Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-612
Chương 612: Lựa chọn của công chúa ôn an
Lúc Tống Vân Lễ đi rất là đắc ý, cho dù bây giờ cả nước đang truy nã hắn, hắn vẫn thản nhiên phách lối rời khỏi tướng phủ của Trần Nguyên Khánh.
Tống Vân Lễ mới vừa đi không lâu, công chúa Ôn An liền bị đưa đến phủ Trần Nguyên Khánh.
Là Lộ công công tự mình đưa tới, vừa thấy Trần Nguyên Khánh, hắn thở dài, nhẹ giọng nói: "Lão nô tuy tính tình cẩn trọng biết điều, nhưng vẫn có mấy lời muốn nói một chút với tướng quân, lão nô đi theo Hoàng thượng nhiều năm, năm đó Hoàng thượng cưới muội muội tướng quân là theo ý của tiên hoàng, lúc ấy Hoàng thượng và môn chủ Ôn Yến đã có cảm tình với nhau rồi, là muội muội của ngài cố gắng phá tình cảm của bọn họ. Lúc ấy hai người ấy khó khăn như thế nào, không ai rõ ràng hơn nô tài hết. Sau đó muội muội tướng quân bệnh nặng, môn chủ Ôn Yến quan tâm chăm sóc một cách thực lòng. Ôn Yến không cần tính mạng muội muội ngài, bởi vì có muội muội của ngài hay không thì kết quả đều giống nhau, hoàng thượng lòng đã sớm thuộc về môn chủ rồi. Bao nhiêu năm nay ngài một mực trách bọn họ, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng bởi vì ngài và muội muội của ngài mà tình duyên của bọn họ gặp biết bao nhiêu là lận đận."
Lộ công công nói xong, không kiềm được thở dài, trước giờ ông ta rất ít có những suy nghĩ như vậy, nếu như không có Trần Nguyên Khánh và huynh muội Trần Vũ Trúc trên cõi đời này, Hoàng thượng và môn chủ Ôn Yến có phải đã có thể ở bên nhau rồi không, họ không cần trải qua nhiều lận đận, cũng không cần khiến cho người ta chua xót đến như vậy.
"Môn chủ Ôn Yến làm người thế nào, nô tài hiểu rất rõ. Ngài chắc cũng thấy được, môn chủ không phải là người có thể vì một chuyện riêng tư mà giết người vô cớ."
"Môn chủ Ôn Yến có thể giải độc cho Thái hậu, là bởi vì thuốc kia là Tống Vân Lễ hạ."
"Nô tài cứ buồn bực là ngài tại sao phải hận môn chủ Ôn Yến như vậy, chưa nói đến chuyện môn chủ Ôn Yến không có cách nào giải dược, dù cho là thấy chết không cứu đi nữa thì ngài cũng không đến nổi phải nhằm vào môn chủ như vậy. Rõ ràng hung thủ sát hại muội muội ngài ở trong cung, tại sao cho tới bây giờ ngài vẫn không hề động tới nàng ta chút nào? Nàng ta mới thật sự là đầu sỏ kia mà."
Lộ công công nói xong liền đi, Trần Nguyên Khánh im lặng nhìn bóng lưng ông ta, chỉ có ánh mắt lộ ra sự âm trầm.
Công chúa Ôn An bị để lại trong đại sảnh trống không, nhìn sự hung ác trên mặt Trần Nguyên Khánh, không kiềm được rùng mình.
"Ôn An, ngươi cảm thấy Hoàng thượng như thế nào? Ôn Yến là người như thế nào?" Trần Nguyên Khánh đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Ôn An hỏi.
Công chúa Ôn An không ngờ Trần Nguyên Khánh sẽ hỏi mình, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Trần Nguyên Khánh, nàng ta run giọng nói: "Hoàng thượng và Ôn Yến là một đôi không ai có thể chia tách được, hai người bọn họ tình cảm quá sâu, bọn họ đều là những người phóng khoáng vô tư, không giống hung thủ hại chết muội muội của ngài."
