Chap 6
Mẹ - người sinh thành - nuôi nấng em từ khi lọt lòng tới bây giờ.
Lời đầu tiên em muốn nói với mẹ là :Mẹ ơi, con xin lỗi Mẹ vì những lỗi lầm đã qua, con trai Mẹ đang và đã thay đổi, Con hứa sẽ không để Mẹ phải buồn phải khóc vì con, Con sẽ là niềm tự hào của Mẹ.
Nhưng sao khó quá . Muốn nhắn nhủ các thím một câu : Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ buồn, Mẹ khóc nữa nghe không. Và chia buồn với ai đã không còn Mẹ bên cạnh.
Mẹ tôi năm nay đã 55 tuổi, là con cả của ông bà ngoại. Sau Mẹ còn 2 cậu, 2 dì, đều đã lập gia đình và có những đứa con. Tên các cậu, dì là Vui, Vẻ, Vang, Lừng
Năm đó Mẹ sinh ra cũng là lúc chiến tranh khốc liệt, Mỹ sắp đánh ra miền Bắc. Cuộc sống gia đình khốn khó, Ông bà ngoại phải làm việc cực khổ để nuôi đàn con khôn lớn.Nghe bà ngoại kể, Ông phải đi cày thuê cuốc mướn cho nhà giàu lấy thóc để ăn. Có cơm ăn là hạnh phúc lắm, nhiều khi không có gạo còn phải độn ngô, khoai, sắn. Không phải ngô, khoai,sắn lành lặn như bây giờ mà chỉ là những bắp ngô già, mảnh khoai , mảnh sắn vụn thôi ( đến lúc em còn bé vẫn còn phải ăn độn đó). Ngày bé Mẹ thông minh, học giỏi lắm( có lẽ em được thừa hưởng gen thông minh từ Mẹ). Em nghe Mẹ kể lại, nếu năm đó nhà có điều kiện cho Mẹ đi học tiếp có lẽ Mẹ đã trở thành cô giáo gõ đầu trẻ.
Mẹ học hết lớp 8 thì ở nhà phụ gia đình nuôi các em. Tuổi thơ Mẹ gắn liền với chiến tranh, nghèo khó. Năm mẹ 4 tuổi bà ngoại sinh dì Vui, 4 năm sau Cậu Vẻ , 3 năm nữa Cậu Vang chào đời, Dì Út sinh năm 1975.
Hồi trẻ Mẹ cũng có tình yêu của đời mình ( nhưng khôn phải là bố của em). Ông ngoại phản đối với lÝ do nhà bên kia đông con, nghèo khổ, không cho lấy. Rồi ông bắt Mẹ đi lấy chồng ( em trai của một chị dâu họ của Mẹ). Cuộc sống hôn nhân của Mẹ không hạnh phúc vì lấy người mình không yêu. Đã vậy Mẹ còn hiếm muộn, 13 năm không có mụn con, chồng bồ bịch bên ngoài, mọi người rè bỉu, nói Mẹ bị điếc. Nghe Mẹ kể lại đợt mới về làm dâu phải theo chồng đi lên Hà Giang làm ăn, sống với người dân tộc mấy tháng liền, nói chuyện được cả với họ. Mẹ ấn tượng với món Thắng Cố (lục phủ, ngũ tạng của bò, lợn, cho tất vào một nồi nấu lên như lẩu ), và Mèn Mén (xôi của dân tộc). Mẹ đã quyết chí ra đi.Thật sự là đến bây giờ Mẹ vẫn chưa ly hôn được do bên kia không chịu kÝ đơn, sợ chia tài sản, Mẹ ra đi với hai bàn tay trắng.
Bố em và Mẹ vốn là bạn thuở bé, Mẹ lấy chồng cạnh nhà bố. Mẹ đã xin một đứa con để tự mình nuôi nấng, nương tựa khi về già. Đó là lÝ do em ra đời.
