Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-394
Chương 394: Bệnh cũ tái phát
Giờ Ôn Yến đã cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, nhưng cô không biết Tống Vân Lễ sẽ chuẩn bị sát chiêu gì cho mình.
Mọi thứ xung quanh nhìn có vẻ quá bình thường, nhưng thực chất nó rất kỳ lạ.
Nhất là việc cứu các cô gái bị nhốt tại Trấn Vân Tập, bọn họ chỉ gặp một chút kháng cự, sau đó liền cứu người thành công.
Chắc chắn phòng thủ của Tống Vân Lễ sẽ không suy yếu như thế, nhất là những thứ hắn gửi gắm nhiều kỳ vọng.
Nhưng chuyện này lại thuận lợi như thế, khiến Ôn Yến đã chuẩn bị đủ để đánh một trận lớn trở tay không kịp, không biết nên làm thế nào.
Cô dẫn mấy cô gái đó tới thành Khắc Châu, bắt mạch, viết toa thuốc cho từng người, họ uống xong cô vẫn không rời nửa bước mà vẫn ở lại canh chừng các cô gái đó, thứ gì càng dễ lấy được, cô càng sợ mất đi, sợ Tống Vân Lễ đã sớm chuẩn bị sát chiêu trên người bọn họ.
Cô lo cuộc giải cứu của mình sẽ hại chết mười mấy thiếu nữ này, nên cô luôn cẩn thận bảo vệ bọn họ, sau khi uống thuốc được mười hai canh giờ, trên người bọn họ không hề có dấu hiệu trúng độc nào.
“Các ngươi có thể đi rồi.” Ôn Yến như trút được gánh nặng nói với mấy thiếu nữ.
“Chúng tôi không sao đúng không? Chúng tôi…” Mấy cô gái nghe thấy vậy liền vui mừng, gật đầu cười với cô.
“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, chúng tôi biết các cô là người bên Phi Long Môn, không biết chúng tôi có thể gia nhập vào đấy không, tôi muốn báo ân.” Một cô gái dịu dàng lên tiếng thỉnh cầu.
Ôn Yến nhìn ánh mắt chân thành của cô gái đó, lại nhìn mấy cô gái xung quanh, thấy vẻ mặt bọn họ đều mong đợi.
“Các ngươi về nhà đoàn tụ với phụ mẫu trước đi, đợi ta giải quyết xong chuyện này rồi, các ngươi có thể quay lại tìm bọn ta.” Cô khéo léo từ chối, dù gì mấy người này cũng từng được Tống Vân Lễ huấn luyện, mặc dù cô cứu họ, nhưng với tình thế bấp bênh như hiện tại, cô không dám giữ bọn họ lại Phi Long Môn.
Đương nhiên, những người thông minh trong số họ đều hiểu ý Ôn Yến, còn những người thật thà hơn thì chỉ cảm thấy, cô đang nghĩ cho họ, muốn họ về gặp người nhà.
Nhưng không một ai trong số họ lộ vẻ vui mừng, cô gái mới lên tiếng ban nãy bống bước ra, quỳ xuống trước mặt Ôn Yến, khẽ nói: “Môn chủ, cho dù mấy người chúng tôi quay về, cũng không có cuộc sống tốt, chúng tôi đã mất tích lâu như thế, đã sớm mất đi danh tiếng khuê nữ rồi, có lẽ bọn họ sẽ gả đại chúng tôi cho một người nào đó, chỉ sợ những tư tưởng bảo thủ trong nhà sẽ nhấn chìm chúng tôi.”
Cô gái vừa nói xong, mấy cô còn đứng trước mặt Ôn Yến khi nãy đều đồng loạt quỳ xuống đất, vẻ mặt khẩn cầu.
“Nếu môn chủ đã giúp thì xin giúp cho trót, cho chúng tôi một con đường sống, nếu môn chủ không yên tâm, có thể đưa chúng tôi đến một nơi bất kỳ trong sản nghiệp Phi Long Môn, để chúng tôi làm việc nuôi sống bản thân là được.”
“Thiên Sơn, ngươi đi sắp xếp đi, tìm cho họ một công việc thích hợp, có thể bọn họ sẽ không được giàu sang như trước, nhưng đảm bảo họ không lo chuyện cơm áo.” Thiên Sơn nghe Ôn Yến nói thế thì gật đầu ngay.