Đây chẳng qua là cảm giác thật lòng nhất của Ôn An, đối mặt với Trần Nguyên Khánh mặt đầy hung ác lúc này, nàng ta không dám nói dối.
Trần Nguyên Khánh nhìn công chúa Ôn An, trên mặt nở một nụ cười châm chọc, người phóng khoáng vô tư ư? Nếu như không có những người phóng khoáng vô tư đấy thì muội muội của hắn có thể bỏ mạng như vậy sao?
Người phóng khoáng vô tư ư, ở trong mắt những kẻ không có liên quan thì bọn họ đều là những người phóng khoáng vô tư cả.
Chỉ có mỗi mình hắn cảm thấy tâm tư bọn họ nhỏ mọn, chỉ có mỗi mình hắn cảm thấy bọn họ mới chính là hung thủ hại người?
Công chúa Ôn An khiếp đảm nhìn Trần Nguyên Khánh, nàng ta hiểu rất rõ tính mạng mình hoàn toàn bị hắn nắm trong tay, cho nên lời nói có chứa vài phần lấy lòng: "Nếu như ngài cảm thấy bọn họ là hung thủ hại chết muội muội ngài thì cũng có thể có khả năng đó, dẫu sao Ôn Yến và muội muội của ngài đều thích cùng một người..."
Chỉ là lời nói của công chúa Ôn An hoàn toàn không có chút thuyết phục nào, ngay cả một phỏng đoán có lý cũng không có.
Nụ cười trên mặt Trần Nguyên Khánh đột nhiên nở rộ ra, chỉ là sự hung ác ấy như thời tiết âm trầm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể kéo một gió giật mưa rào ập đến.
"Điều ngài muốn biết, ta đều sẽ nói cho ngài biêt. Xin ngài tha cho ta một mạng có được hay không?" Công chúa Ôn An sợ hãi hỏi.
Nàng ta không cảm thấy Trần Nguyên Khánh sẽ tha mạng cho mình, nhưng mà nếu có thể sống thì có ai nguyện ý chết cơ chứ. Vậy cho nên cứ cố gắng cầu xin, cho dù là chỉ có một chút hy vọng.
"Tại sao ta phải tha cho ngươi? Cho ta một cái lý do đi, mạng ngươi rất đáng giá, vừa hay ta không muốn làm kẻ ác." Trần Nguyên Khánh giễu cợt nói.
Kẻ ác, nếu như có thể làm người tốt, ai lại muốn làm kẻ ác chứ? Nhưng mà hắn ta bây giờ thật chẳng khác nào một kẻ ác thật sự, nhất là ở trong lòng Kinh Mặc.
Hắn không quan tâm người khác thấy thế nào về mình, người hắn bây giờ chỉ có Kinh Mặc.
"Ta... Có một khuôn mặt giống với muội muội của ngài, ta có thể học muội muội của ngài làm một người lương thiện, ta..." Công chúa Ôn An gấp gáp nói, lúc mở miệng nàng ta mới biết rằng mình vốn dĩ chẳng có lý do nào có thể khiến cho Trần Nguyên Khánh mềm lòng.
Công chúa Ôn An nói xong, đến cả thở mạnh cũng không dám, nàng ta không biết lý do này có thể khiến Trần Nguyên Khánh bỏ qua cho mình hay không, nhưng bây giờ lá bài tẩy duy nhất của nàng ta chính là gương mặt này.
Tam hoàng huynh bắt nàng ta trải qua đau đớn để thay đổi khuôn mặt kia, sớm đã đem nàng ta coi như vứt đi rồi, còn mặc kệ nàng ta chịu đạo khổ ở hình ti Đại Lương nữa.
Trần Nguyên Khánh đột nhiên cúi người, hướng mặt về phía Công chúa Ôn An, hai người đều có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi thở của nhau.
Công chúa Ôn An bị dọa sợ co người về, khiếp đảm nhìn Trần Nguyên Khánh, trong đáy mắt chứa đầy cầu khẩn tuyệt vọng.
