Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Nếu như không phải là sắc trời đã tối, ánh trời chiều của hoàng hôn từ rèm cửa xuyên qua cả phòng ngủ, Hùng Thần Giai vẫn còn rất muốn tiếp tuc nữa.
Bong dáng mảnh mai trong ngực không biết vì sao hơi run một chút, dọa hắn giật bắn cả mình, vội vàng cúi đầu xem kỹ, phát hiện cô vẫn đang ngủ, lúc này mới yên lòng lại, nặng nề thở ra một hơi.
Ngón tay thô ráp dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xẹt qua, lướt qua từng đường cong trên khuôn mặt cô, cảm thấy nơi nào đó luôn trống rỗng trong bảy năm qua đã được lấp đầy, không còn cảm thấy thiếu thốn thứ gì nữa.
Lần này, hắn đã có năng lực nuông chiều cô, ai cũng đừng mong cướp cô khỏi vòng tay của hắn giống như năm đó, để cho hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mà mình yêu nhất rời khỏi vòng tay của mình, ai cũng đừng hòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nên sức lực cũng không chịu khống chế hơi siết chặt, rước lấy giai nhân trong ngực bất mãn ưm một tiếng, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, cẩn thận từng li từng tí giống như là đang ôm trân bảo nhẹ nhàng đong đưa, đôi môi mỏng khẽ cong thành một nụ cười dịu dàng mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng thấy qua.
Tang Vãn Cách mờ mịt mở mắt, đập vào mắt là một nơi xa xạ cô không hề quen thuộc. Bàn tay trắng nõn nâng lên, muốn vỗ vỗ gương mặt, lại phát hiện mình không thể động đậy, cả thân thể cũng bị người ta ôm vào lòng.
"... Anh?!"
Hùng Thần Giai lộ ra nụ cười thô lỗ ── cho dù ai cũng sẽ không biết bên dưới nụ cười này là hắn bàng hoàng đến cỡ nào, "Là anh." Trên miệng nói như vậy, bộ dáng lại tựa hồ không sợ trời không sợ đất, nhưng trong lòng lại khẩn trương đến rối tinh rối mù, chỉ sợ Tang Vãn Cách không vui lại muốn đẩy hắn ra.
"Sao anh lại ──" Cô có chút khó có thể mở miệng, gương mặt như phấn của cô vì lung túng nên đỏ ửng, làm nổi bật gò má mềm mại thêm sáng long lanh như ngọc, như dụ dỗ người nào đó nhào đến hung hăng cắn một cái.
Mà Hùng Thần Giai cũng quả thật làm như vậy, hắn không chút nghĩ ngợi cúi đầu, hướng về phía má phấn mềm mại trắng nõn cắn một hớp
Tang Vãn Cách rên lên một tiếng, bị đau lấy tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt lung linh không khỏi kinh ngạc nheo lại.
"A ── thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Bạn thô lỗ nào đó lúc này mới nhớ tới mình đã làm chuyện tốt gì, vội vàng đưa lên ánh mắt chân thành áy náy nhất, bàn tay to kéo đôi tay nhỏ bé xuống xoa nắn gò má luôn miệng nói xin lỗi.
Tang Vãn Cách có chút cảm thấy kỳ quái, cô đưa mắt lên nhìn, tạm thời bỏ qua tất cả nhân tố khác bên ngoài, không nháy mắt nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai
Hắn, tựa hồ không giống như trước kia..... Nhưng rốt cuộc kahsc ở chỗ nào thì cô cũng không biết nói như thế nào.
Hùng Thần Giai làm gì còn thời gian quản cô đang nghĩ lung tung gì, cả đầu óc của hắn lúc này chỉ tập trung vào dấu răng trên đôi má phấn của giai nhân bị hắn cắn một cái, đau lòng không chịu nổi, quả thật muốn lấy cái chết tạ tội để diễn tả sự hối hận biết vậy chẳng làm của mình rồi. Bàn tay không ngừng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, miệng thổi phù phù, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng đến mức tận cùng.
Hai người tựa hồ cũng quên lãng hoan ái không lâu trước đây, một người thì tận sức làm dịu vết răng trên đôi má phấn hắn lỡ cắn, một người thì ngẩn ngơ với khí chất khác hẳn năm đó của hắn, ai cũng không suy nghĩ về chuyện nên đối mặt lẫn nhau sau khi hoan ái như thế nào. Có lẽ Hùng Thần Giai da mặt dầy, hắn tuyệt đối không nghĩ tới cái này, nhưng Tang Vãn Cách thì lại khác.
