Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Từng Chút Một Yêu Thương Em - Chương 36: ăn sáng với mẹ chồng (1)
"Rốt cuộc thì ai mới là con ruột của mẹ vậy hả?"
Thẩm Quân Kỳ thầm tự hỏi trong lòng nhưng không dám nói ra miệng. Anh sợ lại chọc phải chỗ nào khiến bà Thẩm càng trở nên tức giận với anh hơn.
"Dạ. Mẹ đi trước đi. Anh Kỳ sẽ dìu con vào sau ạ"
Hàm Chi mỉm cười nói với bà Thẩm, chỉ vào nơi cổ chân của mình.
"Chân con đang bị thương nên sẽ đi sau ạ".
"Ừ. Vậy mẹ đi vào trước chờ con nhé" Bà Thẩm nhìn bộ dáng của Hàm Chi thì gật đầu đáp ứng cô. Sau đó quay sang Thẩm Quân Kỳ, giọng hằn học.
“Quân Kỳ. Mau đỡ Tiểu Chi vào ăn sáng"
"Dạ thưa me."
Thẩm Quân Kỳ trưng ra bộ mặt sưng xỉa mà đáp lời mẹ mình, khiến cho bà Thẩm không hài lòng mà giơ tay lên đánh anh một cái.
"Lo mà chăm sóc Tiểu Chi cho cẩn thận, không thì con biết tay mẹ".
Bà Thẩm trừng mắt với Thẩm Quân Kỳ, buông lời đe dọa sau đó bước chân vào trong nhà bếp,
Thẩm Quân Kỳ chờ bà Thẩm đi khuất rồi thì liền bước đến ngồi cạnh Hàm Chi, khó hiểu mà hỏi:
"Rốt cuộc là em đã nói chuyện gì với mẹ anh vậy hả? Sao tự dưng anh lại bị mắng".
"Ơ hay. Tôi có nói gì đâu chứ?"
Hàm Chi nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội mà nói,
"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Anh còn dám chất vấn tôi? Trước khi ra khỏi phòng anh nói gì hả? Cuối cùng anh để một mình tôi chịu trận trước mẹ anh?"
“Cái này sao anh biết trước được chứ? Em không thấy thái độ của mẹ đối với anh sao?"
Thẩm Quân Kỳ chán nản mà nói, tựa lưng hẳn vào thành ghế mà nhìn trần nhà. Thẩm Quân Kỳ cảm thấy cảm thương thay cho hoàn cảnh của mình.
"Hiện giờ có khi bà còn chịu nghe lời em nói hơn là lời của anh"
"Cũng tại anh thôi. Anh đã gây ra chuyện gì hay ho để cho mẹ của anh không nhìn anh vừa mắt rồi." Hàm Chi bực mình mà nhìn Thẩm Quân Kỳ,
“Thôi kệ vậy. Tới đâu hay tới đó. Ít nhất thì hiện tại em cũng lấy được tình cảm của mẹ anh rồi. Coi như cũng là một chuyện tốt." Thẩm Quân Kỳ bỗng dưng vui vẻ trở lại. Anh ngoái đầu nhìn cô cười rộ lên. Hàm Chi nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ cười với mình thì có hơi sửng sốt rồi lại thầm mắng trong lòng.
"Tốt cái đầu anh chứ tốt"
Hàm Chi cúi đầu xuống, tránh cho việc phải nhìn đối diện trực tiếp với nụ cười của Thẩm Quân Kỳ, không hiểu sao cô thấy hơi ngượng.
"Thôi được rồi. Đi ăn thôi. Không anh lại bị mẹ mắng nữa"
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi không nói gì nữa thì cũng kết thúc cuộc nói chuyện của hai người ở đây. Anh đứng dậy đưa tay ra với
Hàm Chi.
“Em đứng dậy được không?"
"Được"
Hàm Chi chống tay vào thành ghế, cố gắng đứng thẳng dậy. Cô nhìn chăm chăm vào bàn tay to lớn của Thẩm Quân Kỳ đang để trước mặt mình. Sau đó cũng chần chừ mà nắm lấy bàn tay của anh, Thẩm Quân Kỳ vòng tay qua ôm lấy eo của Hàm Chi, cô liền ngọ nguậy.