Trần Nguyên Khánh lần nữa lấn người đi lên, nhìn công chúa Ôn An như nhìn một món bảo bối vậy, hắn đột nhiên giơ tay lên, trên không trung lóe lên một tia sắc bén, mặt công chúa Ôn An đau nhói, nàng ta bất giác sờ mặt của mình, chỉ sờ được một mặt máu nóng, kèm theo mùi vị tởm lởm, khiến nàng ta cả người xụi lơ trên đất.
"Ngươi cũng đã biết gương mặt này giống muội muội nhất, vậy thì ta sẽ giữ lại gương mặt này, tha cho ngươi một mạng." Trần Nguyên Khánh thanh âm trầm thấp, không dễ cự tuyệt.
Công chúa Ôn An sợ hãi, nàng ta lảo đảo người lùi về phía sau, giống như chỉ cần cách Trần Nguyên Khánh xa một chút là có thể thoát được một mạng.
"Ngài đừng tới đây, ta..., ta..." Giọng điệu công chúa Ôn An đã trở nên run rẩy.
"Gương mặt này vốn là mượn của Vũ Trúc, bây giờ ta chẳng qua chỉ là bảo ngươi trả lại, không muốn tính mạng ngươi, sao ngươi lại không muốn trả nữa vậy? Yên tâm, ta không đi qua đấy đâu, ngươi tự mình động thủ lột da mặt xuống, cần mặt hay là cần mạng sống, cho ngươi chọn một trong hai đấy, thế nào hả?"
Ngữ điệu của Trần Nguyên Khánh rất chậm, từng chữ từng chữ ma mị nhả ra, chờ hắn nói xong, trong lòng công chúa Ôn An đã bị nỗi sợ hãi chiếm cứ...
"Ta..." công chúa Ôn An trước giờ hãnh diện nhất chính là gương mặt này của mình, nhưng mà bây giờ..., nếu như không có gương mặt này nữa thì dáng vẻ nàng ta sẽ kinh khủng đến thế nào chứ, nàng ta sao có thể sống được nữa đây...
Công chúa Ôn An ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng ta chỉ có thể từng bước một lùi về phía sau, từng chút xíu cách xa Trần Nguyên Khánh, nhưng trong mắt Trần Nguyên Khánh đều chỉ có sự lạnh lùng.
"Thật ra thì giữ lại gương mặt này của ngươi cũng không phải là không thể, nhưng mà nếu không phải là ngươi làm ra chuyện ác độc kia, nếu không phải là ngươi nhằm vào Kinh Mặc và muội muội ta thì bây giờ ta cũng đã không có xích mích như vậy với đứa trẻ đáng yêu Kinh Mặc ấy rồi, cho nên gương mặt này của ngươi không thể lưu lại được nữa."
Lời này của Trần Nguyên Khánh đẩy công chúa Ôn An vào tuyệt vọng hoàn toàn, nàng ta quả thật không làm chuyện gì, còn chưa kịp làm chuyện có lợi gì cho nước Tử Húc, thậm chí còn chưa bị Tống Vân Lễ dùng đến, chuyện sai lầm duy nhất nàng làm chính là nhằm vào Kinh Mặc, vậy nghĩa là chỉ khoảnh khác đó đã chủ định nàng ta vạn kiếp không ngẩng đầu lên được nữa rồi sao?
"Ta không phải cố ý đối nghịch với nó, ta không có lòng xấu, ta chẳng qua là không ưa, chẳng qua là ghen tị, ta..." Công chúa Ôn An sốt ruột giải thích, nàng ta hy vọng Trần Nguyên Khánh có thể hiểu được mình, nhưng Trần Nguyên Khánh chỉ cười nhìn nàng ta.
Công chúa Ôn An nhìn hắn cười, con tim nàng ta càng lúc càng thêm tuyệt vọng...
Thì ra khoảnh khắc nàng nhằm vào Kinh Mặc ấy đã chủ định nàng ta vạn kiếp không ngẩng đầu lên được nữa rồi.
Hoàng huynh nàng ta cố gắng tạo ngàn dặm đê đập, cuối cùng lại bởi vì sự ghen tị nhỏ nhen của nàng ta làm cho hoàn toàn hủy diệt, suy nghĩ một chút, thật là...
