Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 31
Từ phòng rửa tay vắt khăn lông ướt trở lại, đã nhìn thấy tiểu giai nhân mặt mờ mịt ngồi ở trên giường lớn trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh như tơ lụa xõa ở trên giường đơn, càng thêm nổi bật lên thân thể nhỏ nhắn, như hoa như ngọc của cô.
Bàn tay ngắt nhẹ chop mũi cô, hắn cúi đầu ấn xuống một nụ hôn ở đôi môi hồng, sau đó cầm lấy khăn lông tỉ mỉ lau mặt cho cô, vừa lau vừa hỏi: "Đói bụng ư, như thế này dẫn em đi ăn cơm có được hay không?"
Tang Vãn Cách mở một đôi mắt to ngập nước, lên xuống trái phải nhìn Hùng Thần Giai một lần, trí nhớ trước khi bất tỉnh chỉ một thoáng liền như thủy triều tràn vào đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời mắc cỡ đỏ bừng, theo bản năng muốn đem lồng ngực mình dựa vào còn tản ra khí nóng mãnh liệt đẩy ra, tuy nhiên bị bạn Hùng nào đó, còn đặt ở bên môi khẽ hôn một cái.
Hai gò má mềm mại đỏ hơn."... Anh, anh buông ra!"
"Buông ra?" Hùng Thần Giai không khác côn đồ nhướng nhướng mày, "Vậy làm sao được chứ, anh chẳng những không buông..." Nói xong, hắn dùng sức, quỳ một gối xuống ở trên giường, dễ dàng liền đem cô áp đảo, chóp mũi hướng về phía chóp mũi, xấu xa nói: "Anh còn muốn làm như vầy..."
Đôi môi mỏng cách lớp áo sơ mi cắn một đóa đỏ hồng, dùng hàm răng gặm cắn, "Còn như vầy!"
Khoái cảm y hệt dòng điện đột nhiên từ ngực lên tới đại não, Tang Vãn Cách ưm một tiếng, cả người phát run, đôi mắt vốn mới vừa thanh tỉnh còn có chút mờ mịt càng thêm sương mù tràn ngập, "Ừ..." Đột nhiên, giống như là ý thức được cái gì, đôi tay nhỏ bé đột nhiên chống đẩy lồng ngực cứng rắn, nhỏ giọng hô:
"Quần áo của tôi!"
"Quần áo?" Hùng Thần Giai giả bộ ngu, ra dáng vẻ tôi rất ngây thơ, tôi rất vô tội, "Quần áo gì?"
"Chính là tôi ── tôi ──" Tang Vãn Cách mấy lần muốn nói lại thôi, mắt to ngập hơi nước, oán giận chỉ trích, "Trả lại cho tôi nhanh lên!"
Hùng Thần Giai nhún nhún vai, nhướng nhướng mày, hỏi lần nữa: "Công chúa, rốt cuộc em đang nói gì vậy? Quần áo gì?"
Bộ dáng thành khẩn đàng hoàng vô cùng chân thật kia, đem phòng bị của Tang Vãn Cách từng điểm từng điểm sụp đổ thành công. Cô ngập ngừng nói, thanh âm gần như lẩm bẩm: "Chính là... Tôi... Quần áo..... Bên trong...." Hai chữ cuối cùng quả thật giống như là từ giữa kẽ răng nặn ra, nhỏ đến mức giống như tiếng muỗi vo ve bên tai.
Nhất thời, cặp mắt đen thăm thẳm kia đột nhiên trở nên thâm thúy, Hùng Thần Giai đến gần cô, gò má hai người kề nhau, thanh âm của hắn càng thêm rõ ràng truyền vào trong màng nhĩ của cô, "Áo lót hả? A đúng vậy, đồ lót của em đâu?"
Chỉ một câu nói như vậy, Tang Vãn Cách lập tức biết rõ, cô lại bị lừa!
