Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Từng Chút Một Yêu Thương Em - Chương 27: chăm sóc Hàm Chi (2)
Thẩm Quân Kỳ ở một bên giúp Hàm Chi điều chỉnh cơ thể ngủ một cách thoải mái nhất. Sau đó định rời đi thì ánh mắt lại vô tình rơi vào nơi cổ chân đang ngày một sưng lớn hơn của Hàm Chi. Anh suy nghĩ một chút rồi vẫn bước ra khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại để không đánh thức Hàm Chi. Khi Thẩm Quân Kỳ bước ra ngoài thì đám người hầu trong nhà vẫn còn đang đứng tụ lại mà bàn tán về hành động lạ của Thẩm Quân Kỳ vào tối ngày hôm nay.
"Tôi thuê các người về để đứng tám chuyện với nhau à?" Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Quân Kỳ vang lên khiến đám người đó giật thót. Lập tức tản đi không dám tụ tập tại đây nữa. Ai có việc gì thì đi làm việc đó, còn không thì đi ngủ. Cần phải đề cập một chút là thời gian hiện tại là một giờ rưỡi sáng rồi đấy, "Đứng lại."
Thẩm Quân Kỳ bỗng dưng kêu một người hầu gái khi cô ta đi ngang qua trước mặt anh.
"Dạ. Thẩm thiếu gia cần sai bảo gì ạ?” Cô nàng lập tức dừng lại, sợ sệt mà cúi đầu thật thấp hỏi Thẩm Quân Kỳ. "Cô đi kêu một người bác sĩ riêng đến đây cho tôi. Còn nữa lập tức kêu người lấy cho tôi một túi chườm đá và một chiếc váy ngủ phụ nữ đem đến đây."
Người hầu gái nghe Thẩm Quân Kỳ dặn dò thì có chút ngạc nhiên, nhưng cô ta cũng không dám hỏi gì nhiều mà chỉ có thể gật đầu làm theo. Người hầu gái lập tức chạy nhanh đi thông báo. Khoảng chừng mấy phút sau Thẩm Quân Kỳ liền thấy một dì lớn tuổi hơn đem những vật anh dặn dò quay lại.
“Cậu Thẩm. Những vật dụng mà cậu muốn tôi đã đem đến cả rồi, đặt ở đâu đây?"
Người phụ nữ lớn tuổi cung kính cúi đầu trước Thẩm Quân Kỳ rồi nói.
"Bác Phúc. Sao bác ở đây? Mà giờ này bác còn chưa ngủ ạ? "
Thẩm Quân Kỳ sau khi thấy người đưa túi chườm đá và váy ngủ đến là người phụ nữ này thì lập tức bất ngờ. Người này là người hầu đã theo nhà họ Thẩm mười mấy năm nay rồi. Bình thường thì bà ta chỉ đi theo hầu phu nhân nhà họ Thẩm, tức là mẹ của Thẩm Quân Kỳ thôi. Anh không hiểu sao bác Phúc lại xuất hiện ở đây.
"Mẹ cậu sai tôi đưa qua bên chỗ cậu ít thức ăn sẵn tiện coi ngó đám người bên đây có chăm sóc cậu tốt không?".
Người phụ nữ lớn tuổi được Thẩm Quân Kỳ gọi là bác Phúc nghe thấy anh hỏi như vậy thì liền mỉm cười giải thích.
"Lúc tôi đến đây thì cậu không có nhà. Vì vậy tôi định chờ cậu về đưa đồ và dặn dò theo ý của phu nhân. Không ngờ đến tận giờ này cậu mới về, tôi chờ cũng quên mất thời gian khuya như vậy nên bèn ở lại đây một đêm".
"Vậy bác cứ đi nghỉ đi, những việc này cứ để mấy người khác".
