-
Chương 44: Rượu trái cây
Bùi Tư Lan nhớ Mạnh Du từng nói với mình lần đầu gặp Trì Tiêu, cô mới nghe thấy giọng nói của Bùi Tư Lan đã nhắc tới nhân vật cô ấy từng diễn lúc trước, xem dáng vẻ là rất thích.
Vì vậy sau khi Bùi Tư Lan nhận được điện thoại của Hà Phỉ thì không dám nhận lời ngay, mà thái độ của Hà Phỉ lại không lạnh lùng kiêu ngạo chút nào, còn bảo gì mà sẽ cho cô ấy đủ thòi gian cân nhắc. Xem thái độ cầu hiền như khát của cô ta không hề hùng hổ dọa người, không phù hợp với tác phong mạnh mẽ vang dội của Hà Phỉ trước giờ ắm.
Bùi Tư Lan trái lo phải nghĩ mấy ngày, không đám nói vơi Mạnh Du, trong lòng cảm thấy chỉ có hai khả năng, hoặc là Trì Tiêu cảm thấy cô ấy có tiềm lực nên đánh tiếng với công ty nhà mình; hoặc là bạn thân mượn quan hệ của bạn trai bắc cầu giúp cô ấy.
Nhưng tính Mạnh Du thế nào Bùi Tư Lan cũng rõ, nếu Mạnh Du giúp cô ấy như vậy thì không thể nào không nói gì, hơn nữa bây giờ Mạnh Du mới giao trái tim cho Phó Hàn, không phải loại người mới đó đã đòi tài nguyên.
Vì vậy vẫn là khả năng của Trì Tiêu lớn hơn một chút.
Bùi Tư Lan giải thích như vậy xong Trì Tiêu liền hiểu, cô phủ định cũng rất thẳng thắn: “Hả Châu là do anh của em quản lý, em không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, không phải em đánh tiếng.”
Trì Tiêu nhìn Bùi Tư Lan, vẻ mặt giàu kinh nghiệm mà vỗ vai cô ấy: “Chị Tư Lan, chị phải tin tưởng bản thân, có lẽ dì Hà thật sự thích chị đấy!”
Kỳ thật mặc kệ nguyên nhân là gì thì Bùi Tư Lan cũng đã quyết định nhận lời Hà Phỉ.
Bây giờ công ty hoàn toàn xem cô ấy như công cụ kiếm tiền dẫn dắt người mới, bên ngoài còn phải xây dựng hình tượng vô cùng giả dối, không hề cân nhắc hậu quả bị cắn trả chút nào.
Huống hồ cô ấy cũng có điểm mấu chốt của mình, không muốn vì tài nguyên danh lợi mà gặp dịp thì chơi với mấy người có chức có quyền kia. Công ty cảm thấy cô ấy nghĩ không thông thì thà rút rất nhiều tài nguyên cho người mới cũng không muốn tranh giành cho cô ấy, bây giờ vẫn coi như yêu thích mà chăm sóc chỉ là để ép giá trị thặng dư của cô ấy mà thôi.
Về lâu dài chắc chắn bên bị tổn hao quá mức chính là Bùi Tư Lan. Nếu ông lớn trong ngành là Hải Châu đã đưa cành ô liu, chi bằng dứt khoát mà nhận lấy, đi thử một loại khả năng khác.
Năng lực của Hà Phỉ là khỏi phải bàn cãi, đi theo cô ấy kiểu gì thì Bùi Tư Lan cũng sẽ không kém hơn hiện tại.
Sau khi cô ấy nghĩ thông thì trong lòng bỗng chốc thoải mái, hai tay vô vai Trì Tiêu, vẻ mặt phấn khở nói: “Đúng! Chị phải tin tưởng bản thân!”
Mạnh Du nói chuyện điện thoại xong trở về vừa hay thấy cảnh tượng hai người phấn khởi “thâm tình nhìn nhau”, vừa thấy kỳ lạ vừa buồn cười: “Có chuyện gì vậy?”
Bùi Tư Lan định chừng nào chính thức ký với Hải Châu lại nói với Mạnh Du, cho cô ấy một bất ngờ lớn, vì vậy lặng lẽ nhìn Trì Tiêu ra hiệu, ra vẻ bình tĩnh nói: “Tớ kêu Trì Tiêu cố gắng ăn cố gắng ăn, tớ làm rất nhiều chân gà, trong bếp còn một hộp đấy!”