Cũng giống như là bảy năm trước, bạn Hùng nào đó cũng là dùng cái loại vẻ mặt vô tội lại vô cùng thành khẩn nói cho cô biết hắn có chuyện xin cô giúp một tay, cô không nghi ngờ gì đi theo hắn về nhà, lúc này mới bị hắn bắt cóc mang đi! Như thế rất tốt, bảy năm sau, cô vẫn bị lừa gạt y như thế!
Sao cô lại không nhìn ra gã đáng ghét này nhìn bề ngoài đơn thuần đàng hoàng, thật ra thì trong xương trang bị đầy đủ gian trá giảo hoạt cùng vô sỉ chứ?!
Hùng Thần Giai cong thành nụ cười đắc ý và say đắm, cúi đầu cách áo sơ mi trắng cắn đỉnh hồng không có áo lót, nước miếng sáng lóng lánh thấm ướt áo sơ mi như tuyết, khiến cho đỉnh mê người phấn hồng như ẩn như hiện, tràn đầy câu dẫn chết người.
"Anh đừng ──" Chẳng biết từ lúc nào, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cái đầu của ai đó đang vùi vào bộ ngực của mình ʘʘ, Tang Vãn Cách cố gắng co lại muốn lui về phía sau, nhưng ai đó như hình với bóng cắn kiều nhũ của cô không chịu lỏng miệng, cô thối lui đến nơi nào, cái miệng nóng bỏng của ai đó lại cũng theo tới chỗ đó, dù sao chính là đã quyết tâm ăn cô, sống chết cũng không rời đi.
Miệng đầy mỹ vị Hùng Thần Giai làm gì còn thời gian nói chuyện với cô, chỉ là thưởng thức đóa mềm mại này cũng đã làm cho hắn vui đến quên cả trời đất rồi, cho đến khi...
Một trận tiếng chuông chói tay đột nhiên vang thấu cả căn phòng, dọa Tang Vãn Cách giật mình, hơn nữ là dọa Hùng Thần Giai đang lâng lâng say mê ở bầu ngực sưa kiều diễm giật bắn mình! Đầu vú ngọt ngào trong phút chốc thoát khỏi môi của hắn, cách lớp áo ướt nhẹp ngạo nghễ đứng thẳng ở trong không khí.
Bàn tay ngắt nhẹ chop mũi cô, hắn cúi đầu ấn xuống một nụ hôn ở đôi môi hồng, sau đó cầm lấy khăn lông tỉ mỉ lau mặt cho cô, vừa lau vừa hỏi: "Đói bụng ư, như thế này dẫn em đi ăn cơm có được hay không?"
Tang Vãn Cách mở một đôi mắt to ngập nước, lên xuống trái phải nhìn Hùng Thần Giai một lần, trí nhớ trước khi bất tỉnh chỉ một thoáng liền như thủy triều tràn vào đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời mắc cỡ đỏ bừng, theo bản năng muốn đem lồng ngực mình dựa vào còn tản ra khí nóng mãnh liệt đẩy ra, tuy nhiên bị bạn Hùng nào đó, còn đặt ở bên môi khẽ hôn một cái.
Hai gò má mềm mại đỏ hơn."... Anh, anh buông ra!"
"Buông ra?" Hùng Thần Giai không khác côn đồ nhướng nhướng mày, "Vậy làm sao được chứ, anh chẳng những không buông..." Nói xong, hắn dùng sức, quỳ một gối xuống ở trên giường, dễ dàng liền đem cô áp đảo, chóp mũi hướng về phía chóp mũi, xấu xa nói: "Anh còn muốn làm như vầy..."
Đôi môi mỏng cách lớp áo sơ mi cắn một đóa đỏ hồng, dùng hàm răng gặm cắn, "Còn như vầy!"
Khoái cảm y hệt dòng điện đột nhiên từ ngực lên tới đại não, Tang Vãn Cách ưm một tiếng, cả người phát run, đôi mắt vốn mới vừa thanh tỉnh còn có chút mờ mịt càng thêm sương mù tràn ngập, "Ừ..." Đột nhiên, giống như là ý thức được cái gì, đôi tay nhỏ bé đột nhiên chống đẩy lồng ngực cứng rắn, nhỏ giọng hô:
"Quần áo của tôi!"
