Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 125
Thôn Ba Hứng từ trước đến giờ tương đối nổi danh trên trấn nhỏ, bởi vì so với những thôn khác coi như tương đối khá hơn, mặc dù không hơn phú nông, nhưng trên căn bản là nhà nhà ấm no không có vấn đề gì, trong thôn thậm chí còn có những người xây nhà lầu nữa. Nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, đại đa số nhà ở đây vẫn là gạch đất mái ngói, dựa vào trồng trọt mà sống, trong thôn chỉ có một ngôi trường tiểu học, do mấy thôn cùng bắt tay xây dựng thành, học sinh cũng không nhiều lắm, các cấp đều có, giáo viên lại càng ít ỏi, bình thường đều là một người đảm nhận năm lớp.
Xe mà người trong thôn thường xuyên thấy nhất chính là máy kéo và xe ba bánh, thỉnh thoảng nhìn thấy một chiếc xe con là đã có thể làm nhiều người hưng phấn bàn luận cả buổi rồi, cho nên, khi một chiếc Uy Long vô cùng phách lối lái vào, có thể tưởng tượng được các hương thân khiếp sợ và tò mò thế nào. Mà chiếc xe thoạt nhìn vô cùng chói mắt xinh đẹp này lại không phải đi ngang qua thôn mà là lái vào thôn, có người thậm chí còn đuổi theo phía sau xe, họ muốn nhìn một chút người ngồi bên trong xe là những người thế nào. May cho người trong thôn là đường lồi lõm nên xe chạy rất chậm, nên bọn họ cũng không bị mất dấu.
Tang Vãn Cách tò mò quan sát cảnh sắc xung quanh, lại nhìn phía sau có mấy thôn dân vẫn còn đi theo, chân mày xinh đẹp cau lại: "Chuyện gì xảy ra vậy, bọn họ sao vẫn đi theo chúng ta?"
Hùng Thần Giai hơi ngoái lại, tròng mắt đen nhìn phía sau liếc một cái: "Bọn họ thấy kỳ quái thôi. Trước mặt chính là nhà anh rồi, lập tức tới ngay, có mệt không?"
Cô lắc đầu: "Không mệt."
Xe đến trước một ngôi nhà nhỏ rồi ngừng lại, mắt to của Tang Vãn Cách sáng lên, gốc cây bạch quả này với cái cây trong tấm hình cô đã từng thấy của gấu giống nhau như đúc! Ngôi nhà nhỏ trước mắt này hình dáng vẫn giống trong hình, chỉ là so sánh với năm đó nó mới hơn, hiện tại nó đã có nhiều dấu vết sứt mẻ, tường và mái hiên thậm chí đã bắt đầu tróc ra. Trong sân như cũ trồng chút rau dưa, nhưng đa số đều chưa có trái, dưa chuột lười biếng bò tới trên cây trúc, cành lá ố vàng, mấy quả dưa và trái cây đều nho nhỏ, xem ra giống như là hoang phế bỏ lâu, hoặc như là vườn tược trồng không có người tưới cây, bón phân hay bắt côn trùng.
Đôi tay cầm lái bỗng dưng nắm chặt hơn, đáy mắt Hùng Thần Giai nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước, hắn muốn rút chìa khóa xe, nhưng thử mấy lần cũng không thành công.
Đôi tay xinh đẹp mảnh khảnh trắng nõn từ phía sau duỗi đến, đem chìa khóa rút ra, sau đó một bàn tay ấm áp nhỏ bé chạm vào gương mặt cương nghị của hắn, Tang Vãn Cách tràn đầy thương tiếc ngắm nhìn ánh mắt hắn: "Gấu... Em muốn gặp cha mẹ của anh, chúng ta xuống đi? Bọn họ biết anh trở lại nhất định rất vui."
"... Ừ." Hùng Thần Giai cố gắng nhịn cảm giác đáy mắt ươn ướt, cầm tay nhỏ bé của cô, để tới bên môi khẽ hôn một cái, "Chúng ta cùng xuống." Nói xong liền xuống xe trước, sau đó đi tới chỗ ngồi phía sau mở cửa xe cho cô.
Tang Vãn Cách nhìn hắn cười thật dịu dàng, sau đó cả người váy trắng mang dép lê bước xuống, ngạc nhiên phát hiện xa xa đã đứng đầy người, nhất thời cho cô có loại cảm giác mình giống như là khỉ trong vườn thú, mắt to chớp chớp, chậm chậm tới gần Hùng Thần Giai, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ sao cứ gì em vậy?"
"Họ nhìn công chúa nhà anh xinh đẹp." Hùng Thần Giai cười híp mắt ở trên trán cô hôn một cái, hắn nhìn xung quanh như gió nhẹ nước chảy, nhưng chỉ có Tang Vãn Cách biết, vẻ mặt hắn thì bình tĩnh, nhưng lòng của hắn vẫn là đang sợ hãi và khẩn trương đến mức nào.
"Đi thôi." Tay nhỏ bé sờ sờ mặt Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách nở một nụ cười ấm áp ôn nhu, dắt bàn tay to của hắn đi vào bên trong, cửa nhà cũng không khóa, chỉ khép hờ, cô dẫn đầu đưa tay đẩy cửa ra, sau đó cường ngạnh lôi kéo Hùng Thần Giai đi vào, rõ ràng cảm thấy bước chân của bạn gấu nào đó quả thật giống như bị ghim cứng trên mặt đất, bước một bước cũng thấy thật khó khăn.
Xuyên qua khu vườn nhỏ, Tang Vãn Cách tỉ mỉ nhìn nhìn bốn phía, phát hiện cả khu vườn vừa bẩn vừa rách, có lẽ rất lâu không có ai quét dọn. Đi qua phòng bếp cô ghé đầu liếc nhìn, bên trong rất bẩn thỉu, củi đốt chất thành đống, trước bếp lò có một cái ghế nhỏ, trên cửa chính có dán một câu đối xuân và chữ phúc bị rách một mảng, màu cũng đã phai, dường như đã rất rất lâu không có thay mới, chum nước trong sân có một cái gáo nước úp ở trên miệng chum, trên mặt nước lượn lờ một tầng cát bụi mỏng, cả khu vườn là một mảnh hỗn độn.
Ánh mắt Hùng Thần Giai trở nên ướt át, ở trong ký ức của hắn, cha mặc dù cũng là người thô lỗ giống hắn, nhưng mẹ là người thích sạch sẽ, hơn nữa lại khéo tay nhất thôn, cho dù cha có dơ dáy lười biếng thế nào, trong nhà vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trong trí nhớ của hắn làm gì có cảnh tượng như vậy?!
Hắn không chịu trách nhiệm bỏ ra đi, mặc dù chưa từng hối hận, mặc dù cho hắn chọn lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn làm như vậy, nhưng vào giờ phút này, tim của hắn thật giống như có đao xoắn lấy, giống như có thứ gì đó rất quan trọng bị đánh vỡ vậy.
Tròng mắt đen hơi híp, dường như muốn mượn hành động này để che giấu đáy lòng đang nổi sóng của mình, Hùng Thần Giai đột nhiên có chút không dám đi vào nhà chính, hắn sợ, sợ nhìn thấy cảnh tượng gì đó sẽ làm lòng hắn tan nát.
Tang Vãn Cách cảm nhận được bàn tay kia trong lòng bàn tay mình đang toát mồ hôi, cô đảo mắt nhìn sang hắn, đau lòng phát hiện ánh mắt gấu ươn ướt muốn khóc, thân hình cao lớn bắt đầu hơi run rẩy.
Đây chính là sức mạnh tình thân sao?
Môi hồng nở một nụ cười dịu dàng, cô nắm lấy bàn tay kia lắc lắc: "Đại Hùng."
Hùng Thần Giai nghe thấy đảo mắt nhìn cô: "Công chúa..." Giọng nói tràn đầy vô dụng và khổ sở, giống như một đứa bé đang bị thương, ở lúc nguy hiểm chỉ có thể tìm kiếm người thân giúp đỡ, mà Tang Vãn Cách chính là người thân của hắn.
"Đừng sợ đừng sợ, Đại Hùng, không sợ." Tang Vãn Cách nhón chân lên ôm lấy bả vai rộng của hắn, sau đó chủ động hôn lên môi hắn một cái: "Em giúp anh, chúng ta cùng đi vào được không?"
... Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc hắn cũng gật đầu.
Tang Vãn Cách khẽ mỉm cười, đưa tay đẩy cửa chính ra, cửa gỗ lâu năm vang lên tiếng ken két mở ra, nhưng bên trong nhà lại không có bất kỳ phản ứng nào, tiếng bước chân của hai người dường như làm thức tỉnh người bên trong, chỉ nghe thấy một giọng nam già nua chậm rãi nói: "Hắn thúc, ông muốn mượn hạt mầm sao? Tôi đã để lên bàn rồi, ông cứ lấy đi là được."
Tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay trong lòng, Tang Vãn Cách lo âu nhìn về phía Hùng Thần Giai, thấy hắn nhìn chằm chằm phía trước, bên trên hầu kết kịch liệt chuyển động, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Thật lâu không thấy ai trả lời, người đàn ông nãy giờ vẫn đưa lưng về phía bọn họ ngồi ở trên sofa cũ nát ho khan một tiếng, xoay đầu lại, sau đó, cái tô đang bưng trong tay cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang vô cùng thanh thúy "xoảng".
Người đàn ông kia mái tóc đã hoa râm, nếp nhăn đã hiện lên gương mặt của ông, cặp mắt kia giống y như Hùng Thần Giai, nhưng đôi mắt ấy đã có chút vẩn đục, bất đắc dĩ, bi thương, chết lặng... biểu tình phong phú tràn ngập trong đôi mắt, hiện tại, khi nhìn thấy Hùng Thần Giai, dường như có chút hưng phấn, điên cuồng cùng với không dám tin ẩn chứa trong đó.
Hùng Thần Giai "oạch" một tiếng quỳ xuống, nhẹ nhàng kêu một tiếng "Cha!"
Hắn vốn đã tưởng tượng ra cảnh gặp lại cha mẹ, cha có thể sẽ lấy cây chổi đánh hắn, cũng có khả năng sẽ muốn đuổi hắn đi, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ lại như tình huống bây giờ, cha hắn đã già tập tễnh vọt tới trước mặt hắn, sau đó chợt ôm cổ hắn khóc lớn tiếng lên!
Tiếng khóc vang lên, một thanh âm già nua khác lên tiếng: "Lão già ông khóc cái gì đó?" Sau đó, có một bóng dáng gù lưng từ từ trong phòng đi ra.
Cả mặt Hùng Thần Giai đều là nước mắt, miệng mở ra lại đóng, đóng lại mở, cả buổi mới đưa một tay ôm cha, một tay hướng phía mẹ đưa ra: "Mẹ, con đã trở về."
Xe mà người trong thôn thường xuyên thấy nhất chính là máy kéo và xe ba bánh, thỉnh thoảng nhìn thấy một chiếc xe con là đã có thể làm nhiều người hưng phấn bàn luận cả buổi rồi, cho nên, khi một chiếc Uy Long vô cùng phách lối lái vào, có thể tưởng tượng được các hương thân khiếp sợ và tò mò thế nào. Mà chiếc xe thoạt nhìn vô cùng chói mắt xinh đẹp này lại không phải đi ngang qua thôn mà là lái vào thôn, có người thậm chí còn đuổi theo phía sau xe, họ muốn nhìn một chút người ngồi bên trong xe là những người thế nào. May cho người trong thôn là đường lồi lõm nên xe chạy rất chậm, nên bọn họ cũng không bị mất dấu.
Tang Vãn Cách tò mò quan sát cảnh sắc xung quanh, lại nhìn phía sau có mấy thôn dân vẫn còn đi theo, chân mày xinh đẹp cau lại: "Chuyện gì xảy ra vậy, bọn họ sao vẫn đi theo chúng ta?"
Hùng Thần Giai hơi ngoái lại, tròng mắt đen nhìn phía sau liếc một cái: "Bọn họ thấy kỳ quái thôi. Trước mặt chính là nhà anh rồi, lập tức tới ngay, có mệt không?"
Cô lắc đầu: "Không mệt."
Xe đến trước một ngôi nhà nhỏ rồi ngừng lại, mắt to của Tang Vãn Cách sáng lên, gốc cây bạch quả này với cái cây trong tấm hình cô đã từng thấy của gấu giống nhau như đúc! Ngôi nhà nhỏ trước mắt này hình dáng vẫn giống trong hình, chỉ là so sánh với năm đó nó mới hơn, hiện tại nó đã có nhiều dấu vết sứt mẻ, tường và mái hiên thậm chí đã bắt đầu tróc ra. Trong sân như cũ trồng chút rau dưa, nhưng đa số đều chưa có trái, dưa chuột lười biếng bò tới trên cây trúc, cành lá ố vàng, mấy quả dưa và trái cây đều nho nhỏ, xem ra giống như là hoang phế bỏ lâu, hoặc như là vườn tược trồng không có người tưới cây, bón phân hay bắt côn trùng.
Đôi tay cầm lái bỗng dưng nắm chặt hơn, đáy mắt Hùng Thần Giai nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước, hắn muốn rút chìa khóa xe, nhưng thử mấy lần cũng không thành công.
Đôi tay xinh đẹp mảnh khảnh trắng nõn từ phía sau duỗi đến, đem chìa khóa rút ra, sau đó một bàn tay ấm áp nhỏ bé chạm vào gương mặt cương nghị của hắn, Tang Vãn Cách tràn đầy thương tiếc ngắm nhìn ánh mắt hắn: "Gấu... Em muốn gặp cha mẹ của anh, chúng ta xuống đi? Bọn họ biết anh trở lại nhất định rất vui."
"... Ừ." Hùng Thần Giai cố gắng nhịn cảm giác đáy mắt ươn ướt, cầm tay nhỏ bé của cô, để tới bên môi khẽ hôn một cái, "Chúng ta cùng xuống." Nói xong liền xuống xe trước, sau đó đi tới chỗ ngồi phía sau mở cửa xe cho cô.
Tang Vãn Cách nhìn hắn cười thật dịu dàng, sau đó cả người váy trắng mang dép lê bước xuống, ngạc nhiên phát hiện xa xa đã đứng đầy người, nhất thời cho cô có loại cảm giác mình giống như là khỉ trong vườn thú, mắt to chớp chớp, chậm chậm tới gần Hùng Thần Giai, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ sao cứ gì em vậy?"
"Họ nhìn công chúa nhà anh xinh đẹp." Hùng Thần Giai cười híp mắt ở trên trán cô hôn một cái, hắn nhìn xung quanh như gió nhẹ nước chảy, nhưng chỉ có Tang Vãn Cách biết, vẻ mặt hắn thì bình tĩnh, nhưng lòng của hắn vẫn là đang sợ hãi và khẩn trương đến mức nào.
"Đi thôi." Tay nhỏ bé sờ sờ mặt Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách nở một nụ cười ấm áp ôn nhu, dắt bàn tay to của hắn đi vào bên trong, cửa nhà cũng không khóa, chỉ khép hờ, cô dẫn đầu đưa tay đẩy cửa ra, sau đó cường ngạnh lôi kéo Hùng Thần Giai đi vào, rõ ràng cảm thấy bước chân của bạn gấu nào đó quả thật giống như bị ghim cứng trên mặt đất, bước một bước cũng thấy thật khó khăn.
Xuyên qua khu vườn nhỏ, Tang Vãn Cách tỉ mỉ nhìn nhìn bốn phía, phát hiện cả khu vườn vừa bẩn vừa rách, có lẽ rất lâu không có ai quét dọn. Đi qua phòng bếp cô ghé đầu liếc nhìn, bên trong rất bẩn thỉu, củi đốt chất thành đống, trước bếp lò có một cái ghế nhỏ, trên cửa chính có dán một câu đối xuân và chữ phúc bị rách một mảng, màu cũng đã phai, dường như đã rất rất lâu không có thay mới, chum nước trong sân có một cái gáo nước úp ở trên miệng chum, trên mặt nước lượn lờ một tầng cát bụi mỏng, cả khu vườn là một mảnh hỗn độn.
Ánh mắt Hùng Thần Giai trở nên ướt át, ở trong ký ức của hắn, cha mặc dù cũng là người thô lỗ giống hắn, nhưng mẹ là người thích sạch sẽ, hơn nữa lại khéo tay nhất thôn, cho dù cha có dơ dáy lười biếng thế nào, trong nhà vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trong trí nhớ của hắn làm gì có cảnh tượng như vậy?!
Hắn không chịu trách nhiệm bỏ ra đi, mặc dù chưa từng hối hận, mặc dù cho hắn chọn lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn làm như vậy, nhưng vào giờ phút này, tim của hắn thật giống như có đao xoắn lấy, giống như có thứ gì đó rất quan trọng bị đánh vỡ vậy.
Tròng mắt đen hơi híp, dường như muốn mượn hành động này để che giấu đáy lòng đang nổi sóng của mình, Hùng Thần Giai đột nhiên có chút không dám đi vào nhà chính, hắn sợ, sợ nhìn thấy cảnh tượng gì đó sẽ làm lòng hắn tan nát.
Tang Vãn Cách cảm nhận được bàn tay kia trong lòng bàn tay mình đang toát mồ hôi, cô đảo mắt nhìn sang hắn, đau lòng phát hiện ánh mắt gấu ươn ướt muốn khóc, thân hình cao lớn bắt đầu hơi run rẩy.
Đây chính là sức mạnh tình thân sao?
Môi hồng nở một nụ cười dịu dàng, cô nắm lấy bàn tay kia lắc lắc: "Đại Hùng."
Hùng Thần Giai nghe thấy đảo mắt nhìn cô: "Công chúa..." Giọng nói tràn đầy vô dụng và khổ sở, giống như một đứa bé đang bị thương, ở lúc nguy hiểm chỉ có thể tìm kiếm người thân giúp đỡ, mà Tang Vãn Cách chính là người thân của hắn.
"Đừng sợ đừng sợ, Đại Hùng, không sợ." Tang Vãn Cách nhón chân lên ôm lấy bả vai rộng của hắn, sau đó chủ động hôn lên môi hắn một cái: "Em giúp anh, chúng ta cùng đi vào được không?"
... Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc hắn cũng gật đầu.
Tang Vãn Cách khẽ mỉm cười, đưa tay đẩy cửa chính ra, cửa gỗ lâu năm vang lên tiếng ken két mở ra, nhưng bên trong nhà lại không có bất kỳ phản ứng nào, tiếng bước chân của hai người dường như làm thức tỉnh người bên trong, chỉ nghe thấy một giọng nam già nua chậm rãi nói: "Hắn thúc, ông muốn mượn hạt mầm sao? Tôi đã để lên bàn rồi, ông cứ lấy đi là được."
Tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay trong lòng, Tang Vãn Cách lo âu nhìn về phía Hùng Thần Giai, thấy hắn nhìn chằm chằm phía trước, bên trên hầu kết kịch liệt chuyển động, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Thật lâu không thấy ai trả lời, người đàn ông nãy giờ vẫn đưa lưng về phía bọn họ ngồi ở trên sofa cũ nát ho khan một tiếng, xoay đầu lại, sau đó, cái tô đang bưng trong tay cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang vô cùng thanh thúy "xoảng".
Người đàn ông kia mái tóc đã hoa râm, nếp nhăn đã hiện lên gương mặt của ông, cặp mắt kia giống y như Hùng Thần Giai, nhưng đôi mắt ấy đã có chút vẩn đục, bất đắc dĩ, bi thương, chết lặng... biểu tình phong phú tràn ngập trong đôi mắt, hiện tại, khi nhìn thấy Hùng Thần Giai, dường như có chút hưng phấn, điên cuồng cùng với không dám tin ẩn chứa trong đó.
Hùng Thần Giai "oạch" một tiếng quỳ xuống, nhẹ nhàng kêu một tiếng "Cha!"
Hắn vốn đã tưởng tượng ra cảnh gặp lại cha mẹ, cha có thể sẽ lấy cây chổi đánh hắn, cũng có khả năng sẽ muốn đuổi hắn đi, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ lại như tình huống bây giờ, cha hắn đã già tập tễnh vọt tới trước mặt hắn, sau đó chợt ôm cổ hắn khóc lớn tiếng lên!
Tiếng khóc vang lên, một thanh âm già nua khác lên tiếng: "Lão già ông khóc cái gì đó?" Sau đó, có một bóng dáng gù lưng từ từ trong phòng đi ra.
Cả mặt Hùng Thần Giai đều là nước mắt, miệng mở ra lại đóng, đóng lại mở, cả buổi mới đưa một tay ôm cha, một tay hướng phía mẹ đưa ra: "Mẹ, con đã trở về."