-
Chương 22
Gọi chung là phòng tư vấn tâm lý nhưng Đới Ngọc Hoa và Thi An Mai không đi cùng một địa điểm. Sau khi so sánh danh sách bảy chuyên gia tư vấn của hai phòng, một người đàn ông tên Lục Ý lập tức lọt vào tầm ngắm của bọn họ.
Lục Ý, ba mươi tuổi, đã kết hôn. Năm năm trước Thi An Mai có hẹn với anh ta ở phòng tư vấn tâm lý A, một năm sau anh ta công tác ở phòng B và làm cố vấn tâm lý cho Đới Ngọc Hoa.
Trùng hợp trong hai ngày này đáng lẽ Lục Ý phải đi làm thì anh ta lại xin nghỉ việc không phép và không cách nào liên lạc, không ở trong nhà, ngay cả vợ anh ta cũng không biết anh ta đi đâu.
Vì vậy, Lục Ý trở thành nghi phạm duy nhất tại thời điểm hiện tại.
Nói là “trùng hợp” nhưng vẫn khiến Từ Nhiễm có cảm giác bứt rứt khó chịu. Một vụ án nhiều năm không thể phá lại tiến triển quá mức thuận lợi, tự dưng tìm được đầu của Thi An Mai tại biệt thự, sau đó lần ra được những vụ mất tích tương tự, tìm được phòng tư vấn tâm lý. Họ cần khẩn trương tìm cho được người tình nghi, và đối tượng hoàn mỹ này xuất hiện quá đúng thời cơ.
Sự xuất hiện của Lục Ý giống như có một dĩa thức ăn ngon lành bỗng chốc xuất hiện trước mắt kẻ đang chết đói; trong thời khắc ấy, người ta sẽ không bao giờ hỏi nguyên nhân vì sao nó lại xuất hiện, càng không đề phòng cái bẫy đặt ra sau món ngon ấy.
Ba năm trước nhờ Đằng Kiến Vũ ban tặng mà cô đã từng rơi vào cái bẫy tương tự, không những không có chứng cứ giết người của hắn, trái lại có thể giúp hắn thoát khỏi hiềm nghi.
Đối với vấn đề này, Từ Độ cũng có suy nghĩ giống cô, tán đồng với ý kiến cô đưa ra nhưng cũng không quên tặng cô thêm một cú: “Ngã một lần nên khôn ra?”
Khuôn mặt Từ Nhiễm không hề có biểu cảm, chỉ âm thầm lẩm bẩm: Tôi là người đại nhân đại lượng, không thèm so đo với anh!
Dù thế nào chăng nữa hai người đều nhất trí với nhau ở điểm này, nhất định phải tìm cho ra Lục Ý nhưng khả năng hắn chỉ là kẻ thế thân cho hung thủ.
Cho dù đây là kẻ thế mạng cũng đã chỉ rõ phương hướng điều tra của bọn họ rất chính xác, hung thủ thật sự đã thông qua phòng tâm lý này để tìm kiếm mục tiêu: những người phụ nữ trẻ tuổi ngoại tình hoặc có khuynh hướng ngoại tình.
Nếu hướng đi ấy là đúng, vậy cần phải đào sâu manh mối này.
Ngoại trừ nhân viên công tác tại phòng tư vấn có thể tiếp xúc được tư liệu của chuyên gia thì còn có những ai.
Trong lúc đó, Hàn Bái bố trí cảnh viên truy tìm tung tích của Lục Ý. Ngày hôm sau tổng đài 110 nhận được báo án, người báo án khai bị một người đánh ngất, bắt đi và trói ở một nhà xưởng, vừa mới trốn thoát. Điều khiến mọi người không thể tưởng tượng được chính là người gọi điện tới chính là “nghi phạm” cảnh sát đang muốn tìm – Lục Ý.
