Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Biết không thể giãy thoát khỏi hắn, cho nên Tang Vãn Cách cũng không giãy giụa hoặc là phản kháng ── Dù sao cuối cùng hắn cũng sẽ thực hiện được, thay vì bị hắn bị đoạt lấy tôn nghiêm cũng thất bại thảm hại, chẳng bằng trực tiếp liền làm thỏa mãn ý tứ của hắn.
Nhu thuận nằm ở trên mặt thảm, thảm rất dầy, cũng sẽ không hề khiến cô không thoải mái.
Mở mắt, đập vào mắt chính là gương mặt thô ráp mà cô đã từng nhìn suốt cả một năm, tuyệt đối không thể xưng là tuấn mỹ, lại hết sức quyến rũ, góc cạnh rõ ràng, vô cùng cương nghị. Trong đôi mắt đen như mực kia tựa hồ như thiếu chút gì, rồi lại tựa hồ nhiều thêm gì đó, tại thời khắc ý loạn tình mê như vậy, cô chỉ có thể mở to đôi mắt mù sương nhìn hắn, chờ đợi hắn đoạt lấy sắp tới.
Bàn tay ấm áp dọc theo dung nhan tinh xảo của cô chậm rãi khám phá, người đàn ông chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của cô, nhỏ giọng nói: "Công chúa... Công chúa của anh, gọi tên anh, có được không?" Giọng nói hơi nhỏ giống là sợ hù dọa cô, thậm chí mang theo chút cầu khẩn cầu.
Hắn đang ở trước mặt cô, cho tới bây giờ đều là mang dáng vẻ không hề tự ái, dáng vẻ si mê cuồng dại yêu cô yêu đến điên cuồng, dáng vẻ tà ác hèn mọn đối với cô dùng hết toàn bộ thủ đoạn, hoặc là dáng vẻ lãnh khốc nhốt cô đoạt lấy cô..... Tất cả những gì của hắn từ trươc đến này khi ở trước mặt của cô hắn hoàn toàn không hề che giấu chút nào, diện mạo biểu cảm phong phú đó, hắn cũng chỉ cho mỗi mình cô nhìn, đôi khi hắn hận sao không thể moi cả trái tim của hắn ra, dùng hai tay hiến tặng cho cô, chỉ là cô cho tới bây giờ đều không cần hắn.
Tang Vãn Cách kinh ngạc mà nhìn đôi mắt đen của người đàn ông đó có nét khổ sở thoáng qua, môi hồng khẽ nhếch, rung động hai cái, cuối cùng một chữ cũng không nói.
Hắn cúi thân mình xuống ôm lấy cô, đem khuôn mặt vùi vào tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: "Công chúa của anh, em có còn nhớ anh tên là gì không, nhớ không em? Còn nhớ không em?"
Đôi mắt lung linh chớp chớp, trên hàng mi thật dày còn treo giọt nước mắt long lanh, Tang Vãn Cách mang theo nghẹn ngào"Ừ" một tiếng.
“Vậy gọi anh một lần có được không, có được hay không?" Thanh âm của người đàn ông lại mang đầy vẻ cầu khẩn như vậy, giống như là một đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ ở trong biển người, biết rõ cha mẹ không thể nào trở lại tìm mình, nhưng vẫn còn ngồi đó mà ôm hy vọng.
Cánh môi Tang Vãn Cách run rẩy, trong lòng đột nhiên thoáng đau nhói, quỷ thần xui khiến, cô cà lăm, kêu một tiếng gần như là không nghe được: "Hùng... Hùng Thần Giai..."
Đôi mắt ưng của người đàn ông sáng lên, chợt ôm sát cô vào lòng. Tròng mắt đen lóe ra thứ gì đó giống như ngấn lệ, nhưng cũng không nói gì them nữa, chỉ là đôi môi nóng bỏng của hắn bắt đầu gặm cắn khắp nơi, dịu dàng và cuồng dã, giống như là muốn đem Tang Vãn Cách nuốt luôn vào trong bụng.