Thẩm Quân Kỳ vội vàng bước đến nhận lấy đồ ở trên tay bác Phúc, nhanh chóng thúc giục bà mau đi ngủ. Trời ạ. Người này là thân tín của mẹ anh đó. Nếu để bà biết hơn một giờ khuya anh mới mò đầu về nhà còn sai bảo bác Phúc nữa thì không chừng anh sẽ bị mẹ mắng mấy ngày mấy đêm luôn mất.
"Cậu Thẩm đừng bận lòng. Chút việc này tôi làm được mà. Đồ này đem vào trong phòng đúng không?”
Bác Phúc lùi lại, ngăn cản việc Thẩm Quân Kỳ muốn tự cầm lấy đồ. Sau đó bà vừa chỉ vào cánh cửa phòng mà khi nãy Thẩm Quần Kỳ đã đưa Hàm Chi vào vừa hỏi,
"Dạ. Vậy phiền bác đem vào giúp con ạ."
Thẩm Quân Kỳ thấy thái độ cương quyết của bác Phúc như vậy cũng không tiện giành qua giành lại nữa. Anh đành gật đầu nhờ bác Phúc đưa đồ vào trong phòng. Dù sao anh quả thật cũng cần một người giúp Hàm Chi thay đồ ngủ. Đương nhiên anh có khả năng giúp cô thay đồ cũng không hề ngại ngùng khi phải làm việc đó. Nhưng nếu sáng mai Hàm Chi thức dậy biết được việc anh đã giúp cô thay váy ngủ thì không biết sẽ còn náo loạn ra chuyện gì nữa đây.
Vì vậy nhằm đảm bảo an toàn cho chính bản thân mình, Thẩm Quân Kỳ thấy anh vẫn nên nhờ một người phụ nữ thay đồ ngủ cho Hàm Chi thì hợp lý hơn.
Bác Phúc bê đồ trên tay rồi mở cửa đi vào phòng ngủ, ánh mắt của bà lập tức bị thu hút bởi cô gái đang nằm ngủ trên giường.
Thật ra khi nãy lúc Thẩm Quân Kỳ về thì bà đã ở trong phòng nghỉ ngơi rồi. Bên ngoài om sòm thì bà liền đoán ngay là Thẩm Quân Kỳ đã về nhưng vì nghĩ cũng muộn nên để sáng mai gặp mặt anh rồi nói lại lời dặn dò của phu nhân cũng được. Thế nhưng không ngờ bà lại nghe thấy được đám hầu gái bàn nhau về việc Thẩm Quân Kỳ bê một cô gái đang ngủ về nhà, lại còn hết sức dịu dàng và trân trọng nữa.
Việc Thẩm Quân Kỳ dẫn phụ nữ về nhà thì đã không phải còn chuyện gì xa lạ đối với người nhà và tất cả người hầu của Thẩm Gia rồi. Bình thường khi cao hứng Thẩm Quân Kỳ vẫn dẫn người về nhà qua đêm, nhưng lần nào cũng đều là càn rỡ, vồ vập, nhìn sơ liền biết Thẩm Quân Kỳ chỉ muốn ăn chơi qua đường mà thôi. Thế nên việc anh ta đối xử dịu dàng và trân trọng với một người con gái khác đã hoàn toàn gây lên sự tò mò của bà. Vì vậy bác Phúc liền thay quần áo ra khỏi phòng, rồi giành lấy việc đem đồ đến trước Thẩm Quân Kỳ. Bà muốn xem thử người con gái được Thẩm Quân kỳ đối xử một cách trân trọng là người như thế nào. "Bác Phúc." Thẩm Quân Kỳ cũng theo sau người phụ nữ lớn tuổi mà bước vào phòng. Anh thấy bà đang quan sát Hàm Chi thì liền cất tiếng gọi.
"Vâng. Cậu Thẩm"
Bác Phúc đang tập trung quan sát gương mặt của cô thì nghe tiếng Thẩm Quân Kỳ gọi đằng sau lưng. Bà giật mình, vội vàng quay lại đối diện với Thẩm Quân Kỳ.
"Phiền bác Phúc có thể giúp con thay váy ngủ cho cô gái này được không?" Thẩm Quân Kỳ thấp giọng nói, anh sợ sẽ đánh thức Hàm Chi.
