-
Chương I: tuổi thơ cơ cực…. gia đình đầm ấm
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng đất nghèo của huyện ba tri ( chắc nhiều thím ở miền trung với miền bắc chưa nghe tời đâu ha) huyện ba tri này thuộc tỉnh bến tre dok maj thím ,gia đình tôi có 4 người cha mẹ và một thằng em trai,(tôi thương nó lắm các thím ak) chuyện cách đâu cũng lâu lắm rồi khoảng 12 năm trước lúc tôi đang học lớp 4, tôi thì học cũng bình thường thôi 12 năm học sinh giỏi thôi ak( chém gió tí thôi) chứ tôi học cũng thuộc top 5/40 thôi ak ( tôi đứng thứ 5 trong 40 đứa bạn dok mấy thím)
Gia đình tôi ngày xưa thuộc dạng nghèo nhất xóm nghèo đến nổi mà trong nhà chỉ có vài bát đũa và vài cái lu để đựng nước uống thôi đấy, trong nhà quí giá nhất đó chính là đóng sách vở của hai anh em thôi, lúc đấy tôi cũng lớn rồi nên nhận thức được cái cơ cực của cha mẹ, sáng sớm gà gáy là cha mẹ đã ra đồng rồi tối mịt mới về nhà, làm thì nhiều như vậy mà nhà vẫn thiếu ăn như thường, tôi nhớ ngày xưa tôi ăn rau với khoai nhiều hơn ăn cơm( riết giờ cao 1.74m mà chưa được 60kg )haizz đời khổ là vậy dok.
Tôi thời gian dok đi học về là lao vào công việc nhà phụ giúp gia đình quán xuyến công việc nhà. (Ak quên cho tôi giới thiệu về thằng em của tôi nó nhỏ hơn em 2 tuổi tên MINH THOẠI nó học cũng không thua tôi đâu) làm xong công việc nhà là hai anh em khóa cửa, nói khóa cửa cho sang thôi chứ nhà có gì đâu mà lấy, ăn trộm vào nhà, thấy nhà như vậy chắc nó xỉu luôn không chừng, 2 anh em đi nhặt me( trái me đấy), lúc đấy còn nhỏ đâu biết làm gì hơn là việc này, quê tôi gió nhiều lắm tại gần biển nên me rụng trắng góc ,cây me này không phải nhà của tôi mà là của một bác hàng sớm thương tình bác cho nhặt me để kiếm tiền phụ cha mẹ, 2 anh em đến gần cái me to cao thấy me rụng rất nhiều 2 đứa tỏ ra vui lắm liền nhặt ngay cứ sợ như nhặt chậm là mất hết không bằng, trong lúc lo nhặt me thằng em hỏi:
Thoại: anh hai lúc sáng em đi học thấy thằng kia nó ăn lảng phí quá anh ak
Tôi : nó ăn gì mà lảng phí vậy thoại( kêu tên quen rồi)
Thoại : sáng em đi học ngang qua tiệm bán phở, thấy thằng kìa nó ăn nửa tô phở ak, còn nửa tô còn lại thì bỏ phí ak.
Tôi : thì nó không ăn nữa thì nó bỏ thôi,em bận tâm làm gì
Thoại: hứ… em mà như nó là em ăn hết luôn dok từ nhỏ đến giờ có được ăn cái món dok đâu chỉ được ngửi thôi ak, mà nó thơm thiệt há anh hai
Nghe tới dok lòng tôi như quạnh lại,hình như lúc dok tôi không kiềm được nước mắt 2 hàng nước mắt chực tuông ra ngoài từ khi nhau không hay, đang nói chuyện thấy tôi khóc thằng em liền hỏi
Thoại: làm gì mà anh 2 khóc vậy, em nói sai diều gì ak
Tôi: không có gì đâu em khi nào anh có tiền anh sẽ dẫn em đi ăn phở mà, nói như vậy thôi lúc dok nhà nghèo không có gạo mà ăn nữa huống chi là phở ( ảo tưởng quá mà)
Thoại: nghe tôi nói như vậy thằng em mừng ra mặt hí hửng nhảy chân sáo vòng quanh cây me tôi thấy em mình nó vui nên cũng bớt buồn, 2 anh em nhặt một chút nữa rồi đem số me đó ra tiệm tạp hóa đổi được gần 1 kg gạo thôi nhưng 2 anh em mừng lắm,tôi về đổ gạo ra xoang nấu cơm,cái xoang nấu cơm của nhà tôi nó đen còn hơn mực tàu nữa,vì chỉ bắt 3 cục gạch để nấu thôi chứ không có gỉ như nhà người ta,,sao khi loay hoay trong bếp khoảng 30 phút thi cũng xong việc nấu cơm, nhìn thành quả của mình làm ra trong lòng rất vui,thằng em hồn nhiên nhìn nồi cơm rồi phán,