Mẹ về nhà ngoại tá túc và sinh em ra. Ngày 24/04/1993 em chào đời trong bệnh viện Phúc Yên. Mẹ phải mổ thì em mới chào đời được. Mẹ đã mất rất nhiều sức mới đưa em tới thế giới này. Con cảm ơn Mẹ!. Các dì, già thay nhau vào viện chăm sóc Mẹ. Sau một thời gian thì xuất viện, Em được về nhà ngoại. Tuổi thơ em đã kể ở chap trước. Nay bổ sung môt vài chi tiết thú vị. Hồi 2 tuổi em có nghịch ngợm đổ phích nước vào người may chỉ bị bỏng nhẹ. Hay em ở với nhà ngoại, các mợ, dì cũng có em bé. Nên em được bú ké, hehe. Chắc em đc bú nhiều sữa tươi lên mới thông minh, khỏe mạnh như vậy. Khi vào nhà mới ( nhà ông em trai bà ngoại), em còn nhớ năm đó nước sông lên cao gần ngập bờ đê. Bên ngoại vào nhà em tránh lũ. Ông ngoại em mất khi em 4 tuổi, kÝ ức về ông không sâu đậm lắm, chỉ nhớ bé ông hay cõng đi chơi. Bà ngoại thì phúc hậu, Mẹ em giống bà , rất hiền lành, chịu thương chịu khó.
Hồi em 4, 5 tuổi, một hôm Mẹ có để em ngủ trưa một mình rồi đi nộp tiền sản lượng, Mẹ khóa cửa ngoài làm em dậy không có ai bên canh, em sợ hãi la khóc, may lúc đó có 2 đứa em con cậu Vang đến chơi, đứng ngoài an ủi em, cho em bớt sợ. Một lúc sau thì Mẹ cũng về và bù cho em 1000d ăn kẹo hehe. Hồi nhỏ Mẹ có hay trồng khóm Ráy sau vườn, thi thoảng đào nên luộc, ăn hơi ngái ngái, ngưa ngứa nhưng mà đói ăn hết. Nhà cũng có làm bãi, vài lần theo Mẹ ra bãi hái đỗ, bẻ ngô, dỡ khoai, thường đem mấy thứ đó đổi kem ăn .
Biến cố đầu tiên sảy ra khi em 5 tuổi. Người yêu của Mẹ đã trở lại. Em có ngây thơ hỏi ai đó Mẹ chỉ bảo bạn cũ của Mẹ. Chú đó có cho tiền em ăn quà nên em cũng không thắc mắc gì hơn. Sau này em mới biết Chú ấy đã lấy vợ , nhưng vẫn còn tình cảm với Mẹ,hai người ôn lại tình xưa. Em có thêm đứa em gái. Sau đó bẵng đi một thời gian lại mất tích. Lần thứ 2 xuất hiện khi em học lớp 8. Lần này có Ý rước Mẹ về làm vợ ( vợ cũ mất vì bệnh tật). Mẹ em do dự do em không phải là con để của Chú kia. Mẹ sợ em bị phân biệt đối xử. Lúc đó em còn ích kỷ , kịch liệt phản đối, em sợ mất Mẹ, không muốn chia sẻ Mẹ với ai cả. Em tìm mọi cách phản đối, điển hình là giữa đêm bỏ ra ngoài sân ngủ, Mẹ dỗ mãi cũng không chịu vào nhà, đến khi em ngủ say Mẹ bế em vào giường. Ngày hôm sau , Chú ấy có đưa em ra nhà Bố em nói chuyện, hai người từng là bạn bè , nói chuyện cũng thoải mái, Bố em có Ý định nếu Mẹ đi bước nữa thì em sẽ sống với Bố. Bà nội cũng nghe phong phanh chuyện Mẹ em tính đi bước nữa , cũng bảo em và Mẹ ra bà nói chuyện,bà cũng có Ý như bố, muốn em sống với bố. Em lúc đó cũng từng nghĩ sẽ không nhìn mặt Mẹ nếu Mẹ đi bước nữa. Em thật trẻ con. Em đã hỗn với Mẹ. Con xin lỗi vì đã ích kỷ , không cho Mẹ tìm hạnh phúc riêng, nếu không có lẽ Mẹ đã không vất vả như bâygiờ. Mẹ đã hi sinh vì con. Không đi thêm bước nữa. Chú kia lại lặng lẽ ra đi, có trở lại một lần nữa khi em vào lớp 10, Em đã trưởng thành hơn chút nên coi như mọi chuyện bình thường. Chú kia đã có vợ mới, không còn dính dáng tới gia đình em.