“Các ngươi đi theo ta.” Thiên Sơn nghe cô nói xong liền nói với mấy người đang quỳ bên cạnh Ôn Yến.
Cô mềm lòng nên mới giữ họ lại, cô không để người trong Phi Long Môn tùy tiện sắp xếp mà căn dặn Thiên Sơn là vì nàng ta thận trọng, để nàng ta đích thân sắp xếp chắc chắn sẽ không để họ ở lại những chỗ trọng yếu trong Phi Long Môn.
Trước khi rời đi, Thiên Sơn bỗng quay lại nói với Ôn Yến: “Môn chủ, người bôi thuốc lên chân chưa, chảy máu rồi mà môn chủ vẫn không quan tâm.”
Nói xong nàng ta liền dẫn người rời đi, Ôn Yến nghe vậy thì cúi đầu nhìn chân mình, sự lạnh lẽo tự đáy lòng bỗng lan khắp cơ thể.
Đúng là chân cô bị thương rồi, nếu cô nhớ không lầm, có lẽ là lúc cô đánh nhau với người khác ở trấn Vân Tập, cô không để ý tới là vì cô không cảm thấy đau.
Ôn Yến cởi giày ra, ấn mạnh vào vết thương, nhưng cô vẫn không thấy đau, sự hoảng loạn trong lòng cô ngày càng nặng nề.
Cuối cùng cô vẫn phải rời ra Tống Vĩnh Kỳ sao? Trước đây sư phụ nói rất đúng, chỉ cần cô ở bên chàng, cô sẽ chết.
Cô vẫn không thoát khỏi số mệnh ư?
Cô…
Ôn Yến không dám nghĩ tiếp, cô đờ đẫn nhìn đôi chân bê bết máu của mình, hoảng loạn đứng dậy, tìm thuốc cầm máu bôi lên chân.
Nhưng không có tác dụng.
Cô bôi thuốc lên nhưng máu vẫn chảy ra, như muốn chảy hết máu trong người cô vậy.
Ôn Yến bỗng chảy nước mắt, cô liên tục lẩm bẩm với chân mình: “Ngươi không được như thế, ngươi không được chảy máu nữa, ngươi có thể từ từ thối rữa như lúc trước, nhưng ngươi không được chảy máu, ngươi cứ chảy như thế thì ta không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Không biết qua bao lâu, nhưng hình như cái chân hiểu lời cô nói, không còn chảy máu nữa, nhưng vết thương rất đáng sợ, vừa nhìn đã khiến người khác sợ hãi không thôi.
Lúc Thiên Sơn quay về, thấy Ôn Yến ngồi trên ghế, khóe mắt còn mang vương nước mắt.
“Môn chủ, sao người lại khóc…” Nàng chưa từng thấy cô khóc, lần này thấy mặt cô đong đầy nước mắt thì cực kỳ kinh ngạc.
“Ta nhớ Kỳ.” Ôn Yến thu hồi cảm xúc trên mặt, khẽ nói.
Cô nói thật, lúc cô nhận ra mình không còn nhiều thời gian nữa, trong đầu cô chỉ nghĩ đến chàng.
Năm, sáu năm trước, Tống Vĩnh Kỳ đã đau khổ thế nào khi biết cô đã trải qua những chuyện như thế để sống sót, nếu chàng thấy cô thật sự chết đi, sau này chàng sẽ sống tiếp như thế nào…
Những ngày được sống của cô không còn nhiều nữa, cô còn có thể làm chuyện gì cho chàng đây?
“Môn chủ, hai người đều là vợ chồng già, con cũng năm tuổi rồi, mới xa cách mấy ngày…, thật sự không biết trước đây ở thành Nam Sơn, môn chủ đã cố gắng vượt qua như thế nào.”
“Lúc đó ta nghĩ đến người mình thích vẫn đang đứng đó đợi mình quay về nên cho dù nhớ nhung thì vẫn cảm thấy ấm áp.” Lúc Ôn Yến nói, khóe miệng còn nở nụ cười chua chát.
Sinh ly đã là con dao cứa nát trái tim cô, thì làm sao cô dám nghĩ đến cảnh tử biệt.
Là Tống Vĩnh Kỳ hay là cô đi nữa cũng đều không muốn nhìn thấy ngày đó.
Do đó cho dù cô phải rời đi, cô cũng phải mượn một cái cớ, một cái cớ để chàng có thể buông tay.
