Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 42
Bởi vì thời gian không cho phép để Hùng Thần Giai biểu hiện tài nấu nướng ưu tú hơn người của hắn, cho nên hắn chỉ có thể làm món mỳ Ý hải sản đơn giản lại ép một ly nước trái cây, thìa dao nĩa cái gì cũng chuẩn bị xong, ngay cả khăn giấy cũng thân thiết rút ra đặt ở bên cạnh đĩa, chỉ còn chờ giai nhân ngồi xuống.
Tang Vãn Cách từ trên ghế salon đứng lên, chậm rãi đi vào bàn ăn, ngồi xuống.
"Không phải đói bụng sao, ăn nhanh lên đi." Lành lạnh nói xong, hắn liền xoay người sang chỗ khác rửa nồi, cũng không có quay đầu lại nhìn Tang Vãn Cách một lần nào nữ. Nhưng lúc này, nếu như có người nào có thể thấy được vẻ mặt của hắn, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì trên gương mặt thô lỗ hung dữ trời sinh kia là dịu dàng cùng thâm tình khó nói lên lời.
Dung nĩa ghim vào miếng xoài đặt trên đỉnh làm hoa, Tang Vãn Cách chậm rãi đưa vào trong miệng, hương thơm nồng nhất thời lan tỏa tràn đầy cả khoang miệng. Cô không tự chủ được dời tầm mắt chuyển qua trên người của Hùng Thần Giai, ánh mắt long lanh như nước hơi có chút mất hồn.
Đợi đến khi Hùng Thần Giai đem tất cả chén dĩa dơ xử lý sạch sẽ xoay người đến trước bàn ăn ngồi xuống, dĩa mì ý đã bị cô thanh lí sạch sẽ nước trái cây cũng không còn dư lại.
Hài lòng híp tròng mắt đen, hất nhẹ cái mông rắn chắc về phía sau, chiếc ghế đang ngồi lập tức trượt đến tủ lạnh gần đó, Hùng Thần Giai tiện tay nhặt lên một mảnh bánh mì nướng, cùng một lon bia và cứ thế mà gặm cắn.
Bánh mì nướng cùng với bia... Người đàn ông này ăn và uống cũng luôn luôn kỳ quái như thế.
Rõ ràng có tinh lực làm mỳ Ý cho cô, nhưng lại không làm cho mình một ít... Tang Vãn Cách ngồi ở trên ghế, ánh mắt có chút mê ly, mờ mịt không biết suy nghĩ đã đi đến, chỉ là lẳng lặng nhìn người đàn ông vừa rót bia vừa cắn bánh mì nướng thô lỗ. Có lẽ, có một vài thứ hắn không hề thay đổi, thí dụ như bản thân hắn qua loa cùng lười biếng, cùng với, luôn tốt với cô.
Với Tang Vãn Cách chỉ là mấy phút, nhưng với Hùng Thần Giai, dùng mấy phút thời gian này đã có thể nói là vô cùng lãng phí. Hắn tùy ý rút giấy qua lau lau miệng, đứng lên, không nói lời gì liền nắm lấy tay Tang Vãn Cách: "Mệt không, đi tắm thay quần áo trước."
Tang Vãn Cách ngoan ngoãn để hắn dắt đi, phòng ngủ ở phía sau phòng bếp, rất gần, cũng rất lớn. Hùng Thần Giai mở cửa phòng ra, lại mở đèn, ấn cô ngồi ở bên cạnh giường rồi bước vào phòng tắm thả nước nóng.
Ánh mắt trong suốt của cô quét một vòng trong phòng ngủ.
Đơn giản rộng rãi, hào phóng trong sáng, là phong cách trước sau như một của người đàn ông này, duy nhất khác với trước kia, chính là cả căn phòng hơi lonjk xộn, có một vài nơi xem ra đã mấy đời còn chưa được sửa sang lại.
Cô nhớ, bảy năm trước lúc bọn họ còn ở cùng một chỗ, bất cứ lúc nào, cho dù hắn giận đến mức ném đồ đá cửa, nhưng qua hôm sau chỉ cần cô vừa mở mắt,, thì trong phòng vĩnh viễn đều là khô sạch sẽ sảng khoái, tuyệt đối sẽ không có cảnh tượng xốc xếch như thế này xuất hiện.
Đôi tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối chậm rãi xoắn ở chung một chỗ, rối rắm thành đoàn, tâm loạn như ma, đồng thời, cũng có chút gì đó không tên đã bắt đầu lên men. Không, những thứ đó, vào bảy năm trước vốn đã ăn sâu vào trái tim của cô rồi, chôn giấu lâu như vậy, cuối cùng cũng không hề chịu nằm yên trong nơi tối tăm không mặt trời nữa, mà quyết định từ dưới đất chui lên.
Tựa như nụ hoa của mùa xuân, chỉ một giọt mưa nhỏ, sẽ làm nó đâm chồi, nở ra đóa hoa say đắm lòng người.
Bạn Hùng nào đó ở bên trong, mặc dù bề ngoài thô lỗ không biết ăn nói,, nhưng trong lòng vĩnh viễn luôn dịu dàng. Cái loại dịu dàng không muốn người biết đó, cho nên mới càng động lòng người...
