Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-501
Chương 501: Dự định huynh muội
“Cũng đừng nói linh tinh chuyện muội cùng huynh ra ngoài.” Trần Nguyên Khánh không muốn nghe lời nữa, hắn biết rõ tấm si tình của muội muội, thế nhưng trái tim đã bị Tống Vĩnh Kỳ phá thành cái sàng, bây giờ vẫn kiên trì như trước...
“Ca ca, ta sẽ không làm thế, có thể một lần nữa sống lại, ta chỉ muốn nhìn huynh hạnh phúc, muốn bảo vệ huynh, ta cũng không mong gì khác.” Lời nói Trần Vũ Nhu kiên định, đặc biệt là vẻ dịu dàng kiên định trên mặt nàng, khiến Trần Nguyên Khánh đau lòng không thôi.
“Muội muội, muội...” Trần Nguyên Khánh không muốn nói nữa, hắn nói nhiều hơn nữa cũng không có khả năng thay đổi quyết định của muội muội.
“Ca ca, huynh đừng nói gì, ta đều biết, nhưng mà thế này thôi ta cũng thỏa lòng, ta thật sự hài lòng.” Trần Vũ Nhu nhiều lần nói mình hài lòng, nàng không muốn khiến ca ca biết chua xót trong lòng mình, nàng không muốn khiến ca ca cảm thấy mình tủi nhục.
Thế nhưng sự thật là nàng thật sự tủi nhục, người đàn ông nàng yêu thích, ngay cả sắc mặt vui vẻ cũng không muốn để nàng nhìn thấy.
Giống như từ đầu đến cuối hắn đều xem như mình không tồn tại, lại thỏa mãn mình về mặt vật chất.
“Nếu như hắn mãi mãi sẽ không thích muội, sau này muội định làm thế nào? Ca ca rồi cũng sẽ già, cũng không thể bảo vệ được muội, huynh...” Đáy lòng Trần Nguyên Khánh sinh ra cảm giác cực kỳ bất đắc dĩ, gần đây hắn luôn có cảm giác như vậy. Cảm thấy hắn có thể sẽ không bảo vệ được muội muội cả đời, cảm giác này đột nhiên tới làm cho hắn hoảng loạn không thôi, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn phải mang Trần Vũ Nhu rời đi.
Trần Nguyên Khánh và Trần Vũ Nhu không nói nữa, chỉ yên lặng đối mặt...
“Ca ca, nếu như.... Huynh có thể giúp muội mang Tống Trọng Lâu qua đây, hắn là con trai Hoàng thượng, không thể vì mẹ đẻ mà mãi mãi là hoàng tử, đến lúc đó ca ca giúp đỡ Trọng Lâu leo lên hoàng vị, chung thân của muội cũng cao lên.”
Cuối cùng vẫn là Trần Vũ Nhu lên tiếng, nhẹ nói.
Trần Nguyên Khánh sửng sốt, hắn nhìn Trần Vũ Nhu, gần như không thể kiềm chế được sự chua xót trong lòng.
Hóa ra, muội muội của hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất, hóa ra...
Thế nhưng muội muội thế này, lại làm cho nàng vô cùng đau lòng.
“Muội cố gắng tranh thủ một chút, tốt nhất là có thể tự mình sinh con, dù sao Trọng Lâu cũng là con của Ôn Yến.” Trần Nguyên Khánh trầm giọng nói.
Trần Vũ Nhu nhìn Trần Nguyên Khánh, nước mắt lại lưng tròng.
Trọng Lâu, đây là sự lựa chọn cuối cùng, thế nhưng có vẻ như nàng đã thấy kết quả sau cuối.
“Thế này tủi nhục cho muội quá, muội cứ tranh thủ đi, muội yên tâm, lúc ca ca còn có thể bảo vệ muội, nhất định sẽ lên kể hoạch cho tương lai muội thật tốt, muội yên tâm.” Trần Nguyên Khánh từng câu từng chữ dặn dò, đây là hắn cho muội muội một lời cam đoan, cũng là lời thề ở đáy lòng hắn.
Hắn nhất định phải bảo vệ muội muội, nhất định, nhất định.
“Vậy ca ca, ta đi gặp Hoàng Thượng.” Trần Vũ Nhu có vẻ đã quyết tâm, nàng nhìn về phía Trần Nguyên Khánh, đáy mắt đều là sự bình tĩnh, hoàn toàn không phải cô gái nhu nhược vừa rồi.