Trì Tiêu liếc nửa đĩa chân gà còn thừa, lại tượng tượng xem cuối cùng số lượng một hộp chân gà sẽ khổng ồ bao nhiêu, cuối cùng chớp mắt mấy cái thành thật nói: “Em không ăn nổi.”
Bùi Tư Lan dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô: “Ăn ít vậy à? Sao lớn lên cao như vậy?” Sau đó cô ấy lại nhìn ngực và mông cô một cái: “Chỗ nên có thịt cũng không ít đâu!”
Trì Tiêu lặng lẽ nhích ra xa cô ấy một chút: “Em sợ ăn nhiều cay dạ dày, nhưng anh em thích ăn cay, chắc anh ấy sẽ thích ăn, chúng ta có thể để dành cho anh ất.”
Bùi Tư Lan hơi tiếc nuối: “Được rồi.”
Một át sau bỗng nhiên nghe Trì Tiêu “Ai nha” một tiếng: “Hình như anh em ra nước ngoài rồi, hôm nay không tới được.”
Bùi Tư Lan đầu tiên thấy Phó Hàn sau đo lại gặp Từ Thư Thừa nên dường như cô ấy đã có “sức miễn dịch” nào đó với đám đàn ông trong hội của bọn Trì Tiêu, nói sức miễn dịch thì không đúng lắm, hẳn là tâm thái “đứng xa mà trông”.
Mạnh Du từng ngầm nhắc với cô ấy về mấy người bạn của Phó Hàn, trong đó ưu tú nhất là Từ Thư Thừa và Trì Trạm có quan hệ chặt chẽ với Trì Tiêu.
Từ Thư Thừa chồng Trì Tiêu lạnh lùng ít nói, nhưng ở trước mặt Trì Tiêu lại ấm áp.
Anh trai Trì Tiêu cao ngạo cuong quyết, dáng vẻ không dễ chọc, trực giác cảm giác đầu tiên là còn khó tiếp cận hơn Từ Thư Thừa.
Bùi Tư Lan đã từng gặp những loại người tương tự tỏ vẻ Trì Trạm không đén thì thôi, cô ấy không cần nhớ lại cảm giác tương tụ, tự do lại thoải mái.
Vì vậy Bùi Tư Lan không hề để ý xua tay: “Không sao!” Cô ấy suy nghĩ một lát vẫn khách sáo nói: “Nếu anh em thích ăn loại này thì có thể gói về cho anh ta, ướp lạnh một khoảng thời gian không thành vấn đề!”
Cái chân gà ngâm chua này ngon thật, Trì Tiêu nghĩ nếu anh trai mình không được ăn thì hơi đáng tiếc, sau khi được Bùi Tư Lan nhắc nhở cô thật sự có ý định gói mang về.
Khoảng chạng vạng tối Phó Hàn đã về, đi cùng còn có một người đàn ông, chính là người Mạnh Du đã gặp trong buổi tụ hội lần trước.
Một lát sau thì người đã dần dần đến đủ, Từ Thư Thừa và Lý Trình Dục chính là hai người cuối cùng bước vào.
Tuổi của hai người không chênh nhau nhiều, cấp ba và đại học học cùng trường, công ty lại hợp tác hiều dự án, bình thường lui tới thân thiết hơn nhũng người khác, mọi người đã sớm không còn thấy kinh ngạc khi hai người đi cùng nhau.
“Haiz em phát hiện gần đây luôn tụ tập không đủ người, lần trước thiếu anh Dục, lần này thiếu anh Trạm, không thê chọn lúc tất cả đều có mặt hả?”
Tần Trác Huy là người trẻ tuổi nhất cũng hoạt bát nhất trong đám, gặp ai cũng muốn gọi anh, mỗi Trì Tiêu nhỏ hơn mình mấy tuổi bây giờ còn được đổi giọng gọi “chị dâu”.
Người bên cạnh châm chọc anh ta: “Vậy cậu đãi khách đi, gom đủ người, không đãi thì đừng nói nhiều!”
Tần Trác Huy không quan tâm nói: “Haiz anh nói cứ như em không đãi nổi vây, đợi anh Trạm về em sẽ chọn chỗ! Chung Minh Đỉnh Thực thê nao?”
Lý Trình Dục xen vào: “Vậy không được, ngày mốt tôi phải ra nước ngoài, nợ bữa cơm của cậu trước đi.”