Sư phụ đã nói, nếu cô chết, có thể cô sẽ không quay về ở cạnh chàng được, cho nên, cô cũng muốn bàn giao Phi Long Môn cho người có thể ủy thác.
Giờ Ôn Yến mới nhận ra, mình còn quá nhiều chuyện chưa làm được.
Chuyện thành Khắc Châu, chuyện trong cung, chuyện của Phi Long Môn, rồi cả chuyện của cặp sinh đôi, Lãnh Ninh, Tĩnh Quốc Hầu…
Thật ra mọi chuyện đều liên quan hến chàng, cô làm những chuyện này đều vì chàng.
Đương nhiên, điều Ôn Yến muốn làm nhất là ở bên Tống Vĩnh Kỳ, nếu không còn nhiều thời gian nữa, cô thật sự không muốn quan tâm đến những luân lý đạo đức mà người ta thường nói cũng như những chê trách của đám triều thần.
Giờ nghĩ lại, những thứ gọi là thanh danh, kiêng kỵ đó chẳng đáng là gì so với việc hai người có thể ở bên nhau.
Trước đây, cô cảm thấy bọn họ còn rất nhiều thời gian, nên mới đồng ý đi dây dưa, tranh giành với những kẻ đó, cô tin cuối cùng bọn họ sẽ giành chiến thắng.
Nhưng giờ, bọn họ không còn thời gian nữa, có thể tranh giành được gì đây?
“Nhưng môn chủ không biết lúc đó Hoàng thượng đã sống những ngày như thế nào. Ngài ấy muốn tìm môn chủ về nhưng không dám, điều duy nhất có thể giúp ngài ấy đợi được chính là vì sư phụ môn chủ đã nói, hai người vốn có nhân duyên từ kiếp trước.” Thiên Sơn luôn ở kinh thành, lại ở cạnh Lãnh Ninh, đương nhiên biết rõ những khổ sở của Tống Vĩnh Kỳ trong năm sáu năm qua.
Đây là lần đầu tiên Thiên Sơn nhắc đến cuộc sống trong năm, sáu năm qua của chàng, Ôn Yến chỉ nghe thôi đã thấy vô cùng đau lòng.
Giờ Ôn Yến đã cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, nhưng cô không biết Tống Vân Lễ sẽ chuẩn bị sát chiêu gì cho mình.
Mọi thứ xung quanh nhìn có vẻ quá bình thường, nhưng thực chất nó rất kỳ lạ.
Nhất là việc cứu các cô gái bị nhốt tại Trấn Vân Tập, bọn họ chỉ gặp một chút kháng cự, sau đó liền cứu người thành công.
Chắc chắn phòng thủ của Tống Vân Lễ sẽ không suy yếu như thế, nhất là những thứ hắn gửi gắm nhiều kỳ vọng.
Nhưng chuyện này lại thuận lợi như thế, khiến Ôn Yến đã chuẩn bị đủ để đánh một trận lớn trở tay không kịp, không biết nên làm thế nào.
Cô dẫn mấy cô gái đó tới thành Khắc Châu, bắt mạch, viết toa thuốc cho từng người, họ uống xong cô vẫn không rời nửa bước mà vẫn ở lại canh chừng các cô gái đó, thứ gì càng dễ lấy được, cô càng sợ mất đi, sợ Tống Vân Lễ đã sớm chuẩn bị sát chiêu trên người bọn họ.
Cô lo cuộc giải cứu của mình sẽ hại chết mười mấy thiếu nữ này, nên cô luôn cẩn thận bảo vệ bọn họ, sau khi uống thuốc được mười hai canh giờ, trên người bọn họ không hề có dấu hiệu trúng độc nào.
“Các ngươi có thể đi rồi.” Ôn Yến như trút được gánh nặng nói với mấy thiếu nữ.
“Chúng tôi không sao đúng không? Chúng tôi…” Mấy cô gái nghe thấy vậy liền vui mừng, gật đầu cười với cô.
“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, chúng tôi biết các cô là người bên Phi Long Môn, không biết chúng tôi có thể gia nhập vào đấy không, tôi muốn báo ân.” Một cô gái dịu dàng lên tiếng thỉnh cầu.
Ôn Yến nhìn ánh mắt chân thành của cô gái đó, lại nhìn mấy cô gái xung quanh, thấy vẻ mặt bọn họ đều mong đợi.
