-
Chương 19
Thi An Mai, nhân viên công chức, đã kết hôn, không có con, mất tích ngày 23 tháng 8 năm năm trước, mất tích năm 27 tuổi.
Đêm đó cô cùng hai người bạn tụ tập nhau ở căn biệt thự cho thuê này, ba người chơi đến 21 giờ, còn chưa uống rượu thì người bạn A được bạn trai đến đón, người bạn B và Thi An Mai tự lái xe đến, hai người một trước một sau rời khỏi khu biệt thự, đây cũng là lần cuối cùng người bạn này nhìn thấy Thi An Mai.
21 giờ 12 phút, Thi An Mai xuất hiện ở một cửa hàng tiện ích gần khu biệt thự, camera có ghi lại cảnh cô đứng tính tiền và rời đi lúc 21 giờ 21 phút.
22 giờ 15 phút, bạn A và bạn B nhận được tin nhắn của Thi An Mai trong group chat của ba người nhắn đã về đến nhà, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Ba người chúc nhau ngủ ngon. Đây là tin nhắn cuối cùng mấy người bạn nhận được từ Thi An Mai.
22 giờ 47 phút, Diệp Tử, chồng của Thi An Mai nhắn tin vào điện thoại của vợ, nội dung đã xử lý xong công việc ở thành phố B, sẽ về sớm hơn dự định. Sáng mai sẽ đi chuyến bay sớm nhất về thành phố S, nhưng anh ta không nhận được tin nhắn trả lời.
Ngày hôm sau, khoảng 9 giờ sáng, Diệp Tử về đến nhà không thấy vợ, gọi di động, tổng đài báo đã khóa máy, ở gara không trông thấy xe của Diệp Tử, nghĩ vợ ra ngoài. Nhưng mãi tận mấy tiếng sau cũng không thấy Thi An Mai trở về, di động lại không liên lạc được.
Khoảng 14 giờ, lo lắng cho vợ, Diệp Tử gọi cho bạn bè hỏi thăm tin tức, không ai gặp cô ta, cũng không biết đi đâu.
Đến 15 giờ, Diệp Tử tìm đến người bạn B của vợ mình, theo như lời người bạn B Thi An Mai đã về nhà lúc 22 giờ 15 đêm qua.
16 giờ, Diệp Tử về lại tiểu khu nhờ bảo vệ kiểm tra lại camera cổng, không hề thấy vợ lái xe vào tiểu khu.
22 giờ, Thi An Mai vẫn chưa liên lạc được. Mất tích sau 24 tiếng, Diệp Tử đến đồn công an báo án.
Cảnh sát bắt đầu triển khai điều tra, họ phát hiện chiếc xe của Thi An Mai gần khu biệt thự cô ta tụ tập cùng hai người bạn, bên trong không có người, di động đã tắt nguồn cũng ở bên trong.
Vì khu vực này chưa lắp camera nên không cách nào xác nhận được Thi An Mai đã đi đâu.
Sau năm năm vẫn chưa hề gián đoạn điều tra, nhưng từ đầu đến cuối không thể nào tìm ra được tung tích của Thi An Mai, cô ta như bốc hơi khỏi thế gian.
“Phía sau tai của Thi An Mai có một cái bớt; hơn nữa, năm năm trước cô ta mất tích chính ở chỗ này.” Từ Độ dựa vào hai điểm này hoài nghi đầu người này là của cô ta. Khi Thi An Mai mất tích, anh vừa vặn phải xuất ngoại nên chưa từng thâm nhập điều tra.
DNA hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Từ Độ.
Nạn nhân chính là Thi An Mai.
Năm năm sau, ngày 23 tháng 8, Thi An Mai – cô gái mất tích ròng rã suốt năm năm trời đã xác nhận tử vong.
Hàn Bái cầm trên tay báo cáo DNA không biết làm sao thông báo với người nhà, kết quả này họ đã đợi suốt năm năm trời, mỗi giờ mỗi phút đều mong có một ngày cô ta an toàn trở về nhà; hiện tại cô ta đã “về” nhưng lại ở trong tình cảnh đau xót nhất.
Bạo lực, ngược đãi, tử vong, thậm chí đầu một nơi thân một nẻo.
Đầu lưỡi của Thi An Mai bị cắt, căn cứ miệng vết thương pháp y pháp đoán là bị cắt mấy năm trước, cũng có ý nghĩa ngay sau khi cô ta mất tích lập tức bị cắt lưỡi.