Tần Trác Huy cũng dễ chịu: “Được được được! Chừng nào anh về điện thoại cho em, em lập tức triệu tập mấy anh em đón anh dùng bữa!”
Lý Trình Dục cười hề hề: “Tôi cảm thấy giọng điệu của cậu không phải là đón tôi dùng bữa mà là tiệc đưa tiễn tôi!”
Tần Trác Huy: “…”
Bên kia sô pha, Trì Tiêu đặt một miếng bánh quy nhỏ vào tay Từ Thư Thừa: “Đây là loại tiệm em mới tung ra anh nếm thử xem có ngon không.”
Bánh quy vốn nhỏ, một cái nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của Từ Thư Thừa càng có vẻ hơn. Anh bỏ luôn vào miệng, chậm rãi nhai nuốt xong mới gật đầu khen: “Không tệ.”
Tần Trác Huy ở bên cạnh thấy cảnh này thì cả người run rẩy, sởn hết cả gai ốc: “Sao cảnh tượng anh của tôi anh bánh quy nhỏ lại như vây…”
Người bên cạnh xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, giật dây bảo: “Cậu nói lớn hơn chút nữa đi.”
Tần Trác Huy trừng anh ta, đúng lúc Mạnh Du và người giúp việc cùng bưng đồ nguội lên bàn, Phó Hàn cũng ở bên cạnh phụ giúp, thuận miệng gọi bọn họ: “Đồ ăn gần xong rồi, mọi người có muốn ăn chút đồ nguội trước không?”
Mạnh Du cười nói tiếp: “Nếm thử công thức bí truyền độc nhất vô nhị của bạn tôi đi, hương vị không tệ đâu.”
Tần Trác Huy là người đầu tiên hưởng ứng, anh ta vội đi tới nhà ăn tìm chỗ ngồi xuống, thoáng cái đã bị địa chân gà ngâm chua chua cay quyến rũ kia thu hút: “Đây không phải chân gà gì đó đang hot trên mạng sao! Nghe nói rất ngon, tôi còn chưa ăn thử lần nào đấy.”
Mạnh Du đang định khách sáo đáp lại một câu thì Phó Hàn đã nói trước: “Ngon thì cũng có bao nhiêu đó thôi, còn lại đều là của Nhân Nhân.”
Tần Trác Huy nghe thấy phải giữ lại cho Trì Tiêu thì ý định muốn hại người ban đầu lập tức bị gác lại: “Biết rồi biết rồi! Anh đừng có lảng vảng ở đây nưa! Anh đãi khách mà bắt con gái người ta ở trong bận rộn cho mình, anh không biết xấu hổ hả?”
Phó Hàn cười cười không nói gì, Mạnh Du thì hơi xấu hổ: “Hết cách rồi, tôi là sát thủ nhà bếp, chỉ có thể xin sự trợ giúp từ bên ngoài.”
Tần Trác Huy không hề để bụng: “Haiz, không sao không sao, chị Hàn chị chỉ cần hưởng phúc là được, việc bẩn thỉu cực nhọc cứ giao cho anh Hàn của tôi làm!”
Phó Hàn lạnh nhạt liếc anh ta: “Cậu cũng biết sắp xếp đó.”
Lý Trình Dục chậm rãi đi tới, cũng tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống: “Cậu ta toàn thế mà, cũng đâu phải anh mới quen cậu ta ngày đầu.”
“Nè ít nhiều gì mấy người cũng lớn hơn em mấy tuổi, dù gì em cũng gọi mấy người một tiếng anh, sao chỉ toàn ăn hiếp em vậy?”
Những người khác chỉ lo hả hê không nói gì, Lý Trình Dục thì nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Bởi vì cậu dễ bắt nạt.”
Tần Trác Huy: “…”
Từ Thư Thừa nắm tay Trì Tiêu đi tới, kéo một cái ghế chờ cô ngồi xống trước rồi mới ngồi bên cạnh cô.
Người giúp việc mang đồ uống đã rót ra ly lên, Mạnh Du ở bên cạnh giới thiệu đây là rượu trái câu cô ấy tìm được ở nước ngoài, vị nào cũng có, hương vị rất ngon.
Tất nhiên mọi người đều vui vẻ tự mình chọn một ly.
Rượu mới lấy ra từ tủ lạnh không lâu nên còn bốc hơi lạnh, Từ Thư Thừa chặn cái ly người giúp việc đưa cho Trì Tiêu, lạnh nhạt dặn: “Quá lạnh, đôti ly khác đi.”