Những lần em làm Mẹ buồn. Lần đầu là năm lớp 8 như đã kể trên. Lần 2 đó là năm lớp 11, em có ham chơi game, trộm tiền đi chơi nét, lúc đầu chỉ là 50k, rồi 100k. Vài lần như thế , Lần cao nhất là 500k. Mẹ đều tha thứ chỉ mắng em, đánh vài cái rồi thôi.. Em cũng lỳ đòn chỉ khóc chứ không bao giờ mở miệng xin lỗi hay xin tha. Em mê trò xèng lắm các thím , càng đánh càng hăng, lần thằng lần thua(chủ yếu là thua). Cao điểm nhất là khi thua hơn 1 triệu tiền xèng. Em liều mạng lấy 600k nữa phang đề, trời không phụ lòng người em trúng 1 nháy, dc 2 triệu. Ngay khi có kết quả phi ngay đi lấy, Đầu tiên chỉ là để trả lại số tiền đã lấy của Mẹ và đóng tiền học thêm ở trường, nhưng sau đó mê game lên khỏi đóng tiền học thêm. Lấy 400k chơi game tiếp. Năm lớp 9 có lẽ em là niềm tự hào của Mẹ khi đã đc giải 3 tỉnh môn Lịch Sử..
Mẹ đã vất vả để nuôi 2 anh em ăn học. Mẹ làm đủ mọi thứ. Ngày mùa thì ra đồng làm, rảnh việc thì ra bãi gánh gạch quần quật suốt mấy năm trời. Nếu không có mấy cái lò gạch ở quê có lẽ em chết đói rồi. Mẹ cấy rất nhiều ruộng, Em cũng phụ Mẹ tát nước, cấy lúa, cắt lúa, phơi thóc, phơi rơm. Nhớ khi còn bé chưa có máy phụt cực lắm các thím à. Lúa cắt về phải chờ đêm xuống điện khỏe mới máy tay được. Khi máy xong Mẹ với dì Út phải sàng sảy, cắt bã rơm để em lôi ra ngoài vườn dựng. Toàn 12h khuya mới xong. Nhớ mỗi khi đi cắt lúa, Mẹ thường đem thóc đi đổi bánh Tráng để ăn trưa không về. Giờ thì đỡ hơn rồi đã có máy phụt tận ruộng chỉ cần mang thóc về. Nhà em nghèo nên vẫn chỉ xài bếp rác. Có mấy lần em suÝt đốt bếp,. Cháy được một ít rồi em la ỉnh ỏi, Mẹ từ nhà phi xuống, lấy thau nước dập lửa . Nhớ hồi bé đã biết nấu cơm bếp rác chờ Mẹ về nấu canh. Nhóm bếp khói cay mắt, cơm thì dưới cháy, trên khê , tứ bề nhão nhoét. Mẹ chỉ cười , và vẫn ăn như bình thường. Hồi đó thiếu gạo, Mẹ chỉ ăn cháy còn nhường con ăn cơm. Con hỏi thì Mẹ bảo Mẹ thích ăn cháy, nó giòn, ngon, thấy vậy con cũng đòi ăn cháy, Mẹ chỉ cười. Có gì ngon Mẹ cũng nhường cho con hết. Mẹ không dám ăn ngon mặc đẹp, rè sẻn tiết kiệm từng đồng gửi cho em học đại học. Cả năm mới mua dc một bộ quần áo chưng tết. Mỗi lần con về thăm nhà con thấy Mẹ vui lắm, nhưng có đầy lỗi lo lấy đâu tiền cho con mai mốt lên trường .Có đợt nhà hết tiền, Mẹ đêm hôm phải ra nhà cậu mượn tiền cho em sáng mai lên trường ( sáng Mẹ phải đi làm sớm, bất kể đông hay hè 4h30 Mẹ đã dậy nấu cơm ăn rồi vội vàng đi làm ).