Lúc Tống Vân Lễ đi rất là đắc ý, cho dù bây giờ cả nước đang truy nã hắn, hắn vẫn thản nhiên phách lối rời khỏi tướng phủ của Trần Nguyên Khánh.
Tống Vân Lễ mới vừa đi không lâu, công chúa Ôn An liền bị đưa đến phủ Trần Nguyên Khánh.
Là Lộ công công tự mình đưa tới, vừa thấy Trần Nguyên Khánh, hắn thở dài, nhẹ giọng nói: "Lão nô tuy tính tình cẩn trọng biết điều, nhưng vẫn có mấy lời muốn nói một chút với tướng quân, lão nô đi theo Hoàng thượng nhiều năm, năm đó Hoàng thượng cưới muội muội tướng quân là theo ý của tiên hoàng, lúc ấy Hoàng thượng và môn chủ Ôn Yến đã có cảm tình với nhau rồi, là muội muội của ngài cố gắng phá tình cảm của bọn họ. Lúc ấy hai người ấy khó khăn như thế nào, không ai rõ ràng hơn nô tài hết. Sau đó muội muội tướng quân bệnh nặng, môn chủ Ôn Yến quan tâm chăm sóc một cách thực lòng. Ôn Yến không cần tính mạng muội muội ngài, bởi vì có muội muội của ngài hay không thì kết quả đều giống nhau, hoàng thượng lòng đã sớm thuộc về môn chủ rồi. Bao nhiêu năm nay ngài một mực trách bọn họ, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng bởi vì ngài và muội muội của ngài mà tình duyên của bọn họ gặp biết bao nhiêu là lận đận."
Lộ công công nói xong, không kiềm được thở dài, trước giờ ông ta rất ít có những suy nghĩ như vậy, nếu như không có Trần Nguyên Khánh và huynh muội Trần Vũ Trúc trên cõi đời này, Hoàng thượng và môn chủ Ôn Yến có phải đã có thể ở bên nhau rồi không, họ không cần trải qua nhiều lận đận, cũng không cần khiến cho người ta chua xót đến như vậy.
"Môn chủ Ôn Yến làm người thế nào, nô tài hiểu rất rõ. Ngài chắc cũng thấy được, môn chủ không phải là người có thể vì một chuyện riêng tư mà giết người vô cớ."
"Môn chủ Ôn Yến có thể giải độc cho Thái hậu, là bởi vì thuốc kia là Tống Vân Lễ hạ."
"Nô tài cứ buồn bực là ngài tại sao phải hận môn chủ Ôn Yến như vậy, chưa nói đến chuyện môn chủ Ôn Yến không có cách nào giải dược, dù cho là thấy chết không cứu đi nữa thì ngài cũng không đến nổi phải nhằm vào môn chủ như vậy. Rõ ràng hung thủ sát hại muội muội ngài ở trong cung, tại sao cho tới bây giờ ngài vẫn không hề động tới nàng ta chút nào? Nàng ta mới thật sự là đầu sỏ kia mà."
Lộ công công nói xong liền đi, Trần Nguyên Khánh im lặng nhìn bóng lưng ông ta, chỉ có ánh mắt lộ ra sự âm trầm.
Công chúa Ôn An bị để lại trong đại sảnh trống không, nhìn sự hung ác trên mặt Trần Nguyên Khánh, không kiềm được rùng mình.
"Ôn An, ngươi cảm thấy Hoàng thượng như thế nào? Ôn Yến là người như thế nào?" Trần Nguyên Khánh đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Ôn An hỏi.
Công chúa Ôn An không ngờ Trần Nguyên Khánh sẽ hỏi mình, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Trần Nguyên Khánh, nàng ta run giọng nói: "Hoàng thượng và Ôn Yến là một đôi không ai có thể chia tách được, hai người bọn họ tình cảm quá sâu, bọn họ đều là những người phóng khoáng vô tư, không giống hung thủ hại chết muội muội của ngài."
Đây chẳng qua là cảm giác thật lòng nhất của Ôn An, đối mặt với Trần Nguyên Khánh mặt đầy hung ác lúc này, nàng ta không dám nói dối.