Nhiệt độ bình thường cũng có, người giúp việc đáp lời rồi đi đổi ly khác.
Từ Thư Thừa nghiêng đầu thấp giọng hỏi Trì Tiêu: “Muốn uống cái này hay nước trái cây?”
Trì Tiêu ngửi thấy mùi rượu trái cây rất đặc biệt, Mạnh Du nói số độ cũng tầm vứ nhũng loại rượu nho bình thường, không cao lắm nên có hơi kích động, vì vậy khẽ gật đầu: “Em muốn nếm thử rượu trái cây này.”
Từ Thư Thừa không nói gì, biết mấy ngày nay kỳ kinh của cô đã qua nên không ngăn cản nữa.
Đồ ăn nhanh chóng được bày đủ. Tần Trác Huy thấy cả bàn thức ăn thịnh soạn thì dẫn đầu mấy phần tử hoạt bát luôn miệng khen Bùi Tư Lan tới chóng mặt mất phương hướng, suýt chút nữa kiêu ngạo tới quên trường hợp.
Buổi tụ tập của mấy người bạn thân không chú ý nhiều như vậy, còn tùy hơn ở nhà hàng. Phó Hàn và Mạnh Du mở đầu nói mấy câu chào mừng mọi người, sau đó cố ý nhắc tới tên Trì Tiêu để bày tỏ lòng biết hơn, cuối cùng là ăn uống trò chuyện không hề câu nệ.
Ăn xong một bữa cơm Tần Trác Huy còn thêm wechat của Bùi Tư Lan, vỗ ngực đảm bảo phải làm fan đứng đầu của cô ấy, điên cuồng cày số liệu cho cô ấy, đập tiền cũng phải tiếp ứng cho cô ấy.
Tính cách hai người này rất tương tự nhau, có thể tụ lại môt chỗ.
Bùi Tư Lan không dám uống nhiều vì sợ lại làm chuyện gì mất mặt trước đám đông lúc sa, chỉ dám chút nước trái cây nguyên chất. Cô ấy nghe Tần Trác Huy nói vậy thì sọ anh ta sẽ đập tiền cho mình thật, xấu hổ tù chối: “Chuyện đó thì không cần, tôi không đi con đường lưu lượng nên không cần tiếp ứng, nếu sau này phim điện ảnh của tôi chiếu anh nhớ cống hiến một chút cho phòng vé của tôi là được!”
Tần Trác Huy gật đầu: “Được! Nhất định!À đúng rồi chừng nào phim điện ảnh của cô chiếu?”
“…Tôi chưa từng quay phim điện ảnh.”
“Không sao!” Tần Trác Huy không chỉ uống rượu trái cây mà còn uống chút rượu trắng nên bây giờ đã ngà ngà say, anh ta vung tay khí phách nói: “Không sao! Để tôi lo! Tôi đầu tu cho cô, đóng vai nữ chính cho tôi!”
Bùi Tư Lan không xem lời này là thật, hùa theo nói mấy tiếng cảm ơn.
Quay trở lại bên phía Trì Tiêu, hai y rượu trái cây vào bụng, cũng chỉ chừng một lon mà đã hơi mơ màng.
Từ Thư Thừa rời bàn nhận điện thoại một lát nên không coi chừng cô, đến khi trở về thì ly rượu trái cây trước mặt anh chỉ còn một nữa, lại nhìn vọ mình, khuông mặt nhỏ nhắn đỏ như quả táo chín.
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Từ Thư Thừa sờ mặt Trì Tiêu, lòng bàn tay cảm thấy nong nóng. Đôi mắt ướt át mê mang nhìn anh, ngoài ngoan ngoãn còn có thêm chút điềm đạm đáng yêu.
“Em lỡ ăn trúng một hạt tiêu, rất cay…” Ly của cô trống rỗng, tỏng lúc cấp bách tiện tay lấy ly rượu của Từ Thư Thừa uống một ngụm.
Cô cảm thấy vị của anh cũng rất ngon nên lại uống thêm một chút.
Bất tri bất giác đã hơn phân nửa.
Tuy rằng số độ của rượu trái cây không cao lắm, nhưng uống nhiều tác dụng sau đó cũng lớn, tửu lượng của Trì Tiêu thấp không chịu nổi, sau khi cơm nước xong Từ Thư Thừa thấy cô vẫn còn ngà ngà say nên chào hỏi Phó Hàn rồi đưa người về nhà sớm.
