Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Tang Vãn Cách cảm thấy ly sữa tươi nhẹ nhàng trong tay lúc này nặng không khác gì núi Thái Sơn, đôi mắt lung linh luống cuống chớp chớp, một hồi lâu mới ấp úng nói: " Cái này không được." Khu sẽ thường đến thăm cô, ngộ nhỡ hai người này gặp mặt, cô quả thật không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì!
"Tại sao không được?" Hùng Thần Giai hung thần ác sát hỏi ngược lại, gương mặt bất mãn, " Em cảm thấy uất ức em sao?" Mấy giây sau, sắc mặt của hắn thay đổi, dần dần bất ổn, được rồi, đích xác là uất ức công chúa rồi.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, mắt Tang Vãn Cách hơi ướt át, đập vào mắt cô là trên gương mặt bạn Đại Hùng lại có một tia uất ức cùng bất đắc dĩ tựa như đứa bé, đáng thương giống như là bị cướp đi món đồ chơi mà nó yêu quý. Cô không tự chủ được vươn tay, một hồi lâu sau vẫn là chán nản buông xuống.
Không thể thương hắn, không nên cho hắn hy cọng thì sẽ tốt cho hắn.
Nhưng năng lực kháng đả kích của bạn Đại Hùng cũng không phải một sớm một chiều luyện ra được, chỉ trong mấy giây thoáng qua, hắn lại mạnh mẽ như ngày thường, vươn tay đem Tang Vãn Cách kéo vào trong ngực, cẩn thận không để cho sữa tươi vẫy ra, sau đó ở trên trán cô dùng sức hôn một cái: " Em yên tâm đi, anh sẽ không để cho em chịu khổ, càng sẽ không khi dễ em nữa!" Lời thề son sắt bảo đảm, đáng tiếc Tang Vãn Cách một chữ cũng không tin, nhất chính là câu không khi dễ em nữa.
" Anh..." Cô há hốc mồm, cuối cùng cũng là không thốt được chữ nào.
Hùng Thần Giai lại ở trên trán cô hôn xuống một cái, sau đó lấy tốc độ ánh sáng vọt vào phòng bếp, ngay sau đó thanh âm "Lách ca lách cách" liền nối liền không dứt truyền tới.
Tang Vãn Cách nhìn cửa trước một chút, cũng không còn giữ ý niệm thừa dịp này rời đi. Bạn Hùng nào đó xem như rất sơ ý lơ là, trên thực tế chỗ có anh ta chỗ đó vô cùng đáng sợ, nếu như cô không có đoán sai, cửa kia nhất định là khóa trái.
Giờ khắc này, ngay cả chính cô cũng không hiểu tâm tư của mình rồi.
Cô muốn rời đi, muốn không gặp lại Hùng Thần Giai, muốn an toàn giữ cuộc sống bình thản của mình, cô đã không thể chịu nổi dù một ít gió thổi cỏ lay, một chút xíu nho nhỏ đả kích cũng có thể làm cho cô tan thành mây khói.
Hùng Thần Giai trở lại, cho dù hắn không nói, cô cũng có thể nhìn ra một vài chuyện. Hắn không hề toát ra khí chất thô lỗ giống như năm đó, không còn là gã mãng phu cơ bắp, không còn vẻ nghèo khổ,, hắn trở nên trầm ổn thành thục, trong lời nói có ý khác, thậm chí cách ăn vận và lái xe cũng là nhãn hiệu nổi tiếng nhất.
Đây không phải là một cuộc sống mà một công ty chuyển nhà bình thường có thể sống.
Hơn nữa, bảy năm trước hắn làm sao thoát khỏi án tử hình, đây cũng là một điều bí ẩn
Anh bạn đầu gấu này, cho tới bây giờ cô đều nhìn không ra.
Thời điểm hắn đơn thuần nhìn không thấu, phức tạp, thì càng nhìn không thấu.
Trong chén sữa tươi còn bốc lên làn khói nhẹ, hương thơm nồng ấm áp phả vào mặt, Tang Vãn Cách si ngốc ngây ngô nhìn váng sữa thật mỏng kết trên bề mặt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. đôi mắt long lanh như ngấn nước bất chợt hướng về bóng lưng cao lớn thô to của người đàn ông trong phòng bếp kiểu mở, ánh mắt khó dò, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đại Hùng, tại sao anh còn trở lại đây?
Sống những ngày tháng tự do tự tại không tốt sao? Cần gì phải trở lại nơi chốn thị phi không có chỗ dành cho mình? Chuyện của tôi, ngay cả chính tôi cũng còn chưa hiểu rõ mình. Thật vất vả mới có thể sống tiếp tục, vốn chính là phước phần mà trời đã ban ân, sao anh lại có thể không quý trọng như vậy. Tang Vãn Cách tôi có tài đức gì để được anh ưu ái như thế.
Nhẹ nhàng hớp một ngụm sữa tươi tinh khiết và thơm ngát, chất lỏng ấm áp trong phút chốc hòa tan dạ dày lạnh như băng của cô.