Tuy rằng thân người và tứ chi của Thi An Mai chưa được tìm thấy, nhưng căn cứ vào manh mối hiện nay tiến hành suy đoán trong năm năm vừa qua, cô ta bị hạn chế đi lại, nói thẳng ra cô ta bị giam cầm.
Vì thiếu mất phần thân nên chưa thể xác định được nguyên nhân tử vong.
Từ Độ nhận kết quả nghiệm thi của Hàn Bái, sau khi đọc xong anh hỏi: “Lúc đó phương hướng điều tra của mọi người là gì?”
Mặc dù trước đó Hàn Bái không trực tiếp nhận vụ án mất tích này nhưng đọc hồ sơ cơ bản anh có thể hiểu được, “Nhân tình. Lúc đó có nghi ngờ Thi An Mai ngoại tình, một người tình bí mật. Tạm thời chỉ biết được đêm hôm mất tích, sau khi từ biệt bạn bè cô ta lái vào một siêu thị tiện ích gần đó, qua điều tra phát hiện cô ta mua một hộp bao cao su trong cửa hàng.”
“Sau đó camera cũng quay lại được cô ta quay lại con đường cũ sau khi rời khỏi siêu thị. Nói cách khác, có khả năng cô ta quay về lại căn biệt thự.”
Đây chính là đầu mối khả nghi nhất của vụ án.
“Chồng Thi An Mai đi công tác thành phố B một tuần, theo lịch phải ngày 25 tháng 8 mới về. Thế nhưng do xong việc nên anh ta về sớm hơn một ngày, trở về vào ngày 24 tháng 8, việc này vợ anh ta cũng không biết trước.”
Từ Độ hiểu ra: “Cho nên lúc đó nhân viên điều tra suy đoán, do Thi An Mai không biết chuyện chồng về sớm nên đã hẹn hò với tình nhân tại căn biệt thự. Vì vậy, sau khi tách khỏi hai người bạn, cô ta mua bao cao su ở siêu thị rồi quay trở lại.”
Đây là một phán đoán hợp lý, bởi vì sau đó xe cô cũng được tìm thấy ở khu biệt thự.
“Không sai!” Hàn Bái tiếp tục, “Trọng điểm phá án lúc đó là điều tra thân phận của gã tình nhân thần bí. Thế nhưng trong điện thoại của Thi An Mai nhân viên điều tra không hề tìm được những tin nhắn biểu hiện cô ta ngoại tình. Tuy nhiên theo lời khai của bạn bè và chồng, cô ta có hai chiếc di động, chồng cô ta cũng khai nhận việc vợ mình thường hay nhắn tin vào nửa đêm, nhưng ở trên xe chỉ tìm được một chiếc điện thoại.”
Nói cách khác vật chứng quan trọng nhất cũng không còn, Từ Độ cau mày, hỏi: “Sau đó có tìm được thêm manh mối liên quan đến gã tình nhân này không?”
“Không có. Do đó, khi ấy mọi người cũng suy đoán thêm khả năng Thi An Mai trở thànhcon mồi của gã giết người liên hoàn. Hắn chọn mục tiêu là nữ giới, chat qua mạng, chờ thời cơ thích hợp hẹn gặp mặt và ra tay.”
“Hơn nữa, sau khi Thi An Mai mất tích hai tháng lại phát sinh thêm một phụ nữ mất tích, tình huống tương tự Thi An Mai, cũng là ra ngoài rồi đột nhiên biến mất. Đến nay vẫn chưa tìm được tung tích người phụ nữ đó.”
Giam cầm một người phụ nữ suốt năm năm không bị ai phát hiện tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Dựa theo phương thức đối xử tàn bạo với Thi An Mai cho thấy hung thủ không thể nào chỉ gây án một lần duy nhất.
Coi như đây là manh mối, Từ Độ và Hàn Bái điều tra thông tin những người mất tích từ năm năm trước cho đến hiện tại, những người phụ nữ trẻ tuổi có tình huống mất tích tương tự Thi An Mai có đến năm sáu trường hợp, và hiện tại vẫn đang trong tình trạng mất tích.
Nếu như do cùng một người gây nên…
Từ Độ cụp mắt, “Chúng ta đã gặp được một tội phạm cực kỳ biến thái có IQ cao.”