Ông trời đã bất công khi để Mẹ chịu nhiều đau khổ. Nhưng lại cho Mẹ sức khỏe phi thường để làm việc nuôi 2 người con ăn học. Ai cũng nể Mẹ, một mình mà nuôi 2 anh em ăn học đàng hoàng. Có vài lần Mẹ cũng ốm nặng, Em thì không về nhà được, ở nhà chỉ có đứa em gái. Thấy nó kể lại, Mẹ bị tụt huyết áp, đột nhiên ngất. Em lo lắng lắm mà không biết làm sao cả. Mẹ không chịu đi khám vì tiếc tiền, nguy cấp lắm mới đi cry. Mẹ chỉ lấy lát gừng dã nhỏ rồi uống với đường. Cay lắm , nhưng ấm bụng ( em thử một ngụm ). Mẹ là người ham công tiếc việc, làm việc quần quật bất kể ngày đêm, mới ốm dậy mà đã đi làm ngay. Sáng 5h đã ra khỏi nhà, cơm chưa kịp xuống dạ dày. Mẹ đã đi làm, trưa tranh thủ vào đồng làm cỏ lúa, phun thuốc lúa, cắt cỏ bờ. Có hôm 12h, 1h chiều mới về nhà, ăn vội bát cơm, nghỉ ngơi chút rồi 3h lại đi làm..
Vào mùa gạt là lúc bận rộn nhất, có khi phải mang cơm ăn trưa, nghỉ luôn tại đồng. Ruộng nhà em thì đa số là dưới đầm ngập nước quanh năm. vụ cấy thì sạch sẽ hơn chứ khi gặt thì không khác gì trâu đằm
. Bùn đất bám đầy người, nước ngập quá đầu gối. Em đảm bảo thím nào không phải con nhà nông mà cho lội ra ruộng cũng chết rồi chứ chẳng nói gì đến cắt lúa, đẩy thuyền lúa( tấm bạt được buộc 2 đầu trải trên nước như cái thuyền ).
Mẹ tảo tần vì con. Nay trưởng thành con mới thấy công ơn trời bể của Mẹ, con đã hối hận vì những lối lầm trong quá khứ. Mong Mẹ tha thứ, mãi mạnh khỏe để bên con mãi.
Con yêu Mẹ nhiều lắm!
Mẹ - người sinh thành - nuôi nấng em từ khi lọt lòng tới bây giờ.
Lời đầu tiên em muốn nói với mẹ là :Mẹ ơi, con xin lỗi Mẹ vì những lỗi lầm đã qua, con trai Mẹ đang và đã thay đổi, Con hứa sẽ không để Mẹ phải buồn phải khóc vì con, Con sẽ là niềm tự hào của Mẹ.
Nhưng sao khó quá . Muốn nhắn nhủ các thím một câu : Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ buồn, Mẹ khóc nữa nghe không. Và chia buồn với ai đã không còn Mẹ bên cạnh.
Mẹ tôi năm nay đã 55 tuổi, là con cả của ông bà ngoại. Sau Mẹ còn 2 cậu, 2 dì, đều đã lập gia đình và có những đứa con. Tên các cậu, dì là Vui, Vẻ, Vang, Lừng
Năm đó Mẹ sinh ra cũng là lúc chiến tranh khốc liệt, Mỹ sắp đánh ra miền Bắc. Cuộc sống gia đình khốn khó, Ông bà ngoại phải làm việc cực khổ để nuôi đàn con khôn lớn.Nghe bà ngoại kể, Ông phải đi cày thuê cuốc mướn cho nhà giàu lấy thóc để ăn. Có cơm ăn là hạnh phúc lắm, nhiều khi không có gạo còn phải độn ngô, khoai, sắn. Không phải ngô, khoai,sắn lành lặn như bây giờ mà chỉ là những bắp ngô già, mảnh khoai , mảnh sắn vụn thôi ( đến lúc em còn bé vẫn còn phải ăn độn đó). Ngày bé Mẹ thông minh, học giỏi lắm( có lẽ em được thừa hưởng gen thông minh từ Mẹ). Em nghe Mẹ kể lại, nếu năm đó nhà có điều kiện cho Mẹ đi học tiếp có lẽ Mẹ đã trở thành cô giáo gõ đầu trẻ.
