, nhiều nhất một ngày chúng ta có thể làm được!" Ba Hách Lâm vội vàng nói.

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.

Chuyện làm đến mức này, tin tưởng bộ lạc Liệt Diễm cũng không dám tiếp tục làm loạn. Tất cả mọi chuyện đã làm hôm nay coi như là vì để cho quốc gia mà mình đã từng sinh sống có được sự an bình tường hòa đi.

Được Lâm Hiên cho phép, Ba Hách Lâm vội vàng xoay người rời khỏi đại điện.

Len lén lau mồ hôi lạnh trên trán một chút, trong lòng Ba Hách Lâm than thở một tiếng: “Má ơi, có thể nói là xuất sư bất lợi, sao lại đụng phải đại nhân vật khủng bố như vậy chứ?"

Hít sâu một hơi, hắn vội vàng gọi bọn người Mộc Ca rời khỏi đây.

Ra khỏi cửa, Mộc Ca nhịn không được nói ra: "Phó thủ lĩnh, điều kiện vừa rồi ngươi đưa ra quá nhiều chúng ta có thể làm được trong vòng một ngày hay sao?"

"Làm không được cũng phải làm cho được!" Ba Hách Lâm một mặt kiên quyết.

"Cho dù là ca ca của ta ở chỗ này thì hắn cũng phải nói như vậy!"

"Dù sao trước mặt Bắc Huyền Thiên Đế phu, ta hoàn toàn không có tư các mặc cả!"

"Để cho hắn mở miệng thì không bằng chúng ta tự mình chủ động nói ra, cho dù điều kiện có hại khác như thế nào cũng phải làm được, đây là thái độ nên có khi đối mặt với đại nhân vật!"

Bọn người Mộc Ca nghe xong thì đều yên lặng gật đầu.

Hôm nay, rốt cuộc bọn họ cũng cảm nhận được uy nghiêm của một đại nhân vật có thể bắt ép người khác đến mức nào.

…………………………………..

Nhìn thấy Ba Hách Lâm dẫn theo người của bộ lạc Liệt Diễm chật vật rời đi, bọn người Đường Vũ và Ngô Cảnh Hiền không khỏi vui vẻ ra mặt. Bắc Huyền Thiên Đế phu xuất hiện, chỉ sợ sẽ để lại bóng ma khó mà xóa được ở trong lòng của thế hệ này của bộ lạc Liệt Diễm!

Khỏi cần phải nói, ít nhất thế hệ này của bộ lạc Liệt Diễm tuyệt đối sẽ không dám quấy nhiễu Lam Vân Quốc nữa. Nghĩ đến đây, mấy người Đường Vũ hành lễ với một lần nữa: "Đa tạ Đế phu cứu vớt Lam Vân Quốc!"

"Tiện tay mà thôi, không cần khách khí." Lâm Hiên từ tốn nói.

Mấy người Đường Vũ đều âm thầm gật đầu. Đế phu không hổ là đại nhân vật. Cứu vớt một quốc gia nhưng hoàn toàn không để ở trong lòng, lòng dạ rộng rãi như thế đúng là khiến cho người ta phải kính sợ.

"A?"

Trong lúc mọi người ở đây đang nói chuyện với nhau thì một cái đầu nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện ở cửa đại điện. Một tiểu nữ hài tuổi tương đương với mấy người Tuyền Châu đang nấp ở cửa, nhút nhát nhìn mấy người Tuyền Châu trên kim loan bảo tọa.

Đường Vũ xoay người nhìn lại, vội vàng vẫy vẫy tay với tiểu nữ hài: "Dĩnh Nhi, màu đến chỗ gia gia nè!"

Tiểu nữ hài Đường Dĩnh lập tức chạy vào cửa, nhào vào trong lòng Đường Vũ.

Bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu đều chú ý tới nàng.

"Đế phu, tiểu nữ hài này chính là cháu gái của ta Đường Dĩnh."

Đường Vũ nói xong, kéo Đường Dĩnh đi lên trước: "Dĩnh Nhi, nhanh bái kiến Đế phu!"