Lòng bàn tay thô ráp ấm áp đó không ngừng xoa nhè nhẹ lên mặt của mình, cộng với làn hơi thở thổi nhè nhẹ làm mặt Tang Vãn Cách càng thêm đỏ, cô phất phất bàn tay nhỏ của mình, cố gắng khiến Hùng Thần Giai buông cô ra, nhưng người nào đó da mặt dày làm gì chịu chứ, bàn tay to chết sống ghì cũng xoa nhè nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn không chịu buông tay, tròng mắtđen như mực càng thêm liều mạng nhìn chằm chằm vào gương mặt của người phụ nữ hắn yêu mến, cho dù nháy mắt cũng cảm thấy luyến tiếc.
"Công chúa." Hắn khe khẽ gọi tên cô, trong đôi mắt có ánh sáng kiên nghị nào đó chợt lóe lên, "Chúng ta làm ước định có được hay không."
Tang Vãn Cách nhíu nhíu mày, đôi măt to như nước toát ra vẻ không hiểu, tựa hồ không thể hiểu ý hắn đang nói.
"Đã bảy năm rồi, em có nguyện ý cho anh một cơ hội không?" Hắn đang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cưỡng bách cô đối mặt với hắn, ánh mắt tinh xảo khóa cô lại, làm cô không chỗ nào che giấu, "Đừng nghĩ những chuyện trước đây nữa, chỉ có em và anh, cho anh một cơ hội để theo đuổi em, được không?"
Môi hồng mấp ma mấp máy, Tang Vãn Cách cố gắng nói gì đó, lại phát hiện mình lại không thể thốt nổi một chữ nào.
Một giây kế tiếp, tuyên ngôn phóng khoáng lại không nói lý của người đàn ông lập tức phun ra, từng chữ từng chữ kiên định, từng chữ từng chữ rất rõ ràng, mang đầy vẻ ngang ngược tự đại đáng đánh đòn nữa: "Chẳng qua anh không chấp nhận cự tuyệt, vào lúc anh muốn em, tuyệt đối không cho phép em không muốn anh."
Đó là một tuyên ngôn làm người ta sốc đến bực nào.
Tang Vãn Cách ngây ngốc.
Bong dáng mảnh mai trong ngực không biết vì sao hơi run một chút, dọa hắn giật bắn cả mình, vội vàng cúi đầu xem kỹ, phát hiện cô vẫn đang ngủ, lúc này mới yên lòng lại, nặng nề thở ra một hơi.
Ngón tay thô ráp dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xẹt qua, lướt qua từng đường cong trên khuôn mặt cô, cảm thấy nơi nào đó luôn trống rỗng trong bảy năm qua đã được lấp đầy, không còn cảm thấy thiếu thốn thứ gì nữa.
Lần này, hắn đã có năng lực nuông chiều cô, ai cũng đừng mong cướp cô khỏi vòng tay của hắn giống như năm đó, để cho hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mà mình yêu nhất rời khỏi vòng tay của mình, ai cũng đừng hòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nên sức lực cũng không chịu khống chế hơi siết chặt, rước lấy giai nhân trong ngực bất mãn ưm một tiếng, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, cẩn thận từng li từng tí giống như là đang ôm trân bảo nhẹ nhàng đong đưa, đôi môi mỏng khẽ cong thành một nụ cười dịu dàng mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng thấy qua.
Tang Vãn Cách mờ mịt mở mắt, đập vào mắt là một nơi xa xạ cô không hề quen thuộc. Bàn tay trắng nõn nâng lên, muốn vỗ vỗ gương mặt, lại phát hiện mình không thể động đậy, cả thân thể cũng bị người ta ôm vào lòng.
"... Anh?!"
Hùng Thần Giai lộ ra nụ cười thô lỗ ── cho dù ai cũng sẽ không biết bên dưới nụ cười này là hắn bàng hoàng đến cỡ nào, "Là anh." Trên miệng nói như vậy, bộ dáng lại tựa hồ không sợ trời không sợ đất, nhưng trong lòng lại khẩn trương đến rối tinh rối mù, chỉ sợ Tang Vãn Cách không vui lại muốn đẩy hắn ra.