Vì vậy sau khi Bùi Tư Lan nhận được điện thoại của Hà Phỉ thì không dám nhận lời ngay, mà thái độ của Hà Phỉ lại không lạnh lùng kiêu ngạo chút nào, còn bảo gì mà sẽ cho cô ấy đủ thòi gian cân nhắc. Xem thái độ cầu hiền như khát của cô ta không hề hùng hổ dọa người, không phù hợp với tác phong mạnh mẽ vang dội của Hà Phỉ trước giờ ắm.
Bùi Tư Lan trái lo phải nghĩ mấy ngày, không đám nói vơi Mạnh Du, trong lòng cảm thấy chỉ có hai khả năng, hoặc là Trì Tiêu cảm thấy cô ấy có tiềm lực nên đánh tiếng với công ty nhà mình; hoặc là bạn thân mượn quan hệ của bạn trai bắc cầu giúp cô ấy.
Nhưng tính Mạnh Du thế nào Bùi Tư Lan cũng rõ, nếu Mạnh Du giúp cô ấy như vậy thì không thể nào không nói gì, hơn nữa bây giờ Mạnh Du mới giao trái tim cho Phó Hàn, không phải loại người mới đó đã đòi tài nguyên.
Vì vậy vẫn là khả năng của Trì Tiêu lớn hơn một chút.
Bùi Tư Lan giải thích như vậy xong Trì Tiêu liền hiểu, cô phủ định cũng rất thẳng thắn: “Hả Châu là do anh của em quản lý, em không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, không phải em đánh tiếng.”
Trì Tiêu nhìn Bùi Tư Lan, vẻ mặt giàu kinh nghiệm mà vỗ vai cô ấy: “Chị Tư Lan, chị phải tin tưởng bản thân, có lẽ dì Hà thật sự thích chị đấy!”
Kỳ thật mặc kệ nguyên nhân là gì thì Bùi Tư Lan cũng đã quyết định nhận lời Hà Phỉ.
Bây giờ công ty hoàn toàn xem cô ấy như công cụ kiếm tiền dẫn dắt người mới, bên ngoài còn phải xây dựng hình tượng vô cùng giả dối, không hề cân nhắc hậu quả bị cắn trả chút nào.
Huống hồ cô ấy cũng có điểm mấu chốt của mình, không muốn vì tài nguyên danh lợi mà gặp dịp thì chơi với mấy người có chức có quyền kia. Công ty cảm thấy cô ấy nghĩ không thông thì thà rút rất nhiều tài nguyên cho người mới cũng không muốn tranh giành cho cô ấy, bây giờ vẫn coi như yêu thích mà chăm sóc chỉ là để ép giá trị thặng dư của cô ấy mà thôi.
Về lâu dài chắc chắn bên bị tổn hao quá mức chính là Bùi Tư Lan. Nếu ông lớn trong ngành là Hải Châu đã đưa cành ô liu, chi bằng dứt khoát mà nhận lấy, đi thử một loại khả năng khác.
Năng lực của Hà Phỉ là khỏi phải bàn cãi, đi theo cô ấy kiểu gì thì Bùi Tư Lan cũng sẽ không kém hơn hiện tại.
Sau khi cô ấy nghĩ thông thì trong lòng bỗng chốc thoải mái, hai tay vô vai Trì Tiêu, vẻ mặt phấn khở nói: “Đúng! Chị phải tin tưởng bản thân!”
Mạnh Du nói chuyện điện thoại xong trở về vừa hay thấy cảnh tượng hai người phấn khởi “thâm tình nhìn nhau”, vừa thấy kỳ lạ vừa buồn cười: “Có chuyện gì vậy?”
Bùi Tư Lan định chừng nào chính thức ký với Hải Châu lại nói với Mạnh Du, cho cô ấy một bất ngờ lớn, vì vậy lặng lẽ nhìn Trì Tiêu ra hiệu, ra vẻ bình tĩnh nói: “Tớ kêu Trì Tiêu cố gắng ăn cố gắng ăn, tớ làm rất nhiều chân gà, trong bếp còn một hộp đấy!”
Trì Tiêu liếc nửa đĩa chân gà còn thừa, lại tượng tượng xem cuối cùng số lượng một hộp chân gà sẽ khổng ồ bao nhiêu, cuối cùng chớp mắt mấy cái thành thật nói: “Em không ăn nổi.”