"Ưm..." Cô nhẹ nhàng bật ra tiếng rên rỉ vỡ vụn, có chút ngơ ngác nhìn Hùng Thần Giai đem quần áo thể thao của cô cởi ra, sau đó dùng đôi mắt đen bị cháy hừng hực dục hỏa đỏ bừng, nhìn cô giống sói xám lớn nhìn chằm chằm vào chú cừu nhỏ, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào bầu ngực sữa nửa kín nửa hở của cô, ánh mắt tràn đầy dục niệm này gần như có thể xuyên thấu lớp áo lót mỏng manh lót, làm Tang Vãn Cách rên rỉ một tiếng, đôi tay nhỏ bé đột nhiên che hai mắt của mình, chết sống không chịu buông ra.
Hùng Thần Giai cười, tràn đầy yêu thương, hôn một cái ở trên má cô, sau đó dọc theo đường vòng cung đẹp đẽ của chiếc cằm lướt xuống chiếc cổ trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng gặm cắn, bàn tay cũng lặng lẽ leo lên bộ ngực mềm mại của cô, cách lớp áo ngực thật mỏng nhẹ nhàng ve vuốt.
Tang Vãn Cách nằm ở trên mặt thảm, mặt đã hồng đến lạ thường, nhưng lại vẫn che cặp mắt không chịu mở ra.
Nhưng ánh mắt không mở, chỉ là bong tối thì chỉ càng làm cho cô càng thêm nhạy cảm, mỗi một động tác của Hùng Thần Giai, mỗi một nụ hôn, thậm chí là mỗi một hơi thở, cô đều có thể cảm thấy vô cùng rõ ràng.
Đôi bàn tay khéo léo giống như biết nói, không ngừng thám hiểm trên than thể cô, mang cho cô khoái cảm không cách nào nói rõ.
Đôi môi mỏng ấm áp ở trên người cô không ngừng tạo ra vô số vết hôn đỏ tươi, ngông cuồng mà phách lối tuyên cáo cô là của hắn, là của một mình hắn, ai cũng không thay đổi được!
Nhu thuận nằm ở trên mặt thảm, thảm rất dầy, cũng sẽ không hề khiến cô không thoải mái.
Mở mắt, đập vào mắt chính là gương mặt thô ráp mà cô đã từng nhìn suốt cả một năm, tuyệt đối không thể xưng là tuấn mỹ, lại hết sức quyến rũ, góc cạnh rõ ràng, vô cùng cương nghị. Trong đôi mắt đen như mực kia tựa hồ như thiếu chút gì, rồi lại tựa hồ nhiều thêm gì đó, tại thời khắc ý loạn tình mê như vậy, cô chỉ có thể mở to đôi mắt mù sương nhìn hắn, chờ đợi hắn đoạt lấy sắp tới.
Bàn tay ấm áp dọc theo dung nhan tinh xảo của cô chậm rãi khám phá, người đàn ông chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của cô, nhỏ giọng nói: "Công chúa... Công chúa của anh, gọi tên anh, có được không?" Giọng nói hơi nhỏ giống là sợ hù dọa cô, thậm chí mang theo chút cầu khẩn cầu.
Hắn đang ở trước mặt cô, cho tới bây giờ đều là mang dáng vẻ không hề tự ái, dáng vẻ si mê cuồng dại yêu cô yêu đến điên cuồng, dáng vẻ tà ác hèn mọn đối với cô dùng hết toàn bộ thủ đoạn, hoặc là dáng vẻ lãnh khốc nhốt cô đoạt lấy cô..... Tất cả những gì của hắn từ trươc đến này khi ở trước mặt của cô hắn hoàn toàn không hề che giấu chút nào, diện mạo biểu cảm phong phú đó, hắn cũng chỉ cho mỗi mình cô nhìn, đôi khi hắn hận sao không thể moi cả trái tim của hắn ra, dùng hai tay hiến tặng cho cô, chỉ là cô cho tới bây giờ đều không cần hắn.