Lâm Hiên ôm bốn cô con gái đi xuống kim loan bảo tọa, ôn hòa cười một tiếng: "Miễn đi."

Hắn đi tới trước mặt Đường Dĩnh, mấy người Tuyền Châu từ trong ngực của hắn nhảy xuống đất sau đó vây quanh Đường Dĩnh.

"Dĩnh Nhi xin chào, ta tên là Tuyền Châu!" Tuyền Châu thoải mái tự giới thiệu.

Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng từng người giới thiệu tên của mình cho Đường Dĩnh.

Lâm Hiên đã nhìn ra, các tiểu nha đầu muốn kết giao bằng hữu với Đường Dĩnh. Những đứa trẻ ở tuổi này nhìn thấy tiểu bằng hữu ở tuổi tương đương với mình thì luôn thấy rất là hứng thú.

Nhìn thấy mấy người Tuyền Châu đều rất thân mật, rốt cục Đường Dĩnh cũng to gan hơn một chút: "Ta tên là Đường Dĩnh, các ngươi muốn làm bạn với ta hay sao?"

"Đúng thế!" Mấy người Tuyền Châu đồng thời gật đầu, đồng thời chủ động vươn tay nhỏ.

Đường Dĩnh do dự một hồi, cuối cùng cũng đưa tay ra ngoài nắm tay với các nàng.

"Vậy bây giờ chúng ta sẽ là bằng hữu!"

"Ừm!"

"Vậy bây giờ chúng ta cùng nhau chơi đùa đi!"

Mấy người Tuyền Châu tiếp tục chơi với Đường Dĩnh ở trong đại điện.

Nhìn các nàng chơi đùa, Đường Vũ không khỏi cảm khái nói: "Dĩnh Nhi, đứa nhỏ này tính cách hướng nội, vẫn luôn không có bạn bè gì."

"Đây là lần đầu tiên nàng kết bạn với người khác, phải nói là may mắn mà có bốn vị tiểu công chúa mới khiến cho tính cách của đứa nhỏ này trở nên sáng sủa hơn một chút."

Lâm Hiên nghe được hàm ý trong câu nói của hắn cho nên thuận miệng hỏi thăm một chút: "Hẳn là phụ mẫu của đứa nhỏ này khác biệt với người bình thường?"

Căn cứ giáo trình vú em hoàn mỹ. Thứ ảnh hưởng đến tính cách của bọn nhỏ khi còn bé lớn nhất không ai qua được tình huống của gia đình. Mà gia gia Đường Dĩnh chính là quốc quân Lam Vân Quốc, dựa theo đạo lý tới nói thì đại gia đình không có vấn đề. Như vậy thì khả năng lớn nhất chính là nằm ở trên người của phụ mẫu của nàng.

"Đế phu đúng là mắt sáng như đuốc, liếc mắt một cái là nhìn ra được mấu chốt của vấn đề!"

Đường Vũ lộ ra vẻ kính nể từ tận đáy lòng: "Không sai, đứa nhỏ này số khổ a!"

"Mẹ ruột của nàng khi sinh ra nàng thì chết bởi vì sinh khó, mà bây giờ trai của nàng cũng đang mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc!"

Sau đó, Đường Vũ giới thiệu đại khái một chút, phụ thân Đường Dĩnh, cũng chính là Thái tử đương triều. Nửa năm trước khi chiến đấu với bộ lạc Liệt Diễm thì bị trọng thương, trị hoài không khỏi, hơn nữa bệnh tình rất không lạc quan.

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, xem ra Đường Dĩnh đúng là một đứa nhỏ số khổ.

"Bệ hạ, không xong!"
Chương 60 Chương 60. Bạn mới của chúng nữ nhi!

Lúc này, một tên thái giám vọt vào đại điện: "Thái tử đã không được!"

"Cái gì? !" Đường Vũ nghe xong cả kinh toàn thân run lên: "Không phải đã cho hắn ăn đan dược Đan Vương cho hay sao? Tại sao lại như vậy?"

Thái giám vẻ mặt đau khổ lắc đầu nói: "Tiểu nhân cũng không biết! Ngài nên đi xem một chút đi!"