“Muội nghĩ kỹ rồi?” Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng hỏi.
“Cũng nên tranh thủ một chút, nếu như không được, chúng ta phải tranh thủ nâng Trọng Lâu lên.” Trần Vũ Nhu nói, tâm tư đã tỏ, Trần Nguyên Khánh hơi hoảng hốt, từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Trần Vũ Nhu.
Nếu như bình thường, nàng chỉ có thể buồn bã thút thít khóc...
Nhưng hôm nay, nàng cũng đã đang suy nghĩ đường lui.
Muội muội thế này, vừa quen thuộc vừa xa lạ......
“Muội muội, đều tại ca ca vô dụng, khiến muội chịu khổ.” Trần Nguyên Khánh đứng dậy, hắn giơ tay muốn sờ sờ khuôn mặt đầy nước mắt của muội muội, cuối cùng tay lại đặt lên vai nàng.
“Ca ca, không trách huynh, là muội thích sai người, nhưng muội không hối hận, muội có huynh che chở, vẫn là hạnh phúc.” Trần Vũ Nhu nói nhỏ, lúc nói chuyện trên khuôn mặt đầy nước mắt là vẻ hạnh phúc, nhưng lại như cây kim đâm vào trong lòng Trần Nguyên Khánh.
Đáy lòng Trần Nguyên Khánh âm thầm thề, nhất định phải bảo vệ muội muội, nhất định không thể để cho bi kịch tái diễn, nhất định phải làm cho muội muội đạt được ước muốn, nhất định không để muội muội lo chuyện hậu thế.
Đây vốn là trách nhiệm của chồng nàng, tất nhiên Tống Vĩnh Kỳ không có cách nào gánh vác trách nhiệm như vậy, vậy thì để hắn.
“Muội muội đi trước, ca ca về sớm một chút, tránh cho Hoàng Thượng lại trách ngươi không chỉ tiến cung.” Trần Vũ Nhu nhẹ nói, đáy mắt lo nghĩ khiến đáy lòng Trần Nguyên Khánh thỏa mãn, có thể được muội muội quan tâm thế này, hắn làm nhiều chuyện hơn nữa đều đáng giá.
“Được, muội ở trong cung cũng tốt, có chuyện gì thì tìm ca ca ngay.” Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng dặn dò, đáy lòng đầy cảm giác không yên tâm.
Muội muội của hắn, dù nàng nói tốt thế nào thì đều là không tốt, bởi vì người đàn ông nàng yêu chưa từng để ý tới nàng.
Trần Vũ Nhu cùng Trần Nguyên Khánh bước ra khỏi điện Nhu Nghi, sau đó tách ra.
Trần Nguyên Khánh hồi phủ, chuyện Trương Tiên Huy đã ván đã đóng thuyền, bây giờ hắn phải nhanh chóng xuất thủ, cố hết sức thu lực lượng của Trương Tiên Huy về tay mình, thế nhưng văn võ khác biệt…
Trần Vũ Nhu thì đến Thải Vi cung, Ôn Yến tuyên bố có thai, lúc này Tống Vĩnh Kỳ nhất định sẽ trông coi bên cạnh Ôn Yến, nàng rất chắc chắn.
Sự chắc chắn của nàng giống như trực giác, giống như nàng biết sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với Lương quý phi và Lan quý phi không hề giống người khác nhìn thấy.
Nàng nói rõ ý định đến sau đó yên tĩnh chờ ở cửa Thải Vi cung, thị vệ đi vào bẩm báo, người ra ngoài lại là Thiên Sơn.
Thiên Sơn nhìn về phía nàng cười cười, nhẹ nhàng nói: “Môn chủ chúng thần bây giờ đang nghỉ ngơi, hay là Nhu phi trở về trước đi.”
“Thiên Sơn cô nương, ta không tới để thăm môn chủ Ôn Yến, ta có chuyện muốn hỏi. Tất nhiên nếu môn chủ đã ngủ, vậy ta ở đây chờ, chờ tới khi nào môn chủ tỉnh sẽ nói.”