"Quần áo?" Hùng Thần Giai giả bộ ngu, ra dáng vẻ tôi rất ngây thơ, tôi rất vô tội, "Quần áo gì?"
"Chính là tôi ── tôi ──" Tang Vãn Cách mấy lần muốn nói lại thôi, mắt to ngập hơi nước, oán giận chỉ trích, "Trả lại cho tôi nhanh lên!"
Hùng Thần Giai nhún nhún vai, nhướng nhướng mày, hỏi lần nữa: "Công chúa, rốt cuộc em đang nói gì vậy? Quần áo gì?"
Bộ dáng thành khẩn đàng hoàng vô cùng chân thật kia, đem phòng bị của Tang Vãn Cách từng điểm từng điểm sụp đổ thành công. Cô ngập ngừng nói, thanh âm gần như lẩm bẩm: "Chính là... Tôi... Quần áo..... Bên trong...." Hai chữ cuối cùng quả thật giống như là từ giữa kẽ răng nặn ra, nhỏ đến mức giống như tiếng muỗi vo ve bên tai.
Nhất thời, cặp mắt đen thăm thẳm kia đột nhiên trở nên thâm thúy, Hùng Thần Giai đến gần cô, gò má hai người kề nhau, thanh âm của hắn càng thêm rõ ràng truyền vào trong màng nhĩ của cô, "Áo lót hả? A đúng vậy, đồ lót của em đâu?"
Chỉ một câu nói như vậy, Tang Vãn Cách lập tức biết rõ, cô lại bị lừa!
Cũng giống như là bảy năm trước, bạn Hùng nào đó cũng là dùng cái loại vẻ mặt vô tội lại vô cùng thành khẩn nói cho cô biết hắn có chuyện xin cô giúp một tay, cô không nghi ngờ gì đi theo hắn về nhà, lúc này mới bị hắn bắt cóc mang đi! Như thế rất tốt, bảy năm sau, cô vẫn bị lừa gạt y như thế!
Sao cô lại không nhìn ra gã đáng ghét này nhìn bề ngoài đơn thuần đàng hoàng, thật ra thì trong xương trang bị đầy đủ gian trá giảo hoạt cùng vô sỉ chứ?!
Hùng Thần Giai cong thành nụ cười đắc ý và say đắm, cúi đầu cách áo sơ mi trắng cắn đỉnh hồng không có áo lót, nước miếng sáng lóng lánh thấm ướt áo sơ mi như tuyết, khiến cho đỉnh mê người phấn hồng như ẩn như hiện, tràn đầy câu dẫn chết người.
"Anh đừng ──" Chẳng biết từ lúc nào, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cái đầu của ai đó đang vùi vào bộ ngực của mình ʘʘ, Tang Vãn Cách cố gắng co lại muốn lui về phía sau, nhưng ai đó như hình với bóng cắn kiều nhũ của cô không chịu lỏng miệng, cô thối lui đến nơi nào, cái miệng nóng bỏng của ai đó lại cũng theo tới chỗ đó, dù sao chính là đã quyết tâm ăn cô, sống chết cũng không rời đi.
Miệng đầy mỹ vị Hùng Thần Giai làm gì còn thời gian nói chuyện với cô, chỉ là thưởng thức đóa mềm mại này cũng đã làm cho hắn vui đến quên cả trời đất rồi, cho đến khi...
Một trận tiếng chuông chói tay đột nhiên vang thấu cả căn phòng, dọa Tang Vãn Cách giật mình, hơn nữ là dọa Hùng Thần Giai đang lâng lâng say mê ở bầu ngực sưa kiều diễm giật bắn mình! Đầu vú ngọt ngào trong phút chốc thoát khỏi môi của hắn, cách lớp áo ướt nhẹp ngạo nghễ đứng thẳng ở trong không khí.