Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-669
Chương 669: Chất vấn của huyên nhi
"Đợi đã, quần áo của ta là người thay giúp à?" Ôn Tư công chúa nhìn thấy quần áo trên người mình, vẻ mặt bối rối.
Lúc ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Tư công chúa thì mới ý thức được rằng hóa ra quần áo của y cũng bị ướt nên không đợi Tống Vĩnh Kỳ trả lời, nàng liền cúi đầu trả lời: "Ngươi cũng đi thay y phục đi, trong tủ quần áo của ta có đó.”
Ôn Tư công chúa sốt ruột nói, Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy liền gật đầu, đang chuẩn bị xoay người đi thì Ôn Tư công chúa ở phía sau lại nôn nóng nói thêm: "Đó là y phục mà tôi làm cho thái tử ca ca, là quà mừng huynh ấy khỏi bệnh, cho nên…”
Nghe Ôn Tư công chúa lo lắng mà giải thích, đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên thấy ấm áp, nàng đang giải thích với y, một người đàn ông xa lạ rằng bộ quần áo nam trong tủ quần áo của nàng ấy là của ca ca chứ không phải của…
"Ta và thái tử điện hạ dáng người cũng sêm sêm nhau nên chắc cũng vừa." Tống Vĩnh Kỳ hài lòng, đi thẳng đến tủ y phục của Ôn Tư công chúa, mỗi lần ra ngoài, Lộ công công đều chuẩn bị quần áo cho y để đề phòng trường hợp khẩn cấp, chỉ là quần áo đó do Ôn Yến chuẩn bị nên y nóng lòng muốn mặc, về phần thái tử ca ca gì đó của nàng thì có liên quan gì đến y cơ chứ…
Lúc Tống Vĩnh Kỳ thay quần áo xong quay lại phòng tắm thì sắc mặt của công chúa Ôn Tư đã bình thường trở lại. Nàng nhìn Tống Vĩnh Kỳ bước tới trước mặt trong ánh hào quang, ung dung và thong dong, mang theo khí chất anh tuấn và điềm đạm của một người đàn ông trung niên.
Y phục mà nàng làm cho thái tử ca ca là màu lam nhạt, hình thêu trúc xanh um vươn lên từ chân áo càng làm tôn đôi chân dài và vòng eo rắn chắc...
Cho tới bây giờ, Ôn Tư công chúa chưa từng nghĩ tới sẽ có người toát ra phong thái quân vương khi mặc một bộ quần áo nhã nhặn như vậy, đúng vậy, nàng có cảm tưởng người đang đi tới trước mặt mình giống như một quân vương, cái cảm giác nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay này nàng còn chưa nhìn thấy trên người thái tử ca ca.
Cũng chính khoảnh khắc ấy, công chúa Ôn Tư cũng cảm nhận được bản thân đã động lòng rồi.
Tuy rằng chỉ trong một thoáng chốc nhưng nàng biết rằng mình đã đắm say người đàn ông này, mỗi lần đối mặt với hiểm nguy, y xuất hiện, thành công làm cho nàng cảm thấy an tâm mỗi khi gặp y.
"Ngươi không thích hợp với y phục như vậy, thái tử ca ca của ta quá nho nhã, còn ngươi…” Ôn Tư công thấy sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ tỏ ý nghi hoặc, hiển nhiên biết y đang thắc mắc y mặc bộ trang phục này trông thế nào, nàng lập tức ăn ngay nói thật, tuy rằng y mặc lên người có một ý vị rất khác nhưng nàng luôn cảm thấy bộ y phục này thích hợp với thái tử ca ca hơn…
"Ta cũng có thể rất nhã nhặn, chỉ cần nàng thích." Tống Vĩnh Kỳ từ từ cúi người, nhìn Ôn Tư công chúa đang chống tay chuẩn bị ngồi dậy. Ôn Tư nghe vậy, sắc mặt ửng hồng, khẽ nói: "Ngươi mặc gì thì liên quan gì tới ta, ta chỉ là thấy y phục của ngươi bị ướt…”
"Ừm, ta biết nàng thương ta."
"Ta không có." Ôn Tư công chúa lập tức phản bác, nhưng dưới ánh mắt nghiền ngẫm của Tống Vĩnh Kỳ, nàng bất giác thối lui.
Phản ứng của Ôn Tư công chúa lập tức cho người khác thấy được nàng đang giấu đầu lòi đuôi…
Tống Vĩnh Kỳ mỉm cười, khẽ nói với Ôn Tư công chúa: "Nếu không có gì, thì bộ y phục này coi như quà cảm ơn vậy.”