*
Khi Từ Nhiễm nhận được điện thoại của Từ Độ là lúc cô đang đặt thức ăn cho Cố Tiến Ngôn.
Nỗi sợ hãi của Cố Tiến Ngôn vẫn chưa tiêu tan, không dám ở một mình, Từ Nhiễm cũng không yên lòng nên để anh ấy ở trong phòng dành cho khách ở nhà mình, giúp anh ấy xin nghỉ bệnh, cô cũng xin nghỉ hai ngày để chăm sóc cho anh ấy.
“Thi An Mai?” Nghe tên này, Từ Nhiễm thấy có chút ấn tượng, “Tôi nhớ vụ án này, năm năm trước mất tích ở khu biệt thự… Khoan khoan… có phải là.”
“Đúng, cùng một căn biệt thự!” Từ Độ nói xong còn không quên khen cô một câu, “Trí nhớ của cô rất tốt.”
Nhắc đến trí nhớ, Từ Nhiễm không kìm được cảm thấy tự hào trong lòng, giọng cũng kiêu ngạo hơn một chút, “Tôi không phải hoang tưởng nhưng sự thật đúng…”
Câu khoe khoang của cô bị một tiếng hừ lạnh cắt ngang.
Hừ gì chứ? Cô đâu nói sai.
Từ Nhiễm rộng lượng, không tính toán chuyện này với anh. Cô bĩu môi, thay đổi xưng hô: “Giáo sư Từ cố tình gọi điện thoại đến cho tôi báo tin này để làm gì?”
Thanh âm trầm thấp của Từ Độ xuyên qua ống nghe truyền vào tai Từ Nhiễm: “Cô có cơ hội trả nợ ân tình.”
Cô còn nghe chưa rõ: “Hả?”
“Hợp tác!” Ý nhiều lời ít.
Khựng lại mất hai giấy Từ Nhiễm mới thốt nên lời, “Anh cho tôi cùng tra án?”
Từ Độ có thể cảm nhận được tâm trạng hoang mang còn chưa dám khẳng định của cô: “Không muốn?”
Tim đập nhanh hơn một nhịp, im lặng một chút rồi khẽ nở nụ cười: “Đồng ý!”
“Dĩ nhiên đồng ý!”
Đêm đó cô cùng hai người bạn tụ tập nhau ở căn biệt thự cho thuê này, ba người chơi đến 21 giờ, còn chưa uống rượu thì người bạn A được bạn trai đến đón, người bạn B và Thi An Mai tự lái xe đến, hai người một trước một sau rời khỏi khu biệt thự, đây cũng là lần cuối cùng người bạn này nhìn thấy Thi An Mai.
21 giờ 12 phút, Thi An Mai xuất hiện ở một cửa hàng tiện ích gần khu biệt thự, camera có ghi lại cảnh cô đứng tính tiền và rời đi lúc 21 giờ 21 phút.
22 giờ 15 phút, bạn A và bạn B nhận được tin nhắn của Thi An Mai trong group chat của ba người nhắn đã về đến nhà, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Ba người chúc nhau ngủ ngon. Đây là tin nhắn cuối cùng mấy người bạn nhận được từ Thi An Mai.
22 giờ 47 phút, Diệp Tử, chồng của Thi An Mai nhắn tin vào điện thoại của vợ, nội dung đã xử lý xong công việc ở thành phố B, sẽ về sớm hơn dự định. Sáng mai sẽ đi chuyến bay sớm nhất về thành phố S, nhưng anh ta không nhận được tin nhắn trả lời.
Ngày hôm sau, khoảng 9 giờ sáng, Diệp Tử về đến nhà không thấy vợ, gọi di động, tổng đài báo đã khóa máy, ở gara không trông thấy xe của Diệp Tử, nghĩ vợ ra ngoài. Nhưng mãi tận mấy tiếng sau cũng không thấy Thi An Mai trở về, di động lại không liên lạc được.
Khoảng 14 giờ, lo lắng cho vợ, Diệp Tử gọi cho bạn bè hỏi thăm tin tức, không ai gặp cô ta, cũng không biết đi đâu.
Đến 15 giờ, Diệp Tử tìm đến người bạn B của vợ mình, theo như lời người bạn B Thi An Mai đã về nhà lúc 22 giờ 15 đêm qua.