"Này. Anh định làm gì đó?" Hàm Chi cảnh giác nhìn Thẩm Quân Kỳ mà hỏi.
"Dìu em đi. Nếu không ôm thì làm sao dìu em đi được chứ?" Thẩm Quân Kỳ nhìn Hàm Chi mà giải đáp cho cô. Việc này không phải rất bình thường sao? Thẩm Quân Kỳ cười gian xảo mà hỏi lại Hàm Chi.
"Nếu không làm như vậy chẳng lẽ em muốn anh lại bế em đến trước mặt mẹ anh à?”
"Không phải "
Hàm Chi vội vàng chối bỏ. Khi nãy cô bị Thẩm Quân Kỳ bế ra phòng khách bị bà Thẩm nhìn chăm chú là đã rất xấu hổ rồi. Nếu giờ mà Thẩm Quân Kỳ lại tiếp tục làm hành động đó, bà Thẩm lại nhìn cô với ánh mắt thâm ý như khi nãy thì cô chắc chắn không thể nào ăn nổi mất.
"Ôm thì ôm đi. Đi lẹ đi. Tôi đói rồi."
Hàm Chi hết cách mà đồng ý với Thẩm Quân Kỳ, anh bật cười rồi bàn tay đặt bên hông của Hàm Chi lại dùng sức hơn để cô đặt trọng tâm cơ thể vào người mình. Sau đó chầm chậm dìu Hàm Chi đi vào trong phòng ăn.
"Chậm thôi. Cẩn thận Tiểu Chi đau đó. Cái thằng thô lỗ này.” Bà Thẩm vừa thấy bóng dáng của Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi thì liền lo lắng lên tiếng. Thẩm Quân Kỳ lập tức nhăn mặt. Anh có bao giờ thô lỗ đâu chứ? Mẹ anh thật quá đáng mà.
Thẩm Quân Kỳ ôm Hàm Chi đến bàn ăn, kéo ghế, đỡ cô ngồi xuống rồi mới đứng thẳng dậy nhìn mẹ mình.
"Rồi đó. Con đưa con dâu yêu quý của mẹ an toàn đến cho mẹ rồi đây."
"Hừ. Ăn nói kiểu gì đó. Con dâu của ta thì còn không phải vợ của con à? Mau ngồi xuống ăn đi"
Lại bị mắng? Thẩm Quân Kỳ cảm thấy buổi sáng ngày hôm nay của anh chắc chắn là bị sao quả tạ chiếu rồi. Sao anh bị mẹ mắng suốt thế này nhỉ? Thẩm Quân Kỳ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Hàm Chi, cầm đũa lên chuẩn bị ăn sáng. Anh mới chạm đũa vào đĩa thì trước mặt đã nghe tiếng bà Thẩm vang lên một lần nữa.
"Thở dài cái gì mà thở dài."
Bà Thẩm vẫn tiếp tục không hài lòng vì hành động của Thẩm Quân Kỳ, "Vợ con còn chưa ăn được gì kìa, mau gắp đồ cho Tiểu Chi ăn đi. Suốt ngày chỉ biết lo cho một mình mình. Con có vợ rồi thì phải lo cho vợ con nữa chứ."
Thẩm Quân Kỳ bất động mà nhìn đĩa thịt trước mặt, sau đó nhịn xuống mà chuyển hướng thành gắp thịt đưa vào chén của Hàm Chi.
“Này vợ. Em ăn đi nhé"
Thẩm Quân Kỳ không cam lòng mà gượng cười nói với Hàm Chi. Anh còn chưa thật sự cưới vợ, địa vị trong nhà đã bị mẹ anh ép đến đáng thương như vậy rồi. Không biết nếu sau này thật sự cưới về một cô nàng thì còn bị mẹ anh đàn áp thế nào nữa đây. Không được rồi. Anh phải cẩn thận suy nghĩ về cuộc sống tương lai của mình mới được.
Hàm Chi thấy động tác cứng ngắc kèm lời nói khoa trương của Thẩm Quân Kỳ thì cảm thấy rất buồn cười. Thế nhưng Hàm Chi vẫn cố gắng nhìn lại, dịu dàng gật đầu cảm ơn Thẩm Quân Kỳ "Em cảm ơn. Anh cứ ăn đi ạ."