Mẹ học hết lớp 8 thì ở nhà phụ gia đình nuôi các em. Tuổi thơ Mẹ gắn liền với chiến tranh, nghèo khó. Năm mẹ 4 tuổi bà ngoại sinh dì Vui, 4 năm sau Cậu Vẻ , 3 năm nữa Cậu Vang chào đời, Dì Út sinh năm 1975.
Hồi trẻ Mẹ cũng có tình yêu của đời mình ( nhưng khôn phải là bố của em). Ông ngoại phản đối với lÝ do nhà bên kia đông con, nghèo khổ, không cho lấy. Rồi ông bắt Mẹ đi lấy chồng ( em trai của một chị dâu họ của Mẹ). Cuộc sống hôn nhân của Mẹ không hạnh phúc vì lấy người mình không yêu. Đã vậy Mẹ còn hiếm muộn, 13 năm không có mụn con, chồng bồ bịch bên ngoài, mọi người rè bỉu, nói Mẹ bị điếc. Nghe Mẹ kể lại đợt mới về làm dâu phải theo chồng đi lên Hà Giang làm ăn, sống với người dân tộc mấy tháng liền, nói chuyện được cả với họ. Mẹ ấn tượng với món Thắng Cố (lục phủ, ngũ tạng của bò, lợn, cho tất vào một nồi nấu lên như lẩu ), và Mèn Mén (xôi của dân tộc). Mẹ đã quyết chí ra đi.Thật sự là đến bây giờ Mẹ vẫn chưa ly hôn được do bên kia không chịu kÝ đơn, sợ chia tài sản, Mẹ ra đi với hai bàn tay trắng.
Bố em và Mẹ vốn là bạn thuở bé, Mẹ lấy chồng cạnh nhà bố. Mẹ đã xin một đứa con để tự mình nuôi nấng, nương tựa khi về già. Đó là lÝ do em ra đời.
Mẹ về nhà ngoại tá túc và sinh em ra. Ngày 24/04/1993 em chào đời trong bệnh viện Phúc Yên. Mẹ phải mổ thì em mới chào đời được. Mẹ đã mất rất nhiều sức mới đưa em tới thế giới này. Con cảm ơn Mẹ!. Các dì, già thay nhau vào viện chăm sóc Mẹ. Sau một thời gian thì xuất viện, Em được về nhà ngoại. Tuổi thơ em đã kể ở chap trước. Nay bổ sung môt vài chi tiết thú vị. Hồi 2 tuổi em có nghịch ngợm đổ phích nước vào người may chỉ bị bỏng nhẹ. Hay em ở với nhà ngoại, các mợ, dì cũng có em bé. Nên em được bú ké, hehe. Chắc em đc bú nhiều sữa tươi lên mới thông minh, khỏe mạnh như vậy. Khi vào nhà mới ( nhà ông em trai bà ngoại), em còn nhớ năm đó nước sông lên cao gần ngập bờ đê. Bên ngoại vào nhà em tránh lũ. Ông ngoại em mất khi em 4 tuổi, kÝ ức về ông không sâu đậm lắm, chỉ nhớ bé ông hay cõng đi chơi. Bà ngoại thì phúc hậu, Mẹ em giống bà , rất hiền lành, chịu thương chịu khó.
Hồi em 4, 5 tuổi, một hôm Mẹ có để em ngủ trưa một mình rồi đi nộp tiền sản lượng, Mẹ khóa cửa ngoài làm em dậy không có ai bên canh, em sợ hãi la khóc, may lúc đó có 2 đứa em con cậu Vang đến chơi, đứng ngoài an ủi em, cho em bớt sợ. Một lúc sau thì Mẹ cũng về và bù cho em 1000d ăn kẹo hehe. Hồi nhỏ Mẹ có hay trồng khóm Ráy sau vườn, thi thoảng đào nên luộc, ăn hơi ngái ngái, ngưa ngứa nhưng mà đói ăn hết. Nhà cũng có làm bãi, vài lần theo Mẹ ra bãi hái đỗ, bẻ ngô, dỡ khoai, thường đem mấy thứ đó đổi kem ăn .
