Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 160
Tang Vãn Cách cũng không thể ngồi yên được nữa. Trong ba ngày qua mỗi ngày cô đều giãy dụa đấu tranh. Mỗi ngày cô đều phải nhìn Trình Cảnh Khu đi tới đi lui tự nhiên trong nhà mình, nhìn ba mẹ tươi cười rạng rỡ. Thậm chí ngay cả bác trai Trình và bác gái Trình cũng đã tới. Tất cả mọi người đều vui vẻ chuẩn bị một hôn lễ sắp tới, nhưng không có bất kỳ một ai hỏi đến ý kiến của Tang Vãn Cách là gì cả.
Không thể trơ mắt nhìn tình huống tiếp tục đi theo hướng xấu như vậy nữa. Cô trốn ở trong nhà ba ngày, nhưng không biết Gấu đã chịu biết bao nhiêu cực khổ rồi!
Đây là lần thứ năm Tang Vãn Cách đứng ở trước thư phòng của ba Tang. Ba ngày qua cô tổng cộng đã tới đây bốn lần, nhưng không có lần nào dám mạnh dạn nói ra sự thật. Cô sợ cô sẽ đánh mất không chỉ là người yêu, mà còn có ba nữa. Nếu như tất cả hậu quả đều do một mình cô gánh chịu, vậy cũng không sao, nhưng nếu như khi cô nói bí mật kia ra —— giữa ba mẹ còn có thể sống hài hòa giống như trước đây nữa không? Người ba nghiêm khắc của cô có thể tha thứ cho sự lừa gạt của mẹ gần ba mươi năm không?!
Cô đứng thật lâu ở trước cửa phòng, nhưng rốt cuộc cũng không có dũng khí để bước vào.
Đang lúc Tang Vãn Cách chuẩn bị xoay người rời đi lần nữa, cửa thư phòng lại được mở ra. Ba Tang đang cầm ly trà không trong tay, mà khi thấy Tang Vãn Cách đứng đây trong mắt liền thoáng qua một tia nghi vấn: "Cách Cách? Đứng ở trước cửa làm gì vậy? Đi đi, rót cho ba ly trà." Nói xong liền đem cái ly nhét vào trong tay Tang Vãn Cách.
"Dạ." Tang Vãn Cách đáp một tiếng, tạm thời không suy nghĩ nhiều nữa, mà nhanh chóng xoay người xuống lầu. Trong lòng cô thở dài một hơi, nhưng sau khi thả lỏng, tâm tình cô ngược lại càng thêm nặng nề hơn.
Bưng ly trà mới rót vừa định rời đi, lúc sắp đi ra khỏi nhà bếp mẹ Tang thuận thế kín đáo đưa cho cô một cái khay nhỏ, ý bảo cô đem ly nước trà đặt lên trên khay, sau đó lại để thêm một dĩa trái cây lên. Bà còn nói cho cô biết phải xem ba Tang ăn hết trái cây mới được đi. Tang Vãn Cách khéo léo đáp một tiếng, mẹ Tang cười cười, bỏ vào trong miệng của cô một miếng táo vừa mới gọt xong.
Thật là phải nói sao?
Nói xong, cuộc sống còn có thể an tĩnh giống như bây giờ không? Một mình cô chịu khổ sở là đủ rồi, nhưng vừa nghĩ tới ba mẹ đã lớn tuổi của mình cũng phải đối mặt với một đả kích lớn lao như thế... Tang Vãn Cách quả thật không dám nghĩ tới nữa. Cô nhớ rõ bảy năm trước, khi ba vừa biết cô bị Hùng Thần Giai cưỡng bức hơn nữa còn bị giam cầm, ông đã giận đến tím mặt. Nếu như không phải mẹ vừa kéo vừa khuyên, thì thậm chí ông sẽ không để cho ba mẹ của Gấu còn có trái cây tốt mà ăn nữa. Cô ở trong bệnh viện một tháng, dù đêm hay ngày ba đều ở bên cạnh cô, nắm tay của cô, mặc cho ai có khuyên như thế nào ông cũng không chịu rời đi. Đó cũng là lần đầu tiên Tang Vãn Cách thấy ba khóc.
Ông yêu thương cô như vậy đó! Yêu đến thậm chí ngay cả danh tiếng cùng nguyên tắc đều không để ý mà chỉ muốn đem Hùng Thần Giai phán tội tử hình, chỉ vì cô là đứa con gái bảo bối của ông.