“Các ngươi về nhà đoàn tụ với phụ mẫu trước đi, đợi ta giải quyết xong chuyện này rồi, các ngươi có thể quay lại tìm bọn ta.” Cô khéo léo từ chối, dù gì mấy người này cũng từng được Tống Vân Lễ huấn luyện, mặc dù cô cứu họ, nhưng với tình thế bấp bênh như hiện tại, cô không dám giữ bọn họ lại Phi Long Môn.
Đương nhiên, những người thông minh trong số họ đều hiểu ý Ôn Yến, còn những người thật thà hơn thì chỉ cảm thấy, cô đang nghĩ cho họ, muốn họ về gặp người nhà.
Nhưng không một ai trong số họ lộ vẻ vui mừng, cô gái mới lên tiếng ban nãy bống bước ra, quỳ xuống trước mặt Ôn Yến, khẽ nói: “Môn chủ, cho dù mấy người chúng tôi quay về, cũng không có cuộc sống tốt, chúng tôi đã mất tích lâu như thế, đã sớm mất đi danh tiếng khuê nữ rồi, có lẽ bọn họ sẽ gả đại chúng tôi cho một người nào đó, chỉ sợ những tư tưởng bảo thủ trong nhà sẽ nhấn chìm chúng tôi.”
Cô gái vừa nói xong, mấy cô còn đứng trước mặt Ôn Yến khi nãy đều đồng loạt quỳ xuống đất, vẻ mặt khẩn cầu.
“Nếu môn chủ đã giúp thì xin giúp cho trót, cho chúng tôi một con đường sống, nếu môn chủ không yên tâm, có thể đưa chúng tôi đến một nơi bất kỳ trong sản nghiệp Phi Long Môn, để chúng tôi làm việc nuôi sống bản thân là được.”
“Thiên Sơn, ngươi đi sắp xếp đi, tìm cho họ một công việc thích hợp, có thể bọn họ sẽ không được giàu sang như trước, nhưng đảm bảo họ không lo chuyện cơm áo.” Thiên Sơn nghe Ôn Yến nói thế thì gật đầu ngay.
“Các ngươi đi theo ta.” Thiên Sơn nghe cô nói xong liền nói với mấy người đang quỳ bên cạnh Ôn Yến.
Cô mềm lòng nên mới giữ họ lại, cô không để người trong Phi Long Môn tùy tiện sắp xếp mà căn dặn Thiên Sơn là vì nàng ta thận trọng, để nàng ta đích thân sắp xếp chắc chắn sẽ không để họ ở lại những chỗ trọng yếu trong Phi Long Môn.
Trước khi rời đi, Thiên Sơn bỗng quay lại nói với Ôn Yến: “Môn chủ, người bôi thuốc lên chân chưa, chảy máu rồi mà môn chủ vẫn không quan tâm.”
Nói xong nàng ta liền dẫn người rời đi, Ôn Yến nghe vậy thì cúi đầu nhìn chân mình, sự lạnh lẽo tự đáy lòng bỗng lan khắp cơ thể.
Đúng là chân cô bị thương rồi, nếu cô nhớ không lầm, có lẽ là lúc cô đánh nhau với người khác ở trấn Vân Tập, cô không để ý tới là vì cô không cảm thấy đau.
Ôn Yến cởi giày ra, ấn mạnh vào vết thương, nhưng cô vẫn không thấy đau, sự hoảng loạn trong lòng cô ngày càng nặng nề.
Cuối cùng cô vẫn phải rời ra Tống Vĩnh Kỳ sao? Trước đây sư phụ nói rất đúng, chỉ cần cô ở bên chàng, cô sẽ chết.
Cô vẫn không thoát khỏi số mệnh ư?
Cô…
Ôn Yến không dám nghĩ tiếp, cô đờ đẫn nhìn đôi chân bê bết máu của mình, hoảng loạn đứng dậy, tìm thuốc cầm máu bôi lên chân.
Nhưng không có tác dụng.
Cô bôi thuốc lên nhưng máu vẫn chảy ra, như muốn chảy hết máu trong người cô vậy.