Biến cố đầu tiên sảy ra khi em 5 tuổi. Người yêu của Mẹ đã trở lại. Em có ngây thơ hỏi ai đó Mẹ chỉ bảo bạn cũ của Mẹ. Chú đó có cho tiền em ăn quà nên em cũng không thắc mắc gì hơn. Sau này em mới biết Chú ấy đã lấy vợ , nhưng vẫn còn tình cảm với Mẹ,hai người ôn lại tình xưa. Em có thêm đứa em gái. Sau đó bẵng đi một thời gian lại mất tích. Lần thứ 2 xuất hiện khi em học lớp 8. Lần này có Ý rước Mẹ về làm vợ ( vợ cũ mất vì bệnh tật). Mẹ em do dự do em không phải là con để của Chú kia. Mẹ sợ em bị phân biệt đối xử. Lúc đó em còn ích kỷ , kịch liệt phản đối, em sợ mất Mẹ, không muốn chia sẻ Mẹ với ai cả. Em tìm mọi cách phản đối, điển hình là giữa đêm bỏ ra ngoài sân ngủ, Mẹ dỗ mãi cũng không chịu vào nhà, đến khi em ngủ say Mẹ bế em vào giường. Ngày hôm sau , Chú ấy có đưa em ra nhà Bố em nói chuyện, hai người từng là bạn bè , nói chuyện cũng thoải mái, Bố em có Ý định nếu Mẹ đi bước nữa thì em sẽ sống với Bố. Bà nội cũng nghe phong phanh chuyện Mẹ em tính đi bước nữa , cũng bảo em và Mẹ ra bà nói chuyện,bà cũng có Ý như bố, muốn em sống với bố. Em lúc đó cũng từng nghĩ sẽ không nhìn mặt Mẹ nếu Mẹ đi bước nữa. Em thật trẻ con. Em đã hỗn với Mẹ. Con xin lỗi vì đã ích kỷ , không cho Mẹ tìm hạnh phúc riêng, nếu không có lẽ Mẹ đã không vất vả như bâygiờ. Mẹ đã hi sinh vì con. Không đi thêm bước nữa. Chú kia lại lặng lẽ ra đi, có trở lại một lần nữa khi em vào lớp 10, Em đã trưởng thành hơn chút nên coi như mọi chuyện bình thường. Chú kia đã có vợ mới, không còn dính dáng tới gia đình em.
Những lần em làm Mẹ buồn. Lần đầu là năm lớp 8 như đã kể trên. Lần 2 đó là năm lớp 11, em có ham chơi game, trộm tiền đi chơi nét, lúc đầu chỉ là 50k, rồi 100k. Vài lần như thế , Lần cao nhất là 500k. Mẹ đều tha thứ chỉ mắng em, đánh vài cái rồi thôi.. Em cũng lỳ đòn chỉ khóc chứ không bao giờ mở miệng xin lỗi hay xin tha. Em mê trò xèng lắm các thím , càng đánh càng hăng, lần thằng lần thua(chủ yếu là thua). Cao điểm nhất là khi thua hơn 1 triệu tiền xèng. Em liều mạng lấy 600k nữa phang đề, trời không phụ lòng người em trúng 1 nháy, dc 2 triệu. Ngay khi có kết quả phi ngay đi lấy, Đầu tiên chỉ là để trả lại số tiền đã lấy của Mẹ và đóng tiền học thêm ở trường, nhưng sau đó mê game lên khỏi đóng tiền học thêm. Lấy 400k chơi game tiếp. Năm lớp 9 có lẽ em là niềm tự hào của Mẹ khi đã đc giải 3 tỉnh môn Lịch Sử..