Còn có mẹ... Bà là một người vừa đẹp vừa dịu dàng, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cưng chiều cô. Bà không cho phép ai khi dễ hay nói xấu cô dù là một câu. Mỗi ngày đều nấu nhiều món ngon cho cô ăn, trước lúc cô ngủ bà hay kể chuyện xưa cho cô nghe. Lần đầu tiên cô có kinh đau đến chết đi sống lại, mẹ đã khóc đến khi mắt sưng húp giống như quả đào lớn. Không biết đã có bao nhiêu người hâm mộ cô có ba mẹ yêu thương cô đến như vậy...
Mà bây giờ, muốn cô phải tự tay đánh vỡ sự ràng buộc lẫn nhau này sao... Không, cô không muốn, cô không muốn mất đi hai người! Nếu như mất đi họ, cô nhất định sẽ điên mất, nhất định sẽ điên!
Nhưng còn Gấu thì phải làm thế nào đây? Không có Gấu, cô sẽ không thể sống vui vẻ được. Nếu như Gấu chết đi... Cô cũng không muốn sống tiếp nữa, dù làm thế nào cô cũng vẫn chưa có cách giải quyết để có thể vẹn toàn đôi ngã?!
Tang Vãn Cách không yên lòng bưng khay trà đi tới cửa thư phòng của ba, nhẹ nhàng gõ một cái. Lúc bên trong truyền đến tiếng trầm thấp uy nghiêm "Vào đi", cô mới cầm tay nắm cửa đi vào. Ba Tang biết là con gái đi vào, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn, mà chỉ nói: "Mẹ con lại lôi kéo con ép ta ăn những thứ đồ ngọt này đúng không?"
"Mẹ là vì muốn tốt cho ba. Ai kêu lượng đường trong máu của ba quá thấp đichứ, già rồi mà còn thích ăn món cay Tứ Xuyên nữa?" Tang Vãn Cách để cái khay xuống, sau khi thổi nước trà nóng cho nguội bớt mới đưa đến trước mặt ba Tang. Rồi cô đem khay đựng trái cây bưng lại, ghim vào một miếng trái cây lại đưa tới khóe miệng ba: "Ba ~~" thanh âm ngọt ngào giống như một cô bé con.
Ba Tang từ trước đến giờ không có cách nào kháng cự con gái làm nũng với mình. Miệng ông liền há ra nuốt vào miếng trái cây —— thật ra thì ông vô cùng không thích ăn mấy thứ trái cây này, vẫn là ăn lẩu cay hoặc là cá chần nước sôi tương đối hợp khẩu vị của mình hơn. Dù ở thành phố S sống nhiều năm như vậy nhưng ông vẫn như cũ chỉ yêu duy nhất quê quán của mình. Thành phố S mặc dù có rất nhiều quán bán món cay Tứ Xuyên, nhưng ông luôn có một cảm giác khó nói. Cha ông cũng không còn, ông cũng không còn vướng bận khúc mắc gì, nhưng hàng năm ông đều trở về thăm quê và ăn mấy món Tứ Xuyên một lần.
Bưng cái khay đựng trái cây đi tới bên ba, nhìn ông đặt bút ở trên giấy trắng như tuyết của Tuyên Thành vẩy mực. Bút pháp hào phóng mạnh mẽ chính là phong cách đặc biệt của ba Tang. Chữ như người, người ngông nghênh phong hoa ở trong chữ cũng có thể biểu hiện ra hoàn toàn. Chính trực, mạnh mẽ, trung thành... Đây đều là những phẩm chất của ba Tang. Cả đời ông làm lãnh đạo, chưa bao giờ từng ngông nghênh qua, trừ tính tình không tốt một chút ra dường như đã không còn khuyết điểm gì nữa. Ách, nếu như nói không chịu được nước mắt của vợ và con gái cũng là khuyết điểm thì quả đúng vậy a.
Kiên cường.
Một bút một nét, trên giấy Tuyên Thành đã hiện ra bốn chữ to. Tang Vãn Cách si ngốc nhìn, đôi mắt to xinh đẹp có chút hoảng hốt, thậm chí cô đã quên mình đang muốn tiếp tục xiên trái cây cho ba.