Tang Vãn Cách kinh ngạc mà nhìn đôi mắt đen của người đàn ông đó có nét khổ sở thoáng qua, môi hồng khẽ nhếch, rung động hai cái, cuối cùng một chữ cũng không nói.
Hắn cúi thân mình xuống ôm lấy cô, đem khuôn mặt vùi vào tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: "Công chúa của anh, em có còn nhớ anh tên là gì không, nhớ không em? Còn nhớ không em?"
Đôi mắt lung linh chớp chớp, trên hàng mi thật dày còn treo giọt nước mắt long lanh, Tang Vãn Cách mang theo nghẹn ngào"Ừ" một tiếng.
“Vậy gọi anh một lần có được không, có được hay không?" Thanh âm của người đàn ông lại mang đầy vẻ cầu khẩn như vậy, giống như là một đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ ở trong biển người, biết rõ cha mẹ không thể nào trở lại tìm mình, nhưng vẫn còn ngồi đó mà ôm hy vọng.
Cánh môi Tang Vãn Cách run rẩy, trong lòng đột nhiên thoáng đau nhói, quỷ thần xui khiến, cô cà lăm, kêu một tiếng gần như là không nghe được: "Hùng... Hùng Thần Giai..."
Đôi mắt ưng của người đàn ông sáng lên, chợt ôm sát cô vào lòng. Tròng mắt đen lóe ra thứ gì đó giống như ngấn lệ, nhưng cũng không nói gì them nữa, chỉ là đôi môi nóng bỏng của hắn bắt đầu gặm cắn khắp nơi, dịu dàng và cuồng dã, giống như là muốn đem Tang Vãn Cách nuốt luôn vào trong bụng.
"Ưm..." Cô nhẹ nhàng bật ra tiếng rên rỉ vỡ vụn, có chút ngơ ngác nhìn Hùng Thần Giai đem quần áo thể thao của cô cởi ra, sau đó dùng đôi mắt đen bị cháy hừng hực dục hỏa đỏ bừng, nhìn cô giống sói xám lớn nhìn chằm chằm vào chú cừu nhỏ, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào bầu ngực sữa nửa kín nửa hở của cô, ánh mắt tràn đầy dục niệm này gần như có thể xuyên thấu lớp áo lót mỏng manh lót, làm Tang Vãn Cách rên rỉ một tiếng, đôi tay nhỏ bé đột nhiên che hai mắt của mình, chết sống không chịu buông ra.
Hùng Thần Giai cười, tràn đầy yêu thương, hôn một cái ở trên má cô, sau đó dọc theo đường vòng cung đẹp đẽ của chiếc cằm lướt xuống chiếc cổ trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng gặm cắn, bàn tay cũng lặng lẽ leo lên bộ ngực mềm mại của cô, cách lớp áo ngực thật mỏng nhẹ nhàng ve vuốt.
Tang Vãn Cách nằm ở trên mặt thảm, mặt đã hồng đến lạ thường, nhưng lại vẫn che cặp mắt không chịu mở ra.
Nhưng ánh mắt không mở, chỉ là bong tối thì chỉ càng làm cho cô càng thêm nhạy cảm, mỗi một động tác của Hùng Thần Giai, mỗi một nụ hôn, thậm chí là mỗi một hơi thở, cô đều có thể cảm thấy vô cùng rõ ràng.
Đôi bàn tay khéo léo giống như biết nói, không ngừng thám hiểm trên than thể cô, mang cho cô khoái cảm không cách nào nói rõ.
Đôi môi mỏng ấm áp ở trên người cô không ngừng tạo ra vô số vết hôn đỏ tươi, ngông cuồng mà phách lối tuyên cáo cô là của hắn, là của một mình hắn, ai cũng không thay đổi được!