Hàn Bái gặp Lục Ý trong bệnh viện, tuy bác sĩ đã giúp anh ta xử lý vết thương ở sau đầu nhưng trông anh ta vẫn khá thảm hại. Sau đầu bị một vật cứng đập mạnh, trên mặt và người còn dấu máu chưa thể lau sạch, tay chân có dấu vết bị dây thừng siết chặt.
Nhắc đến hai ngày vừa qua anh ta vẫn còn cảm giác kinh hãi: “Hôm đó sau khi tan làm tôi cùng đồng nghiệp đi liên hoan. Ra khỏi quán tôi muốn đi bộ cho tiêu cơm, trên đường chỉ có một mình tôi. Bất thình lình ở phía sau có ai giáng mạnh một cú, tôi hoàn toàn mất ý thức, khi tỉnh lại phát hiện mình ở trong một căn phòng tối om, bị trói chặt vào ghế, không thể nhúc nhích.”
Từ kẻ tình nghi lại biến thành người bị hại trong cùng một vụ án, Hàn Bái trầm giọng hỏi: “Vậy anh có trông thấy người tập kích mình không?”
Lục Ý lắc đầu, anh ta đau điếng người rồi lập tức ngất xỉu: “Không có, hắn tấn công tôi từ đằng sau, khi tôi tỉnh lại cũng chưa từng thấy ai xuất hiện.” Không trêu ai, không chọc ai, Lục Y thực sự không nghĩ ra được tại sao vô duyên vô cớ công kích, rồi bỏ mặc anh ta một mình trong kho hàng, giống như muốn cảnh cáo anh ta điều gì đó.
Lục Ý không thể nghĩ ra được nhưng Hàn Bái thì rất rõ ràng, có một người sắp xếp để Lục Ý mất tích, tăng thêm độ nghi ngờ cho anh ta.
Lục Ý thoát khỏi đối tượng tình nghi không đơn giản vì anh ta bị người ta tập kích mà vì anh ta thật sự không có thời gian gây án. Ngày xảy ra vụ mất tích, anh ta không có mặt ở thành phố S, có chứng cứ chứng minh anh ta không có mặt tại hiện trường, anh ta được hung thủ chọn làm kẻ thế thân vì anh ta đủ điều kiện, đều từng công tác ở cả hai phòng tư vấn tâm lý.
Chỉ là kẻ thế mạng tạm thời, quá kỳ lạ.
Đây chính là điểm Từ Nhiễm cảm thấy khó hiểu.
“Anh có cảm thấy hung thủ hình như muốn trì hoãn thời gian không?”
Theo lý thuyết nếu hung thủ chọn Lục Ý làm kẻ thế mạng, không nhắc đến chuyện để anh ta hoàn toàn biến mất nhưng phải giam giữ anh ta cẩn thận để anh ta không tài nào trốn thoát. Thế nhưng hung thủ lại để một mình Lục Ý ở kho hàng, không theo dõi chặt chẽ, cho anh ta hoàn toàn có cơ hội thoát thân, đi báo cảnh sát, đây không phải sai lầm mà một hung thủ sẽ phạm phải.
Từ Độ khẽ nhíu mày, gật đầu, anh có suy nghĩ giống như Từ Nhiễm: “Hình như hung thủ chỉ muốn kéo dài thời gian thêm một hai ngày.”
“Vấn đề ở chỗ hắn muốn thêm một hai ngày làm gì?”
*
Lương Hải Yến tỉnh dậy trong đau đớn, hai mí mắt cô ta nặng trịch, chỉ hé được một chút xíu, cô ta cảm nhận được ánh sáng màu trắng, đây là ánh sáng đầu tiên sau mấy ngày chìm trong bóng tối.
Từ từ cô ta gắng gượng mở mắt, trước mắt xuất hiện một bóng người, đứng quay lưng về phía cô ta. Hốc mắt cô ta nhòe đi vì nước, tầm mắt nhìn không rõ lắm, cô ta chỉ trông thấy một bóng dáng màu đen.