"Sao anh lại ──" Cô có chút khó có thể mở miệng, gương mặt như phấn của cô vì lung túng nên đỏ ửng, làm nổi bật gò má mềm mại thêm sáng long lanh như ngọc, như dụ dỗ người nào đó nhào đến hung hăng cắn một cái.
Mà Hùng Thần Giai cũng quả thật làm như vậy, hắn không chút nghĩ ngợi cúi đầu, hướng về phía má phấn mềm mại trắng nõn cắn một hớp
Tang Vãn Cách rên lên một tiếng, bị đau lấy tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt lung linh không khỏi kinh ngạc nheo lại.
"A ── thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Bạn thô lỗ nào đó lúc này mới nhớ tới mình đã làm chuyện tốt gì, vội vàng đưa lên ánh mắt chân thành áy náy nhất, bàn tay to kéo đôi tay nhỏ bé xuống xoa nắn gò má luôn miệng nói xin lỗi.
Tang Vãn Cách có chút cảm thấy kỳ quái, cô đưa mắt lên nhìn, tạm thời bỏ qua tất cả nhân tố khác bên ngoài, không nháy mắt nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai
Hắn, tựa hồ không giống như trước kia..... Nhưng rốt cuộc kahsc ở chỗ nào thì cô cũng không biết nói như thế nào.
Hùng Thần Giai làm gì còn thời gian quản cô đang nghĩ lung tung gì, cả đầu óc của hắn lúc này chỉ tập trung vào dấu răng trên đôi má phấn của giai nhân bị hắn cắn một cái, đau lòng không chịu nổi, quả thật muốn lấy cái chết tạ tội để diễn tả sự hối hận biết vậy chẳng làm của mình rồi. Bàn tay không ngừng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, miệng thổi phù phù, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng đến mức tận cùng.
Hai người tựa hồ cũng quên lãng hoan ái không lâu trước đây, một người thì tận sức làm dịu vết răng trên đôi má phấn hắn lỡ cắn, một người thì ngẩn ngơ với khí chất khác hẳn năm đó của hắn, ai cũng không suy nghĩ về chuyện nên đối mặt lẫn nhau sau khi hoan ái như thế nào. Có lẽ Hùng Thần Giai da mặt dầy, hắn tuyệt đối không nghĩ tới cái này, nhưng Tang Vãn Cách thì lại khác.
Lòng bàn tay thô ráp ấm áp đó không ngừng xoa nhè nhẹ lên mặt của mình, cộng với làn hơi thở thổi nhè nhẹ làm mặt Tang Vãn Cách càng thêm đỏ, cô phất phất bàn tay nhỏ của mình, cố gắng khiến Hùng Thần Giai buông cô ra, nhưng người nào đó da mặt dày làm gì chịu chứ, bàn tay to chết sống ghì cũng xoa nhè nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn không chịu buông tay, tròng mắtđen như mực càng thêm liều mạng nhìn chằm chằm vào gương mặt của người phụ nữ hắn yêu mến, cho dù nháy mắt cũng cảm thấy luyến tiếc.
"Công chúa." Hắn khe khẽ gọi tên cô, trong đôi mắt có ánh sáng kiên nghị nào đó chợt lóe lên, "Chúng ta làm ước định có được hay không."
Tang Vãn Cách nhíu nhíu mày, đôi măt to như nước toát ra vẻ không hiểu, tựa hồ không thể hiểu ý hắn đang nói.
"Đã bảy năm rồi, em có nguyện ý cho anh một cơ hội không?" Hắn đang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cưỡng bách cô đối mặt với hắn, ánh mắt tinh xảo khóa cô lại, làm cô không chỗ nào che giấu, "Đừng nghĩ những chuyện trước đây nữa, chỉ có em và anh, cho anh một cơ hội để theo đuổi em, được không?"
Môi hồng mấp ma mấp máy, Tang Vãn Cách cố gắng nói gì đó, lại phát hiện mình lại không thể thốt nổi một chữ nào.
Một giây kế tiếp, tuyên ngôn phóng khoáng lại không nói lý của người đàn ông lập tức phun ra, từng chữ từng chữ kiên định, từng chữ từng chữ rất rõ ràng, mang đầy vẻ ngang ngược tự đại đáng đánh đòn nữa: "Chẳng qua anh không chấp nhận cự tuyệt, vào lúc anh muốn em, tuyệt đối không cho phép em không muốn anh."
Đó là một tuyên ngôn làm người ta sốc đến bực nào.
Tang Vãn Cách ngây ngốc.