Nói xong Tống Vĩnh Kỳ xoay người bước đi, Ôn Tư nhìn bóng dáng quả quyết rời đi của Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng có cảm giác hụt hẫng, nàng không hiểu mình bị làm sao nữa, nàng sốt ruột gọi với theo Tống Vĩnh Kỳ: "Ý của ta không phải như ngươi nghĩ đâu, ta…”
Tống Vĩnh Kỳ đã quay đi lúc này cũng hối hận, y cảm thấy mình làm chưa được tốt, cho nên mới mạo hiểm một lần xem Ôn Tư công chúa có níu giữ mình lại hông. Không ngờ chỉ chốc lát sau, y có cảm giác mùa xuân hoa nở rực rỡ thay thế cho thế giới đang đóng băng.
Y quay đầu lại chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Tư công chúa, nhẹ giọng nói một câu: "Nàng đã sắp hai mươi rồi, thích một người đàn ông cũng không phải là chuyện mất mặt gì.”
"Ta không phải thích ngươi, hai chúng ta vốn dĩ cũng không tiếp xúc nhiều, tên của ngươi ta còn không biết nữa là, ngươi…”
Ôn Tư công chúa nói với vẻ khó xử, nàng đang cố gắng tạo khoảng cách với Tống Vĩnh Kỳ, lúc trước bọn họ vẫn còn là người xa lạ, thế nào mà trong thời gian ngắn lại có thể thế này…
"Ta tên là Tống Vĩnh Kỳ." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng nói.
Ôn Tư công chúa đột nhiên cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với Tống Vĩnh Kỳ nhưng rồi lại cảm thấy không có gì để nói, nếu nói thì chắc chắn là xoay quanh tình yêu nhưng hiện tại tựa hồ còn quá sớm để hai người họ đề cập đến tình yêu.
"Tống Vĩnh Kỳ, ta muốn biết, tỳ nữ của ta, còn cả Dư Trường Khanh nữa, họ thế nào rồi? Thiên Sơn cùng Huyên Nhi không có việc gì chứ? Còn Dư Trường Khanh…” Nghĩ đến Thiên Sơn cùng Huyên Nhi đã trúng độc, trong lòng Ôn Tư công chúa liền nôn nóng, vừa rồi mình chỉ nghĩ đến sự mệt mỏi của bản thân nên quên luôn việc hai người họ đang bị nguy hiểm bên trong, còn cái tên Dư Trường Khanh đáng hận kia, nếu có thể thì nàng rất muốn băm thây hắn thành ngàn mảnh…
"Ta đến là để đưa nàng đi xem kịch, nàng có hứng thú không?" Tống Vĩnh Kỳ cúi người dịu dàng nói với Ôn Tư công chúa, giọng điệu mê hoặc, đặc biệt là dáng vẻ của y khiến Ôn Tư cảm thấy mình nhất định sẽ không thất vọng cho nên nàng cười đồng ý rồi ngoan ngoãn theo sát Tống Vĩnh Kỳ rời khỏi phòng tắm.
Ngoài phòng tắm, Thiên Sơn cùng Huyên Nhi vội vã xông tới, Huyên Nhi nhìn thấy thần sắc của Ôn Tư công chúa vẫn bình thường liền thở phào một hơi, sau đó nhìn Tống Vĩnh Kỳ với ánh mắt tràn đầy địch ý, cao giọng hỏi: "Ngươi đã làm gì công chúa chúng ta? Độc của công chúa chúng ta…
"Độc được giải rồi." Tống Vĩnh Kỳ nhìn Huyên Nhi, thản nhiên cười, thành khẩn đáp.
Có điều y chỉ trả lời một nửa câu hỏi của Huyên Nhi, còn đáp án của câu hỏi đầu hình như cũng nói rồi.
"Ngươi là tên tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ta đánh chết ngươi." Huyên Nhi thấy đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ hiện lên sự vui sướng lại càng xác định suy nghĩ trong lòng, nàng ta xông tới trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, giơ tay định đánh nhưng lại bị Tống Vĩnh Kỳ giơ tay chặn lại, sức lực giữa nam và nữ vốn dĩ đã cách xa nhau, huống chi Tống Vĩnh Kỳ còn là kẻ luyện công phu, cho nên dù Huyên Nhi vật lộn mấy lần muốn đánh Tống Vĩnh Kỳ, nhưng nắm đấm của nàng ta không hề chạm được tới người y.