Đường Vũ mặt lộ vẻ thống khổ, nếu như ngay cả đan dược của Đan Vương mà cũng không cứu được con của mình thì hắn chỉ có một con đường chết mà thôi.

"Ngươi đi mời Đan Vương tới, bây giờ cô lập tức đi xem một chút!"

Đường Vũ chuẩn bị dẫn Đường Dĩnh đi gặp nhi tử một lần cuối.

Thái giám nói: "Tiểu nhân đã phái người đi mời Đan Vương."

Đường Vũ gật gật đầu, quay người bước nhanh đến trước mặt Đường Dĩnh.

Vẻ mặt bi thống kéo tay của nàng: "Dĩnh Nhi, theo gia gia đi thăm cha ngươi một chút đi!"

Đường Dĩnh vẻ mặt lo sợ hỏi: "Cha sẽ chết thật sao?"

"Ai!" Đường Vũ muốn mở miệng nhưng lại sợ tổn trái tim của đứa nhỏ cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Mấy người Tuyền Châu cũng nhao nhao lộ ra vẻ bi thương, đi lên vỗ vỗ Đường Dĩnh nói: "Dĩnh Nhi, cha ngươi không sao, ngươi đừng sợ, chúng ta đi với ngươi!"

"Có thể chứ?" Nhìn thấy mấy người Tuyền Châu muốn đi theo mình, rốt cuộc sắc mặt Đường Dĩnh dễ cơi hơn một chút.

Mấy người Tuyền Châu đồng thời nhìn về phía Lâm Hiên, hình như là đang hỏi thăm ý kiến của hắn.

Lâm Hiên đi lên trước, cưng chiều nói ra: "Cha cùng đi với các ngươi, đi theo Dĩnh Nhi đi."

"Tốt!"

Các tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ, vội vàng kéo Đường Dĩnh đi ra phía ngoài.

Lâm Hiên và Đường Vũ một trước một sau ra cửa.

Không bao lâu, bọn họ đã tới tẩm cung của Thái tử.

Lâm Hiên nhìn thấy một nam tử không đến ba mươi tuổi nằm trên giường. Căn cứ Đường Vũ giới thiệu, đây cũng là con trai độc nhất của hắn, Đường Thành Kiến.

Lâm Hiên chú ý tới trên mặt Đường Thành Kiến có từng cái động màu đen, giống như là bị vật gì đó đốt thủng. Trên mặt đều như vậy, có thể tưởng tượng trên người hắn có bao nhiêu cái động. Khó trách Đường Vũ nói hắn mạng sống như ngàn cân treo trên sợi tóc, xem ra quả nhiên không giả.

Cũng ngay khi mấy người Lâm Hiên đi vào bên trong tẩm cung của Thái tử không được bao lâu thì một lão giả mặc áo bào lam được thái giám dẫn dắt vội vàng đi vào trong.

Đường Vũ vội vàng nghênh đón: "Đan Vương, ngươi mau nhìn xem, tại sao Thần Đan của ngươi không cứu được Thái tử!"

Ôn Viễn Tùng chỉ ừ một tiếng, bước nhanh đến trước giường, cẩn thận nhìn thương thế của Đường Thành Kiến, lại bắt mạch cho hắn.

Đứng lên nói: "Thương thế của Thái tử vốn chỉ có Tiên Đan mới có thể cứu sống, mặc dù đan dược của ta có tốt như thế nào đi nữa thì phẩm chất của nó cũng chỉ là Thiên giai."

"Chỉ có thể trì hoãn tử vong của hắn nhưng cũng không thể nào cải tử hoàn sinh!"

"Thế nhưng là..." Đường Vũ vẻ mặt kích động: "Ngươi là Đan Vương nổi tiếng nhất Đông Hoang chúng ta, Thần Đan ngươi luyện chế cứu sống ngàn vạn người, chẳng lẽ ngươi không thể cứu được nhi tử ta?"