Cô ta há miệng, cố gắng lên tiếng nói chuyện, nhưng trong miệng chỉ phát sinh ra những âm thanh ê a quỷ dị.
Một giây sau bóng đen ấy di chuyển, một chiếc khăn lông trùm lên đôi mắt cô ta, rất ấm áp, nhiệt độ này khiến cô ta cảm thấy thoải mái hơn, cô ta một lần nữa nhắm mắt lại.
Mấy giây sau, chiếc khăn được lấy đi, cô ta chậm rãi mở mắt, tầm mắt đã dần dần rõ ràng.
Cô ta đã nhìn thấy rõ bóng người ấy, là một khuôn mặt quen thuộc.
Điều này khiến tâm trạng Lương Hải Yến kích động, cô ta được giải cứu rồi ư? Cô ta đang ở nhà hay bệnh viện? Cô ta đang được chữa trị sao?
Lương Hải Yến không tài nào có thể cất lời nên muốn đưa tay, phải nắm được bàn tay đối phương đang đưa về phía cô ta… nhưng cô ta phát hiện mình không thể động đậy.
Bởi vì cả người của cô ta đã bị trói chặt.
Ngay lập tức cô ta như ngã xuống vực sâu, hiểu ra được mọi chuyện.
Giọng người đàn ông lạnh lùng vang lên bên tai: “Chị biết sai rồi chứ?”
*
Từ Độ và Từ Nhiễm không hề từ bỏ chuyện điều tra manh mối từ đường dây phòng cố vấn tâm lý này. Sau khi thâm nhập điều tra đã có phát hiện mang tính đột phá. Điểm chung của hai phòng tư vấn chính là bọn họ sử dụng kho số liệu của cùng một công ty kỹ thuật, cũng có nghĩa nhân viên có kỹ thuật sẽ có thể đánh cắp được số liệu khách hàng đăng ký khám tại hai phòng tâm lý.
Từ Độ tìm đến công ty kỹ thuật đó, yêu cầu bọn họ đưa bảng danh sách công nhân viên đầy đủ, và trong đó anh bất ngờ bắt gặp một cái tên rất quen.
Vì hai ngày trước, hai người vừa gặp qua hắn.
Lục Ý, ba mươi tuổi, đã kết hôn. Năm năm trước Thi An Mai có hẹn với anh ta ở phòng tư vấn tâm lý A, một năm sau anh ta công tác ở phòng B và làm cố vấn tâm lý cho Đới Ngọc Hoa.
Trùng hợp trong hai ngày này đáng lẽ Lục Ý phải đi làm thì anh ta lại xin nghỉ việc không phép và không cách nào liên lạc, không ở trong nhà, ngay cả vợ anh ta cũng không biết anh ta đi đâu.
Vì vậy, Lục Ý trở thành nghi phạm duy nhất tại thời điểm hiện tại.
Nói là “trùng hợp” nhưng vẫn khiến Từ Nhiễm có cảm giác bứt rứt khó chịu. Một vụ án nhiều năm không thể phá lại tiến triển quá mức thuận lợi, tự dưng tìm được đầu của Thi An Mai tại biệt thự, sau đó lần ra được những vụ mất tích tương tự, tìm được phòng tư vấn tâm lý. Họ cần khẩn trương tìm cho được người tình nghi, và đối tượng hoàn mỹ này xuất hiện quá đúng thời cơ.
Sự xuất hiện của Lục Ý giống như có một dĩa thức ăn ngon lành bỗng chốc xuất hiện trước mắt kẻ đang chết đói; trong thời khắc ấy, người ta sẽ không bao giờ hỏi nguyên nhân vì sao nó lại xuất hiện, càng không đề phòng cái bẫy đặt ra sau món ngon ấy.
Ba năm trước nhờ Đằng Kiến Vũ ban tặng mà cô đã từng rơi vào cái bẫy tương tự, không những không có chứng cứ giết người của hắn, trái lại có thể giúp hắn thoát khỏi hiềm nghi.
Đối với vấn đề này, Từ Độ cũng có suy nghĩ giống cô, tán đồng với ý kiến cô đưa ra nhưng cũng không quên tặng cô thêm một cú: “Ngã một lần nên khôn ra?”
Khuôn mặt Từ Nhiễm không hề có biểu cảm, chỉ âm thầm lẩm bẩm: Tôi là người đại nhân đại lượng, không thèm so đo với anh!
Dù thế nào chăng nữa hai người đều nhất trí với nhau ở điểm này, nhất định phải tìm cho ra Lục Ý nhưng khả năng hắn chỉ là kẻ thế thân cho hung thủ.
Cho dù đây là kẻ thế mạng cũng đã chỉ rõ phương hướng điều tra của bọn họ rất chính xác, hung thủ thật sự đã thông qua phòng tâm lý này để tìm kiếm mục tiêu: những người phụ nữ trẻ tuổi ngoại tình hoặc có khuynh hướng ngoại tình.
Nếu hướng đi ấy là đúng, vậy cần phải đào sâu manh mối này.
Ngoại trừ nhân viên công tác tại phòng tư vấn có thể tiếp xúc được tư liệu của chuyên gia thì còn có những ai.
Trong lúc đó, Hàn Bái bố trí cảnh viên truy tìm tung tích của Lục Ý. Ngày hôm sau tổng đài 110 nhận được báo án, người báo án khai bị một người đánh ngất, bắt đi và trói ở một nhà xưởng, vừa mới trốn thoát. Điều khiến mọi người không thể tưởng tượng được chính là người gọi điện tới chính là “nghi phạm” cảnh sát đang muốn tìm – Lục Ý.
Hàn Bái gặp Lục Ý trong bệnh viện, tuy bác sĩ đã giúp anh ta xử lý vết thương ở sau đầu nhưng trông anh ta vẫn khá thảm hại. Sau đầu bị một vật cứng đập mạnh, trên mặt và người còn dấu máu chưa thể lau sạch, tay chân có dấu vết bị dây thừng siết chặt.
Nhắc đến hai ngày vừa qua anh ta vẫn còn cảm giác kinh hãi: “Hôm đó sau khi tan làm tôi cùng đồng nghiệp đi liên hoan. Ra khỏi quán tôi muốn đi bộ cho tiêu cơm, trên đường chỉ có một mình tôi. Bất thình lình ở phía sau có ai giáng mạnh một cú, tôi hoàn toàn mất ý thức, khi tỉnh lại phát hiện mình ở trong một căn phòng tối om, bị trói chặt vào ghế, không thể nhúc nhích.”
Từ kẻ tình nghi lại biến thành người bị hại trong cùng một vụ án, Hàn Bái trầm giọng hỏi: “Vậy anh có trông thấy người tập kích mình không?”
Lục Ý lắc đầu, anh ta đau điếng người rồi lập tức ngất xỉu: “Không có, hắn tấn công tôi từ đằng sau, khi tôi tỉnh lại cũng chưa từng thấy ai xuất hiện.” Không trêu ai, không chọc ai, Lục Y thực sự không nghĩ ra được tại sao vô duyên vô cớ công kích, rồi bỏ mặc anh ta một mình trong kho hàng, giống như muốn cảnh cáo anh ta điều gì đó.
Lục Ý không thể nghĩ ra được nhưng Hàn Bái thì rất rõ ràng, có một người sắp xếp để Lục Ý mất tích, tăng thêm độ nghi ngờ cho anh ta.
Lục Ý thoát khỏi đối tượng tình nghi không đơn giản vì anh ta bị người ta tập kích mà vì anh ta thật sự không có thời gian gây án. Ngày xảy ra vụ mất tích, anh ta không có mặt ở thành phố S, có chứng cứ chứng minh anh ta không có mặt tại hiện trường, anh ta được hung thủ chọn làm kẻ thế thân vì anh ta đủ điều kiện, đều từng công tác ở cả hai phòng tư vấn tâm lý.
