Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-512
Chương 512: Các con đã làm rất tốt
Lúc Ôn Yến lần nữa tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt âm trầm như băng của Tống Vĩnh Kỳ và cả dáng vẻ đang rơi lệ của Kinh Mặc.
Ôn Yến sờ lên trán của mình một chút, không phát sốt cũng không hề cảm thấy đau nên có lẽ là mình quá mỏi mệt thôi, Tống Vĩnh Kỳ và Kinh Mặc thực sự không cần phải bi thương như thế.
"Không phải ta đã tỉnh lại rồi sao? Hai người các ngươi đây là..." Ôn Yến bất đắc dĩ thở dài một tiếng nhưng câu khuyên lơn lại nói không ra miệng được.
"Mẫu thân, Trọng Lâu không cần người nữa." Kinh Mặc nghe thấy Ôn Yến thở dài một tiếng đột nhiên lau khô nước mắt ở khóe mắt, rất chân thành nói với Ôn Yến.
Ôn Yến nhìn Kinh Mặc nhưng hiển nhiên lại không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô bé, sau một lát sửng sốt cô mới khẽ nói một câu: "Nhóc đó lại ghét bỏ người mẫu thân là ta này ư? Ta lại làm chuyện gì khiến nó bất mãn vậy?"
Nhìn dáng vẻ xinh xắn động lòng người của Kinh Mặc trái tim Ôn Yến cũng mềm nhũn ra nhưng lại không thể ôm cô bé vào trong lòng được, lúc ở thành Nam Sơn tỷ đệ bọn hắn rất thường xuyên trình diễn tiết mục này, chỉ cần cô làm chuyện gì khiến cho bọn hắn không cao hứng thì bọn hắn muốn từ bỏ người mẫu thân là cô này luôn.
Đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ vô cùng chua xót nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Ôn Yến, y đã không bảo vệ được nữ nhân mình yêu nhất mà giờ ngay cả hài tử nàng trân quý nhất cũng đã đi tới Cung điện của người khác, y không biết phải mở miệng nói thế nào mà chỉ biết dường như bên trong miệng mình đang chất đầy thuốc đắng.
"Mẫu thân, lần này không phải lỗi của người, là Trọng Lâu đệ ấy..."
"Ừm, lần này coi như con hiểu chuyện không có cùng Trọng Lâu cùng nhau không cần mẫu thân nữa nếu không thì mẫu thân sẽ rất thương tâm." Ôn Yến thấy cô bé ôn nhu cẩn thận nói chuyện với mình thì cười nói với Kinh Mặc.
Kinh Mặc không cẩn thận bị mẫu thân của mình khích lệ, cô bé có lương tâm ở đâu chứ, là cô bé bị Khanh Nhi chê có được không nếu không người bây giờ không cần mẫu thân sẽ biến thành cô bé rồi.
"Mẫu thân, lần này không phải như người nghĩ đâu, Trọng Lâu muốn được nuôi dưới danh nghĩa của Như quý phi, đệ ấy..." Kinh Mặc nhìn thoáng qua Tống Vĩnh Kỳ thấy vẻ mặt ngưng trọng của Tống Vĩnh Kỳ nên không định mở miệng nhưng rốt cục lại hít sâu một hơi thẳng thắn nói rõ với Ôn Yến.
Ôn Yến nghe Kinh Mặc nói thì sửng sốt một chút sau đó cô nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ thấy Tống Vĩnh Kỳ dưới cái nhìn chăm chú của mình khẽ gật đầu.
Giờ Ôn Yến mới hiểu được cái gì gọi là Trọng Lâu không cần mình nữa, không phải con giận dỗi với mình mà là con muốn được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Như quý phi.
"Chàng cũng đồng ý rồi à?" Ôn Yến nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, trong đáy lòng cô đã có đáp án chỉ có điều cô không nguyện ý tin tưởng Tống Vĩnh Kỳ sẽ vì cô mà hi sinh nhi tử của chính mình.
Tống Vĩnh Kỳ cưng chiều hai hài tử này đến mức nào cô là người rõ ràng nhất, chuyện này khiến cho Ôn Yến hơi nghi ngờ nguyên nhân là do độc trên người mình, cô nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ chờ Tống Vĩnh Kỳ mở miệng.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại không thể nói ra được lời nào, bây giờ trong lòng y đang vô cùng áy náy, nữ nhân của mình thân trúng kịch độc còn con của y thì đang phải gửi nuôi dưới danh nghĩa của người khác mà y thì lại không thể làm gì được, triều cục hỗn loạn này khiến cho Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy vô cùng thất bại.