Nhu phi nói xong lui về phía sau một bước tiếp tục chờ ở đó, dáng vẻ không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Thiên Sơn hơi khó xử, Hoàng thượng không muốn để người ta biết hắn ở đây vì môn chủ, vì thế còn hay tới Lan Chi cung, bây giờ bộ dáng Nhu phi, nếu như không mời nàng vào Thải Vi cung là thất lễ, thế nhưng nếu để cho nàng tiến vào Thải Vi cung, tất nhiên nàng sẽ biết bí mật của Hoàng thượng.
“Nhu phi nương nương vẫn phải mời nương nương về cho.” Thiên Sơn chỉ có thể nói một câu nói như vậy, sau đó khó xử quay người rời đi, Nhu phi cười nhìn bóng lưng Thiên Sơn, nụ cười mang theo ý lạnh, làm người ta kinh ngạc.
Chỉ là không có ai chú ý tới nàng, trong mắt tất cả mọi người, nàng vẫn là Nhu phi nương nương hiền như nước trước kia.
Lúc Thiên Sơn đi vào bẩm báo Hoàng thượng, Ôn Yến tỉnh lại, nàng nghe Thiên Sơn nói xong, nói: “Dìu ta đứng lên, ta đi gặp Nhu phi.”
“Nàng cứ nghỉ ngơi trước một chút, nàng ta...” Tống Vĩnh Kỳ không kìm được khuyên nhủ, rõ ràng trong mắt Tống Vĩnh Kỳ chỉ có Ôn Yến, hắn không hi vọng Ôn Yến vừa mới tỉnh lại đã phải bận rộn.
“Chàng nghỉ một lát trước đi, ta qua xem trước đã, Nhu phi ta có thể không để ý, thế nhưng Trần Nguyên Khánh đâu? Bây giờ Trương Tiên Huy có chuyện, nhân tâm ở triều đình tất nhiên có thay đổi, Trần Nguyên Khánh bây giờ không thể làm gì, cho nên đối với Nhu phi chúng ta vẫn nên chiếu cố một chút cho thỏa đáng.”
Ôn Yến nhẹ giọng nói chuyện đồng thời đứng dậy, nàng dựa vào Thiên Sơn đi ra đại sảnh, Tống Vĩnh Kỳ nhìn bóng lưng Ông Yến rời đi, suy nghĩ về chuyện Ôn Yến sắp phải đối mặt, đáy lòng lại phiền muộn vô cùng.
“Cũng đừng nói linh tinh chuyện muội cùng huynh ra ngoài.” Trần Nguyên Khánh không muốn nghe lời nữa, hắn biết rõ tấm si tình của muội muội, thế nhưng trái tim đã bị Tống Vĩnh Kỳ phá thành cái sàng, bây giờ vẫn kiên trì như trước...
“Ca ca, ta sẽ không làm thế, có thể một lần nữa sống lại, ta chỉ muốn nhìn huynh hạnh phúc, muốn bảo vệ huynh, ta cũng không mong gì khác.” Lời nói Trần Vũ Nhu kiên định, đặc biệt là vẻ dịu dàng kiên định trên mặt nàng, khiến Trần Nguyên Khánh đau lòng không thôi.
“Muội muội, muội...” Trần Nguyên Khánh không muốn nói nữa, hắn nói nhiều hơn nữa cũng không có khả năng thay đổi quyết định của muội muội.
“Ca ca, huynh đừng nói gì, ta đều biết, nhưng mà thế này thôi ta cũng thỏa lòng, ta thật sự hài lòng.” Trần Vũ Nhu nhiều lần nói mình hài lòng, nàng không muốn khiến ca ca biết chua xót trong lòng mình, nàng không muốn khiến ca ca cảm thấy mình tủi nhục.
Thế nhưng sự thật là nàng thật sự tủi nhục, người đàn ông nàng yêu thích, ngay cả sắc mặt vui vẻ cũng không muốn để nàng nhìn thấy.
Giống như từ đầu đến cuối hắn đều xem như mình không tồn tại, lại thỏa mãn mình về mặt vật chất.
“Nếu như hắn mãi mãi sẽ không thích muội, sau này muội định làm thế nào? Ca ca rồi cũng sẽ già, cũng không thể bảo vệ được muội, huynh...” Đáy lòng Trần Nguyên Khánh sinh ra cảm giác cực kỳ bất đắc dĩ, gần đây hắn luôn có cảm giác như vậy. Cảm thấy hắn có thể sẽ không bảo vệ được muội muội cả đời, cảm giác này đột nhiên tới làm cho hắn hoảng loạn không thôi, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn phải mang Trần Vũ Nhu rời đi.