Bùi Tư Lan dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô: “Ăn ít vậy à? Sao lớn lên cao như vậy?” Sau đó cô ấy lại nhìn ngực và mông cô một cái: “Chỗ nên có thịt cũng không ít đâu!”
Trì Tiêu lặng lẽ nhích ra xa cô ấy một chút: “Em sợ ăn nhiều cay dạ dày, nhưng anh em thích ăn cay, chắc anh ấy sẽ thích ăn, chúng ta có thể để dành cho anh ất.”
Bùi Tư Lan hơi tiếc nuối: “Được rồi.”
Một át sau bỗng nhiên nghe Trì Tiêu “Ai nha” một tiếng: “Hình như anh em ra nước ngoài rồi, hôm nay không tới được.”
Bùi Tư Lan đầu tiên thấy Phó Hàn sau đo lại gặp Từ Thư Thừa nên dường như cô ấy đã có “sức miễn dịch” nào đó với đám đàn ông trong hội của bọn Trì Tiêu, nói sức miễn dịch thì không đúng lắm, hẳn là tâm thái “đứng xa mà trông”.
Mạnh Du từng ngầm nhắc với cô ấy về mấy người bạn của Phó Hàn, trong đó ưu tú nhất là Từ Thư Thừa và Trì Trạm có quan hệ chặt chẽ với Trì Tiêu.
Từ Thư Thừa chồng Trì Tiêu lạnh lùng ít nói, nhưng ở trước mặt Trì Tiêu lại ấm áp.
Anh trai Trì Tiêu cao ngạo cuong quyết, dáng vẻ không dễ chọc, trực giác cảm giác đầu tiên là còn khó tiếp cận hơn Từ Thư Thừa.
Bùi Tư Lan đã từng gặp những loại người tương tự tỏ vẻ Trì Trạm không đén thì thôi, cô ấy không cần nhớ lại cảm giác tương tụ, tự do lại thoải mái.
Vì vậy Bùi Tư Lan không hề để ý xua tay: “Không sao!” Cô ấy suy nghĩ một lát vẫn khách sáo nói: “Nếu anh em thích ăn loại này thì có thể gói về cho anh ta, ướp lạnh một khoảng thời gian không thành vấn đề!”
Cái chân gà ngâm chua này ngon thật, Trì Tiêu nghĩ nếu anh trai mình không được ăn thì hơi đáng tiếc, sau khi được Bùi Tư Lan nhắc nhở cô thật sự có ý định gói mang về.
Khoảng chạng vạng tối Phó Hàn đã về, đi cùng còn có một người đàn ông, chính là người Mạnh Du đã gặp trong buổi tụ hội lần trước.
Một lát sau thì người đã dần dần đến đủ, Từ Thư Thừa và Lý Trình Dục chính là hai người cuối cùng bước vào.
Tuổi của hai người không chênh nhau nhiều, cấp ba và đại học học cùng trường, công ty lại hợp tác hiều dự án, bình thường lui tới thân thiết hơn nhũng người khác, mọi người đã sớm không còn thấy kinh ngạc khi hai người đi cùng nhau.
“Haiz em phát hiện gần đây luôn tụ tập không đủ người, lần trước thiếu anh Dục, lần này thiếu anh Trạm, không thê chọn lúc tất cả đều có mặt hả?”
Tần Trác Huy là người trẻ tuổi nhất cũng hoạt bát nhất trong đám, gặp ai cũng muốn gọi anh, mỗi Trì Tiêu nhỏ hơn mình mấy tuổi bây giờ còn được đổi giọng gọi “chị dâu”.
Người bên cạnh châm chọc anh ta: “Vậy cậu đãi khách đi, gom đủ người, không đãi thì đừng nói nhiều!”
Tần Trác Huy không quan tâm nói: “Haiz anh nói cứ như em không đãi nổi vây, đợi anh Trạm về em sẽ chọn chỗ! Chung Minh Đỉnh Thực thê nao?”
Lý Trình Dục xen vào: “Vậy không được, ngày mốt tôi phải ra nước ngoài, nợ bữa cơm của cậu trước đi.”
Tần Trác Huy cũng dễ chịu: “Được được được! Chừng nào anh về điện thoại cho em, em lập tức triệu tập mấy anh em đón anh dùng bữa!”