Huyên Nhi là thị nữ bên cạnh Ôn Tư công chúa, bình thường Ôn Tư công chúa vô cùng khoan dung nên nàng ta có tính chẳng xem ai ra gì, chỉ quan tâm tới công chúa nhà mình mà thôi. Tống Vĩnh Kỳ muốn có thêm một thị nữ trung thành bên cạnh Ôn Yến cho nên không muốn gây thù với nàng ta, vì vậy cái gọi là hai người đánh nhau chẳng qua chỉ là một mình Huyên Nhi đơn phương đánh còn Tống Vĩnh Kỳ chỉ tránh đỡ thôi.
Còn Ôn Tư công chúa thì không khuyên can, ai bảo Tống Vĩnh Kỳ tự ý nói một cách ám muội như vậy chứ, đáng bị đánh.
Cuối cùng vẫn là Thiên Sơn nhịn không được ra tay, kéo Huyên Nhi lại, nói khẽ vào tai Huyên Nhi vài câu, Huyên Nhi nhìn kỹ Tống Vĩnh Kỳ, lại nhìn Ôn Tư công chúa vài lần, mới thả lỏng hừ một tiếng với Tống Vĩnh Kỳ rồi đi đến bên cạnh Ôn Tư công chúa.
"Về sau, ngươi đừng đến phủ thái tử nữa, trong phủ thái tử của chúng ta không thiếu những kẻ bụng dạ khó lường như ngươi." Huyên Nhi nói chuyện rất thẳng thắn, Tống Vĩnh Kỳ chỉ thản nhiên cười, nhìn lướt qua Ôn Tư công chúa, sau đó nghiêm túc nói với Huyên Nhi, nếu y thật sự rời đi sớm như nàng ta muốn thì công chúa mà Huyên Nhi thích nhất sẽ gặp nạn.
Lúc nói chuyện, Tống Vĩnh Kỳ vẫn nở nụ cười nhưng lại khiến cho Huyên Nhi không khỏi giật mình, quả thật nàng ta đã quên, nam nhân trước mặt lại lần nữa cứu công chúa của nàng ta.
Trong lòng Huyên Nhi liền đột nhiên trở nên rối rắm không thôi, nàng ta là một người có ân sẽ báo, người này lại còn cứu công chúa của mình những hai lần còn mình lại không nghĩ đến chuyện báo đáp, nhưng nếu vì như vậy mà muốn công chúa gả cho tên nam nhân này thì nàng ta lại càng không muốn.
"Đợi đã, quần áo của ta là người thay giúp à?" Ôn Tư công chúa nhìn thấy quần áo trên người mình, vẻ mặt bối rối.
Lúc ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Tư công chúa thì mới ý thức được rằng hóa ra quần áo của y cũng bị ướt nên không đợi Tống Vĩnh Kỳ trả lời, nàng liền cúi đầu trả lời: "Ngươi cũng đi thay y phục đi, trong tủ quần áo của ta có đó.”
Ôn Tư công chúa sốt ruột nói, Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy liền gật đầu, đang chuẩn bị xoay người đi thì Ôn Tư công chúa ở phía sau lại nôn nóng nói thêm: "Đó là y phục mà tôi làm cho thái tử ca ca, là quà mừng huynh ấy khỏi bệnh, cho nên…”
Nghe Ôn Tư công chúa lo lắng mà giải thích, đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên thấy ấm áp, nàng đang giải thích với y, một người đàn ông xa lạ rằng bộ quần áo nam trong tủ quần áo của nàng ấy là của ca ca chứ không phải của…
"Ta và thái tử điện hạ dáng người cũng sêm sêm nhau nên chắc cũng vừa." Tống Vĩnh Kỳ hài lòng, đi thẳng đến tủ y phục của Ôn Tư công chúa, mỗi lần ra ngoài, Lộ công công đều chuẩn bị quần áo cho y để đề phòng trường hợp khẩn cấp, chỉ là quần áo đó do Ôn Yến chuẩn bị nên y nóng lòng muốn mặc, về phần thái tử ca ca gì đó của nàng thì có liên quan gì đến y cơ chứ…
Lúc Tống Vĩnh Kỳ thay quần áo xong quay lại phòng tắm thì sắc mặt của công chúa Ôn Tư đã bình thường trở lại. Nàng nhìn Tống Vĩnh Kỳ bước tới trước mặt trong ánh hào quang, ung dung và thong dong, mang theo khí chất anh tuấn và điềm đạm của một người đàn ông trung niên.
Y phục mà nàng làm cho thái tử ca ca là màu lam nhạt, hình thêu trúc xanh um vươn lên từ chân áo càng làm tôn đôi chân dài và vòng eo rắn chắc...