Ôn Yến bỗng chảy nước mắt, cô liên tục lẩm bẩm với chân mình: “Ngươi không được như thế, ngươi không được chảy máu nữa, ngươi có thể từ từ thối rữa như lúc trước, nhưng ngươi không được chảy máu, ngươi cứ chảy như thế thì ta không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Không biết qua bao lâu, nhưng hình như cái chân hiểu lời cô nói, không còn chảy máu nữa, nhưng vết thương rất đáng sợ, vừa nhìn đã khiến người khác sợ hãi không thôi.
Lúc Thiên Sơn quay về, thấy Ôn Yến ngồi trên ghế, khóe mắt còn mang vương nước mắt.
“Môn chủ, sao người lại khóc…” Nàng chưa từng thấy cô khóc, lần này thấy mặt cô đong đầy nước mắt thì cực kỳ kinh ngạc.
“Ta nhớ Kỳ.” Ôn Yến thu hồi cảm xúc trên mặt, khẽ nói.
Cô nói thật, lúc cô nhận ra mình không còn nhiều thời gian nữa, trong đầu cô chỉ nghĩ đến chàng.
Năm, sáu năm trước, Tống Vĩnh Kỳ đã đau khổ thế nào khi biết cô đã trải qua những chuyện như thế để sống sót, nếu chàng thấy cô thật sự chết đi, sau này chàng sẽ sống tiếp như thế nào…
Những ngày được sống của cô không còn nhiều nữa, cô còn có thể làm chuyện gì cho chàng đây?
“Môn chủ, hai người đều là vợ chồng già, con cũng năm tuổi rồi, mới xa cách mấy ngày…, thật sự không biết trước đây ở thành Nam Sơn, môn chủ đã cố gắng vượt qua như thế nào.”
“Lúc đó ta nghĩ đến người mình thích vẫn đang đứng đó đợi mình quay về nên cho dù nhớ nhung thì vẫn cảm thấy ấm áp.” Lúc Ôn Yến nói, khóe miệng còn nở nụ cười chua chát.
Sinh ly đã là con dao cứa nát trái tim cô, thì làm sao cô dám nghĩ đến cảnh tử biệt.
Là Tống Vĩnh Kỳ hay là cô đi nữa cũng đều không muốn nhìn thấy ngày đó.
Do đó cho dù cô phải rời đi, cô cũng phải mượn một cái cớ, một cái cớ để chàng có thể buông tay.
Sư phụ đã nói, nếu cô chết, có thể cô sẽ không quay về ở cạnh chàng được, cho nên, cô cũng muốn bàn giao Phi Long Môn cho người có thể ủy thác.
Giờ Ôn Yến mới nhận ra, mình còn quá nhiều chuyện chưa làm được.
Chuyện thành Khắc Châu, chuyện trong cung, chuyện của Phi Long Môn, rồi cả chuyện của cặp sinh đôi, Lãnh Ninh, Tĩnh Quốc Hầu…
Thật ra mọi chuyện đều liên quan hến chàng, cô làm những chuyện này đều vì chàng.
Đương nhiên, điều Ôn Yến muốn làm nhất là ở bên Tống Vĩnh Kỳ, nếu không còn nhiều thời gian nữa, cô thật sự không muốn quan tâm đến những luân lý đạo đức mà người ta thường nói cũng như những chê trách của đám triều thần.
Giờ nghĩ lại, những thứ gọi là thanh danh, kiêng kỵ đó chẳng đáng là gì so với việc hai người có thể ở bên nhau.
Trước đây, cô cảm thấy bọn họ còn rất nhiều thời gian, nên mới đồng ý đi dây dưa, tranh giành với những kẻ đó, cô tin cuối cùng bọn họ sẽ giành chiến thắng.
Nhưng giờ, bọn họ không còn thời gian nữa, có thể tranh giành được gì đây?
“Nhưng môn chủ không biết lúc đó Hoàng thượng đã sống những ngày như thế nào. Ngài ấy muốn tìm môn chủ về nhưng không dám, điều duy nhất có thể giúp ngài ấy đợi được chính là vì sư phụ môn chủ đã nói, hai người vốn có nhân duyên từ kiếp trước.” Thiên Sơn luôn ở kinh thành, lại ở cạnh Lãnh Ninh, đương nhiên biết rõ những khổ sở của Tống Vĩnh Kỳ trong năm sáu năm qua.
Đây là lần đầu tiên Thiên Sơn nhắc đến cuộc sống trong năm, sáu năm qua của chàng, Ôn Yến chỉ nghe thôi đã thấy vô cùng đau lòng.
Bình luận facebook