Lý Trình Dục cười hề hề: “Tôi cảm thấy giọng điệu của cậu không phải là đón tôi dùng bữa mà là tiệc đưa tiễn tôi!”
Tần Trác Huy: “…”
Bên kia sô pha, Trì Tiêu đặt một miếng bánh quy nhỏ vào tay Từ Thư Thừa: “Đây là loại tiệm em mới tung ra anh nếm thử xem có ngon không.”
Bánh quy vốn nhỏ, một cái nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của Từ Thư Thừa càng có vẻ hơn. Anh bỏ luôn vào miệng, chậm rãi nhai nuốt xong mới gật đầu khen: “Không tệ.”
Tần Trác Huy ở bên cạnh thấy cảnh này thì cả người run rẩy, sởn hết cả gai ốc: “Sao cảnh tượng anh của tôi anh bánh quy nhỏ lại như vây…”
Người bên cạnh xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, giật dây bảo: “Cậu nói lớn hơn chút nữa đi.”
Tần Trác Huy trừng anh ta, đúng lúc Mạnh Du và người giúp việc cùng bưng đồ nguội lên bàn, Phó Hàn cũng ở bên cạnh phụ giúp, thuận miệng gọi bọn họ: “Đồ ăn gần xong rồi, mọi người có muốn ăn chút đồ nguội trước không?”
Mạnh Du cười nói tiếp: “Nếm thử công thức bí truyền độc nhất vô nhị của bạn tôi đi, hương vị không tệ đâu.”
Tần Trác Huy là người đầu tiên hưởng ứng, anh ta vội đi tới nhà ăn tìm chỗ ngồi xuống, thoáng cái đã bị địa chân gà ngâm chua chua cay quyến rũ kia thu hút: “Đây không phải chân gà gì đó đang hot trên mạng sao! Nghe nói rất ngon, tôi còn chưa ăn thử lần nào đấy.”
Mạnh Du đang định khách sáo đáp lại một câu thì Phó Hàn đã nói trước: “Ngon thì cũng có bao nhiêu đó thôi, còn lại đều là của Nhân Nhân.”
Tần Trác Huy nghe thấy phải giữ lại cho Trì Tiêu thì ý định muốn hại người ban đầu lập tức bị gác lại: “Biết rồi biết rồi! Anh đừng có lảng vảng ở đây nưa! Anh đãi khách mà bắt con gái người ta ở trong bận rộn cho mình, anh không biết xấu hổ hả?”
Phó Hàn cười cười không nói gì, Mạnh Du thì hơi xấu hổ: “Hết cách rồi, tôi là sát thủ nhà bếp, chỉ có thể xin sự trợ giúp từ bên ngoài.”
Tần Trác Huy không hề để bụng: “Haiz, không sao không sao, chị Hàn chị chỉ cần hưởng phúc là được, việc bẩn thỉu cực nhọc cứ giao cho anh Hàn của tôi làm!”
Phó Hàn lạnh nhạt liếc anh ta: “Cậu cũng biết sắp xếp đó.”
Lý Trình Dục chậm rãi đi tới, cũng tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống: “Cậu ta toàn thế mà, cũng đâu phải anh mới quen cậu ta ngày đầu.”
“Nè ít nhiều gì mấy người cũng lớn hơn em mấy tuổi, dù gì em cũng gọi mấy người một tiếng anh, sao chỉ toàn ăn hiếp em vậy?”
Những người khác chỉ lo hả hê không nói gì, Lý Trình Dục thì nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Bởi vì cậu dễ bắt nạt.”
Tần Trác Huy: “…”
Từ Thư Thừa nắm tay Trì Tiêu đi tới, kéo một cái ghế chờ cô ngồi xống trước rồi mới ngồi bên cạnh cô.
Người giúp việc mang đồ uống đã rót ra ly lên, Mạnh Du ở bên cạnh giới thiệu đây là rượu trái câu cô ấy tìm được ở nước ngoài, vị nào cũng có, hương vị rất ngon.
Tất nhiên mọi người đều vui vẻ tự mình chọn một ly.
Rượu mới lấy ra từ tủ lạnh không lâu nên còn bốc hơi lạnh, Từ Thư Thừa chặn cái ly người giúp việc đưa cho Trì Tiêu, lạnh nhạt dặn: “Quá lạnh, đôti ly khác đi.”