Thoại : cơm anh hai nấu nhìn ngon quá chút em ăn 3 chén luôn (trẻ con hồn nhiên vl)
Tôi: út ăn hết rồi lấy gì cha mẹ với anh hai ăn hả, thấy tôi nói thế thằng em liền nói ngay
Thoại: tại thấy anh hai nấu cơm ngon quá nên em nói cho anh hai vui thôi
Nghe nó nói câu dok tôi bật cười rồi nó cũng cười theo luôn, một lúc sau cha mẹ tôi về trên tay cha cầm theo một con cá lóc, tôi thấy thế rất vui lên chạy ra đón cha mẹ vào nhà, bước vào nhà thấy nồi cơm trên bàn mẹ liền hỏi
Mẹ: con mượn gạo của ai vậy, mẹ đã dặn là không có được mượn mà sao con không nghe hả ( mẹ tôi là người như thế dok mẹ không muốn mất nợ của ai cả tôi cũng được hưởng cái gen dok từ mẹ tôi) lúc dok thằng em liền xen vào
Thoại: không có đâu mẹ, chiều con với anh hai đi nhặt me đổi lấy gạo dok mẹ chứ không có mượn đâu ak , khi nghe thằng em nói xong mẹ liền ôm hai đứa vào lòng và nói với giọng vừa khóc vừa cười ‘con mẹ đã lớn rồi ‘, lúc này cha tôi liền lên tiếng
Cha: ba mẹ con ôm nhau khóc hoài vậy ak,thôi để cha nướng cá rồi cả nhà mình ăn cơm
Sao khi cha tôi nướng cá xong thì cả nhà quay quần bên nhau ăn cơm,tuy không phải món ngon gì cả chỉ là cơm trắng ăn với cá nướng chấm muối trắng thôi nhưng tôi ăn rất ngon miệng, bửa dok gia đình tôi rất vui,tiếng cười vẫn vang bên trong ngôi nhà cấp 4 rách trước, dột sao của gia đình tôi, ở trong dok có một mái ấm thực sự.
Gia đình tôi là thế dok tuy làm lụng vất vả nhưng luôn lấy gia đình làm trên hết, tuy tôi sinh ra trong một gia đình không có điều kiện vật chất như người ta, cuộc đời lấy đi một cái gì đok của chúng ta thì cũng sẽ trả lại cho chúng ta một cái gi dok,ông trời lấy đi cuộc sống đầy đủ vật chất của tôi rồi lại trả lại cho tôi một gia đình hạnh phúc lạc quan.
Gia đình tôi ngày xưa thuộc dạng nghèo nhất xóm nghèo đến nổi mà trong nhà chỉ có vài bát đũa và vài cái lu để đựng nước uống thôi đấy, trong nhà quí giá nhất đó chính là đóng sách vở của hai anh em thôi, lúc đấy tôi cũng lớn rồi nên nhận thức được cái cơ cực của cha mẹ, sáng sớm gà gáy là cha mẹ đã ra đồng rồi tối mịt mới về nhà, làm thì nhiều như vậy mà nhà vẫn thiếu ăn như thường, tôi nhớ ngày xưa tôi ăn rau với khoai nhiều hơn ăn cơm( riết giờ cao 1.74m mà chưa được 60kg )haizz đời khổ là vậy dok.
Tôi thời gian dok đi học về là lao vào công việc nhà phụ giúp gia đình quán xuyến công việc nhà. (Ak quên cho tôi giới thiệu về thằng em của tôi nó nhỏ hơn em 2 tuổi tên MINH THOẠI nó học cũng không thua tôi đâu) làm xong công việc nhà là hai anh em khóa cửa, nói khóa cửa cho sang thôi chứ nhà có gì đâu mà lấy, ăn trộm vào nhà, thấy nhà như vậy chắc nó xỉu luôn không chừng, 2 anh em đi nhặt me( trái me đấy), lúc đấy còn nhỏ đâu biết làm gì hơn là việc này, quê tôi gió nhiều lắm tại gần biển nên me rụng trắng góc ,cây me này không phải nhà của tôi mà là của một bác hàng sớm thương tình bác cho nhặt me để kiếm tiền phụ cha mẹ, 2 anh em đến gần cái me to cao thấy me rụng rất nhiều 2 đứa tỏ ra vui lắm liền nhặt ngay cứ sợ như nhặt chậm là mất hết không bằng, trong lúc lo nhặt me thằng em hỏi:
Thoại: anh hai lúc sáng em đi học thấy thằng kia nó ăn lảng phí quá anh ak
Tôi : nó ăn gì mà lảng phí vậy thoại( kêu tên quen rồi)
Thoại : sáng em đi học ngang qua tiệm bán phở, thấy thằng kìa nó ăn nửa tô phở ak, còn nửa tô còn lại thì bỏ phí ak.