Ôn Viễn Tùng lắc đầu thở dài: "Thái tử toàn thân bị cương liệt hỏa châu đánh xuyên qua, chẳng những kinh mạch xương cốt đại bộ phận vỡ vụn, ngũ tạng lục phủ của hắn cũng là bị thiêu hủy hơn phân nửa."

"Đan dược của ta có thể cứu sống được rất nhiều người nhưng chỉ không cứu được Thái tử!"

Đường Vũ nghe xong suýt chút co quắp ngã xuống đất: "Chẳng lẽ bây giờ không còn cách nào khác nữa hay sao?"

Ôn Viễn Tùng nhìn chằm chằm Đường Vũ một lát, lắc đầu thở dài: "Thôi thôi, làm người tốt làm đến cùng, hãy dùng hai viên đan dược này cứu Thái tử đi!"

Nói xong, hắn lấy từ trong nạp giới ra hai viên đan dược màu đen. Mắt trần có thể thấy được quanh thân hai viên đan dược lượn lờ vô số đạo hào quang màu vàng kim nhàn nhạt, hương khí ngào ngạt.

Nếu như nhìn kỹ thì thậm chí có thể nhìn thấy được trung tâm của hai viên đan dược loé lên một cái điểm sáng màu đỏ, loé lên một cái điểm sáng màu vàng óng.

Chỉ nhìn từ bên ngoài thì có thể khẳng định được hai viên đan dược này đều là cực phẩm hiếm có nhân gian.

Đường Vũ sau khi quan sát tỉ mỉ hai viên đan dược này thì trong lòng có chút vui mừng, con ta được cứu rồi!

………………………………………………….

"Đan Vương, hai viên đan dược này có chút bất phàm, hẳn là không phải thứ ở nhân gian đúng không?" Đường Vũ một vẻ mặt mong.

Ôn Viễn Tùng gật gật đầu: "Đúng thế, hai viên đan dược này tên là Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan, chính là Thánh giai Tiên Đan."

"Đan này đoạt thiên địa tạo hóa, tử đan có thể chữa trị thân thể, mọc lại thịt từ xương."

"Mà mẫu đan, thì có thể tụ khí hoàn hồn, rất có khởi tử hồi sinh chi huyền diệu!"

Đường Vũ kích động xoa xoa đôi bàn tay: "Nói cách khác, hai viên đan dược này, nếu như cùng nhau sử dụng thì có thể cứu sống được con ta?"

"Ừm!" Ôn Viễn Tùng vẻ mặt chắc chắn khẽ gật đầu.

Lâm Hiên ở bên cạnh cũng khẽ vuốt cằm. Căn cứ bên trong Thái Diễn Đan Quyển miêu tả, Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan đúng là giống như những gì mà Ôn Viễn Tùng nói.

Đã như vậy, chắc hẳn Thái tử cũng sẽ không sao.

"Vậy nhanh cho hắn ăn vào đi!" Đường Vũ nói: "Nếu như có thể chữa trị cho hắn thì cô nhất định vì Đan Vương mà xây một tòa Kim Thân trong hoàng cung ngày đêm cúng bái!"

Ôn Viễn Tùng cười cười, đi đến trước giường lần nữa, chia làm hai lần, để Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan vào trong miệng Đường Thành Kiến.

Mấy người Tuyền Châu thấy thế, vẻ mặt vui sướng nắm chặt tay Đường Dĩnh: "Dĩnh Nhi, cha ngươi không phải chết!"

"Ừm ừm!" Đường Dĩnh vô cùng vui vẻ.

Sau đó mọi người đều yên lặng chờ kỳ tích xảy ra. Không bao lâu, Đường Thành Kiến tằng hắng một cái, sau đó mở mắt ra.

"Thành Kiến, ngươi khỏe!" Đường Vũ kích động đi lên nắm chặt tay Đường Thành Kiến.

Bỗng nhiên tê một tiếng, thả tay Đường Thành Kiến ra.

"Sao lại nogs như vậy? !"

Không đợi hắn nói cho hết lời, Đường Thành Kiến kịch liệt tằng hắng một cái. Trong lỗ đen trên mặt bắt đầu có máu đen đặc dính phun ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom