Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Thật vất vả đem vị tôn đại thần Trình Cảnh Khu này mời ra cửa, Tang Vãn Cách vẫn còn sợ hãi vỗ ngực tựa tại trên ván cửa thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh sợ quá độ đỏ ửng, khiến cho gò má của cô vốn là có vẻ tái nhợt tiều tụy them chút khí sắc.
Thật là nguy hiểm, ngộ nhỡ bị Khu phát hiện tờ giấy đáng ghét đó... Tang Vãn Cách nghĩ cũng không dám nghĩ kế tiếp sẽ xảy ra những chuyện gì.
Cô chỉ không tham gia thương giới, cũng không đại biểu cái gì cô cũng không hiểu.
Lấy thế lực của Khu, muốn hủy diệt một người, thật sự là quá dễ dàng. Nhiều năm như vậy, người hắn duy nhất thật lòng mà đợi, cũng chỉ có một mình cô thôi, cô thậm chí cũng đều không rõ tại sao giữa bọn họ lại biến thành tình cảnh như hôm nay.
Cực kỳ lâu trước kia, bọn họ, không phải như thế...
Tang Vãn Cách thu hồi mê ly tinh thần, lửng thững đi vào phòng ngủ, đôi mắt to nghiêng mắt nhìn chung quanh, nhặt cục giấy trên đất lên, suy nghĩ lại, cũng không có vứt bỏ, ngược lại là tỉ mỉ mở ra, dùng bàn tay đè cho bằng, sau đó nhét xuống dưới nêmk
Cô xoắn lắc lắc đôi tay ngồi ở bên mép giường, sau khi thần kinh cực độ căng thẳng được thả lỏng thì những cơn đau mỏi lại xuất hiện. Đôi tay nhỏ bé chống eo ếch, Tang Vãn Cách mím môi, nhìn xem thời gian đã bốn giờ sáng, buồn ngủ biến mất, cô quyết định tắm một cái trước sau đó thay quần áo đi ra ngoài chạy bộ sáng sớm.
Như bà lão bị trật khớp eo khập khễnh đi về phía phòng tắm, thuận tay đem quần áo đặt bên cạnh bồn, Tang Vãn Cách mở vòi hoa sen, lúc này mới cởi ra áo ngủ buộc chặt trên người.
Cô gái trong gương kiều diễm như hoa đào, gương mặt dưới làn khí nóng bốc hơi có vẻ đỏ tươi khác thường, da thịt toàn thân vô cùng mịn màng, nõn nà, không được hoàn mỹ duy nhất đó chính là vết hôn xanh xanh tím tím trải rộng khắp người.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve cổ, Tang Vãn Cách hơi hoảng thần.
Ấy là dấu vết người kia để lại trên người cô a...
Tại sao hắn còn muốn trở lại đây? Còn có thể sống được đã là chuyện vô cùng đáng giá cảm ơn rồi, tại sao hắn còn chết tâm muốn quấn quýt lấy cô không buông? Bọn họ không thể nào, đạo lý này, sao hắn lại không hiểu chứ?
Yêu một người, thật liền nhất định phải lấy được cô sao?
Tang Vãn Cách không từng yêu ai, nên cũng không biết đáp án. Vào lúc cô còn nhỏ, cô đã từng quyết định muốn yêu Trình Cảnh Khu cả đời, cả đời chỉ thích một mình hắn, chỉ trung thành với một mình hắn, hai người cũng không sẽ không quan tâm đến trai thanh gái lịch màu sắc rực rỡ trên thế giới, không quan tâm đến nguwoif đó là quốc sắc thiên hương hay con nhà danh giá, bọn họ chỉ cần nhau.
Đã từng, cô là muốn như vậy, cũng đã làm như vậy.
Ai có thể có thể ngờ tới cuối cùng cũng biến thành tan vỡ rời xa.
Cô giữ được lời hứa hẹn của mình, lại không lấy được Trình Cảnh Khu.
Tang Vãn Cách còn nhớ rõ khi đó mình chỉ có mười mấy tuổi, cũng chưa biết gì là tình cảm thiếu nữ, càng sẽ không sùng bái mù quáng thần tượng cao nhân gì, ngoại trừ sống cuộc sống bình bình thản thản, cô chỉ muốn có một mái nhà ấm áp, có một người chồng than thiết, một đứa bé bướng bỉnh, cả đời này cũng đã thỏa mãn.
Khi đó, cô ngây thơ cho là Trình Cảnh Khu là người có thể cấp cho cô hạnh phúc.
Vàn ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô, cô nói lên ý nghĩ của mình với Trình Cảnh Khu, bọn họ cả đời chỉ thích đối phương, không bao giờ bị thế gian phồn hoa xa xỉ đó mê hoặc.
Nhưng nhiều năm như vậy, cô vẫn ghi nhớ rõ rang câu trả lời của Trình Cảnh Khu năm đó.
Hắn nói: Nha đầu ngốc, trên thế giới này không thể nào có một người vĩnh viễn thích một người, dù yêu thế nào, cuối cùng cũng sẽ qua đi, bây giờ chúng ta thích đối phương, cũng không đại biểu về sau, sẽ thuộc về đối phương.
Không phải cự tuyệt, nhưng cũng không phải là đồng ý, chỉ là từ đó về sau, Tang Vãn Cách không hề lệ thuộc vào Trình Cảnh Khu khắp nơi nữa. Nếu hắn không có được thứ cô muốn, như vậy thì không nên than cận quá thì tốt hơn. Có ai ngờ, sau lại xảy ra chuyện như vậy, người kia tùy tiện xông vào cuộc sống của cô như vậy, đem cuộc sống của cô làm cho rối loạn, sau đó, phủi mông một cái, ngồi tù, lại còn thoải mái chết ở nơi đó, để cho cô không bao giờ biết nên hận người nào, nên trách người nào, lại nên tha thứ người nào nữa.
Bảy năm qua, Trình Cảnh Khu đợi chờ cô, Tang Vãn Cách sao lại không biết. Nhưng vào thời điểm cô thích hắn, hắn không hề quý trọng, thế là chút tình cảm đó cũng đã trôi qua. Dù hắn hối hận muốn vãn hồi thế nào thì có ích lợi gì đâu? Bọn họ đã từng là hai chiếc xe chạy như điên về hướng đối phương, thời điểm lòng tràn đầy vui mừng mong đợi lại gần nhau, lại quên mất, kết quả của cùng một hướng đi, cuối cùng chỉ là gặp thoáng qua.
Trình Cảnh Khu, chỉ có thể trở thành phong cảnh đầy xuân sắc dọc đường đời của cô, mà không thể có được tình cảm của cô nữa rồi.
Thật là nguy hiểm, ngộ nhỡ bị Khu phát hiện tờ giấy đáng ghét đó... Tang Vãn Cách nghĩ cũng không dám nghĩ kế tiếp sẽ xảy ra những chuyện gì.
Cô chỉ không tham gia thương giới, cũng không đại biểu cái gì cô cũng không hiểu.
Lấy thế lực của Khu, muốn hủy diệt một người, thật sự là quá dễ dàng. Nhiều năm như vậy, người hắn duy nhất thật lòng mà đợi, cũng chỉ có một mình cô thôi, cô thậm chí cũng đều không rõ tại sao giữa bọn họ lại biến thành tình cảnh như hôm nay.
Cực kỳ lâu trước kia, bọn họ, không phải như thế...
Tang Vãn Cách thu hồi mê ly tinh thần, lửng thững đi vào phòng ngủ, đôi mắt to nghiêng mắt nhìn chung quanh, nhặt cục giấy trên đất lên, suy nghĩ lại, cũng không có vứt bỏ, ngược lại là tỉ mỉ mở ra, dùng bàn tay đè cho bằng, sau đó nhét xuống dưới nêmk
Cô xoắn lắc lắc đôi tay ngồi ở bên mép giường, sau khi thần kinh cực độ căng thẳng được thả lỏng thì những cơn đau mỏi lại xuất hiện. Đôi tay nhỏ bé chống eo ếch, Tang Vãn Cách mím môi, nhìn xem thời gian đã bốn giờ sáng, buồn ngủ biến mất, cô quyết định tắm một cái trước sau đó thay quần áo đi ra ngoài chạy bộ sáng sớm.
Như bà lão bị trật khớp eo khập khễnh đi về phía phòng tắm, thuận tay đem quần áo đặt bên cạnh bồn, Tang Vãn Cách mở vòi hoa sen, lúc này mới cởi ra áo ngủ buộc chặt trên người.