Trần Nguyên Khánh và Trần Vũ Nhu không nói nữa, chỉ yên lặng đối mặt...
“Ca ca, nếu như.... Huynh có thể giúp muội mang Tống Trọng Lâu qua đây, hắn là con trai Hoàng thượng, không thể vì mẹ đẻ mà mãi mãi là hoàng tử, đến lúc đó ca ca giúp đỡ Trọng Lâu leo lên hoàng vị, chung thân của muội cũng cao lên.”
Cuối cùng vẫn là Trần Vũ Nhu lên tiếng, nhẹ nói.
Trần Nguyên Khánh sửng sốt, hắn nhìn Trần Vũ Nhu, gần như không thể kiềm chế được sự chua xót trong lòng.
Hóa ra, muội muội của hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất, hóa ra...
Thế nhưng muội muội thế này, lại làm cho nàng vô cùng đau lòng.
“Muội cố gắng tranh thủ một chút, tốt nhất là có thể tự mình sinh con, dù sao Trọng Lâu cũng là con của Ôn Yến.” Trần Nguyên Khánh trầm giọng nói.
Trần Vũ Nhu nhìn Trần Nguyên Khánh, nước mắt lại lưng tròng.
Trọng Lâu, đây là sự lựa chọn cuối cùng, thế nhưng có vẻ như nàng đã thấy kết quả sau cuối.
“Thế này tủi nhục cho muội quá, muội cứ tranh thủ đi, muội yên tâm, lúc ca ca còn có thể bảo vệ muội, nhất định sẽ lên kể hoạch cho tương lai muội thật tốt, muội yên tâm.” Trần Nguyên Khánh từng câu từng chữ dặn dò, đây là hắn cho muội muội một lời cam đoan, cũng là lời thề ở đáy lòng hắn.
Hắn nhất định phải bảo vệ muội muội, nhất định, nhất định.
“Vậy ca ca, ta đi gặp Hoàng Thượng.” Trần Vũ Nhu có vẻ đã quyết tâm, nàng nhìn về phía Trần Nguyên Khánh, đáy mắt đều là sự bình tĩnh, hoàn toàn không phải cô gái nhu nhược vừa rồi.
“Muội nghĩ kỹ rồi?” Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng hỏi.
“Cũng nên tranh thủ một chút, nếu như không được, chúng ta phải tranh thủ nâng Trọng Lâu lên.” Trần Vũ Nhu nói, tâm tư đã tỏ, Trần Nguyên Khánh hơi hoảng hốt, từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Trần Vũ Nhu.
Nếu như bình thường, nàng chỉ có thể buồn bã thút thít khóc...
Nhưng hôm nay, nàng cũng đã đang suy nghĩ đường lui.
Muội muội thế này, vừa quen thuộc vừa xa lạ......
“Muội muội, đều tại ca ca vô dụng, khiến muội chịu khổ.” Trần Nguyên Khánh đứng dậy, hắn giơ tay muốn sờ sờ khuôn mặt đầy nước mắt của muội muội, cuối cùng tay lại đặt lên vai nàng.
“Ca ca, không trách huynh, là muội thích sai người, nhưng muội không hối hận, muội có huynh che chở, vẫn là hạnh phúc.” Trần Vũ Nhu nói nhỏ, lúc nói chuyện trên khuôn mặt đầy nước mắt là vẻ hạnh phúc, nhưng lại như cây kim đâm vào trong lòng Trần Nguyên Khánh.
Đáy lòng Trần Nguyên Khánh âm thầm thề, nhất định phải bảo vệ muội muội, nhất định không thể để cho bi kịch tái diễn, nhất định phải làm cho muội muội đạt được ước muốn, nhất định không để muội muội lo chuyện hậu thế.
Đây vốn là trách nhiệm của chồng nàng, tất nhiên Tống Vĩnh Kỳ không có cách nào gánh vác trách nhiệm như vậy, vậy thì để hắn.
“Muội muội đi trước, ca ca về sớm một chút, tránh cho Hoàng Thượng lại trách ngươi không chỉ tiến cung.” Trần Vũ Nhu nhẹ nói, đáy mắt lo nghĩ khiến đáy lòng Trần Nguyên Khánh thỏa mãn, có thể được muội muội quan tâm thế này, hắn làm nhiều chuyện hơn nữa đều đáng giá.