16 giờ, Diệp Tử về lại tiểu khu nhờ bảo vệ kiểm tra lại camera cổng, không hề thấy vợ lái xe vào tiểu khu.
22 giờ, Thi An Mai vẫn chưa liên lạc được. Mất tích sau 24 tiếng, Diệp Tử đến đồn công an báo án.
Cảnh sát bắt đầu triển khai điều tra, họ phát hiện chiếc xe của Thi An Mai gần khu biệt thự cô ta tụ tập cùng hai người bạn, bên trong không có người, di động đã tắt nguồn cũng ở bên trong.
Vì khu vực này chưa lắp camera nên không cách nào xác nhận được Thi An Mai đã đi đâu.
Sau năm năm vẫn chưa hề gián đoạn điều tra, nhưng từ đầu đến cuối không thể nào tìm ra được tung tích của Thi An Mai, cô ta như bốc hơi khỏi thế gian.
“Phía sau tai của Thi An Mai có một cái bớt; hơn nữa, năm năm trước cô ta mất tích chính ở chỗ này.” Từ Độ dựa vào hai điểm này hoài nghi đầu người này là của cô ta. Khi Thi An Mai mất tích, anh vừa vặn phải xuất ngoại nên chưa từng thâm nhập điều tra.
DNA hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Từ Độ.
Nạn nhân chính là Thi An Mai.
Năm năm sau, ngày 23 tháng 8, Thi An Mai – cô gái mất tích ròng rã suốt năm năm trời đã xác nhận tử vong.
Hàn Bái cầm trên tay báo cáo DNA không biết làm sao thông báo với người nhà, kết quả này họ đã đợi suốt năm năm trời, mỗi giờ mỗi phút đều mong có một ngày cô ta an toàn trở về nhà; hiện tại cô ta đã “về” nhưng lại ở trong tình cảnh đau xót nhất.
Bạo lực, ngược đãi, tử vong, thậm chí đầu một nơi thân một nẻo.
Đầu lưỡi của Thi An Mai bị cắt, căn cứ miệng vết thương pháp y pháp đoán là bị cắt mấy năm trước, cũng có ý nghĩa ngay sau khi cô ta mất tích lập tức bị cắt lưỡi.
Tuy rằng thân người và tứ chi của Thi An Mai chưa được tìm thấy, nhưng căn cứ vào manh mối hiện nay tiến hành suy đoán trong năm năm vừa qua, cô ta bị hạn chế đi lại, nói thẳng ra cô ta bị giam cầm.
Vì thiếu mất phần thân nên chưa thể xác định được nguyên nhân tử vong.
Từ Độ nhận kết quả nghiệm thi của Hàn Bái, sau khi đọc xong anh hỏi: “Lúc đó phương hướng điều tra của mọi người là gì?”
Mặc dù trước đó Hàn Bái không trực tiếp nhận vụ án mất tích này nhưng đọc hồ sơ cơ bản anh có thể hiểu được, “Nhân tình. Lúc đó có nghi ngờ Thi An Mai ngoại tình, một người tình bí mật. Tạm thời chỉ biết được đêm hôm mất tích, sau khi từ biệt bạn bè cô ta lái vào một siêu thị tiện ích gần đó, qua điều tra phát hiện cô ta mua một hộp bao cao su trong cửa hàng.”
“Sau đó camera cũng quay lại được cô ta quay lại con đường cũ sau khi rời khỏi siêu thị. Nói cách khác, có khả năng cô ta quay về lại căn biệt thự.”
Đây chính là đầu mối khả nghi nhất của vụ án.
“Chồng Thi An Mai đi công tác thành phố B một tuần, theo lịch phải ngày 25 tháng 8 mới về. Thế nhưng do xong việc nên anh ta về sớm hơn một ngày, trở về vào ngày 24 tháng 8, việc này vợ anh ta cũng không biết trước.”
Từ Độ hiểu ra: “Cho nên lúc đó nhân viên điều tra suy đoán, do Thi An Mai không biết chuyện chồng về sớm nên đã hẹn hò với tình nhân tại căn biệt thự. Vì vậy, sau khi tách khỏi hai người bạn, cô ta mua bao cao su ở siêu thị rồi quay trở lại.”
Đây là một phán đoán hợp lý, bởi vì sau đó xe cô cũng được tìm thấy ở khu biệt thự.
“Không sai!” Hàn Bái tiếp tục, “Trọng điểm phá án lúc đó là điều tra thân phận của gã tình nhân thần bí. Thế nhưng trong điện thoại của Thi An Mai nhân viên điều tra không hề tìm được những tin nhắn biểu hiện cô ta ngoại tình. Tuy nhiên theo lời khai của bạn bè và chồng, cô ta có hai chiếc di động, chồng cô ta cũng khai nhận việc vợ mình thường hay nhắn tin vào nửa đêm, nhưng ở trên xe chỉ tìm được một chiếc điện thoại.”
Nói cách khác vật chứng quan trọng nhất cũng không còn, Từ Độ cau mày, hỏi: “Sau đó có tìm được thêm manh mối liên quan đến gã tình nhân này không?”
“Không có. Do đó, khi ấy mọi người cũng suy đoán thêm khả năng Thi An Mai trở thànhcon mồi của gã giết người liên hoàn. Hắn chọn mục tiêu là nữ giới, chat qua mạng, chờ thời cơ thích hợp hẹn gặp mặt và ra tay.”
“Hơn nữa, sau khi Thi An Mai mất tích hai tháng lại phát sinh thêm một phụ nữ mất tích, tình huống tương tự Thi An Mai, cũng là ra ngoài rồi đột nhiên biến mất. Đến nay vẫn chưa tìm được tung tích người phụ nữ đó.”
Giam cầm một người phụ nữ suốt năm năm không bị ai phát hiện tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Dựa theo phương thức đối xử tàn bạo với Thi An Mai cho thấy hung thủ không thể nào chỉ gây án một lần duy nhất.
Coi như đây là manh mối, Từ Độ và Hàn Bái điều tra thông tin những người mất tích từ năm năm trước cho đến hiện tại, những người phụ nữ trẻ tuổi có tình huống mất tích tương tự Thi An Mai có đến năm sáu trường hợp, và hiện tại vẫn đang trong tình trạng mất tích.
Nếu như do cùng một người gây nên…
Từ Độ cụp mắt, “Chúng ta đã gặp được một tội phạm cực kỳ biến thái có IQ cao.”
*
Khi Từ Nhiễm nhận được điện thoại của Từ Độ là lúc cô đang đặt thức ăn cho Cố Tiến Ngôn.
Nỗi sợ hãi của Cố Tiến Ngôn vẫn chưa tiêu tan, không dám ở một mình, Từ Nhiễm cũng không yên lòng nên để anh ấy ở trong phòng dành cho khách ở nhà mình, giúp anh ấy xin nghỉ bệnh, cô cũng xin nghỉ hai ngày để chăm sóc cho anh ấy.
“Thi An Mai?” Nghe tên này, Từ Nhiễm thấy có chút ấn tượng, “Tôi nhớ vụ án này, năm năm trước mất tích ở khu biệt thự… Khoan khoan… có phải là.”
“Đúng, cùng một căn biệt thự!” Từ Độ nói xong còn không quên khen cô một câu, “Trí nhớ của cô rất tốt.”
Nhắc đến trí nhớ, Từ Nhiễm không kìm được cảm thấy tự hào trong lòng, giọng cũng kiêu ngạo hơn một chút, “Tôi không phải hoang tưởng nhưng sự thật đúng…”
Câu khoe khoang của cô bị một tiếng hừ lạnh cắt ngang.
Hừ gì chứ? Cô đâu nói sai.
Từ Nhiễm rộng lượng, không tính toán chuyện này với anh. Cô bĩu môi, thay đổi xưng hô: “Giáo sư Từ cố tình gọi điện thoại đến cho tôi báo tin này để làm gì?”
Thanh âm trầm thấp của Từ Độ xuyên qua ống nghe truyền vào tai Từ Nhiễm: “Cô có cơ hội trả nợ ân tình.”
Cô còn nghe chưa rõ: “Hả?”
“Hợp tác!” Ý nhiều lời ít.
Khựng lại mất hai giấy Từ Nhiễm mới thốt nên lời, “Anh cho tôi cùng tra án?”
Từ Độ có thể cảm nhận được tâm trạng hoang mang còn chưa dám khẳng định của cô: “Không muốn?”
Tim đập nhanh hơn một nhịp, im lặng một chút rồi khẽ nở nụ cười: “Đồng ý!”
“Dĩ nhiên đồng ý!”