Hàm Chi cũng gắp lại một ít thức ăn bỏ vào chén của Thẩm Quân Kỳ coi như đáp lễ. Bà Thẩm thấy Hàm Chi biết quan tâm đến Thẩm Quân Kỳ như vậy thì càng hài lòng về Hàm Chi hơn nữa. “Con thấy chưa? Tiểu Chi quan tâm con như vậy mà con coi lại bộ dáng vô tâm của mình đi".
Thẩm Quân Kỳ cúi đầu, lầm lì mà ăn sáng, anh vừa nhận ra rằng dù anh có làm gì, nói gì thì cũng chỉ bị mẹ anh mắng thôi. Vì vậy Thẩm Quân Kỳ quyết định sẽ chỉ im lặng mà ăn thôi. "Mẹ. Mẹ cũng ăn đi ạ."
Hàm Chi thấy không khí bàn ăn có vẻ căng thẳng, vì vậy gắp một ít thức ăn đưa đến chén của bà Thẩm rồi dịu dàng nói.
"Cảm ơn con."
Bà Thẩm đối với Hàm Chi bao giờ cũng là mỉm cười, hiền dịu. Bữa ăn sáng của một nhà ba người kỳ quặc bắt đầu trở nên ấm áp hơn. Bà Thẩm cũng bỏ qua Thẩm Quân Kỳ không soi mói gì anh nữa mà chỉ quan tâm đến Hàm Chi. Bà thấy Hàm Chi ăn gần xong rồi thì mới mở lời nói chuyện.
"Tiểu Chi. Con đang ở đâu vậy?"
"Dạ. Con đang ở trọ một mình ạ."
Hàm Chi nuốt xuống phần thức ăn còn lại trong miệng, dùng khăn ăn lau sơ rồi mới trả lời bà Thẩm. Hành động này của Hàm Chi đã được giáo dục từ khi còn là tiểu thư của Cố Gia, lâu dần cũng không bỏ được. Bà Thẩm tinh ý nhìn đến động tác này của Hàm Chi, thầm đánh giá cô gái này đúng thật là một người có học thức, gia giáo tốt vì vậy càng phấn khởi mà đẩy mạnh việc phát triển tình cảm của cô với Thẩm Quân Kỳ.
Thẩm Quân Kỳ thầm tự hỏi trong lòng nhưng không dám nói ra miệng. Anh sợ lại chọc phải chỗ nào khiến bà Thẩm càng trở nên tức giận với anh hơn.
"Dạ. Mẹ đi trước đi. Anh Kỳ sẽ dìu con vào sau ạ"
Hàm Chi mỉm cười nói với bà Thẩm, chỉ vào nơi cổ chân của mình.
"Chân con đang bị thương nên sẽ đi sau ạ".
"Ừ. Vậy mẹ đi vào trước chờ con nhé" Bà Thẩm nhìn bộ dáng của Hàm Chi thì gật đầu đáp ứng cô. Sau đó quay sang Thẩm Quân Kỳ, giọng hằn học.
“Quân Kỳ. Mau đỡ Tiểu Chi vào ăn sáng"
"Dạ thưa me."
Thẩm Quân Kỳ trưng ra bộ mặt sưng xỉa mà đáp lời mẹ mình, khiến cho bà Thẩm không hài lòng mà giơ tay lên đánh anh một cái.
"Lo mà chăm sóc Tiểu Chi cho cẩn thận, không thì con biết tay mẹ".
Bà Thẩm trừng mắt với Thẩm Quân Kỳ, buông lời đe dọa sau đó bước chân vào trong nhà bếp,
Thẩm Quân Kỳ chờ bà Thẩm đi khuất rồi thì liền bước đến ngồi cạnh Hàm Chi, khó hiểu mà hỏi:
"Rốt cuộc là em đã nói chuyện gì với mẹ anh vậy hả? Sao tự dưng anh lại bị mắng".
"Ơ hay. Tôi có nói gì đâu chứ?"
Hàm Chi nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội mà nói,
"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Anh còn dám chất vấn tôi? Trước khi ra khỏi phòng anh nói gì hả? Cuối cùng anh để một mình tôi chịu trận trước mẹ anh?"
“Cái này sao anh biết trước được chứ? Em không thấy thái độ của mẹ đối với anh sao?"