Nhiệt độ bình thường cũng có, người giúp việc đáp lời rồi đi đổi ly khác.
Từ Thư Thừa nghiêng đầu thấp giọng hỏi Trì Tiêu: “Muốn uống cái này hay nước trái cây?”
Trì Tiêu ngửi thấy mùi rượu trái cây rất đặc biệt, Mạnh Du nói số độ cũng tầm vứ nhũng loại rượu nho bình thường, không cao lắm nên có hơi kích động, vì vậy khẽ gật đầu: “Em muốn nếm thử rượu trái cây này.”
Từ Thư Thừa không nói gì, biết mấy ngày nay kỳ kinh của cô đã qua nên không ngăn cản nữa.
Đồ ăn nhanh chóng được bày đủ. Tần Trác Huy thấy cả bàn thức ăn thịnh soạn thì dẫn đầu mấy phần tử hoạt bát luôn miệng khen Bùi Tư Lan tới chóng mặt mất phương hướng, suýt chút nữa kiêu ngạo tới quên trường hợp.
Buổi tụ tập của mấy người bạn thân không chú ý nhiều như vậy, còn tùy hơn ở nhà hàng. Phó Hàn và Mạnh Du mở đầu nói mấy câu chào mừng mọi người, sau đó cố ý nhắc tới tên Trì Tiêu để bày tỏ lòng biết hơn, cuối cùng là ăn uống trò chuyện không hề câu nệ.
Ăn xong một bữa cơm Tần Trác Huy còn thêm wechat của Bùi Tư Lan, vỗ ngực đảm bảo phải làm fan đứng đầu của cô ấy, điên cuồng cày số liệu cho cô ấy, đập tiền cũng phải tiếp ứng cho cô ấy.
Tính cách hai người này rất tương tự nhau, có thể tụ lại môt chỗ.
Bùi Tư Lan không dám uống nhiều vì sợ lại làm chuyện gì mất mặt trước đám đông lúc sa, chỉ dám chút nước trái cây nguyên chất. Cô ấy nghe Tần Trác Huy nói vậy thì sọ anh ta sẽ đập tiền cho mình thật, xấu hổ tù chối: “Chuyện đó thì không cần, tôi không đi con đường lưu lượng nên không cần tiếp ứng, nếu sau này phim điện ảnh của tôi chiếu anh nhớ cống hiến một chút cho phòng vé của tôi là được!”
Tần Trác Huy gật đầu: “Được! Nhất định!À đúng rồi chừng nào phim điện ảnh của cô chiếu?”
“…Tôi chưa từng quay phim điện ảnh.”
“Không sao!” Tần Trác Huy không chỉ uống rượu trái cây mà còn uống chút rượu trắng nên bây giờ đã ngà ngà say, anh ta vung tay khí phách nói: “Không sao! Để tôi lo! Tôi đầu tu cho cô, đóng vai nữ chính cho tôi!”
Bùi Tư Lan không xem lời này là thật, hùa theo nói mấy tiếng cảm ơn.
Quay trở lại bên phía Trì Tiêu, hai y rượu trái cây vào bụng, cũng chỉ chừng một lon mà đã hơi mơ màng.
Từ Thư Thừa rời bàn nhận điện thoại một lát nên không coi chừng cô, đến khi trở về thì ly rượu trái cây trước mặt anh chỉ còn một nữa, lại nhìn vọ mình, khuông mặt nhỏ nhắn đỏ như quả táo chín.
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Từ Thư Thừa sờ mặt Trì Tiêu, lòng bàn tay cảm thấy nong nóng. Đôi mắt ướt át mê mang nhìn anh, ngoài ngoan ngoãn còn có thêm chút điềm đạm đáng yêu.
“Em lỡ ăn trúng một hạt tiêu, rất cay…” Ly của cô trống rỗng, tỏng lúc cấp bách tiện tay lấy ly rượu của Từ Thư Thừa uống một ngụm.
Cô cảm thấy vị của anh cũng rất ngon nên lại uống thêm một chút.
Bất tri bất giác đã hơn phân nửa.
Tuy rằng số độ của rượu trái cây không cao lắm, nhưng uống nhiều tác dụng sau đó cũng lớn, tửu lượng của Trì Tiêu thấp không chịu nổi, sau khi cơm nước xong Từ Thư Thừa thấy cô vẫn còn ngà ngà say nên chào hỏi Phó Hàn rồi đưa người về nhà sớm.