“Được, muội ở trong cung cũng tốt, có chuyện gì thì tìm ca ca ngay.” Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng dặn dò, đáy lòng đầy cảm giác không yên tâm.
Muội muội của hắn, dù nàng nói tốt thế nào thì đều là không tốt, bởi vì người đàn ông nàng yêu chưa từng để ý tới nàng.
Trần Vũ Nhu cùng Trần Nguyên Khánh bước ra khỏi điện Nhu Nghi, sau đó tách ra.
Trần Nguyên Khánh hồi phủ, chuyện Trương Tiên Huy đã ván đã đóng thuyền, bây giờ hắn phải nhanh chóng xuất thủ, cố hết sức thu lực lượng của Trương Tiên Huy về tay mình, thế nhưng văn võ khác biệt…
Trần Vũ Nhu thì đến Thải Vi cung, Ôn Yến tuyên bố có thai, lúc này Tống Vĩnh Kỳ nhất định sẽ trông coi bên cạnh Ôn Yến, nàng rất chắc chắn.
Sự chắc chắn của nàng giống như trực giác, giống như nàng biết sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với Lương quý phi và Lan quý phi không hề giống người khác nhìn thấy.
Nàng nói rõ ý định đến sau đó yên tĩnh chờ ở cửa Thải Vi cung, thị vệ đi vào bẩm báo, người ra ngoài lại là Thiên Sơn.
Thiên Sơn nhìn về phía nàng cười cười, nhẹ nhàng nói: “Môn chủ chúng thần bây giờ đang nghỉ ngơi, hay là Nhu phi trở về trước đi.”
“Thiên Sơn cô nương, ta không tới để thăm môn chủ Ôn Yến, ta có chuyện muốn hỏi. Tất nhiên nếu môn chủ đã ngủ, vậy ta ở đây chờ, chờ tới khi nào môn chủ tỉnh sẽ nói.”
Nhu phi nói xong lui về phía sau một bước tiếp tục chờ ở đó, dáng vẻ không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Thiên Sơn hơi khó xử, Hoàng thượng không muốn để người ta biết hắn ở đây vì môn chủ, vì thế còn hay tới Lan Chi cung, bây giờ bộ dáng Nhu phi, nếu như không mời nàng vào Thải Vi cung là thất lễ, thế nhưng nếu để cho nàng tiến vào Thải Vi cung, tất nhiên nàng sẽ biết bí mật của Hoàng thượng.
“Nhu phi nương nương vẫn phải mời nương nương về cho.” Thiên Sơn chỉ có thể nói một câu nói như vậy, sau đó khó xử quay người rời đi, Nhu phi cười nhìn bóng lưng Thiên Sơn, nụ cười mang theo ý lạnh, làm người ta kinh ngạc.
Chỉ là không có ai chú ý tới nàng, trong mắt tất cả mọi người, nàng vẫn là Nhu phi nương nương hiền như nước trước kia.
Lúc Thiên Sơn đi vào bẩm báo Hoàng thượng, Ôn Yến tỉnh lại, nàng nghe Thiên Sơn nói xong, nói: “Dìu ta đứng lên, ta đi gặp Nhu phi.”
“Nàng cứ nghỉ ngơi trước một chút, nàng ta...” Tống Vĩnh Kỳ không kìm được khuyên nhủ, rõ ràng trong mắt Tống Vĩnh Kỳ chỉ có Ôn Yến, hắn không hi vọng Ôn Yến vừa mới tỉnh lại đã phải bận rộn.
“Chàng nghỉ một lát trước đi, ta qua xem trước đã, Nhu phi ta có thể không để ý, thế nhưng Trần Nguyên Khánh đâu? Bây giờ Trương Tiên Huy có chuyện, nhân tâm ở triều đình tất nhiên có thay đổi, Trần Nguyên Khánh bây giờ không thể làm gì, cho nên đối với Nhu phi chúng ta vẫn nên chiếu cố một chút cho thỏa đáng.”
Ôn Yến nhẹ giọng nói chuyện đồng thời đứng dậy, nàng dựa vào Thiên Sơn đi ra đại sảnh, Tống Vĩnh Kỳ nhìn bóng lưng Ông Yến rời đi, suy nghĩ về chuyện Ôn Yến sắp phải đối mặt, đáy lòng lại phiền muộn vô cùng.