Thẩm Quân Kỳ chán nản mà nói, tựa lưng hẳn vào thành ghế mà nhìn trần nhà. Thẩm Quân Kỳ cảm thấy cảm thương thay cho hoàn cảnh của mình.
"Hiện giờ có khi bà còn chịu nghe lời em nói hơn là lời của anh"
"Cũng tại anh thôi. Anh đã gây ra chuyện gì hay ho để cho mẹ của anh không nhìn anh vừa mắt rồi." Hàm Chi bực mình mà nhìn Thẩm Quân Kỳ,
“Thôi kệ vậy. Tới đâu hay tới đó. Ít nhất thì hiện tại em cũng lấy được tình cảm của mẹ anh rồi. Coi như cũng là một chuyện tốt." Thẩm Quân Kỳ bỗng dưng vui vẻ trở lại. Anh ngoái đầu nhìn cô cười rộ lên. Hàm Chi nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ cười với mình thì có hơi sửng sốt rồi lại thầm mắng trong lòng.
"Tốt cái đầu anh chứ tốt"
Hàm Chi cúi đầu xuống, tránh cho việc phải nhìn đối diện trực tiếp với nụ cười của Thẩm Quân Kỳ, không hiểu sao cô thấy hơi ngượng.
"Thôi được rồi. Đi ăn thôi. Không anh lại bị mẹ mắng nữa"
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi không nói gì nữa thì cũng kết thúc cuộc nói chuyện của hai người ở đây. Anh đứng dậy đưa tay ra với
Hàm Chi.
“Em đứng dậy được không?"
"Được"
Hàm Chi chống tay vào thành ghế, cố gắng đứng thẳng dậy. Cô nhìn chăm chăm vào bàn tay to lớn của Thẩm Quân Kỳ đang để trước mặt mình. Sau đó cũng chần chừ mà nắm lấy bàn tay của anh, Thẩm Quân Kỳ vòng tay qua ôm lấy eo của Hàm Chi, cô liền ngọ nguậy.
"Này. Anh định làm gì đó?" Hàm Chi cảnh giác nhìn Thẩm Quân Kỳ mà hỏi.
"Dìu em đi. Nếu không ôm thì làm sao dìu em đi được chứ?" Thẩm Quân Kỳ nhìn Hàm Chi mà giải đáp cho cô. Việc này không phải rất bình thường sao? Thẩm Quân Kỳ cười gian xảo mà hỏi lại Hàm Chi.
"Nếu không làm như vậy chẳng lẽ em muốn anh lại bế em đến trước mặt mẹ anh à?”
"Không phải "
Hàm Chi vội vàng chối bỏ. Khi nãy cô bị Thẩm Quân Kỳ bế ra phòng khách bị bà Thẩm nhìn chăm chú là đã rất xấu hổ rồi. Nếu giờ mà Thẩm Quân Kỳ lại tiếp tục làm hành động đó, bà Thẩm lại nhìn cô với ánh mắt thâm ý như khi nãy thì cô chắc chắn không thể nào ăn nổi mất.
"Ôm thì ôm đi. Đi lẹ đi. Tôi đói rồi."
Hàm Chi hết cách mà đồng ý với Thẩm Quân Kỳ, anh bật cười rồi bàn tay đặt bên hông của Hàm Chi lại dùng sức hơn để cô đặt trọng tâm cơ thể vào người mình. Sau đó chầm chậm dìu Hàm Chi đi vào trong phòng ăn.
"Chậm thôi. Cẩn thận Tiểu Chi đau đó. Cái thằng thô lỗ này.” Bà Thẩm vừa thấy bóng dáng của Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi thì liền lo lắng lên tiếng. Thẩm Quân Kỳ lập tức nhăn mặt. Anh có bao giờ thô lỗ đâu chứ? Mẹ anh thật quá đáng mà.
Thẩm Quân Kỳ ôm Hàm Chi đến bàn ăn, kéo ghế, đỡ cô ngồi xuống rồi mới đứng thẳng dậy nhìn mẹ mình.
"Rồi đó. Con đưa con dâu yêu quý của mẹ an toàn đến cho mẹ rồi đây."
