Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Từng Chút Một Yêu Thương Em - Chương 50: kết bạn
"Ồ. Ra cậu đã biết"
Hàm Chi nghe Tân Quân nói như vậy thì liền trở nên câm lặng. Những câu nói chuẩn bị sẵn đều bị nghẹn lại trong họng. "Biết thì sao chứ? Nếu không biết thì sao?"
Tân Quân nhìn Hàm Chi tò mò mà hỏi lại. Thật sự Tân Quân rất thắc mắc không biết vì sao Hàm Chi lại nói với mình chuyện này. "Nếu cậu không biết tức là cậu bị người đàn ông kia lừa gạt việc đã có gia đình, lại còn dây dưa không rõ với cậu. Nếu như cậu đã biết người đàn ông kia đã có gia đình mà còn dây dưa thì..."
Cậu là một tên khốn. Nửa câu còn lại Hàm Chi không thể nào nói thẳng mặt của Tân Quân được. Cô sợ. Dù thật sự Hàm Chi rất phản đối việc làm này của Tân Quân. Gia đình của Mạnh Tuấn Linh và Nhạc Linh San đang rất hạnh phúc. Tân Quân dù bất cứ lý do nào mà xen vào giữa thì đều là sai rồi.
“Thì sao? Sao cậu không nói tiếp đi"
Tân Quân đã lấy lại được nụ cười ma mị của mình khi nãy mà nhìn Hàm Chi hỏi lại.
"Không. Không có gì. Tớ về đây"
Hàm Chi nuốt nước bọt, tự dặn lòng không được nhiều chuyện nữa rồi quay lưng chuẩn bị chạy đi, "nếu tôi biết được chuyện anh ấy đã có vợ thì tôi là kẻ thứ ba, là một đứa không ra gì đúng không?”
Tân Quân ở phía sau lưng của Hàm Chi mà hỏi lớn lên. Bước chân của Hàm Chi khựng lại. Cố nhắm mắt, sau đó quay mặt lại, đối diện Tân Quân mà nói.
“Nếu cậu đã tự biết như vậy thì tốt. Tại sao còn phải dây dưa không rõ với người đàn ông đó làm gì? Lúc nãy tớ vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Tớ xin lỗi. Không phải tớ cố ý. Thế nhưng mà những gì tớ nghe được rõ ràng là Mạnh Tuấn Linh ép buộc cậu trước không phải sao? Mạnh Tuấn Linh có vợ rồi mà còn làm ra những chuyện như vậy thì vì sao cậu còn muốn ở bên Mạnh Tuấn Linh chứ?"
Hàm Chi siết chặt tay, cuối cùng cũng đã nói hết được những gì chất chứa trong lòng khiến cho cô khó chịu từ nãy đến giờ. Hàm Chi không hiểu, thật sự không hiểu vì sao Tân Quân rõ ràng là một người tương lai sáng sủa, đẹp trai, tài giỏi như vậy lại cam tâm tình nguyện ở vị trí người thứ ba với một người đàn ông khác.
Tân Quân nghe những lời chất vấn của Hàm Chi thì đầu tiên là đứng sững ra, sau đó lại mỉm cười. Nụ cười lần này của Tân Quân đã trở nên chân thật hơn lúc nãy rất nhiều.
"Cậu tên gì?” Tân Quân nhẹ giọng hỏi.
"Này. Tớ chỉ là thắc mắc nên hỏi vậy thôi. Nếu cậu thấy tớ quá đáng thì cho tớ xin lỗi. Cậu đừng ghi thù mà..."
Khuôn mặt oanh liệt của Hàm Chi lập tức thay đổi mà trở nên co rúm lại vì sợ sệt. Cô không muốn bị Tân Quân trả thù đâu. Hu hu.
" Tớ chỉ muốn biết tên cậu thôi mà. Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó, Ha ha...".
Tân Quân thấy Hàm Chi như vậy thì càng thêm cười vui vẻ. Cậu cảm thấy cô bạn này thật sự là rất thú vị.
“Tớ hỏi tên để muốn kết bạn làm quen thôi. Cậu không muốn à?" Tân Quân đi đến sát gần với Hàm Chi hơn rồi hỏi,
"À. Muốn chứ. Muốn chứ?"
Dưới áp lực của gương mặt đẹp trai trước mắt Hàm Chi chỉ có thể gật đầu mà khai báo.
"Tớ tên là Hàm Chi. Khóa 13. Hân hạnh làm quen với cậu "
“Ừ. Tớ tên là Tân Quân. Khóa 13. Cũng hân hạnh làm quen với cậu. "
Tân Quân mỉm cười mà lập lại lời chào gượng gạo của Hàm Chi.
Cô nàng bị Tân Quân chọc, lập tức đỏ mặt lên. "Cậu còn muốn nói gì không? Nếu không thì tớ phải đi về đây. Buổi tối tớ còn có chuyện làm thêm" Hàm Chi vội vàng nói. Cô hiện tại chỉ muốn chạy nhanh khỏi nơi này thôi. Xấu hổ quá.
“Ừ, không có gì” Tân Quân đứng thẳng dậy, gương mặt trở nên nghiêm túc, không còn bỡn cợt như khi nãy nữa.
"Chuyện khi nãy cậu đã nói tớ biết chứ. Nhưng chuyện của tớ và Mạnh Tuấn Linh có chút khó nói. Đôi khi trên đời này có những chuyện không thể nào phân biệt rõ ràng là trắng, hay là đen đâu Hàm Chi. Còn rất nhiều chuyện ở màu xám nữa."
"Nhưng chuyện xen vào một mối quan hệ hôn nhân của người khác thì chắc chắn là ở màu đen rồi đúng không?"
Hàm Chi thấy thái độ của Tân Quân đối với mình đã trở nên hòa hoãn nên gan cũng to lên. Cô đánh bạo mà nói.
Tân Quân nhìn Hàm Chi, rồi rơi vào im lặng, không nói nữa. Qua một lúc lâu đến mức Hàm Chi thấy chân mình bắt đầu tê lên, cô định quay đi về luôn thì lại nghe Tân Quân nói tiếp nhưng với một giọng nói cực kỳ nhỏ.
“Ừ. Đúng vậy. Nhưng mà Hàm Chi à. Tớ yêu anh ấy" Giọng nói và nét mặt của Tân Quân đều khiến cho Hàm Chi cảm nhận được nỗi đau rõ ràng. Trái tim của Hàm Chi khẽ nhói. Sống trên đời hai mươi mấy năm rồi, nhưng thật sự Hàm Chi vẫn chưa bao giờ thật sự yêu một người con trai nào hết. Thế nhưng Tân Quân lúc này lại có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và cả bất lực của người con trai trước mặt.
Tân Quân nói yêu Mạnh Tuấn Linh, nhưng trong lời nói đó có biết bao nhiêu đau đớn và mâu thuẫn chứ? Câu trả lời này chỉ có một mình Tân Quân có thể trả lời được thôi.
Hàm Chi thật ra còn muốn nói gì đó để an ủi Tân Quân, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Tân Quân đã quay lưng bỏ chạy đi thật nhanh. Một cơn gió bỗng thổi ngược lại phía Tân Quân chạy, thổi đến trên mặt Hàm Chi. Cô cảm thấy mặt cô có một giọt nước chạm vào rồi tan biến.
Cảm giác khó chịu và ray rứt này cứ theo Hàm Chi cả một thời gian dài. Đến khi Hàm Chi đang ở cửa hàng tiện lợi làm thêm rồi thì vẫn chưa thoát ra được cảm xúc nặng nề ấy. Tình yêu thật sự có thể khiến con người ta mù quáng đến thế sao? Hàm Chi chưa yêu nên chưa thể trả lời được. Thế nhưng Hàm Chi có thể biết một điều, yêu như Tân Quân hiện tại là sao rồi. Tình yêu ấy không những phá hủy gia đình của Mạnh Tuấn Linh mà còn đang hủy hoại cả chính bản thân của cậu ấy.
Hàm Chi quyết tâm, nếu lần sau gặp lại Tân Quân thì nhất định cô sẽ phải khuyên nhủ Tân Quân mau từ bỏ tình yêu này đi. Dù cho là cô bị cậu ta đánh hay mắng thì lần này Hàm Chi cũng nhất quyết phải nói rõ ràng cho bằng được. Cứ coi như cô lo chuyện bao đồng, nhưng vì nụ cười khi đó mà Tân Quân đã trao cho cô, nói muốn kết bạn với cô. Hàm Chi cảm thấy mình cũng nên đối xử với Tân Quân như một người bạn. Cô không thể nào mà nhìn Tân Quân cứ ngày một trượt dài trên con đường tăm tối đó được.
Hiện tại là mười giờ tối, cửa hàng tiện lợi nơi Hàm Chi làm cũng chẳng đông đúc gì mấy nhưng hôm nay bỗng trở nên ồn ào hơn hẳn.
Hàm Chi nhìn ra ngoài đường qua cửa kính, cô thấy từng tốp từng tốp người đeo băng ron và biểu ngữ đi đến phía tòa nhà chung cư gần đó. Có hai cô nàng tách nhóm mà mở cửa đi vào trong cửa hàng tiện lợi.
"Này cậu mua mau đi. Vợ chồng diễn viên Mạnh Tuấn Linh sắp đến rồi đó ".
Một cô bạn hối thúc người đi cùng.
" Biết rồi"
Cô bạn vớ đại một chai nước khoáng rồi nhanh chóng tiến đến chỗ của Hàm Chi để thanh toán.
"Này. Lấy thêm hai cái bánh ăn trong lúc chờ nhé."
"Ừ, được."
Hàm Chi nhận lấy bánh và nước, quét máy tính tiền sau đó đọc giá cho hai cô gái trẻ. Hai cô nàng trả tiền sau đó rời đi, trong miệng vẫn hào hứng nói về Mạnh Tuấn Linh và Nhạc Linh San.
Hàm Chi nghe Tân Quân nói như vậy thì liền trở nên câm lặng. Những câu nói chuẩn bị sẵn đều bị nghẹn lại trong họng. "Biết thì sao chứ? Nếu không biết thì sao?"
Tân Quân nhìn Hàm Chi tò mò mà hỏi lại. Thật sự Tân Quân rất thắc mắc không biết vì sao Hàm Chi lại nói với mình chuyện này. "Nếu cậu không biết tức là cậu bị người đàn ông kia lừa gạt việc đã có gia đình, lại còn dây dưa không rõ với cậu. Nếu như cậu đã biết người đàn ông kia đã có gia đình mà còn dây dưa thì..."
Cậu là một tên khốn. Nửa câu còn lại Hàm Chi không thể nào nói thẳng mặt của Tân Quân được. Cô sợ. Dù thật sự Hàm Chi rất phản đối việc làm này của Tân Quân. Gia đình của Mạnh Tuấn Linh và Nhạc Linh San đang rất hạnh phúc. Tân Quân dù bất cứ lý do nào mà xen vào giữa thì đều là sai rồi.
“Thì sao? Sao cậu không nói tiếp đi"
Tân Quân đã lấy lại được nụ cười ma mị của mình khi nãy mà nhìn Hàm Chi hỏi lại.
"Không. Không có gì. Tớ về đây"
Hàm Chi nuốt nước bọt, tự dặn lòng không được nhiều chuyện nữa rồi quay lưng chuẩn bị chạy đi, "nếu tôi biết được chuyện anh ấy đã có vợ thì tôi là kẻ thứ ba, là một đứa không ra gì đúng không?”
Tân Quân ở phía sau lưng của Hàm Chi mà hỏi lớn lên. Bước chân của Hàm Chi khựng lại. Cố nhắm mắt, sau đó quay mặt lại, đối diện Tân Quân mà nói.
“Nếu cậu đã tự biết như vậy thì tốt. Tại sao còn phải dây dưa không rõ với người đàn ông đó làm gì? Lúc nãy tớ vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Tớ xin lỗi. Không phải tớ cố ý. Thế nhưng mà những gì tớ nghe được rõ ràng là Mạnh Tuấn Linh ép buộc cậu trước không phải sao? Mạnh Tuấn Linh có vợ rồi mà còn làm ra những chuyện như vậy thì vì sao cậu còn muốn ở bên Mạnh Tuấn Linh chứ?"
Hàm Chi siết chặt tay, cuối cùng cũng đã nói hết được những gì chất chứa trong lòng khiến cho cô khó chịu từ nãy đến giờ. Hàm Chi không hiểu, thật sự không hiểu vì sao Tân Quân rõ ràng là một người tương lai sáng sủa, đẹp trai, tài giỏi như vậy lại cam tâm tình nguyện ở vị trí người thứ ba với một người đàn ông khác.
Tân Quân nghe những lời chất vấn của Hàm Chi thì đầu tiên là đứng sững ra, sau đó lại mỉm cười. Nụ cười lần này của Tân Quân đã trở nên chân thật hơn lúc nãy rất nhiều.
"Cậu tên gì?” Tân Quân nhẹ giọng hỏi.
"Này. Tớ chỉ là thắc mắc nên hỏi vậy thôi. Nếu cậu thấy tớ quá đáng thì cho tớ xin lỗi. Cậu đừng ghi thù mà..."
Khuôn mặt oanh liệt của Hàm Chi lập tức thay đổi mà trở nên co rúm lại vì sợ sệt. Cô không muốn bị Tân Quân trả thù đâu. Hu hu.
" Tớ chỉ muốn biết tên cậu thôi mà. Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó, Ha ha...".
Tân Quân thấy Hàm Chi như vậy thì càng thêm cười vui vẻ. Cậu cảm thấy cô bạn này thật sự là rất thú vị.
“Tớ hỏi tên để muốn kết bạn làm quen thôi. Cậu không muốn à?" Tân Quân đi đến sát gần với Hàm Chi hơn rồi hỏi,
"À. Muốn chứ. Muốn chứ?"
Dưới áp lực của gương mặt đẹp trai trước mắt Hàm Chi chỉ có thể gật đầu mà khai báo.
"Tớ tên là Hàm Chi. Khóa 13. Hân hạnh làm quen với cậu "
“Ừ. Tớ tên là Tân Quân. Khóa 13. Cũng hân hạnh làm quen với cậu. "
Tân Quân mỉm cười mà lập lại lời chào gượng gạo của Hàm Chi.
Cô nàng bị Tân Quân chọc, lập tức đỏ mặt lên. "Cậu còn muốn nói gì không? Nếu không thì tớ phải đi về đây. Buổi tối tớ còn có chuyện làm thêm" Hàm Chi vội vàng nói. Cô hiện tại chỉ muốn chạy nhanh khỏi nơi này thôi. Xấu hổ quá.
“Ừ, không có gì” Tân Quân đứng thẳng dậy, gương mặt trở nên nghiêm túc, không còn bỡn cợt như khi nãy nữa.
"Chuyện khi nãy cậu đã nói tớ biết chứ. Nhưng chuyện của tớ và Mạnh Tuấn Linh có chút khó nói. Đôi khi trên đời này có những chuyện không thể nào phân biệt rõ ràng là trắng, hay là đen đâu Hàm Chi. Còn rất nhiều chuyện ở màu xám nữa."
"Nhưng chuyện xen vào một mối quan hệ hôn nhân của người khác thì chắc chắn là ở màu đen rồi đúng không?"
Hàm Chi thấy thái độ của Tân Quân đối với mình đã trở nên hòa hoãn nên gan cũng to lên. Cô đánh bạo mà nói.
Tân Quân nhìn Hàm Chi, rồi rơi vào im lặng, không nói nữa. Qua một lúc lâu đến mức Hàm Chi thấy chân mình bắt đầu tê lên, cô định quay đi về luôn thì lại nghe Tân Quân nói tiếp nhưng với một giọng nói cực kỳ nhỏ.
“Ừ. Đúng vậy. Nhưng mà Hàm Chi à. Tớ yêu anh ấy" Giọng nói và nét mặt của Tân Quân đều khiến cho Hàm Chi cảm nhận được nỗi đau rõ ràng. Trái tim của Hàm Chi khẽ nhói. Sống trên đời hai mươi mấy năm rồi, nhưng thật sự Hàm Chi vẫn chưa bao giờ thật sự yêu một người con trai nào hết. Thế nhưng Tân Quân lúc này lại có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và cả bất lực của người con trai trước mặt.
Tân Quân nói yêu Mạnh Tuấn Linh, nhưng trong lời nói đó có biết bao nhiêu đau đớn và mâu thuẫn chứ? Câu trả lời này chỉ có một mình Tân Quân có thể trả lời được thôi.
Hàm Chi thật ra còn muốn nói gì đó để an ủi Tân Quân, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Tân Quân đã quay lưng bỏ chạy đi thật nhanh. Một cơn gió bỗng thổi ngược lại phía Tân Quân chạy, thổi đến trên mặt Hàm Chi. Cô cảm thấy mặt cô có một giọt nước chạm vào rồi tan biến.
Cảm giác khó chịu và ray rứt này cứ theo Hàm Chi cả một thời gian dài. Đến khi Hàm Chi đang ở cửa hàng tiện lợi làm thêm rồi thì vẫn chưa thoát ra được cảm xúc nặng nề ấy. Tình yêu thật sự có thể khiến con người ta mù quáng đến thế sao? Hàm Chi chưa yêu nên chưa thể trả lời được. Thế nhưng Hàm Chi có thể biết một điều, yêu như Tân Quân hiện tại là sao rồi. Tình yêu ấy không những phá hủy gia đình của Mạnh Tuấn Linh mà còn đang hủy hoại cả chính bản thân của cậu ấy.
Hàm Chi quyết tâm, nếu lần sau gặp lại Tân Quân thì nhất định cô sẽ phải khuyên nhủ Tân Quân mau từ bỏ tình yêu này đi. Dù cho là cô bị cậu ta đánh hay mắng thì lần này Hàm Chi cũng nhất quyết phải nói rõ ràng cho bằng được. Cứ coi như cô lo chuyện bao đồng, nhưng vì nụ cười khi đó mà Tân Quân đã trao cho cô, nói muốn kết bạn với cô. Hàm Chi cảm thấy mình cũng nên đối xử với Tân Quân như một người bạn. Cô không thể nào mà nhìn Tân Quân cứ ngày một trượt dài trên con đường tăm tối đó được.
Hiện tại là mười giờ tối, cửa hàng tiện lợi nơi Hàm Chi làm cũng chẳng đông đúc gì mấy nhưng hôm nay bỗng trở nên ồn ào hơn hẳn.
Hàm Chi nhìn ra ngoài đường qua cửa kính, cô thấy từng tốp từng tốp người đeo băng ron và biểu ngữ đi đến phía tòa nhà chung cư gần đó. Có hai cô nàng tách nhóm mà mở cửa đi vào trong cửa hàng tiện lợi.
"Này cậu mua mau đi. Vợ chồng diễn viên Mạnh Tuấn Linh sắp đến rồi đó ".
Một cô bạn hối thúc người đi cùng.
" Biết rồi"
Cô bạn vớ đại một chai nước khoáng rồi nhanh chóng tiến đến chỗ của Hàm Chi để thanh toán.
"Này. Lấy thêm hai cái bánh ăn trong lúc chờ nhé."
"Ừ, được."
Hàm Chi nhận lấy bánh và nước, quét máy tính tiền sau đó đọc giá cho hai cô gái trẻ. Hai cô nàng trả tiền sau đó rời đi, trong miệng vẫn hào hứng nói về Mạnh Tuấn Linh và Nhạc Linh San.