Trần Nguyên Khánh nhìn công chúa Ôn An, trên mặt nở một nụ cười châm chọc, người phóng khoáng vô tư ư? Nếu như không có những người phóng khoáng vô tư đấy thì muội muội của hắn có thể bỏ mạng như vậy sao?
Người phóng khoáng vô tư ư, ở trong mắt những kẻ không có liên quan thì bọn họ đều là những người phóng khoáng vô tư cả.
Chỉ có mỗi mình hắn cảm thấy tâm tư bọn họ nhỏ mọn, chỉ có mỗi mình hắn cảm thấy bọn họ mới chính là hung thủ hại người?
Công chúa Ôn An khiếp đảm nhìn Trần Nguyên Khánh, nàng ta hiểu rất rõ tính mạng mình hoàn toàn bị hắn nắm trong tay, cho nên lời nói có chứa vài phần lấy lòng: "Nếu như ngài cảm thấy bọn họ là hung thủ hại chết muội muội ngài thì cũng có thể có khả năng đó, dẫu sao Ôn Yến và muội muội của ngài đều thích cùng một người..."
Chỉ là lời nói của công chúa Ôn An hoàn toàn không có chút thuyết phục nào, ngay cả một phỏng đoán có lý cũng không có.
Nụ cười trên mặt Trần Nguyên Khánh đột nhiên nở rộ ra, chỉ là sự hung ác ấy như thời tiết âm trầm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể kéo một gió giật mưa rào ập đến.
"Điều ngài muốn biết, ta đều sẽ nói cho ngài biêt. Xin ngài tha cho ta một mạng có được hay không?" Công chúa Ôn An sợ hãi hỏi.
Nàng ta không cảm thấy Trần Nguyên Khánh sẽ tha mạng cho mình, nhưng mà nếu có thể sống thì có ai nguyện ý chết cơ chứ. Vậy cho nên cứ cố gắng cầu xin, cho dù là chỉ có một chút hy vọng.
"Tại sao ta phải tha cho ngươi? Cho ta một cái lý do đi, mạng ngươi rất đáng giá, vừa hay ta không muốn làm kẻ ác." Trần Nguyên Khánh giễu cợt nói.
Kẻ ác, nếu như có thể làm người tốt, ai lại muốn làm kẻ ác chứ? Nhưng mà hắn ta bây giờ thật chẳng khác nào một kẻ ác thật sự, nhất là ở trong lòng Kinh Mặc.
Hắn không quan tâm người khác thấy thế nào về mình, người hắn bây giờ chỉ có Kinh Mặc.
"Ta... Có một khuôn mặt giống với muội muội của ngài, ta có thể học muội muội của ngài làm một người lương thiện, ta..." Công chúa Ôn An gấp gáp nói, lúc mở miệng nàng ta mới biết rằng mình vốn dĩ chẳng có lý do nào có thể khiến cho Trần Nguyên Khánh mềm lòng.
Công chúa Ôn An nói xong, đến cả thở mạnh cũng không dám, nàng ta không biết lý do này có thể khiến Trần Nguyên Khánh bỏ qua cho mình hay không, nhưng bây giờ lá bài tẩy duy nhất của nàng ta chính là gương mặt này.
Tam hoàng huynh bắt nàng ta trải qua đau đớn để thay đổi khuôn mặt kia, sớm đã đem nàng ta coi như vứt đi rồi, còn mặc kệ nàng ta chịu đạo khổ ở hình ti Đại Lương nữa.
Trần Nguyên Khánh đột nhiên cúi người, hướng mặt về phía Công chúa Ôn An, hai người đều có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi thở của nhau.
Công chúa Ôn An bị dọa sợ co người về, khiếp đảm nhìn Trần Nguyên Khánh, trong đáy mắt chứa đầy cầu khẩn tuyệt vọng.