Chỉ là kẻ thế mạng tạm thời, quá kỳ lạ.
Đây chính là điểm Từ Nhiễm cảm thấy khó hiểu.
“Anh có cảm thấy hung thủ hình như muốn trì hoãn thời gian không?”
Theo lý thuyết nếu hung thủ chọn Lục Ý làm kẻ thế mạng, không nhắc đến chuyện để anh ta hoàn toàn biến mất nhưng phải giam giữ anh ta cẩn thận để anh ta không tài nào trốn thoát. Thế nhưng hung thủ lại để một mình Lục Ý ở kho hàng, không theo dõi chặt chẽ, cho anh ta hoàn toàn có cơ hội thoát thân, đi báo cảnh sát, đây không phải sai lầm mà một hung thủ sẽ phạm phải.
Từ Độ khẽ nhíu mày, gật đầu, anh có suy nghĩ giống như Từ Nhiễm: “Hình như hung thủ chỉ muốn kéo dài thời gian thêm một hai ngày.”
“Vấn đề ở chỗ hắn muốn thêm một hai ngày làm gì?”
*
Lương Hải Yến tỉnh dậy trong đau đớn, hai mí mắt cô ta nặng trịch, chỉ hé được một chút xíu, cô ta cảm nhận được ánh sáng màu trắng, đây là ánh sáng đầu tiên sau mấy ngày chìm trong bóng tối.
Từ từ cô ta gắng gượng mở mắt, trước mắt xuất hiện một bóng người, đứng quay lưng về phía cô ta. Hốc mắt cô ta nhòe đi vì nước, tầm mắt nhìn không rõ lắm, cô ta chỉ trông thấy một bóng dáng màu đen.
Cô ta há miệng, cố gắng lên tiếng nói chuyện, nhưng trong miệng chỉ phát sinh ra những âm thanh ê a quỷ dị.
Một giây sau bóng đen ấy di chuyển, một chiếc khăn lông trùm lên đôi mắt cô ta, rất ấm áp, nhiệt độ này khiến cô ta cảm thấy thoải mái hơn, cô ta một lần nữa nhắm mắt lại.
Mấy giây sau, chiếc khăn được lấy đi, cô ta chậm rãi mở mắt, tầm mắt đã dần dần rõ ràng.
Cô ta đã nhìn thấy rõ bóng người ấy, là một khuôn mặt quen thuộc.
Điều này khiến tâm trạng Lương Hải Yến kích động, cô ta được giải cứu rồi ư? Cô ta đang ở nhà hay bệnh viện? Cô ta đang được chữa trị sao?
Lương Hải Yến không tài nào có thể cất lời nên muốn đưa tay, phải nắm được bàn tay đối phương đang đưa về phía cô ta… nhưng cô ta phát hiện mình không thể động đậy.
Bởi vì cả người của cô ta đã bị trói chặt.
Ngay lập tức cô ta như ngã xuống vực sâu, hiểu ra được mọi chuyện.
Giọng người đàn ông lạnh lùng vang lên bên tai: “Chị biết sai rồi chứ?”
*
Từ Độ và Từ Nhiễm không hề từ bỏ chuyện điều tra manh mối từ đường dây phòng cố vấn tâm lý này. Sau khi thâm nhập điều tra đã có phát hiện mang tính đột phá. Điểm chung của hai phòng tư vấn chính là bọn họ sử dụng kho số liệu của cùng một công ty kỹ thuật, cũng có nghĩa nhân viên có kỹ thuật sẽ có thể đánh cắp được số liệu khách hàng đăng ký khám tại hai phòng tâm lý.
Từ Độ tìm đến công ty kỹ thuật đó, yêu cầu bọn họ đưa bảng danh sách công nhân viên đầy đủ, và trong đó anh bất ngờ bắt gặp một cái tên rất quen.
Vì hai ngày trước, hai người vừa gặp qua hắn.