Cô gái trong gương kiều diễm như hoa đào, gương mặt dưới làn khí nóng bốc hơi có vẻ đỏ tươi khác thường, da thịt toàn thân vô cùng mịn màng, nõn nà, không được hoàn mỹ duy nhất đó chính là vết hôn xanh xanh tím tím trải rộng khắp người.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve cổ, Tang Vãn Cách hơi hoảng thần.
Ấy là dấu vết người kia để lại trên người cô a...
Tại sao hắn còn muốn trở lại đây? Còn có thể sống được đã là chuyện vô cùng đáng giá cảm ơn rồi, tại sao hắn còn chết tâm muốn quấn quýt lấy cô không buông? Bọn họ không thể nào, đạo lý này, sao hắn lại không hiểu chứ?
Yêu một người, thật liền nhất định phải lấy được cô sao?
Tang Vãn Cách không từng yêu ai, nên cũng không biết đáp án. Vào lúc cô còn nhỏ, cô đã từng quyết định muốn yêu Trình Cảnh Khu cả đời, cả đời chỉ thích một mình hắn, chỉ trung thành với một mình hắn, hai người cũng không sẽ không quan tâm đến trai thanh gái lịch màu sắc rực rỡ trên thế giới, không quan tâm đến nguwoif đó là quốc sắc thiên hương hay con nhà danh giá, bọn họ chỉ cần nhau.
Đã từng, cô là muốn như vậy, cũng đã làm như vậy.
Ai có thể có thể ngờ tới cuối cùng cũng biến thành tan vỡ rời xa.
Cô giữ được lời hứa hẹn của mình, lại không lấy được Trình Cảnh Khu.
Tang Vãn Cách còn nhớ rõ khi đó mình chỉ có mười mấy tuổi, cũng chưa biết gì là tình cảm thiếu nữ, càng sẽ không sùng bái mù quáng thần tượng cao nhân gì, ngoại trừ sống cuộc sống bình bình thản thản, cô chỉ muốn có một mái nhà ấm áp, có một người chồng than thiết, một đứa bé bướng bỉnh, cả đời này cũng đã thỏa mãn.
Khi đó, cô ngây thơ cho là Trình Cảnh Khu là người có thể cấp cho cô hạnh phúc.
Vàn ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô, cô nói lên ý nghĩ của mình với Trình Cảnh Khu, bọn họ cả đời chỉ thích đối phương, không bao giờ bị thế gian phồn hoa xa xỉ đó mê hoặc.
Nhưng nhiều năm như vậy, cô vẫn ghi nhớ rõ rang câu trả lời của Trình Cảnh Khu năm đó.
Hắn nói: Nha đầu ngốc, trên thế giới này không thể nào có một người vĩnh viễn thích một người, dù yêu thế nào, cuối cùng cũng sẽ qua đi, bây giờ chúng ta thích đối phương, cũng không đại biểu về sau, sẽ thuộc về đối phương.
Không phải cự tuyệt, nhưng cũng không phải là đồng ý, chỉ là từ đó về sau, Tang Vãn Cách không hề lệ thuộc vào Trình Cảnh Khu khắp nơi nữa. Nếu hắn không có được thứ cô muốn, như vậy thì không nên than cận quá thì tốt hơn. Có ai ngờ, sau lại xảy ra chuyện như vậy, người kia tùy tiện xông vào cuộc sống của cô như vậy, đem cuộc sống của cô làm cho rối loạn, sau đó, phủi mông một cái, ngồi tù, lại còn thoải mái chết ở nơi đó, để cho cô không bao giờ biết nên hận người nào, nên trách người nào, lại nên tha thứ người nào nữa.
Bảy năm qua, Trình Cảnh Khu đợi chờ cô, Tang Vãn Cách sao lại không biết. Nhưng vào thời điểm cô thích hắn, hắn không hề quý trọng, thế là chút tình cảm đó cũng đã trôi qua. Dù hắn hối hận muốn vãn hồi thế nào thì có ích lợi gì đâu? Bọn họ đã từng là hai chiếc xe chạy như điên về hướng đối phương, thời điểm lòng tràn đầy vui mừng mong đợi lại gần nhau, lại quên mất, kết quả của cùng một hướng đi, cuối cùng chỉ là gặp thoáng qua.
Trình Cảnh Khu, chỉ có thể trở thành phong cảnh đầy xuân sắc dọc đường đời của cô, mà không thể có được tình cảm của cô nữa rồi.