Cho tới bây giờ, Ôn Tư công chúa chưa từng nghĩ tới sẽ có người toát ra phong thái quân vương khi mặc một bộ quần áo nhã nhặn như vậy, đúng vậy, nàng có cảm tưởng người đang đi tới trước mặt mình giống như một quân vương, cái cảm giác nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay này nàng còn chưa nhìn thấy trên người thái tử ca ca.
Cũng chính khoảnh khắc ấy, công chúa Ôn Tư cũng cảm nhận được bản thân đã động lòng rồi.
Tuy rằng chỉ trong một thoáng chốc nhưng nàng biết rằng mình đã đắm say người đàn ông này, mỗi lần đối mặt với hiểm nguy, y xuất hiện, thành công làm cho nàng cảm thấy an tâm mỗi khi gặp y.
"Ngươi không thích hợp với y phục như vậy, thái tử ca ca của ta quá nho nhã, còn ngươi…” Ôn Tư công thấy sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ tỏ ý nghi hoặc, hiển nhiên biết y đang thắc mắc y mặc bộ trang phục này trông thế nào, nàng lập tức ăn ngay nói thật, tuy rằng y mặc lên người có một ý vị rất khác nhưng nàng luôn cảm thấy bộ y phục này thích hợp với thái tử ca ca hơn…
"Ta cũng có thể rất nhã nhặn, chỉ cần nàng thích." Tống Vĩnh Kỳ từ từ cúi người, nhìn Ôn Tư công chúa đang chống tay chuẩn bị ngồi dậy. Ôn Tư nghe vậy, sắc mặt ửng hồng, khẽ nói: "Ngươi mặc gì thì liên quan gì tới ta, ta chỉ là thấy y phục của ngươi bị ướt…”
"Ừm, ta biết nàng thương ta."
"Ta không có." Ôn Tư công chúa lập tức phản bác, nhưng dưới ánh mắt nghiền ngẫm của Tống Vĩnh Kỳ, nàng bất giác thối lui.
Phản ứng của Ôn Tư công chúa lập tức cho người khác thấy được nàng đang giấu đầu lòi đuôi…
Tống Vĩnh Kỳ mỉm cười, khẽ nói với Ôn Tư công chúa: "Nếu không có gì, thì bộ y phục này coi như quà cảm ơn vậy.”
Nói xong Tống Vĩnh Kỳ xoay người bước đi, Ôn Tư nhìn bóng dáng quả quyết rời đi của Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng có cảm giác hụt hẫng, nàng không hiểu mình bị làm sao nữa, nàng sốt ruột gọi với theo Tống Vĩnh Kỳ: "Ý của ta không phải như ngươi nghĩ đâu, ta…”
Tống Vĩnh Kỳ đã quay đi lúc này cũng hối hận, y cảm thấy mình làm chưa được tốt, cho nên mới mạo hiểm một lần xem Ôn Tư công chúa có níu giữ mình lại hông. Không ngờ chỉ chốc lát sau, y có cảm giác mùa xuân hoa nở rực rỡ thay thế cho thế giới đang đóng băng.
Y quay đầu lại chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Tư công chúa, nhẹ giọng nói một câu: "Nàng đã sắp hai mươi rồi, thích một người đàn ông cũng không phải là chuyện mất mặt gì.”
"Ta không phải thích ngươi, hai chúng ta vốn dĩ cũng không tiếp xúc nhiều, tên của ngươi ta còn không biết nữa là, ngươi…”
Ôn Tư công chúa nói với vẻ khó xử, nàng đang cố gắng tạo khoảng cách với Tống Vĩnh Kỳ, lúc trước bọn họ vẫn còn là người xa lạ, thế nào mà trong thời gian ngắn lại có thể thế này…
"Ta tên là Tống Vĩnh Kỳ." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng nói.
Ôn Tư công chúa đột nhiên cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với Tống Vĩnh Kỳ nhưng rồi lại cảm thấy không có gì để nói, nếu nói thì chắc chắn là xoay quanh tình yêu nhưng hiện tại tựa hồ còn quá sớm để hai người họ đề cập đến tình yêu.