"Mẫu thân, người đừng trách phụ hoàng, việc này là do Trọng Lâu không đúng, là chính đệ ấy tự chạy đến cung của Như quý phi, lúc đệ ấy rời đi còn gióng trống khua chiêng giống như hận không thể để người của toàn thế giới đều biết ngay cả Phụ hoàng cũng không cản được, mẫu thân người biết bản lãnh của Trọng Lâu mà." Kinh Mặc hảo tâm giải thích cho Tống Vĩnh Kỳ.
Ôn Yến nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, thấy dáng vẻ giống như đã làm sai chuyện của y, thì chất vấn và lửa giận lúc đầu đều bởi vì dáng vẻ này của Tống Vĩnh Kỳ mất hết.
Cô đau lòng nam nhân bất đắc dĩ trước mặt này nên cô cũng không nỡ trách móc y nặng nề huống chi cô hiểu được con của mình, không một ai có thể ép buộc bọn hắn làm bất cứ chuyện gì được, chắc chắn Trọng Lâu làm như vậy là có lý do của mình thậm chí Ôn Yến còn có thể đoán được tất cả mọi chuyện có liên quan đến độc trên người mình.
"Kỳ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Đến chàng mà còn không thể kiểm soát được Trọng Lâu cơ mà, có phải Khanh Nhi lại dùng độc trên người ta uy hiếp các người hay không?" Ôn Yến nhẹ giọng hỏi, lúc nói chuyện cô vẫn không quên cầm tay Tống Vĩnh Kỳ, giờ phút này tay của y đã trở nên lạnh buốt khiến Ôn Yến vừa chạm đến tay của y bỗng nhiên dừng lại.
"Mẫu thân, là bọn con uy hiếp nàng ta nên nàng ta mới đồng ý đưa thuốc trì hoãn độc phát cho bọn con, mẫu thân, y thuật của người phi phàm nên người nhất định sẽ có thể tìm ra được giải dược cho bản thân mình đúng không?" Kinh Mặc thấy Tống Vĩnh Kỳ không mở miệng nên cô bé sốt ruột giải thích thay, thân thể mẫu thân không tốt nên bây giờ không thể để người sốt ruột được.
"Đây không phải là ý của ta, ta sẽ không bao giờ để hài tử mạo hiểm, ta..." Tống Vĩnh Kỳ muốn nói cho Ôn Yến biết tất cả mọi chuyện đều là kết quả mà Kinh Mặc và Trọng Lâu đám phán với Khanh Nhi nhưng chính bản thân y cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như thế này, lúc y còn chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào tốt thì hai hài tử đã tùy hứng hành sự rồi.
"Kỳ, chàng không nói thì ta cũng biết, chắc chắn là hai người bọn hắn tự làm bậy rồi." Cảm nhận được Tống Vĩnh Kỳ đang lo lắng Ôn Yến lại hơi đau lòng, đương nhiên là cô biết Kỳ sẽ không để cho con của bọn họ đi mạo hiểm rồi, chàng yêu thương Kinh Mặc và Trọng Lâu nhiều như thế nào Ôn Yến là người rõ ràng nhất.
"Mẫu thân, bọn con không hề làm bừa mà bọn con chỉ không muốn để nữ nhân xấu xa kia nhúng chàm Phụ hoàng thôi, người cũng biết nữ nhân kia vẫn luôn muốn cướp đi Phụ hoàng của chúng ta mà." Kinh Mặc nhỏ giọng nói, mặc dù Trọng Lâu không ở đây nhưng lúc cãi lại vì mình cô bé vẫn hữu hảo tăng thêm Trọng Lâu vào bởi vì sau khi biết Trọng Lâu phải tới cung của Như quý phi cô bé đã cảm thấy rất áy náy.
"Các con đã làm rất tốt." Ôn Yến nhìn Kinh Mặc nói đến Khanh Nhi vẻ mặt đều tức giận nhưng trong đáy mắt vẫn rất dịu dàng khiến cho Kinh Mặc và Tống Vĩnh Kỳ đều ngây người, bọn hắn không dám tin mà nhìn Ôn Yến.
Bọn hắn đã chuẩn bị tâm lý để chịu đựng cơn giận dữ của Ôn Yến thậm chí bọn hắn cũng đã nghĩ trước là nếu như thái độ của Ôn Yến quá kiên quyết thì hai người bọn họ sẽ đến cung của Như quý phi để mang Trọng Lâu về, bọn hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng khác nhau duy chỉ không nghĩ tới Ôn Yến lại đồng ý với cách làm của Trọng Lâu.