Trần Nguyên Khánh lần nữa lấn người đi lên, nhìn công chúa Ôn An như nhìn một món bảo bối vậy, hắn đột nhiên giơ tay lên, trên không trung lóe lên một tia sắc bén, mặt công chúa Ôn An đau nhói, nàng ta bất giác sờ mặt của mình, chỉ sờ được một mặt máu nóng, kèm theo mùi vị tởm lởm, khiến nàng ta cả người xụi lơ trên đất.
"Ngươi cũng đã biết gương mặt này giống muội muội nhất, vậy thì ta sẽ giữ lại gương mặt này, tha cho ngươi một mạng." Trần Nguyên Khánh thanh âm trầm thấp, không dễ cự tuyệt.
Công chúa Ôn An sợ hãi, nàng ta lảo đảo người lùi về phía sau, giống như chỉ cần cách Trần Nguyên Khánh xa một chút là có thể thoát được một mạng.
"Ngài đừng tới đây, ta..., ta..." Giọng điệu công chúa Ôn An đã trở nên run rẩy.
"Gương mặt này vốn là mượn của Vũ Trúc, bây giờ ta chẳng qua chỉ là bảo ngươi trả lại, không muốn tính mạng ngươi, sao ngươi lại không muốn trả nữa vậy? Yên tâm, ta không đi qua đấy đâu, ngươi tự mình động thủ lột da mặt xuống, cần mặt hay là cần mạng sống, cho ngươi chọn một trong hai đấy, thế nào hả?"
Ngữ điệu của Trần Nguyên Khánh rất chậm, từng chữ từng chữ ma mị nhả ra, chờ hắn nói xong, trong lòng công chúa Ôn An đã bị nỗi sợ hãi chiếm cứ...
"Ta..." công chúa Ôn An trước giờ hãnh diện nhất chính là gương mặt này của mình, nhưng mà bây giờ..., nếu như không có gương mặt này nữa thì dáng vẻ nàng ta sẽ kinh khủng đến thế nào chứ, nàng ta sao có thể sống được nữa đây...
Công chúa Ôn An ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng ta chỉ có thể từng bước một lùi về phía sau, từng chút xíu cách xa Trần Nguyên Khánh, nhưng trong mắt Trần Nguyên Khánh đều chỉ có sự lạnh lùng.
"Thật ra thì giữ lại gương mặt này của ngươi cũng không phải là không thể, nhưng mà nếu không phải là ngươi làm ra chuyện ác độc kia, nếu không phải là ngươi nhằm vào Kinh Mặc và muội muội ta thì bây giờ ta cũng đã không có xích mích như vậy với đứa trẻ đáng yêu Kinh Mặc ấy rồi, cho nên gương mặt này của ngươi không thể lưu lại được nữa."
Lời này của Trần Nguyên Khánh đẩy công chúa Ôn An vào tuyệt vọng hoàn toàn, nàng ta quả thật không làm chuyện gì, còn chưa kịp làm chuyện có lợi gì cho nước Tử Húc, thậm chí còn chưa bị Tống Vân Lễ dùng đến, chuyện sai lầm duy nhất nàng làm chính là nhằm vào Kinh Mặc, vậy nghĩa là chỉ khoảnh khác đó đã chủ định nàng ta vạn kiếp không ngẩng đầu lên được nữa rồi sao?
"Ta không phải cố ý đối nghịch với nó, ta không có lòng xấu, ta chẳng qua là không ưa, chẳng qua là ghen tị, ta..." Công chúa Ôn An sốt ruột giải thích, nàng ta hy vọng Trần Nguyên Khánh có thể hiểu được mình, nhưng Trần Nguyên Khánh chỉ cười nhìn nàng ta.
Công chúa Ôn An nhìn hắn cười, con tim nàng ta càng lúc càng thêm tuyệt vọng...
Thì ra khoảnh khắc nàng nhằm vào Kinh Mặc ấy đã chủ định nàng ta vạn kiếp không ngẩng đầu lên được nữa rồi.
Hoàng huynh nàng ta cố gắng tạo ngàn dặm đê đập, cuối cùng lại bởi vì sự ghen tị nhỏ nhen của nàng ta làm cho hoàn toàn hủy diệt, suy nghĩ một chút, thật là...