Tang Vãn Cách đang suy nghĩ đến mất hồn, cửa phòng tắm lại đột nhiên mở ra.
Tang Vãn Cách từ trên ghế salon đứng lên, chậm rãi đi vào bàn ăn, ngồi xuống.
"Không phải đói bụng sao, ăn nhanh lên đi." Lành lạnh nói xong, hắn liền xoay người sang chỗ khác rửa nồi, cũng không có quay đầu lại nhìn Tang Vãn Cách một lần nào nữ. Nhưng lúc này, nếu như có người nào có thể thấy được vẻ mặt của hắn, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì trên gương mặt thô lỗ hung dữ trời sinh kia là dịu dàng cùng thâm tình khó nói lên lời.
Dung nĩa ghim vào miếng xoài đặt trên đỉnh làm hoa, Tang Vãn Cách chậm rãi đưa vào trong miệng, hương thơm nồng nhất thời lan tỏa tràn đầy cả khoang miệng. Cô không tự chủ được dời tầm mắt chuyển qua trên người của Hùng Thần Giai, ánh mắt long lanh như nước hơi có chút mất hồn.
Đợi đến khi Hùng Thần Giai đem tất cả chén dĩa dơ xử lý sạch sẽ xoay người đến trước bàn ăn ngồi xuống, dĩa mì ý đã bị cô thanh lí sạch sẽ nước trái cây cũng không còn dư lại.
Hài lòng híp tròng mắt đen, hất nhẹ cái mông rắn chắc về phía sau, chiếc ghế đang ngồi lập tức trượt đến tủ lạnh gần đó, Hùng Thần Giai tiện tay nhặt lên một mảnh bánh mì nướng, cùng một lon bia và cứ thế mà gặm cắn.
Bánh mì nướng cùng với bia... Người đàn ông này ăn và uống cũng luôn luôn kỳ quái như thế.
Rõ ràng có tinh lực làm mỳ Ý cho cô, nhưng lại không làm cho mình một ít... Tang Vãn Cách ngồi ở trên ghế, ánh mắt có chút mê ly, mờ mịt không biết suy nghĩ đã đi đến, chỉ là lẳng lặng nhìn người đàn ông vừa rót bia vừa cắn bánh mì nướng thô lỗ. Có lẽ, có một vài thứ hắn không hề thay đổi, thí dụ như bản thân hắn qua loa cùng lười biếng, cùng với, luôn tốt với cô.
Với Tang Vãn Cách chỉ là mấy phút, nhưng với Hùng Thần Giai, dùng mấy phút thời gian này đã có thể nói là vô cùng lãng phí. Hắn tùy ý rút giấy qua lau lau miệng, đứng lên, không nói lời gì liền nắm lấy tay Tang Vãn Cách: "Mệt không, đi tắm thay quần áo trước."
Tang Vãn Cách ngoan ngoãn để hắn dắt đi, phòng ngủ ở phía sau phòng bếp, rất gần, cũng rất lớn. Hùng Thần Giai mở cửa phòng ra, lại mở đèn, ấn cô ngồi ở bên cạnh giường rồi bước vào phòng tắm thả nước nóng.
Ánh mắt trong suốt của cô quét một vòng trong phòng ngủ.
Đơn giản rộng rãi, hào phóng trong sáng, là phong cách trước sau như một của người đàn ông này, duy nhất khác với trước kia, chính là cả căn phòng hơi lonjk xộn, có một vài nơi xem ra đã mấy đời còn chưa được sửa sang lại.
Cô nhớ, bảy năm trước lúc bọn họ còn ở cùng một chỗ, bất cứ lúc nào, cho dù hắn giận đến mức ném đồ đá cửa, nhưng qua hôm sau chỉ cần cô vừa mở mắt,, thì trong phòng vĩnh viễn đều là khô sạch sẽ sảng khoái, tuyệt đối sẽ không có cảnh tượng xốc xếch như thế này xuất hiện.
Đôi tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối chậm rãi xoắn ở chung một chỗ, rối rắm thành đoàn, tâm loạn như ma, đồng thời, cũng có chút gì đó không tên đã bắt đầu lên men. Không, những thứ đó, vào bảy năm trước vốn đã ăn sâu vào trái tim của cô rồi, chôn giấu lâu như vậy, cuối cùng cũng không hề chịu nằm yên trong nơi tối tăm không mặt trời nữa, mà quyết định từ dưới đất chui lên.
Tựa như nụ hoa của mùa xuân, chỉ một giọt mưa nhỏ, sẽ làm nó đâm chồi, nở ra đóa hoa say đắm lòng người.
Bạn Hùng nào đó ở bên trong, mặc dù bề ngoài thô lỗ không biết ăn nói,, nhưng trong lòng vĩnh viễn luôn dịu dàng. Cái loại dịu dàng không muốn người biết đó, cho nên mới càng động lòng người...
Tang Vãn Cách đang suy nghĩ đến mất hồn, cửa phòng tắm lại đột nhiên mở ra.