"Mẫu thân, ý của người là bọn con nên bảo vệ tốt cho Phụ hoàng hay là chuyện Trọng Lâu đi tới cung của Như quý phi?" Kinh Mặc hơi không xác định, cô bé không cảm thấy chuyện mình tự ý làm này sẽ được mẫu thân khích lệ cho nên giờ phút này cô bé lại hơi thụ sủng nhược kinh không thể tin vào tai của mình được.
"Kỳ, ta đang buồn vì không nghĩ ra cách đưa Trọng Lâu tới cho Khanh Nhi đây, không ngờ..." Ôn Yến mang theo ý cười trên mặt, Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến cũng hơi không dám tin vào lỗ tai của mình, rốt cuộc là Ôn Yến có ý gì? Nàng ủng hộ để Trọng Lâu mạo hiểm ư? Rõ ràng nàng là người hiểu cách làm người của Khanh Nhi nhất thì làm sao có thể để Trọng Lâu tới chỗ nàng ta được?
"Ôn Yến, nàng đã nói là cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ không giấu diếm ta, bây giờ nàng..." Tống Vĩnh Kỳ thăm dò hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Yến ý đồ nhìn ra được đáp án mình muốn từ trên mặt Ôn Yến.
"Kỳ, Trọng Lâu có thể tự bảo vệ được chính mình, Khanh Nhi am hiểu nhất là độc nhưng đối với con lại không có bất kỳ tác dụng gì, hơn nữa Trọng Lâu nhìn rất giống chàng khi còn bé nên Khanh Nhi thích còn không kịp thì làm sao có thể đối xử không tốt với con được."
Mọi chuyện giống như đột nhiên bị đảo ngược lại, vốn Tống Vĩnh Kỳ và Kinh Mặc còn đang lo lắng Ôn Yến không tiếp nhận được chuyện Trọng Lâu bị Như quý phi nuôi dưỡng thì bây giờ lại thành Ôn Yến trấn an bọn hắn.
Sự đảo ngược này tới quá nhanh chóng khiến cho bọn hắn còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng đối, nghe Ôn Yến nói như vậy hai phụ tử Tống Vĩnh Kỳ và Kinh Mặc kinh ngạc nhìn nhau nhưng lại không thể tìm ra đáp án mình muốn ở trong mắt của đối phương.
Lúc Ôn Yến lần nữa tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt âm trầm như băng của Tống Vĩnh Kỳ và cả dáng vẻ đang rơi lệ của Kinh Mặc.
Ôn Yến sờ lên trán của mình một chút, không phát sốt cũng không hề cảm thấy đau nên có lẽ là mình quá mỏi mệt thôi, Tống Vĩnh Kỳ và Kinh Mặc thực sự không cần phải bi thương như thế.
"Không phải ta đã tỉnh lại rồi sao? Hai người các ngươi đây là..." Ôn Yến bất đắc dĩ thở dài một tiếng nhưng câu khuyên lơn lại nói không ra miệng được.
"Mẫu thân, Trọng Lâu không cần người nữa." Kinh Mặc nghe thấy Ôn Yến thở dài một tiếng đột nhiên lau khô nước mắt ở khóe mắt, rất chân thành nói với Ôn Yến.
Ôn Yến nhìn Kinh Mặc nhưng hiển nhiên lại không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô bé, sau một lát sửng sốt cô mới khẽ nói một câu: "Nhóc đó lại ghét bỏ người mẫu thân là ta này ư? Ta lại làm chuyện gì khiến nó bất mãn vậy?"
Nhìn dáng vẻ xinh xắn động lòng người của Kinh Mặc trái tim Ôn Yến cũng mềm nhũn ra nhưng lại không thể ôm cô bé vào trong lòng được, lúc ở thành Nam Sơn tỷ đệ bọn hắn rất thường xuyên trình diễn tiết mục này, chỉ cần cô làm chuyện gì khiến cho bọn hắn không cao hứng thì bọn hắn muốn từ bỏ người mẫu thân là cô này luôn.
Đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ vô cùng chua xót nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Ôn Yến, y đã không bảo vệ được nữ nhân mình yêu nhất mà giờ ngay cả hài tử nàng trân quý nhất cũng đã đi tới Cung điện của người khác, y không biết phải mở miệng nói thế nào mà chỉ biết dường như bên trong miệng mình đang chất đầy thuốc đắng.
"Mẫu thân, lần này không phải lỗi của người, là Trọng Lâu đệ ấy..."