"Hừ. Ăn nói kiểu gì đó. Con dâu của ta thì còn không phải vợ của con à? Mau ngồi xuống ăn đi"
Lại bị mắng? Thẩm Quân Kỳ cảm thấy buổi sáng ngày hôm nay của anh chắc chắn là bị sao quả tạ chiếu rồi. Sao anh bị mẹ mắng suốt thế này nhỉ? Thẩm Quân Kỳ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Hàm Chi, cầm đũa lên chuẩn bị ăn sáng. Anh mới chạm đũa vào đĩa thì trước mặt đã nghe tiếng bà Thẩm vang lên một lần nữa.
"Thở dài cái gì mà thở dài."
Bà Thẩm vẫn tiếp tục không hài lòng vì hành động của Thẩm Quân Kỳ, "Vợ con còn chưa ăn được gì kìa, mau gắp đồ cho Tiểu Chi ăn đi. Suốt ngày chỉ biết lo cho một mình mình. Con có vợ rồi thì phải lo cho vợ con nữa chứ."
Thẩm Quân Kỳ bất động mà nhìn đĩa thịt trước mặt, sau đó nhịn xuống mà chuyển hướng thành gắp thịt đưa vào chén của Hàm Chi.
“Này vợ. Em ăn đi nhé"
Thẩm Quân Kỳ không cam lòng mà gượng cười nói với Hàm Chi. Anh còn chưa thật sự cưới vợ, địa vị trong nhà đã bị mẹ anh ép đến đáng thương như vậy rồi. Không biết nếu sau này thật sự cưới về một cô nàng thì còn bị mẹ anh đàn áp thế nào nữa đây. Không được rồi. Anh phải cẩn thận suy nghĩ về cuộc sống tương lai của mình mới được.
Hàm Chi thấy động tác cứng ngắc kèm lời nói khoa trương của Thẩm Quân Kỳ thì cảm thấy rất buồn cười. Thế nhưng Hàm Chi vẫn cố gắng nhìn lại, dịu dàng gật đầu cảm ơn Thẩm Quân Kỳ "Em cảm ơn. Anh cứ ăn đi ạ."
Hàm Chi cũng gắp lại một ít thức ăn bỏ vào chén của Thẩm Quân Kỳ coi như đáp lễ. Bà Thẩm thấy Hàm Chi biết quan tâm đến Thẩm Quân Kỳ như vậy thì càng hài lòng về Hàm Chi hơn nữa. “Con thấy chưa? Tiểu Chi quan tâm con như vậy mà con coi lại bộ dáng vô tâm của mình đi".
Thẩm Quân Kỳ cúi đầu, lầm lì mà ăn sáng, anh vừa nhận ra rằng dù anh có làm gì, nói gì thì cũng chỉ bị mẹ anh mắng thôi. Vì vậy Thẩm Quân Kỳ quyết định sẽ chỉ im lặng mà ăn thôi. "Mẹ. Mẹ cũng ăn đi ạ."
Hàm Chi thấy không khí bàn ăn có vẻ căng thẳng, vì vậy gắp một ít thức ăn đưa đến chén của bà Thẩm rồi dịu dàng nói.
"Cảm ơn con."
Bà Thẩm đối với Hàm Chi bao giờ cũng là mỉm cười, hiền dịu. Bữa ăn sáng của một nhà ba người kỳ quặc bắt đầu trở nên ấm áp hơn. Bà Thẩm cũng bỏ qua Thẩm Quân Kỳ không soi mói gì anh nữa mà chỉ quan tâm đến Hàm Chi. Bà thấy Hàm Chi ăn gần xong rồi thì mới mở lời nói chuyện.
"Tiểu Chi. Con đang ở đâu vậy?"
"Dạ. Con đang ở trọ một mình ạ."
Hàm Chi nuốt xuống phần thức ăn còn lại trong miệng, dùng khăn ăn lau sơ rồi mới trả lời bà Thẩm. Hành động này của Hàm Chi đã được giáo dục từ khi còn là tiểu thư của Cố Gia, lâu dần cũng không bỏ được. Bà Thẩm tinh ý nhìn đến động tác này của Hàm Chi, thầm đánh giá cô gái này đúng thật là một người có học thức, gia giáo tốt vì vậy càng phấn khởi mà đẩy mạnh việc phát triển tình cảm của cô với Thẩm Quân Kỳ.