Khóe mắt đuôi mày dịu dàng như sóng gợn, ở trong căn nhà tràn đầy hơi thở của phái nam, bô bổng trở nên nổi bật với sắc thái nữ tính duy nhất làm ấm áp căn nhà.
"Tại sao không được?" Hùng Thần Giai hung thần ác sát hỏi ngược lại, gương mặt bất mãn, " Em cảm thấy uất ức em sao?" Mấy giây sau, sắc mặt của hắn thay đổi, dần dần bất ổn, được rồi, đích xác là uất ức công chúa rồi.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, mắt Tang Vãn Cách hơi ướt át, đập vào mắt cô là trên gương mặt bạn Đại Hùng lại có một tia uất ức cùng bất đắc dĩ tựa như đứa bé, đáng thương giống như là bị cướp đi món đồ chơi mà nó yêu quý. Cô không tự chủ được vươn tay, một hồi lâu sau vẫn là chán nản buông xuống.
Không thể thương hắn, không nên cho hắn hy cọng thì sẽ tốt cho hắn.
Nhưng năng lực kháng đả kích của bạn Đại Hùng cũng không phải một sớm một chiều luyện ra được, chỉ trong mấy giây thoáng qua, hắn lại mạnh mẽ như ngày thường, vươn tay đem Tang Vãn Cách kéo vào trong ngực, cẩn thận không để cho sữa tươi vẫy ra, sau đó ở trên trán cô dùng sức hôn một cái: " Em yên tâm đi, anh sẽ không để cho em chịu khổ, càng sẽ không khi dễ em nữa!" Lời thề son sắt bảo đảm, đáng tiếc Tang Vãn Cách một chữ cũng không tin, nhất chính là câu không khi dễ em nữa.
" Anh..." Cô há hốc mồm, cuối cùng cũng là không thốt được chữ nào.
Hùng Thần Giai lại ở trên trán cô hôn xuống một cái, sau đó lấy tốc độ ánh sáng vọt vào phòng bếp, ngay sau đó thanh âm "Lách ca lách cách" liền nối liền không dứt truyền tới.
Tang Vãn Cách nhìn cửa trước một chút, cũng không còn giữ ý niệm thừa dịp này rời đi. Bạn Hùng nào đó xem như rất sơ ý lơ là, trên thực tế chỗ có anh ta chỗ đó vô cùng đáng sợ, nếu như cô không có đoán sai, cửa kia nhất định là khóa trái.
Giờ khắc này, ngay cả chính cô cũng không hiểu tâm tư của mình rồi.
Cô muốn rời đi, muốn không gặp lại Hùng Thần Giai, muốn an toàn giữ cuộc sống bình thản của mình, cô đã không thể chịu nổi dù một ít gió thổi cỏ lay, một chút xíu nho nhỏ đả kích cũng có thể làm cho cô tan thành mây khói.
Hùng Thần Giai trở lại, cho dù hắn không nói, cô cũng có thể nhìn ra một vài chuyện. Hắn không hề toát ra khí chất thô lỗ giống như năm đó, không còn là gã mãng phu cơ bắp, không còn vẻ nghèo khổ,, hắn trở nên trầm ổn thành thục, trong lời nói có ý khác, thậm chí cách ăn vận và lái xe cũng là nhãn hiệu nổi tiếng nhất.
Đây không phải là một cuộc sống mà một công ty chuyển nhà bình thường có thể sống.
Hơn nữa, bảy năm trước hắn làm sao thoát khỏi án tử hình, đây cũng là một điều bí ẩn
Anh bạn đầu gấu này, cho tới bây giờ cô đều nhìn không ra.
Thời điểm hắn đơn thuần nhìn không thấu, phức tạp, thì càng nhìn không thấu.
Trong chén sữa tươi còn bốc lên làn khói nhẹ, hương thơm nồng ấm áp phả vào mặt, Tang Vãn Cách si ngốc ngây ngô nhìn váng sữa thật mỏng kết trên bề mặt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. đôi mắt long lanh như ngấn nước bất chợt hướng về bóng lưng cao lớn thô to của người đàn ông trong phòng bếp kiểu mở, ánh mắt khó dò, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đại Hùng, tại sao anh còn trở lại đây?
Sống những ngày tháng tự do tự tại không tốt sao? Cần gì phải trở lại nơi chốn thị phi không có chỗ dành cho mình? Chuyện của tôi, ngay cả chính tôi cũng còn chưa hiểu rõ mình. Thật vất vả mới có thể sống tiếp tục, vốn chính là phước phần mà trời đã ban ân, sao anh lại có thể không quý trọng như vậy. Tang Vãn Cách tôi có tài đức gì để được anh ưu ái như thế.
Nhẹ nhàng hớp một ngụm sữa tươi tinh khiết và thơm ngát, chất lỏng ấm áp trong phút chốc hòa tan dạ dày lạnh như băng của cô.
Khóe mắt đuôi mày dịu dàng như sóng gợn, ở trong căn nhà tràn đầy hơi thở của phái nam, bô bổng trở nên nổi bật với sắc thái nữ tính duy nhất làm ấm áp căn nhà.