"Ừm, lần này coi như con hiểu chuyện không có cùng Trọng Lâu cùng nhau không cần mẫu thân nữa nếu không thì mẫu thân sẽ rất thương tâm." Ôn Yến thấy cô bé ôn nhu cẩn thận nói chuyện với mình thì cười nói với Kinh Mặc.
Kinh Mặc không cẩn thận bị mẫu thân của mình khích lệ, cô bé có lương tâm ở đâu chứ, là cô bé bị Khanh Nhi chê có được không nếu không người bây giờ không cần mẫu thân sẽ biến thành cô bé rồi.
"Mẫu thân, lần này không phải như người nghĩ đâu, Trọng Lâu muốn được nuôi dưới danh nghĩa của Như quý phi, đệ ấy..." Kinh Mặc nhìn thoáng qua Tống Vĩnh Kỳ thấy vẻ mặt ngưng trọng của Tống Vĩnh Kỳ nên không định mở miệng nhưng rốt cục lại hít sâu một hơi thẳng thắn nói rõ với Ôn Yến.
Ôn Yến nghe Kinh Mặc nói thì sửng sốt một chút sau đó cô nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ thấy Tống Vĩnh Kỳ dưới cái nhìn chăm chú của mình khẽ gật đầu.
Giờ Ôn Yến mới hiểu được cái gì gọi là Trọng Lâu không cần mình nữa, không phải con giận dỗi với mình mà là con muốn được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Như quý phi.
"Chàng cũng đồng ý rồi à?" Ôn Yến nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, trong đáy lòng cô đã có đáp án chỉ có điều cô không nguyện ý tin tưởng Tống Vĩnh Kỳ sẽ vì cô mà hi sinh nhi tử của chính mình.
Tống Vĩnh Kỳ cưng chiều hai hài tử này đến mức nào cô là người rõ ràng nhất, chuyện này khiến cho Ôn Yến hơi nghi ngờ nguyên nhân là do độc trên người mình, cô nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ chờ Tống Vĩnh Kỳ mở miệng.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại không thể nói ra được lời nào, bây giờ trong lòng y đang vô cùng áy náy, nữ nhân của mình thân trúng kịch độc còn con của y thì đang phải gửi nuôi dưới danh nghĩa của người khác mà y thì lại không thể làm gì được, triều cục hỗn loạn này khiến cho Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy vô cùng thất bại.
"Mẫu thân, người đừng trách phụ hoàng, việc này là do Trọng Lâu không đúng, là chính đệ ấy tự chạy đến cung của Như quý phi, lúc đệ ấy rời đi còn gióng trống khua chiêng giống như hận không thể để người của toàn thế giới đều biết ngay cả Phụ hoàng cũng không cản được, mẫu thân người biết bản lãnh của Trọng Lâu mà." Kinh Mặc hảo tâm giải thích cho Tống Vĩnh Kỳ.
Ôn Yến nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, thấy dáng vẻ giống như đã làm sai chuyện của y, thì chất vấn và lửa giận lúc đầu đều bởi vì dáng vẻ này của Tống Vĩnh Kỳ mất hết.
Cô đau lòng nam nhân bất đắc dĩ trước mặt này nên cô cũng không nỡ trách móc y nặng nề huống chi cô hiểu được con của mình, không một ai có thể ép buộc bọn hắn làm bất cứ chuyện gì được, chắc chắn Trọng Lâu làm như vậy là có lý do của mình thậm chí Ôn Yến còn có thể đoán được tất cả mọi chuyện có liên quan đến độc trên người mình.
"Kỳ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Đến chàng mà còn không thể kiểm soát được Trọng Lâu cơ mà, có phải Khanh Nhi lại dùng độc trên người ta uy hiếp các người hay không?" Ôn Yến nhẹ giọng hỏi, lúc nói chuyện cô vẫn không quên cầm tay Tống Vĩnh Kỳ, giờ phút này tay của y đã trở nên lạnh buốt khiến Ôn Yến vừa chạm đến tay của y bỗng nhiên dừng lại.
"Mẫu thân, là bọn con uy hiếp nàng ta nên nàng ta mới đồng ý đưa thuốc trì hoãn độc phát cho bọn con, mẫu thân, y thuật của người phi phàm nên người nhất định sẽ có thể tìm ra được giải dược cho bản thân mình đúng không?" Kinh Mặc thấy Tống Vĩnh Kỳ không mở miệng nên cô bé sốt ruột giải thích thay, thân thể mẫu thân không tốt nên bây giờ không thể để người sốt ruột được.