Tôi : thì nó không ăn nữa thì nó bỏ thôi,em bận tâm làm gì
Thoại: hứ… em mà như nó là em ăn hết luôn dok từ nhỏ đến giờ có được ăn cái món dok đâu chỉ được ngửi thôi ak, mà nó thơm thiệt há anh hai
Nghe tới dok lòng tôi như quạnh lại,hình như lúc dok tôi không kiềm được nước mắt 2 hàng nước mắt chực tuông ra ngoài từ khi nhau không hay, đang nói chuyện thấy tôi khóc thằng em liền hỏi
Thoại: làm gì mà anh 2 khóc vậy, em nói sai diều gì ak
Tôi: không có gì đâu em khi nào anh có tiền anh sẽ dẫn em đi ăn phở mà, nói như vậy thôi lúc dok nhà nghèo không có gạo mà ăn nữa huống chi là phở ( ảo tưởng quá mà)
Thoại: nghe tôi nói như vậy thằng em mừng ra mặt hí hửng nhảy chân sáo vòng quanh cây me tôi thấy em mình nó vui nên cũng bớt buồn, 2 anh em nhặt một chút nữa rồi đem số me đó ra tiệm tạp hóa đổi được gần 1 kg gạo thôi nhưng 2 anh em mừng lắm,tôi về đổ gạo ra xoang nấu cơm,cái xoang nấu cơm của nhà tôi nó đen còn hơn mực tàu nữa,vì chỉ bắt 3 cục gạch để nấu thôi chứ không có gỉ như nhà người ta,,sao khi loay hoay trong bếp khoảng 30 phút thi cũng xong việc nấu cơm, nhìn thành quả của mình làm ra trong lòng rất vui,thằng em hồn nhiên nhìn nồi cơm rồi phán,
Thoại : cơm anh hai nấu nhìn ngon quá chút em ăn 3 chén luôn (trẻ con hồn nhiên vl)
Tôi: út ăn hết rồi lấy gì cha mẹ với anh hai ăn hả, thấy tôi nói thế thằng em liền nói ngay
Thoại: tại thấy anh hai nấu cơm ngon quá nên em nói cho anh hai vui thôi
Nghe nó nói câu dok tôi bật cười rồi nó cũng cười theo luôn, một lúc sau cha mẹ tôi về trên tay cha cầm theo một con cá lóc, tôi thấy thế rất vui lên chạy ra đón cha mẹ vào nhà, bước vào nhà thấy nồi cơm trên bàn mẹ liền hỏi
Mẹ: con mượn gạo của ai vậy, mẹ đã dặn là không có được mượn mà sao con không nghe hả ( mẹ tôi là người như thế dok mẹ không muốn mất nợ của ai cả tôi cũng được hưởng cái gen dok từ mẹ tôi) lúc dok thằng em liền xen vào
Thoại: không có đâu mẹ, chiều con với anh hai đi nhặt me đổi lấy gạo dok mẹ chứ không có mượn đâu ak , khi nghe thằng em nói xong mẹ liền ôm hai đứa vào lòng và nói với giọng vừa khóc vừa cười ‘con mẹ đã lớn rồi ‘, lúc này cha tôi liền lên tiếng
Cha: ba mẹ con ôm nhau khóc hoài vậy ak,thôi để cha nướng cá rồi cả nhà mình ăn cơm
Sao khi cha tôi nướng cá xong thì cả nhà quay quần bên nhau ăn cơm,tuy không phải món ngon gì cả chỉ là cơm trắng ăn với cá nướng chấm muối trắng thôi nhưng tôi ăn rất ngon miệng, bửa dok gia đình tôi rất vui,tiếng cười vẫn vang bên trong ngôi nhà cấp 4 rách trước, dột sao của gia đình tôi, ở trong dok có một mái ấm thực sự.
Gia đình tôi là thế dok tuy làm lụng vất vả nhưng luôn lấy gia đình làm trên hết, tuy tôi sinh ra trong một gia đình không có điều kiện vật chất như người ta, cuộc đời lấy đi một cái gì đok của chúng ta thì cũng sẽ trả lại cho chúng ta một cái gi dok,ông trời lấy đi cuộc sống đầy đủ vật chất của tôi rồi lại trả lại cho tôi một gia đình hạnh phúc lạc quan.