"Tống Vĩnh Kỳ, ta muốn biết, tỳ nữ của ta, còn cả Dư Trường Khanh nữa, họ thế nào rồi? Thiên Sơn cùng Huyên Nhi không có việc gì chứ? Còn Dư Trường Khanh…” Nghĩ đến Thiên Sơn cùng Huyên Nhi đã trúng độc, trong lòng Ôn Tư công chúa liền nôn nóng, vừa rồi mình chỉ nghĩ đến sự mệt mỏi của bản thân nên quên luôn việc hai người họ đang bị nguy hiểm bên trong, còn cái tên Dư Trường Khanh đáng hận kia, nếu có thể thì nàng rất muốn băm thây hắn thành ngàn mảnh…
"Ta đến là để đưa nàng đi xem kịch, nàng có hứng thú không?" Tống Vĩnh Kỳ cúi người dịu dàng nói với Ôn Tư công chúa, giọng điệu mê hoặc, đặc biệt là dáng vẻ của y khiến Ôn Tư cảm thấy mình nhất định sẽ không thất vọng cho nên nàng cười đồng ý rồi ngoan ngoãn theo sát Tống Vĩnh Kỳ rời khỏi phòng tắm.
Ngoài phòng tắm, Thiên Sơn cùng Huyên Nhi vội vã xông tới, Huyên Nhi nhìn thấy thần sắc của Ôn Tư công chúa vẫn bình thường liền thở phào một hơi, sau đó nhìn Tống Vĩnh Kỳ với ánh mắt tràn đầy địch ý, cao giọng hỏi: "Ngươi đã làm gì công chúa chúng ta? Độc của công chúa chúng ta…
"Độc được giải rồi." Tống Vĩnh Kỳ nhìn Huyên Nhi, thản nhiên cười, thành khẩn đáp.
Có điều y chỉ trả lời một nửa câu hỏi của Huyên Nhi, còn đáp án của câu hỏi đầu hình như cũng nói rồi.
"Ngươi là tên tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ta đánh chết ngươi." Huyên Nhi thấy đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ hiện lên sự vui sướng lại càng xác định suy nghĩ trong lòng, nàng ta xông tới trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, giơ tay định đánh nhưng lại bị Tống Vĩnh Kỳ giơ tay chặn lại, sức lực giữa nam và nữ vốn dĩ đã cách xa nhau, huống chi Tống Vĩnh Kỳ còn là kẻ luyện công phu, cho nên dù Huyên Nhi vật lộn mấy lần muốn đánh Tống Vĩnh Kỳ, nhưng nắm đấm của nàng ta không hề chạm được tới người y.
Huyên Nhi là thị nữ bên cạnh Ôn Tư công chúa, bình thường Ôn Tư công chúa vô cùng khoan dung nên nàng ta có tính chẳng xem ai ra gì, chỉ quan tâm tới công chúa nhà mình mà thôi. Tống Vĩnh Kỳ muốn có thêm một thị nữ trung thành bên cạnh Ôn Yến cho nên không muốn gây thù với nàng ta, vì vậy cái gọi là hai người đánh nhau chẳng qua chỉ là một mình Huyên Nhi đơn phương đánh còn Tống Vĩnh Kỳ chỉ tránh đỡ thôi.
Còn Ôn Tư công chúa thì không khuyên can, ai bảo Tống Vĩnh Kỳ tự ý nói một cách ám muội như vậy chứ, đáng bị đánh.
Cuối cùng vẫn là Thiên Sơn nhịn không được ra tay, kéo Huyên Nhi lại, nói khẽ vào tai Huyên Nhi vài câu, Huyên Nhi nhìn kỹ Tống Vĩnh Kỳ, lại nhìn Ôn Tư công chúa vài lần, mới thả lỏng hừ một tiếng với Tống Vĩnh Kỳ rồi đi đến bên cạnh Ôn Tư công chúa.
"Về sau, ngươi đừng đến phủ thái tử nữa, trong phủ thái tử của chúng ta không thiếu những kẻ bụng dạ khó lường như ngươi." Huyên Nhi nói chuyện rất thẳng thắn, Tống Vĩnh Kỳ chỉ thản nhiên cười, nhìn lướt qua Ôn Tư công chúa, sau đó nghiêm túc nói với Huyên Nhi, nếu y thật sự rời đi sớm như nàng ta muốn thì công chúa mà Huyên Nhi thích nhất sẽ gặp nạn.
Lúc nói chuyện, Tống Vĩnh Kỳ vẫn nở nụ cười nhưng lại khiến cho Huyên Nhi không khỏi giật mình, quả thật nàng ta đã quên, nam nhân trước mặt lại lần nữa cứu công chúa của nàng ta.
Trong lòng Huyên Nhi liền đột nhiên trở nên rối rắm không thôi, nàng ta là một người có ân sẽ báo, người này lại còn cứu công chúa của mình những hai lần còn mình lại không nghĩ đến chuyện báo đáp, nhưng nếu vì như vậy mà muốn công chúa gả cho tên nam nhân này thì nàng ta lại càng không muốn.