Mẹ đã vất vả để nuôi 2 anh em ăn học. Mẹ làm đủ mọi thứ. Ngày mùa thì ra đồng làm, rảnh việc thì ra bãi gánh gạch quần quật suốt mấy năm trời. Nếu không có mấy cái lò gạch ở quê có lẽ em chết đói rồi. Mẹ cấy rất nhiều ruộng, Em cũng phụ Mẹ tát nước, cấy lúa, cắt lúa, phơi thóc, phơi rơm. Nhớ khi còn bé chưa có máy phụt cực lắm các thím à. Lúa cắt về phải chờ đêm xuống điện khỏe mới máy tay được. Khi máy xong Mẹ với dì Út phải sàng sảy, cắt bã rơm để em lôi ra ngoài vườn dựng. Toàn 12h khuya mới xong. Nhớ mỗi khi đi cắt lúa, Mẹ thường đem thóc đi đổi bánh Tráng để ăn trưa không về. Giờ thì đỡ hơn rồi đã có máy phụt tận ruộng chỉ cần mang thóc về. Nhà em nghèo nên vẫn chỉ xài bếp rác. Có mấy lần em suÝt đốt bếp,. Cháy được một ít rồi em la ỉnh ỏi, Mẹ từ nhà phi xuống, lấy thau nước dập lửa . Nhớ hồi bé đã biết nấu cơm bếp rác chờ Mẹ về nấu canh. Nhóm bếp khói cay mắt, cơm thì dưới cháy, trên khê , tứ bề nhão nhoét. Mẹ chỉ cười , và vẫn ăn như bình thường. Hồi đó thiếu gạo, Mẹ chỉ ăn cháy còn nhường con ăn cơm. Con hỏi thì Mẹ bảo Mẹ thích ăn cháy, nó giòn, ngon, thấy vậy con cũng đòi ăn cháy, Mẹ chỉ cười. Có gì ngon Mẹ cũng nhường cho con hết. Mẹ không dám ăn ngon mặc đẹp, rè sẻn tiết kiệm từng đồng gửi cho em học đại học. Cả năm mới mua dc một bộ quần áo chưng tết. Mỗi lần con về thăm nhà con thấy Mẹ vui lắm, nhưng có đầy lỗi lo lấy đâu tiền cho con mai mốt lên trường .Có đợt nhà hết tiền, Mẹ đêm hôm phải ra nhà cậu mượn tiền cho em sáng mai lên trường ( sáng Mẹ phải đi làm sớm, bất kể đông hay hè 4h30 Mẹ đã dậy nấu cơm ăn rồi vội vàng đi làm ).
Ông trời đã bất công khi để Mẹ chịu nhiều đau khổ. Nhưng lại cho Mẹ sức khỏe phi thường để làm việc nuôi 2 người con ăn học. Ai cũng nể Mẹ, một mình mà nuôi 2 anh em ăn học đàng hoàng. Có vài lần Mẹ cũng ốm nặng, Em thì không về nhà được, ở nhà chỉ có đứa em gái. Thấy nó kể lại, Mẹ bị tụt huyết áp, đột nhiên ngất. Em lo lắng lắm mà không biết làm sao cả. Mẹ không chịu đi khám vì tiếc tiền, nguy cấp lắm mới đi cry. Mẹ chỉ lấy lát gừng dã nhỏ rồi uống với đường. Cay lắm , nhưng ấm bụng ( em thử một ngụm ). Mẹ là người ham công tiếc việc, làm việc quần quật bất kể ngày đêm, mới ốm dậy mà đã đi làm ngay. Sáng 5h đã ra khỏi nhà, cơm chưa kịp xuống dạ dày. Mẹ đã đi làm, trưa tranh thủ vào đồng làm cỏ lúa, phun thuốc lúa, cắt cỏ bờ. Có hôm 12h, 1h chiều mới về nhà, ăn vội bát cơm, nghỉ ngơi chút rồi 3h lại đi làm..
Mẹ tảo tần vì con. Nay trưởng thành con mới thấy công ơn trời bể của Mẹ, con đã hối hận vì những lối lầm trong quá khứ. Mong Mẹ tha thứ, mãi mạnh khỏe để bên con mãi.
Con yêu Mẹ nhiều lắm!
Last edited by a moderator: