Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Từng Chút Một Yêu Thương Em - Chương 2: Giúp đỡ và điều kiện(1)
Khách sạn IH, tầng 16, phòng 162. Một khách sạn xa hoa rực rỡ, phòng tổng thống hạng sang với biết bao nhiêu đồ dùng xa xỉ.
Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, tiếng ma sát của khăn tắm, tiếng mở cửa, rồi đóng cửa. Hàm Chi đều có thể nghe rõ hết, nhưng cơ thể vẫn như cũ không còn chút sức lực nào, không muốn làm gì hết, chỉ đơn giản ngồi vậy thôi, ngay cả thở cô cũng thấy khó khăn.
Bỗng dưng một chiếc khăn tắm ập xuống đầu của Hàm Chi, che khuất mọi ánh sáng trước mắt cô.
"Lau người đi, tôi đã đem cô tới đây cũng không muốn thấy người chết trước mặt, phiền phức."
Tiếng nói chói tai của người đàn ông đó lại vang lên kéo cô về với thực tại, kéo khăn tắm trên đầu xuống lau tóc. Thẩm Quân Kỳ tiến đến chiếc bàn ở đầu giường, cầm lấy chai rượu lâu năm. Chai rượu này vừa được phục vụ đem đến. Sau đó anh tiến tới ngồi ghế bên cạnh nhìn cô gái ướt nhẹp đang ngồi trên giường mà hỏi.
"Cô muốn tôi giúp gì?" Vừa dứt câu liền thấy bàn tay cầm khăn của cô gái run lên.
"Tôi cần tiền."
Cô gái nhỏ, giọng nói run rẩy trả lời câu hỏi của Thẩm Quân Kỳ. Không rõ do cảm lạnh vì thấm nước mưa quá lâu hay vì nguyên do gì mà giọng có chút khàn khàn.
"Cần tiền?"
Anh rót chút rượu vào ly có sẵn trên bàn, tiếng rượu chảy róc rách trong ly thủy tinh càng khiến Hàm Chi trở nên khó chịu hơn.
"Cô là gái làng chơi à? Ai phái cô tới?"
Giọng nói Thẩm Quân Kỳ trở nên lạnh lùng, không còn vẻ lơ là, ánh mắt rét lạnh nhìn thẳng vào cô. Hàm Chi bị nhìn đến phát lạnh, nhớ lại những gì diễn ra ngày hôm nay, ánh mắt trở nên thê lương. Cô nắm chặt khăn tắm trong tay, móng tay xuyên qua lớp vải vẫn làm cô đau nhói, cắn răng quyết tâm với lựa chọn của mình. Đây là con đường duy nhất mà cô có thể đi.
"Không phải! Tôi cần ba trăm triệu nộp viện phí cho bố tôi vào ngày mai, Anh có thể cho tôi mượn không? Tôi có thể làm bất cứ điều gì cũng được."
Hàm Chi nhắm mắt nói hết câu một cách vội vàng, rồi chờ đợi tiếng phản hồi. Một lúc lâu sau vẫn không có lời đáp. Cô mở mắt nhìn quanh phòng, người đàn ông đó vẫn ngồi ngay bàn nhưng chìm trong suy nghĩ, ngón tay thon dài vẽ theo viền ly rượu.
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Hàm Chi đếm đến vòng thứ mười thì cuối cùng người đó cũng chịu dừng lại và ngẩng lên nhìn cô.
"Nhà cô có mấy người?" Thẩm Quân Kỳ bỗng nhiên hỏi cô một câu không liên quan.
"Nhà tôi hiện tại chỉ còn mình tôi và bố tôi thôi."
Dù không hiểu cho lắm nhưng Hàm Chi vẫn thành thật trả lời.
"Ồ, bố cô bị bệnh gì?"
“Bố tôi... Bố tôi đã làm người thực vật được hai năm nay rồi..." Hàm Chi ngập ngừng trả lời.
"Làm người thực vật? Chà, vậy xem ra ba trăm triệu này dù cô có cũng chỉ cầm cự được qua ngày mai thôi nhỉ? Chi phí viện phí sau này cô tính sao?" Thẩm Quân Kỳ lại tiếp tục hỏi, nhưng lần này Hàm Chi không trả lời nữa, chỉ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
"Tôi có thể giúp cô. Nhưng..."
Thẩm Quân Kỳ nói tới đây thì dừng, nhìn khuôn mặt của cô từ mừng rỡ trở nên cứng ngắc rồi mới nhếch miệng cười, nói tiếp:
"Tôi không những cho cô mượn ba trăm triệu mà tất cả viện phí của ba cô một năm tới tôi cũng có thể cho cô mượn."
"Điều kiện của anh là gì?"
Hàm Chi thấp giọng hỏi, cô biết rõ, chả có ai cho không ai điều gì cả. Cô cũng biết tiền không phải là giấy, không thể từ trên trời rơi xuống tặng cô được.
"Cũng không có gì, chỉ là hiện tại tôi cần một vị hôn thê biết nghe lời một chút để đem về ra mắt ba mẹ tôi. Cô sẽ là người đó."
Thẩm Quân Kỳ nói, lại nhớ đến trận cãi vã ở nhà mà thêm uất ức, trong lúc bị dồn ép quá anh lỡ nói có người yêu sắp tiến tới kết hôn. Ba mẹ anh cứ dục anh mau kết hôn, bắt anh phải đem người yêu về ra mắt ngay lập tức không thì sẽ tịch thu hết tài sản của anh. Càng nghĩ càng tức mà, toàn bộ tài sản của anh là do anh kiếm được đấy chứ, vậy mà cũng đòi tịch thu.
Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, tiếng ma sát của khăn tắm, tiếng mở cửa, rồi đóng cửa. Hàm Chi đều có thể nghe rõ hết, nhưng cơ thể vẫn như cũ không còn chút sức lực nào, không muốn làm gì hết, chỉ đơn giản ngồi vậy thôi, ngay cả thở cô cũng thấy khó khăn.
Bỗng dưng một chiếc khăn tắm ập xuống đầu của Hàm Chi, che khuất mọi ánh sáng trước mắt cô.
"Lau người đi, tôi đã đem cô tới đây cũng không muốn thấy người chết trước mặt, phiền phức."
Tiếng nói chói tai của người đàn ông đó lại vang lên kéo cô về với thực tại, kéo khăn tắm trên đầu xuống lau tóc. Thẩm Quân Kỳ tiến đến chiếc bàn ở đầu giường, cầm lấy chai rượu lâu năm. Chai rượu này vừa được phục vụ đem đến. Sau đó anh tiến tới ngồi ghế bên cạnh nhìn cô gái ướt nhẹp đang ngồi trên giường mà hỏi.
"Cô muốn tôi giúp gì?" Vừa dứt câu liền thấy bàn tay cầm khăn của cô gái run lên.
"Tôi cần tiền."
Cô gái nhỏ, giọng nói run rẩy trả lời câu hỏi của Thẩm Quân Kỳ. Không rõ do cảm lạnh vì thấm nước mưa quá lâu hay vì nguyên do gì mà giọng có chút khàn khàn.
"Cần tiền?"
Anh rót chút rượu vào ly có sẵn trên bàn, tiếng rượu chảy róc rách trong ly thủy tinh càng khiến Hàm Chi trở nên khó chịu hơn.
"Cô là gái làng chơi à? Ai phái cô tới?"
Giọng nói Thẩm Quân Kỳ trở nên lạnh lùng, không còn vẻ lơ là, ánh mắt rét lạnh nhìn thẳng vào cô. Hàm Chi bị nhìn đến phát lạnh, nhớ lại những gì diễn ra ngày hôm nay, ánh mắt trở nên thê lương. Cô nắm chặt khăn tắm trong tay, móng tay xuyên qua lớp vải vẫn làm cô đau nhói, cắn răng quyết tâm với lựa chọn của mình. Đây là con đường duy nhất mà cô có thể đi.
"Không phải! Tôi cần ba trăm triệu nộp viện phí cho bố tôi vào ngày mai, Anh có thể cho tôi mượn không? Tôi có thể làm bất cứ điều gì cũng được."
Hàm Chi nhắm mắt nói hết câu một cách vội vàng, rồi chờ đợi tiếng phản hồi. Một lúc lâu sau vẫn không có lời đáp. Cô mở mắt nhìn quanh phòng, người đàn ông đó vẫn ngồi ngay bàn nhưng chìm trong suy nghĩ, ngón tay thon dài vẽ theo viền ly rượu.
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Hàm Chi đếm đến vòng thứ mười thì cuối cùng người đó cũng chịu dừng lại và ngẩng lên nhìn cô.
"Nhà cô có mấy người?" Thẩm Quân Kỳ bỗng nhiên hỏi cô một câu không liên quan.
"Nhà tôi hiện tại chỉ còn mình tôi và bố tôi thôi."
Dù không hiểu cho lắm nhưng Hàm Chi vẫn thành thật trả lời.
"Ồ, bố cô bị bệnh gì?"
“Bố tôi... Bố tôi đã làm người thực vật được hai năm nay rồi..." Hàm Chi ngập ngừng trả lời.
"Làm người thực vật? Chà, vậy xem ra ba trăm triệu này dù cô có cũng chỉ cầm cự được qua ngày mai thôi nhỉ? Chi phí viện phí sau này cô tính sao?" Thẩm Quân Kỳ lại tiếp tục hỏi, nhưng lần này Hàm Chi không trả lời nữa, chỉ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
"Tôi có thể giúp cô. Nhưng..."
Thẩm Quân Kỳ nói tới đây thì dừng, nhìn khuôn mặt của cô từ mừng rỡ trở nên cứng ngắc rồi mới nhếch miệng cười, nói tiếp:
"Tôi không những cho cô mượn ba trăm triệu mà tất cả viện phí của ba cô một năm tới tôi cũng có thể cho cô mượn."
"Điều kiện của anh là gì?"
Hàm Chi thấp giọng hỏi, cô biết rõ, chả có ai cho không ai điều gì cả. Cô cũng biết tiền không phải là giấy, không thể từ trên trời rơi xuống tặng cô được.
"Cũng không có gì, chỉ là hiện tại tôi cần một vị hôn thê biết nghe lời một chút để đem về ra mắt ba mẹ tôi. Cô sẽ là người đó."
Thẩm Quân Kỳ nói, lại nhớ đến trận cãi vã ở nhà mà thêm uất ức, trong lúc bị dồn ép quá anh lỡ nói có người yêu sắp tiến tới kết hôn. Ba mẹ anh cứ dục anh mau kết hôn, bắt anh phải đem người yêu về ra mắt ngay lập tức không thì sẽ tịch thu hết tài sản của anh. Càng nghĩ càng tức mà, toàn bộ tài sản của anh là do anh kiếm được đấy chứ, vậy mà cũng đòi tịch thu.