Sau khi con gái đút trái cây vài lần ông đã quen với tốc độ nên nuốt xong lại há miệng ra nhưng bất ngờ lần này lại không có gì vào miệng nữa, buông bút xuống. Ông tỉ mỉ suy nghĩ lại thái độ của Tang Vãn Cách, cặp mắt sắc bén như chim Ưng như muốn xuyên thẳng vào đáy mắt cô. "Có tâm sự?"
"... Dạ?!" Tang Vãn Cách có chút sửng sốt, vội vàng hồi hồn, dùng sức lắc đầu, "Không, không... Không có..." Có lẽ, là không có thôi...
Ba Tang nhìn cô một cái, đưa tay cầm lấy cây tăm, ghim vào một miếng táo đưa tới miệng Tang Vãn Cách, ý bảo cô ăn đi. Sau đó hỏi: "Hương vị thế nào?"
Tang Vãn Cách có chút mờ mịt: "Rất ngọt."
Ba Tang cười khẽ, lại ghim một miếng xoài, nhìn cô nuốt vào và sau đó lại hỏi: "Còn cái này?"
"Chua."
"Con không thấy nó nói lên điều gì sao?" Rồi lại ghim tiếp một miếng chuối tiêu lên, điều khác biệt là lần này ba Tang bỏ thẳng vào trong miệng mình. "Cuộc sống không phải giống như ăn trái cây sao, có lúc ngọt có lúc chua, thậm chí còn có lúc đắng nữa. Nhưng vô luận như thế nào thì không phải những thứ trái cây này đều là loại thức ăn có nhiều chất dinh dưỡng sao? Người nào trải qua nhiều cửa ải, người đó mới có thể lớn lên. Nếu như vẫn chỉ ăn ngọt, vậy thì làm sao có thể biết được những loại trái cây khác có mùi vị thế nào?"
"Từ nhỏ ta đã dạy con làm người phải biết nhìn xa suy tính kĩ càng. Nhưng điều đó cũng không nhất thiết có nghĩa bắt con trong bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ suy rồi mới làm tiếp. Có lúc không suy nghĩ, nhưng tác dụng lại có thể vượt qua thứ mà ta phải suy tính thật lâu. Đừng làm những gì trái với mong muốn của mình, trước tiên hãy làm theo những điều con nghĩ là đúng đắn nhất." Ba Tang sờ sờ mặt con gái, thương tiếc nhìn vào đáy mắt cô, "Cơ hội là do mình tạo ra không phải sao? Làm người phải nên bền bỉ, mới có thể chống lại giông gió, mới có thể chân chính trưởng thành. Cách Cách, ta đã dạy con những gì con đều quên hết rồi sao?"
"Không phải vậy..." Tang Vãn Cách cầm tay ba, nước mắt từng viên một rơi xuống, " Cho tới bây giờ con cũng chưa từng quên, nhưng mà, nhưng mà ——"
"Nhưng mà cái gì?" Bàn tay nhăn nheo thô ráp lau đi nước mắt của cô. Ba Tang nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô, "Mấy ngày qua tinh thần của con càng ngày càng kém, ta với mẹ con đều nhìn hết vào trong mắt. Cảnh Khu mặc dù không phải là người con mong đợi, nhưng cũng vẫn có thể xem là một quân tử. Chỉ có khi đem con thành công gửi gắm cho cậu ta, ba mẹ mới có thể yên tâm, con hiểu chưa?"
"Con hiểu rõ. Nhưng mà ——" Tang Vãn Cách cắn răng. Bàn tay ba ấm áp phủ lên đỉnh đầu của cô, lại làm cho cô không nhịn được rơi nước mắt, "Nhưng mà... Nhưng mà con thật sự không muốn cùng hắn ở chung một chỗ!"
"Tại sao lại như vậy chứ?" Ba Tang, người luôn luôn nóng tính khó có khi được bình tâm tĩnh khí như lúc này. Ông kéo con gái ngồi xuống, để cho cô nằm ở trên đầu gối mình. Giống như là khi còn bé sau khi đón cô tan học về nhà ông lại cùng với cô làm hết bài tập, vợ ở dưới lầu làm bữa tối, con gái nằm ở trên đầu gối ông nghe ông kể chuyện xưa. Khi ấy ông còn là một người cha cường tráng khỏe mạnh, cô vẫn còn là một cô bé ngây thơ bi bô tập nói. "Cách Cách không phải thích nhất anh Cảnh Khu nhà bác Trình sao? Ta còn nhớ khi còn bé con hay lôi kéo áo của ta không chịu để cho cậu ta đi, còn lớn tiếng nói về sau muốn gả cho nó nữa. Hiện tại tất cả đều sắp thành sự thật, tại sao Cách Cách lại không thích cậu ta nữa?"
Không thể trơ mắt nhìn tình huống tiếp tục đi theo hướng xấu như vậy nữa. Cô trốn ở trong nhà ba ngày, nhưng không biết Gấu đã chịu biết bao nhiêu cực khổ rồi!
Đây là lần thứ năm Tang Vãn Cách đứng ở trước thư phòng của ba Tang. Ba ngày qua cô tổng cộng đã tới đây bốn lần, nhưng không có lần nào dám mạnh dạn nói ra sự thật. Cô sợ cô sẽ đánh mất không chỉ là người yêu, mà còn có ba nữa. Nếu như tất cả hậu quả đều do một mình cô gánh chịu, vậy cũng không sao, nhưng nếu như khi cô nói bí mật kia ra —— giữa ba mẹ còn có thể sống hài hòa giống như trước đây nữa không? Người ba nghiêm khắc của cô có thể tha thứ cho sự lừa gạt của mẹ gần ba mươi năm không?!
Cô đứng thật lâu ở trước cửa phòng, nhưng rốt cuộc cũng không có dũng khí để bước vào.
Đang lúc Tang Vãn Cách chuẩn bị xoay người rời đi lần nữa, cửa thư phòng lại được mở ra. Ba Tang đang cầm ly trà không trong tay, mà khi thấy Tang Vãn Cách đứng đây trong mắt liền thoáng qua một tia nghi vấn: "Cách Cách? Đứng ở trước cửa làm gì vậy? Đi đi, rót cho ba ly trà." Nói xong liền đem cái ly nhét vào trong tay Tang Vãn Cách.
"Dạ." Tang Vãn Cách đáp một tiếng, tạm thời không suy nghĩ nhiều nữa, mà nhanh chóng xoay người xuống lầu. Trong lòng cô thở dài một hơi, nhưng sau khi thả lỏng, tâm tình cô ngược lại càng thêm nặng nề hơn.
Bưng ly trà mới rót vừa định rời đi, lúc sắp đi ra khỏi nhà bếp mẹ Tang thuận thế kín đáo đưa cho cô một cái khay nhỏ, ý bảo cô đem ly nước trà đặt lên trên khay, sau đó lại để thêm một dĩa trái cây lên. Bà còn nói cho cô biết phải xem ba Tang ăn hết trái cây mới được đi. Tang Vãn Cách khéo léo đáp một tiếng, mẹ Tang cười cười, bỏ vào trong miệng của cô một miếng táo vừa mới gọt xong.
Thật là phải nói sao?
Nói xong, cuộc sống còn có thể an tĩnh giống như bây giờ không? Một mình cô chịu khổ sở là đủ rồi, nhưng vừa nghĩ tới ba mẹ đã lớn tuổi của mình cũng phải đối mặt với một đả kích lớn lao như thế... Tang Vãn Cách quả thật không dám nghĩ tới nữa. Cô nhớ rõ bảy năm trước, khi ba vừa biết cô bị Hùng Thần Giai cưỡng bức hơn nữa còn bị giam cầm, ông đã giận đến tím mặt. Nếu như không phải mẹ vừa kéo vừa khuyên, thì thậm chí ông sẽ không để cho ba mẹ của Gấu còn có trái cây tốt mà ăn nữa. Cô ở trong bệnh viện một tháng, dù đêm hay ngày ba đều ở bên cạnh cô, nắm tay của cô, mặc cho ai có khuyên như thế nào ông cũng không chịu rời đi. Đó cũng là lần đầu tiên Tang Vãn Cách thấy ba khóc.
Ông yêu thương cô như vậy đó! Yêu đến thậm chí ngay cả danh tiếng cùng nguyên tắc đều không để ý mà chỉ muốn đem Hùng Thần Giai phán tội tử hình, chỉ vì cô là đứa con gái bảo bối của ông.
Còn có mẹ... Bà là một người vừa đẹp vừa dịu dàng, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cưng chiều cô. Bà không cho phép ai khi dễ hay nói xấu cô dù là một câu. Mỗi ngày đều nấu nhiều món ngon cho cô ăn, trước lúc cô ngủ bà hay kể chuyện xưa cho cô nghe. Lần đầu tiên cô có kinh đau đến chết đi sống lại, mẹ đã khóc đến khi mắt sưng húp giống như quả đào lớn. Không biết đã có bao nhiêu người hâm mộ cô có ba mẹ yêu thương cô đến như vậy...
Mà bây giờ, muốn cô phải tự tay đánh vỡ sự ràng buộc lẫn nhau này sao... Không, cô không muốn, cô không muốn mất đi hai người! Nếu như mất đi họ, cô nhất định sẽ điên mất, nhất định sẽ điên!
Nhưng còn Gấu thì phải làm thế nào đây? Không có Gấu, cô sẽ không thể sống vui vẻ được. Nếu như Gấu chết đi... Cô cũng không muốn sống tiếp nữa, dù làm thế nào cô cũng vẫn chưa có cách giải quyết để có thể vẹn toàn đôi ngã?!
Tang Vãn Cách không yên lòng bưng khay trà đi tới cửa thư phòng của ba, nhẹ nhàng gõ một cái. Lúc bên trong truyền đến tiếng trầm thấp uy nghiêm "Vào đi", cô mới cầm tay nắm cửa đi vào. Ba Tang biết là con gái đi vào, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn, mà chỉ nói: "Mẹ con lại lôi kéo con ép ta ăn những thứ đồ ngọt này đúng không?"
"Mẹ là vì muốn tốt cho ba. Ai kêu lượng đường trong máu của ba quá thấp đichứ, già rồi mà còn thích ăn món cay Tứ Xuyên nữa?" Tang Vãn Cách để cái khay xuống, sau khi thổi nước trà nóng cho nguội bớt mới đưa đến trước mặt ba Tang. Rồi cô đem khay đựng trái cây bưng lại, ghim vào một miếng trái cây lại đưa tới khóe miệng ba: "Ba ~~" thanh âm ngọt ngào giống như một cô bé con.
Ba Tang từ trước đến giờ không có cách nào kháng cự con gái làm nũng với mình. Miệng ông liền há ra nuốt vào miếng trái cây —— thật ra thì ông vô cùng không thích ăn mấy thứ trái cây này, vẫn là ăn lẩu cay hoặc là cá chần nước sôi tương đối hợp khẩu vị của mình hơn. Dù ở thành phố S sống nhiều năm như vậy nhưng ông vẫn như cũ chỉ yêu duy nhất quê quán của mình. Thành phố S mặc dù có rất nhiều quán bán món cay Tứ Xuyên, nhưng ông luôn có một cảm giác khó nói. Cha ông cũng không còn, ông cũng không còn vướng bận khúc mắc gì, nhưng hàng năm ông đều trở về thăm quê và ăn mấy món Tứ Xuyên một lần.
Bưng cái khay đựng trái cây đi tới bên ba, nhìn ông đặt bút ở trên giấy trắng như tuyết của Tuyên Thành vẩy mực. Bút pháp hào phóng mạnh mẽ chính là phong cách đặc biệt của ba Tang. Chữ như người, người ngông nghênh phong hoa ở trong chữ cũng có thể biểu hiện ra hoàn toàn. Chính trực, mạnh mẽ, trung thành... Đây đều là những phẩm chất của ba Tang. Cả đời ông làm lãnh đạo, chưa bao giờ từng ngông nghênh qua, trừ tính tình không tốt một chút ra dường như đã không còn khuyết điểm gì nữa. Ách, nếu như nói không chịu được nước mắt của vợ và con gái cũng là khuyết điểm thì quả đúng vậy a.
Kiên cường.
Một bút một nét, trên giấy Tuyên Thành đã hiện ra bốn chữ to. Tang Vãn Cách si ngốc nhìn, đôi mắt to xinh đẹp có chút hoảng hốt, thậm chí cô đã quên mình đang muốn tiếp tục xiên trái cây cho ba.
Sau khi con gái đút trái cây vài lần ông đã quen với tốc độ nên nuốt xong lại há miệng ra nhưng bất ngờ lần này lại không có gì vào miệng nữa, buông bút xuống. Ông tỉ mỉ suy nghĩ lại thái độ của Tang Vãn Cách, cặp mắt sắc bén như chim Ưng như muốn xuyên thẳng vào đáy mắt cô. "Có tâm sự?"
"... Dạ?!" Tang Vãn Cách có chút sửng sốt, vội vàng hồi hồn, dùng sức lắc đầu, "Không, không... Không có..." Có lẽ, là không có thôi...
Ba Tang nhìn cô một cái, đưa tay cầm lấy cây tăm, ghim vào một miếng táo đưa tới miệng Tang Vãn Cách, ý bảo cô ăn đi. Sau đó hỏi: "Hương vị thế nào?"
Tang Vãn Cách có chút mờ mịt: "Rất ngọt."
Ba Tang cười khẽ, lại ghim một miếng xoài, nhìn cô nuốt vào và sau đó lại hỏi: "Còn cái này?"
"Chua."
"Con không thấy nó nói lên điều gì sao?" Rồi lại ghim tiếp một miếng chuối tiêu lên, điều khác biệt là lần này ba Tang bỏ thẳng vào trong miệng mình. "Cuộc sống không phải giống như ăn trái cây sao, có lúc ngọt có lúc chua, thậm chí còn có lúc đắng nữa. Nhưng vô luận như thế nào thì không phải những thứ trái cây này đều là loại thức ăn có nhiều chất dinh dưỡng sao? Người nào trải qua nhiều cửa ải, người đó mới có thể lớn lên. Nếu như vẫn chỉ ăn ngọt, vậy thì làm sao có thể biết được những loại trái cây khác có mùi vị thế nào?"
"Từ nhỏ ta đã dạy con làm người phải biết nhìn xa suy tính kĩ càng. Nhưng điều đó cũng không nhất thiết có nghĩa bắt con trong bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ suy rồi mới làm tiếp. Có lúc không suy nghĩ, nhưng tác dụng lại có thể vượt qua thứ mà ta phải suy tính thật lâu. Đừng làm những gì trái với mong muốn của mình, trước tiên hãy làm theo những điều con nghĩ là đúng đắn nhất." Ba Tang sờ sờ mặt con gái, thương tiếc nhìn vào đáy mắt cô, "Cơ hội là do mình tạo ra không phải sao? Làm người phải nên bền bỉ, mới có thể chống lại giông gió, mới có thể chân chính trưởng thành. Cách Cách, ta đã dạy con những gì con đều quên hết rồi sao?"
"Không phải vậy..." Tang Vãn Cách cầm tay ba, nước mắt từng viên một rơi xuống, " Cho tới bây giờ con cũng chưa từng quên, nhưng mà, nhưng mà ——"
"Nhưng mà cái gì?" Bàn tay nhăn nheo thô ráp lau đi nước mắt của cô. Ba Tang nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô, "Mấy ngày qua tinh thần của con càng ngày càng kém, ta với mẹ con đều nhìn hết vào trong mắt. Cảnh Khu mặc dù không phải là người con mong đợi, nhưng cũng vẫn có thể xem là một quân tử. Chỉ có khi đem con thành công gửi gắm cho cậu ta, ba mẹ mới có thể yên tâm, con hiểu chưa?"
"Con hiểu rõ. Nhưng mà ——" Tang Vãn Cách cắn răng. Bàn tay ba ấm áp phủ lên đỉnh đầu của cô, lại làm cho cô không nhịn được rơi nước mắt, "Nhưng mà... Nhưng mà con thật sự không muốn cùng hắn ở chung một chỗ!"
"Tại sao lại như vậy chứ?" Ba Tang, người luôn luôn nóng tính khó có khi được bình tâm tĩnh khí như lúc này. Ông kéo con gái ngồi xuống, để cho cô nằm ở trên đầu gối mình. Giống như là khi còn bé sau khi đón cô tan học về nhà ông lại cùng với cô làm hết bài tập, vợ ở dưới lầu làm bữa tối, con gái nằm ở trên đầu gối ông nghe ông kể chuyện xưa. Khi ấy ông còn là một người cha cường tráng khỏe mạnh, cô vẫn còn là một cô bé ngây thơ bi bô tập nói. "Cách Cách không phải thích nhất anh Cảnh Khu nhà bác Trình sao? Ta còn nhớ khi còn bé con hay lôi kéo áo của ta không chịu để cho cậu ta đi, còn lớn tiếng nói về sau muốn gả cho nó nữa. Hiện tại tất cả đều sắp thành sự thật, tại sao Cách Cách lại không thích cậu ta nữa?"