"Hả?"
Bác Phúc nhìn Thẩm Quân Kỳ, thấy trên mặt anh có nét xấu hổ thì lập tức rất bất ngờ. Bà không nghĩ Thẩm Quân Kỳ lại cất lời nhờ vả bà một chuyện như vậy. Hơn nữa nếu cô gái này và Thẩm Quân Kỳ đã ở bên nhau thì không thể hai người chưa có gì phát sinh chứ nhỉ? Theo những gì bà hiểu về Thẩm Quân Kỳ thì anh ta qua lại với phụ nữ chỉ cần một ngày thì đều đã xong chuyện lên giường rồi.
"À. Nếu bác không tiện thì con nhờ người khác cũng được ạ. Bác Phúc cứ để đại đồ trên bàn rồi đi nghỉ ngơi là được rồi ạ."
Thẩm Quân kỳ thấy bác Phúc ngẩn người ra nhìn anh thì tưởng rằng bà mệt, anh lại đi sai bảo bà nữa thì đúng là không tốt. Dù sao bác Phúc cũng lớn tuổi lại làm ở Thẩm Gia rất lâu, từ lúc Thẩm Quân kỳ mới sinh ra thì bà đã làm ở Thẩm Gia rồi. Vì vậy đối với Thẩm Quân Kỳ thì bác Phúc cũng giống như người trong nhà.
"Cháu xin lỗi. Bác mệt rồi thì cứ đi nghỉ ạ, mẹ cháu mà biết thì lại mắng cháu nữa đây"
" Không phải. Tôi chưa mệt đâu. Cậu Thẩm không cần phải lo lắng như vậy."
Bác Phúc thấy Thẩm Quân Kỳ hiểu lầm rằng mình đang mệt nên không giúp cậu ta được thì liền cười xòa, hiền từ nói.
"Để tôi giúp cô gái này thay đồ cho. Cậu Thẩm cứ đứng một bên là được."
Bác Phúc nói rồi liền đặt túi chườm đá lên bàn sau đó cầm lấy chiếc váy ngủ mà tiến đến bên cạnh giường. Thẩm Quân Kỳ liền tiến đến giúp bác Phúc dở chăn trên người Hàm Chi lên. Động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng càng khiến cho trong lòng bác Phúc để tâm hơn nữa.
"Tôi thuê các người về để đứng tám chuyện với nhau à?" Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Quân Kỳ vang lên khiến đám người đó giật thót. Lập tức tản đi không dám tụ tập tại đây nữa. Ai có việc gì thì đi làm việc đó, còn không thì đi ngủ. Cần phải đề cập một chút là thời gian hiện tại là một giờ rưỡi sáng rồi đấy, "Đứng lại."
Thẩm Quân Kỳ bỗng dưng kêu một người hầu gái khi cô ta đi ngang qua trước mặt anh.
"Dạ. Thẩm thiếu gia cần sai bảo gì ạ?” Cô nàng lập tức dừng lại, sợ sệt mà cúi đầu thật thấp hỏi Thẩm Quân Kỳ. "Cô đi kêu một người bác sĩ riêng đến đây cho tôi. Còn nữa lập tức kêu người lấy cho tôi một túi chườm đá và một chiếc váy ngủ phụ nữ đem đến đây."
Người hầu gái nghe Thẩm Quân Kỳ dặn dò thì có chút ngạc nhiên, nhưng cô ta cũng không dám hỏi gì nhiều mà chỉ có thể gật đầu làm theo. Người hầu gái lập tức chạy nhanh đi thông báo. Khoảng chừng mấy phút sau Thẩm Quân Kỳ liền thấy một dì lớn tuổi hơn đem những vật anh dặn dò quay lại.
“Cậu Thẩm. Những vật dụng mà cậu muốn tôi đã đem đến cả rồi, đặt ở đâu đây?"
Người phụ nữ lớn tuổi cung kính cúi đầu trước Thẩm Quân Kỳ rồi nói.
"Bác Phúc. Sao bác ở đây? Mà giờ này bác còn chưa ngủ ạ? "
Thẩm Quân Kỳ sau khi thấy người đưa túi chườm đá và váy ngủ đến là người phụ nữ này thì lập tức bất ngờ. Người này là người hầu đã theo nhà họ Thẩm mười mấy năm nay rồi. Bình thường thì bà ta chỉ đi theo hầu phu nhân nhà họ Thẩm, tức là mẹ của Thẩm Quân Kỳ thôi. Anh không hiểu sao bác Phúc lại xuất hiện ở đây.
"Mẹ cậu sai tôi đưa qua bên chỗ cậu ít thức ăn sẵn tiện coi ngó đám người bên đây có chăm sóc cậu tốt không?".
Người phụ nữ lớn tuổi được Thẩm Quân Kỳ gọi là bác Phúc nghe thấy anh hỏi như vậy thì liền mỉm cười giải thích.
"Lúc tôi đến đây thì cậu không có nhà. Vì vậy tôi định chờ cậu về đưa đồ và dặn dò theo ý của phu nhân. Không ngờ đến tận giờ này cậu mới về, tôi chờ cũng quên mất thời gian khuya như vậy nên bèn ở lại đây một đêm".
"Vậy bác cứ đi nghỉ đi, những việc này cứ để mấy người khác".
Thẩm Quân Kỳ vội vàng bước đến nhận lấy đồ ở trên tay bác Phúc, nhanh chóng thúc giục bà mau đi ngủ. Trời ạ. Người này là thân tín của mẹ anh đó. Nếu để bà biết hơn một giờ khuya anh mới mò đầu về nhà còn sai bảo bác Phúc nữa thì không chừng anh sẽ bị mẹ mắng mấy ngày mấy đêm luôn mất.
"Cậu Thẩm đừng bận lòng. Chút việc này tôi làm được mà. Đồ này đem vào trong phòng đúng không?”
Bác Phúc lùi lại, ngăn cản việc Thẩm Quân Kỳ muốn tự cầm lấy đồ. Sau đó bà vừa chỉ vào cánh cửa phòng mà khi nãy Thẩm Quần Kỳ đã đưa Hàm Chi vào vừa hỏi,
"Dạ. Vậy phiền bác đem vào giúp con ạ."
Thẩm Quân Kỳ thấy thái độ cương quyết của bác Phúc như vậy cũng không tiện giành qua giành lại nữa. Anh đành gật đầu nhờ bác Phúc đưa đồ vào trong phòng. Dù sao anh quả thật cũng cần một người giúp Hàm Chi thay đồ ngủ. Đương nhiên anh có khả năng giúp cô thay đồ cũng không hề ngại ngùng khi phải làm việc đó. Nhưng nếu sáng mai Hàm Chi thức dậy biết được việc anh đã giúp cô thay váy ngủ thì không biết sẽ còn náo loạn ra chuyện gì nữa đây.
Vì vậy nhằm đảm bảo an toàn cho chính bản thân mình, Thẩm Quân Kỳ thấy anh vẫn nên nhờ một người phụ nữ thay đồ ngủ cho Hàm Chi thì hợp lý hơn.
Bác Phúc bê đồ trên tay rồi mở cửa đi vào phòng ngủ, ánh mắt của bà lập tức bị thu hút bởi cô gái đang nằm ngủ trên giường.
Thật ra khi nãy lúc Thẩm Quân Kỳ về thì bà đã ở trong phòng nghỉ ngơi rồi. Bên ngoài om sòm thì bà liền đoán ngay là Thẩm Quân Kỳ đã về nhưng vì nghĩ cũng muộn nên để sáng mai gặp mặt anh rồi nói lại lời dặn dò của phu nhân cũng được. Thế nhưng không ngờ bà lại nghe thấy được đám hầu gái bàn nhau về việc Thẩm Quân Kỳ bê một cô gái đang ngủ về nhà, lại còn hết sức dịu dàng và trân trọng nữa.
Việc Thẩm Quân Kỳ dẫn phụ nữ về nhà thì đã không phải còn chuyện gì xa lạ đối với người nhà và tất cả người hầu của Thẩm Gia rồi. Bình thường khi cao hứng Thẩm Quân Kỳ vẫn dẫn người về nhà qua đêm, nhưng lần nào cũng đều là càn rỡ, vồ vập, nhìn sơ liền biết Thẩm Quân Kỳ chỉ muốn ăn chơi qua đường mà thôi. Thế nên việc anh ta đối xử dịu dàng và trân trọng với một người con gái khác đã hoàn toàn gây lên sự tò mò của bà. Vì vậy bác Phúc liền thay quần áo ra khỏi phòng, rồi giành lấy việc đem đồ đến trước Thẩm Quân Kỳ. Bà muốn xem thử người con gái được Thẩm Quân kỳ đối xử một cách trân trọng là người như thế nào. "Bác Phúc." Thẩm Quân Kỳ cũng theo sau người phụ nữ lớn tuổi mà bước vào phòng. Anh thấy bà đang quan sát Hàm Chi thì liền cất tiếng gọi.
"Vâng. Cậu Thẩm"
Bác Phúc đang tập trung quan sát gương mặt của cô thì nghe tiếng Thẩm Quân Kỳ gọi đằng sau lưng. Bà giật mình, vội vàng quay lại đối diện với Thẩm Quân Kỳ.
"Phiền bác Phúc có thể giúp con thay váy ngủ cho cô gái này được không?" Thẩm Quân Kỳ thấp giọng nói, anh sợ sẽ đánh thức Hàm Chi.
"Hả?"
Bác Phúc nhìn Thẩm Quân Kỳ, thấy trên mặt anh có nét xấu hổ thì lập tức rất bất ngờ. Bà không nghĩ Thẩm Quân Kỳ lại cất lời nhờ vả bà một chuyện như vậy. Hơn nữa nếu cô gái này và Thẩm Quân Kỳ đã ở bên nhau thì không thể hai người chưa có gì phát sinh chứ nhỉ? Theo những gì bà hiểu về Thẩm Quân Kỳ thì anh ta qua lại với phụ nữ chỉ cần một ngày thì đều đã xong chuyện lên giường rồi.
"À. Nếu bác không tiện thì con nhờ người khác cũng được ạ. Bác Phúc cứ để đại đồ trên bàn rồi đi nghỉ ngơi là được rồi ạ."
Thẩm Quân kỳ thấy bác Phúc ngẩn người ra nhìn anh thì tưởng rằng bà mệt, anh lại đi sai bảo bà nữa thì đúng là không tốt. Dù sao bác Phúc cũng lớn tuổi lại làm ở Thẩm Gia rất lâu, từ lúc Thẩm Quân kỳ mới sinh ra thì bà đã làm ở Thẩm Gia rồi. Vì vậy đối với Thẩm Quân Kỳ thì bác Phúc cũng giống như người trong nhà.
"Cháu xin lỗi. Bác mệt rồi thì cứ đi nghỉ ạ, mẹ cháu mà biết thì lại mắng cháu nữa đây"
" Không phải. Tôi chưa mệt đâu. Cậu Thẩm không cần phải lo lắng như vậy."
Bác Phúc thấy Thẩm Quân Kỳ hiểu lầm rằng mình đang mệt nên không giúp cậu ta được thì liền cười xòa, hiền từ nói.
"Để tôi giúp cô gái này thay đồ cho. Cậu Thẩm cứ đứng một bên là được."
Bác Phúc nói rồi liền đặt túi chườm đá lên bàn sau đó cầm lấy chiếc váy ngủ mà tiến đến bên cạnh giường. Thẩm Quân Kỳ liền tiến đến giúp bác Phúc dở chăn trên người Hàm Chi lên. Động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng càng khiến cho trong lòng bác Phúc để tâm hơn nữa.