"Đây không phải là ý của ta, ta sẽ không bao giờ để hài tử mạo hiểm, ta..." Tống Vĩnh Kỳ muốn nói cho Ôn Yến biết tất cả mọi chuyện đều là kết quả mà Kinh Mặc và Trọng Lâu đám phán với Khanh Nhi nhưng chính bản thân y cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như thế này, lúc y còn chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào tốt thì hai hài tử đã tùy hứng hành sự rồi.
"Kỳ, chàng không nói thì ta cũng biết, chắc chắn là hai người bọn hắn tự làm bậy rồi." Cảm nhận được Tống Vĩnh Kỳ đang lo lắng Ôn Yến lại hơi đau lòng, đương nhiên là cô biết Kỳ sẽ không để cho con của bọn họ đi mạo hiểm rồi, chàng yêu thương Kinh Mặc và Trọng Lâu nhiều như thế nào Ôn Yến là người rõ ràng nhất.
"Mẫu thân, bọn con không hề làm bừa mà bọn con chỉ không muốn để nữ nhân xấu xa kia nhúng chàm Phụ hoàng thôi, người cũng biết nữ nhân kia vẫn luôn muốn cướp đi Phụ hoàng của chúng ta mà." Kinh Mặc nhỏ giọng nói, mặc dù Trọng Lâu không ở đây nhưng lúc cãi lại vì mình cô bé vẫn hữu hảo tăng thêm Trọng Lâu vào bởi vì sau khi biết Trọng Lâu phải tới cung của Như quý phi cô bé đã cảm thấy rất áy náy.
"Các con đã làm rất tốt." Ôn Yến nhìn Kinh Mặc nói đến Khanh Nhi vẻ mặt đều tức giận nhưng trong đáy mắt vẫn rất dịu dàng khiến cho Kinh Mặc và Tống Vĩnh Kỳ đều ngây người, bọn hắn không dám tin mà nhìn Ôn Yến.
Bọn hắn đã chuẩn bị tâm lý để chịu đựng cơn giận dữ của Ôn Yến thậm chí bọn hắn cũng đã nghĩ trước là nếu như thái độ của Ôn Yến quá kiên quyết thì hai người bọn họ sẽ đến cung của Như quý phi để mang Trọng Lâu về, bọn hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng khác nhau duy chỉ không nghĩ tới Ôn Yến lại đồng ý với cách làm của Trọng Lâu.
"Mẫu thân, ý của người là bọn con nên bảo vệ tốt cho Phụ hoàng hay là chuyện Trọng Lâu đi tới cung của Như quý phi?" Kinh Mặc hơi không xác định, cô bé không cảm thấy chuyện mình tự ý làm này sẽ được mẫu thân khích lệ cho nên giờ phút này cô bé lại hơi thụ sủng nhược kinh không thể tin vào tai của mình được.
"Kỳ, ta đang buồn vì không nghĩ ra cách đưa Trọng Lâu tới cho Khanh Nhi đây, không ngờ..." Ôn Yến mang theo ý cười trên mặt, Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến cũng hơi không dám tin vào lỗ tai của mình, rốt cuộc là Ôn Yến có ý gì? Nàng ủng hộ để Trọng Lâu mạo hiểm ư? Rõ ràng nàng là người hiểu cách làm người của Khanh Nhi nhất thì làm sao có thể để Trọng Lâu tới chỗ nàng ta được?
"Ôn Yến, nàng đã nói là cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ không giấu diếm ta, bây giờ nàng..." Tống Vĩnh Kỳ thăm dò hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Yến ý đồ nhìn ra được đáp án mình muốn từ trên mặt Ôn Yến.
"Kỳ, Trọng Lâu có thể tự bảo vệ được chính mình, Khanh Nhi am hiểu nhất là độc nhưng đối với con lại không có bất kỳ tác dụng gì, hơn nữa Trọng Lâu nhìn rất giống chàng khi còn bé nên Khanh Nhi thích còn không kịp thì làm sao có thể đối xử không tốt với con được."
Mọi chuyện giống như đột nhiên bị đảo ngược lại, vốn Tống Vĩnh Kỳ và Kinh Mặc còn đang lo lắng Ôn Yến không tiếp nhận được chuyện Trọng Lâu bị Như quý phi nuôi dưỡng thì bây giờ lại thành Ôn Yến trấn an bọn hắn.
Sự đảo ngược này tới quá nhanh chóng khiến cho bọn hắn còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng đối, nghe Ôn Yến nói như vậy hai phụ tử Tống Vĩnh Kỳ và Kinh Mặc kinh ngạc nhìn nhau nhưng lại không thể tìm ra đáp án mình muốn ở trong mắt của đối phương.